Chương 105: Tôn Sùng Em Như Một Nữ Hoàng
Đông Sương Lương Hạ
20/06/2023
Một tuần?
Ừ.. đã một tuần rồi, chính xác là đã đi qua một tuần năm ngày kể từ khi Lạc Phàm nhìn thấy Diệp Phong lần cuối cùng trong căn nhà nhỏ này.
Dường như cái việc ngắm nhìn gương mặt quen thuộc và nghe lấy giọng nói dịu dàng của anh hằng ngày qua chiếc màn hình máy tính đã khiến cô quên mất luôn cả việc thời gian vô tình như thế nào.
Sao thế? Chẳng phải nói chỉ cần chờ đợi đủ bảy ngày thì anh sẽ trở về hay sao? Tiếc thật, anh thất hứa rồi..
Chưa bao giờ Lạc Phàm cảm thấy những ngày trong khoảng thời gian này lại tẻ nhạt đến mức như thế.
Mỗi sáng tỉnh giấc, cô sẽ tự tay làm bữa ăn cho riêng mình. Những khi "lưu luyến" chiếc giường cạm bẫy kia quá mức thì lại lờ đi luôn cả việc ăn uống. Sau đấy sẽ là đọc sách, hoặc là xem ti vi, hoặc là đâm đầu vào ánh sáng xanh của màn hình công nghệ hiện đại. Cứ nhàn hạ như vậy cho đến khi tới buổi trưa. Chập tối thì lại mò xuống bếp nấu bữa ăn, và thưởng thức chúng một mình, chỉ là một mình thôi..
Ừm, cũng không hẳn là vậy. Có những ngày Lạc Phàm đi ra ngoài và học hỏi những thứ được gọi là "đầu não" của Huyết Ưng. Chúng phức tạp, phải nói là vô cùng phức tạp! Đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu người anh trai của mình đã phải dẫn dắt gia tộc này đi lên bằng cách nào khi chỉ còn là một đứa trẻ. Kha Hạo, à không phải, là Kha Dương! Anh ta đúng thật là kẻ không thuộc về trái đất mà! Nhưng có một sự thật rằng anh cực kì cưng chiều đứa em gái độc nhất này. Có cảm giác như rằng mọi thứ tốt đẹp nhất anh đều nhường hết cho cô vậy. Thích thật, vì đã có một người anh trai tuyệt vời như thế bên cạnh đấy!
Nhưng.. tẻ nhạt thì vẫn là tẻ nhạt, trống rỗng thì vẫn là trống rỗng.. Trừ khi đó là người mà cô mong muốn, nếu không thì sự chán chường này sẽ kéo dài đến bao giờ đây?
..
- Ayy!! Sao lại là kết thúc bi thảm như thế chứ?! Đúng là tác giả dỏm mà! Nữ chính thông minh hơn chút nữa thì có phải là nam chính sẽ không bị kết án tử rồi hay không?! Nhàm chán! Nhàm chán quá đi! Tức cả người!
Lạc Phàm vốn dĩ đang tập trung cao độ đọc nốt đoạn cuối cùng của một cuốn tiểu thuyết dài tập trên tay thì đột nhiên vứt ngang sang một bên thở dài trằn trọc. Là kết thúc buồn, thôi nào, gu của cô không thích những cái bi thảm như thế đâu! Đọc xong thì lại cảm thấy lòng nặng trĩu, hơn hẳn cả lúc ban đầu. Cô thẫn người trong giây lát liền nằm dài xuống chiếc giường êm ái của mình. Đôi mắt gần như không thể mở to lên được nữa, buồn ngủ quá đi..
*Rừm.. rừm..
- Tks!! Khốn! Lại bị làm phiền khi ngủ!
Lạc Phàm tặc lưỡi rõ vẻ cáu gắt đưa tay vơ lấy chiếc điện thoại trên chiếc kệ giường. Cô say ngủ tới mức không cần nhìn tên mà cứ bật loa ngoài, việc bây giờ chỉ là nghe giọng nói vọng ra từ đối phương mà thôi.
- Em có ở đấy không?
Người phụ nữ này vừa nghe thấy bên tai giọng nói trầm lạnh của Âu Minh thì liền giật bắn người dậy, tay giữ chặt điện thoại vội đáp lại:
- Có, có chứ. Em ở đây.
- Anh sang Mỹ rồi.
- G.. gì cơ?!!!!!!!
Lạc Phàm đột nhiên la toáng lên trước câu nói thản nhiên của anh. Cô bày ra vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên của mình hấp hối hỏi lại:
- Anh đi lúc nào thế? Sao không báo trước cho mọi người?! Anh cứ đi một mình như thế à?!!
Âu Minh đưa tay che hờ miệng cười xoà dịu dàng. Anh bây giờ đang ngồi trên một chiếc taxi ở Mỹ. Mọi thứ diễn ra thật bất ngờ. Anh đi thật ư? Không trở về nữa?
- Vì anh biết rằng nếu bản thân nói cho em biết giờ cất cánh thì em chắc chắn sẽ báo cho Khả Tịch mất. Cô ấy sẽ đến, anh sẽ không thể nào đi nếu nhìn thấy gương mặt Tịch. Vậy là hoàn hảo, cô ấy sẽ cười nhiều hơn nếu anh không ở đó đấy.
- Anh nghĩ như vậy thật à? Việc cậu ấy sẽ cười nhiều hơn nếu không nhìn thấy anh?
Gương mặt của Lạc Phàm bỗng tối sầm lại. Cô cúi sát đầu nhìn xuống mặt đất phía dưới. Rốt cục thì người đàn ông này có thể chịu đựng sự cô độc giỏi tới mức nào cơ chứ?!
Có lẽ Âu Minh cũng đã và đang suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi này. Đó là lí do vì sao anh không trả lời cô mà lựa chọn im lặng. Đến phút cuối cùng, anh cố tình lơ qua chuyện khác một cách tự nhiên nhất, giọng nói cất cao vẻ vui mừng:
- Đừng bận tâm nữa. Mà này, người tình của em sẽ được trả về nhanh thôi. Nhưng không phải là bây giờ, cố chờ nhé. Diệp Phong sẽ phải tự mình giải quyết một số chuyện nữa. Có lẽ là khoảng 2 hoặc 3 ngày gì đó thôi.
Lạc Phàm vừa nghe thấy hai chữ "Diệp Phong" thì miệng cười rạng rỡ, mắt sáng ngời tỉnh cả ngủ. Cô thật sự rất muốn chạm vào anh một lần nữa, sự phấn khích lúc này đúng thật là đã tràn ngập trong cô rồi.
- Nhưng có một chuyện..
- Chuyện gì thế? Em đang nghe đây.
Giọng nói của Âu Minh trầm quá, cảm giác đó thật lạnh lẽo. Có lẽ anh đang rất do dự một điều gì đó rất quan trọng. Đến lúc này, đâu đó trên gương mặt ấy luôn giữ cho mình một nụ cười nhạt, đôi mắt hằn lên những vết thương biết "buồn". Chịu đựng được tất cả? Giỏi thật..
- Anh muốn nhìn thấy cô ấy đi trên lễ đường. Anh rất tò mò không biết cô ấy mặc váy cưới sẽ trông như thế nào. Và cả chú rể nữa.. Anh muốn chứng kiến khoảnh khắc đẹp nhất lúc đó. Vậy nên.. khi nào Khả Tịch kết hôn, hãy nói cho anh biết..
- Tại sao vậy?
- Vì cô ấy là nữ hoàng của anh.
Ừ.. đã một tuần rồi, chính xác là đã đi qua một tuần năm ngày kể từ khi Lạc Phàm nhìn thấy Diệp Phong lần cuối cùng trong căn nhà nhỏ này.
Dường như cái việc ngắm nhìn gương mặt quen thuộc và nghe lấy giọng nói dịu dàng của anh hằng ngày qua chiếc màn hình máy tính đã khiến cô quên mất luôn cả việc thời gian vô tình như thế nào.
Sao thế? Chẳng phải nói chỉ cần chờ đợi đủ bảy ngày thì anh sẽ trở về hay sao? Tiếc thật, anh thất hứa rồi..
Chưa bao giờ Lạc Phàm cảm thấy những ngày trong khoảng thời gian này lại tẻ nhạt đến mức như thế.
Mỗi sáng tỉnh giấc, cô sẽ tự tay làm bữa ăn cho riêng mình. Những khi "lưu luyến" chiếc giường cạm bẫy kia quá mức thì lại lờ đi luôn cả việc ăn uống. Sau đấy sẽ là đọc sách, hoặc là xem ti vi, hoặc là đâm đầu vào ánh sáng xanh của màn hình công nghệ hiện đại. Cứ nhàn hạ như vậy cho đến khi tới buổi trưa. Chập tối thì lại mò xuống bếp nấu bữa ăn, và thưởng thức chúng một mình, chỉ là một mình thôi..
Ừm, cũng không hẳn là vậy. Có những ngày Lạc Phàm đi ra ngoài và học hỏi những thứ được gọi là "đầu não" của Huyết Ưng. Chúng phức tạp, phải nói là vô cùng phức tạp! Đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu người anh trai của mình đã phải dẫn dắt gia tộc này đi lên bằng cách nào khi chỉ còn là một đứa trẻ. Kha Hạo, à không phải, là Kha Dương! Anh ta đúng thật là kẻ không thuộc về trái đất mà! Nhưng có một sự thật rằng anh cực kì cưng chiều đứa em gái độc nhất này. Có cảm giác như rằng mọi thứ tốt đẹp nhất anh đều nhường hết cho cô vậy. Thích thật, vì đã có một người anh trai tuyệt vời như thế bên cạnh đấy!
Nhưng.. tẻ nhạt thì vẫn là tẻ nhạt, trống rỗng thì vẫn là trống rỗng.. Trừ khi đó là người mà cô mong muốn, nếu không thì sự chán chường này sẽ kéo dài đến bao giờ đây?
..
- Ayy!! Sao lại là kết thúc bi thảm như thế chứ?! Đúng là tác giả dỏm mà! Nữ chính thông minh hơn chút nữa thì có phải là nam chính sẽ không bị kết án tử rồi hay không?! Nhàm chán! Nhàm chán quá đi! Tức cả người!
Lạc Phàm vốn dĩ đang tập trung cao độ đọc nốt đoạn cuối cùng của một cuốn tiểu thuyết dài tập trên tay thì đột nhiên vứt ngang sang một bên thở dài trằn trọc. Là kết thúc buồn, thôi nào, gu của cô không thích những cái bi thảm như thế đâu! Đọc xong thì lại cảm thấy lòng nặng trĩu, hơn hẳn cả lúc ban đầu. Cô thẫn người trong giây lát liền nằm dài xuống chiếc giường êm ái của mình. Đôi mắt gần như không thể mở to lên được nữa, buồn ngủ quá đi..
*Rừm.. rừm..
- Tks!! Khốn! Lại bị làm phiền khi ngủ!
Lạc Phàm tặc lưỡi rõ vẻ cáu gắt đưa tay vơ lấy chiếc điện thoại trên chiếc kệ giường. Cô say ngủ tới mức không cần nhìn tên mà cứ bật loa ngoài, việc bây giờ chỉ là nghe giọng nói vọng ra từ đối phương mà thôi.
- Em có ở đấy không?
Người phụ nữ này vừa nghe thấy bên tai giọng nói trầm lạnh của Âu Minh thì liền giật bắn người dậy, tay giữ chặt điện thoại vội đáp lại:
- Có, có chứ. Em ở đây.
- Anh sang Mỹ rồi.
- G.. gì cơ?!!!!!!!
Lạc Phàm đột nhiên la toáng lên trước câu nói thản nhiên của anh. Cô bày ra vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên của mình hấp hối hỏi lại:
- Anh đi lúc nào thế? Sao không báo trước cho mọi người?! Anh cứ đi một mình như thế à?!!
Âu Minh đưa tay che hờ miệng cười xoà dịu dàng. Anh bây giờ đang ngồi trên một chiếc taxi ở Mỹ. Mọi thứ diễn ra thật bất ngờ. Anh đi thật ư? Không trở về nữa?
- Vì anh biết rằng nếu bản thân nói cho em biết giờ cất cánh thì em chắc chắn sẽ báo cho Khả Tịch mất. Cô ấy sẽ đến, anh sẽ không thể nào đi nếu nhìn thấy gương mặt Tịch. Vậy là hoàn hảo, cô ấy sẽ cười nhiều hơn nếu anh không ở đó đấy.
- Anh nghĩ như vậy thật à? Việc cậu ấy sẽ cười nhiều hơn nếu không nhìn thấy anh?
Gương mặt của Lạc Phàm bỗng tối sầm lại. Cô cúi sát đầu nhìn xuống mặt đất phía dưới. Rốt cục thì người đàn ông này có thể chịu đựng sự cô độc giỏi tới mức nào cơ chứ?!
Có lẽ Âu Minh cũng đã và đang suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi này. Đó là lí do vì sao anh không trả lời cô mà lựa chọn im lặng. Đến phút cuối cùng, anh cố tình lơ qua chuyện khác một cách tự nhiên nhất, giọng nói cất cao vẻ vui mừng:
- Đừng bận tâm nữa. Mà này, người tình của em sẽ được trả về nhanh thôi. Nhưng không phải là bây giờ, cố chờ nhé. Diệp Phong sẽ phải tự mình giải quyết một số chuyện nữa. Có lẽ là khoảng 2 hoặc 3 ngày gì đó thôi.
Lạc Phàm vừa nghe thấy hai chữ "Diệp Phong" thì miệng cười rạng rỡ, mắt sáng ngời tỉnh cả ngủ. Cô thật sự rất muốn chạm vào anh một lần nữa, sự phấn khích lúc này đúng thật là đã tràn ngập trong cô rồi.
- Nhưng có một chuyện..
- Chuyện gì thế? Em đang nghe đây.
Giọng nói của Âu Minh trầm quá, cảm giác đó thật lạnh lẽo. Có lẽ anh đang rất do dự một điều gì đó rất quan trọng. Đến lúc này, đâu đó trên gương mặt ấy luôn giữ cho mình một nụ cười nhạt, đôi mắt hằn lên những vết thương biết "buồn". Chịu đựng được tất cả? Giỏi thật..
- Anh muốn nhìn thấy cô ấy đi trên lễ đường. Anh rất tò mò không biết cô ấy mặc váy cưới sẽ trông như thế nào. Và cả chú rể nữa.. Anh muốn chứng kiến khoảnh khắc đẹp nhất lúc đó. Vậy nên.. khi nào Khả Tịch kết hôn, hãy nói cho anh biết..
- Tại sao vậy?
- Vì cô ấy là nữ hoàng của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.