Chương 25: Trở về. Anh là đồ nói dối!
Đông Sương Lương Hạ
20/06/2023
Lạc Phàm đón taxi về nhà. Vừa bước vào cửa phòng cô đã nhảy chồm vào chiếc giường ấm áp của mình. Cô
đưa mặt cạ cạ vào chiếc gối tỏ vẻ mệt mỏi. Được một lúc thì đứng dậy đi vào phòng tắm..
Tiếng chuông điện thoại từ bên ngoài bỗng reo lên.. Lạc Phàm nghe thấy mới sực nhớ ra mình đã để quên điện thoại ở nhà từ lúc nào. Dù vậy, cô vẫn thản nhiên mở vòi tắm như không có chuyện gì xảy ra. Tiếng chuông dừng được một lúc lại tiếp tục reo lên ồn ào. Lạc Phàm quấn khăn bước ra ngoài. Cô thay vào một bộ quần áo khác rồi đi lại bàn nhấc điện thoại lên nghe:
- Cái con nhỏ chết tiệt kia!! Anh đã call em 58 cuộc gọi nhỡ rồi đó! Rốt cục là em đã đi đâu vậy?
Diệp Phong tức giận quát to vào máy làm Lạc Phàm giật cả mình, suýt nữa vứt luôn cả chiếc điện thoại xuống sàn.. Cô cười xoà đáp lại với giọng nhỏ nhẹ:
- Xin lỗi~ Em lỡ bật chế độ im lặng nên không nghe thấy anh gọi..
Diệp Phong vẫn chưa nguôi giận, anh mắng với giọng điệu lo lắng:
- Em là đồ ngốc à? Mau xuống nhà mở đi.
Lạc Phàm nghe vậy ngạc nhiên hỏi lại:
- Để làm gì cơ?
- Anh về nước rồi.. Bây giờ đang đứng trước nhà em - Diệp Phong thản nhiên nói.
Lạc Phàm bị câu nói của anh làm bất ngờ. Cô la lên:
- Cái.. cái gìiii? Không phải anh bảo 2 ngày mới về sao?
- Em còn dám hỏi ư? Anh gọi em nhiều đến vậy nhưng không ai bắt máy nên đã lập tức mua vé bay về nước. Nhỡ em có chuyện gì thì anh biết bắt đền ai chứ?
Lạc Phàm cắn chặt môi tỏ vẻ ngần ngại, cô ấp úng:
- Nhưng.. nhưng mà..
Diệp Phong cau mày, anh quát to:
- Còn nhưng nhị cái gì nữa? Em không mở cửa là anh sẽ chết cóng thật đấy!!
Lạc Phàm nghe hai từ "chết cóng" vội tắt máy chạy ngay xuống nhà mở cửa cho anh..
- Có lạnh không? Mau vào nhà đi!
Diệp Phong nhìn cô cười hạnh phúc. Anh đưa tay ôm choàng lấy cô vào người. Cơ thể nhỏ nhắn của Lạc Phàm như bị nuốt trọn vào lòng Diệp Phong. Cô bỗng cảm thấy yên bình đến lạ thường.. Cái cảm giác hạnh phúc đó thật sự chỉ có thể cảm nhận qua hơi ấm.. Hoàn toàn không có ngòi bút hay câu từ nào có thể bộc lộ được tất cả!
...
Lạc Phàm đưa tay đẩy nhẹ anh ra. Cô nhìn anh với ánh mắt tò mò:
- Khoan đã! Anh đến nhà em làm gì?
Diệp Phong lắc nhẹ đầu sang một bên đáp lại:
- Đương nhiên là.. để ngủ~
- Gì chứ? Sao anh không về nhà mình mà ngủ chứ? - Lạc Phàm tỏ ý phản đối.
- Không thích!!
Anh thở dài một hơi, đưa tay đẩy nhẹ cô sang một bên rồi ngang nhiên đi vào trong. Lạc Phàm vội khoá cửa rồi chạy tới chỗ anh. Miệng cô không ngừng khuyên bảo anh về nhà nhưng có lẽ.. đối với tính cách của Diệp Phong thì lời nói của cô cũng như đàn gãy tai trâu mà thôi..
------------------
Diệp Phong thản nhiên đi vào phòng Lạc Phàm. Anh cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài và chiếc áo phông ở trong vứt sang một bên rồi nằm bẹp xuống chiếc giường của Lạc Phàm ngủ thiếp đi. Anh thật sự rất mệt mỏi sau chuyến bay gấp vừa rồi..
Lạc Phàm mở tròn mắt ngạc nhiên nhìn Diệp Phong, cô cũng đành bất lực cho anh ngủ nhờ một đêm trong nhà..
....
Đã 23h khuya, Lạc Phàm có vẻ đã bắt đầu buồn ngủ. Cô lim dim mắt đi tắt đèn rồi chạy tọt lên giường ngủ thiếp đi. Lạc Phàm thật sự đã quên bén đi việc bên cạnh mình vẫn còn có một người nằm đó..
Cả một đêm dài.. cô và Diệp Phong ôm nhau ngủ đủ kiểu thân mật trong vô thức. Mãi đến khoảng 2h sáng.. Lạc Phàm mơ màng mở mắt, nhìn bên cạnh thấy Diệp Phong đang ôm chặt cứng lấy mình. Cô mở tròn mắt vì ngạc nhiên, từ từ lấy tay của anh ra khỏi người rồi nằm sát vào góc giường để giữ khoảng cách nhất định..
- Lại đây!
Lạc Phàm giật mình, cô không dám quay người lại:
- H.. hả?
- Lại gần anh mà ngủ. Em muốn lạnh chết à? Yên tâm, anh sẽ không "thịt" em đâu..
Lạc Phàm chớp chớp mắt, từ từ lăn người vào lòng Diệp Phong. Tay anh ôm chặt lấy cô. Hai cá thể như được nung vào lò sưởi, nóng dần lên.. Bỗng dưng từ phía sau, một giọng nói khe khẽ thì thầm bên tai cô:
- Xin.. lỗi..
Lạc Phàm tò mò hỏi khẽ:
- Chuy.. chuyện gì?
Anh đột nhiên cắn nhẹ vào tai cô nói nhỏ:
- Xem ra.. lần này anh thất hứa rồi~
...
Bất ngờ từ phía sau, anh đưa tay kéo phăng cúc áo Lạc Phàm. Khống chế tay cô lên phía trên rồi khoá chặt môi bằng nụ hôn ấm áp.. Anh thả lưỡi mình ra chuyển hướng về phía cổ của cô cắn nhẹ rồi hôn mạnh..
Lạc Phàm bị tấn công bất ngờ, với sức lực của mình cô không thể đẩy được cơ thể khoẻ mạnh của anh ra.. Cô thật sự chỉ biết quát thật to lên:
- Hứa Diệp Phong! Anh là đồ nói dốii!!
đưa mặt cạ cạ vào chiếc gối tỏ vẻ mệt mỏi. Được một lúc thì đứng dậy đi vào phòng tắm..
Tiếng chuông điện thoại từ bên ngoài bỗng reo lên.. Lạc Phàm nghe thấy mới sực nhớ ra mình đã để quên điện thoại ở nhà từ lúc nào. Dù vậy, cô vẫn thản nhiên mở vòi tắm như không có chuyện gì xảy ra. Tiếng chuông dừng được một lúc lại tiếp tục reo lên ồn ào. Lạc Phàm quấn khăn bước ra ngoài. Cô thay vào một bộ quần áo khác rồi đi lại bàn nhấc điện thoại lên nghe:
- Cái con nhỏ chết tiệt kia!! Anh đã call em 58 cuộc gọi nhỡ rồi đó! Rốt cục là em đã đi đâu vậy?
Diệp Phong tức giận quát to vào máy làm Lạc Phàm giật cả mình, suýt nữa vứt luôn cả chiếc điện thoại xuống sàn.. Cô cười xoà đáp lại với giọng nhỏ nhẹ:
- Xin lỗi~ Em lỡ bật chế độ im lặng nên không nghe thấy anh gọi..
Diệp Phong vẫn chưa nguôi giận, anh mắng với giọng điệu lo lắng:
- Em là đồ ngốc à? Mau xuống nhà mở đi.
Lạc Phàm nghe vậy ngạc nhiên hỏi lại:
- Để làm gì cơ?
- Anh về nước rồi.. Bây giờ đang đứng trước nhà em - Diệp Phong thản nhiên nói.
Lạc Phàm bị câu nói của anh làm bất ngờ. Cô la lên:
- Cái.. cái gìiii? Không phải anh bảo 2 ngày mới về sao?
- Em còn dám hỏi ư? Anh gọi em nhiều đến vậy nhưng không ai bắt máy nên đã lập tức mua vé bay về nước. Nhỡ em có chuyện gì thì anh biết bắt đền ai chứ?
Lạc Phàm cắn chặt môi tỏ vẻ ngần ngại, cô ấp úng:
- Nhưng.. nhưng mà..
Diệp Phong cau mày, anh quát to:
- Còn nhưng nhị cái gì nữa? Em không mở cửa là anh sẽ chết cóng thật đấy!!
Lạc Phàm nghe hai từ "chết cóng" vội tắt máy chạy ngay xuống nhà mở cửa cho anh..
- Có lạnh không? Mau vào nhà đi!
Diệp Phong nhìn cô cười hạnh phúc. Anh đưa tay ôm choàng lấy cô vào người. Cơ thể nhỏ nhắn của Lạc Phàm như bị nuốt trọn vào lòng Diệp Phong. Cô bỗng cảm thấy yên bình đến lạ thường.. Cái cảm giác hạnh phúc đó thật sự chỉ có thể cảm nhận qua hơi ấm.. Hoàn toàn không có ngòi bút hay câu từ nào có thể bộc lộ được tất cả!
...
Lạc Phàm đưa tay đẩy nhẹ anh ra. Cô nhìn anh với ánh mắt tò mò:
- Khoan đã! Anh đến nhà em làm gì?
Diệp Phong lắc nhẹ đầu sang một bên đáp lại:
- Đương nhiên là.. để ngủ~
- Gì chứ? Sao anh không về nhà mình mà ngủ chứ? - Lạc Phàm tỏ ý phản đối.
- Không thích!!
Anh thở dài một hơi, đưa tay đẩy nhẹ cô sang một bên rồi ngang nhiên đi vào trong. Lạc Phàm vội khoá cửa rồi chạy tới chỗ anh. Miệng cô không ngừng khuyên bảo anh về nhà nhưng có lẽ.. đối với tính cách của Diệp Phong thì lời nói của cô cũng như đàn gãy tai trâu mà thôi..
------------------
Diệp Phong thản nhiên đi vào phòng Lạc Phàm. Anh cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài và chiếc áo phông ở trong vứt sang một bên rồi nằm bẹp xuống chiếc giường của Lạc Phàm ngủ thiếp đi. Anh thật sự rất mệt mỏi sau chuyến bay gấp vừa rồi..
Lạc Phàm mở tròn mắt ngạc nhiên nhìn Diệp Phong, cô cũng đành bất lực cho anh ngủ nhờ một đêm trong nhà..
....
Đã 23h khuya, Lạc Phàm có vẻ đã bắt đầu buồn ngủ. Cô lim dim mắt đi tắt đèn rồi chạy tọt lên giường ngủ thiếp đi. Lạc Phàm thật sự đã quên bén đi việc bên cạnh mình vẫn còn có một người nằm đó..
Cả một đêm dài.. cô và Diệp Phong ôm nhau ngủ đủ kiểu thân mật trong vô thức. Mãi đến khoảng 2h sáng.. Lạc Phàm mơ màng mở mắt, nhìn bên cạnh thấy Diệp Phong đang ôm chặt cứng lấy mình. Cô mở tròn mắt vì ngạc nhiên, từ từ lấy tay của anh ra khỏi người rồi nằm sát vào góc giường để giữ khoảng cách nhất định..
- Lại đây!
Lạc Phàm giật mình, cô không dám quay người lại:
- H.. hả?
- Lại gần anh mà ngủ. Em muốn lạnh chết à? Yên tâm, anh sẽ không "thịt" em đâu..
Lạc Phàm chớp chớp mắt, từ từ lăn người vào lòng Diệp Phong. Tay anh ôm chặt lấy cô. Hai cá thể như được nung vào lò sưởi, nóng dần lên.. Bỗng dưng từ phía sau, một giọng nói khe khẽ thì thầm bên tai cô:
- Xin.. lỗi..
Lạc Phàm tò mò hỏi khẽ:
- Chuy.. chuyện gì?
Anh đột nhiên cắn nhẹ vào tai cô nói nhỏ:
- Xem ra.. lần này anh thất hứa rồi~
...
Bất ngờ từ phía sau, anh đưa tay kéo phăng cúc áo Lạc Phàm. Khống chế tay cô lên phía trên rồi khoá chặt môi bằng nụ hôn ấm áp.. Anh thả lưỡi mình ra chuyển hướng về phía cổ của cô cắn nhẹ rồi hôn mạnh..
Lạc Phàm bị tấn công bất ngờ, với sức lực của mình cô không thể đẩy được cơ thể khoẻ mạnh của anh ra.. Cô thật sự chỉ biết quát thật to lên:
- Hứa Diệp Phong! Anh là đồ nói dốii!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.