Chương 29: Chương 10.4
Lục Phong Tranh
28/08/2015
"Không có." Chưa từ bỏ ý định, cô cười tít mắt giục, "Mẹ, nói chuyện với mẹ
thôi, có phải chỉ cần ta mang thai, mẹ sẽ đáp ứng con kết hôn với Bạch
Thư Duy hay không?"
"Nói hưu nói vượn! Không nên không được . . . " Bà thật sự muốn điên rồi, con gái luôn luôn nhu thuận làm sao vậy?
"Vì sao?"
"Tóm lại mẹ nói không được là không được, con ngoan ngoãn nghe lời cho mẹ." Trần Lệ Linh ra dáng một người mẹ mà nói chuyện.
"Mẹ, không phải chuyện gì con cũng phải nghe lời mẹ, đây là cuộc đời con, con nên có quyền quyết định nửa đời sau của mình chứ? Mà còn, con kết hôn với Bạch Thư Duy, cũng không có nghĩa là con sẽ không nghe lời mẹ nữa!" Cô thử giảng đạo lý. Logic của mẹ căn bản là sai lệch.
"Mẹ đang bảo hộ con đó." Trần Lệ Linh đúng lý hợp tình nói.
"Sau đó biến con thành một đóa hoa trong nhà kính? Mẹ, bảo hộ như vậy thật sự không tốt chút nào, mẹ nên để cho con tự lập, tin vào quyết định của con, hơn nữa hãy để con được vui vẻ." Cô đối mặt mẹ.
"Hiện tại con sao vậy? Học đại học, sẽ cùng mẹ tranh luận, sẽ giáo huấn mẹ rồi hả?"
"Mẹ, đây là khai thông, chúng con muốn khai thông, không phải tranh luận, lại càng không phải giáo huấn."
"Con cái gì cũng không cần phải nói, mẹ sẽ không đáp ứng. Tự do yêu đương là độc dược, huống hồ các con lại vẫn nhỏ như vậy, các con chỉ là đang yêu mà cao hứng, tin hay không, cảm giác tươi mới qua đi, các con rất nhanh sẽ chia tay, sau đó các con sẽ phát hiện, hiện tại con nói muốn kết hôn kỳ thật là cực kỳ ngu xuẩn. Nghe mẹ nói sẽ không sai, con lập tức chia tay với cậu ta, loại tình yêu này sẽ không lâu dài!" Trần Lệ Linh bày ra thái độ cường thế.
"Vậy được rồi, mẹ đã nói chúng con sớm muộn gì cũng sẽ chia tay, liền xin kiên nhẫn chờ một chút xem chúng con thật sự chia tay đi!"
"Kha Dụ Phân, con là muốn chọc mẹ tức chết có phải hay không, con làm sao có thể như vậy không xong..."
Kế tiếp, bởi vì Trần Lệ linh có phần Bạo Tẩu, đề tài kết hôn tạm thời chấm dứt.
Mà Kha Dụ Phân kể lại đoạn đối thoại của cô và mẹ cho Bạch Thư Duy, anh cái gì cũng chưa nói, liền vuốt tóc của cô, ôm cô vào trong ngực.
"Sao anh không nói gì?"
"Muốn anh nói cái gì?" Anh mỉm cười hỏi lại.
Cô nhịn không được chu miệng lên, "Anh không sợ em thật sự chia tay với anh sao?"
"Dụ Phân, nói cho anh biết, em sẽ sao?" Con ngươi trong suốt đen nhánh nhìn cô hỏi.
Cô không chút nghĩ ngợi lắc mạnh đầu.
Anh nở nụ cười, ôn nhu nở nụ cười, "Vậy là được rồi! Cho nên, anh còn muốn nói gì nữa? Chỉ cần chúng ta có chung nhận thức, sẽ không buông tha đoạn cảm tình này, vậy là tốt rồi."
Lại nói, anh sớm có chuẩn bị tâm lý rồi. Không phản đối liền không là mẹ Kha, nếu bà thật sự một lời đáp ứng hôn sự của anh và Kha Dụ Phân, anh mới thật sự bị dọa.
"Đúng là em đã 28 tuổi, chờ thêm năm nữa, em liền 29 tuổi rồi." Cô cũng không muốn đợi đến 30.
"Tiểu thư, thỉnh nhớ rõ trừ đi mười tuổi, đừng quên, ở trong mắt người khác, chúng ta vẫn chỉ là một đôi người yêu không đầy hai mươi tuổi."
"Ưm hừm, đúng là cảm thấy mình nhiều tuổi rồi."
"Nếu biết chính mình nhiều tuổi, sao lại vẫn lão giống trẻ con muốn làm nũng với anh?" Anh nhíu mày chế nhạo cô gái nhỏ trong lòng.
"Đây là quyền lợi của em, cũng là nghĩa vụ của anh! Đừng nói anh không thích." Cô tựa như gấu koala đưa tay ôm cổ anh.
"Thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng." Anh nhéo cái mũi nhỏ của cô.
Hai người nhìn nhau cười. Bọn họ dựa vào nhau, để cho ánh áng ngoài cửa sổ tiến vào, để cho gió nhẹ thổi lạnh khuôn mặt bọn họ . . .
"Em quyết định. " Bán ôm ấp bán treo trong lòng anh, Kha Dụ Phân đột nhiên đứng thẳng nói: "Em muốn cách mạng."
"Cách mạng?! Tiểu thư, an phận chút đi, mẹ em còn đang nổi nóng."
"Cách mạng của em không phải chiến tranh, cách mạng của em là ôn hòa, em sẽ không cãi nhau với mẹ, em muốn dùng kiên định ôn nhu đối kháng với tính độc tài của mẹ. Kiên định, nhưng là ôn nhu; ôn nhu, cũng rất kiên định. Anh có ủng hộ em không?"
"Anh không thể ủng hộ mẹ em, bởi vì anh muốn ủng hộ em."
"Hứ!" Cô tức giận cho anh một cái hích khửu tay.
Anh lơ đễnh, vươn tay ôm cô, "Cùng nhau kháng chiến trường kỳ!"
"Uhm, cùng nhau." Cô cười tít mắt nhìn anh.
Đối mẹ mà nói, hiện tại cô chỉ là phản nghịch nhất thời, mà phản nghịch giống như là bệnh sởi, phát quá thì tốt rồi, nhưng lúc này đây, cô muốn để cho mẹ biết, đây không phải phản nghịch, cô cảm thấy đây là một quyết định chính xác.
Làm như nhớ tới cái gì, Bạch Thư Duy kinh hô một tiếng . . .
"A! Thiếu chút nữa đã quên nói với em, anh sẽ tham gia cuộc thi chuyển trường, em, ngoan ngoãn chờ ta trường học Đài Bắc." Tuy ít đi vui mừng, nhưng anh thật sự không hy vọng vội vàng hồi lâu, Kha Dụ Phân cũng chạy tới xem náo nhiệt, kết quả lại giống như lúc điểm đơn đăng kí đại học, khéo quá thành vụng.
"Uhm, liền chờ anh." Cô cười tít mắt nói: "Như em vậy ngoan không ngoan?"
"Ngoan."
Cô chu miệng lên, Bạch Thư Duy minh bạch cúi đầu tiếp được nụ hôn của cô.
"Nói hưu nói vượn! Không nên không được . . . " Bà thật sự muốn điên rồi, con gái luôn luôn nhu thuận làm sao vậy?
"Vì sao?"
"Tóm lại mẹ nói không được là không được, con ngoan ngoãn nghe lời cho mẹ." Trần Lệ Linh ra dáng một người mẹ mà nói chuyện.
"Mẹ, không phải chuyện gì con cũng phải nghe lời mẹ, đây là cuộc đời con, con nên có quyền quyết định nửa đời sau của mình chứ? Mà còn, con kết hôn với Bạch Thư Duy, cũng không có nghĩa là con sẽ không nghe lời mẹ nữa!" Cô thử giảng đạo lý. Logic của mẹ căn bản là sai lệch.
"Mẹ đang bảo hộ con đó." Trần Lệ Linh đúng lý hợp tình nói.
"Sau đó biến con thành một đóa hoa trong nhà kính? Mẹ, bảo hộ như vậy thật sự không tốt chút nào, mẹ nên để cho con tự lập, tin vào quyết định của con, hơn nữa hãy để con được vui vẻ." Cô đối mặt mẹ.
"Hiện tại con sao vậy? Học đại học, sẽ cùng mẹ tranh luận, sẽ giáo huấn mẹ rồi hả?"
"Mẹ, đây là khai thông, chúng con muốn khai thông, không phải tranh luận, lại càng không phải giáo huấn."
"Con cái gì cũng không cần phải nói, mẹ sẽ không đáp ứng. Tự do yêu đương là độc dược, huống hồ các con lại vẫn nhỏ như vậy, các con chỉ là đang yêu mà cao hứng, tin hay không, cảm giác tươi mới qua đi, các con rất nhanh sẽ chia tay, sau đó các con sẽ phát hiện, hiện tại con nói muốn kết hôn kỳ thật là cực kỳ ngu xuẩn. Nghe mẹ nói sẽ không sai, con lập tức chia tay với cậu ta, loại tình yêu này sẽ không lâu dài!" Trần Lệ Linh bày ra thái độ cường thế.
"Vậy được rồi, mẹ đã nói chúng con sớm muộn gì cũng sẽ chia tay, liền xin kiên nhẫn chờ một chút xem chúng con thật sự chia tay đi!"
"Kha Dụ Phân, con là muốn chọc mẹ tức chết có phải hay không, con làm sao có thể như vậy không xong..."
Kế tiếp, bởi vì Trần Lệ linh có phần Bạo Tẩu, đề tài kết hôn tạm thời chấm dứt.
Mà Kha Dụ Phân kể lại đoạn đối thoại của cô và mẹ cho Bạch Thư Duy, anh cái gì cũng chưa nói, liền vuốt tóc của cô, ôm cô vào trong ngực.
"Sao anh không nói gì?"
"Muốn anh nói cái gì?" Anh mỉm cười hỏi lại.
Cô nhịn không được chu miệng lên, "Anh không sợ em thật sự chia tay với anh sao?"
"Dụ Phân, nói cho anh biết, em sẽ sao?" Con ngươi trong suốt đen nhánh nhìn cô hỏi.
Cô không chút nghĩ ngợi lắc mạnh đầu.
Anh nở nụ cười, ôn nhu nở nụ cười, "Vậy là được rồi! Cho nên, anh còn muốn nói gì nữa? Chỉ cần chúng ta có chung nhận thức, sẽ không buông tha đoạn cảm tình này, vậy là tốt rồi."
Lại nói, anh sớm có chuẩn bị tâm lý rồi. Không phản đối liền không là mẹ Kha, nếu bà thật sự một lời đáp ứng hôn sự của anh và Kha Dụ Phân, anh mới thật sự bị dọa.
"Đúng là em đã 28 tuổi, chờ thêm năm nữa, em liền 29 tuổi rồi." Cô cũng không muốn đợi đến 30.
"Tiểu thư, thỉnh nhớ rõ trừ đi mười tuổi, đừng quên, ở trong mắt người khác, chúng ta vẫn chỉ là một đôi người yêu không đầy hai mươi tuổi."
"Ưm hừm, đúng là cảm thấy mình nhiều tuổi rồi."
"Nếu biết chính mình nhiều tuổi, sao lại vẫn lão giống trẻ con muốn làm nũng với anh?" Anh nhíu mày chế nhạo cô gái nhỏ trong lòng.
"Đây là quyền lợi của em, cũng là nghĩa vụ của anh! Đừng nói anh không thích." Cô tựa như gấu koala đưa tay ôm cổ anh.
"Thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng." Anh nhéo cái mũi nhỏ của cô.
Hai người nhìn nhau cười. Bọn họ dựa vào nhau, để cho ánh áng ngoài cửa sổ tiến vào, để cho gió nhẹ thổi lạnh khuôn mặt bọn họ . . .
"Em quyết định. " Bán ôm ấp bán treo trong lòng anh, Kha Dụ Phân đột nhiên đứng thẳng nói: "Em muốn cách mạng."
"Cách mạng?! Tiểu thư, an phận chút đi, mẹ em còn đang nổi nóng."
"Cách mạng của em không phải chiến tranh, cách mạng của em là ôn hòa, em sẽ không cãi nhau với mẹ, em muốn dùng kiên định ôn nhu đối kháng với tính độc tài của mẹ. Kiên định, nhưng là ôn nhu; ôn nhu, cũng rất kiên định. Anh có ủng hộ em không?"
"Anh không thể ủng hộ mẹ em, bởi vì anh muốn ủng hộ em."
"Hứ!" Cô tức giận cho anh một cái hích khửu tay.
Anh lơ đễnh, vươn tay ôm cô, "Cùng nhau kháng chiến trường kỳ!"
"Uhm, cùng nhau." Cô cười tít mắt nhìn anh.
Đối mẹ mà nói, hiện tại cô chỉ là phản nghịch nhất thời, mà phản nghịch giống như là bệnh sởi, phát quá thì tốt rồi, nhưng lúc này đây, cô muốn để cho mẹ biết, đây không phải phản nghịch, cô cảm thấy đây là một quyết định chính xác.
Làm như nhớ tới cái gì, Bạch Thư Duy kinh hô một tiếng . . .
"A! Thiếu chút nữa đã quên nói với em, anh sẽ tham gia cuộc thi chuyển trường, em, ngoan ngoãn chờ ta trường học Đài Bắc." Tuy ít đi vui mừng, nhưng anh thật sự không hy vọng vội vàng hồi lâu, Kha Dụ Phân cũng chạy tới xem náo nhiệt, kết quả lại giống như lúc điểm đơn đăng kí đại học, khéo quá thành vụng.
"Uhm, liền chờ anh." Cô cười tít mắt nói: "Như em vậy ngoan không ngoan?"
"Ngoan."
Cô chu miệng lên, Bạch Thư Duy minh bạch cúi đầu tiếp được nụ hôn của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.