Chương 180: Ám hiệu
Sài Kê Đản
04/08/2016
Bà Ngô xuất viện, Ngô Sở Úy lại về công ty làm việc, buổi tối vẫn về nhà ở với mẹ.
Khương Tiểu Soái nghe tin Ngô Sở Úy về công ty, liền lắc mông chạy qua.
“Tình trạng mẹ cậu thế nào rồi?”
Ngô Sở Úy cười nói: “Rất tốt, trên cơ bản đã khống chế được bệnh tình.”
“Lần trước tôi đến bệnh viện thăm mẹ cậu, đã cảm thấy có tinh thần hơn lúc vừa nhập viện rồi, loại bệnh này cứ nằm viện mãi cũng không có lợi. Cái chỗ như bệnh viện, không có bệnh cũng sinh ra bệnh, tâm trạng tốt thì còn có ích hơn uống thuốc, nếu có thời gian nhớ về với cô.”
Ngô Sở Úy gật đầu, “Tối nào tôi cũng về nhà ngủ, mẹ tôi bây giờ giống như con nít, phải có tôi dỗ mới ngủ được.”
“Con nít nhỏ, con nít lớn thôi.”
Khương Tiểu Soái ngồi trên sô pha nghỉ một lát.
Ngô Sở Úy sắp xếp đồ đạc trong phòng làm việc một chút, tuy nói mỗi ngày có người đến đây dọn, nhưng dù sao cũng là phòng của mình, có vài chỗ vẫn phải do mình tự chỉnh lý mới cảm thấy yên tâm.
Đang lục ngăn kéo, đột nhiên lại thấy cái đĩa kia.
Lấy ra nhìn vài lần, nói với Khương Tiểu Soái: “Tôi vẫn cảm thấy cái đĩa này có vấn đề.”
“Có vấn đề gì?” Khương Tiểu Soái hỏi: “Không phải cậu đã xem rất nhiều lần sao? Ngay cả nhịp điệu hô hấp của hai người đang ngủ cũng sắp thuộc làu làu rồi?”
“Nhưng tôi luôn cảm thấy đã bỏ sót gì đó.” Ngô Sở Úy nói.
Khương Tiểu Soái thở dài: “Vì cậu muốn thấy video quay buổi tối hôm Uông Thạc và Quách Thành Vũ xảy ra chuyện, nhưng bên trong không có, cho nên cậu cứ cảm thấy đã bỏ sót gì đó, nhưng trên thực tế cậu đã xem hết rồi.”
“Anh nói xem có phải tôi đã không chép lại hết bản gốc không?”
Khương Tiểu Soái nhe răng: “Cậu hỏi ai chứ? Tôi còn chưa từng thấy qua cái đĩa gốc nữa.”
Ngô Sở Úy khó hiểu: “Nhưng rõ ràng tôi đã sao chép hết vào rồi.”
“Được rồi, bớt nghĩ những chuyện này đi.” Khương Tiểu Soái ấn tay Ngô Sở Úy: “Tôi nói với cậu chút chuyện hiện thực.”
“Hiện thực gì?” Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái ngồi xuống, thanh giọng, ra vẻ có việc nói: “Hôm đó Quách tử từng tìm Uông Thạc, hai người đã triển khai bàn luận về vấn đề năm đó, Uông Thạc đã thừa nhận động cơ phản bội Trì Sính lúc trước là vì Quách tử, còn về giữa hai người họ có từng làm chuyện đó không, Uông Thạc không tỏ rõ.”
“Anh nói vậy có khác gì không nói đâu!” Ngô Sở Úy suy nghĩ một lát, lại nói: “Vậy Quách tử thì sao? Anh ta cũng là đương sự mà! Có ngủ hay không anh ta không biết hay sao?”
“Hôm đó anh ta say, say đến mức cái gì cũng không biết, đợi khi tỉnh lại thì đã xong chuyện rồi.” Khương Tiểu Soái nói: “Anh ta luôn khẳng định mình không làm, ai biết anh ta có nói thật không chứ?’
Ngô Sở Úy trầm mặc không nói.
Khương Tiểu Soái lại nói: “Cậu nói xem Uông Thạc này nghĩ thế nào chứ? Nếu anh ta không làm, vì sao không nhân lúc này nói rõ? Có lẽ sau khi Trì Sính nghe tin, còn có thể giữ được một chút thiện cảm với anh ta.”
“Anh ta nói không làm, Quách tử cũng nói không làm, vấn đề là Trì Sính tin sao?” Ngô Sở Úy nói: “Cái này có gì khác biệt với chuyện tôi vì mù màu mà bị Uông Thạc bôi đen chứ?”
Khương Tiểu Soái nghe xong liền thấy mơ hồ: “Hai chuyện này có quan hệ gì đâu?”
“Đương nhiên là có.” Ngô Sở Úy nói: “Anh nghĩ đi, tôi biết chữ trên quả trứng là do Uông Thạc viết, nhưng tại sao tôi không thể nói với Trì Sính? Vì chuyện xảy ra trên người tôi, tôi là bị cáo, lời tự chứng minh của tôi có hiệu lực pháp luật sao? Đồng dạng, Quách tử là đồng phạm, lời của anh ta có hiệu lực pháp luật sao?”
Khương Tiểu Soái bừng tỉnh: “Cũng đúng nhỉ, huống chi chuyện này là do anh ta chủ đạo, dù anh ta có giải thích thế nào cũng không thể thoát khỏi liên hệ, nói cũng đồng nghĩa không nói, nói không chừng còn tăng thêm tội.”
“Cho nên mới nói!” Ngô Sở Úy thầm mài răng: “Cái tên này muốn mượn tay tôi tra ra chân tướng, để tôi tuyên đọc bằng chứng. Là bên đối địch, lời của tôi rất có sức thuyết phúc.”
Khương Tiểu Soái trợn mắt: “Vậy cậu còn giúp anh ta? Cậu làm vậy không phải là tự bê đá đập chân mình sao?”
“Tôi bất kể.” Ngô Sở Úy quyết tâm, “Chuyện này tôi không biết thì cũng thôi, một khi tôi đã biết, thì phải tra đến tận gốc rễ, vạch trần chân tướng.”
“Cậu đi đâu mà tra?” Khương Tiểu Soái nói: “Khách sạn xảy ra chuyện đó đã tháo dỡ rồi, ông chủ cũng không biết chạy đi dâu, cho dù ông ta không chạy, chuyện xảy ra trong một phòng thuê bảy năm trước, ông ta làm sao biết được?”
“Chỗ Uông Thạc khẳng định có chứng cớ.” Ánh mắt Ngô Sở Úy rất kiên định.
Khương Tiểu Soái phản bác: “Anh ta có chứng cớ thì đã lấy ra từ lâu rồi, chính vì anh ta không có chứng cớ, mới cố ý liên lụy cậu. Cái này gọi là cuộc chiến tâm lý kéo dài, thời gian lâu rồi, chuyện này luôn không có kết quả, chắc chắn cậu sẽ mắc phải bệnh tâm thần. Tin tôi đi, tôi là bác sĩ, tôi còn tự mình trải nghiệm. Mau gác chuyện này sang một bên đi, nên làm gì thì làm, nếu không cậu sẽ chịu thiệt thòi.”
Ngô Sở Úy lại cứng đầu, “Anh ta nhất định có chứng cớ, chỉ là chưa đến lúc, đến lúc anh ta nhất định sẽ lôi ra.”
“Nếu thật đến lúc đó, cậu sẽ triệt để rơi vào bẫy của anh ta.” Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy lộ ra ánh mắt sắc bén: “Ai bẫy ai còn chưa chắc đâu.”
Khương Tiểu Soái đè nén một lúc, đột nhiên lại nhớ ra một chuyện.
“Đúng rồi, Trì Sính từng tìm Uông Thạc, anh ta có nói với cậu không?”
Mắt Ngô Sở Úy trầm đi: “Chuyện này anh ta có thể nói với tôi sao?”
“Chắc là vì chuyện Uông Thạc bôi đen cậu, Trì Sính tìm Uông Thạc tính nợ đi.” Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy hỏi: “Kết quả thì sao? Anh ta làm gì Uông Thạc sao?”
Khương Tiểu Soái nhẹ ho một tiếng, nói: “Hình như… không.”
Ngô Sở Úy mạnh bạo ấn mộc lên văn kiện, một dấu bự đỏ chót.
“Tôi biết mà!”
Nói xong, ném mộc đi, cầm văn kiện bừng bừng khí thế bước xuống lầu, nhét vào tay Lâm Ngạn Duệ. Sau đó lao vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, tâm trạng bình phục một chút mới ra ngoài.
“Tổng giám đốc, bên ngoài có người tìm.”
Ngô Sở Úy ra cửa công ty, thấy xe của Uông Trẫm, tiểu tâm can liền đập loạn thình thịch.
“Thấy không?” Nhỏ giọng nói với Khương Tiểu Soái: “Đó chính là thần tượng của tôi.”
Khương Tiểu Soái muốn nứt con mắt: “Loại đàn ông này ai dám tạo ra vậy?”
Ngô Sở Úy đi qua chào hỏi Uông Trẫm, trong xe còn một người khác, vốn cho là Uông Thạc, kết quả là một ông cụ nước ngoài sáu bảy chục tuổi, tiến lên cho Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái một cái ôm gấu.
Sau khi vào trong, Uông Trẫm nói với Ngô Sở Úy: “Đây là một người bạn tôi quen ở nước ngoài, ông ấy là chuyên gia về phương diện ung thư tụy, tôi nghe nói về chuyện mẹ cậu, nên nhờ ông ấy đến xem giúp.”
Ngô Sở Úy rất cảm động, đứng lên bắt tay với cụ chuyên gia.
“Thật ngại quá, còn làm phiền ngài từ nước ngoài đến đây một chuyến…”
Khương Tiểu Soái chọt Ngô Sở Úy một cái: “Nói bằng tiếng Anh, người ta nghe không hiểu.”
Ngô Sở Úy cố gắng ghép lại mấy từ đơn, nhưng không rặn ra được.
Uông Trẫm thay Ngô Sở Úy biểu đạt lòng tôn kính của y dành cho cụ chuyên gia.
Khương Tiểu Soái cũng là bác sĩ, đương nhiên rất hiếu kỳ với chuyên gia này, liền dùng tiếng Anh không lưu loát hỏi tên của chuyên gia.
Chuyên gia ôn hòa cho Khương Tiểu Soái biết.
Uông Trẫm nói với Ngô Sở Úy: “Ông ấy vừa xuống máy bay, tôi phải chở ông ấy về nghỉ ngơi trước, cậu không vội chứ?”
“Không vội không vội.” Ngô Sở Úy vội xua tay.
Uông Trẫm không nói thêm nữa, dìu chuyên gia lên xe.
Ngô Sở Úy đứng trước cửa xe, nhìn chằm chằm Uông Trẫm một hồi.
“Tại sao muốn giúp tôi?”
“Chuyện nhỏ nhặt thôi.” Uông Trẫm nói.
Ngô Sở Úy rơi nước mắt.
Uông Trẫm vỗ lên đầu Ngô Sở Úy một cái.
“Tại sao cậu tên là Ngô Sở Úy?”
Này! Lại hỏi vụ này?
Khương Tiểu Soái lên máy tính tra tìm thông tin cá nhân của bác sĩ đó, lập tức kinh ngạc không nhỏ.
“Đại Úy cậu mau tới xem, người này có phải là vị bác sĩ vừa rồi không?”
Ngô Sở Úy liếc nhìn, nói: “Hình như đúng vậy, tôi thấy người ngoại quốc đều chỉ có một dạng.”
Khương Tiểu Soái kinh ngạc kêu lên: “Lợi hại quá, người này là chuyên gia khoa u não nổi tiếng thế giới! Cả năm bay khắp thế giới, là giáo sư cấp cao mà người thân phận địa vị bình thường không mời được!”
“Lợi hại vậy sao!” Ngô Sở Úy cũng kinh ngạc.
Khương Tiểu Soái chỉ màn hình máy tính: “Cậu tự xem đi! Lần trước ông ta đến thăm TQ là do lãnh đạo mời ông ta đến giảng bài.”
Ngô Sở Úy vừa mừng vừa sợ.
“Sao thần tượng của cậu làm được vậy?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy đoán: “Không phải anh ta từng làm vệ sĩ cho người lãnh đạo sao? Chắc toàn tiếp xúc với những người quyền quý, tôi đoán có lẽ anh ta thông qua những người quen này.”
“Số cậu tốt thật.” Khương Tiểu Soái vỗ vai Ngô Sở Úy: “Ngay cả anh trai của tình địch cũng hộ giá hộ tống cho cậu, mấy cục gạch cậu đập thật đáng, cậu nên cảm ơn Nhạc Duyệt, không có cô ta thì cậu không được đắc ý như bây giờ đâu.”
Ngô Sở Úy hơi đắc ý trong lòng, nhưng ngoài mặt không biểu hiện ra.
“Tôi chỉ khó hiểu một chuyện, anh nói xem sao thần tượng của tôi luôn hỏi tôi vấn đề vô vị đó chứ?”
“Vấn đề gì?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Anh ta luôn hỏi tại sao tôi tên là Ngô Sở Úy.”
Khương Tiểu Soái bật cười: “Chắc chắn là thích chọc cậu đó! Có hứng thú với cậu, cảm thấy cậu thú vị, cho nên mới tìm đề tài mà nói.”
Ngô Sở Úy bĩu môi: “Vậy sao?”
“Lẽ nào còn là ám hiệu sao?” Khương Tiểu Soái cười hê hê, “Vậy anh ta quá chuyên nghiệp rồi, phương thức giao lưu trong cuộc sống bình thường cũng phải thần bí như thế.”
Ngô Sở Úy không nói gì
Khương Tiểu Soái cố ý chọc y: “Tại sao cậu tên là Ngô Sở Úy?’
“Biến sang một bên.” Ngô Sở Úy cười đấm cho Khương Tiểu Soái một cái.
Sau đó vui vẻ nằm bẹp ra bàn, thật sự bắt đầu suy nghĩ vấn đề vô vị này.
Tại sao mình tên là Ngô Sở Úy chứ? Tại sao mình lại đổi tên chứ? Vì lúc đó mình tên Ngô Kỳ Khung, đụng phải sự chế nhạo của bạn gái cũ, chịu kích thích, quyết định thay đổi, cho nên mới đổi một cái tên phấn chấn lòng người như thế…
Suy nghĩ một hồi, sắc mặt Ngô Sở Úy đột nhiên biến đổi.
Khương Tiểu Soái cũng trong thoáng chốc đó ý thức được điều gì.
Hai người nhìn mắt nhau, đều là dáng vẻ hoảng sợ.
“Có phải anh ta biết tại sao cậu đổi tên không?” Khương Tiểu Soái nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tuy Ngô Sở Úy cũng nghĩ thế, nhưng khi trùng với suy nghĩ của Khương Tiểu Soái, vẫn khiến y rùng mình.
“Cũng có nghĩa là, anh ta biết chuyện của tôi và Nhạc Duyệt?”
Khương Tiểu Soái nói tiếp: “Vậy Uông Thạc chắc chắn cũng biết.”
Ngô Sở Úy nghĩ, Uông Thạc ở đây nửa năm rồi…
Thời gian nửa năm đó! Có chuyện gì không lục ra được? Từ lần đầu tiên y gặp Uông Trẫm, Uông Trẫm đã hỏi câu đó, cũng có nghĩa là, ngay từ đầu Uông Thạc đã có chuẩn bị rồi.
“Lẽ nào thật sự là ám hiệu?” Khương Tiểu Soái nghĩ không thông, “Nếu Uông Thạc biết, vậy tại sao anh ta không vạch trần cậu?”
Ngô Sở Úy ngẩn ngơ: “Chắc chắn là chưa đến lúc thôi.”
Khương Tiểu Soái nghe tin Ngô Sở Úy về công ty, liền lắc mông chạy qua.
“Tình trạng mẹ cậu thế nào rồi?”
Ngô Sở Úy cười nói: “Rất tốt, trên cơ bản đã khống chế được bệnh tình.”
“Lần trước tôi đến bệnh viện thăm mẹ cậu, đã cảm thấy có tinh thần hơn lúc vừa nhập viện rồi, loại bệnh này cứ nằm viện mãi cũng không có lợi. Cái chỗ như bệnh viện, không có bệnh cũng sinh ra bệnh, tâm trạng tốt thì còn có ích hơn uống thuốc, nếu có thời gian nhớ về với cô.”
Ngô Sở Úy gật đầu, “Tối nào tôi cũng về nhà ngủ, mẹ tôi bây giờ giống như con nít, phải có tôi dỗ mới ngủ được.”
“Con nít nhỏ, con nít lớn thôi.”
Khương Tiểu Soái ngồi trên sô pha nghỉ một lát.
Ngô Sở Úy sắp xếp đồ đạc trong phòng làm việc một chút, tuy nói mỗi ngày có người đến đây dọn, nhưng dù sao cũng là phòng của mình, có vài chỗ vẫn phải do mình tự chỉnh lý mới cảm thấy yên tâm.
Đang lục ngăn kéo, đột nhiên lại thấy cái đĩa kia.
Lấy ra nhìn vài lần, nói với Khương Tiểu Soái: “Tôi vẫn cảm thấy cái đĩa này có vấn đề.”
“Có vấn đề gì?” Khương Tiểu Soái hỏi: “Không phải cậu đã xem rất nhiều lần sao? Ngay cả nhịp điệu hô hấp của hai người đang ngủ cũng sắp thuộc làu làu rồi?”
“Nhưng tôi luôn cảm thấy đã bỏ sót gì đó.” Ngô Sở Úy nói.
Khương Tiểu Soái thở dài: “Vì cậu muốn thấy video quay buổi tối hôm Uông Thạc và Quách Thành Vũ xảy ra chuyện, nhưng bên trong không có, cho nên cậu cứ cảm thấy đã bỏ sót gì đó, nhưng trên thực tế cậu đã xem hết rồi.”
“Anh nói xem có phải tôi đã không chép lại hết bản gốc không?”
Khương Tiểu Soái nhe răng: “Cậu hỏi ai chứ? Tôi còn chưa từng thấy qua cái đĩa gốc nữa.”
Ngô Sở Úy khó hiểu: “Nhưng rõ ràng tôi đã sao chép hết vào rồi.”
“Được rồi, bớt nghĩ những chuyện này đi.” Khương Tiểu Soái ấn tay Ngô Sở Úy: “Tôi nói với cậu chút chuyện hiện thực.”
“Hiện thực gì?” Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái ngồi xuống, thanh giọng, ra vẻ có việc nói: “Hôm đó Quách tử từng tìm Uông Thạc, hai người đã triển khai bàn luận về vấn đề năm đó, Uông Thạc đã thừa nhận động cơ phản bội Trì Sính lúc trước là vì Quách tử, còn về giữa hai người họ có từng làm chuyện đó không, Uông Thạc không tỏ rõ.”
“Anh nói vậy có khác gì không nói đâu!” Ngô Sở Úy suy nghĩ một lát, lại nói: “Vậy Quách tử thì sao? Anh ta cũng là đương sự mà! Có ngủ hay không anh ta không biết hay sao?”
“Hôm đó anh ta say, say đến mức cái gì cũng không biết, đợi khi tỉnh lại thì đã xong chuyện rồi.” Khương Tiểu Soái nói: “Anh ta luôn khẳng định mình không làm, ai biết anh ta có nói thật không chứ?’
Ngô Sở Úy trầm mặc không nói.
Khương Tiểu Soái lại nói: “Cậu nói xem Uông Thạc này nghĩ thế nào chứ? Nếu anh ta không làm, vì sao không nhân lúc này nói rõ? Có lẽ sau khi Trì Sính nghe tin, còn có thể giữ được một chút thiện cảm với anh ta.”
“Anh ta nói không làm, Quách tử cũng nói không làm, vấn đề là Trì Sính tin sao?” Ngô Sở Úy nói: “Cái này có gì khác biệt với chuyện tôi vì mù màu mà bị Uông Thạc bôi đen chứ?”
Khương Tiểu Soái nghe xong liền thấy mơ hồ: “Hai chuyện này có quan hệ gì đâu?”
“Đương nhiên là có.” Ngô Sở Úy nói: “Anh nghĩ đi, tôi biết chữ trên quả trứng là do Uông Thạc viết, nhưng tại sao tôi không thể nói với Trì Sính? Vì chuyện xảy ra trên người tôi, tôi là bị cáo, lời tự chứng minh của tôi có hiệu lực pháp luật sao? Đồng dạng, Quách tử là đồng phạm, lời của anh ta có hiệu lực pháp luật sao?”
Khương Tiểu Soái bừng tỉnh: “Cũng đúng nhỉ, huống chi chuyện này là do anh ta chủ đạo, dù anh ta có giải thích thế nào cũng không thể thoát khỏi liên hệ, nói cũng đồng nghĩa không nói, nói không chừng còn tăng thêm tội.”
“Cho nên mới nói!” Ngô Sở Úy thầm mài răng: “Cái tên này muốn mượn tay tôi tra ra chân tướng, để tôi tuyên đọc bằng chứng. Là bên đối địch, lời của tôi rất có sức thuyết phúc.”
Khương Tiểu Soái trợn mắt: “Vậy cậu còn giúp anh ta? Cậu làm vậy không phải là tự bê đá đập chân mình sao?”
“Tôi bất kể.” Ngô Sở Úy quyết tâm, “Chuyện này tôi không biết thì cũng thôi, một khi tôi đã biết, thì phải tra đến tận gốc rễ, vạch trần chân tướng.”
“Cậu đi đâu mà tra?” Khương Tiểu Soái nói: “Khách sạn xảy ra chuyện đó đã tháo dỡ rồi, ông chủ cũng không biết chạy đi dâu, cho dù ông ta không chạy, chuyện xảy ra trong một phòng thuê bảy năm trước, ông ta làm sao biết được?”
“Chỗ Uông Thạc khẳng định có chứng cớ.” Ánh mắt Ngô Sở Úy rất kiên định.
Khương Tiểu Soái phản bác: “Anh ta có chứng cớ thì đã lấy ra từ lâu rồi, chính vì anh ta không có chứng cớ, mới cố ý liên lụy cậu. Cái này gọi là cuộc chiến tâm lý kéo dài, thời gian lâu rồi, chuyện này luôn không có kết quả, chắc chắn cậu sẽ mắc phải bệnh tâm thần. Tin tôi đi, tôi là bác sĩ, tôi còn tự mình trải nghiệm. Mau gác chuyện này sang một bên đi, nên làm gì thì làm, nếu không cậu sẽ chịu thiệt thòi.”
Ngô Sở Úy lại cứng đầu, “Anh ta nhất định có chứng cớ, chỉ là chưa đến lúc, đến lúc anh ta nhất định sẽ lôi ra.”
“Nếu thật đến lúc đó, cậu sẽ triệt để rơi vào bẫy của anh ta.” Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy lộ ra ánh mắt sắc bén: “Ai bẫy ai còn chưa chắc đâu.”
Khương Tiểu Soái đè nén một lúc, đột nhiên lại nhớ ra một chuyện.
“Đúng rồi, Trì Sính từng tìm Uông Thạc, anh ta có nói với cậu không?”
Mắt Ngô Sở Úy trầm đi: “Chuyện này anh ta có thể nói với tôi sao?”
“Chắc là vì chuyện Uông Thạc bôi đen cậu, Trì Sính tìm Uông Thạc tính nợ đi.” Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy hỏi: “Kết quả thì sao? Anh ta làm gì Uông Thạc sao?”
Khương Tiểu Soái nhẹ ho một tiếng, nói: “Hình như… không.”
Ngô Sở Úy mạnh bạo ấn mộc lên văn kiện, một dấu bự đỏ chót.
“Tôi biết mà!”
Nói xong, ném mộc đi, cầm văn kiện bừng bừng khí thế bước xuống lầu, nhét vào tay Lâm Ngạn Duệ. Sau đó lao vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, tâm trạng bình phục một chút mới ra ngoài.
“Tổng giám đốc, bên ngoài có người tìm.”
Ngô Sở Úy ra cửa công ty, thấy xe của Uông Trẫm, tiểu tâm can liền đập loạn thình thịch.
“Thấy không?” Nhỏ giọng nói với Khương Tiểu Soái: “Đó chính là thần tượng của tôi.”
Khương Tiểu Soái muốn nứt con mắt: “Loại đàn ông này ai dám tạo ra vậy?”
Ngô Sở Úy đi qua chào hỏi Uông Trẫm, trong xe còn một người khác, vốn cho là Uông Thạc, kết quả là một ông cụ nước ngoài sáu bảy chục tuổi, tiến lên cho Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái một cái ôm gấu.
Sau khi vào trong, Uông Trẫm nói với Ngô Sở Úy: “Đây là một người bạn tôi quen ở nước ngoài, ông ấy là chuyên gia về phương diện ung thư tụy, tôi nghe nói về chuyện mẹ cậu, nên nhờ ông ấy đến xem giúp.”
Ngô Sở Úy rất cảm động, đứng lên bắt tay với cụ chuyên gia.
“Thật ngại quá, còn làm phiền ngài từ nước ngoài đến đây một chuyến…”
Khương Tiểu Soái chọt Ngô Sở Úy một cái: “Nói bằng tiếng Anh, người ta nghe không hiểu.”
Ngô Sở Úy cố gắng ghép lại mấy từ đơn, nhưng không rặn ra được.
Uông Trẫm thay Ngô Sở Úy biểu đạt lòng tôn kính của y dành cho cụ chuyên gia.
Khương Tiểu Soái cũng là bác sĩ, đương nhiên rất hiếu kỳ với chuyên gia này, liền dùng tiếng Anh không lưu loát hỏi tên của chuyên gia.
Chuyên gia ôn hòa cho Khương Tiểu Soái biết.
Uông Trẫm nói với Ngô Sở Úy: “Ông ấy vừa xuống máy bay, tôi phải chở ông ấy về nghỉ ngơi trước, cậu không vội chứ?”
“Không vội không vội.” Ngô Sở Úy vội xua tay.
Uông Trẫm không nói thêm nữa, dìu chuyên gia lên xe.
Ngô Sở Úy đứng trước cửa xe, nhìn chằm chằm Uông Trẫm một hồi.
“Tại sao muốn giúp tôi?”
“Chuyện nhỏ nhặt thôi.” Uông Trẫm nói.
Ngô Sở Úy rơi nước mắt.
Uông Trẫm vỗ lên đầu Ngô Sở Úy một cái.
“Tại sao cậu tên là Ngô Sở Úy?”
Này! Lại hỏi vụ này?
Khương Tiểu Soái lên máy tính tra tìm thông tin cá nhân của bác sĩ đó, lập tức kinh ngạc không nhỏ.
“Đại Úy cậu mau tới xem, người này có phải là vị bác sĩ vừa rồi không?”
Ngô Sở Úy liếc nhìn, nói: “Hình như đúng vậy, tôi thấy người ngoại quốc đều chỉ có một dạng.”
Khương Tiểu Soái kinh ngạc kêu lên: “Lợi hại quá, người này là chuyên gia khoa u não nổi tiếng thế giới! Cả năm bay khắp thế giới, là giáo sư cấp cao mà người thân phận địa vị bình thường không mời được!”
“Lợi hại vậy sao!” Ngô Sở Úy cũng kinh ngạc.
Khương Tiểu Soái chỉ màn hình máy tính: “Cậu tự xem đi! Lần trước ông ta đến thăm TQ là do lãnh đạo mời ông ta đến giảng bài.”
Ngô Sở Úy vừa mừng vừa sợ.
“Sao thần tượng của cậu làm được vậy?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy đoán: “Không phải anh ta từng làm vệ sĩ cho người lãnh đạo sao? Chắc toàn tiếp xúc với những người quyền quý, tôi đoán có lẽ anh ta thông qua những người quen này.”
“Số cậu tốt thật.” Khương Tiểu Soái vỗ vai Ngô Sở Úy: “Ngay cả anh trai của tình địch cũng hộ giá hộ tống cho cậu, mấy cục gạch cậu đập thật đáng, cậu nên cảm ơn Nhạc Duyệt, không có cô ta thì cậu không được đắc ý như bây giờ đâu.”
Ngô Sở Úy hơi đắc ý trong lòng, nhưng ngoài mặt không biểu hiện ra.
“Tôi chỉ khó hiểu một chuyện, anh nói xem sao thần tượng của tôi luôn hỏi tôi vấn đề vô vị đó chứ?”
“Vấn đề gì?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Anh ta luôn hỏi tại sao tôi tên là Ngô Sở Úy.”
Khương Tiểu Soái bật cười: “Chắc chắn là thích chọc cậu đó! Có hứng thú với cậu, cảm thấy cậu thú vị, cho nên mới tìm đề tài mà nói.”
Ngô Sở Úy bĩu môi: “Vậy sao?”
“Lẽ nào còn là ám hiệu sao?” Khương Tiểu Soái cười hê hê, “Vậy anh ta quá chuyên nghiệp rồi, phương thức giao lưu trong cuộc sống bình thường cũng phải thần bí như thế.”
Ngô Sở Úy không nói gì
Khương Tiểu Soái cố ý chọc y: “Tại sao cậu tên là Ngô Sở Úy?’
“Biến sang một bên.” Ngô Sở Úy cười đấm cho Khương Tiểu Soái một cái.
Sau đó vui vẻ nằm bẹp ra bàn, thật sự bắt đầu suy nghĩ vấn đề vô vị này.
Tại sao mình tên là Ngô Sở Úy chứ? Tại sao mình lại đổi tên chứ? Vì lúc đó mình tên Ngô Kỳ Khung, đụng phải sự chế nhạo của bạn gái cũ, chịu kích thích, quyết định thay đổi, cho nên mới đổi một cái tên phấn chấn lòng người như thế…
Suy nghĩ một hồi, sắc mặt Ngô Sở Úy đột nhiên biến đổi.
Khương Tiểu Soái cũng trong thoáng chốc đó ý thức được điều gì.
Hai người nhìn mắt nhau, đều là dáng vẻ hoảng sợ.
“Có phải anh ta biết tại sao cậu đổi tên không?” Khương Tiểu Soái nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tuy Ngô Sở Úy cũng nghĩ thế, nhưng khi trùng với suy nghĩ của Khương Tiểu Soái, vẫn khiến y rùng mình.
“Cũng có nghĩa là, anh ta biết chuyện của tôi và Nhạc Duyệt?”
Khương Tiểu Soái nói tiếp: “Vậy Uông Thạc chắc chắn cũng biết.”
Ngô Sở Úy nghĩ, Uông Thạc ở đây nửa năm rồi…
Thời gian nửa năm đó! Có chuyện gì không lục ra được? Từ lần đầu tiên y gặp Uông Trẫm, Uông Trẫm đã hỏi câu đó, cũng có nghĩa là, ngay từ đầu Uông Thạc đã có chuẩn bị rồi.
“Lẽ nào thật sự là ám hiệu?” Khương Tiểu Soái nghĩ không thông, “Nếu Uông Thạc biết, vậy tại sao anh ta không vạch trần cậu?”
Ngô Sở Úy ngẩn ngơ: “Chắc chắn là chưa đến lúc thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.