Chương 229: Anh em tốt
Sài Kê Đản
10/08/2016
Quách Thành Vũ không hổ là anh em tốt của Trì Sính, chuẩn bị không ít đồ tốt cho họ.
Dư âm đau ngứa trên đầu nhũ của Ngô Sở Úy còn chưa tan đi, Trì Sính lại cầm một cây bút lông ra. Bên tai, nách, xương quai xanh, eo… hễ là nơi mẫn cảm, đều bị Trì Sính trêu chọc.
Thân thể ướt rượt mồ hôi mang đầy ánh sáng gợi cảm, vặn vẹo run rẩy theo sự trêu chọc của Trì Sính. Đôi môi dụ hoặc khép mở liên tục, từng tiếng rên chợt cao chợt thấp, không khí tràn đầy dâm đãng ẩm ướt.
Trì Sính đưa ngòi bút lông lên phần đỉnh yếu ớt nhất của Ngô Sở Úy, chấm mấy giọt dịch thể trong suốt, rồi vẽ theo vách trong đùi.
“Ngứa… ngứa…”
Ngô Sở Úy cuộn chân lên, phần mông run rẩy kịch liệt, chân mày nhíu chặt thể hiện khổ sở khó thể nhẫn nhịn. Ánh mắt khát vọng nhìn Trì Sính, chờ mong hắn nhanh chóng bắt đầu động tác tiếp theo.
Trì Sính có vẻ không hề gấp gáp, bút lông chuyển sang rãnh mông Ngô Sở Úy, làm ác tại khu vực mẫn cảm nhất.
“Lấy ra… ngứa quá… a a…”
Trì Sính biến sang dùng ngòi bút trêu chọc cửa cúc của Ngô Sở Úy, còn dùng châm nhỏ đâm vào hai quả cầu của y, khiến Ngô Sở Úy run rẩy loạn xạ, mông nâng khỏi giường. Hai tay bị trói ở đùi, lại không thể chạm vào nơi đang chờ được an ủi, cảm giác nôn nóng khiến dục hỏa toàn thân càng cháy hừng hực.
“Chịu không nổi rồi… xin anh…” Ngô Sở Úy đổ đầy mồ hôi.
Trì Sính nâng cằm Ngô Sở Úy, trầm giọng hỏi: “Xin cái gì?”
“Xin… thao.”
Lửa cháy bùng trong mắt Trì Sính, cự long bên dưới phát uy.
“Xin ai thao?”
Ngô Sở Úy xấu hổ không thôi: “Anh.”
Trì Sính cười dán lên môi Ngô Sở Úy, như chuồn chuồn lướt nước, cố ý mở miệng ra, để Ngô Sở Úy ngậm đầu lưỡi mình, cố gắng mút để lấy lòng.
Sau đó, cởi trói cho một tay của Ngô Sở Úy, u ám nói: “Để tôi xem thử cậu muốn bị thao cỡ nào.”
Ngô Sở Úy lộ vẻ khó chịu nổi, nhưng sau vài động tác trêu chọc đơn giản của Trì Sính, khó chịu nổi đó bị dâm loạn thay thế. Dưới ánh mắt nóng cháy của Trì Sính, y chậm rãi bỏ ngón tay vào miệng Trì Sính, sau khi làm ướt đủ, lại đưa ngón tay xuống vạch mở cửa cúc của mình.
Mang theo vài tiếng thở dốc, Ngô Sở Úy đâm ngón tay vào cúc hoa, chậm rãi hoạt động.
Ban đầu chỉ ra vào rất cạn, sau đó vùi vào cả ngón tay, nhịp điệu hoạt động cũng dần tăng nhanh.
“Sướng chứ?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy lắc đầu thở dốc: “Không sướng.”
“Không sướng còn cố sức đâm vào như thế.” Trì Sính trêu cợt: “Thêm một ngón tay nữa.”
Ngô Sở Úy lại thêm một ngón tay, vách ruột bị căng ra, ngón tay bị ép chặt phát đau, muốn rút ra lại bị Trì Sính nghiêm lệnh ngăn cản.
“Đâm vào trong, động tác nhanh lên chút.”
Ban đầu Ngô Sở Úy chỉ phát ra tiếng hừ ẩn nhẫn, khi động tác tăng nhanh dần, tiếng rên cũng càng thêm lớn.
“Thêm một ngón nữa.” Trì Sính lại nói.
Ngô Sở Úy không hạ thủ với mình được, ngón thứ ba cắm thế nào cũng không vào.
Mắt Trì Sính trầm xuống, đâm mạnh ngón tay mình vào, ngón tay hắn thô hơn Ngô Sở Úy một vòng. Ngô Sở Úy lập tức sướng đến mức nâng mông, tiếng rên cao vút bật khỏi miệng.
“Ưm ưm… dễ chịu quá…”
Cự long của Trì Sính sưng to, nóng bỏng như sắt nung.
“Làm tôi…” Ngô Sở Úy dùng cánh tay được cởi trói nắm vật lớn của Trì Sính, đôi môi gợi cảm dán vào tai Trì Sính, nói xa xăm: “Nhớ jj bự của anh muốn chết rồi.”
Một câu nói, nuốt sạch tất cả ý chí của Trì Sính, phá tan đê cản dục vọng.
“Tôi làm chết đồ dâm đãng nhà cậu!”
Trì Sính cởi dây thừng trên người Ngô Sở Úy, ấn mạnh xuống, làm như bão táp mưa sa.
Giường lớn vững chắc kiên cố cũng không chịu nổi thế công mãnh liệt như thế, vang lên tiếng kháng nghị ken két.
Ngô Sở Úy giống như liên tục bị điện giật, từng dòng điện xuyên thấu cơ thể, khuấy nhiễu thần trí của y.
Hai chân kẹp chặt eo Trì Sính, tay ôm cổ hắn, hàm răng kích động cắn tai hắn, tiếng kêu khóc dâm đãng kích thích màng nhĩ Trì Sính.
Chia cắt năm ngày, tuy không dài, nhưng vì lo lắng và nhớ nhung mà đặc biệt khó chịu đựng.
Lúc này, tất cả lo lắng và đau khổ đều hóa thành tình ái kịch liệt, thổ lộ trong tình cảm nóng cháy triền miên.
“Ưm… được rồi… muốn bắn… muốn bắn…”
Ngô Sở Úy kích động lắc đầu, tránh khỏi ánh mắt nóng cháy gần trong gang tấc của Trì Sính.
Hai tay Trì Sính giữ chặt mặt y, vén tóc mái lên, để gương mặt của y xuất hiện hoàn chỉnh trong tầm mắt mình.
“Tôi muốn nhìn vẻ dâm đãng của cậu khi cao trào.”
Nói xong, Trì Sính dừng lại một chút, phần eo chắc nịch bắt đầu ra vào mạnh mẽ, mỗi lần đâm rút đều thô bạo triệt để, mang theo tình yêu bền chắc của Trì Sính dành cho Ngô Sở Úy.
Thân thể Ngô Sở Úy bị Trì Sính húc tròng trành lắc lư, tinh hoa tích lũy nhiều ngày đều bắn ra.
“A a a…”
Gương mặt tuấn tú bị giữ chặt dưới mắt Trì Sính lộ ra biểu cảm tiêu hồn, vặn vẹo mà sinh động biểu hiện khoái cảm mê ly trong lòng. Không hề cố kỵ thể hiện vẻ mặt dâm đãng của mình, chỉ cho người đàn ông trước mắt, người yêu y tận xương được thưởng thức. Cho dù sẽ đỏ mặt xấu hổ bởi ánh mắt trêu chọc của hắn, cũng phải biểu đạt hoàn toàn cảm xúc chân thật của mình.
Trì Sính bị biểu cảm của Ngô Sở Úy kích thích gầm mạnh, mồ hôi lăn xuống, sau một trận điên cuồng thì cũng lên đỉnh.
Sau đó, thở ra một hơi, hai tay ôm chặt Ngô Sở Úy.
Khổ sở và mong nhớ tích lũy nhiều ngày cuối cùng được giải phóng, thân thể nóng nảy nhiều ngày cũng được giải tỏa. Hai người rốt cuộc đã có thể ôm lấy nhau, bình thản nói vài câu.
“Không phải tôi đã gửi ám hiệu bảo anh đừng đến rồi sao? Sao anh còn đến?”
Ngô Sở Úy hỏi vấn đề này, thực ra là muốn nghe Trì Sính nói tôi không thể yên tâm cậu, bất kể thế nào tôi cũng muốn gặp cậu này nọ, kết quả đáp án của Trì Sính lại là: “Cậu gửi ám hiệu bảo tôi đừng đến khi nào?”
Ngô Sở Úy chớp mắt: “Chính là cái ám hiệu cuối cùng đó!”
Nói đến ám hiệu, gương mặt vừa hòa hoãn của Trì Sính lại căng cứng.
“Sau này gửi ám hiệu trực tiếp nói mục đích, đừng đi lòng vòng, cậu biết lúc đó tôi tức giận cỡ nào không hả?”
Ngô Sở Úy mơ màng: “Gửi ám hiệu làm sao có thể không đi lòng vòng? Đó là đồng hồ không phải di động, sao mà trực tiếp nói mục đích được?”
“Cậu không thể nói thẳng là cậu đang ở nhà tôi sao?” Trì Sính sụ mặt oán trách: “Nhất định phải nói là cậu yêu ba tôi, cậu cảm thấy nói thẳng ra thì tôi sẽ không qua cứu cậu sao? Phải dùng chiêu này để ép tôi qua đó?”
Ngô Sở Úy ngẩn người: “Tôi nói tôi yêu ba anh lúc nào chứ?”
Trì Sính trực tiếp đưa tờ giấy Khương Tiểu Soái giải mật mã cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cúi đầu nhìn, sét đánh ầm ầm.
Khương Tiểu Soái, anh đúng là sư phụ tốt, anh em tốt của tôi!!
Ngô Sở Úy trở người xuống giường, tùy tiện mặc một cái áo rồi lao sang phòng Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ đang ngồi trên giường nghe điện thoại, Khương Tiểu Soái cầm bút vẽ rùa lên ngón chân hắn.
“Khương Tiểu Soái!” Ngô Sở Úy sẵng giọng.
Khương Tiểu Soái quay đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Ngô Sở Úy, đặt bút xuống, mặt đầy nghi hoặc theo y ra ngoài.
Vừa ra ngoài, Khương Tiểu Soái đã bị Ngô Sở Úy đánh cho một trận.
“Cái đầu của anh thật là vô địch, anh không hổ là sư phụ của tôi, tôi… tôi cũng không biết phải khen ngợi anh thế nào nữa!!”
Sau khi Khương Tiểu Soái có được đáp án chuẩn xác từ Ngô Sở Úy, thần kinh mặt cũng co giật một trận.
“Ôi trời đất ơi, tà môn quá rồi đó, sai lệch xa như vậy cũng có thể kéo lại được, ha ha ha…”
Khương Tiểu Soái cười vỗ vai Ngô Sở Úy: “Cái này chỉ có thể nói ông trời quá quan tâm cậu, sai sót lớn như vậy mà cũng có thể đưa cậu an toàn về đây."
“Quan tâm con khỉ!” Ngô Sở Úy phẫn hận: “Giải kiểu này còn là quan tâm tôi?”
Khương Tiểu Soái lại bắt đầu nói bậy: “Cậu để ý giải kiểu gì làm chi hả! Dù sao kết quả đều giống nhau. Đường tư duy của tôi có thể đi lệch, nhưng lòng tôi vĩnh viễn đều buộc chung với cậu.”
“Buộc cái đầu anh!” Ngô Sở Úy tức tối la lên: “Kết quả có thể giống nhau sau? Tôi bị đánh anh có biết không?!”
Khương Tiểu Soái biến sắc: “Bị đánh, ai đánh?”
“Anh nói đi?!” Ngô Sở Úy cực kỳ uất ức.
Khương Tiểu Soái nghiến răng nghiến lợi, đấm ngực dậm chân. Bên ngoài là bênh vực đồ đệ mình, bên trong là tìm cách biện tội cho mình. Thậm chí còn cố ý châm ngòi ly gián, chuyển mâu thuẫn lên kẻ khác.
“Cái gì? Trì Sính còn có mặt mũi đánh cậu? Tự anh ta không hiểu rõ cậu, giải không ra ám hiệu, dựa vào cái gì đánh cậu? Lại nói, cái câu bậy bạ ‘tôi yêu ba anh’ anh ta cũng tin được? Trong lòng anh ta, cậu là loại người đó sao? Đại Úy à đại Úy, không ngờ cậu lại vì tên cặn bã này mà chất vấn tôi, cậu làm lòng tôi nguội lạnh rồi!”
Ngô Sở Úy sượng mặt không lên tiếng.
Khương Tiểu Soái lại nói: “Đại Úy, có chuyện này tôi không dám cho cậu biết, cậu vừa thoát khỏi nguy hiểm, tôi sợ cậu nghe rồi lại bị kích thích.”
Nói đến mức này rồi, Ngô Sở Úy có thể không muốn nghe sao?”
“Anh nói đi, dù sao đã bị kích thích rồi, còn sợ thêm một chuyện sao? Tới chung một lúc đi!”
Khương Tiểu Soái khom người xuống, gãi gãi lên đầu, ra vẻ chịu khuất nhục khó thể mở miệng.
Ngô Sở Úy gấp lên: “Anh nói đi chứ!”
Khương Tiểu Soái đứng bật dậy, ôm vai Ngô Sở Úy, sắc mặt nghiêm trọng kể lại cho Ngô Sở Úy chuyện Trì Sính và Quách Thành Vũ vuốt cho nhau, hơn nữa còn thêm mắm dặm muối miêu tả Trì Sính không có Ngô Sở Úy vẫn sướng được như thường.
Ngô Sở Úy chỉ đáp hai chữ.
“Má nó!”
Quay đầu về phòng.
Dư âm đau ngứa trên đầu nhũ của Ngô Sở Úy còn chưa tan đi, Trì Sính lại cầm một cây bút lông ra. Bên tai, nách, xương quai xanh, eo… hễ là nơi mẫn cảm, đều bị Trì Sính trêu chọc.
Thân thể ướt rượt mồ hôi mang đầy ánh sáng gợi cảm, vặn vẹo run rẩy theo sự trêu chọc của Trì Sính. Đôi môi dụ hoặc khép mở liên tục, từng tiếng rên chợt cao chợt thấp, không khí tràn đầy dâm đãng ẩm ướt.
Trì Sính đưa ngòi bút lông lên phần đỉnh yếu ớt nhất của Ngô Sở Úy, chấm mấy giọt dịch thể trong suốt, rồi vẽ theo vách trong đùi.
“Ngứa… ngứa…”
Ngô Sở Úy cuộn chân lên, phần mông run rẩy kịch liệt, chân mày nhíu chặt thể hiện khổ sở khó thể nhẫn nhịn. Ánh mắt khát vọng nhìn Trì Sính, chờ mong hắn nhanh chóng bắt đầu động tác tiếp theo.
Trì Sính có vẻ không hề gấp gáp, bút lông chuyển sang rãnh mông Ngô Sở Úy, làm ác tại khu vực mẫn cảm nhất.
“Lấy ra… ngứa quá… a a…”
Trì Sính biến sang dùng ngòi bút trêu chọc cửa cúc của Ngô Sở Úy, còn dùng châm nhỏ đâm vào hai quả cầu của y, khiến Ngô Sở Úy run rẩy loạn xạ, mông nâng khỏi giường. Hai tay bị trói ở đùi, lại không thể chạm vào nơi đang chờ được an ủi, cảm giác nôn nóng khiến dục hỏa toàn thân càng cháy hừng hực.
“Chịu không nổi rồi… xin anh…” Ngô Sở Úy đổ đầy mồ hôi.
Trì Sính nâng cằm Ngô Sở Úy, trầm giọng hỏi: “Xin cái gì?”
“Xin… thao.”
Lửa cháy bùng trong mắt Trì Sính, cự long bên dưới phát uy.
“Xin ai thao?”
Ngô Sở Úy xấu hổ không thôi: “Anh.”
Trì Sính cười dán lên môi Ngô Sở Úy, như chuồn chuồn lướt nước, cố ý mở miệng ra, để Ngô Sở Úy ngậm đầu lưỡi mình, cố gắng mút để lấy lòng.
Sau đó, cởi trói cho một tay của Ngô Sở Úy, u ám nói: “Để tôi xem thử cậu muốn bị thao cỡ nào.”
Ngô Sở Úy lộ vẻ khó chịu nổi, nhưng sau vài động tác trêu chọc đơn giản của Trì Sính, khó chịu nổi đó bị dâm loạn thay thế. Dưới ánh mắt nóng cháy của Trì Sính, y chậm rãi bỏ ngón tay vào miệng Trì Sính, sau khi làm ướt đủ, lại đưa ngón tay xuống vạch mở cửa cúc của mình.
Mang theo vài tiếng thở dốc, Ngô Sở Úy đâm ngón tay vào cúc hoa, chậm rãi hoạt động.
Ban đầu chỉ ra vào rất cạn, sau đó vùi vào cả ngón tay, nhịp điệu hoạt động cũng dần tăng nhanh.
“Sướng chứ?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy lắc đầu thở dốc: “Không sướng.”
“Không sướng còn cố sức đâm vào như thế.” Trì Sính trêu cợt: “Thêm một ngón tay nữa.”
Ngô Sở Úy lại thêm một ngón tay, vách ruột bị căng ra, ngón tay bị ép chặt phát đau, muốn rút ra lại bị Trì Sính nghiêm lệnh ngăn cản.
“Đâm vào trong, động tác nhanh lên chút.”
Ban đầu Ngô Sở Úy chỉ phát ra tiếng hừ ẩn nhẫn, khi động tác tăng nhanh dần, tiếng rên cũng càng thêm lớn.
“Thêm một ngón nữa.” Trì Sính lại nói.
Ngô Sở Úy không hạ thủ với mình được, ngón thứ ba cắm thế nào cũng không vào.
Mắt Trì Sính trầm xuống, đâm mạnh ngón tay mình vào, ngón tay hắn thô hơn Ngô Sở Úy một vòng. Ngô Sở Úy lập tức sướng đến mức nâng mông, tiếng rên cao vút bật khỏi miệng.
“Ưm ưm… dễ chịu quá…”
Cự long của Trì Sính sưng to, nóng bỏng như sắt nung.
“Làm tôi…” Ngô Sở Úy dùng cánh tay được cởi trói nắm vật lớn của Trì Sính, đôi môi gợi cảm dán vào tai Trì Sính, nói xa xăm: “Nhớ jj bự của anh muốn chết rồi.”
Một câu nói, nuốt sạch tất cả ý chí của Trì Sính, phá tan đê cản dục vọng.
“Tôi làm chết đồ dâm đãng nhà cậu!”
Trì Sính cởi dây thừng trên người Ngô Sở Úy, ấn mạnh xuống, làm như bão táp mưa sa.
Giường lớn vững chắc kiên cố cũng không chịu nổi thế công mãnh liệt như thế, vang lên tiếng kháng nghị ken két.
Ngô Sở Úy giống như liên tục bị điện giật, từng dòng điện xuyên thấu cơ thể, khuấy nhiễu thần trí của y.
Hai chân kẹp chặt eo Trì Sính, tay ôm cổ hắn, hàm răng kích động cắn tai hắn, tiếng kêu khóc dâm đãng kích thích màng nhĩ Trì Sính.
Chia cắt năm ngày, tuy không dài, nhưng vì lo lắng và nhớ nhung mà đặc biệt khó chịu đựng.
Lúc này, tất cả lo lắng và đau khổ đều hóa thành tình ái kịch liệt, thổ lộ trong tình cảm nóng cháy triền miên.
“Ưm… được rồi… muốn bắn… muốn bắn…”
Ngô Sở Úy kích động lắc đầu, tránh khỏi ánh mắt nóng cháy gần trong gang tấc của Trì Sính.
Hai tay Trì Sính giữ chặt mặt y, vén tóc mái lên, để gương mặt của y xuất hiện hoàn chỉnh trong tầm mắt mình.
“Tôi muốn nhìn vẻ dâm đãng của cậu khi cao trào.”
Nói xong, Trì Sính dừng lại một chút, phần eo chắc nịch bắt đầu ra vào mạnh mẽ, mỗi lần đâm rút đều thô bạo triệt để, mang theo tình yêu bền chắc của Trì Sính dành cho Ngô Sở Úy.
Thân thể Ngô Sở Úy bị Trì Sính húc tròng trành lắc lư, tinh hoa tích lũy nhiều ngày đều bắn ra.
“A a a…”
Gương mặt tuấn tú bị giữ chặt dưới mắt Trì Sính lộ ra biểu cảm tiêu hồn, vặn vẹo mà sinh động biểu hiện khoái cảm mê ly trong lòng. Không hề cố kỵ thể hiện vẻ mặt dâm đãng của mình, chỉ cho người đàn ông trước mắt, người yêu y tận xương được thưởng thức. Cho dù sẽ đỏ mặt xấu hổ bởi ánh mắt trêu chọc của hắn, cũng phải biểu đạt hoàn toàn cảm xúc chân thật của mình.
Trì Sính bị biểu cảm của Ngô Sở Úy kích thích gầm mạnh, mồ hôi lăn xuống, sau một trận điên cuồng thì cũng lên đỉnh.
Sau đó, thở ra một hơi, hai tay ôm chặt Ngô Sở Úy.
Khổ sở và mong nhớ tích lũy nhiều ngày cuối cùng được giải phóng, thân thể nóng nảy nhiều ngày cũng được giải tỏa. Hai người rốt cuộc đã có thể ôm lấy nhau, bình thản nói vài câu.
“Không phải tôi đã gửi ám hiệu bảo anh đừng đến rồi sao? Sao anh còn đến?”
Ngô Sở Úy hỏi vấn đề này, thực ra là muốn nghe Trì Sính nói tôi không thể yên tâm cậu, bất kể thế nào tôi cũng muốn gặp cậu này nọ, kết quả đáp án của Trì Sính lại là: “Cậu gửi ám hiệu bảo tôi đừng đến khi nào?”
Ngô Sở Úy chớp mắt: “Chính là cái ám hiệu cuối cùng đó!”
Nói đến ám hiệu, gương mặt vừa hòa hoãn của Trì Sính lại căng cứng.
“Sau này gửi ám hiệu trực tiếp nói mục đích, đừng đi lòng vòng, cậu biết lúc đó tôi tức giận cỡ nào không hả?”
Ngô Sở Úy mơ màng: “Gửi ám hiệu làm sao có thể không đi lòng vòng? Đó là đồng hồ không phải di động, sao mà trực tiếp nói mục đích được?”
“Cậu không thể nói thẳng là cậu đang ở nhà tôi sao?” Trì Sính sụ mặt oán trách: “Nhất định phải nói là cậu yêu ba tôi, cậu cảm thấy nói thẳng ra thì tôi sẽ không qua cứu cậu sao? Phải dùng chiêu này để ép tôi qua đó?”
Ngô Sở Úy ngẩn người: “Tôi nói tôi yêu ba anh lúc nào chứ?”
Trì Sính trực tiếp đưa tờ giấy Khương Tiểu Soái giải mật mã cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cúi đầu nhìn, sét đánh ầm ầm.
Khương Tiểu Soái, anh đúng là sư phụ tốt, anh em tốt của tôi!!
Ngô Sở Úy trở người xuống giường, tùy tiện mặc một cái áo rồi lao sang phòng Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ đang ngồi trên giường nghe điện thoại, Khương Tiểu Soái cầm bút vẽ rùa lên ngón chân hắn.
“Khương Tiểu Soái!” Ngô Sở Úy sẵng giọng.
Khương Tiểu Soái quay đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Ngô Sở Úy, đặt bút xuống, mặt đầy nghi hoặc theo y ra ngoài.
Vừa ra ngoài, Khương Tiểu Soái đã bị Ngô Sở Úy đánh cho một trận.
“Cái đầu của anh thật là vô địch, anh không hổ là sư phụ của tôi, tôi… tôi cũng không biết phải khen ngợi anh thế nào nữa!!”
Sau khi Khương Tiểu Soái có được đáp án chuẩn xác từ Ngô Sở Úy, thần kinh mặt cũng co giật một trận.
“Ôi trời đất ơi, tà môn quá rồi đó, sai lệch xa như vậy cũng có thể kéo lại được, ha ha ha…”
Khương Tiểu Soái cười vỗ vai Ngô Sở Úy: “Cái này chỉ có thể nói ông trời quá quan tâm cậu, sai sót lớn như vậy mà cũng có thể đưa cậu an toàn về đây."
“Quan tâm con khỉ!” Ngô Sở Úy phẫn hận: “Giải kiểu này còn là quan tâm tôi?”
Khương Tiểu Soái lại bắt đầu nói bậy: “Cậu để ý giải kiểu gì làm chi hả! Dù sao kết quả đều giống nhau. Đường tư duy của tôi có thể đi lệch, nhưng lòng tôi vĩnh viễn đều buộc chung với cậu.”
“Buộc cái đầu anh!” Ngô Sở Úy tức tối la lên: “Kết quả có thể giống nhau sau? Tôi bị đánh anh có biết không?!”
Khương Tiểu Soái biến sắc: “Bị đánh, ai đánh?”
“Anh nói đi?!” Ngô Sở Úy cực kỳ uất ức.
Khương Tiểu Soái nghiến răng nghiến lợi, đấm ngực dậm chân. Bên ngoài là bênh vực đồ đệ mình, bên trong là tìm cách biện tội cho mình. Thậm chí còn cố ý châm ngòi ly gián, chuyển mâu thuẫn lên kẻ khác.
“Cái gì? Trì Sính còn có mặt mũi đánh cậu? Tự anh ta không hiểu rõ cậu, giải không ra ám hiệu, dựa vào cái gì đánh cậu? Lại nói, cái câu bậy bạ ‘tôi yêu ba anh’ anh ta cũng tin được? Trong lòng anh ta, cậu là loại người đó sao? Đại Úy à đại Úy, không ngờ cậu lại vì tên cặn bã này mà chất vấn tôi, cậu làm lòng tôi nguội lạnh rồi!”
Ngô Sở Úy sượng mặt không lên tiếng.
Khương Tiểu Soái lại nói: “Đại Úy, có chuyện này tôi không dám cho cậu biết, cậu vừa thoát khỏi nguy hiểm, tôi sợ cậu nghe rồi lại bị kích thích.”
Nói đến mức này rồi, Ngô Sở Úy có thể không muốn nghe sao?”
“Anh nói đi, dù sao đã bị kích thích rồi, còn sợ thêm một chuyện sao? Tới chung một lúc đi!”
Khương Tiểu Soái khom người xuống, gãi gãi lên đầu, ra vẻ chịu khuất nhục khó thể mở miệng.
Ngô Sở Úy gấp lên: “Anh nói đi chứ!”
Khương Tiểu Soái đứng bật dậy, ôm vai Ngô Sở Úy, sắc mặt nghiêm trọng kể lại cho Ngô Sở Úy chuyện Trì Sính và Quách Thành Vũ vuốt cho nhau, hơn nữa còn thêm mắm dặm muối miêu tả Trì Sính không có Ngô Sở Úy vẫn sướng được như thường.
Ngô Sở Úy chỉ đáp hai chữ.
“Má nó!”
Quay đầu về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.