Chương 219: Cách một cánh cửa
Sài Kê Đản
10/08/2016
“Có cơm không?” Trì Sính lại hỏi.
Trì Viễn Đoan nói: “Trong bếp có, tự bưng đi.”
Nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, Ngô Sở Úy bị bịt miệng cố sức phát ra tiếng ưm ưm, mặt thoáng cái liền nghẹn đỏ bừng. Sợ động tĩnh không đủ lớn, y còn cố nhịn đau lật người lại, dùng mông nện lên sàn giường, dùng chân đá song giường, mồ hôi lăn cuồn cuộn từ trán xuống giường, đọng thành một vùng ẩm ướt.
Hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, Ngô Sở Úy làm ồn như thế, Trì Sính cũng chỉ nghe thấy một chút tiếng động nhỏ.
Thử vặn tay nắm cửa, phát hiện cửa bị khóa.
“Sao lại khóa cửa?” Trì Sính hỏi: “Bên trong có người sao?”
Ngô Sở Úy lại kêu ô ô mấy tiếng, nôn nóng đỏ cả mắt.
Trì Viễn Đoan bâng quơ nói: “Hai hôm trước dượng của con tặng một con chó, ba vẫn nuôi trong căn phòng này.”
“À.”
Trì Sính không để ý, nhấc chân tiếp tục vào nhà bếp.
Ngô Sở Úy nghe tiếng bước chân càng đi càng xa, trong lòng vừa nôn nóng vừa uất ức, tôi không phải chó mà! Tôi là Đại Bảo đó! Tôi bị người ta đánh một trận, còn bị cha anh nhốt ở đây. Tôi cũng không được ăn cơm nè, tôi cũng đói nè. Toàn thân tôi đều đau, sao anh không biết đá cái cửa này ra chứ!
Trên đời khoảng cách xa xôi nhất, không phải là sống và chết, mà là tôi nằm ở trong phòng, nhưng anh không biết tôi đang ở đó.
Trì Sính bưng hai dĩa sủi cảo ra khỏi bếp, ngồi trên bàn cơm mà ăn.
Trì Viễn Đoan hỏi: “Ngày mai có rảnh không?”
“Làm gì?” Trì Sính hỏi lại.
Trì Viễn Đoan nói: “Đi xem mắt với ba.”
Trì Sính cười gằn một tiếng: “Lớn tuổi rồi còn muốn tìm mùa xuân thứ hai?”
“Nói gì vậy hả?!” Trì Viễn Đoan đạp lên đùi Trì Sính: “Ba đi xem mắt cho con, không phải xem mắt cho ba!”
Tim Ngô Sở Úy co rút.
Trì Sính hỏi: “Con xem mắt ba đi theo làm gì?”
“Ba sợ con dọa cô nương nhà người ta.”
“Một người đàn ông như con đã đủ dọa người rồi, nếu ba còn theo, hai người đàn ông không phải càng dọa người sao?”
“Nghe con nói vậy, tức là không định đi?”
“Không đi.”
“Không đi con còn phí lời với ba như thế làm gì?”
“Ba nói một câu thì con đáp một câu, con có thể làm lơ ba sao?”
Trì Viễn Đoan vỗ mạnh lên bàn: “Ăn cơm của mày đi!”
Mặt Ngô Sở Úy xuất hiện nụ cười, một mặt cao hứng vì Trì Sính kiên định lập trường, mặt khác là trộm vui vì Trì Viễn Đoan chịu thua.
Trì Sính ăn xong vào nhà vệ sinh rửa tay, lại đi ngang căn phòng nhốt Ngô Sở Úy.
Lúc này Ngô Sở Úy đang cố sức đá vào tủ đứng bên cạnh, dự định đẩy đổ bình hoa ở trên. Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, Ngô Sở Úy nhón thẳng mũi chân, cố hết sức bình sinh đạp tới trước.
Xoảng!
Bình hoa rớt xuống đất tạo ra một tiếng vang.
Bước chân Trì Sính dừng lại trước cửa, nhìn Trì Viễn Đoan gần đó nói: “Con chó này không thành thật, sao con cảm thấy bình hoa cổ mà ba đặc biệt yêu thích đã bị nó làm vỡ rồi?”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan có hơi khó coi.
Trì Sính khó hiểu: “Ba không cột nó lại sao?”
Trì Viễn Đoan nói như thật: “Cột rồi, cột nó cũng quậy, phòng to như vậy, cột nó ở đâu nó cũng có thể chạm vào đồ đạc.”
Lúc này Ngô Sở Úy mới phát hiện, quả nhiên thượng bất chính hạ tắc loạn, cái tật xấu khoác lác đảo điên trắng đen thì ra là di truyền từ ba hắn.
“Vậy sao ba không thả nó ra?” Trì Sính lại vặn nắm đấm cửa.
Trì Viễn Đoan nôn nóng mở miệng: “Đừng mở cửa, con chó này thấy người lạ sẽ cắn, hai hôm trước chú của con tới bị nó cắn một cái, phải đi chích mấy mũi.”
Trì Sính hỏi: “Chủng loại chó gì?”
“Tạp chủng.”
Ngô Sở Úy phát ra tiếng kháng cự ô ô.
“Lớn cỡ nào rồi? Mở cửa cho con xem thử.”
Trì Viễn Đoan không kiên nhẫn nói: “Đừng xem, con chó này thấy người lạ là sủa, ba thấy phiền lắm. Cũng không lớn bao nhiêu, chỉ là rất mập.”
Trì Sính buông tay khỏi nắm đấm cửa, tùy tiện nói.
“Vậy nuôi nó làm chi? Mổ ăn cho rồi.”
Khóe mắt Ngô Sở Úy tích đầy hơi nước.
Trì Sính ngồi một lát trên sô pha, Trì Viễn Đoan nhìn đồng hồ, sắp hai giờ rồi, chiều nay ông còn việc bận, thế là hỏi Trì Sính: “Ngày mai rốt cuộc con có đi xem mắt không?’
Trì Sính nói: “Không đi.”
“Không đi thì mày cút đi!”
Trì Sính rất dứt khoát, cầm chìa khóa xe và bóp tiền đi ra ngoài.
Ngô Sở Úy đã sắp hết sức, xương giống như rã ra, cố dồn chút sức lực cuối cùng lật người, phát ta tiếng vang nhỏ nhặt, rồi không còn động đậy nổi nữa.
Trước khi Trì Sính về, còn nhìn sang phòng ngủ một cái, cuối cùng vẫn bước ra ngoài.
Lại một tiếng rầm.
Nước mắt nghẹn nửa ngày của Ngô Sở Úy cuối cùng cũng rơi xuống.
Trì Viễn Đoan mở cửa bước vào, Ngô Sở Úy nằm quay lưng về phía ông, tuy thân thể cuộn lại vì đau, nhưng phần lưng lại cong thành một đường quật cường.
Trì Viễn Đoan không nói gì, bưng sủi cảo còn thừa trong nhà bếp cho Ngô Sở Úy, lại rót một ly nước đặt lên tủ đầu giường, sau đó mở bịt miệng cho y.
Đợi Trì Viễn Đoan đi rồi, Ngô Sở Úy mới gắng sức xoay người qua.
Nhìn thấy sủi cảo và nước, cảm xúc trong lòng là khỏi nhắc đến.
Bình thường ở nhà, đều là Trì Sính ăn đồ y để thừa lại, lần này cuối cùng cũng đảo ngược.
Mãi đến gần tối, Trì Sính đến công ty Ngô Sở Úy, mới phát hiện bất thường.
“Tổng giám đốc cả ngày không đến, buổi sáng anh ta gửi tin nhắn cho tôi nói rời khỏi Bắc Kinh rồi.” Lâm Ngạn Duệ nói.
Trì Sính vừa nghe câu này liền biến sắc.
Lại gọi điện cho Ngô Sở Úy, nhưng không cách nào kết nối.
Tim Trì Sính giống như bị thứ gì nện cho một cái, gương mặt tuấn tú hiện lên nôn nóng không thể che giấu. Nhưng hắn vẫn giữ được một chút lý trí, không lao ra đường mù quáng tìm kiếm, mà trước tiên gọi điện cho mấy người quen để tìm hiểu tình huống, phân tích xem Ngô Sở Úy có thể đi đâu.
Kết quả, tất cả những người thường tiếp xúc với Ngô Sở Úy đều nói cả ngày nay đều không gặp y, cũng tức là sau khi y rời khỏi nhà một lát thì xảy ra chuyện.
Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ cùng đến.
“Liên lạc được chưa?” Khương Tiểu Soái nôn nóng hỏi Trì Sính.
Trì Sính âm trầm không nói gì.
Quách Thành Vũ ở bên cạnh nhàn nhạt hỏi: “Gần đây Ngô Sở Úy có chọc đến ai không?”
Trì Sính nói: “Thời gian trước từng có chút vướng mắc với Trương Bảo Quý, nhưng người của tên đó không có gan.”
Đúng, người dám bắt cóc Ngô Sở Úy, điều kiện tiên quyết là can đảm. Vì bắt cóc Ngô Sở Úy đồng nghĩa với đâm cho Trì Sính một dao, cả kinh thành này người dám làm như thế chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Người vừa có can đảm này lại có xung đột với Ngô Sở Úy thì càng ít.
Ba người tiếp tục trầm mặc.
Quách Thành Vũ suy nghĩ một chút, hỏi Trì Sính: “Liệu có phải là ba cậu không?”
Ánh mắt Trì Sính sững lại, trong đầu đột nhiên hiện lên căn phòng ngủ bị khóa đó.
Khương Tiểu Soái nhíu mày: “Ba anh sao lại biết chuyện của hai người?”
“Ba cậu ta có tai mắt phủ kín kinh thành, cả ngày Trì Sính cùng ăn cùng ở với Ngô Sở Úy, cậu ta lại có tiền án, ba cậu ta có thể không hiểu là chuyện gì sao?”
“Nói như anh, ba anh ta phải biết từ lâu rồi mới đúng, sao bây giờ mới hành động? Huống chi ba anh ta cho dù có biết, cũng không nên lợi dụng cách này chứ? Trực tiếp gọi qua dạy dỗ một bữa không phải là xong rồi sao?”
“Dạy dỗ có tác dụng sao?” Quách Thành Vũ nhéo một cái lên mặt Khương Tiểu Soái: “Thử dùng cái đầu của cậu suy nghĩ đi, ba cậu ta là ai? Người bình thường có thể sinh ra loại con này sao?”
Khương Tiểu Soái gắng sức gạt tay Quách Thành Vũ.
“Đã là lúc nào rồi anh còn làm càn nữa.”
Không phải Quách Thành Vũ không lo lắng, hắn hoàn toàn xác nhận Ngô Sở Úy đang ở chỗ Trì Viễn Đoan, hơn nữa cũng rất chắc chắn Trì Viễn Đoan sẽ không làm gì Ngô Sở Úy.
Trì Sính không dám kết luận như thế, cho dù chỉ có một chút khả năng khác, hắn cũng không thể mạo hiểm.
Thế là, Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái lại cùng Trì Sính đến cục giao thông, lấy tất cả video giám sát đoạn đường mà Ngô Sở Úy đi qua. Thông qua trình tự phân biệt phức tạp, cuối cùng cũng thấy được xe Ngô Sở Úy.
Chậm rãi, xe Ngô Sở Úy lái đến con đường gặp chuyện.
Khi Trì Sính thấy hai gã đàn ông ném trứng gà sống lên kính chắn gió của Ngô Sở Úy, hắn liền biết có chuyện xấu, tim như bị nhéo cho một cái, không nỡ nhìn tiếp đoạn sau.
Nhưng máy giám sát là khách quan, nó chỉ chiếu lại tình huống thật sự.
Trì Sính trân mắt nhìn Ngô Sở Úy dùng từng chiêu thức hắn dậy đánh trả hai tên kia, bị người ta đá ngược lại còn tung quyền đá chân. Hắn cũng thấy được Ngô Sở Úy nhân cơ hội chạy trốn thế nào, không nơi trợ giúp chạy trên đường ra sao, cuối cùng rơi vào tay đồng bọn.
Y đánh rất tuyệt, những điều quan trọng Trì Sính dạy y đều nhớ, y cũng chạy rất nhanh, bước chân lưu loát hơn bình thường nhiều.
Y nhớ rõ lời Trì Sính, tuyệt đối không thể chịu thiệt thòi.
Nhưng y đã chịu thiệt rồi.
Mắt Trì Sính như bị người khác đâm cho hai đao, ngọn lửa đỏ bừng từ trong chậm rãi tràn ra, cuối cùng kết thành một lớp màng bên ngoài con ngươi làm cho người ta sợ hãi.
Bọn họ đạp đá không phải là một thân thể, mà là mạng của Trì Sính.
Trong lòng Trì Sính không phải chảy nước mắt, mà là máu.
Quách Thành Vũ vỗ vai Trì Sính, ám thị hắn tạm thời nên cố nén cảm xúc, vì phần sau của đoạn video rất có thể sẽ cho ra phương hướng của Ngô Sở Úy.
Theo dõi chiếc xe mục tiêu cả đường, Trì Sính thấy được con đường quen thuộc mà hắn mới đi qua hồi chiều.
Lúc này, hắn mới đoán chắc Ngô Sở Úy thật sự bị Trì Viễn Đoan bắt.
Trước khi đi, Trì Sính nói với Quách Thành Vũ.
“Giúp tôi tìm ra ba tên đó, đặc biệt là hai tên trước.”
Trì Viễn Đoan nói: “Trong bếp có, tự bưng đi.”
Nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, Ngô Sở Úy bị bịt miệng cố sức phát ra tiếng ưm ưm, mặt thoáng cái liền nghẹn đỏ bừng. Sợ động tĩnh không đủ lớn, y còn cố nhịn đau lật người lại, dùng mông nện lên sàn giường, dùng chân đá song giường, mồ hôi lăn cuồn cuộn từ trán xuống giường, đọng thành một vùng ẩm ướt.
Hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, Ngô Sở Úy làm ồn như thế, Trì Sính cũng chỉ nghe thấy một chút tiếng động nhỏ.
Thử vặn tay nắm cửa, phát hiện cửa bị khóa.
“Sao lại khóa cửa?” Trì Sính hỏi: “Bên trong có người sao?”
Ngô Sở Úy lại kêu ô ô mấy tiếng, nôn nóng đỏ cả mắt.
Trì Viễn Đoan bâng quơ nói: “Hai hôm trước dượng của con tặng một con chó, ba vẫn nuôi trong căn phòng này.”
“À.”
Trì Sính không để ý, nhấc chân tiếp tục vào nhà bếp.
Ngô Sở Úy nghe tiếng bước chân càng đi càng xa, trong lòng vừa nôn nóng vừa uất ức, tôi không phải chó mà! Tôi là Đại Bảo đó! Tôi bị người ta đánh một trận, còn bị cha anh nhốt ở đây. Tôi cũng không được ăn cơm nè, tôi cũng đói nè. Toàn thân tôi đều đau, sao anh không biết đá cái cửa này ra chứ!
Trên đời khoảng cách xa xôi nhất, không phải là sống và chết, mà là tôi nằm ở trong phòng, nhưng anh không biết tôi đang ở đó.
Trì Sính bưng hai dĩa sủi cảo ra khỏi bếp, ngồi trên bàn cơm mà ăn.
Trì Viễn Đoan hỏi: “Ngày mai có rảnh không?”
“Làm gì?” Trì Sính hỏi lại.
Trì Viễn Đoan nói: “Đi xem mắt với ba.”
Trì Sính cười gằn một tiếng: “Lớn tuổi rồi còn muốn tìm mùa xuân thứ hai?”
“Nói gì vậy hả?!” Trì Viễn Đoan đạp lên đùi Trì Sính: “Ba đi xem mắt cho con, không phải xem mắt cho ba!”
Tim Ngô Sở Úy co rút.
Trì Sính hỏi: “Con xem mắt ba đi theo làm gì?”
“Ba sợ con dọa cô nương nhà người ta.”
“Một người đàn ông như con đã đủ dọa người rồi, nếu ba còn theo, hai người đàn ông không phải càng dọa người sao?”
“Nghe con nói vậy, tức là không định đi?”
“Không đi.”
“Không đi con còn phí lời với ba như thế làm gì?”
“Ba nói một câu thì con đáp một câu, con có thể làm lơ ba sao?”
Trì Viễn Đoan vỗ mạnh lên bàn: “Ăn cơm của mày đi!”
Mặt Ngô Sở Úy xuất hiện nụ cười, một mặt cao hứng vì Trì Sính kiên định lập trường, mặt khác là trộm vui vì Trì Viễn Đoan chịu thua.
Trì Sính ăn xong vào nhà vệ sinh rửa tay, lại đi ngang căn phòng nhốt Ngô Sở Úy.
Lúc này Ngô Sở Úy đang cố sức đá vào tủ đứng bên cạnh, dự định đẩy đổ bình hoa ở trên. Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, Ngô Sở Úy nhón thẳng mũi chân, cố hết sức bình sinh đạp tới trước.
Xoảng!
Bình hoa rớt xuống đất tạo ra một tiếng vang.
Bước chân Trì Sính dừng lại trước cửa, nhìn Trì Viễn Đoan gần đó nói: “Con chó này không thành thật, sao con cảm thấy bình hoa cổ mà ba đặc biệt yêu thích đã bị nó làm vỡ rồi?”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan có hơi khó coi.
Trì Sính khó hiểu: “Ba không cột nó lại sao?”
Trì Viễn Đoan nói như thật: “Cột rồi, cột nó cũng quậy, phòng to như vậy, cột nó ở đâu nó cũng có thể chạm vào đồ đạc.”
Lúc này Ngô Sở Úy mới phát hiện, quả nhiên thượng bất chính hạ tắc loạn, cái tật xấu khoác lác đảo điên trắng đen thì ra là di truyền từ ba hắn.
“Vậy sao ba không thả nó ra?” Trì Sính lại vặn nắm đấm cửa.
Trì Viễn Đoan nôn nóng mở miệng: “Đừng mở cửa, con chó này thấy người lạ sẽ cắn, hai hôm trước chú của con tới bị nó cắn một cái, phải đi chích mấy mũi.”
Trì Sính hỏi: “Chủng loại chó gì?”
“Tạp chủng.”
Ngô Sở Úy phát ra tiếng kháng cự ô ô.
“Lớn cỡ nào rồi? Mở cửa cho con xem thử.”
Trì Viễn Đoan không kiên nhẫn nói: “Đừng xem, con chó này thấy người lạ là sủa, ba thấy phiền lắm. Cũng không lớn bao nhiêu, chỉ là rất mập.”
Trì Sính buông tay khỏi nắm đấm cửa, tùy tiện nói.
“Vậy nuôi nó làm chi? Mổ ăn cho rồi.”
Khóe mắt Ngô Sở Úy tích đầy hơi nước.
Trì Sính ngồi một lát trên sô pha, Trì Viễn Đoan nhìn đồng hồ, sắp hai giờ rồi, chiều nay ông còn việc bận, thế là hỏi Trì Sính: “Ngày mai rốt cuộc con có đi xem mắt không?’
Trì Sính nói: “Không đi.”
“Không đi thì mày cút đi!”
Trì Sính rất dứt khoát, cầm chìa khóa xe và bóp tiền đi ra ngoài.
Ngô Sở Úy đã sắp hết sức, xương giống như rã ra, cố dồn chút sức lực cuối cùng lật người, phát ta tiếng vang nhỏ nhặt, rồi không còn động đậy nổi nữa.
Trước khi Trì Sính về, còn nhìn sang phòng ngủ một cái, cuối cùng vẫn bước ra ngoài.
Lại một tiếng rầm.
Nước mắt nghẹn nửa ngày của Ngô Sở Úy cuối cùng cũng rơi xuống.
Trì Viễn Đoan mở cửa bước vào, Ngô Sở Úy nằm quay lưng về phía ông, tuy thân thể cuộn lại vì đau, nhưng phần lưng lại cong thành một đường quật cường.
Trì Viễn Đoan không nói gì, bưng sủi cảo còn thừa trong nhà bếp cho Ngô Sở Úy, lại rót một ly nước đặt lên tủ đầu giường, sau đó mở bịt miệng cho y.
Đợi Trì Viễn Đoan đi rồi, Ngô Sở Úy mới gắng sức xoay người qua.
Nhìn thấy sủi cảo và nước, cảm xúc trong lòng là khỏi nhắc đến.
Bình thường ở nhà, đều là Trì Sính ăn đồ y để thừa lại, lần này cuối cùng cũng đảo ngược.
Mãi đến gần tối, Trì Sính đến công ty Ngô Sở Úy, mới phát hiện bất thường.
“Tổng giám đốc cả ngày không đến, buổi sáng anh ta gửi tin nhắn cho tôi nói rời khỏi Bắc Kinh rồi.” Lâm Ngạn Duệ nói.
Trì Sính vừa nghe câu này liền biến sắc.
Lại gọi điện cho Ngô Sở Úy, nhưng không cách nào kết nối.
Tim Trì Sính giống như bị thứ gì nện cho một cái, gương mặt tuấn tú hiện lên nôn nóng không thể che giấu. Nhưng hắn vẫn giữ được một chút lý trí, không lao ra đường mù quáng tìm kiếm, mà trước tiên gọi điện cho mấy người quen để tìm hiểu tình huống, phân tích xem Ngô Sở Úy có thể đi đâu.
Kết quả, tất cả những người thường tiếp xúc với Ngô Sở Úy đều nói cả ngày nay đều không gặp y, cũng tức là sau khi y rời khỏi nhà một lát thì xảy ra chuyện.
Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ cùng đến.
“Liên lạc được chưa?” Khương Tiểu Soái nôn nóng hỏi Trì Sính.
Trì Sính âm trầm không nói gì.
Quách Thành Vũ ở bên cạnh nhàn nhạt hỏi: “Gần đây Ngô Sở Úy có chọc đến ai không?”
Trì Sính nói: “Thời gian trước từng có chút vướng mắc với Trương Bảo Quý, nhưng người của tên đó không có gan.”
Đúng, người dám bắt cóc Ngô Sở Úy, điều kiện tiên quyết là can đảm. Vì bắt cóc Ngô Sở Úy đồng nghĩa với đâm cho Trì Sính một dao, cả kinh thành này người dám làm như thế chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Người vừa có can đảm này lại có xung đột với Ngô Sở Úy thì càng ít.
Ba người tiếp tục trầm mặc.
Quách Thành Vũ suy nghĩ một chút, hỏi Trì Sính: “Liệu có phải là ba cậu không?”
Ánh mắt Trì Sính sững lại, trong đầu đột nhiên hiện lên căn phòng ngủ bị khóa đó.
Khương Tiểu Soái nhíu mày: “Ba anh sao lại biết chuyện của hai người?”
“Ba cậu ta có tai mắt phủ kín kinh thành, cả ngày Trì Sính cùng ăn cùng ở với Ngô Sở Úy, cậu ta lại có tiền án, ba cậu ta có thể không hiểu là chuyện gì sao?”
“Nói như anh, ba anh ta phải biết từ lâu rồi mới đúng, sao bây giờ mới hành động? Huống chi ba anh ta cho dù có biết, cũng không nên lợi dụng cách này chứ? Trực tiếp gọi qua dạy dỗ một bữa không phải là xong rồi sao?”
“Dạy dỗ có tác dụng sao?” Quách Thành Vũ nhéo một cái lên mặt Khương Tiểu Soái: “Thử dùng cái đầu của cậu suy nghĩ đi, ba cậu ta là ai? Người bình thường có thể sinh ra loại con này sao?”
Khương Tiểu Soái gắng sức gạt tay Quách Thành Vũ.
“Đã là lúc nào rồi anh còn làm càn nữa.”
Không phải Quách Thành Vũ không lo lắng, hắn hoàn toàn xác nhận Ngô Sở Úy đang ở chỗ Trì Viễn Đoan, hơn nữa cũng rất chắc chắn Trì Viễn Đoan sẽ không làm gì Ngô Sở Úy.
Trì Sính không dám kết luận như thế, cho dù chỉ có một chút khả năng khác, hắn cũng không thể mạo hiểm.
Thế là, Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái lại cùng Trì Sính đến cục giao thông, lấy tất cả video giám sát đoạn đường mà Ngô Sở Úy đi qua. Thông qua trình tự phân biệt phức tạp, cuối cùng cũng thấy được xe Ngô Sở Úy.
Chậm rãi, xe Ngô Sở Úy lái đến con đường gặp chuyện.
Khi Trì Sính thấy hai gã đàn ông ném trứng gà sống lên kính chắn gió của Ngô Sở Úy, hắn liền biết có chuyện xấu, tim như bị nhéo cho một cái, không nỡ nhìn tiếp đoạn sau.
Nhưng máy giám sát là khách quan, nó chỉ chiếu lại tình huống thật sự.
Trì Sính trân mắt nhìn Ngô Sở Úy dùng từng chiêu thức hắn dậy đánh trả hai tên kia, bị người ta đá ngược lại còn tung quyền đá chân. Hắn cũng thấy được Ngô Sở Úy nhân cơ hội chạy trốn thế nào, không nơi trợ giúp chạy trên đường ra sao, cuối cùng rơi vào tay đồng bọn.
Y đánh rất tuyệt, những điều quan trọng Trì Sính dạy y đều nhớ, y cũng chạy rất nhanh, bước chân lưu loát hơn bình thường nhiều.
Y nhớ rõ lời Trì Sính, tuyệt đối không thể chịu thiệt thòi.
Nhưng y đã chịu thiệt rồi.
Mắt Trì Sính như bị người khác đâm cho hai đao, ngọn lửa đỏ bừng từ trong chậm rãi tràn ra, cuối cùng kết thành một lớp màng bên ngoài con ngươi làm cho người ta sợ hãi.
Bọn họ đạp đá không phải là một thân thể, mà là mạng của Trì Sính.
Trong lòng Trì Sính không phải chảy nước mắt, mà là máu.
Quách Thành Vũ vỗ vai Trì Sính, ám thị hắn tạm thời nên cố nén cảm xúc, vì phần sau của đoạn video rất có thể sẽ cho ra phương hướng của Ngô Sở Úy.
Theo dõi chiếc xe mục tiêu cả đường, Trì Sính thấy được con đường quen thuộc mà hắn mới đi qua hồi chiều.
Lúc này, hắn mới đoán chắc Ngô Sở Úy thật sự bị Trì Viễn Đoan bắt.
Trước khi đi, Trì Sính nói với Quách Thành Vũ.
“Giúp tôi tìm ra ba tên đó, đặc biệt là hai tên trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.