Yêu Phải Tình Địch

Chương 227: Chạy lõa thể

Sài Kê Đản

10/08/2016

Sau khi Ngô Sở Úy chạy khỏi nhà Trì Viễn Đoan, không dám đi đường lớn, chuyên cắm đầu vào những ngõ nhỏ xe hơi không đi lọt. Như thế, y tránh được thuộc hạ của Trì Viễn Đoan đuổi theo, nhưng cũng bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Trì Sính. Sau khi chạy đủ xa, Ngô Sở Úy mới ra đường lớn.

Trên người không có tiền, y cũng không dám gọi taxi, sợ lệnh bắt được đưa xuống, y sẽ bị người ta giữ trên xe.

Chạy hơn hai tiếng đồng hồ, Ngô Sở Úy chạy không nổi nữa, tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống nghỉ ngơi, mồ hôi lăn cuồn cuộn. Y thở dốc nhìn xe cộ chạy qua chạy lại, trong lòng có chút cảm động, đại khái đã quá lâu không ngửi được mùi con người, cảm thấy mỗi gương mặt xa lạ đều vô cùng thân thiết.

Nghĩ thế, Ngô Sở Úy càng kiên định quyết tâm sẽ không trở về “ngục giam”.

Cảm thấy đã nghỉ đủ, Ngô Sở Úy lại lê bước chân nặng nề ra đường, vốn muốn đến đơn vị của Trì Sính, vì hiện tại đang giờ làm. Nhưng sau đó lại cảm thấy khả năng Trì Sính đang ở công ty mình lớn hơn, dù sao hạng mục lớn như thế, không có người nắm quyền là không được.

Thế là, Ngô Sở Úy tăng tốc đi về công ty.

Trì Sính đi loanh quanh hơn hai tiếng không tìm thấy người, đoán được Ngô Sở Úy khẳng định áp dụng cách đi bộ. Lại phán đoán theo tư duy của Ngô Sở Úy, cảm thấy nơi đầu tiên y đến chắc chắn là công ty, thế là phái vài người, đi ngược lại hướng đến công ty, dự định chạm mặt Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy chạy một đoạn, lại nghỉ ngơi trên ghế công cộng.

Lúc này y chỉ còn cách công ty không đến ba dặm.

Lau mồ hôi, ảo tưởng vẻ vui mừng khi Trì Sính thấy mình, sức lực liền trở lại.

Vừa đứng lên định đi tiếp, đột nhiên một giọng nói vang lên từ đỉnh đầu.

“Anh bạn, nhìn giúp tôi xem anh có từng gặp người này chưa?”

Ngô Sở Úy cúi đầu, dưới mắt xuất hiện một bức ảnh, trên bức ảnh là gương mặt anh khí bức người của y.

Lòng chợt run lên, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nói không biết rồi vội vã bỏ đi.

Trong tay người đó còn cầm một bức ảnh chụp lưng Ngô Sở Úy, càng nhìn càng cảm thấy giống, thế là đuổi theo sau.

“Này, đợi đã.”

Không gọi còn tốt, vừa gọi Ngô Sở Úy đã hỏa tốc bỏ chạy như có gắn phong hỏa luân dưới chân. Y nào biết đây là người Trì Sính phái đến? Ngay cả Trì Sính đến tìm Trì Viễn Đoan y cũng không biết, trong đầu toàn là Trì Viễn Đoan muốn bắt y về. Chạy phải nói là cố sức, suốt con đường chỉ thấy có mỗi mình y.

Anh bạn đuổi theo sau phải nói là khốn quẫn, vất vả lắm mới có chút hy vọng, cho rằng lần này mình lập công rồi, nào ngờ vị tổ tông đó không cho hắn cơ hội này.

“Này, tôi là thủ hạ của Trì Sính.” Vừa đuổi vừa la to.

Ngô Sở Úy làm sao nghe được? Trong lỗ tai toàn là tiếng gió.

Anh bạn đuổi theo chạy không nổi, bất đắc dĩ đành gọi điện cho Trì Sính.

“Trì thiếu, vừa rồi hình như tôi đã gặp Ngô Sở Úy. Không ngờ tôi vừa hỏi cậu ta, cậu ta lập tức chạy đi, đuổi không kịp.”

Sắc mặt Trì Sính biến đổi: “Cậu thấy cậu ấy ở đâu?”

Anh bạn khổ bức nói ra địa chỉ.

Trì Sính cúp máy, lập tức lái xe đến kiểm tra con đường Ngô Sở Úy đã chạy và những ngã rẽ. Nhưng Ngô Sở Úy giống như con chuột, chuồn mất bóng dáng.

Kết quả, người không tìm được, Trì Sính còn ngửi được một bầu không khí khác thường.



Trên con đường này, trừ thủ hạ của hắn ra, hiển nhiên đã có một đội ngũ khác lén gia nhập. Tính sơ qua hiện tại đã hơn hai tiếng từ lúc hắn trói Trì Viễn Đoan, chắc chắn ông đã được cứu ra rồi, một khi tay chân tự do, chuyện đầu tiên ông làm chính là bắt Ngô Sở Úy về.

Nghĩ thế, Trì Sính nôn nóng, hắn nhất định phải tìm được Ngô Sở Úy trong thời gian ngắn. Để y ở trên con đường này thêm một phút, y sẽ thêm một phần nguy hiểm.

Thế là, Trì Sính tắp xe vào lề đường.

Vừa xuống xe không bao lâu, đã có một tên lừa gạt không sợ chết tìm đến cửa.

“Anh đẹp trai, giúp đỡ chút đi, tôi tới Bắc Kinh tìm thân thích. Vừa xuống xe lửa túi tiền đã bị lấy mất, di động cũng mất. Anh có thể cho tôi mượn hai tệ không? Tôi muốn tới trạm điện thoại công cộng gọi điện.”

Kỹ thuật lừa gạt này đã rất out rồi, thời gian đó thịnh hành khắp đường. Có người rõ ràng biết là lừa gạt, nhưng bị quấn rồi, vì mặt mũi, cảm thấy một hai tệ không tính là bao, cũng liền móc tiền cho. Nhưng lừa nhiều người, tích ít thành nhiều, thu nhập một ngày của kẻ đó cũng không thấp.

Trì Sính kéo tên đàn ông trung niên nói giọng ngoại địa, trông có vẻ thành thật đó vào bên đường, hờ hững nói: “Không phải ông muốn lừa tiền sao? Tôi cho ông một cơ hội, để ông kiếm đủ tiền cho một tháng.”

Vẻ mặt tên đó ngẩn ra, hiển nhiên là không tin Trì Sính lắm.

Trì Sính móc ra năm trăm tệ nhét vào tay tên đó trước, kẻ lừa gạt lấy tay xoa, má ơi thật sự là nhân dân tệ hàng thật giá thật. Nhìn sang xe Trì Sính, rồi nhìn bộ đồ của hắn, liền biết mình đã gặp vận may: “Có chuyện gì anh cứ nói, chỉ cần cho tiền, chuyện không có tính người gì tôi cũng có thể làm.”

Trì Sính hỏi: “Chuyện mất mặt có làm hay không?”

Tên lừa gạt bật cười: “Tôi đã làm nghề này rồi, còn sợ mất mặt sao?”

Trì Sính gật đầu: “Vậy được, lát nữa tôi chỉ cho ông mấy con đường, ông chỉ cần chạy lõa thể trên mấy con đường đó, lúc nào tôi bảo ông dừng ông hãy dừng. Đợi chuyện này xong rồi, tôi sẽ cho ông thêm hai mươi ngàn.”

Kẻ lừa gạt nghe tới số tiền liền động tâm, hai mươi ngàn đó! Con số đó phải vất vả bao nhiêu ngày mới lừa được chứ? Hơn nữa còn sợ bị cảnh sát bắt. Chạy lõa thể tuy mất mặt, nhưng ở đây không ai biết ông ta, cho dù có bị cảnh sát giữ lại cũng chỉ giáo dục một chút, ít nguy hiểm hơn hành nghề lừa gạt nhiều.

Huống chi hiện tại chuyện mất mặt đó không phải chỉ có mình ông, có người đi trên đường còn bị người ta lột quần nữa kìa, đã thế còn được cho tiền. Bản thân tùy tiện mắt mặt chút là có thể có hai mươi ngàn, một chuyện đáng giá biết bao nha.

Lập tức bảo đảm với Trì Sính: “Anh đẹp trai cứ yên tâm, tôi nhất định cởi sạch sẽ, muốn thu hút thế nào thì thu hút thế đó.”

Vừa nói vừa muốn cởi, nhưng bị Trì Sính cản lại.

“Đây là chứng minh thư của tôi, ông cầm nó chạy, một khi có cảnh sát cản ông, ông cứ lấy chứng minh thư của tôi ra. Cảnh sát ở vùng này gần như đều biết tôi, có người làm khó ông cũng đừng sợ, tôi đứng cách ông không xa, khẳng định có thể đuổi tới nhanh chóng, xảy ra chịu gì tôi gánh.”

Tên lừa gạt gật đầu: “Anh đẹp trai tôi tin anh.”

Năm phút sau, tên lừa gạt cởi hết quần áo trên đường, liều mạng chạy trên con đường Trì Sính chỉ định. Đừng thấy ăn mặc không ra sao, nhưng thân người thì bao bọc trắng tinh, dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt.

Ông ta chạy phía trước, Trì Sính chậm rãi đi theo sau.

Thời đại này, chuyện tốt không ra cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, có người nghĩa vụ quét dọn đường tuyệt đối không ai khen, có người chạy điên cuồng trên đường, không đến nửa tiếng đã lan ra khắp khu.

“Ê, nghe tin chưa? Bên đường Khoa Học Viện có người chạy lõa thể!”

“Sao tôi nghe người ta nói ở bên đường Đông Tam?”

“Dù sao cũng cùng một vùng, má ơi, người này có óc nghĩ thật thoáng.”

“Chắc không phải lại là sinh viên chứ.”



“…”

Ngô Sở Úy vì tránh né truy bắt, chuyên chọn chỗ nhiều người chui vào, một mặt không dễ bị nhận ra, mặt khác muốn đuổi cũng bất tiện. Đi theo dòng người đến con đường này, Ngô Sở Úy nghe rất nhiều người thảo luận chuyện đó, vốn bản thân y đã khó tự bảo toàn, nhưng nghe thấy tin tức mang tính bùng nổ này vẫn không nhịn được muốn đến góp vui.

Vì vậy, quay qua bắt chuyện với hai cô gái đang tám bên cạnh.

“Này, các cô nghe từ đâu thế?”

Hai cô gái thấy là anh đẹp trai, lập tức có hứng thú tám hơn nữa. Vốn đã là một chuyện rất thu hút, bị hai người thêm mắm dặm muối nói một hồi, chuyện càng thêm thú vị.

Người đi đường nghe nói chuyện mới lạ thế này, rất nhiều người muốn hóng hớt, nên khi đi đường cũng cố ý quan sát xung quanh, xem thử có vận may nhìn thấy cảnh chạy lõa thể hay không.

Vì ai cũng có việc riêng của mình, cho nên không ai rảnh rỗi nhàm chán đến mức truy theo tung tích người đó.

Nhưng Ngô Sở Úy thì khác, bây giờ y thuộc dạng chạy lung tung khắp nơi, khắp đường chỗ nào cũng có thể mặc y chạy. Tại sao y không nhân cơ hội này xem náo nhiệt, cho dù bị bắt cũng không tiếc nuối.

Vì thế, Ngô Sở Úy bắt đầu đi lung tung, thăm hỏi khắp nơi, nhất định muốn nhìn tận mắt hiện trường.

Trì Sính đi theo sau kẻ lừa gạt khoảng hai trăm mét, không ai chú ý đến hắn, toàn bộ ánh mắt kinh ngạc đều ném lên kẻ lừa gạt. Có vài gã đàn ông cố ý giở trò, còn chạy theo sau ông ta huýt sáo, không thì sẽ la lớn anh bạn nghĩ thật thoáng, cố ý phát ra tiếng cười ầm ĩ.

Rất nhanh, trong mắt Trì Sính xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Người này từ ngã rẽ phía trước lao ra, còn nhìn về phía Trì Sính một cái, nhưng không phát hiện người đàn ông đã nhớ y năm ngày năm đêm. Mà nhanh chóng quay đầu sang phía khác, phát hiện mục tiêu, chân như bôi dầu đuổi theo. Chạy phải nói là vui vẻ, nhìn phải nói là hứng thú.

Trì Sính đã có cả tâm muốn gian tiểu dâm đãng này rồi.

Ngô Sở Úy còn đang đuổi theo, đột nhiên vai bị một người chạy song song vỗ một cái.

“Xem rất vui nhỉ?”

Ngô Sở Úy chỉ lo nhìn cái mông trắng nõn của anh bạn chạy lõa, ngay cả giọng của Trì Sính cũng không nghe ra.

“Đúng đó, anh cũng đến góp vui à… ý…”

Ngô Sở Úy vốn còn muốn tám vài câu với “người đi đường” cùng chí hướng này, kết quả liếc mắt nhìn lên mặt hắn, nụ cười cứng lại tắp lự, chân dừng lại như được đạp thắng.

Yên tĩnh vài giây, kích động nhảy lên lưng Trì Sính, tay siết chặt cổ hắn.

“Sao bây giờ anh mới đến?!!”

Trì Sính hận nghiến răng nghiến lợi, ông đây đến từ lâu rồi, nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, mẹ nó cậu cũng không thèm liếc tôi một cái!

Nhưng Ngô Sở Úy dán mặt lên cổ hắn, tim Trì Sính liền mềm nhũn ra.

Xách lưng quần nhét vào xe, về nhà rồi xử sau.

Hắng giọng gọi anh bạn chạy lõa khổ bức lại, trả tiền không thiếu một đồng.

Tên lừa gạt lau mồ hôi trên trán, cười trả chứng minh thư cho Trì Sính.

“Anh đẹp trai, sau này có công việc chạy lõa thì lại tìm tôi, lần sau có mua có tặng, chạy lõa miễn phí tặng hô khẩu hiệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Phải Tình Địch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook