Yêu Phải Tình Địch

Chương 142: Đá tới đá lui

Sài Kê Đản

31/07/2016

Vốn dĩ, Ngô Sở Úy muốn trực tiếp đưa Mạnh Thao qua chỗ Quách Thành Vũ, nhưng nghĩ đến trạng thái hiện tại của Khương Tiểu Soái, lỡ đâu hắn vì niệm tình cũ, lại thả Mạnh Thao đi, vậy thì quá hời cho thằng này. Hơn nữa trực tiếp đưa cho Quách Thành Vũ, khẳng định hắn sẽ chỉnh gã đến chết, đến lúc đó mình có muốn ra tay cũng không còn cơ hội nữa.

Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định trước khi đưa cho Quách Thành Vũ, phải để mình trút giận cái đã.

Cho nên, trước phải giấu Mạnh Thao đi.

Giấu ở đâu đây? Ở nhà chắc chắn không được, Trì Sính thấy y lén giấu đàn ông, chắc chắn sẽ mất mạng. Xưởng mới xây tuy rằng rộng lớn, nhưng nhiều người phức tạp, Ngô Sở Úy lo lắng để lộ phong thanh. Chỗ tốt nhất chính là nhà kho dưới hầm của công ty, Trì Sính rất ít xuống đó, hơn nữa có một phòng lưu tài liệu là nơi rất kín đáo, giấu ở đó là thích hợp nhất.

Thế là, trực tiếp lái xe xuống hầm, lôi Mạnh Thao xuống, tha vào phòng lưu tài liệu.

"Buông tay ra, tao tự đi." Mạnh Thao lạnh lùng nói.

Ngô Sở Úy liếc nhìn gã: "Rất khí phách đó chứ..."

"Cho dù không khí phách, cũng ngán để mày chạm, tao có bệnh sạch sẽ, ghét nhất là đụng chạm cơ thể với người khác, đặc biệt là thứ hàng từng bị đàn ông khác thượng."

Mẹ kiếp! Còn ở đây chê tao bẩn?

Ngô Sở Úy buông Mạnh Thao ra, lùi lại hai bước, giơ chân đạp gã xuống. Mạnh Thao lộ vẻ tức giận, còn chưa kịp phản kháng, lại bị đá một cái, lần này gã bị đá lăn mấy vòng.

"Không phải mày không muốn tiếp xúc cơ thể với tao sao? Yên tâm, gia không dùng tay đụng mày, gia đá mày đi, cho đến khi mày vào được phòng lưu tài liệu, tao thao ba mày!"

Nói xong, Ngô Sở Úy cứ liên tục đá Mạnh Thao đến tận phòng lưu tài liệu.

"Mày cứ ngủ ở đây đi! Tao sẽ đúng giờ đưa nước đưa cơm cho mày, sẽ thường xuyên đến tìm mày tâm sự."

Nói xong, rầm một cái đóng cửa phòng lại.

Buổi trưa, Ngô Sở Úy ra ngoài ăn cơm, đặc biệt gói một phần mang về cho Mạnh Thao.

Mở cửa phòng lưu tài liệu, Mạnh Thao ngồi bên trong, sắc mặt âm trầm, mắt nhắm chặt, dáng vẻ lười để ý đến Ngô Sở Úy.

"Hề, anh bạn, ăn một ít đi!"

Ngô Sở Úy tốt bụng đặt túi đồ ăn vào tay Mạnh Thao.

Không ngờ, Mạnh Thao ném cái túi xuống đất, cố ý phủi phủi tay, vẻ mặt chán ghét.

"Ngại quá, tao thà đói bụng, cũng không ăn thứ mày từng đụng vào."

Ngô Sở Úy đưa đôi mắt âm trầm đánh giá Mạnh Thao, sau đó cầm hộp cơm lên, âm u nói: "Tiền đã tiêu rồi, không ăn không phải lãng phí sao?

Mạnh Thao mở miệng, "Tao không muốn lặp lại lần nữa."

"Tổng giám đốc Ngô tao đây là thiết công kê nổi danh xa gần, không nhổ một cọng lông, thứ tao bỏ tiền mua, không chấp nhận một chút lãng phí nào. Nếu mày không 'ăn' thứ tao từng chạm vào, vậy thì 'mặc' đi!"

Nói xong, ba món mặn một món rau, cộng thêm một chén canh, toàn bộ hất lên người Mạnh Thao.

Có thể tưởng tượng được Mạnh Thao tức giận cỡ nào.

Nhưng gã không mắng không quậy, chỉ ngồi thẳng ở đó, dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Ngô Sở Úy chằm chằm.

"Hành động hất đồ của mày, đã nói rõ sự bất lực của sư phụ mày với tao."

Ngô Sở Úy lập tức nổi giận, được! Mày khí phách lắm! Mày gặp biến không sợ! Tao không có kiên nhẫn đó, cũng không có định lực như thế, ông chính là muốn đánh mày! Dù mày có dùng ánh mắt sỉ nhục tao, dùng phép thắng lợi tinh thần của mày kích thích tao, tao cũng vẫn cứ đánh!!

Bốp bốp rầm bịch! Nắm đấm, cẳng chân cùng chào hỏi, nếu không phải thân thể không tiện, không đánh đến rách đầu chảy máu quyết không chịu thôi.



...

Kết quả, ban ngày lượng vận động quá lớn, buổi tối còn phải tăng ca, Ngô Sở Úy ngồi trước bàn viết liều mạng ngáp.

"Đừng làm nữa, mau ngủ đi." Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy miễn cưỡng chống đỡ nói: "Không được, thứ này nhất định phải chỉnh lý cho xong, ngày mai phải đưa cho người ta rồi."

"Để tôi chỉnh lý cho cậu, cậu đi ngủ đi." Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy lắc đầu: "Sản phẩm mới kiểu dáng quá nhiều quá phức tạp, có vài cái tôi còn không nhớ nổi, chắc chắn anh không thể chỉnh lý được."

Nói xong, tiếp tục phấn đấu.

Kết quả, chỉ trong lúc Trì Sính đi tiểu, Ngô Sở Úy đã gục lên bàn không động đậy nữa. Lại gần nhìn, đang ngủ rất say, miệng còn hơi hé ra, chỉ chưa thổi ra mấy cái bong bóng nữa thôi.

Trì Sính nhớ lại sự mệt nhọc của Ngô Sở Úy gần đây, tối qua còn bị hắn chỉnh như thế, giữa trán xuất hiện vẻ đau lòng.

Hắn nào biết, Ngô Sở Úy chính vì giày vò người khác, mới làm lỡ công việc.

Trì Sính ôm Ngô Sở Úy lên giường, còn hắn thì ngồi xuống bàn lật xem những tài liệu bừa bộn đó.

Túi Dấm Nhỏ chui ra từ căn phòng bên cạnh, thấy đèn phòng này vẫn còn sáng, liền bò xềnh xệch vào. Bình thường vào giờ này, đèn phòng ngủ của Trì Sính đã tắt rồi, bình thường đèn đã tắt, Túi Dấm Nhỏ rất tự giác bò về phòng mình. Nhưng trước khi về, nó luôn phải dẹo với Ngô Sở Úy một chút.

Hôm nay thấy đèn còn sáng, đại khái cho rằng Ngô Sở Úy còn thức, lại bò lên giường y quậy phá.

Trì Sính liếc nhìn nó, trầm giọng ra lệnh: "Anh mày ngủ rồi, đừng quậy cậu ấy, qua chỗ ba này."

Thế là, Nhị Bảo rất nghe lời bò xuống, vặn người leo lên vai Trì Sính.

Vì không mấy quen thuộc với sản phẩm mới nghiên cứu ra của công ty Ngô Sở Úy, còn có một vài công việc cực kỳ nhỏ nhặt nhưng lại không cho phép có một chút sai sót nào mà bình thường Ngô Sở Úy luôn đích thân làm, Trì Sính hầu như rất ít hỏi đến, dẫn đến nhiệm vụ mà Ngô Sở Úy chỉ cần nửa tiếng đã có thể hoàn thành, Trì Sính phải lật tài liệu hơn nửa đêm.

Túi Dấm Nhỏ gục trên vai ba nuôi ngủ hơn nửa đêm.

Buổi sáng trời còn chưa sáng, Ngô Sở Úy đã tỉnh, vội vã hoang mang xuống giường, lại bàn nhìn, văn kiện cần chỉnh lý đã in xong đặt trên bàn, kiểm tra qua không sai chỗ nào.

Thở phào nhẹ nhõm, lại ôm Trì Sính ngủ tiếp.

Sáng, khi Trì Sính thoa thuốc cho mông Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy cố ý nhắc nhở, "Hôm nay thoa cho tôi nhiều một chút đi."

Tay Trì Sính khựng lại, hỏi: "Tại sao?"

Ngô Sở Úy nào dám nhắc đến nhiệm vụ gian nan đó? Chỉ có thể vùi mặt vào chăn không nói.

Hại Trì Sính cho rằng bản thân xuống tay quá nặng, khiến Ngô Sở Úy đau không chịu nổi, mới kìm không được bảo hắn thoa nhiều thêm, kết quả uổng công đau lòng hết mấy ngày.

Mấy hôm nay, Quách Thành Vũ vẫn ở lại phòng khám, bình thường Khương Tiểu Soái sẽ về nhà, hiện tại cũng bị Quách Thành Vũ cưỡng ép giữ lại phòng khám qua đêm. Nhưng hai người không ngủ cùng phòng, đó là điều kiện duy nhất để Quách Thành Vũ có thể ở lại qua đêm. Khương Tiểu Soái ngủ trong phòng ngủ bên trong, Quách Thành Vũ nằm vắt trên sô pha bên ngoài.

Tối nào Khương Tiểu Soái cũng phải tiểu đêm, Quách Thành Vũ vừa nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, trong lòng liền như có đàn kiến đang bò, ngứa ngáy khó chịu.

Nhưng mỗi lần thấy Khương Tiểu Soái mơ mơ màng màng bước ra khỏi nhà vệ sinh, mang mái tóc rối bù chậm rì rì nhích đến cửa, luôn phải dừng lại một chút, nhìn mình một cái, mới đẩy cửa vào. Quách Thành Vũ lại không nỡ thật sự làm gì hắn.

Hôm nay lúc nửa đêm, Khương Tiểu Soái lại đi vệ sinh, tiếng nước xè xè truyền tới.

Bụng dưới của Quách Thành Vũ nóng đến khó chịu, liền ngồi dậy, đứng lên ra ban công hút thuốc.

Kết quả, Khương Tiểu Soái quay ra thấy Quách Thành Vũ không còn ở đó, đột nhiên hoảng loạn. Cũng không mở đèn, chỉ một mình đi qua đi lại trong căn phòng tối tăm, cuối cùng lảo đảo ra ban công, đụng phải Quách Thành Vũ đang định quay người trở vào.



Khương Tiểu Soái nhìn chằm chằm vào Quách Thành Vũ, hoảng sợ trong mắt dần lui đi, chậm rãi chuyển sang thản nhiên.

Nhưng quá trình chuyển biến rõ ràng này, lại khiến Quách Thành Vũ đau lòng, ôm siết lấy Khương Tiểu Soái.

"Soái Soái, đừng sợ, tôi ở đây."

Khương Tiểu Soái chưa từng nghĩ, có một ngày hắn sẽ cảm thấy vô cùng an tâm vì Quách Thành Vũ ở bên cạnh.

Quách Thành Vũ lấy tay vuốt tóc Khương Tiểu Soái, không cẩn thận đụng đến phần gáy, mới phát hiện ở đó đầy mồ hôi lạnh. Lúc này, Quách Thành Vũ mới ý thức được, bóng ma tâm lý mà Mạnh Thao mang đến cho Khương Tiểu Soái, tuyệt đối không chỉ đơn giản là lừa dối và phản bội.

Sáng hôm sau, Khương Tiểu Soái còn chưa tỉnh, xe của Ngô Sở Úy đã đậu trước cửa phòng khám.

Quách Thành Vũ không cho y vào, mà cản bên ngoài.

"Đến đây làm gì?" Quách Thành Vũ hỏi.

Ngô Sở Úy đầy khí thế nói: "Đem tên ngu ngốc đó cho anh, làm lỡ công việc của tôi không nói, còn làm tôi nghẹn một bụng lửa! Thứ này quá khó hầu hạ, mềm cứng đều không ăn, thứ cho tôi năng lực có hạn, vẫn đành giao cho anh xử lý thôi!"

Quách Thành Vũ hỏi: "Người đâu?"

"Nhét trong cốp sau."

Nói xong đi ra sau, vừa muốn mở cốp, đã bị Quách Thành Vũ ấn lại.

"Đừng mở, lười nhìn gã."

Ngô Sở Úy khó hiểu: "Không mở cốp sau sao vác gã ra được chứ?"

"Vác gã ra làm gì?"

"Không vác ra sao để ở chỗ anh được?"

"Tôi có nói là muốn để gã ở chỗ tôi sao?" Quách Thành Vũ hơi híp đôi mắt xếch lại.

Ngô Sở Úy dựng mày lên, chỉ vào mũi Quách Thành Vũ hỏi: "Anh có ý gì đây?"

Quách Thành Vũ túm ngón tay của Ngô Sở Úy, cười nhẹ nói: "Tôi có ý gì cậu còn chưa nghe ra sao? Ở đây không nhận gã, cậu mang từ đâu đến thì chuyển về đó đi."

"Hê!" Ngô Sở Úy sắn tay áo lên, "Anh muốn gạt tôi đúng không? Vận chuyển miễn phí đến cho anh, anh còn muốn trả hàng! Tôi bất kể, anh không nhận tôi đi tìm Tiểu Soái! Dù sao người này tôi không cần nữa, thích cho ai thì cho!"

Vừa muốn xông vào, bị Quách Thành Vũ ôm chặt, không thể động đậy.

"Chuyện này cậu tuyệt đối không thể nhắc đến một chữ với Khương Tiểu Soái!"

Ngô Sở Úy tức giận trừng mắt nhìn Quách Thành Vũ, nghiến răng nghiến lợi: "Anh đen quá đó! Vì muốn sư phụ tôi dựa dẫm vào anh, anh lại che giấu anh ta, để anh ta sợ hãi lo lắng! Không được, tôi phải nói sự thật cho sư phụ biết..." Nói xong gào to vào trong, "Sư phụ, Tiểu Soái, Tiểu..."

Bị Quách Thành Vũ bịt miệng, tha ra mười mấy mét.

"Nếu cậu dám tiết lộ một chữ, có tin tôi vạch trần chuyện cậu là bạn trai cũ của Nhạc Duyệt không."

Vừa nghe câu này, Ngô Sở Úy liền xanh mặt.

"Anh thật âm hiểm!" Ngô Sở Úy mài răng, "Coi như tôi nhìn thấu anh rồi! Đợi trừ mối họa này rồi, cho dù anh muốn ở bên Tiểu Soái, tôi cũng sẽ ở giữa châm ngòi ly gián."

Quách Thành Vũ không chút để ý cười cười, "Cậu nên diệt trừ mối họa trong lòng mình trước đi! Cái đó không trừ, có thể châm ngòi ly gián hay không, không phải do cậu nói là được."

Ngô Sở Úy tức giận công tâm, nhưng không dám phun ra, chỉ có thể nén giận, lái xe về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Phải Tình Địch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook