Yêu Phải Tình Địch

Chương 123: Khơi chuyện

Sài Kê Đản

29/07/2016

Ngô Sở Úy không tình nguyện mặc vào, thái độ chỉ phô diễn.

Trì Sính cũng không tính toán với y, đưa tay giúp y chỉnh lại thắt lưng quần, vuốt phẳng lại những chỗ bị nhăn, cuối cùng để Ngô Sở Úy đứng lên, kéo kéo mép quần, coi như đã mặc xong.

Vải tơ tằm dán sát người, kết hợp hoàn mỹ trên thân Ngô Sở Úy. Vai rộng, eo hẹp, mông vểnh, chân dài... nói rõ đầy đủ thân hình này không phải lồ lộ ra, mà là "bao kín" ra.

Điều khiến Trì Sính vừa lòng nhất, y chỉ có thể mặc ở bên trong, để một mình hắn thưởng thức.

"Được chưa?" Ngô Sở Úy không kiên nhẫn hỏi.

Trì Sính không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm vào mông của y.

Ngô Sở Úy tự quyết định cởi ra, kết quả bị Trì Sính cản lại, kéo ngã lên giường.

"Đừng cởi." tay Trì Sính nhẹ vuốt trên lớp vải trơn tuột che phần mông của Ngô Sở Úy, giọng nói thấp trầm vang lên bên tai: "Tôi thích nhìn, cứ mặc như thế đi."

Ngô Sở Úy biết lúc này nếu còn không mở miệng, thì sẽ triệt để đánh mất cơ hội, thế là vặn mạnh cổ tay Trì Sính, xô đẩy, kháng cự, chống đối hiện rất rõ ràng.

Trì Sính cũng không làm khó y, bình tĩnh hòa nhã nói: "Gặp Khương Tiểu Soái rồi?"

Cuối cùng, vấn đề đã bị khơi lên.

Ngô Sở Úy sầm mặt: "Phải."

Trì Sính lại hỏi: "Cậu ta cho cậu biết chuyện tôi cưỡng ép cậu ta khuyên cậu?"

"Không phải khuyên, là tính kế!" Ngô Sở Úy đột nhiên cao giọng.

Ngữ khí của Trì Sính vẫn rất bình thản: "Cho nên cậu cảm thấy tôi đùa cậu, lừa cậu, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn sao?"

Ngô Sở Úy đẩy mâu thuẫn thăng cấp thêm một bước.

"Phải! Anh rõ ràng nói sẽ kiên nhẫn với tôi, bất kể lúc nào tôi nghĩ thông anh cũng không để ý, còn nói tuyệt đối không cưỡng ép tôi. Kết quả âm thầm câu kết với Khương Tiểu Soái, cưỡng ép anh ta bức tôi vào khuôn khổ. Tôi vẫn luôn cho rằng anh là đàn ông, bụng dạ thẳng thắn, không ngờ anh lại giả dối như thế, vì thỏa mãn cây củ cải của mình, mà hoàn toàn không bận tâm đến cảm thụ của tôi."

Nói xong câu này, trong phòng chìm vào yên lặng.

Thật ra lúc này, Ngô Sở Úy hy vọng Trì Sính lật mặt, hy vọng hắn giảo biện, sau đó Ngô Sở Úy sẽ phun ra những lời có tính công kích mạnh hơn, triệt để đánh nát phòng tuyến tâm lý của Trì Sính.

Không ngờ, Trì Sính từ đầu đến cuối đều không biểu hiện chút phẫn nộ nào, cho dù bị Ngô Sở Úy quở trách như thế, vẫn bình tĩnh nhìn Ngô Sở Úy, trầm mặc đợi y trút hết toàn bộ oán hận trong lòng ra.

Ngô Sở Úy nhịn không nổi nữa, nện hai phát thật mạnh lên ngực Trì Sính.

"Anh biết mấy hôm đó tôi giãy dụa nhiều thế nào không, anh biết tôi tưởng lầm người yêu cũ của anh trở về, trong lòng khó chịu thế nào không? Anh lại dùng thủ đoạn ác liệt này để kích thích tôi, xây dựng niềm vui của anh trên nỗi khổ của tôi. Tôi bây giờ hối hận đến xanh cả ruột, lúc đó vì quái gì tôi lại mở cửa ra? Tôi nên nhốt anh ở ngoài cả đêm."

Sắc mặt Trì Sính cuối cùng biến đổi, cánh tay mạnh mẽ đầy sức lực giữ chặt thân thể Ngô Sở Úy.

Ngoài mặt Ngô Sở Úy tức giận không thôi, nhưng trong lòng thì trộm vui, bị người ta sỉ vả như thế, anh còn chịu nổi sao? Có bản lĩnh anh đến đi! Văng tục, chửi bậy, nói xong ông liền vạch trần nội tình của anh, cho anh không chỗ dung thân.

"Tôi thừa nhận, đây là tôi làm không đúng."

Chuyện khác với ý nguyện, Trì đại thiếu vẫn luôn càn quấy ngang ngược, kiêu ngạo không chịu trói buộc, hôm nay lại chủ động nhận sai.

Ngô Sở Úy có hơi khó tiếp nhận.

Trì Sính kéo mạnh cánh tay đang đặt trên hai vai Ngô Sở Úy, kéo y ngã trước mặt mình, thực hiện cự ly không đến ba cm, dùng thái độ thành khẩn nhất xin lỗi y.

"Là tôi quá nôn nóng, tôi sợ chờ quá lâu, cái đầu ngu ngốc ương bướng của cậu không biết lại nghĩ lệch đến đâu. Quan hệ của cậu và Khương Tiểu Soái thân mật như thế, cậu ta là người hiểu rõ cậu nhất, cũng biết chỗ yếu của cậu ở đâu, cho nên tôi mới tìm cậu ta. Đương nhiên, thủ đoạn có hơi cứng rắn, trong lòng tôi cũng rất không đành."



Ngô Sở Úy cố giữ vững thần kinh không dao động, tiếp tục mở miệng châm lửa: "Bớt giả vờ giả vịt đi! Nếu anh thật sự không đành, thì lần đầu tiên có thể thao tôi đến bán sống bán chết sao?"

Mặt Trì Sính đã sắp dán hẳn lên mặt Ngô Sở Úy, hương thơm sữa tắm hòa quyện cùng mùi thuốc, khiến mùi vị dương cương của phái nam đập vào mũi Ngô Sở Úy.

"Chỉ vì thích cậu, mới muốn thao cậu như thế, vì thương cậu, mới thao hung như thế!"

Một câu giải thích quá khốn nạn, nhưng nói ra từ miệng Trì Sính, lại rất hùng hồn lý lẽ.

Mặt Ngô Sở Úy đã bị nhiệt khí Trì Sính thở ra nướng chín.

Trì Sính đưa tay giữ sau gáy Ngô Sở Úy, tiếp theo, mũi chạm mũi, mắt nhìn mắt, một hồi sâu, mài mòn kiên nhẫn của Ngô Sở Úy, mới cưỡng ép hôn lên. Ngậm đôi môi mỏng của y, trêu chọc đầu lưỡi y, càn quét khoang miệng y, chuyển giao áy náy nồng đậm, bức Ngô Sở Úy tiếp nhận.

Đợi khi dừng lại, Ngô Sở Úy còn sót lại chút lý trí, nhưng khí thế gây sự đã không còn đủ nữa.

"Tôi còn cho rằng anh không muốn tôi gặp Khương Tiểu Soái là vì ghen, vì lo lắng cho thân thể của tôi, hóa ra là do sợ sự tình bại lộ! Còn giả vờ giống như thế."

Câu này thật sự oan uổng Trì Sính, hắn đẩy Ngô Sở Úy ngã xuống giường, thở dốc nói: "Nếu tôi thật sự sợ sự tình bại lộ, thì có thể khiến tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ngậm miệng, cậu có thể không nghe được một chữ."

Nói xong, vươn lưỡi liên tục liếm láp lỗ tai Ngô Sở Úy, khiến ý thức của Ngô Sở Úy tan rã, thở dốc phì phò. Vậy mà Trì Sính lại cứ liều mạng dịu dàng, dịu dàng ngậm lấy, dịu dàng vòng quanh, khi mút liếm còn phát ra tiếng, dịu dàng đến hút hồn người.

Ngô Sở Úy triệt để rơi vào vòng vây ngọt ngào của Trì Sính, còn có thể nói gì nữa? Có phun ra được cũng chỉ là những từ đơn mê loạn.

Trì Sính cắn lỗ tai Ngô Sở Úy, trêu chọc nói: "Vành tai mềm như thế, còn muốn bức bản thân ghi thù? Cậu là thật sự muốn nổi giận với tôi, hay muốn để tôi dỗ cậu đến không xuống được giường hả?"

Kế hoạch nhỏ bé của Ngô Sở Úy đã không biết bay đến tận đâu rồi.

Sau khi làm xong một lần, đã là chuyện của hơn một tiếng sau, Ngô Sở Úy trần truồng nằm trong ổ chăn thở dốc, nội y mới mua kia không biết dính bao nhiêu nước miếng, ướt nhẹp còn lấp lánh ánh dâm mị. Tay Trì Sính vẫn còn luẩn quẩn ở giữa chân Ngô Sở Úy, ngón tay cọ qua cửa động, khiến Ngô Sở Úy lại run rẩy một trận.

Lúc này, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng tìm về một chút thần trí, nhưng cũng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: Y đây là lặng lẽ tha thứ cho Trì Sính, xóa giải hiểu lầm rồi, cắt đứt con đường mình trải sẵn luôn rồi.

"Mấy tiếng kêu cuối cùng của cậu thật dâm đãng." Trì Sính còn đang nhớ lại.

Ngô Sở Úy cố gắng ngăn chặn lời tán tỉnh lồ lộ của Trì Sính, cưỡng ép bản thân suy nghĩ đến chính sự. Vừa rồi đã biểu hiện ra không còn tính toán nữa, lúc này lại vẫn canh cánh trong lòng, cũng không khỏi quá vô vị. Không được, mình phải gợi chuyện ra lần nữa, mình phải gây hục hặc, mình phải dồn anh ta vào cục diện bị động.

"Tôi muốn uống nước." Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng.

Trì Sính để trần người xuống giường, trong quá trình lấy nước, Ngô Sở Úy đột nhiên phun ra một câu.

"Quách Thành Vũ thượng Tiểu Soái rồi."

Cũng coi như Trì Sính xui xẻo, một ly nước yên lành, lại đột ngột bị một vố như thế, cả ly nước liền rớt xuống đất, phát ra một tiếng vỡ, trên ngón tay Trì Sính còn thừa lại phần cán ly.

Tim Ngô Sở Úy thoáng chốc lạnh đi, không cách nào hình dung cảm xúc trong lòng, cho dù nằm trong chăn vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. "Tranh chấp" nên có đã có rồi, có thể nhân cơ hội gợi chuyện, nhưng Ngô Sở Úy lại không nói nổi một câu.

Trì Sính lại rót cho Ngô Sở Úy ly nước khác, Ngô Sở Úy thì một chút cũng không uống, mắt đăm đăm nhìn thẳng lên trần nhà, trong đầu liên tục vang dội suy đoán của Khương Tiểu Soái, rõ ràng như mới.

Trì Sính nằm lên giường, phát hiện Ngô Sở Úy khác thường.

"Hôm nay rốt cuộc cậu sao vậy?" Mở miệng hỏi.

Ngô Sở Úy quay đầu qua, ánh mắt đen hấp háy bắn thẳng vào Trì Sính, hỏi: "Anh còn hận Uông Thạc không?"

Sắc mặt Trì Sính thay đổi, "Đang yên lành nhắc tới cậu ta làm gì?"

Ngô Sở Úy thoáng chốc biết được đáp án, lại hỏi: "Vậy anh còn bận tâm anh ta không?"

"Không bận tâm." Trì Sính trả lời dứt khoát nhanh chóng.

"Nếu anh không bận tâm, tại sao còn hận anh ta?"



Trì Sính khựng lại, nói: "Tôi không bận tâm cậu ta, mà bận tâm chuyện năm đó."

Ngô Sở Úy hỏi ra một câu mấu chốt nhất, "Vậy anh hận Quách Thành Vũ không?"

Một sự trầm mặc chí mạng.

Tim Ngô Sở Úy như bị khoét ra một cái lỗ, rõ ràng làm chuyện này là hai người nhưng Trì Sính chỉ hận Uông Thạc, cái này nói rõ điều gì? Nói rõ hắn chỉ là dựng cái cớ "hận Uông Thạc", âm thầm câu kết với Quách Thành Vũ thôi!

Trì Sính thấy gương mặt tái nhợt của Ngô Sở Úy, hai tay liền ôm đầu y nói: "Đại Bảo, chúng ta đừng nói những chuyện tệ hại trong quá khứ nữa được không? Cậu và bạn gái trước yêu nhau bảy năm, tôi cũng không nhắc tới một chữ, cậu còn muốn tôi phải thế nào nữa?"

Ngô Sở Úy giật mình, nhìn chằm chằm Trì Sính.

"Anh biết tôi từng có bạn gái quen nhau bảy năm?"

Trì Sính sầm mặt ừ một tiếng.

Ngô Sở Úy run môi hỏi: "Vậy... anh biết cô ta là ai không?"

"Không biết cũng không muốn biết." Trì Sính quyết đoán nói.

Ngô Sở Úy rụt rè hỏi: "Tại sao?"

"Tôi không chịu nổi trong lịch sử mà tôi không cách nào thay đổi, cậu từng có một tình cảm khắc cốt ghi tâm."

Ngô Sở Úy cảm thấy, y có thể thẳng thắn vào lúc này, bất kể kết quả ra sao, đều không cần phải tiếp tục che giấu nữa, nhưng trước khi thẳng thắn, y vẫn còn một câu muốn hỏi, không hỏi rõ ràng, y chung quy không cách nào giải tỏa. Vì không chỉ liên quan đến bản thân y, mà còn có Khương Tiểu Soái từng chữa thương tâm lý cho y.

"Tại sao anh để ý chuyện năm đó như thế?"

Mắt Trì Sính trầm như nước, nhìn không ra chút dao động nào.

"Tôi hận nhất là người khác lừa gạt tôi."

Tim Ngô Sở Úy bị đập nát bấy, lời nói ra cũng mang theo mùi vị giãy dụa chờ chết.

"Tôi cũng lừa anh không ít đúng không? Nhưng sao anh không làm gì tôi chứ!"

Trì Sính nhàn nhạt nói: "Trong phạm vi tôi có thể khống chế, lừa gạt của cậu không tính là lừa, chỉ gọi là chơi trò tâm nhãn, nhưng nếu vượt qua khỏi phạm vi khống chế của tôi, luôn che giấu tôi gì đó, vậy mới là lừa gạt chân chính."

Ngô Sở Úy hoàn toàn tuyệt vọng.

Khi Trì Sính ôm tới, Ngô Sở Úy vẫn còn trong trạng thái chết cứng.

"Cậu từng lừa tôi?" Trì Sính cố ý hỏi.

Ngô Sở Úy hé răng, tê liệt ừ một tiếng.

"Lừa thế nào?"

Ngô Sở Úy ngẩn người rất lâu, nói: "Thật ra lúc trước tôi tiếp cận anh, là có mục đích."

Tay Trì Sính siết chặt: "Mục đích gì?"

Sắc mặt Ngô Sở Úy tái nhợt, môi mở rồi khép cũng không ra được một chữ.

Trì Sính không nhẫn tâm, gương mặt căng cứng thoáng chốc dịu đi, "Bỏ đi, không hù cậu nữa, cậu không phải chỉ vì chia tay với bạn gái cũ, chịu kích thích, muốn mượn bờ vai của tôi thôi sao? Tôi không để ý điểm xuất phát vì tính lợi ích của cậu, tôi không để ý cậu lợi dụng tôi, tôi nguyện ý dẫn 'dê con' bị thả nuôi nhà cậu đi ăn cỏ thơm ngon hơn."

Ý niệm cố gắng chống đỡ của Ngô Sở Úy lập tức sụp đổ, một người đàn ông biết rõ y chơi trò tâm kế còn thản nhiên dung túng, y không dám đánh mất. Cho dù phải tiếp tục gạt hắn, ngày sau phải trả giá càng thê thảm hơn, y cũng nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Phải Tình Địch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook