Chương 254: Là cho tôi xem sao?
Sài Kê Đản
11/08/2016
Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ đến nhà Trì Sính liền bắt đầu lục hòm lục tủ, tìm kiếm cực phẩm GV mà Khương Tiểu Soái mong nhớ đã lâu. Từ sau khi Đâu Đâu và Quyển Quyển vào đây ở, Ngô Sở Úy đã chỉnh lý hết toàn bộ đĩa sắc tình, dời hết lên phần cứng di động của Trì Sính, hai mươi bốn giờ mang theo không rời người.
Nhưng đoạn GV Trì Sính quay cho Ngô Sở Úy vẫn chưa kịp chỉnh lý, hoặc nên nói là Trì Sính vẫn chưa hoàn thành công tác cắt ghép và chế tạo hậu kỳ, Ngô Sở Úy đã nằm viện.
Khương Tiểu Soái vừa tìm vừa hỏi Quách Thành Vũ: “Này, anh nói xem người ta còn nằm viện, chúng ta lại đến đây trộm đĩa, có phải hơi thiếu đạo đức không?”
Quách Thành Vũ bâng quơ nói: “Có gì thiếu đạo đức? Chúng ta lại không làm chuyện gì thương thiên hại lý. Chỉ thưởng thức thôi, cũng đâu có truyền bá khắp nơi.”
Khương Tiểu Soái nghĩ thấy cũng đúng, tìm được thì xem, tìm không được thì thôi.
Lại tìm một lúc, vẫn không có thu hoạch. Khương Tiểu Soái không khỏi hoài nghi, “Anh nghĩ có phải Trì Sính không lưu vào đĩa không? Liệu anh ta có để trên máy tính luôn không?”
“Không đâu.” Quách Thành Vũ rất chắc chắn: “Cậu ấy có thói quen này, thứ đã chỉnh sửa xong nhất định sẽ lưu vào đĩa.”
Khương Tiểu Soái tìm rồi tìm, dùng khóe mắt đảo nhìn Quách Thành Vũ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn muốn xem phim của Ngô Sở Úy thì còn có thể hiểu, anh em tốt mà! Khó tránh hiếu kỳ về cuộc sống tình dục của đối phương, nhưng Quách Thành Vũ có ý đồ gì? Tại sao cảm thấy còn nóng ruột hơn cả mình vậy chứ?
“Quách tử.” Khương Tiểu Soái gọi.
Quách Thành Vũ đang nhìn vào một chỗ nào đó, suy nghĩ xuất thần, không nghe Khương Tiểu Soái gọi.
Khương Tiểu Soái rầu rĩ, đi lại vỗ cho Quách Thành Vũ một cái.
“Anh đang có ý đồ xấu xa gì hả?”
Quách Thành Vũ híp mắt, âm u nói: “Tôi đang nghĩ Trì Sính cất cái đĩa quan trọng đó ở chỗ nào.”
“Tôi hỏi anh, sao anh lại dụng tâm tới đĩa GV của đại Úy như thế hả?”
Quách Thành Vũ nói: “Tôi là thấy cậu rất muốn xem, mới tận lực tìm cho cậu. Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, hễ là thứ cậu muốn, tôi sẽ cố sức thỏa mãn cậu.”
“Cút qua một bên đi!” Khương Tiểu Soái mới không dễ qua loa như thế, “Đảm bảo là anh muốn nhìn đại Úy!”
“Tôi nhìn cậu ta làm gì?” Quách Thành Vũ nhéo một cái lên mông Khương Tiểu Soái: “Cậu ta lại không lẳng lơ như cậu…”
Khương Tiểu Soái hận mài răng, hất đầu đi không để ý đến Quách Thành Vũ.
Thật ra, Quách Thành Vũ muốn xem là Trì Sính.
Qua một lát, Quách Thành Vũ đột nhiên nghĩ đến cái gì.
“Này, Soái Soái.”
Khương Tiểu Soái giả vờ không nghe, Quách Thành Vũ càng gọi hắn hắn càng đi xa hơn.
“Tôi biết Trì Sính giấu đĩa ở đâu rồi.”
Nghe câu này, Khương Tiểu Soái liền lủi đến trước mặt Quách Thành Vũ.
“Ở đâu?”
Quách Thành Vũ diễn thuyết rất có thần: “Chúng ta phải làm rõ một chuyện trước, cậu nói xem Trì Sính có biết hai chúng ta đến đây trộm đĩa không?”
Vấn đề này quả thật cần phải suy xét cân nhắc.
“Tôi cảm thấy không có.” Khương Tiểu Soái cẩn thận nói, “Chắc anh ta không biết đại Úy đã cho tôi biết chuyện này, cho nên không có phòng bị với chúng ta.”
“Cậu nghĩ cậu ta ngốc quá rồi.” Quách Thành Vũ nói: “Cho dù Ngô Sở Úy không cho cậu ta biết chuyện tiết lộ GV, cậu ta cũng có thể đoán được Ngô Sở Úy sẽ nói chuyện này ra.”
Khương Tiểu Soái không hiểu: “Tại sao?”
Quách Thành Vũ nói xa xăm: “Vì Ngô Sở Úy đều miệng rộng giống cậu.”
“Má!!”
Quách Thành Vũ vội đè Khương Tiểu Soái lại: “Cậu nghe tôi nói đã, nếu cậu ta đã biết chúng ta sẽ đến đây, chắc chắn đề phòng từ trước rồi. Nếu để cậu giấu, cậu sẽ giấu đĩa ở đâu?”
Khương Tiểu Soái nói: “Trên người.”
“Thứ rõ ràng như vậy đặt trên người, cậu cố ý muốn cho người khác thuận tay lấy mất sao?”
“Không phải có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao?”
Quách Thành Vũ gật đầu: “Cái đó thì đúng, nhưng nơi nguy hiểm nhất không phải trên người cậu ta.”
“Vậy ở đâu?”
Quách Thành Vũ cười cười: “Trong máy tính.”
Nói xong, lại máy tính của Trì Sính, ấn mở ổ đĩa DVD, cầm cái đĩa lắc lắc trước mặt Khương Tiểu Soái.
Không hổ là cáo già! Khương Tiểu Soái nhịn không được tán thưởng, quá ranh ma!
Nôn nóng bảo Quách Thành Vũ mở đĩa ra.
Kết quả, một khung nhập mật mã nhảy ra.
“Má, còn phải nhập mật mã!!”
Khương Tiểu Soái oán thán, Quách Thành Vũ thì không cảm thấy bất ngờ tí nào, thứ riêng tư thế này, đương nhiên phải cẩn thận đề phòng. Thế là, hai phu phu bắt đầu đốt tế bào não để phá giải mật mã.
Kết quả, hễ là mật mã Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ nghĩ được đều thể hiện rõ là không đáng giá. Nếu lợi dụng phần mềm phá khóa thì thật sự quá chậm, còn có khả năng làm tổn hại văn kiện.
Quách Thành Vũ chìm vào trầm tư.
Sau đó, trong đầu hắn nhảy ra một câu mật mã cực kỳ không thể tiếp nhận.
Do dự một lát, vẫn thử nhập vào.
Kết quả, mở ra.
Mặt Quách Thành Vũ lập tức xanh lét.
Khương Tiểu Soái không biết nội tình, truy hỏi: “Này, mật mã là gì vậy?”
Quách Thành Vũ tùy tiện nói một mật mã phô diễn cho qua, mật mã chân chính là “tôi muốn thao Khương Tiểu Soái”…
Trì Sính, cậu tuyệt đối là cố ý!
Quách Thành Vũ có một dự cảm không tốt, nhưng vẫn ấn nút phát.
Không bao lâu, gương mặt Trì Sính xuất hiện trên màn hình, lộ ra nụ cười tà ác với ống kính.
“Tôi biết hai cậu chắc chắn sẽ đến tìm cái đĩa này, bây giờ đĩa đang ở trong tay tôi.” Trì Sính lắc lắc cái đĩa trong tay: “Có bản lĩnh cậu móc ra từ màn hình đi!”
Móc ra… móc ra… Khương Tiểu Soái tức tím mặt.
“Má, dám đùa chúng ta!”
Quách Thành Vũ trầm mặc không nói.
Khương Tiểu Soái tức giận đấm hai cái lên vai Quách Thành Vũ: “Anh phải nghĩ biện pháp trị anh ta, thiếu đánh quá mà!”
“Muốn trị cậu ta không phải rất đơn giản sao?”
Quách Thành Vũ cười lạnh, lấy di động ra.
Không bao lâu, cuộc gọi thông.
“Thạc Thạc hả? Tôi là Quách tử. Cho cậu biết một ‘chuyện vui’, Ngô Sở Úy bị thương nhập viện, cậu mau nói chuyện này cho anh cậu biết, để anh cậu gọi điện đến an ủi một chút… cơ hội tốt khó gặp, nghĩ dùm cho anh cậu phải nói gì đi.”
Sau khi cúp máy, Quách Thành Vũ nói với Khương Tiểu Soái: “Đi, đi chọn quần áo cho Ngô Sở Úy!”
“Trì Sính đã đùa chúng ta như vậy, chúng ta còn chọn đồ cho đại Úy?”
“Đúng, không chỉ phải chọn, hơn nữa còn phải chọn cái thu hút nhất.”
Thế là, Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái tìm những bộ quần áo mà Trì Sính chỉ cho Ngô Sở Úy mặc tại nhà.
Ngô Sở Úy đợi ở bệnh viện rất lâu, ngay cả đồ bệnh nhân cũng cởi ra, Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ vẫn chưa đến.
“Anh giục họ đi.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính sụ mặt nói: “Mấy bộ đồ mà thôi, cần phải vậy sao?”
Ngô Sở Úy nói: “Họ không mang quần áo đến, tôi chỉ có thể ở trần.”
“Nếu cậu đỏm dáng như thế, thì cứ ở trần đi, cậu ở trần đẹp hơn mặc bất cứ bộ đồ nào.”
Ngô Sở Úy vừa muốn phản bác, cửa đã mở ra, Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái bước vào.
“Sao lại chậm như vậy?” Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái nói: “Quần áo của cậu quá nhiều, tôi phải chọn từng cái từng cái! Cậu xem đi, hai bộ này tôi chọn thế nào?”
Ngô Sở Úy cúi đầu nhìn, má nó! Bộ độ đó là bộ y thích nhất, mặc vào rất có nét, đi trên đường tỷ lệ quay đầu là một trăm phần trăm.
Nào ngờ, Trì Sính lập tức nói.
“Bộ này không được mặc!”
Ngô Sở Úy khó chịu: “Có gì không được? Bộ đồ này là anh mua cho tôi, mua rồi lại không cho tôi mặc, có ai như anh không hả? Tôi cứ mặc, tôi cứ mặc!”
Nói rồi ngồi dậy, để Khương Tiểu Soái mặc cho y.
Ngại Quách Thành Vũ ở đây, Trì Sính không tiện quản quá nghiêm, chỉ có thể sầm mặc đứng một bên nhìn.
Khương Tiểu Soái mặc giúp Ngô Sở Úy xong, lập tức thán phục.
“Má ơi, cậu nào giống người nhập viện! Thuần túy là đi xem mắt!”
Quách Thành Vũ ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Có ai sắp đến thăm cậu thế? Ăn mặc long trọng cỡ này!”
“Tôi cũng không muốn mặc chói mắt vậy đâu, là do hai người chọn bộ đồ này cho tôi mà!”
Khương Tiểu Soái cười xấu xa: “Là cậu muốn tôi chọn bộ đồ đẹp cho cậu, tôi dám lấy thứ phẩm đến sao? Lỡ có người nào quan trọng muốn đến thăm cậu, tôi nào dám làm cậu mất mặt?”
Ngô Sở Úy cười hê hê.
Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái đi rồi, Trì Sính vụt vụt nhìn sang Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy mặc bộ đồ này, thể hiện rõ thân hình đặc biệt thẳng tắp, ngũ quan đặc biệt rõ ràng. Anh khí bức người, mị hoặc phong lưu, thoát tục như một minh tinh.
Mỗi lần Trì Sính thấy Ngô Sở Úy mặc bộ đồ này, dục vọng muốn thao y càng mạnh hơn, cho nên hắn không để Ngô Sở Úy mặc bộ đồ này ra ngoài.
“Xem điệu bộ dâm đãng của cậu kìa.” Trì Sính nghiến chữ rất mạnh.
Ngô Sở Úy phẫn hận đáp lại: “Cả phòng bệnh chỉ có mình anh, tôi mặc thế nào không phải toàn cho anh nhìn sao?”
Vừa nghe câu này, ngực Trì Sính lập tức cháy bùng ngọn lửa.
Bên ngoài còn chưa hoàn toàn tối, trong hành lanh vẫn có tiếng bước chân ngắt quãng. Trì Sính đè lên người Ngô Sở Úy, ấn hai cánh tay bị thương của y, thô bạo mà cấp thiết gặm tai và cổ Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy hít thở khó khăn, không ngừng giãy dụa.
“Đừng quậy… đừng quậy… lát nữa bác sĩ sẽ đến…”
Trì Sính hoàn toàn không để ý, càng kích động cọ vào vật giữa chân Ngô Sở Úy.
Đột nhiên, di động của Ngô Sở Úy vang lên.
“Ai vậy nhỉ?” Ngô Sở Úy vô thức lầm bầm.
Hai tay của y bị thương, mỗi lần đều là Trì Sính ấn nghe cho y, nhưng lần này, trước khi Trì Sính ấn nghe, thì đưa màn hình di động cho Ngô Sở Úy xem.
Số của Uông Trẫm…
Ngô Sở Úy giật mình: “Lần… lần này anh thấy rồi đó, là anh ta chủ động gọi cho tôi, không liên quan gì đến tôi!”
Trì Sính sắc bén nhìn Ngô Sở Úy, ngón tay trượt một cái, điện thoại được kết nối.
Giọng nói thấp trầm của Uông Trẫm truyền đến từ đầu kia điện thoại.
“Bây giờ tôi đang ở Macao, tôi đã đặt vé máy bay rồi, sáng mai đến bệnh viện thăm cậu.”
Không làm nóng, không hàn huyên, cũng không hỏi thăm tình huống, mở miệng là tôi đang ở đâu, khi nào tôi đến thăm cậu… rất rõ ràng, trước đó đã có người gọi điện cho hắn rồi.
Trì Sính chậm rãi cúp máy, ánh mắt nhìn Ngô Sở Úy vô cùng lạnh lẽo.
“Cậu ăn mặc như vậy, là cho tôi nhìn sao?”
Nhưng đoạn GV Trì Sính quay cho Ngô Sở Úy vẫn chưa kịp chỉnh lý, hoặc nên nói là Trì Sính vẫn chưa hoàn thành công tác cắt ghép và chế tạo hậu kỳ, Ngô Sở Úy đã nằm viện.
Khương Tiểu Soái vừa tìm vừa hỏi Quách Thành Vũ: “Này, anh nói xem người ta còn nằm viện, chúng ta lại đến đây trộm đĩa, có phải hơi thiếu đạo đức không?”
Quách Thành Vũ bâng quơ nói: “Có gì thiếu đạo đức? Chúng ta lại không làm chuyện gì thương thiên hại lý. Chỉ thưởng thức thôi, cũng đâu có truyền bá khắp nơi.”
Khương Tiểu Soái nghĩ thấy cũng đúng, tìm được thì xem, tìm không được thì thôi.
Lại tìm một lúc, vẫn không có thu hoạch. Khương Tiểu Soái không khỏi hoài nghi, “Anh nghĩ có phải Trì Sính không lưu vào đĩa không? Liệu anh ta có để trên máy tính luôn không?”
“Không đâu.” Quách Thành Vũ rất chắc chắn: “Cậu ấy có thói quen này, thứ đã chỉnh sửa xong nhất định sẽ lưu vào đĩa.”
Khương Tiểu Soái tìm rồi tìm, dùng khóe mắt đảo nhìn Quách Thành Vũ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn muốn xem phim của Ngô Sở Úy thì còn có thể hiểu, anh em tốt mà! Khó tránh hiếu kỳ về cuộc sống tình dục của đối phương, nhưng Quách Thành Vũ có ý đồ gì? Tại sao cảm thấy còn nóng ruột hơn cả mình vậy chứ?
“Quách tử.” Khương Tiểu Soái gọi.
Quách Thành Vũ đang nhìn vào một chỗ nào đó, suy nghĩ xuất thần, không nghe Khương Tiểu Soái gọi.
Khương Tiểu Soái rầu rĩ, đi lại vỗ cho Quách Thành Vũ một cái.
“Anh đang có ý đồ xấu xa gì hả?”
Quách Thành Vũ híp mắt, âm u nói: “Tôi đang nghĩ Trì Sính cất cái đĩa quan trọng đó ở chỗ nào.”
“Tôi hỏi anh, sao anh lại dụng tâm tới đĩa GV của đại Úy như thế hả?”
Quách Thành Vũ nói: “Tôi là thấy cậu rất muốn xem, mới tận lực tìm cho cậu. Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, hễ là thứ cậu muốn, tôi sẽ cố sức thỏa mãn cậu.”
“Cút qua một bên đi!” Khương Tiểu Soái mới không dễ qua loa như thế, “Đảm bảo là anh muốn nhìn đại Úy!”
“Tôi nhìn cậu ta làm gì?” Quách Thành Vũ nhéo một cái lên mông Khương Tiểu Soái: “Cậu ta lại không lẳng lơ như cậu…”
Khương Tiểu Soái hận mài răng, hất đầu đi không để ý đến Quách Thành Vũ.
Thật ra, Quách Thành Vũ muốn xem là Trì Sính.
Qua một lát, Quách Thành Vũ đột nhiên nghĩ đến cái gì.
“Này, Soái Soái.”
Khương Tiểu Soái giả vờ không nghe, Quách Thành Vũ càng gọi hắn hắn càng đi xa hơn.
“Tôi biết Trì Sính giấu đĩa ở đâu rồi.”
Nghe câu này, Khương Tiểu Soái liền lủi đến trước mặt Quách Thành Vũ.
“Ở đâu?”
Quách Thành Vũ diễn thuyết rất có thần: “Chúng ta phải làm rõ một chuyện trước, cậu nói xem Trì Sính có biết hai chúng ta đến đây trộm đĩa không?”
Vấn đề này quả thật cần phải suy xét cân nhắc.
“Tôi cảm thấy không có.” Khương Tiểu Soái cẩn thận nói, “Chắc anh ta không biết đại Úy đã cho tôi biết chuyện này, cho nên không có phòng bị với chúng ta.”
“Cậu nghĩ cậu ta ngốc quá rồi.” Quách Thành Vũ nói: “Cho dù Ngô Sở Úy không cho cậu ta biết chuyện tiết lộ GV, cậu ta cũng có thể đoán được Ngô Sở Úy sẽ nói chuyện này ra.”
Khương Tiểu Soái không hiểu: “Tại sao?”
Quách Thành Vũ nói xa xăm: “Vì Ngô Sở Úy đều miệng rộng giống cậu.”
“Má!!”
Quách Thành Vũ vội đè Khương Tiểu Soái lại: “Cậu nghe tôi nói đã, nếu cậu ta đã biết chúng ta sẽ đến đây, chắc chắn đề phòng từ trước rồi. Nếu để cậu giấu, cậu sẽ giấu đĩa ở đâu?”
Khương Tiểu Soái nói: “Trên người.”
“Thứ rõ ràng như vậy đặt trên người, cậu cố ý muốn cho người khác thuận tay lấy mất sao?”
“Không phải có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao?”
Quách Thành Vũ gật đầu: “Cái đó thì đúng, nhưng nơi nguy hiểm nhất không phải trên người cậu ta.”
“Vậy ở đâu?”
Quách Thành Vũ cười cười: “Trong máy tính.”
Nói xong, lại máy tính của Trì Sính, ấn mở ổ đĩa DVD, cầm cái đĩa lắc lắc trước mặt Khương Tiểu Soái.
Không hổ là cáo già! Khương Tiểu Soái nhịn không được tán thưởng, quá ranh ma!
Nôn nóng bảo Quách Thành Vũ mở đĩa ra.
Kết quả, một khung nhập mật mã nhảy ra.
“Má, còn phải nhập mật mã!!”
Khương Tiểu Soái oán thán, Quách Thành Vũ thì không cảm thấy bất ngờ tí nào, thứ riêng tư thế này, đương nhiên phải cẩn thận đề phòng. Thế là, hai phu phu bắt đầu đốt tế bào não để phá giải mật mã.
Kết quả, hễ là mật mã Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ nghĩ được đều thể hiện rõ là không đáng giá. Nếu lợi dụng phần mềm phá khóa thì thật sự quá chậm, còn có khả năng làm tổn hại văn kiện.
Quách Thành Vũ chìm vào trầm tư.
Sau đó, trong đầu hắn nhảy ra một câu mật mã cực kỳ không thể tiếp nhận.
Do dự một lát, vẫn thử nhập vào.
Kết quả, mở ra.
Mặt Quách Thành Vũ lập tức xanh lét.
Khương Tiểu Soái không biết nội tình, truy hỏi: “Này, mật mã là gì vậy?”
Quách Thành Vũ tùy tiện nói một mật mã phô diễn cho qua, mật mã chân chính là “tôi muốn thao Khương Tiểu Soái”…
Trì Sính, cậu tuyệt đối là cố ý!
Quách Thành Vũ có một dự cảm không tốt, nhưng vẫn ấn nút phát.
Không bao lâu, gương mặt Trì Sính xuất hiện trên màn hình, lộ ra nụ cười tà ác với ống kính.
“Tôi biết hai cậu chắc chắn sẽ đến tìm cái đĩa này, bây giờ đĩa đang ở trong tay tôi.” Trì Sính lắc lắc cái đĩa trong tay: “Có bản lĩnh cậu móc ra từ màn hình đi!”
Móc ra… móc ra… Khương Tiểu Soái tức tím mặt.
“Má, dám đùa chúng ta!”
Quách Thành Vũ trầm mặc không nói.
Khương Tiểu Soái tức giận đấm hai cái lên vai Quách Thành Vũ: “Anh phải nghĩ biện pháp trị anh ta, thiếu đánh quá mà!”
“Muốn trị cậu ta không phải rất đơn giản sao?”
Quách Thành Vũ cười lạnh, lấy di động ra.
Không bao lâu, cuộc gọi thông.
“Thạc Thạc hả? Tôi là Quách tử. Cho cậu biết một ‘chuyện vui’, Ngô Sở Úy bị thương nhập viện, cậu mau nói chuyện này cho anh cậu biết, để anh cậu gọi điện đến an ủi một chút… cơ hội tốt khó gặp, nghĩ dùm cho anh cậu phải nói gì đi.”
Sau khi cúp máy, Quách Thành Vũ nói với Khương Tiểu Soái: “Đi, đi chọn quần áo cho Ngô Sở Úy!”
“Trì Sính đã đùa chúng ta như vậy, chúng ta còn chọn đồ cho đại Úy?”
“Đúng, không chỉ phải chọn, hơn nữa còn phải chọn cái thu hút nhất.”
Thế là, Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái tìm những bộ quần áo mà Trì Sính chỉ cho Ngô Sở Úy mặc tại nhà.
Ngô Sở Úy đợi ở bệnh viện rất lâu, ngay cả đồ bệnh nhân cũng cởi ra, Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ vẫn chưa đến.
“Anh giục họ đi.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính sụ mặt nói: “Mấy bộ đồ mà thôi, cần phải vậy sao?”
Ngô Sở Úy nói: “Họ không mang quần áo đến, tôi chỉ có thể ở trần.”
“Nếu cậu đỏm dáng như thế, thì cứ ở trần đi, cậu ở trần đẹp hơn mặc bất cứ bộ đồ nào.”
Ngô Sở Úy vừa muốn phản bác, cửa đã mở ra, Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái bước vào.
“Sao lại chậm như vậy?” Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái nói: “Quần áo của cậu quá nhiều, tôi phải chọn từng cái từng cái! Cậu xem đi, hai bộ này tôi chọn thế nào?”
Ngô Sở Úy cúi đầu nhìn, má nó! Bộ độ đó là bộ y thích nhất, mặc vào rất có nét, đi trên đường tỷ lệ quay đầu là một trăm phần trăm.
Nào ngờ, Trì Sính lập tức nói.
“Bộ này không được mặc!”
Ngô Sở Úy khó chịu: “Có gì không được? Bộ đồ này là anh mua cho tôi, mua rồi lại không cho tôi mặc, có ai như anh không hả? Tôi cứ mặc, tôi cứ mặc!”
Nói rồi ngồi dậy, để Khương Tiểu Soái mặc cho y.
Ngại Quách Thành Vũ ở đây, Trì Sính không tiện quản quá nghiêm, chỉ có thể sầm mặc đứng một bên nhìn.
Khương Tiểu Soái mặc giúp Ngô Sở Úy xong, lập tức thán phục.
“Má ơi, cậu nào giống người nhập viện! Thuần túy là đi xem mắt!”
Quách Thành Vũ ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Có ai sắp đến thăm cậu thế? Ăn mặc long trọng cỡ này!”
“Tôi cũng không muốn mặc chói mắt vậy đâu, là do hai người chọn bộ đồ này cho tôi mà!”
Khương Tiểu Soái cười xấu xa: “Là cậu muốn tôi chọn bộ đồ đẹp cho cậu, tôi dám lấy thứ phẩm đến sao? Lỡ có người nào quan trọng muốn đến thăm cậu, tôi nào dám làm cậu mất mặt?”
Ngô Sở Úy cười hê hê.
Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái đi rồi, Trì Sính vụt vụt nhìn sang Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy mặc bộ đồ này, thể hiện rõ thân hình đặc biệt thẳng tắp, ngũ quan đặc biệt rõ ràng. Anh khí bức người, mị hoặc phong lưu, thoát tục như một minh tinh.
Mỗi lần Trì Sính thấy Ngô Sở Úy mặc bộ đồ này, dục vọng muốn thao y càng mạnh hơn, cho nên hắn không để Ngô Sở Úy mặc bộ đồ này ra ngoài.
“Xem điệu bộ dâm đãng của cậu kìa.” Trì Sính nghiến chữ rất mạnh.
Ngô Sở Úy phẫn hận đáp lại: “Cả phòng bệnh chỉ có mình anh, tôi mặc thế nào không phải toàn cho anh nhìn sao?”
Vừa nghe câu này, ngực Trì Sính lập tức cháy bùng ngọn lửa.
Bên ngoài còn chưa hoàn toàn tối, trong hành lanh vẫn có tiếng bước chân ngắt quãng. Trì Sính đè lên người Ngô Sở Úy, ấn hai cánh tay bị thương của y, thô bạo mà cấp thiết gặm tai và cổ Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy hít thở khó khăn, không ngừng giãy dụa.
“Đừng quậy… đừng quậy… lát nữa bác sĩ sẽ đến…”
Trì Sính hoàn toàn không để ý, càng kích động cọ vào vật giữa chân Ngô Sở Úy.
Đột nhiên, di động của Ngô Sở Úy vang lên.
“Ai vậy nhỉ?” Ngô Sở Úy vô thức lầm bầm.
Hai tay của y bị thương, mỗi lần đều là Trì Sính ấn nghe cho y, nhưng lần này, trước khi Trì Sính ấn nghe, thì đưa màn hình di động cho Ngô Sở Úy xem.
Số của Uông Trẫm…
Ngô Sở Úy giật mình: “Lần… lần này anh thấy rồi đó, là anh ta chủ động gọi cho tôi, không liên quan gì đến tôi!”
Trì Sính sắc bén nhìn Ngô Sở Úy, ngón tay trượt một cái, điện thoại được kết nối.
Giọng nói thấp trầm của Uông Trẫm truyền đến từ đầu kia điện thoại.
“Bây giờ tôi đang ở Macao, tôi đã đặt vé máy bay rồi, sáng mai đến bệnh viện thăm cậu.”
Không làm nóng, không hàn huyên, cũng không hỏi thăm tình huống, mở miệng là tôi đang ở đâu, khi nào tôi đến thăm cậu… rất rõ ràng, trước đó đã có người gọi điện cho hắn rồi.
Trì Sính chậm rãi cúp máy, ánh mắt nhìn Ngô Sở Úy vô cùng lạnh lẽo.
“Cậu ăn mặc như vậy, là cho tôi nhìn sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.