Yêu Phải Tình Địch

Chương 232: Làm dù che nắng cho cậu

Sài Kê Đản

10/08/2016

Hai người lại đi quanh công trường rất lâu, xung quanh ngay cả một cái cây để che nắng cũng không có, mặt trời đang rất gắt, lại thêm vừa rồi hoạt động quá độ, vạt sơ mi trước của Ngô Sở Úy đã ướt mồ hôi, Trì Sính thấy thế liền bảo nhân viên đi mua một cây dù.

Ngô Sở Úy lập tức sượng mặt: “Mua cái gì mà mua? Anh nhìn thử xem có đàn ông nào trời nắng ra ngoài còn phải che dù không?”

“Có đàn ông nào ngủ còn nắm jj của người khác không? Không phải cậu cũng ngày ngày làm thế sao?”

Ngô Sở Úy đỏ mặt, cố đấm hai phát vào bụng Trì Sính, tức giận nói: “Hai chuyện này giống nhau sau? Một chuyện là lén lút làm trong ổ chăn, một chuyện là giữa ban ngày ban mặt. Vừa rồi anh ôm tôi đi xa như thế, người ta đã vui cả nửa ngày. Nếu tôi mà mở dù ra, sau này người trong công ty còn không gọi tôi là đàn bà?”

Trì Sính lấy tay lau mồ hôi trên trán Ngô Sở Úy, nói: “Căn bản đã không trắng, lại phơi nắng cho đen đi thì còn nhìn nổi sao?”

Ngô Sở Úy không tốt lành nói: “Khương Tiểu Soái trắng, anh đi với anh ta đi!”

Vừa báo oán không lâu, đột nhiên nhớ ra gì đó, ánh mắt dập dờn tia sáng, khóe môi mang nụ cười xấu phong lưu.

“Nè, anh chỉnh sư phụ tôi chưa?”

Ngô Sở Úy vẫn còn nhớ vụ Khương Tiểu Soái giải sai ám hiệu, và cả hành vi ác liệt châm ngòi ly gián, không giáo huấn chút là không được. Bây giờ y càng lúc càng ngứa mắt Khương Tiểu Soái, quần áo có người giặt, cơm có người làm, cả ngày đến tối không làm gì hết, còn luôn kén chọn khó tính.

“Chỉnh rồi.” Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy liền hưng phấn, húc chỏ vào ngực Trì Sính, phấn khởi hỏi: “Chỉnh thế nào? Nói mau, nói mau.”

“Chỉ một tiểu lẳng lơ còn không phải đơn giản sao? Trực tiếp bỏ thuốc cậu ta, rồi lại phái người đàn ông của cậu ta đi xa, cậu nghĩ cậu ta nhớ lâu không.”

Ngô Sở Úy cười phải nói là hả hê, nhéo mạnh sau cổ Trì Sính, vừa khen vừa mắng: “Anh xấu xa quá, chiêu này của anh quá đáng gờm, ha ha ha…”

Trì Sính không chú ý Ngô Sở Úy nói gì, chỉ nhìn y cười. Hai hàm răng nhe ra, tà ác, đắc ý, khoa trương, giảo hoạt… đủ vẻ xấu tập trung trên mặt, làm lòng người ngứa ngáy. Trì Sính thật muốn bắt tiểu ác lang này về ổ, điều giáo một bữa, cho thu liễm bớt yêu khí trên người.

Ngô Sở Úy bị Trì Sính nhìn chằm chằm có hơi lúng túng, thăm dò: “Có phải tôi xấu quá không?”

“Hai cậu không phân trên dưới.” Trì Sính là chỉ Khương Tiểu Soái.

Ngô Sở Úy lúc này mới thấy cân bằng tâm lý, lại mặt dày nghe ngóng.

“Này, anh có thấy được cảnh sau khi Tiểu Soái bị bỏ thuốc không?”

Trì Sính nói: “Không nhìn hiện trường, nhưng có quay lại.”

“Má!” Ngô Sở Úy không những không ghen mà còn oán Trì Sính: “Anh có đồ tốt như vậy sao không nói với tôi? Có phải anh lén coi rồi không? Tôi cũng muốn xem!”

Trì Sính nói: “Tôi còn chưa xem.”

“Nói xạo, lừa ai chứ? Có đồ tốt như vậy anh sẽ cất không xem sao?” Ngô Sở Úy hừ hừ.

Trì Sính nói: “Tôi mang về không phải cho mình xem, mà cho cậu xem.”

“Vậy anh mau đưa cho tôi đi!” Ngô Sở Úy cấp thiết truy hỏi: “Ở đâu? Ở đây vậy?”

Trì Sính lạnh mặt nói: “Không cho cậu biết.”

Ngô Sở Úy oán hận mài răng, nhưng quả thật không chống nổi dụ hoặc, chỉ đành mềm giọng xin Trì Sính: “Cho tôi xem đi.”

Trì Sính vẫn không đổi sắc, kiên quyết không động.

Ngô Sở Úy đấm một cú xiêu vẹo tới, đôi mày nhíu chặt vào nhau.

“Đại ca, dứt khoát chút đi.”



Trì Sính vẫn không dao động.

Ngô Sở Úy lại đấm một cú xiêu vẹo tới, nháy mắt đưa tình, không chút xấu hổ.

Thẳng nam làm nũng không giống với thuần tiểu thụ, người ta làm nũng đều là dùng mông cọ đũng quần tiểu công. Ngô Sở Úy thì lại đấm những cú vụng về, động tác lề mề còn vô lại.

Nhưng Trì Sính lại thích nhìn, hắn quay lén không phải vì muốn nhìn Khương Tiểu Soái, mà chính là muốn nhìn cái điệu bộ này của Ngô Sở Úy.

Ngại đang ở trước mặt mọi người, Ngô Sở Úy không đủ không gian thi triển, Trì Sính liền giữ vai y lại nói: “Đừng quậy nữa, người ta đang nhìn cậu kìa, về nhà hãy nói!”

Ngô Sở Úy chỉ đành thôi.

Vừa giày vò như thế, Ngô Sở Úy lại đổ mồ hôi như mưa, không ngừng lấy tay quạt. Mắt vẫn nhìn chằm chằm công trường không xa, trong mắt tràn đầy chờ đợi và tự hào.

“Khu công nhiệp này đến cuối năm là sẽ hoàn thành, đến lúc đó tôi sẽ mua một căn nhà ở đối diện. Mỗi ngày sáng tối mở cửa sổ, có thể thấy được Logo và biển hiệu trên tòa nhà công ty tôi.”

Trì Sính không nói gì, kéo tay Ngô Sở Úy xuống, đưa tay mình quạt cho y. Tay Trì Sính mạnh mẽ cứng cáp, năm ngón khép chặt không lộ gió, hoạt động có quy luật bên mặt Ngô Sở Úy, gió mát vi vu.

Ngô Sở Úy lại nói: “Đợi sang năm chính thức sản xuất, dự tính giá trị sản lượng mỗi năm lên đến một tỷ, một tỷ đó! Tôi trước kia không dám nghĩ tới đâu. Này, anh có cảm giác gì?”

Trên mặt Trì Sính không có chút biến hóa nào.

Ngô Sở Úy ra vẻ mất hứng: “Sao anh không kích động xíu nào vậy? Nói chuyện với anh thật mất hứng!” Nói xong nghiêng đầu sang một bên, mắt nhìn phương xa, than thở: “Chim yến làm sao biết được chí chim hồng!”

Thật lâu sau, Trì Sính mới thờ ơ mở miệng.

“Tôi có gì phải kích động? Cho dù mỗi năm cậu thu được mười tỷ, không phải vẫn chỉ cho tôi mười tệ tiêu vặt sao?”

Ngô Sở Úy bị người chọt đúng tâm tư, không biết xấu hổ cười nửa ngày.

Tay đang quạt gió của Trì Sính cố ý quét lên mặt Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy ăn đau, nghiêng đầu tức giận nhìn Trì Sính.

Trì Sính xoa mặt cho y, hỏi: “Muốn nhiều tiền thế làm gì?”

Ngô Sở Úy ra vẻ dâm tiện: “Tôi muốn trải qua cuộc sống ao rượu rừng thịt.”

Trì Sính bóp mặt y, Ngô Sở Úy đau kêu oa oa.

Sau đó bĩu môi quay đầu đi, tiếp tục nhìn khu công nghiệp mà y sắp xây xong. Nơi này không chỉ có sự nghiệp của y, còn có mong đợi của y với tương lai.

“Anh không biết.” Ngô Sở Úy nói: “Người như tôi rất nghèo rồi, kiếm bao nhiêu tiền cũng không có cảm giác an toàn.”

Thật ra Trì Sính biết, hắn không tiếc sức kéo hạng mục này cho Ngô Sở Úy đầu tư, không phải muốn mượn tay y đi kiếm tiền, mà muốn xây dựng cảm giác an toàn cho y.

Hắn biết Ngô Sở Úy rất mạnh mẽ, cố chấp cứng đầu, cho nên hắn không tặng tiền tài cho Ngô Sở Úy, cũng không nuôi y trong nhà. Hắn dùng cách thức này lặng lẽ nhìn y có thành tựu sự nghiệp, nhìn y khổ cực phấn đấu tuy đau lòng nhưng chưa từng ngăn cản. Vì hắn biết, sẽ có một ngày Ngô Sở Úy ngang hàng với hắn.

Mà suy nghĩ của Ngô Sở Úy rất đơn giản, Trì Sính sinh ra đã ngậm thìa vàng, y sợ tương lai không nuôi nổi Trì Sính.

Hai người lại nói chuyện một lát, Ngô Sở Úy đột nhiên phát hiện mỗi lần nói chuyện với Trì Sính đều rất khó chịu. Sau đó tìm được nguyên nhân, Trì Sính luôn đứng sau lưng y, mỗi lần nói chuyện với Trì Sính y đều phải quay đầu.

“Sao anh cứ đứng sau lưng tôi vậy?”

Trì Sính không nói gì, lại quay đầu Ngô Sở Úy qua.



Lúc này Ngô Sở Úy mới phát hiện, bóng hai người hợp lại thành một.

Trên đường về, Trì Sính thấy đùi dê nướng, quay qua nói với Ngô Sở Úy: “Tôi muốn ăn cái này.”

Ngô Sở Úy trừng to hai mắt tức giận quát: “Ăn cái gì?! Một cái đùi mất mấy chục, cắn vài cái là hết.”

Trì Sính đáp lại: “Bây giờ cậu không cho tôi ăn cái này, về nhà tôi sẽ không cho cậu ăn cái đó.”

Cơ trên mặt Ngô Sở Úy giật giật, miệng thì vẫn mắng chửi, nhưng chân thì nhanh chóng chạy tới giá nướng, nói với ông chủ: “Cho tôi hai cái đùi dê.”

“Muốn lớn hay nhỏ?”

“Lớn!” Ngữ khí đặc biệt kiên định.

Đi về đưa cho Trì Sính, hai người ngồi trên xe ăn. Trì Sính bên kia cắn thịt, Ngô Sở Úy bên này nuốt nước bọt.

Trì Sính khó hiểu nhìn y: “Sao cậu không ăn?”

Ngô Sở Úy ra vẻ ân cần: “Để dành cho anh.”

Trì Sính sờ lên, tay Ngô Sở Úy đã bị đùi dê ủ ấm rồi, bèn nói với y: “Cậu ăn đi.”

Ngô Sở Úy hơi ngượng ngùng hỏi: “Nếu tôi ăn cái đùi này rồi, có ảnh hưởng đến bữa ‘cơm’ khi về nhà không?”

Trì Sính cười dữ tợn, trét mỡ đầy mặt Ngô Sở Úy.

“Không ảnh hưởng.”

Lúc này Ngô Sở Úy mới yên tâm, cầm đùi dê lên gặm. Vừa gặm vừa không yên tâm liếc nhìn Trì Sính, cứ như sợ Trì Sính nhìn ra y háo ăn, cái điệu bộ này khỏi nói là đáng yêu bao nhiêu.

Khi tắm, Ngô Sở Úy phát hiện cổ và vai Trì Sính đều bị đỏ do phơi nắng, liền lấy kem phục hồi của mình ra bôi cho Trì Sính. Do chai kem phục hồi này rất đắc, mà diện tích bị phơi nắng của Trì Sính lại lớn, vì vậy Ngô Sở Úy đau lòng liền nặn một chút Đại Bảo trộn vào cho đủ số.

Cho dù Trì Sính nhìn thấy tất cả, vẫn cảm giác được ấm áp khi Ngô Sở Úy bôi kem dưỡng da cho hắn.

“Tôi đối với anh tốt không?” Ngô Sở Úy hỏi.

Trì Sính không nặng không nhẹ ừ một tiếng.

Ngô Sở Úy thanh giọng: “Vậy video của sư phụ tôi…”

Trì Sính không đáp.

Bây giờ trong phòng chỉ còn hai người họ, Ngô Sở Úy liền dùng mặt cọ vai và cổ Trì Sính, cầu xin: “Trì đồng chí, cho tôi xem đi mà.”

Trì Sính bị Ngô Sở Úy chọc cười, khó lắm mới trét được chút đồ lên người hắn, giờ lại bị Ngô Sở Úy cọ hết về rồi. Toàn quốc chỉ có mỗi con thiết công kê vương này thôi, đã bị mình bắt về rồi.

Trì Sính vẫn không đáp.

Sau khi quấn quýt cọ cọ không tác dụng, Ngô Sở Úy ghé vào tai Trì Sính nói một câu.

Khóe môi Trì Sính nhếch lên, trở về phòng đưa đĩa cho Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy một mình vào phòng lén coi, xem đến máu mũi tung tóe, suy nghĩ bậy bạ.

Mẹ ơi! Gợi cảm quá đi mất! Dụ hoặc quá đi mất! Còn cho người ta sống hay không đây?

Xem xong chuyện đầu tiên phải làm chính là bẻ đĩa, xóa cũng không được, xóa rồi sợ Trì Sính lại phục hồi. Cảnh hương diễm thế này, tuyệt đối không thể để lão dâm tặc Trì Sính xem được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Phải Tình Địch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook