Yêu Phải Tình Địch

Chương 140: Ném đá dò đường

Sài Kê Đản

31/07/2016

Sau khi về nhà, Ngô Sở Úy tiếp tục than ngắn thở dài, cơm cũng chẳng ăn bao nhiêu, chuyện bình thường thích làm nhất là khi tắm giành cái vòi sen với Trì Sính, hôm nay cũng ngoan ngoãn đứng hứng nước dưới cái vòi sen khác không thường dùng. Lên giường từ sớm, tựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện.

Trì Sính nhìn ra được, cảm xúc của Ngô Sở Úy có bảy phần giả, ba phần thật.

Nhưng chính ba phần thật này, vẫn khiến hắn bị lôi vào tròng.

Ngô Sở Úy dùng khóe mắt liếc nhìn Trì Sính, hắn vừa mới cạo râu xong, cằm đặc biệt sạch, sờ lên chắc chắn rất láng. Bỏ đi, thích láng thì láng, dù sao tôi cũng không định chủ động sờ, dù anh có cọ lên người tôi, tôi cũng phải suy nghĩ một chút mới quyết định có để anh cọ hay không.

Suy nghĩ xong vấn đề vô vị này, cuối cùng Ngô Sở Úy ngã xuống giường, đưa lưng về phía Trì Sính.

Đợi năm phút, không thấy Trì Sính thò tay qua, Ngô Sở Úy lại lật người qua nhìn Trì Sính, thấy hắn đang chơi điện thoại, trong lòng càng không thoải mái. Tôi đã thế này rồi, anh còn có tâm trạng chơi điện thoại? Má! Lần sau đợi khi anh không vui, tôi cũng xổ ca khúc của Diêu Minh, vừa xổ vừa xoắn.

Thật ra Trì Sính đang hỏi thăm nhân viên công ty về hành động của Ngô Sở Úy cả hôm nay.

"Ôi..."

Trong thời gian không đến nửa tiếng, không biết Ngô Sở Úy đã thở dài bao nhiêu lần, trở người bao nhiêu lần. Lần trở người cuối cùng, hai ánh mắt sắc bén đen kịt đâm thẳng vào mắt y, Ngô Sở Úy giật mình, thấy Trì Sính nắm chặt di động, đột nhiên nhớ đến lời cảnh cáo của Quách Thành Vũ, tâm trạng thoáng chốc rơi xuống đáy vực.

Kết quả, Trì Sính chỉ đưa tay ôm lấy Ngô Sở Úy, trầm giọng ra lệnh: "Đừng quậy nữa, ngủ."

Ngô Sở Úy âm thầm thở phào, lại hồi phục vẻ chán nản.

"Ngủ không được."

Cái kìm thép của Trì Sính lại kẹp chặt hai má Ngô Sở Úy, hỏi: "Tại sao?"

Ngô Sở Úy đẩy tay Trì Sính ra, quay đầu đi: "Nói xong càng khó chịu."

"Khó chịu cũng phải nói."

Ngô Sở Úy mím môi đầy ương bướng.

Trì Sính nhìn thấy quầng thâm đen thui của Ngô Sở Úy, nhớ lại mấy hôm nay y liên tục phải thức khuya làm việc, lòng liền mềm đi, vuốt mặt Ngô Sở Úy nói: "Không nói cũng được, thành thật ngủ đi."

Ngô Sở Úy trợn mắt thật to, mờ đục không ánh sáng.

Trì Sính lại sầm mặt: "Có phải cậu muốn bị đánh không?"

Ngô Sở Úy khổ sở: "Anh đánh đi, đánh xong tôi có thể sẽ dễ chịu hơn chút."

Nói thì nói thế, nhưng mông trứng gì đều căng chặt, chuẩn bị hễ Trì Sính vừa vươn tay qua sẽ nhảy tót ngay xuống đất.

Cho dù là thế, với dáng vẻ khổ sở không thể nói rõ của y lúc này, cũng đủ khiến Trì Sính đau lòng một phen.

"Vậy cậu cho tôi biết, tại sao nói rồi càng khó chịu?"

Ngô Sở Úy cố sức lót đường một câu: "Vì nói xong anh sẽ khó chịu, cho nên trong lòng tôi càng khó chịu."

Trì Sính nói: "Cậu không nói, sao biết tôi sẽ khó chịu?"

Vẻ mặt Ngô Sở Úy càng đau đớn: "Chắc chắn anh sẽ khó chịu."

Cạm bẫy bày ra trước mắt, chui vào hay không?

Trì Sính không hổ là cáo già lươn lẹo, lập tức đáp: "Cậu nói trước đi, nói xong tôi sẽ biểu đạt thái độ."

Nhóc lươn lẹo chửi thầm, vậy không phải đồng nghĩa nói trắng ra sao? Sau đó y mặt ủ mày ê quay người đi, lỗ tai cụp xuống, vai rũ xuống, lưng cong lại, ra vẻ bị ăn hiếp.

"Tôi không muốn để anh khó chịu, cho dù anh đánh chết tôi tôi cũng sẽ không nói."

Lại một cạm bẫy bày ra trước mắt, chui vào hay không?

Cáo già lươn lẹo bước một chân vào, "Khó chịu hay không không phải tôi có thể khống chế, tôi chỉ có thể bảo đảm tôi sẽ không động thủ."

Nhóc lươn lẹo lập tức thở phào nhẹ nhõm, sự thật chứng minh, y căn bản không quan tâm cáo già lươn lẹo có khó chịu hay không, chỉ cần bản thân không bị đánh, cái khác đều dễ nói.

Ngô Sở Úy dự định ném ra một viên đá dò đường trước, viên đá này chính là chuyện tiểu cúc bị nhìn lén. Đường dễ đi rồi mới đi tiếp, nói thật chuyện của Nhạc Duyệt luôn. Đường khó đi thì lùi lại, ngày sau trải phẳng đường rồi hãy nói.



"Lúc trước tôi vẫn luôn lo lắng bị rò hậu môn, sau đó gặp mặt Khương Tiểu Soái, nhắc đến chuyện này, anh ta kể cho tôi nghe những chuyện từng thấy từng nghe trong nhiều năm làm nghề y, tôi bị dẫn dắt, lúc đó..."

"Nói trọng điểm." Trì Sính cường thế cắt lời.

Ngô Sở Úy ho nhẹ một tiếng, "Tôi để anh ta kiểm tra cho tôi một chút."

Màu mắt Trì Sính dần trầm: "Kiểm tra?"

Ngô Sở Úy gật đầu, "Chính là kiểm tra bình thường của bác sĩ với bệnh nhân, chỉ là chỗ cần kiểm tra hơi đặc biệt. Nhưng cái này ở khoa hậu môn trực tràng cũng là chuyện bình thường, ai cũng không thể tránh được."

"Cũng chính là cậu ta đã nhìn mông cậu?" Trì Sính chỉ chú ý đến tin tức này, cái khác đều bị che khuất.

Ngô Sở Úy căng thẳng nói: "Không phải nhìn, là kiểm tra."

Trên mặt Trì Sính không lộ ra quá nhiều cảm xúc, điều này làm Ngô Sở Úy âm thầm thở phào.

"Còn nữa, hình như Quách Thành Vũ cũng thấy rồi."

Sắc mặt Trì Sính đông lại, nhưng vẫn vững như núi Thái Sơn.

Ngô Sở Úy triệt để thả hết dũng khí nói: "Quách Thành Vũ quá âm hiểm, trong câu lạc bộ của anh ta chỗ nào cũng có camera, nếu tôi biết anh ta giám sát Khương Tiểu Soái chặt chẽ như vậy, tôi đã không cởi quần rồi. Tên đó giỏi nhất chính là châm ngòi ly gián, ai biết anh ta có thêm mắm dặm muối, nói Tiểu Soái cố ý tách mông tôi, thò tay vào trong chọt bậy gì đó hay không? Nếu thật sự nói thế, vậy oan cho tôi quá! Trong lòng anh cũng sẽ rất khó chịu!"

"Cho nên, cậu chính là không đánh tự khai đúng không?" Giọng Trì Sính thản nhiên đến dọa người.

Ngô Sở Úy ngang nhiên nói: "Cái này... dù sao anh đã từng ngủ qua rất nhiều người của Quách tử, người ta nhìn người của anh một cái, cũng không có gì đúng không?"

"Đúng." Trì Sính nói xa xăm: "Không có gì với cậu."

Ngô Sở Úy ẩn ẩn có một dự cảm không hay.

"Nhưng có gì với tôi."

Ném ra mấy chữ này, mãnh hổ về núi, Võ Đại Lang Ngô Sở Úy mặc trang phục Võ Tòng bị bổ nhào đè xuống.

"Anh đã nói anh tuyệt đối không động thủ mà!"

"Yên tâm, không động thủ, động súng."

"Oa a..."

Viên đá ném ra, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng nhìn ra được, mẹ nó con đường này không hề dễ đi!

...

Sáng hôm sau, Quách Thành Vũ thức dậy chưa bao lâu, đã nhận được điện thoại của Lý Vượng.

"Quách tử, tên đó chạy rồi!"

Quách Thành Vũ cố ý dùng giọng điệu cực nghiêm trọng chất vấn: "Cái gì? Chạy rồi?"

Khương Tiểu Soái ngồi đối diện hắn, trong lòng bất giác thắt chặt.

Quách Thành Vũ giả vờ ra vẻ mắng chửi: "Cậu làm ăn kiểu gì thế hả? Một người bệnh cũng không trông được! Hôm qua lúc nâng đi còn là giở sống giở chết, chưa bao lâu đã để gã chạy mất rồi?"

Lý Vượng thành thật nói: "Vừa rồi tôi ngủ gật một chút, gã đi vệ sinh, đợi khi tôi vào nhà vệ sinh, gã đã biến mất rồi, chắc chắn là chạy từ cửa sổ."

Thật ra, người này là Quách Thành Vũ bảo Lý Vượng cố ý thả đi.

Mục đích rất đơn giản: Thứ nhất, khiến Khương Tiểu Soái thấy căng thẳng, càng dễ nương tựa Quách Thành Vũ. Thứ hai, thả đi rồi lại bắt về, giấu ở chỗ mình, chỉnh cho chết!

Sự thật chứng minh, mục đích đầu tiên đã đạt được, tim Khương Tiểu Soái quả thật treo lên.

Còn cái thứ hai, trong lòng Quách Thành Vũ đã nắm chắc chín phần, người này tám phần đã lọt lưới. Nhưng vì hiệu quả, vẫn phải đỏ mặt tía tai gầm vào di động.

"Còn không mau đuổi theo đi?"



Nói xong, vừa định cúp máy, bên kia Lý Vượng đã gọi, giọng lớn đến mức Khương Tiểu Soái cũng nghe thấy.

"Quách tử, Quách tử, đừng cúp máy vội, tôi còn chưa nói xong mà!"

Quách Thành Vũ lại đưa di động lên tai, hỏi: "Còn gì nữa?"

Lý Vượng nói: "Không đuổi kịp."

Quách Thành Vũ thầm hừ lạnh, làm việc không linh hoạt gì, nhưng diễn kịch thì rất đạt.

"Vậy thì phái thêm nhiều người cùng đuổi theo, tôi không tin nhiều người khỏe mạnh vẫn không bắt được một người bệnh?"

Lý Vượng lại nói: "Gã đã biến mất rồi, muốn đuổi theo cũng không biết từ đâu!"

Sắc mặt Khương Tiểu Soái càng kém.

Quách Thành Vũ cảm thấy có hơi bất thường, liền bước ra ngoài, đứng bên ngoài nói với Lý Vượng, "Cậu có phải diễn hơi quá mức không? Tàm tạm là được, đừng diễn hoài không hết, mặt Soái Soái đã bị cậu dọa tái mét rồi."

"Tôi không hù dọa cậu ta!" Lý Vượng nôn nóng dậm chân, "Mạnh Thao thật sự chạy mất rồi!"

Giọng Quách Thành Vũ trở nên hung tàn: "Cậu nói gì?"

"Tôi ngủ hơi lâu, đợi khi kịp nhận ra, người đã chạy từ lâu rồi!"

Quách Thành Vũ tức giận không nhẹ: "Cậu thật đúng là biết làm hỏng chuyện! Còn không mau đi tìm đi?"

"Đang tìm đó mà!"

Quách Thành Vũ cố thở chậm, cưỡng ép mình phải bình tĩnh.

"Cậu nghe đây, gã mặc đồ bệnh nhân, mục tiêu rõ ràng như thế, không tiện bắt xe ngoài bệnh viện, chắc chắn gã đi không xa. Cậu không cần lái xe đi tìm lung tung, cứ kiểm tra xung quanh bệnh viện, chắc chắn gã đang trốn ở đâu đó."

"Ừ, tôi biết rồi."

Quách Thành Vũ đoán đúng, Mạnh Thao thật sự chưa đi xa, gã chỉ ở trong nhà vệ sinh công cộng của bệnh viện, không biết trộm được cái áo lông dài của ai, phủ bên ngoài đồ bệnh nhân, yên lặng hút thuốc.

Gã ở cùng Lý Vượng một tối, đã nhìn ra người này không mấy thông minh, thậm chí gã còn đoán được Lý Vượng cố ý thả gã chạy. Cho nên không lao ra đường, không chạy vào chỗ kín đáo, mà chọn những nơi nhiều người nhiều chuyện, gã biết Lý Vượng sẽ không tìm ra.

Đợi chịu đựng một thời gian nhất định, khi Lý Vượng ra ngoài tìm kiếm gã khắp nơi, gã đã có thể an toàn ra khỏi cửa bệnh viện, tùy tiện bắt xe rời khỏi đây.

...

Ngô Sở Úy bị súng bắn quét cả đêm, trong người vẫn còn sót đạn, đã mang thương tích xông pha chiến đấu.

Hết cách rồi, chuyện lần này rất quan trọng, không đích thân đi một chuyến thì muốn dưỡng thương cũng không yên tâm nổi.

Trên đường, Ngô Sở Úy vừa lái xe, vừa vặn mông, chậm rãi thích ứng khó chịu bên dưới. Sáng nay lại ăn cháo, nín cả buổi rồi, nhưng nhớ đến hiệu ứng liên kết của thịt phần trước và phần sau, y liền không dám đi tiểu. Nhà vệ sinh công cộng ở khu này đều không có vách ngăn, một người tiểu, một hàng người nhìn, y nào dám vào đó để cho mất mặt chứ!

Sau khi đi ngang qua vô số nhà vệ sinh công cộng chen đầy người hơn nữa còn không có vách ngăn, Ngô Sở Úy ký thác hy vọng cuối cùng vào một bệnh viện bên đường. Bệnh viện là nơi rất chú trọng, nhà vệ sinh chắc sẽ có phòng riêng chứ?

Kết quả, vừa vào cửa nhà vệ sinh, đã bị một người cản lại.

"Anh bạn, có thể đi nhờ xe không?"

Ngô Sở Úy nín hết nổi rồi, phô diễn cho xong: "Đợi tôi tiểu xong rồi nói."

Mạnh Thao chính là nhìn ra Ngô Sở Úy gấp lắm rồi, mới cố ý muốn cản y.

"Cậu không cho tôi đi nhờ xe tôi sẽ không cho cậu tiểu!"

Ngô Sở Úy bực bội, từng thấy kẻ mất dạy, nhưng chưa thấy ai mất dạy thế này!

"Anh còn cản tôi, tin tôi tiểu lên người anh luôn không?"

Mạnh Thao nhướng mày: "Đến đi!"

Ngô Sở Úy rất muốn tiểu lên người gã, nhưng nghĩ đến khi tiểu còn phải nhe răng khè miệng, có trút giận cũng chẳng nở mày được gì, chỉ đành gồng mình đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Phải Tình Địch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook