Chương 245: Trì pháo vương nổi giận
Sài Kê Đản
11/08/2016
Trên đường về, Quyển Quyển hỏi Trì Sính: “Cậu, người mỗi ngày ở chung với cậu là ai? Tại sao trước kia con chưa từng thấy chú đó?”
Trì Sính nói: “Đó là vợ của cậu, cũng là mợ của con.”
“Vợ không phải là nữ sao? Nhưng chú ấy có jj.”
Trì Sính nhếch môi, hỏi: “Sao con biết chú ấy có jj?”
“Tối hôm qua, con thấy cậu vuốt jj của chú ấy.”
Trì Sính liếm khóe môi, không nói gì.
Quyển Quyển cẩn thận hỏi: “Cậu, vuốt jj người khác có phải không quá văn minh không?”
“Con nhìn người khác vuốt jj thì văn minh sao?”
Ánh mắt liếc ngang qua của Trì Sính sắc như dao, lộ ra từng tia sáng lạnh. Dọa Quyển Quyển vội cúi đầu, vô thức nhích gần cửa xe, cẩn thận quan sát sắc mặt Trì Sính.
Trì Sính cười dữ tợn, trầm giọng mệnh lệnh Quyển Quyển: “Qua đây!”
Quyển Quyển cẩn thận leo lên đùi Trì Sính, Trì Sính ấn tay, ôm trọn Quyển Quyển lên, mặt Quyển Quyển dán vào ngực Trì Sính, cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ trầm ổn của hắn.
Trì Sính vuốt đầu Quyển Quyển, ánh mắt dịu dàng.
“Mợ của con đối với con tốt không?”
Quyển Quyển gật đầu: “Dẫn con đi chơi, mua đồ ăn ngon cho con, chưa từng nổi giận với con.”
“Con cũng phải thương yêu chú ấy biết chưa?” Trì Sính nói.
Quyển Quyển như hiểu như không hỏi: “Con phải yêu thương chú ấy thế nào?”
“Khi có người ức hiếp chú ấy, chọc chú ấy tức giận, con phải đứng ra lên tiếng vì chú ấy.”
Quyển Quyển gật đầu.
Xe lại chạy thêm một đoạn, di động của Trì Sính vang lên.
Nhìn con số trên màn hình, mắt Trì Sính khẽ đổi, rồi vẫn ấn nút nghe.
“Tôi, Uông Thạc.”
Trì Sính bình thản nói: “Tôi biết.”
Tâm trạng Uông Thạc có vẻ không tệ, hiếm khi đùa giỡn với Trì Sính.
“Nhớ tôi không?”
Trì Sính cười một tiếng, hồi lâu mới đáp: “Không rảnh nhớ.”
Uông Thạc lên giọng đùa quấy: “Rảnh đội nón xanh, mà không rảnh nhớ tôi?”
“Nón xanh đâu ra?”
“Hóa ra ngài còn chưa biết sao?” Uông Thạc hả hê nói: “Có người nửa đêm gọi điện đến chỗ chúng tôi, hỏi thăm vấn đề làm trắng. Lần sau ngài nói với cậu ta, giấc ngủ đầy đủ mới là tiền đề của trắng trẻo. Cho dù dùng kem dưỡng tốt cỡ nào, nửa đêm không ngủ gọi điện thoại thì cũng uổng công.”
Trì Sính vẫn bình thản: “Nói rõ một chút.”
“Tôi nói vậy còn chưa rõ hay sao? Có người nhân lúc ngài ngủ, gọi điện quấy rối đến chỗ chúng tôi. Tôi phải nói rõ trước, cậu ta không có số của tôi, tôi chỉ ngồi cạnh nghe.”
Trì Sính nhìn thẳng phía trước, trong mắt không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
“Cậu gọi điện cho tôi chỉ để nói cái này?”
Uông Thạc cười hê hê: “Tôi tùy tiện nói thế, cậu cứ tùy tiện nghe, đừng đặt trong lòng. Ai không có lúc cô đơn, ai không có lúc chán nhìn người bên gối, muốn tìm chút kích thích chứ? Thường tình của con người mà, chỉ cần không vượt ngàn dặm tìm đến đây, thì chứng minh còn chưa nhớ đến mức độ không thể nhẫn nhịn được nữa.”
Điện thoại cúp cái rụp, mặt Trì Sính đen thui, giữa đôi mày lộ ra từng tia lạnh lẽo. Huyết dịch toàn thân đều ngưng đọng, ngay cả Quyển Quyển đang tựa vào lòng hắn cũng cảm giác được thân thể hắn cứng đờ.
Ngô Sở Úy và Đâu Đâu về nhà trước Trì Sính một bước, Trì Sính vừa vào cửa, Ngô Sở Úy thò đầu ra khỏi bếp, cười nói với Trì Sính: “Tôi mua chân dê cho anh, vừa nướng xong, có muốn ăn trước không?”
Trì Sính ném ánh mắt lạnh lẽo qua, không nói gì, đi thẳng về phòng ngủ.
Tôi chọc đến anh sao hả? Ngô Sở Úy không hiểu nổi cảm xúc của Trì Sính.
Đâu Đâu ở một bên vừa gặm xương vừa hỏi Ngô Sở Úy: “Cậu con sao vậy?”
Ngô Sở Úy không nghĩ ra phải dùng từ tiếng Anh nào để biểu đạt, chỉ đành bực bội đáp: “Đừng để ý anh ta!”
Trì Sính về phòng ngủ rồi, trực tiếp cầm di động của Ngô Sở Úy. Lục xem khá lâu, cuối cùng lục được nhật ký cuộc gọi. Hơn một giờ đêm hôm đó, Ngô Sở Úy gọi một cuộc điện thoại cho Uông Trẫm, còn nói hơn mười phút.
Trì Sính nhớ rất rõ, tối hôm đó Ngô Sở Úy đứng ngoài ban công, hắn vừa ra đã nhanh chóng cất di động đi.
Nghĩ đến dáng vẻ chột dạ che giấu của Ngô Sở Úy, mầm lửa trong lòng Trì Sính vụt cái bốc lên, dữ tợn gào thét cắn nuốt ý chí còn lại của hắn.
Ngô Sở Úy dọn xong thức ăn, hai đứa nhỏ ăn trước, còn y vào phòng ngủ tìm Trì Sính.
Trì Sính đứng quay lưng về phía y, Ngô Sở Úy không nhìn rõ sắc mặt của hắn, chỉ cảm thấy xung quanh bao trùm hơi lạnh.
“Vừa rồi tôi nói chuyện với anh, sao anh không để ý đến tôi?” Ngô Sở Úy thử hỏi.
Trì Sính không nói gì cũng không quay đầu, hai ngón tay kẹp di động của Ngô Sở Úy, chậm rãi giơ lên.
Ngô Sở Úy thoáng sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên ý thức được cái gì, thần kinh bắt đầu co giật.
“Cái đó, tôi gọi điện cho anh ta, tôi…”
Lời sau đó còn chưa kịp nói ra, đã bị Trì Sính quay người bước tới kéo mạnh, ấn lên tường. Lại tha thêm vài mét, cuối cùng nhét vào góc tường, không thể động đậy.
“Nửa đêm không ngủ, lén gọi điện cho anh ta sau lưng tôi? Mẹ nó có phải tôi thao cậu còn ít không? Có phải tôi nên trực tiếp thao cậu đến mức không nói chuyện được, cậu mới không có hơi sức gọi điện cho người khác lẳng lơ không?”
Ngô Sở Úy đỏ bừng mặt chất vấn Trì Sính: “Tôi lẳng lơ cái gì? Tôi gọi điện thoại là lẳng lơ sao?”
“Nửa đêm cậu hỏi người ta làm sao làm trắng, còn không tính là lẳng lơ? Mẹ nó cậu còn muốn lẳng lơ thế nào? Cậu còn muốn kêu mấy tiếng dâm dãng mới đã nghiện hay sao?”
Ngô Sở Úy tức giận giải thích: “Tôi hỏi anh ta làm sao hóa trang người da đen thành người da trắng, không phải để dỗ Đâu Đâu vui lên sao?”
Trì Sính nhéo mạnh vào eo Ngô Sở Úy, tức giận nói: “Hỏi chuyện hóa trang mà hỏi hơn mười phút?”
Ngô Sở Úy bị đau, nhíu mày chặn tay Trì Sính.
Trì Sính không có chút đau lòng nào, tiếp tục đen mặt gầm với Ngô Sở Úy.
“Gọi điện thoại bình thường còn phải gọi lúc nửa đêm?”
“Buổi sáng tôi gọi, sẽ là nửa đêm của người ta! Hơn nữa, không phải vì tôi muốn hôm sau giữ Đâu Đâu lại sao? Tôi không nhanh chóng nghĩ cách mà được sao?”
Ánh mắt sắc bén của Trì Sính đâm vào mặt Ngô Sở Úy, lạnh giọng bức hỏi: “Vậy sao cậu phải tránh tôi? Sao cậu không quang minh chính đại gọi điện trước mặt tôi?”
“Chẳng phải là tôi sợ anh nghĩ nhiều sao?”
“Cậu không có chuyện gì với anh ta thì tôi nghĩ nhiều kiểu gì?!”
Trì Sính gầm như sấm sét, làm thần kinh Ngô Sở Úy tê dại.
Ngô Sở Úy nghiêng đầu đảo mắt thấy Đâu Đâu và Quyển Quyển đứng trước cửa, y cố đẩy Trì Sính ra, vội vã đỏ cả mặt nói: “Chúng ta có chuyện gì từ từ nói được không? Đừng dọa con nít!”
“Từ từ nói với cậu thì cậu nhớ lâu được sao?”
Trì Sính vừa tức giận quát, vừa sầm mặt tha Ngô Sở Úy lên giường, không thèm để ý Đâu Đâu và Quyển Quyển đang nhìn, thô bạo xé áo Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy chỉ cần phản kháng, Trì Sính sẽ đặc biệt tấn công chỗ yếu ớt của y, Ngô Sở Úy kêu réo không thôi.
Hai người đang quấn lấy nhau không thể tách ra, Quyển Quyển đột nhiên cầm sào lấy đồ lao tới, cố sức đánh lên người Trì Sính.
Trì Sính tức giận nhìn nó: “Có phải con muốn bị đánh không hả?”
Quyển Quyển không hề sợ hãi đấu tranh với Trì Sính.
“Là cậu nói, có người ức hiếp mợ của con, con phải đứng ra lên tiếng cho mợ!”
Nghe câu này, động tác của Trì Sính và Ngô Sở Úy đều dừng lại.
Tuy Ngô Sở Úy không hoàn toàn nghe rõ lời của Quyển Quyển, nhưng hàm ý đại khái thì cũng hiểu, trong lòng đột nhiên có tư vị khó nói rõ. Khi nhìn sang Trì Sính, trong mắt là cảm xúc không tên.
Hầu kết Trì Sính lăn vài cái, hai chân chạm đất, đi thẳng ra ngoài.
Sau đó, hai người không ai ăn cơm tối, chiến tranh lạnh đến hơn mười giờ tối. Cảm xúc của hai người ảnh hưởng đến Đâu Đâu và Quyển Quyển, hậu quả trực tiếp nhất chính là hai thằng bé chưa đến chín giờ đã ngủ.
Trì Sính tựa lên đầu giường trong căn phòng ngủ khác, một chân gấp lại, tay gác lên đầu gối. Hai ngón tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc rớt lên mu bàn chân, hắn lại như không cảm nhận được.
Thật ra Trì Sính biết Ngô Sở Úy tìm Uông Trẫm chỉ để hỏi chuyện hóa trang, hắn giận là Ngô Sở Úy gặp chuyện gì còn có thể nghĩ đến tìm Uông Trẫm giúp đỡ, giận y vẫn nhớ và tín nhiệm Uông Trẫm.
Ngô Sở Úy đứng trước cửa một lát, vận khí, đi về phía Trì Sính.
“Này, hai thằng bé đều ngủ rồi, lần này là ngủ thật, gọi sao cũng không tỉnh.”
Trì Sính vẫn hút thuốc, không biểu lộ gì.
Ngô Sở Úy cố ý giật điếu thuốc khỏi miệng Trì Sính, hút một cái, khói mù phả lên mặt Trì Sính.
“Vừa rồi không phải anh muốn thi hành bạo lực gia đình sao? Sao đột nhiên ngừng lại? Tôi đặc biệt đang đợi anh tiếp tục đây, vậy mà anh không nói tiếng nào chạy vào đây ủ ê.”
Trì Sính âm trầm đảo mắt nhìn Ngô Sở Úy, tim Ngô Sở Úy đập mạnh vài cái, rồi ổn định lại.
Đợi khi Trì Sính dời mắt đi, Ngô Sở Úy lại không sợ chết chọt chọt ngực hắn.
“Tôi nói này, Trì pháo vương, mỗi lần tôi chọc anh giận, không phải anh đều trị tôi một bữa sao? Lần này sao lại sợ rồi? Còn đi trốn? Anh đừng để tôi xem thường anh, tôi đã chuẩn bị tốt rồi, sao anh có thể từ chối không làm chứ?”
Ngô Sở Úy thuần túy là lấy mạng ra nói chuyện, nói xong cũng không biết mình mang họ gì luôn.
Trì Sính bình tĩnh dụi tắt điếu thuốc, tay dừng lại trong gạc tàn một lúc. Đột nhiên một tiếng vỡ to vang lên, gạc tàn bị Trì Sính đập nát, mảnh vỡ và tàn thuốc văng đầy đất.
Trì Sính nói: “Đó là vợ của cậu, cũng là mợ của con.”
“Vợ không phải là nữ sao? Nhưng chú ấy có jj.”
Trì Sính nhếch môi, hỏi: “Sao con biết chú ấy có jj?”
“Tối hôm qua, con thấy cậu vuốt jj của chú ấy.”
Trì Sính liếm khóe môi, không nói gì.
Quyển Quyển cẩn thận hỏi: “Cậu, vuốt jj người khác có phải không quá văn minh không?”
“Con nhìn người khác vuốt jj thì văn minh sao?”
Ánh mắt liếc ngang qua của Trì Sính sắc như dao, lộ ra từng tia sáng lạnh. Dọa Quyển Quyển vội cúi đầu, vô thức nhích gần cửa xe, cẩn thận quan sát sắc mặt Trì Sính.
Trì Sính cười dữ tợn, trầm giọng mệnh lệnh Quyển Quyển: “Qua đây!”
Quyển Quyển cẩn thận leo lên đùi Trì Sính, Trì Sính ấn tay, ôm trọn Quyển Quyển lên, mặt Quyển Quyển dán vào ngực Trì Sính, cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ trầm ổn của hắn.
Trì Sính vuốt đầu Quyển Quyển, ánh mắt dịu dàng.
“Mợ của con đối với con tốt không?”
Quyển Quyển gật đầu: “Dẫn con đi chơi, mua đồ ăn ngon cho con, chưa từng nổi giận với con.”
“Con cũng phải thương yêu chú ấy biết chưa?” Trì Sính nói.
Quyển Quyển như hiểu như không hỏi: “Con phải yêu thương chú ấy thế nào?”
“Khi có người ức hiếp chú ấy, chọc chú ấy tức giận, con phải đứng ra lên tiếng vì chú ấy.”
Quyển Quyển gật đầu.
Xe lại chạy thêm một đoạn, di động của Trì Sính vang lên.
Nhìn con số trên màn hình, mắt Trì Sính khẽ đổi, rồi vẫn ấn nút nghe.
“Tôi, Uông Thạc.”
Trì Sính bình thản nói: “Tôi biết.”
Tâm trạng Uông Thạc có vẻ không tệ, hiếm khi đùa giỡn với Trì Sính.
“Nhớ tôi không?”
Trì Sính cười một tiếng, hồi lâu mới đáp: “Không rảnh nhớ.”
Uông Thạc lên giọng đùa quấy: “Rảnh đội nón xanh, mà không rảnh nhớ tôi?”
“Nón xanh đâu ra?”
“Hóa ra ngài còn chưa biết sao?” Uông Thạc hả hê nói: “Có người nửa đêm gọi điện đến chỗ chúng tôi, hỏi thăm vấn đề làm trắng. Lần sau ngài nói với cậu ta, giấc ngủ đầy đủ mới là tiền đề của trắng trẻo. Cho dù dùng kem dưỡng tốt cỡ nào, nửa đêm không ngủ gọi điện thoại thì cũng uổng công.”
Trì Sính vẫn bình thản: “Nói rõ một chút.”
“Tôi nói vậy còn chưa rõ hay sao? Có người nhân lúc ngài ngủ, gọi điện quấy rối đến chỗ chúng tôi. Tôi phải nói rõ trước, cậu ta không có số của tôi, tôi chỉ ngồi cạnh nghe.”
Trì Sính nhìn thẳng phía trước, trong mắt không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
“Cậu gọi điện cho tôi chỉ để nói cái này?”
Uông Thạc cười hê hê: “Tôi tùy tiện nói thế, cậu cứ tùy tiện nghe, đừng đặt trong lòng. Ai không có lúc cô đơn, ai không có lúc chán nhìn người bên gối, muốn tìm chút kích thích chứ? Thường tình của con người mà, chỉ cần không vượt ngàn dặm tìm đến đây, thì chứng minh còn chưa nhớ đến mức độ không thể nhẫn nhịn được nữa.”
Điện thoại cúp cái rụp, mặt Trì Sính đen thui, giữa đôi mày lộ ra từng tia lạnh lẽo. Huyết dịch toàn thân đều ngưng đọng, ngay cả Quyển Quyển đang tựa vào lòng hắn cũng cảm giác được thân thể hắn cứng đờ.
Ngô Sở Úy và Đâu Đâu về nhà trước Trì Sính một bước, Trì Sính vừa vào cửa, Ngô Sở Úy thò đầu ra khỏi bếp, cười nói với Trì Sính: “Tôi mua chân dê cho anh, vừa nướng xong, có muốn ăn trước không?”
Trì Sính ném ánh mắt lạnh lẽo qua, không nói gì, đi thẳng về phòng ngủ.
Tôi chọc đến anh sao hả? Ngô Sở Úy không hiểu nổi cảm xúc của Trì Sính.
Đâu Đâu ở một bên vừa gặm xương vừa hỏi Ngô Sở Úy: “Cậu con sao vậy?”
Ngô Sở Úy không nghĩ ra phải dùng từ tiếng Anh nào để biểu đạt, chỉ đành bực bội đáp: “Đừng để ý anh ta!”
Trì Sính về phòng ngủ rồi, trực tiếp cầm di động của Ngô Sở Úy. Lục xem khá lâu, cuối cùng lục được nhật ký cuộc gọi. Hơn một giờ đêm hôm đó, Ngô Sở Úy gọi một cuộc điện thoại cho Uông Trẫm, còn nói hơn mười phút.
Trì Sính nhớ rất rõ, tối hôm đó Ngô Sở Úy đứng ngoài ban công, hắn vừa ra đã nhanh chóng cất di động đi.
Nghĩ đến dáng vẻ chột dạ che giấu của Ngô Sở Úy, mầm lửa trong lòng Trì Sính vụt cái bốc lên, dữ tợn gào thét cắn nuốt ý chí còn lại của hắn.
Ngô Sở Úy dọn xong thức ăn, hai đứa nhỏ ăn trước, còn y vào phòng ngủ tìm Trì Sính.
Trì Sính đứng quay lưng về phía y, Ngô Sở Úy không nhìn rõ sắc mặt của hắn, chỉ cảm thấy xung quanh bao trùm hơi lạnh.
“Vừa rồi tôi nói chuyện với anh, sao anh không để ý đến tôi?” Ngô Sở Úy thử hỏi.
Trì Sính không nói gì cũng không quay đầu, hai ngón tay kẹp di động của Ngô Sở Úy, chậm rãi giơ lên.
Ngô Sở Úy thoáng sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên ý thức được cái gì, thần kinh bắt đầu co giật.
“Cái đó, tôi gọi điện cho anh ta, tôi…”
Lời sau đó còn chưa kịp nói ra, đã bị Trì Sính quay người bước tới kéo mạnh, ấn lên tường. Lại tha thêm vài mét, cuối cùng nhét vào góc tường, không thể động đậy.
“Nửa đêm không ngủ, lén gọi điện cho anh ta sau lưng tôi? Mẹ nó có phải tôi thao cậu còn ít không? Có phải tôi nên trực tiếp thao cậu đến mức không nói chuyện được, cậu mới không có hơi sức gọi điện cho người khác lẳng lơ không?”
Ngô Sở Úy đỏ bừng mặt chất vấn Trì Sính: “Tôi lẳng lơ cái gì? Tôi gọi điện thoại là lẳng lơ sao?”
“Nửa đêm cậu hỏi người ta làm sao làm trắng, còn không tính là lẳng lơ? Mẹ nó cậu còn muốn lẳng lơ thế nào? Cậu còn muốn kêu mấy tiếng dâm dãng mới đã nghiện hay sao?”
Ngô Sở Úy tức giận giải thích: “Tôi hỏi anh ta làm sao hóa trang người da đen thành người da trắng, không phải để dỗ Đâu Đâu vui lên sao?”
Trì Sính nhéo mạnh vào eo Ngô Sở Úy, tức giận nói: “Hỏi chuyện hóa trang mà hỏi hơn mười phút?”
Ngô Sở Úy bị đau, nhíu mày chặn tay Trì Sính.
Trì Sính không có chút đau lòng nào, tiếp tục đen mặt gầm với Ngô Sở Úy.
“Gọi điện thoại bình thường còn phải gọi lúc nửa đêm?”
“Buổi sáng tôi gọi, sẽ là nửa đêm của người ta! Hơn nữa, không phải vì tôi muốn hôm sau giữ Đâu Đâu lại sao? Tôi không nhanh chóng nghĩ cách mà được sao?”
Ánh mắt sắc bén của Trì Sính đâm vào mặt Ngô Sở Úy, lạnh giọng bức hỏi: “Vậy sao cậu phải tránh tôi? Sao cậu không quang minh chính đại gọi điện trước mặt tôi?”
“Chẳng phải là tôi sợ anh nghĩ nhiều sao?”
“Cậu không có chuyện gì với anh ta thì tôi nghĩ nhiều kiểu gì?!”
Trì Sính gầm như sấm sét, làm thần kinh Ngô Sở Úy tê dại.
Ngô Sở Úy nghiêng đầu đảo mắt thấy Đâu Đâu và Quyển Quyển đứng trước cửa, y cố đẩy Trì Sính ra, vội vã đỏ cả mặt nói: “Chúng ta có chuyện gì từ từ nói được không? Đừng dọa con nít!”
“Từ từ nói với cậu thì cậu nhớ lâu được sao?”
Trì Sính vừa tức giận quát, vừa sầm mặt tha Ngô Sở Úy lên giường, không thèm để ý Đâu Đâu và Quyển Quyển đang nhìn, thô bạo xé áo Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy chỉ cần phản kháng, Trì Sính sẽ đặc biệt tấn công chỗ yếu ớt của y, Ngô Sở Úy kêu réo không thôi.
Hai người đang quấn lấy nhau không thể tách ra, Quyển Quyển đột nhiên cầm sào lấy đồ lao tới, cố sức đánh lên người Trì Sính.
Trì Sính tức giận nhìn nó: “Có phải con muốn bị đánh không hả?”
Quyển Quyển không hề sợ hãi đấu tranh với Trì Sính.
“Là cậu nói, có người ức hiếp mợ của con, con phải đứng ra lên tiếng cho mợ!”
Nghe câu này, động tác của Trì Sính và Ngô Sở Úy đều dừng lại.
Tuy Ngô Sở Úy không hoàn toàn nghe rõ lời của Quyển Quyển, nhưng hàm ý đại khái thì cũng hiểu, trong lòng đột nhiên có tư vị khó nói rõ. Khi nhìn sang Trì Sính, trong mắt là cảm xúc không tên.
Hầu kết Trì Sính lăn vài cái, hai chân chạm đất, đi thẳng ra ngoài.
Sau đó, hai người không ai ăn cơm tối, chiến tranh lạnh đến hơn mười giờ tối. Cảm xúc của hai người ảnh hưởng đến Đâu Đâu và Quyển Quyển, hậu quả trực tiếp nhất chính là hai thằng bé chưa đến chín giờ đã ngủ.
Trì Sính tựa lên đầu giường trong căn phòng ngủ khác, một chân gấp lại, tay gác lên đầu gối. Hai ngón tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc rớt lên mu bàn chân, hắn lại như không cảm nhận được.
Thật ra Trì Sính biết Ngô Sở Úy tìm Uông Trẫm chỉ để hỏi chuyện hóa trang, hắn giận là Ngô Sở Úy gặp chuyện gì còn có thể nghĩ đến tìm Uông Trẫm giúp đỡ, giận y vẫn nhớ và tín nhiệm Uông Trẫm.
Ngô Sở Úy đứng trước cửa một lát, vận khí, đi về phía Trì Sính.
“Này, hai thằng bé đều ngủ rồi, lần này là ngủ thật, gọi sao cũng không tỉnh.”
Trì Sính vẫn hút thuốc, không biểu lộ gì.
Ngô Sở Úy cố ý giật điếu thuốc khỏi miệng Trì Sính, hút một cái, khói mù phả lên mặt Trì Sính.
“Vừa rồi không phải anh muốn thi hành bạo lực gia đình sao? Sao đột nhiên ngừng lại? Tôi đặc biệt đang đợi anh tiếp tục đây, vậy mà anh không nói tiếng nào chạy vào đây ủ ê.”
Trì Sính âm trầm đảo mắt nhìn Ngô Sở Úy, tim Ngô Sở Úy đập mạnh vài cái, rồi ổn định lại.
Đợi khi Trì Sính dời mắt đi, Ngô Sở Úy lại không sợ chết chọt chọt ngực hắn.
“Tôi nói này, Trì pháo vương, mỗi lần tôi chọc anh giận, không phải anh đều trị tôi một bữa sao? Lần này sao lại sợ rồi? Còn đi trốn? Anh đừng để tôi xem thường anh, tôi đã chuẩn bị tốt rồi, sao anh có thể từ chối không làm chứ?”
Ngô Sở Úy thuần túy là lấy mạng ra nói chuyện, nói xong cũng không biết mình mang họ gì luôn.
Trì Sính bình tĩnh dụi tắt điếu thuốc, tay dừng lại trong gạc tàn một lúc. Đột nhiên một tiếng vỡ to vang lên, gạc tàn bị Trì Sính đập nát, mảnh vỡ và tàn thuốc văng đầy đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.