Chương 121: Bị Cọp Cắn
Mangan24
15/05/2022
Cô nghe rõ tiếng hít sâu của mấy cô gái kế bên. Có cần làm quá tới mức
vậy không, đẹp gì đâu. Nhìn sang Hạ Yên thấy cô nàng đang bỉu môi " Tiểu Bạch, cố ta không đẹp gái bằng cậu cũng không đẹp trai bằng Cần Ca".
Tô Uyển Nhi cười cười. Đúng là bạn thân mà nên vậy, mủi nhọn lúc nào cũng phải hướng ra ngoài. Hạ Yên quay sang hỏi bạn kế bên được biết có rất nhiều em gái mưa thầm thích hoặc công khai thích giảng viên Ngô Thanh Nhu này, xem ra Tô Uyển Nhi lần này phải dóc hết tâm can đây.
Cả 2 cùng nhìn lên bụt giảng nhưng chăm chú chỉ được một lát 2 mắt lờ đờ, dần dần nặng trĩu rồi cùng gụt xuống bàn.
Thật ra Ngô Thanh Nhu đã sớm nhìn thấy 2 người họ, cô giả vờ xem như không thấy. Mấy ngày trước có một giảng viên người nước ngoài mới đến, cô vô tình trong thấy mới phát hiện đó là anh bạn trai Hàn Quốc cô đã nhìn thấy lúc đến nhà Tô Uyển Nhi.
Một ý nghĩ xông thẳng lên não, cô đang định tìm cách nào để 2 người họ gặp nhau tạo cho Hải Lam thêm một cái khúc mắc nữa. Không ngờ hôm nay cô ta lại tự dâng thân đến, trời cho cơ hội cô phải tận dụng. Cô cười nhếch môi tiếp tục giảng dạy đôi mắt vẫn cứ chú ý đến Hải Lam đang chăm chú nghe giảng kia.
Hạ Yên đang ngủ say cảm giác bả vai có người vỗ vỗ, cô ngẩng mặt dụi dụi mắt. Cô bạn ngồi kế bên cười cười với cô " 2 bạn tan học rồi".
Hạ Yên giật mình cảm ơn bạn học nọ rồi quay sang đánh 1 cái vào lưng Tô Uyển Nhi mà hét " Tô Uyển Nhi cậu đi học kiểu gì vậy ?"
Tô Uyển Nhi cũng ngồi dậy nhìn mọi người lần lượt ra khỏi lớp. Cô dựa đầu vào vai Hạ Yên giọng còn ngáy ngủ " Sinh viên mà, đi học không ngủ trong lớp thì đâu là sinh viên".
Hạ Yên bỉu môi dùng ngón tay trỏ đẩu đầu Tô Uyển Nhi ra " Cậu nói đúng, vậy chúng ta về nhà ngủ thôi. Bỏ mặt vợ cậu để người khác cướp đi mất ".
Tô Uyển Nhi lúc này mới hoàn tỉnh đứng bật dậy, cô quên mất đến đây là để chiến đấu mà. Sao cô lại bị mấy tiếng giảng bài ru ngủ vậy chớ.
Cô đứng dậy kéo Hạ Yên chạy nhanh ra cửa. Bâng quơ nhìn xung quanh, 2 hướng hành lang đi đường nào đây.
Hạ Yên chóng nạnh nhìn Tô Uyển Nhi, một mình cô ngủ cũng thôi đi cậu ấy đến chiến đấu mà cũng ngủ mất. Có quân sĩ nào đi đánh giặc mà ngủ vậy đâu.
Hạ Yên : Đi thôi...
Tô Uyển Nhi : Cậu biết họ đi đâu sao ?
Hạ Yên : Hong. Ý mình là đi về nhà, tìm cho cậu vợ mới.
Tô Uyển Nhi : Bớt điên. Bây giờ là buổi trưa chắc họ đến căntin. Đi thôi.
Tô Uyển Nhi một mực lôi tay Hạ Yên đi mặc kệ cô ấy phản đối " Cậu biết đường đi sao ?"
Tô Uyển Nhi : Không biết. Nhưng mình có miệng nha !!!
Hạ Yên vừa đi theo vừa phàn nàn " Mình biết, miệng cậu còn rất lợi hại nữa kìa ".
0.......0
Mấy ngày nay Hải Lam thật sự rất phiền, Ngô Thanh Nhu cứ quan tâm cô liên tục khiến cô cảm thấy mệt mỏi. Cách quan tâm này của chị ấy khác hẳn với Nhi, nó vồ vập và cô có cảm giác gì đó không thật lòng. Như thể muốn nhanh chóng chiếm cảm tình của cô vậy.
Ngô Thanh Nhu nhìn Hải Lam im lặng đi hên cạnh cảm giác thật tuyệt. Ban đầu theo đuổi em ấy là do cô háo thắng muốn chinh phục, nhưng dần tiếp xúc hiểu rõ tính cách lẫn tài năng của cô gái này thì cô càng ngày càng bị thu hút. Được đi bên em ấy như lúc này là điều tuyệt vời với cô.
Sân trường rất rộng lớn 2 người đang đi dạo dưới hàng cây thông xanh rờn, mái tóc Hải Lam đen tuyền bay bồng bềnh theo gió. Em khẽ đưa tay hén tóc ra sau tai. Nụ cười mỉm mang theo má lúm nho nhỏ như một cơn gió tươi mát giữa trời thu.
Ngô Thanh Nhu chỉ ước đoạn đường này dài thật dài để cô có thể tận hưởng phút giây này lâu thật lâu. Tiết là cô không biết trong lòng Hải Lam người cô ấy muốn bước đi chung không phải là cô.
Đi hết đoạn đường này mới đến căntin khoa kinh tế.
Phía trước có một bóng người Ngô Thanh Nhu cười xấu xa gọi người đó một tiếng. Anh chàng nghe có người gọi thì xoay người lại, mỉm cười chào họ.
Hải Lam chợt nhíu mày cảm thấy người này rất quen mắt, nhưng tạm thời cô chưa nhớ ra. Anh chàng đi đến trước mặt 2 nguqoif nhiệt tình chào hỏi.
Lúc này Hải Lam nhận ra anh ta là người nước ngoài. Nhưng đây là trường quốc tế, có sinh viên hay giảng viên người nước ngoài là điều quá bình thường cho nên cô cũng không lấy gì làm lạ.
Ngô Thanh Nhu : Hải Lam đây là Hyun, giảng viên mới của trường. Hyun đây là Hải Lam sinh viên của tôi.
Hai người chào hỏi nhau, anh ta rất đẹp trai da trắng noãn. Nụ cười tỏa nắng, Hải Lam vẫn cảm thấy anh chàng nhìn rất quen. Trên đường đi có rất nhiều sinh viên chào hỏi họ, giảng viên đẹp trai như anh rất được các em sinh viên yêu mến.
Chợt Hyun đứng sửng người ánh mắt chăm chú nhìn đôi nam nữ đang nắm tay nhau phía trước, coi bộ là mộ cập tình nhân. Hải Lam và Ngô Thanh Nhu cũng nhìn theo nhưng phản ứng của 2 người lại khác nhau.
Hải Lam thì hơi kinh ngạc, Anh Cần sao lại đến đây. Hình như là đang hẹn hò, còn Ngô Thanh Nhu lại cười thêm phần thích thú, vở kịch cô dựng nên ngày càng hấp dẫn vì có sự có mặt của Nguyễn Chính Cần, người đóng vài người yêu của Tô Uyển Nhi năm xưa.
Chưa đợi Hải Lam gọi Nguyễn Chính Cần, Hyun đã đi nhanh đến tách đôi tình nhân kia ra, đấm nhanh một đấm vào mặt Nguyễn Chính Cần.
Ai náy đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra liền quây quanh xem náo nhiệt. Hải Lam định bước lên ngăn cản thì bị Ngô Thanh Nhu kéo tay lắc đầu ra vẻ bảo cô đứng xem.
Lúc này đã nghe Hyun hét lên " Nguyễn Chính Cần anh thật đê tiện, đã có được Sun lại còn dám đèo bồng ".
Nguyễn Chính Cần còn đang choáng váng nhìn thấy mấy ông trời, anh vẫn chưa nhận ra người đánh mình là ai. Cô bé đi bên cạnh anh liền chất vấn " Anh là ai, sao lại đánh người ?"
Hyun : Em sinh viên này em đừng để anh ta lừa gạt. Anh ta đã có người yêu rồi
Sắc mặt cô gái biến sắc quay sang nhìn Nguyễn Chính Cần " Anh ta nố vậy là sao ?"
Nguyễn Chính Cần lúc này mới nhớ người này là ai, liền cảm thấy nhức đầu. Nợ nần nhiều năm trước đâu liên quan gì mình, lúc đó mình đã bị một cô bạn gái chia tay lần này không lẽ lịch sử lập lại.
Nguyễn Chính Cần : Em đừng nghe anh ta nói, anh chỉ quen một mình em.
Hyun kiềm không nổi lại bước tới đánh vào bụng anh một cái. Khiến anh đau thấu trời xanh hét lớn " Anh điên hả, có chuyện gì nói chuyện không được sao. Sao lại tùy tiện đánh người vậy ".
Hyun : Anh phản bội Sun, tôi không tha cho anh.
Nguyễn Chính Cần lúc này mới tức giận " Đồ điên, tôi quen cô ấy cách đây 9 năm rồi. Bộ quen rồi không được chia tay sao ?".
Hyun định tiến lên đánh Nguyễn Chính Cần thì bị Ngô Thanh Nhu kéo tay " Hyun anh bình tĩnh lại, đây là trường học ".
Tô Uyển Nhi và Hạ Yên đi được giữa chùng thì thấy phía trước có người rất đông , Hạ Yên tò mò kéo Tô Uyển Nhi đến xem. Tô Uyển Nhi không tình nguyện bị lôi đi, vợ mình không thấy đâu mà cô nàng còn ở đó nhiều chuyện.
Chen vào đám đông đi đến khái trước cả 2 mới giật mình khi nhìn thấy Nguyễn Chính Cần bị người khác đánh. Thay vì cản ngăn thì 2 người cùng làm động tác kéo nón trên đầu xuống thấp một chút che nữa khuôn mặt, lẳng lặng đứng xem kịch vui.
Nguyễn Chính Cần thấy bóng dáng quen thuộc lẫn trong đám đông, còn có hành động kéo nón anh nhận ra đó là ai liền kêu lớn " Hạ Yên ".
Tô Uyển Nhi cười cười. Đúng là bạn thân mà nên vậy, mủi nhọn lúc nào cũng phải hướng ra ngoài. Hạ Yên quay sang hỏi bạn kế bên được biết có rất nhiều em gái mưa thầm thích hoặc công khai thích giảng viên Ngô Thanh Nhu này, xem ra Tô Uyển Nhi lần này phải dóc hết tâm can đây.
Cả 2 cùng nhìn lên bụt giảng nhưng chăm chú chỉ được một lát 2 mắt lờ đờ, dần dần nặng trĩu rồi cùng gụt xuống bàn.
Thật ra Ngô Thanh Nhu đã sớm nhìn thấy 2 người họ, cô giả vờ xem như không thấy. Mấy ngày trước có một giảng viên người nước ngoài mới đến, cô vô tình trong thấy mới phát hiện đó là anh bạn trai Hàn Quốc cô đã nhìn thấy lúc đến nhà Tô Uyển Nhi.
Một ý nghĩ xông thẳng lên não, cô đang định tìm cách nào để 2 người họ gặp nhau tạo cho Hải Lam thêm một cái khúc mắc nữa. Không ngờ hôm nay cô ta lại tự dâng thân đến, trời cho cơ hội cô phải tận dụng. Cô cười nhếch môi tiếp tục giảng dạy đôi mắt vẫn cứ chú ý đến Hải Lam đang chăm chú nghe giảng kia.
Hạ Yên đang ngủ say cảm giác bả vai có người vỗ vỗ, cô ngẩng mặt dụi dụi mắt. Cô bạn ngồi kế bên cười cười với cô " 2 bạn tan học rồi".
Hạ Yên giật mình cảm ơn bạn học nọ rồi quay sang đánh 1 cái vào lưng Tô Uyển Nhi mà hét " Tô Uyển Nhi cậu đi học kiểu gì vậy ?"
Tô Uyển Nhi cũng ngồi dậy nhìn mọi người lần lượt ra khỏi lớp. Cô dựa đầu vào vai Hạ Yên giọng còn ngáy ngủ " Sinh viên mà, đi học không ngủ trong lớp thì đâu là sinh viên".
Hạ Yên bỉu môi dùng ngón tay trỏ đẩu đầu Tô Uyển Nhi ra " Cậu nói đúng, vậy chúng ta về nhà ngủ thôi. Bỏ mặt vợ cậu để người khác cướp đi mất ".
Tô Uyển Nhi lúc này mới hoàn tỉnh đứng bật dậy, cô quên mất đến đây là để chiến đấu mà. Sao cô lại bị mấy tiếng giảng bài ru ngủ vậy chớ.
Cô đứng dậy kéo Hạ Yên chạy nhanh ra cửa. Bâng quơ nhìn xung quanh, 2 hướng hành lang đi đường nào đây.
Hạ Yên chóng nạnh nhìn Tô Uyển Nhi, một mình cô ngủ cũng thôi đi cậu ấy đến chiến đấu mà cũng ngủ mất. Có quân sĩ nào đi đánh giặc mà ngủ vậy đâu.
Hạ Yên : Đi thôi...
Tô Uyển Nhi : Cậu biết họ đi đâu sao ?
Hạ Yên : Hong. Ý mình là đi về nhà, tìm cho cậu vợ mới.
Tô Uyển Nhi : Bớt điên. Bây giờ là buổi trưa chắc họ đến căntin. Đi thôi.
Tô Uyển Nhi một mực lôi tay Hạ Yên đi mặc kệ cô ấy phản đối " Cậu biết đường đi sao ?"
Tô Uyển Nhi : Không biết. Nhưng mình có miệng nha !!!
Hạ Yên vừa đi theo vừa phàn nàn " Mình biết, miệng cậu còn rất lợi hại nữa kìa ".
0.......0
Mấy ngày nay Hải Lam thật sự rất phiền, Ngô Thanh Nhu cứ quan tâm cô liên tục khiến cô cảm thấy mệt mỏi. Cách quan tâm này của chị ấy khác hẳn với Nhi, nó vồ vập và cô có cảm giác gì đó không thật lòng. Như thể muốn nhanh chóng chiếm cảm tình của cô vậy.
Ngô Thanh Nhu nhìn Hải Lam im lặng đi hên cạnh cảm giác thật tuyệt. Ban đầu theo đuổi em ấy là do cô háo thắng muốn chinh phục, nhưng dần tiếp xúc hiểu rõ tính cách lẫn tài năng của cô gái này thì cô càng ngày càng bị thu hút. Được đi bên em ấy như lúc này là điều tuyệt vời với cô.
Sân trường rất rộng lớn 2 người đang đi dạo dưới hàng cây thông xanh rờn, mái tóc Hải Lam đen tuyền bay bồng bềnh theo gió. Em khẽ đưa tay hén tóc ra sau tai. Nụ cười mỉm mang theo má lúm nho nhỏ như một cơn gió tươi mát giữa trời thu.
Ngô Thanh Nhu chỉ ước đoạn đường này dài thật dài để cô có thể tận hưởng phút giây này lâu thật lâu. Tiết là cô không biết trong lòng Hải Lam người cô ấy muốn bước đi chung không phải là cô.
Đi hết đoạn đường này mới đến căntin khoa kinh tế.
Phía trước có một bóng người Ngô Thanh Nhu cười xấu xa gọi người đó một tiếng. Anh chàng nghe có người gọi thì xoay người lại, mỉm cười chào họ.
Hải Lam chợt nhíu mày cảm thấy người này rất quen mắt, nhưng tạm thời cô chưa nhớ ra. Anh chàng đi đến trước mặt 2 nguqoif nhiệt tình chào hỏi.
Lúc này Hải Lam nhận ra anh ta là người nước ngoài. Nhưng đây là trường quốc tế, có sinh viên hay giảng viên người nước ngoài là điều quá bình thường cho nên cô cũng không lấy gì làm lạ.
Ngô Thanh Nhu : Hải Lam đây là Hyun, giảng viên mới của trường. Hyun đây là Hải Lam sinh viên của tôi.
Hai người chào hỏi nhau, anh ta rất đẹp trai da trắng noãn. Nụ cười tỏa nắng, Hải Lam vẫn cảm thấy anh chàng nhìn rất quen. Trên đường đi có rất nhiều sinh viên chào hỏi họ, giảng viên đẹp trai như anh rất được các em sinh viên yêu mến.
Chợt Hyun đứng sửng người ánh mắt chăm chú nhìn đôi nam nữ đang nắm tay nhau phía trước, coi bộ là mộ cập tình nhân. Hải Lam và Ngô Thanh Nhu cũng nhìn theo nhưng phản ứng của 2 người lại khác nhau.
Hải Lam thì hơi kinh ngạc, Anh Cần sao lại đến đây. Hình như là đang hẹn hò, còn Ngô Thanh Nhu lại cười thêm phần thích thú, vở kịch cô dựng nên ngày càng hấp dẫn vì có sự có mặt của Nguyễn Chính Cần, người đóng vài người yêu của Tô Uyển Nhi năm xưa.
Chưa đợi Hải Lam gọi Nguyễn Chính Cần, Hyun đã đi nhanh đến tách đôi tình nhân kia ra, đấm nhanh một đấm vào mặt Nguyễn Chính Cần.
Ai náy đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra liền quây quanh xem náo nhiệt. Hải Lam định bước lên ngăn cản thì bị Ngô Thanh Nhu kéo tay lắc đầu ra vẻ bảo cô đứng xem.
Lúc này đã nghe Hyun hét lên " Nguyễn Chính Cần anh thật đê tiện, đã có được Sun lại còn dám đèo bồng ".
Nguyễn Chính Cần còn đang choáng váng nhìn thấy mấy ông trời, anh vẫn chưa nhận ra người đánh mình là ai. Cô bé đi bên cạnh anh liền chất vấn " Anh là ai, sao lại đánh người ?"
Hyun : Em sinh viên này em đừng để anh ta lừa gạt. Anh ta đã có người yêu rồi
Sắc mặt cô gái biến sắc quay sang nhìn Nguyễn Chính Cần " Anh ta nố vậy là sao ?"
Nguyễn Chính Cần lúc này mới nhớ người này là ai, liền cảm thấy nhức đầu. Nợ nần nhiều năm trước đâu liên quan gì mình, lúc đó mình đã bị một cô bạn gái chia tay lần này không lẽ lịch sử lập lại.
Nguyễn Chính Cần : Em đừng nghe anh ta nói, anh chỉ quen một mình em.
Hyun kiềm không nổi lại bước tới đánh vào bụng anh một cái. Khiến anh đau thấu trời xanh hét lớn " Anh điên hả, có chuyện gì nói chuyện không được sao. Sao lại tùy tiện đánh người vậy ".
Hyun : Anh phản bội Sun, tôi không tha cho anh.
Nguyễn Chính Cần lúc này mới tức giận " Đồ điên, tôi quen cô ấy cách đây 9 năm rồi. Bộ quen rồi không được chia tay sao ?".
Hyun định tiến lên đánh Nguyễn Chính Cần thì bị Ngô Thanh Nhu kéo tay " Hyun anh bình tĩnh lại, đây là trường học ".
Tô Uyển Nhi và Hạ Yên đi được giữa chùng thì thấy phía trước có người rất đông , Hạ Yên tò mò kéo Tô Uyển Nhi đến xem. Tô Uyển Nhi không tình nguyện bị lôi đi, vợ mình không thấy đâu mà cô nàng còn ở đó nhiều chuyện.
Chen vào đám đông đi đến khái trước cả 2 mới giật mình khi nhìn thấy Nguyễn Chính Cần bị người khác đánh. Thay vì cản ngăn thì 2 người cùng làm động tác kéo nón trên đầu xuống thấp một chút che nữa khuôn mặt, lẳng lặng đứng xem kịch vui.
Nguyễn Chính Cần thấy bóng dáng quen thuộc lẫn trong đám đông, còn có hành động kéo nón anh nhận ra đó là ai liền kêu lớn " Hạ Yên ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.