Chương 49: Em Không Sợ
Mangan24
15/05/2022
Trên đường đi về Tô Uyển Nhi cảm thấy nơi vết thương cứ âm ỉ. Cô đưa tay sờ vào nơi đau thì cảm thấy sự ấm nóng trên tay.Ôi chao vừa rồi đánh
nhau hăng quá đã động đến vết thương rồi.
Cao Văn : Mày sao vậy ?
Tô Uyển Nhi : Hình như vết thương rách ra.
Cao Văn : Ổn không ? Để tao sai thằng Bưởi đi mời doctor.
Tô Uyển Nhi cười cười, mặt nhăn nhó " Mày nghỉ họ giỏi hơn tao ".
Cao Văn : Nhi crazy, không lẻ mày định tự băng bó.
Tô Uyển Nhi : Không phải định mà là sẽ. Hải Lam mà biết chuyện này chắc tao không yên .
Cao Văn : Yên tâm mầy sống dai lắm. Sợ vợ sống lâu mà.
3 người họ về nhà hội đồng định đi thật nhanh để về phòng Tô Uyển Nhi tránh để Hải Lam bắt gặp. Nhưng ông trời không phụ lòng cô , vừa vào cổng đã bị Hải Lam đứng chờ sẵn khuôn mặt em thật khó coi.
Hải Lam : 3 người đi đâu về ?
Cao Văn : Anh đưa cô Nhi ra ngoài dạo một chút.
Tô Uyển Nhi : Đúng đó, Nhi ở trong nhà lâu rồi hơ chán. Định bụng đi dạo một chút.
Hải Lam : Tại sao không nói với em ?
Tô Uyển Nhi : Chỉ đi một lát thôi. Nhi khỏe rồi đa.
Sắc mặt cô tái nhợt, cảm nhận được máu đã lan rộng ra nếu còn đứng lâu chút sợ tay cô che không hết vết máu. Cô nép sát vào Cao Văn để che đi.
Hải Lam mặt nhăn càng sâu, nép sát vậy làm gì chứ đi chơi riêng với anh 2 trang điểm đẹp vậy làm gì còn không lại chỗ mình. Tô Uyển Nhi kéo nhẹ tay Cao Văn, Cao Văn biết cô muốn né đi vội vàng lên tiếng " Đi cả buổi sáng rồi chắc cô Nhi cũng mệt, anh đưa cổ về phòng nghỉ ngơi trước".
Hải Lam đi đến kéo Tô Uyển Nhi cách xa Cao Văn không vui nói " Để em đưa Nhi về được rồi đa".
Tô Uyển Nhi quay sang tiếp tục cầu cứu Cao Văn. Cao Văn cũng bất lực, làm sao cô dành lại đây thôi thì chúc bạn cô bình an.
Hải Lam muốn kéo Tô Uyển Nhi thì nghe Mận nói " Cô Nhi mần sao chảy máu kìa cô 3 ,".
Ôi chao con này, tui đâu mượn em phát loa. Hải Lam vội nhìn xuống chỗ bị thương của cô, quả nhiên là chỗ đó.
Hải Lam : Nhi mần sao ?
Cao Văn : Đưa cổ về phòng trước rồi nói tiếp . Mận chuẩn bị nước ấm với vải sạch cho cậu.
Hải Lam : Bưởi đi mời đốc tờ nhanh.
Tô Uyển Nhi : Không cần đâu, về phòng trước .
Sau khi về phòng đợi một lát Mận mớ đem đồ vào, Hải Lam sắc mặt vẫn không tốt " Sao không cho em mời đốc tờ ?".
Tô Uyển Nhi : Tui cũng là đốc tờ, chuyện nhỏ này tui lo được.
Hải Lam : Chuyện nhỏ ?????
Tô Uyển Nhi cười cười nắm tau em rồi quay sang nói với Cao Văn " Mọi người ra ngoài trước đi ".
Cao Văn : Một mình cô được không ?
Tô Uyển Nhi : Không lẻ cậu 2 muốn xem tui cởϊ áσ ?
Cao Văn mằng thầm [ Đâu phải lần đầu xem, mày mặc đồ thiếu vải số lần còn nhiều hơn tao ăn cơm bây giờ còn bày đặt hỏi ].
Cao Văn : Được rồi, vậy cô cẩn thận.
Nói xong cô và mọi người ra ngoài khép cửa lại. Hải Lam giúp cô cởϊ áσ, mặt em vẫn căng thẳng nhưng không mở miệng hỏi cô điều gì. Cô biết em đang rất lo, thật sự vết thương chỉ hơi hở miệng không nghiệm trọng lắm xử lý sơ là được.
Hải Lam nhúng khăn vào nước ấm rồi lau xung quanh vết thương cho cô, xong xuôi lấy thuốc thoa vào rồi giúp cô băng bó lại. Cô làm rất cẩn trọng và chuyên tâm lúc ngẩng đầu lên thì thấy Tô Uyển Nhi đang chăm chú nhìn mình mỉm cười.
Hải Lam : Còn cười được ....
Tô Uyển Nhi : Em xử lý vết thương còn thuần thục hơn tui nữa đó đa.
Hải Lam : Vì người bị thương là Nhi....
Tô Uyển Nhi nắm nhẹ tay rồi ôm em vào lòng nhẹ giọng nói " Đừng lo, tui thật sự không sao ".
Hải Lam : Ừm.
Tô Uyển Nhi : Tui có chừng mực em đừng lo lắng.
Hải Lam u buồn trả lời " Em không lo sao được, ch ẳngnhững lo mà em còn rất buồn. Tại sao có chuyện người Nhi nhờ giúp đỡ lại hong phải em mà lại là anh 2, em hong đáng để Nhi tin cậy sao ".
Tô Uyển Nhi : Không phải như vậy, vì tui sợ em lo. Bê cạnh tui swx chẳng có ngày bình yên.
Hải Lam ôm chặt cô " Em hỏng sợ đâu đa, em chỉ cần được ở cạnh Nhi ".
Tô Uyển Nhi im lặng âm thầm thở dài.
[ Chúng ta chấp nhận nhau, nhưng xã hội thì không ].
Cao Văn : Mày sao vậy ?
Tô Uyển Nhi : Hình như vết thương rách ra.
Cao Văn : Ổn không ? Để tao sai thằng Bưởi đi mời doctor.
Tô Uyển Nhi cười cười, mặt nhăn nhó " Mày nghỉ họ giỏi hơn tao ".
Cao Văn : Nhi crazy, không lẻ mày định tự băng bó.
Tô Uyển Nhi : Không phải định mà là sẽ. Hải Lam mà biết chuyện này chắc tao không yên .
Cao Văn : Yên tâm mầy sống dai lắm. Sợ vợ sống lâu mà.
3 người họ về nhà hội đồng định đi thật nhanh để về phòng Tô Uyển Nhi tránh để Hải Lam bắt gặp. Nhưng ông trời không phụ lòng cô , vừa vào cổng đã bị Hải Lam đứng chờ sẵn khuôn mặt em thật khó coi.
Hải Lam : 3 người đi đâu về ?
Cao Văn : Anh đưa cô Nhi ra ngoài dạo một chút.
Tô Uyển Nhi : Đúng đó, Nhi ở trong nhà lâu rồi hơ chán. Định bụng đi dạo một chút.
Hải Lam : Tại sao không nói với em ?
Tô Uyển Nhi : Chỉ đi một lát thôi. Nhi khỏe rồi đa.
Sắc mặt cô tái nhợt, cảm nhận được máu đã lan rộng ra nếu còn đứng lâu chút sợ tay cô che không hết vết máu. Cô nép sát vào Cao Văn để che đi.
Hải Lam mặt nhăn càng sâu, nép sát vậy làm gì chứ đi chơi riêng với anh 2 trang điểm đẹp vậy làm gì còn không lại chỗ mình. Tô Uyển Nhi kéo nhẹ tay Cao Văn, Cao Văn biết cô muốn né đi vội vàng lên tiếng " Đi cả buổi sáng rồi chắc cô Nhi cũng mệt, anh đưa cổ về phòng nghỉ ngơi trước".
Hải Lam đi đến kéo Tô Uyển Nhi cách xa Cao Văn không vui nói " Để em đưa Nhi về được rồi đa".
Tô Uyển Nhi quay sang tiếp tục cầu cứu Cao Văn. Cao Văn cũng bất lực, làm sao cô dành lại đây thôi thì chúc bạn cô bình an.
Hải Lam muốn kéo Tô Uyển Nhi thì nghe Mận nói " Cô Nhi mần sao chảy máu kìa cô 3 ,".
Ôi chao con này, tui đâu mượn em phát loa. Hải Lam vội nhìn xuống chỗ bị thương của cô, quả nhiên là chỗ đó.
Hải Lam : Nhi mần sao ?
Cao Văn : Đưa cổ về phòng trước rồi nói tiếp . Mận chuẩn bị nước ấm với vải sạch cho cậu.
Hải Lam : Bưởi đi mời đốc tờ nhanh.
Tô Uyển Nhi : Không cần đâu, về phòng trước .
Sau khi về phòng đợi một lát Mận mớ đem đồ vào, Hải Lam sắc mặt vẫn không tốt " Sao không cho em mời đốc tờ ?".
Tô Uyển Nhi : Tui cũng là đốc tờ, chuyện nhỏ này tui lo được.
Hải Lam : Chuyện nhỏ ?????
Tô Uyển Nhi cười cười nắm tau em rồi quay sang nói với Cao Văn " Mọi người ra ngoài trước đi ".
Cao Văn : Một mình cô được không ?
Tô Uyển Nhi : Không lẻ cậu 2 muốn xem tui cởϊ áσ ?
Cao Văn mằng thầm [ Đâu phải lần đầu xem, mày mặc đồ thiếu vải số lần còn nhiều hơn tao ăn cơm bây giờ còn bày đặt hỏi ].
Cao Văn : Được rồi, vậy cô cẩn thận.
Nói xong cô và mọi người ra ngoài khép cửa lại. Hải Lam giúp cô cởϊ áσ, mặt em vẫn căng thẳng nhưng không mở miệng hỏi cô điều gì. Cô biết em đang rất lo, thật sự vết thương chỉ hơi hở miệng không nghiệm trọng lắm xử lý sơ là được.
Hải Lam nhúng khăn vào nước ấm rồi lau xung quanh vết thương cho cô, xong xuôi lấy thuốc thoa vào rồi giúp cô băng bó lại. Cô làm rất cẩn trọng và chuyên tâm lúc ngẩng đầu lên thì thấy Tô Uyển Nhi đang chăm chú nhìn mình mỉm cười.
Hải Lam : Còn cười được ....
Tô Uyển Nhi : Em xử lý vết thương còn thuần thục hơn tui nữa đó đa.
Hải Lam : Vì người bị thương là Nhi....
Tô Uyển Nhi nắm nhẹ tay rồi ôm em vào lòng nhẹ giọng nói " Đừng lo, tui thật sự không sao ".
Hải Lam : Ừm.
Tô Uyển Nhi : Tui có chừng mực em đừng lo lắng.
Hải Lam u buồn trả lời " Em không lo sao được, ch ẳngnhững lo mà em còn rất buồn. Tại sao có chuyện người Nhi nhờ giúp đỡ lại hong phải em mà lại là anh 2, em hong đáng để Nhi tin cậy sao ".
Tô Uyển Nhi : Không phải như vậy, vì tui sợ em lo. Bê cạnh tui swx chẳng có ngày bình yên.
Hải Lam ôm chặt cô " Em hỏng sợ đâu đa, em chỉ cần được ở cạnh Nhi ".
Tô Uyển Nhi im lặng âm thầm thở dài.
[ Chúng ta chấp nhận nhau, nhưng xã hội thì không ].
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.