Chương 92: Tổ Tiên Họ Nguyễn
Mangan24
15/05/2022
Lúc này có người giúp việc đến " Cô 2 bà chủ nói cô vào thắp hương ở
phòng thờ ". Đến lúc này họ mới thắc mắc phòng thờ nhà ngoại tổ Tô Uyển
Nhi thì thờ những ai ???
Tô Uyển Nhi : Nói với mẹ tôi đến ngay.
Cô không vội đi đến đó mà kéo Hải Lam đến phòng của em lúc trước, cô nghĩ nó sẽ không thay đổi gì đâu. Đứng trước cửa phòng cả 2 cùng ngập ngừng nhìn nhau, cách đây không lâu 2 người còn ôm nhau cùng ngủ ở đây, lần đầu của Tô Uyển Nhi còn mất ở căn phòng này.
Đẩy cửa vào trong cách bày trí trong phòng không khác xưa mấy, cũng không thấy có bụi chắc hẳn có người đã dọn dẹp thường xuyên.
Hải Lam nhìn một lượt quanh phòng nơi đây chẳng khác gì lúc cô còn ở nhà, cô nhớ ba má quá. Đang suy tư thì trươc mắt xuất hiện một bộ đồ bà ba áo màu hồng phấn quần màu trắng cô nhìn Tô Uyển Nhi nghi hoặc .
Tô Uyển Nhi âu yếm nhìn em khẻ mỉm cười " Đây là bộ trang phục em sẽ mặc vào ngày mai nhưng trong hoàn cảnh này... Tui thiệt nhớ cô 3 đó nha !".
Hải Lam cầm lấy bộ đồ cô nhớ lại cũng ở trong căn phòng này cô đã đưa cho Nhi một bộ đồ lúc 2 người vừa gặp lại. Bây giờ lại là Nhi đưa nó lại cho cô.
Tô Uyển Nhi cởi từng nút áo rồi giúp em mặc cái yếm đỏ vào. Sau khi thay xong cô cúi người đeo vào chân em đôi guốc mộc. Cả 2 cùng nhìn vào gương hình ảnh thật quen thuộc, Tô Uyển Nhi bước đến ôm em từ sau khẽ hôn lên tóc em mùi hương tươi mát, hương thơm độc hữu chỉ thuộc về em.
Hải Lam nhắm mắt tựa đầu vào vai chị, cảm xúc bây giờ của cô thật khõ tã thành lời.
Tô Uyển Nhi : Ở đây đợi tui, tui đi thắp hương sẽ trở lại ngay. Hải Lam gật đầu sau đó ngồi xuống nhìn mình trong gương ngẩn ngơ.
Cao Văn đẩy cửa bước vào nhìn thấy Hải Lam cũng khẽ giật mình, cô cứ tưởng mình vẫn là cậu 2 Văn anh của cô 3 Lam chứ.
Cao Văn : Nhìn em mà thiệt là hoài niệm đó đa.
Hải Lam : Nhưng em hong gọi chị là anh 2 được nữa rồi.
Cao Văn mỉm cười " Chị 2 thì cũng như nhau mà , cũng thật không ngờ em và Tô Uyển Nhi lại có duyên phận vậy đó đa ".
Hải Lam : Cách nhau cả trăm năm vẫn có thể tìm được nhau, nhưng tính ra em với chị cũng có duyên chị em lắm nhennn.
Cao Văn : Chị thấy dì Nhàn rất thích em, chỉ không biết dì ấy có chấp nhận hay không ?
Hải Lam : Em tin dì sẽ hiểu cho bọn em.
Cao Văn : Ra ngoài thôi, chúng ta đã lâu không trở về đây. Chị cùng em đi dạo xung quanh .
0.........0
Tô Uyển Nhi ra khỏi cửa đi dạo một vòng cũng không biết nơi nào là nhà thờ tổ ai bảo cô đã hơn 10 năm không đến nơi này, ai bảo nhà hội đồng này lớn quá chi đi gã cặp dò mà cũng tìm chưa thấy. Cuối cùng đành nhờ đến công nghệ hiện đại là chiếc điện thoại gọi cho Uyển Thư mới đến nơi được.
Bước vào phòng là mùi hương khói lan tỏa, căn phòng này có lẽ lã rộng nhất nhà đi. Nơi đây thờ khoản 50 cái bài vị bằng gỗ được trạm khắc tinh sảo, mỗi cái là tên một người trong gia phả họ Nguyễn.
Tô An : Bảo Bảo con mau qua đây thắp hương.
Uyển Thư : Chị đi đâu vậy ?
Tô Uyển Nhi : Lát nữa kể em nghe, chuyện hết sức khó tin đó đa.
Cô nhìn tất cả các bài vị chợt xuất hiện vài cái tên quen thuộc Nguyễn Bá Niên, Cao Hải Vân, Nguyễn Bá Thắng.... Đây chẳng phải là gia đình hội đồng Niên sao.
[ Chẳng lẽ họ lại là tổ tiên của mình, nói vậy thì Hải Lam,Hải Lam cũng là.... Ôi không nha !!!!]
Cao Văn đang cùng Hải Lam ở đình nghỉ mát, chỉ cần cô thay bôn đồ đờn ông đội tóc giả vào thì cậu 2 Ân sẽ lại xuất hiện thôi.
Cao Văn : Thằng Bưởi với con Mận nếu chúng ta còn ở đó chắc hẳn đã lớn phổng rồi.
Hải Lam : Hai đứa chỉ nhỏ hơn em một hai tuổi, bây giờ cũng đã đến tuổi cặp kê đi.
Cao Văn : Tính thằng Bưởi khờ vậy con Mận thì hun dữ, chị nghĩ hai đứa nó nên thành đôi cho con Mận dễ ăn hiếp nó.
Hải Lam : Em cũng từng có ý vậy. Nhưng bạn thân của chị cực lực phản đối, chị ấy nói nếu vậy cả đời Bưởi sẽ bị đè dưới chân Mận nó là đệ tử của chị ấy không thể để vậy được.
Cao Văn bật cười " Nó chẳng dạythằng nhỏ được thứ gì tốt đâu ".
Sau khi thắp hương xong cả 2 gia đình cùng nhau đi dạo mát, lúc này Uyển Thư và Nguyễn Chính Cần đã kéo Tô Uyển Nhi lùi lại sau để hỏi chuyện.
Uyển Thư : Chị nói mau, vừa rồi chị đi đâu. Còn nữa thái độ của 3 người khi đến đây tại sao lạo lạ như vậy ?
Nguyễn Chính Cần : Đúng đó em gái, anh cũng rất tò mò nha !
Tô Uyển Nhi : Thật sự nói ra 2 người chắc hẳn cũng sẽ không ngờ tới. Chính em càng không ngờ đây lại là nhà của Hải Lam mà em từng đến cách đây 160 đó đa.
Cả 2 cùng đồng thanh " Thật ????"
Tô Uyển Nhi nhướng mày tỏ vẻ là sự thật, 2 người còn lại há mồm không ngậm lại được. Ai mà tin nổi chuyện này chứ.
Tô Uyển Nhi : Nói với mẹ tôi đến ngay.
Cô không vội đi đến đó mà kéo Hải Lam đến phòng của em lúc trước, cô nghĩ nó sẽ không thay đổi gì đâu. Đứng trước cửa phòng cả 2 cùng ngập ngừng nhìn nhau, cách đây không lâu 2 người còn ôm nhau cùng ngủ ở đây, lần đầu của Tô Uyển Nhi còn mất ở căn phòng này.
Đẩy cửa vào trong cách bày trí trong phòng không khác xưa mấy, cũng không thấy có bụi chắc hẳn có người đã dọn dẹp thường xuyên.
Hải Lam nhìn một lượt quanh phòng nơi đây chẳng khác gì lúc cô còn ở nhà, cô nhớ ba má quá. Đang suy tư thì trươc mắt xuất hiện một bộ đồ bà ba áo màu hồng phấn quần màu trắng cô nhìn Tô Uyển Nhi nghi hoặc .
Tô Uyển Nhi âu yếm nhìn em khẻ mỉm cười " Đây là bộ trang phục em sẽ mặc vào ngày mai nhưng trong hoàn cảnh này... Tui thiệt nhớ cô 3 đó nha !".
Hải Lam cầm lấy bộ đồ cô nhớ lại cũng ở trong căn phòng này cô đã đưa cho Nhi một bộ đồ lúc 2 người vừa gặp lại. Bây giờ lại là Nhi đưa nó lại cho cô.
Tô Uyển Nhi cởi từng nút áo rồi giúp em mặc cái yếm đỏ vào. Sau khi thay xong cô cúi người đeo vào chân em đôi guốc mộc. Cả 2 cùng nhìn vào gương hình ảnh thật quen thuộc, Tô Uyển Nhi bước đến ôm em từ sau khẽ hôn lên tóc em mùi hương tươi mát, hương thơm độc hữu chỉ thuộc về em.
Hải Lam nhắm mắt tựa đầu vào vai chị, cảm xúc bây giờ của cô thật khõ tã thành lời.
Tô Uyển Nhi : Ở đây đợi tui, tui đi thắp hương sẽ trở lại ngay. Hải Lam gật đầu sau đó ngồi xuống nhìn mình trong gương ngẩn ngơ.
Cao Văn đẩy cửa bước vào nhìn thấy Hải Lam cũng khẽ giật mình, cô cứ tưởng mình vẫn là cậu 2 Văn anh của cô 3 Lam chứ.
Cao Văn : Nhìn em mà thiệt là hoài niệm đó đa.
Hải Lam : Nhưng em hong gọi chị là anh 2 được nữa rồi.
Cao Văn mỉm cười " Chị 2 thì cũng như nhau mà , cũng thật không ngờ em và Tô Uyển Nhi lại có duyên phận vậy đó đa ".
Hải Lam : Cách nhau cả trăm năm vẫn có thể tìm được nhau, nhưng tính ra em với chị cũng có duyên chị em lắm nhennn.
Cao Văn : Chị thấy dì Nhàn rất thích em, chỉ không biết dì ấy có chấp nhận hay không ?
Hải Lam : Em tin dì sẽ hiểu cho bọn em.
Cao Văn : Ra ngoài thôi, chúng ta đã lâu không trở về đây. Chị cùng em đi dạo xung quanh .
0.........0
Tô Uyển Nhi ra khỏi cửa đi dạo một vòng cũng không biết nơi nào là nhà thờ tổ ai bảo cô đã hơn 10 năm không đến nơi này, ai bảo nhà hội đồng này lớn quá chi đi gã cặp dò mà cũng tìm chưa thấy. Cuối cùng đành nhờ đến công nghệ hiện đại là chiếc điện thoại gọi cho Uyển Thư mới đến nơi được.
Bước vào phòng là mùi hương khói lan tỏa, căn phòng này có lẽ lã rộng nhất nhà đi. Nơi đây thờ khoản 50 cái bài vị bằng gỗ được trạm khắc tinh sảo, mỗi cái là tên một người trong gia phả họ Nguyễn.
Tô An : Bảo Bảo con mau qua đây thắp hương.
Uyển Thư : Chị đi đâu vậy ?
Tô Uyển Nhi : Lát nữa kể em nghe, chuyện hết sức khó tin đó đa.
Cô nhìn tất cả các bài vị chợt xuất hiện vài cái tên quen thuộc Nguyễn Bá Niên, Cao Hải Vân, Nguyễn Bá Thắng.... Đây chẳng phải là gia đình hội đồng Niên sao.
[ Chẳng lẽ họ lại là tổ tiên của mình, nói vậy thì Hải Lam,Hải Lam cũng là.... Ôi không nha !!!!]
Cao Văn đang cùng Hải Lam ở đình nghỉ mát, chỉ cần cô thay bôn đồ đờn ông đội tóc giả vào thì cậu 2 Ân sẽ lại xuất hiện thôi.
Cao Văn : Thằng Bưởi với con Mận nếu chúng ta còn ở đó chắc hẳn đã lớn phổng rồi.
Hải Lam : Hai đứa chỉ nhỏ hơn em một hai tuổi, bây giờ cũng đã đến tuổi cặp kê đi.
Cao Văn : Tính thằng Bưởi khờ vậy con Mận thì hun dữ, chị nghĩ hai đứa nó nên thành đôi cho con Mận dễ ăn hiếp nó.
Hải Lam : Em cũng từng có ý vậy. Nhưng bạn thân của chị cực lực phản đối, chị ấy nói nếu vậy cả đời Bưởi sẽ bị đè dưới chân Mận nó là đệ tử của chị ấy không thể để vậy được.
Cao Văn bật cười " Nó chẳng dạythằng nhỏ được thứ gì tốt đâu ".
Sau khi thắp hương xong cả 2 gia đình cùng nhau đi dạo mát, lúc này Uyển Thư và Nguyễn Chính Cần đã kéo Tô Uyển Nhi lùi lại sau để hỏi chuyện.
Uyển Thư : Chị nói mau, vừa rồi chị đi đâu. Còn nữa thái độ của 3 người khi đến đây tại sao lạo lạ như vậy ?
Nguyễn Chính Cần : Đúng đó em gái, anh cũng rất tò mò nha !
Tô Uyển Nhi : Thật sự nói ra 2 người chắc hẳn cũng sẽ không ngờ tới. Chính em càng không ngờ đây lại là nhà của Hải Lam mà em từng đến cách đây 160 đó đa.
Cả 2 cùng đồng thanh " Thật ????"
Tô Uyển Nhi nhướng mày tỏ vẻ là sự thật, 2 người còn lại há mồm không ngậm lại được. Ai mà tin nổi chuyện này chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.