Chương 140: Tuyên Bố Chủ Quyền
Mangan24
06/06/2022
Hai đêm liên tiếp bị áp Tô Uyển Nhi gần như kiệt sức. Cô ngủ một giấc
đến 2 giờ chiều, nếu không bị tiếng chuông điện thoại phá hư chắc có lẽ
cô sẽ ngủ đến tối mất thôi.
Nhưng có cảm giác gì đó lạ lạ, đầu quay quay tay chân không sức lực. Mới đầu cô cứ nghĩ là do tối qua vận động kịch liệt quá nên nhận hậu quả như vậy.
Nhưng sau một lát cảm giác trong người nóng ran cổ họng khô rát, cảm thấy không xong, cô bị cảm rồi. Nghĩ lại cũng phải, cô giăn nắng dầm nước cả một ngày, tối về còn lăn giường.. À không là cô bị lăn mới đúng.
Trong lúc cô mơ màng ngủ thiếp đi có nghe thấy em gọi cô một tiếng Mình. Chỉ tiết là lúc đó cô không còn sức đáp trả kể cả mỉm cười cũng không đủ sức . Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng mà, vợ cô đâu ? Người khiến cô mệt mỏi cả đêm đâu rồi ?
Mạnh mẽ mở mắt ra tìm kiếm bóng dáng người nọ, nhưng vẫn không thấy.
Chuông báo thức đã tắt từ lâu, là do Hải Lam sợ cô ngủ quá lâu sẽ đau đầu nên mới cài cho cô. Ai ngờ đã bị cô mạnh mẽ tắt mất, loàng xoàng ngồi dậy bước xuống giường, trên người vẫn không mãnh vải che thân.
Tay chân bủn cô bị ngã xuống giường, cùng lúc đó Hải Lam mở cửa phòng đi vào vội chạy tới đỡ lấy cô. Em vội vàng lo lắng hỏi " Nhi sao vậy ?"
Tô Uyển Nhi được em đỡl ên giường " Tui hình như bị sốt rồi ". Hải Lam dùng trán của mình đo nhiệt độ ở trán cô " Nóng quá, Nhi nằm xuống nghĩ đi. Để em rót chút nước ấm cho Nhi uống ".
Sau khi cho Tô Uyển Nhi ăn cháo rồi uống th Hải Lam mới nhìn cô áy náy nói " Em xin lỗi, đáng lẽ không nên dằn vặt Nhi lâu như vậy".
Tô Uyển Nhi : Tui không sao, miễn sao em đừng giận tui là được.
Hải Lam ngồi đến gần để Tô Uyển Nhi dựa vào người mình, nhẹ vuốt ve tóc Tô Uyển Nhi " Uyển Thư vừa gọi cho em, cô ấy bảo bọn họ về trước. Đợi chúng ta về sẽ tổ chức tiệc ăn mừng ".
Dừng lại một lúc cô mới nói tiếp " Nhi đó, âm thầm làm nhiều chuyện như vậy ".
Tô Uyển Nhi cọ cọ mặt mình vào ngực em, hít từng hơi khí mang hương vị độc nhất thuộc về em, mềm nhũn nói " Chỉ tiết là em kinh sợ trước kinh hỉ . Nhưng dù sao em cũng đã đồng ý làm vợ tui rồi ".
Hải Lam cười cười " Chớ hong phải Nhi gả cho em sao ?"
Tô Uyển Nhi : Miễn sao danh phận rõ ràng thì ai gả cho ai cũng không sao.
0........0
Sau khi trở lại Sài Gòn Tô Uyển Nhi đã bị nhóm bạn thân mình trêu trọc một phen, nào là mê vợ đến nổi rớt liêm sĩ, nào là nằm dưới cả đời ngàn năm thụ. Ôi những lời nói đó như đâm vào tim cô, nhưng không sao tối về cô vẫn được Hải Lam an ủi bằng cách cứ 3 lần sẽ cho cô nằm trên một lần.
Lúc ba mẹ cô biết được chuyện này đã là một tuần sau, lúc đó Nguyễn Thư Nhàn đã khen cô một mạch suốt 1 tiếng, nói cô có phong độ có khí phách. Thật sự cô không hiểu mình phong độ khí phách ở chỗ nào, nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó chỉ khiến cô khóc không thành tiếng.
Bà nhanh chóng thúc giục 2 người làm đám cưới, con dâu phải cưới liền tay. Do Hải Lam đang học năm 3 lại còn giải quyết chuyện công ty nên mọi thức đều do nhà họ chuẩn bị, cô chỉ cần thật xinh đẹp làm cô dâu của bà.
Hôm nay sau khi tan học Hải Lam đang định ra cổng thì nghe Ngô Thanh Nhu gọi cô lại " Hải Lam, chờ chị đi với "
Hải Lam cũng là không từ chối được, mấy ngày nay ngày nào chị ta cũng muôn đi cùng cô đến cổng trường, không làm gì chỉ là đi cùng.
Nhưng hôm nay tiểu bình giấm nhà cô còn cố tình đến đón, để Nhi thấy thì tối nay khẳng định lại lấy cớ để chị ấy nằm trên nữa thôi. Cô cười cười lắc đầu, thôi để Nhi ăn gian thêm lần nữa đi. Dù sao ở trên cũng mệt lắm đa.
Hải Lam : Chị Nhu, em sắp kết hôn.
Ngô Thanh Nhu sừng sốt một chút, dù sao trong nươc việc kết hôn đông tinha vẫn chưa phổ biến. Hơn nữa thân phận Tô Uyển Nhi cũng khá đặt biệt, chẳng lẽ nhà họ không phản đối ?
Ngô Thanh Nhu : Với chị ta ?
Hải Lam gật đầu. Cô biết chuyện này khó mà tin, nếu là ở thời hội đồng của vô người ta còn gọi là bệnh hoạn nữa kìa. Vậy mà cô và Nhi đã bất chấp mà làn được.
Ngô Thanh Nhu : Nhà chị ta không có ý kiến sao ?
Hải Lam : Họ rất thương em, thậm chí còn hơn cả Nhi nữa
Cô nhớ tới hôm trước lúc dì Nhàn dẫn các cô đi xem lễ đường nhưng đặt biệt không hài lòng, đã cố ý bắt Nhi bỏ hết công việc tìm ra nơi phải làm cho cô cảm thấy vừa ấm áp vừa long trọng. Còn nói cô chỉ việc lo học thôi, mọi thứ cứ để bà lo, cô thật sự rất cảm động.
Ngô Thanh Nhu gượng cười " Vậy sao, vậy chúc mừng em. Nhớ gửi thiệp mừng cho chị ".
Hải Lam : Điều đó là đương nhiên .
Đến cổng trường đã thấy xe Tô Uyển Nhi đậu ở đó, một chiếc mui trần màu vàng chói phô trương như chị ấy vậy. Áo chẻ để hở toàn bộ bờ vai trắng noãn công thềm mái tóc xoăn màu nâu đỏ, mắt kính đen to bằng nữa khuôn mặt. Khi nhìn thấy 2 người họ Tô Uyển Nhi bước xuống xe cũng không quên cầm theo tấm thiệp mời đỏ rực.
Cô hào phóng nở ra nụ cưới chói lọi " Chào cô Nhu "
Ngô Thanh Nhu : Chào chị.
Tô Uyển Nhi bước đến nắm tay Hải Lam " Tui đến đón em về "
Hải Lam mỉm cười, con người này lại muốn khoa trương như vậy. Chịu thôi cô chìu chị ấy quá mức rồi.
Tô Uyển Nhi : Thiệp cưới của chúng tôi. Hôm đó rất vui khi cô đến tham dự.
Ngô Thanh Nhu ngập ngừng nhận lấy tấm thiệp kia, trên đó là tên cùng hình ảnh của 2 người họ. Hải Lam cười rất hạnh phúc, nụ cười làm cô nghẹn chát.
Ngô Thanh Nhu : Tôi nhất định sẽ đến.
Tô Uyển Nhi nắm tay Hải Lam lên xe, sau khi cô thắt dây an toàn cho em thì rời đi. Trên xe Hải Lam mới liếc cô hỏi " Nhi là đang làm gì đây ?"
Tô Uyển Nhi : Tui có mần chi đâu đa.
Hải Lam : Bình thường vẫn đến đón em nhưng đâu có khoa trương đến vậy, còn đưa cả thiệp cưới.
Tô Uyển Nhi : Trước sau gì cũng phải mời cô ta.
Hải Lam mỉm cười " Xảo biện "
Tô Uyển Nhi một tay láy xe một tay nắm lấy tay em " Được rồi tui thừa nhận, là tui muốn khẳng định chủ quyền trước mặt cô ta ".
Hải Lam nghiêng đầu nhìn cô " Chủ quyền chi ?"
Tô Uyển Nhi : Tui muốn cho cô ta và cả thế giới đều biết , Hải Lam em là vợ của Tô Uyển Nhi tui .
Hải Lam nhìn cô mỉm cười không nói. Thật ra người muốn tuyên bố không chỉ có mình Nhi, mà cô cũng rất muốn.
Nhưng có cảm giác gì đó lạ lạ, đầu quay quay tay chân không sức lực. Mới đầu cô cứ nghĩ là do tối qua vận động kịch liệt quá nên nhận hậu quả như vậy.
Nhưng sau một lát cảm giác trong người nóng ran cổ họng khô rát, cảm thấy không xong, cô bị cảm rồi. Nghĩ lại cũng phải, cô giăn nắng dầm nước cả một ngày, tối về còn lăn giường.. À không là cô bị lăn mới đúng.
Trong lúc cô mơ màng ngủ thiếp đi có nghe thấy em gọi cô một tiếng Mình. Chỉ tiết là lúc đó cô không còn sức đáp trả kể cả mỉm cười cũng không đủ sức . Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng mà, vợ cô đâu ? Người khiến cô mệt mỏi cả đêm đâu rồi ?
Mạnh mẽ mở mắt ra tìm kiếm bóng dáng người nọ, nhưng vẫn không thấy.
Chuông báo thức đã tắt từ lâu, là do Hải Lam sợ cô ngủ quá lâu sẽ đau đầu nên mới cài cho cô. Ai ngờ đã bị cô mạnh mẽ tắt mất, loàng xoàng ngồi dậy bước xuống giường, trên người vẫn không mãnh vải che thân.
Tay chân bủn cô bị ngã xuống giường, cùng lúc đó Hải Lam mở cửa phòng đi vào vội chạy tới đỡ lấy cô. Em vội vàng lo lắng hỏi " Nhi sao vậy ?"
Tô Uyển Nhi được em đỡl ên giường " Tui hình như bị sốt rồi ". Hải Lam dùng trán của mình đo nhiệt độ ở trán cô " Nóng quá, Nhi nằm xuống nghĩ đi. Để em rót chút nước ấm cho Nhi uống ".
Sau khi cho Tô Uyển Nhi ăn cháo rồi uống th Hải Lam mới nhìn cô áy náy nói " Em xin lỗi, đáng lẽ không nên dằn vặt Nhi lâu như vậy".
Tô Uyển Nhi : Tui không sao, miễn sao em đừng giận tui là được.
Hải Lam ngồi đến gần để Tô Uyển Nhi dựa vào người mình, nhẹ vuốt ve tóc Tô Uyển Nhi " Uyển Thư vừa gọi cho em, cô ấy bảo bọn họ về trước. Đợi chúng ta về sẽ tổ chức tiệc ăn mừng ".
Dừng lại một lúc cô mới nói tiếp " Nhi đó, âm thầm làm nhiều chuyện như vậy ".
Tô Uyển Nhi cọ cọ mặt mình vào ngực em, hít từng hơi khí mang hương vị độc nhất thuộc về em, mềm nhũn nói " Chỉ tiết là em kinh sợ trước kinh hỉ . Nhưng dù sao em cũng đã đồng ý làm vợ tui rồi ".
Hải Lam cười cười " Chớ hong phải Nhi gả cho em sao ?"
Tô Uyển Nhi : Miễn sao danh phận rõ ràng thì ai gả cho ai cũng không sao.
0........0
Sau khi trở lại Sài Gòn Tô Uyển Nhi đã bị nhóm bạn thân mình trêu trọc một phen, nào là mê vợ đến nổi rớt liêm sĩ, nào là nằm dưới cả đời ngàn năm thụ. Ôi những lời nói đó như đâm vào tim cô, nhưng không sao tối về cô vẫn được Hải Lam an ủi bằng cách cứ 3 lần sẽ cho cô nằm trên một lần.
Lúc ba mẹ cô biết được chuyện này đã là một tuần sau, lúc đó Nguyễn Thư Nhàn đã khen cô một mạch suốt 1 tiếng, nói cô có phong độ có khí phách. Thật sự cô không hiểu mình phong độ khí phách ở chỗ nào, nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó chỉ khiến cô khóc không thành tiếng.
Bà nhanh chóng thúc giục 2 người làm đám cưới, con dâu phải cưới liền tay. Do Hải Lam đang học năm 3 lại còn giải quyết chuyện công ty nên mọi thức đều do nhà họ chuẩn bị, cô chỉ cần thật xinh đẹp làm cô dâu của bà.
Hôm nay sau khi tan học Hải Lam đang định ra cổng thì nghe Ngô Thanh Nhu gọi cô lại " Hải Lam, chờ chị đi với "
Hải Lam cũng là không từ chối được, mấy ngày nay ngày nào chị ta cũng muôn đi cùng cô đến cổng trường, không làm gì chỉ là đi cùng.
Nhưng hôm nay tiểu bình giấm nhà cô còn cố tình đến đón, để Nhi thấy thì tối nay khẳng định lại lấy cớ để chị ấy nằm trên nữa thôi. Cô cười cười lắc đầu, thôi để Nhi ăn gian thêm lần nữa đi. Dù sao ở trên cũng mệt lắm đa.
Hải Lam : Chị Nhu, em sắp kết hôn.
Ngô Thanh Nhu sừng sốt một chút, dù sao trong nươc việc kết hôn đông tinha vẫn chưa phổ biến. Hơn nữa thân phận Tô Uyển Nhi cũng khá đặt biệt, chẳng lẽ nhà họ không phản đối ?
Ngô Thanh Nhu : Với chị ta ?
Hải Lam gật đầu. Cô biết chuyện này khó mà tin, nếu là ở thời hội đồng của vô người ta còn gọi là bệnh hoạn nữa kìa. Vậy mà cô và Nhi đã bất chấp mà làn được.
Ngô Thanh Nhu : Nhà chị ta không có ý kiến sao ?
Hải Lam : Họ rất thương em, thậm chí còn hơn cả Nhi nữa
Cô nhớ tới hôm trước lúc dì Nhàn dẫn các cô đi xem lễ đường nhưng đặt biệt không hài lòng, đã cố ý bắt Nhi bỏ hết công việc tìm ra nơi phải làm cho cô cảm thấy vừa ấm áp vừa long trọng. Còn nói cô chỉ việc lo học thôi, mọi thứ cứ để bà lo, cô thật sự rất cảm động.
Ngô Thanh Nhu gượng cười " Vậy sao, vậy chúc mừng em. Nhớ gửi thiệp mừng cho chị ".
Hải Lam : Điều đó là đương nhiên .
Đến cổng trường đã thấy xe Tô Uyển Nhi đậu ở đó, một chiếc mui trần màu vàng chói phô trương như chị ấy vậy. Áo chẻ để hở toàn bộ bờ vai trắng noãn công thềm mái tóc xoăn màu nâu đỏ, mắt kính đen to bằng nữa khuôn mặt. Khi nhìn thấy 2 người họ Tô Uyển Nhi bước xuống xe cũng không quên cầm theo tấm thiệp mời đỏ rực.
Cô hào phóng nở ra nụ cưới chói lọi " Chào cô Nhu "
Ngô Thanh Nhu : Chào chị.
Tô Uyển Nhi bước đến nắm tay Hải Lam " Tui đến đón em về "
Hải Lam mỉm cười, con người này lại muốn khoa trương như vậy. Chịu thôi cô chìu chị ấy quá mức rồi.
Tô Uyển Nhi : Thiệp cưới của chúng tôi. Hôm đó rất vui khi cô đến tham dự.
Ngô Thanh Nhu ngập ngừng nhận lấy tấm thiệp kia, trên đó là tên cùng hình ảnh của 2 người họ. Hải Lam cười rất hạnh phúc, nụ cười làm cô nghẹn chát.
Ngô Thanh Nhu : Tôi nhất định sẽ đến.
Tô Uyển Nhi nắm tay Hải Lam lên xe, sau khi cô thắt dây an toàn cho em thì rời đi. Trên xe Hải Lam mới liếc cô hỏi " Nhi là đang làm gì đây ?"
Tô Uyển Nhi : Tui có mần chi đâu đa.
Hải Lam : Bình thường vẫn đến đón em nhưng đâu có khoa trương đến vậy, còn đưa cả thiệp cưới.
Tô Uyển Nhi : Trước sau gì cũng phải mời cô ta.
Hải Lam mỉm cười " Xảo biện "
Tô Uyển Nhi một tay láy xe một tay nắm lấy tay em " Được rồi tui thừa nhận, là tui muốn khẳng định chủ quyền trước mặt cô ta ".
Hải Lam nghiêng đầu nhìn cô " Chủ quyền chi ?"
Tô Uyển Nhi : Tui muốn cho cô ta và cả thế giới đều biết , Hải Lam em là vợ của Tô Uyển Nhi tui .
Hải Lam nhìn cô mỉm cười không nói. Thật ra người muốn tuyên bố không chỉ có mình Nhi, mà cô cũng rất muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.