Chương 3: Xuyên Không
Mangan24
15/05/2022
Cao Văn biết cô bạn mình nói được làm được nên cũng không cần khuyên nhủ gì.
Cao Văn : Ok. Chúc mày đào hôn thành công , uống đi.
Tô Uyển Nhi : Thôi tao đi World Cup [ WC ] chút.
Vừa vào WC cô cảm thấy hơi lạnh mặc dù ngoài trời đang là 35 độ. Chắc có lẻ do trong đây bật máy lạnh hơi thấp. Cô không suy nghĩ nhiều mà đi vào phòng cuối trong cùng. Nhưng cô không chú ý khi vừa vào cửa thì cánh cửa WC đột nhiên biến cong rồi nhanh trở lại bình thường.
Khi đã xong xuôi mọi việc lúc trở ra thì không thấy Cao Văn đâu, hơn nữa cảm giác có hơi lạ.
Những người trong vũ trường vừa rồi còn rất bình thường, sao cô chỉ đi mới 5 phút mà bọn họ đã thay đồ hết rồi, mặc đồ cứ y như thập kỉ xa xưa nhìn thật thú vị.
Chẳng lẽ mọi người đang chơi cosplay ???
Còn Cao Văn đâu ? Không lẽ đã đi về trước hay bị anh chàng nào bắt cóc rồi . Nếu được vậy thì tốt quá còn gì , haha...
Cao Văn đợi tầm 15 phút vẫn không thấy bạn mình ra liền khó hiểu. Đi toilet thôi mà có cần lâu vậy không, hay ngủ quên trong đó rồi.
Thật hay cho cô có thể suy nghĩ được đến vậy .
Cô cũng vào toilet để tìm. Cũng như Tô Uyển Nhi vào lúc nãy, cánh cửa cũng biến ảo một chút. Cô vào tìm không thấy cứ nghỉ là bạn mình đã đi ra hoặc có việc về trước. Đầu óc đơn giản không suy nghĩ sâu xa. Cô tính tiền rồi bắt xe về nhà.
Đi được nữa đường thì bổng trời đổ mưa, cô cảm thán trong lòng. Trời Sài Gòn lúc mưa lúc nắng thật khó lường, y như tính tình của cô bạn thân cô.
Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại trong túi run lên báo có cuộc gọi đến. Đang định tắt máy bổng nghe một tiếng nổ lớn, tiếp sau đó thì cô mất ý thức.
Cao Văn : Ok. Chúc mày đào hôn thành công , uống đi.
Tô Uyển Nhi : Thôi tao đi World Cup [ WC ] chút.
Vừa vào WC cô cảm thấy hơi lạnh mặc dù ngoài trời đang là 35 độ. Chắc có lẻ do trong đây bật máy lạnh hơi thấp. Cô không suy nghĩ nhiều mà đi vào phòng cuối trong cùng. Nhưng cô không chú ý khi vừa vào cửa thì cánh cửa WC đột nhiên biến cong rồi nhanh trở lại bình thường.
Khi đã xong xuôi mọi việc lúc trở ra thì không thấy Cao Văn đâu, hơn nữa cảm giác có hơi lạ.
Những người trong vũ trường vừa rồi còn rất bình thường, sao cô chỉ đi mới 5 phút mà bọn họ đã thay đồ hết rồi, mặc đồ cứ y như thập kỉ xa xưa nhìn thật thú vị.
Chẳng lẽ mọi người đang chơi cosplay ???
Còn Cao Văn đâu ? Không lẽ đã đi về trước hay bị anh chàng nào bắt cóc rồi . Nếu được vậy thì tốt quá còn gì , haha...
Cao Văn đợi tầm 15 phút vẫn không thấy bạn mình ra liền khó hiểu. Đi toilet thôi mà có cần lâu vậy không, hay ngủ quên trong đó rồi.
Thật hay cho cô có thể suy nghĩ được đến vậy .
Cô cũng vào toilet để tìm. Cũng như Tô Uyển Nhi vào lúc nãy, cánh cửa cũng biến ảo một chút. Cô vào tìm không thấy cứ nghỉ là bạn mình đã đi ra hoặc có việc về trước. Đầu óc đơn giản không suy nghĩ sâu xa. Cô tính tiền rồi bắt xe về nhà.
Đi được nữa đường thì bổng trời đổ mưa, cô cảm thán trong lòng. Trời Sài Gòn lúc mưa lúc nắng thật khó lường, y như tính tình của cô bạn thân cô.
Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại trong túi run lên báo có cuộc gọi đến. Đang định tắt máy bổng nghe một tiếng nổ lớn, tiếp sau đó thì cô mất ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.