Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 386: Anh vẫn còn cần cố gắng

Moon

16/03/2021

Mạc Lâm Kiêu lập tức muốn giết người: "Vợ của em là đang vẫy tay với em, có chuyện gì với anh vậy?"

Phùng Thiên Long cười ha hả đấy: "Rõ ràng là Khiết Vy đột nhiên nhìn thấy anh nên rất kinh hỉ, vẫy tay với anh đấy chứ, có chuyện gì với cậu vậy."

"Phùng Thiên Long, xương cốt của anh rất cứng đúng

không? Có muốn em nằn lại xương cốt cho anh thêm một chút

hay không?" "Lâm Kiêu ah, con dâu cậu đều đã lấy về nhà rồi, cũng đừng có nhỏ mọn như vậy nha, suốt ngày ghen tuông thì rất dễ già đi đẩy"

Mạc Lâm Kiêu hít sâu, nhịn và nhịn, mới không có đem người trên xe lăn này cho ném ra bên ngoài.

Bạn thân đều là quỷ đòi nợ!

Đột nhiên, Mạc Lâm Kiêu cùng Phùng Thiên Long đồng thời phát hiện, xếp phía sau có một đám người giơ một tầm biển sáng long lanh, trên đó viết:

Lâm Khiết Vy tất thắng! Tiên nữ trắng nhỏ bé muah muah da'.

Chính giữa trên trán của cậu bé còn có buộc dải vải, một thân quần áo đỏ rực kỳ quái, giơ bảng hiệu lắc lư tới lui.

Phùng Thiên Long khóe miệng giật giật: "Anh nói, đứa cháu trai ngoại lớn này của cậu có thể so với cậu có thể nhảy nhót hơn ah, cái tấm lòng yêu men trung thành này biểu đạt thật là nhiệt liệt đầy."

Mạc Lâm Kiêu vô cùng sửng sốt nhìn Tề Việt, đáy mắt bốc lửa.

Thằng nhóc chết tiệt, nhà họ Tề không phải đã đưa nó ra

nước ngoài rồi sao, cậu nhóc quay về từ lúc nào rol:

Chỉ chốc lát sau, người vệ sĩ đã bắt đem Tề Việt đi qua, Tề Việt nhìn thấy ánh mắt âm u của Mạc Lâm Kiệu, bị dọa rụt rụt cổ. Phùng Thiên Long nhếch miệng cười xấu xa nói: "Nhóc con, cậu không muốn mạng nhỏ của mình sao?" Tề Việt cắn cắn bờ môi, không phục nói: "Cậu nhỏ, cậu chỉ nói không cho phép cháu ở lại thành phố Hồ Chí Minh, nhưng nơi này là Biên Hòa mà!"

Phùng Thiên Phong nhíu mày, nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu.

Mạc Lâm Kiêu thoáng cười khẽ một phát, đột nhiên nhấc chân, hung hăng đá vào trên bụng Tề Việt, không đếm xỉa tới mà giao phó: "Cậu chủ Tề xương sườn gãy đi mấy cái, có nhu cầu khẩn cấp cần nằm viện để chữa trị, đi, đưa anh ta đi bệnh viện nằm vài ngày"

Tề Việt đau đến mức gần như đã ngất đi, bị hai vệ sĩ khiêng đi ra ngoài rồi.

Phùng Thiên Phong khàn giọng nói: "Lâm Kiêu, cậu đối với cháu trai ngoại của mình phải là có một chút quá tàn nhẫn hay không, nhỉ?"

"Hừ, mong muốn người phụ nữ của em, giữ lại cái mạng nhỏ của anh ta đã rất tha thứ rồi. Âm thanh gãy xương thực trong trẻo ah, anh đã nghe chưa?"

Phùng Thiên Phong thu lại bộ dáng tươi cười: "Khục khục, anh cảm thấy được bả vai của anh lại đau, anh đi trước tới bệnh viện trị liệu vật lý trong chốc lát."

Giết gà dọa khỉ, quả nhiên dọa được Phùng thái tử chướng mắt đó đi.



Sau khi Lâm Thúy Lan vượt qua ba vòng, không khỏi có chút đắc chí, cô ta quay đầu nhìn, phát hiện Lâm Khiết Vy đã ở đứng đấy trong đám người chiến thắng đông đúc kia, cô ta có chút ngạc nhiên.

Cô đi qua, ôm cánh tay, cười lạnh nói: "Lâm Khiết Vy, cô là cái con mèo mù vớ được con chuột chết, may mắn vượt qua bài kiểm tra a?"

Lâm Khiết Vy giả bộ giờ mới nhìn đến Lâm Thúy Lan nói:

"O? Cô là người có tâm tư độc ác như vậy, vậy mà cũng có the đã qua ba vòng đấu?"

"Cô nói ai ác độc?"

"Ah ah, thực xin lỗi, tôi nói sai rồi, cô là người có khuôn mặt ghê tởm. Dùng từ không đúng ha"

"Lâm Khiết Vy! Cô không nên quá phận!" Lâm Thúy Lan bị mọi người kinh ngạc dò xét, tức giận đến xanh mặt.

"Ha ha, không có ý tứ ah, tôi không cẩn thận nói ra một sự thật lớn. Vậy thì sao, tôi mong cô dồn hết sức lực, tiếp tục vượt qua mấy vòng nữa, tranh thủ cùng tôi tại vòng cuối cùng gặp nhau" Lâm Thúy Lan tức giận đến toàn thân phát run. Cô thề, trong suốt trận đấu, cô tuyệt đối không bao giờ chủ động nói chuyện cùng Lâm Khiết Vy.

Sau ba vòng, đã loại bỏ hơn một nửa người, cũng đến thời gian nghỉ ngơi.

Mạc Lâm Kiêu lập tức nghênh đón vô cùng nồng nhiệt, ôm cô vợ bé nhỏ của anh vào trong ngực, hỏi han ân cần các loại, giống như thể trận đấu từ sáng cho tới trưa này vất vả cỡ nào vậy.

Đôi mắt người khác trông mong mà nhìn cậu Kiêu đẹp trai và cao quý lại là cho đưa tay lau mặt cho Lâm Khiết Vy, lại mớm nước đấy, nguyên một đám đều nhận lấy một vạn điểm tổn thương.

Cùng là một người chơi của trận đấu, vì cái gì mà đãi ngộ lại kém lớn như vậy?

Hạ Dịch Sâm bị mọi người vây quanh, đã đi tới, cười nhẹ nói: "Khiết Vy, cố gắng lên, anh xem trọng em."

Lâm Khiết Vy sững sờ, bây giờ cô mới phát hiện Hạ Dịch Sâm người này cũng ở đây.

Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nói: "Người phụ nữ của tôi, không cần anh coi trọng. Tổng giám đốc Hạ, chăm sóc tốt cho chính anh là được rồi"

Hạ Dịch Sâm cười đến nham hiểm: "Ha ha, anh Kiêu, lời này có lẽ tôi tặng cho anh mới đúng, vài ngày trước người bị thương,

hẳn là anh đi?"

Lâm Khiết Vy lập tức giận dữ, trừng mắt với Hạ Dịch Sâm, không vui nói: "Họ Hạ nầy, về sau tôi không muốn gặp lại anh, anh đối với chồng của tôi có ý xấu, khiến cho tôi đối với anh chán ghét đến cực điểm!"

Nụ cười trên mặt Hạ Dịch Sâm cứng đờ.

Mạc Lâm Kiêu trong lòng nóng lên, âm thầm nở nụ cười, lần đầu tiên được Lâm Khiết Vy bao che khuyết điểm, cảm giác thực sự đặc biệt thoải mái ah.

Lâm Khiết Vy hừ một tiếng, cầm lấy cánh tay của Mạc Lâm Kiêu, nói: "Đi, loại người nhỏ mọn này, chúng ta đừng phản ứng đến"

Mạc Lâm Kiêu cong khóe môi cười đến thâm trầm: "Đúng, bà xã nói đúng, đều nghe theo lời của bà xã đấy"

Trước khi đi, Mạc Lâm Kiêu ngoái đầu nhìn lại, cho Hạ Dịch Sâm một cái ánh mắt đắc ý.



Bàn tay của Hạ Dịch Sâm ở trong túi quần, tức giận đến mức phát run.

Khuôn mặt tái nhợt đến dọa người, hàm răng nghiến chặt lấy, mới không có đem ngụm máu ngực kia dũng mãnh phun ra. Mưa bom bão đạn cũng không có lực sát thương như lời mà Lâm Khiết Vy nói.

Toàn bộ tầng một nhà hàng khách sạn Tinh cấp đều bị Mạc Lâm Kiêu bao hết, chính là vì cho bà Mạc một hoàn cảnh thư thái yên tĩnh trong lúc dùng cơm.

Từng món ăn tinh xảo đẹp mắt đã sưng lên, tất cả đều là Lâm Khiết Vy thích ăn đấy, Lâm Khiết Vy như là bé mèo Kitty, thỏa mãn mà ăn lấy, một đôi mắt đẹp híp lại.

"Anh như thế nào lại cảm thấy em gầy đi?" Mạc Lâm Kiêu không ngừng mà gắp thức ăn cho Lâm Khiết Vy, một đôi mắt như chim ưng một mực nóng bỏng mà nhìn vợ mình.

Lâm Khiết Vy ngẩn ra, "Làm sao có thể như vậy? Em mỗi ngày ăn nhiều như vậy, chỉ có thể béo, sẽ không gây đâu." "Có phải là gần đây anh khiến em mệt nhọc hay không?"

Ai có thể nghĩ đến anh đột nhiên nói đến chủ đề lái xe, Lâm

Khiết Vy mặt đỏ lên: "Ăn cơm, ăn cơm."

"Ah, cái kia xem ra là không mệt lắm, buổi tối anh vẫn còn cần không ngừng cố gắng ah."

Lâm Khiết Vy mắt trừng lớn: "Như thế nào không mệt? Hiện %3D tại chân em còn..."

"Ân? Tại sao không nói rồi hả? Chân của vợ anh làm sao vậy?"

"Khục khục, ăn cơm ăn cơm"

"Ai, hiện tại anh đối với loại cơm này không có chút hứng thú nào, đành em phải ăn một bữa này, em ăn no rồi, thì cho anh ăn no bụng đi."

"Khục khục khục!"

Lâm Khiết Vy vừa thẹn lại sợ, rụt rụt cổ, vội vàng ăn cơm, đều không dám nhìn Mạc Lâm Kiêu nữa rồi. Hoài nghi chồng mình có chứng phấn khởi ở phương diện kia thì làm sao bây giờ?

Buổi chiều trận đấu tiếp tục tiến hành.

Lâm Khiết Vy dễ dàng vượt qua sáu vòng của trận đấu, đã khiến cho rất nhiều học viên y học cổ truyền chú ý.

Mà ngay cả bình luận viên của đài truyền hình cũng ngạc nhiên nói: "Lâm Khiết Vy ở vòng thứ sáu trong trận đấu, lại một lần nữa lần thứ nhất vượt qua kiểm tra, xem biểu hiện mấy vòng trận đấu trước của cô, Lâm Khiết Vy đều thắng được rất nhẹ nhàng. Lúc cô vừa mới thắng được vòng thứ sáu trong trận đấu, thậm chí có một vị bác sĩ người Việt Nam thua cô, đó người được vinh dự là bác sĩ thiên tài của Tây Nam, tên là Hồ Giang"

"Hồ Giang thành tích tốt nhất, đã từng có được là vị trí thứ sáu trong giải thi đấu cả nước. Không thể tưởng được Lâm Khiết Vy vậy mà còn hơn cả Hồ Giang"

"Lâm Khiết Vy sử dụng thời gian ngắn nhất trong trận đấu, xem ra là đã tính trước."

Sau khi Lâm Thúy Lan rất gian khổ mà giành chiến thắng ở vòng thứ sáu trong trận đấu, cô phát hiện ở vòng thứ bảy sẽ giao đấu với Lâm Khiết Vy.

Cô thật sự kinh ngạc. Điều đó không có khả năng! Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook