Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 48: Bây giờ anh ấy cần cô

Moon

16/03/2021

Quả thật là do tự cô chủ động chạy tới tìm Mạc Lâm Kiêu, đồng ý làm tình nhân của anh, bộ dáng bối rối của cô hiện tại, rốt cuộc là vì sao chứ? Vậy mà còn cắn Mạc Lâm Kiêu khiến anh bị thương.

Lâm Khiết Vy đột nhiên xẹp xuống như bóng cao su, cúi đầu nói lời xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, hôm nay quả thật là do lỗi của tôi, tôi không nên cắn anh ấy. Tôi... Vi phạm hợp đồng, anh Kiêu có thể dựa trên hợp đồng để phạt tiền tôi theo đúng điều khoản."

“Hừ, anh Kiêu của chúng tôi còn cần chút tiền đó của cô sao?" Trần Kiệt không ngờ Lâm Khiết Vy sẽ thành thật nhận lỗi như vậy, có chút không phản ứng kịp, nhưng mà không khí căng thẳng vừa rồi rõ ràng đã giảm xuống một ít: "Sau này nếu cô còn dám khiến anh Kiêu của chúng tôi bị thương, đừng trách tôi đối xử với cô tàn nhẫn độc ác! Tôi không hề hù dọa cô, cái mạng nhỏ đó của cô không xứng đáng để chơi đùa đâu!" Lâm Khiết Vy gật đầu. Không thể phủ nhận, lời Trần Kiệt nói không hề phóng đại một chút nào, anh ta giống như chiếc thuyền chiến linh động vậy, lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, là một sinh vật đầy táo bạo có tính công kích rất mạnh mẽ.

Vừa rồi Trần Kiệt ta đã đá Lâm Khiết Vy một cái, lại nói những lời ác độc, lòng dạ cũng coi như bình tĩnh hơn một ít, giương cổ lên: "Đi đi, xuống tầng chăm sóc anh Kiêu."

"Cái gì? Chăm sóc?" Lâm Khiết Vy kinh ngạc không thôi: "Mạc Lâm Kiêu bị làm sao vậy?" "Câu này chẳng phải đang hỏi ngược lại tôi, là cô đã làm gì sao!" "Chẳng qua tôi chỉ cắn nhẹ vào cổ tay anh ta một chút mà thôi."

"Còn mà thôi nữa? Cô có biết cô đã hại anh Kiêu của chúng tôi chịu nhiều đau đớn hay không?" Tròng mắt của Trần Kiệt trừng lớn như muốn lồi hằn ra ngoài, tốc độ nói chuyện giống như súng liên thanh vậy.

Nhưng Lâm Khiết Vy lại không thấy đúng lắm nên bĩu bĩu môi. Phóng đại quá rồi đó, chẳng lẽ Mạc Lâm Kiêu là một bông hoa trong lồng kính chắc, cắn một miếng, để lại một vết răng đã có thể bị suy yếu đến muốn chết sao? Lừa ai vậy không biết!

Sau lưng còn cảm giác đau đớn nóng rát, cô không dám nói ra những lời trong lòng mình, chỉ có thể bày ra bộ dáng vô cùng quan tâm hỏi: "Anh Kiêu bị làm sao vậy?"

"Sốt cao sắp đến 40 độ rồi! Hơn nữa đau đầu như muốn vỡ toác ra, đang nằm trong chậu nước đá, Đây đều là do cô làm hại. Cô nói xem cô có phải chó hay không đây, đã làm những chuyện tốt gì thế. Hừ!" Lâm Khiết Vy trợn mắt há hốc mồm: “Sốt cao... 40 độ! Không phải chứ?

Anh không nói đùa tôi chứ? Chỉ cắn một chút như vậy, hậu quả nghiêm trọng tới nỗi đó sao?"

Cô thật sự nghi ngờ một thân cơ bắp của Mạc Lâm Kiêu đều là tờ giấy đó.

Trần Kiệt tức giận đến mức chỉ có thể nắm chặt tay lại, khiến các khớp kêu răng rắc, anh ta nói như khẽ rít qua kẽ răng: “Cô cho rằng tôi sẽ lấy thân thể khỏe mạnh của anh Kiêu ra nói đùa với cô sao?"

"Nhưng anh ấy cũng không phải một tờ giấy, sao có thể yếu được, cắn một chút đã biến thành như vậy ư?" tới mức ấy

“Đó là bởi vì.." Suýt chút nữa Trần Kiệt đã nói ra bí mật về chuyện Mạc Lâm Kiêu bị trúng độc, cũng may là anh ta đã kìm lại được, sau đó sửa lại từ ngữ: "Bởi vì cơ thể của anh Kiêu nhà chúng tôi có thể chất mẫn cảm đặc thù, bị thương cũng dễ dàng mắc bệnh. Cho nên mới nói cô chính là con chó đó, trong răng cô có vi rút, hẳn là nên đưa cô đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại cho chó trước đi thì hơn." Cả đầu Lâm Khiết Vy đều là những vạch đen.

Thế giới to lớn như vậy, đúng là chuyện gì cũng có.

Xem ra, thật sự có những người có thể chất kỳ lạ, ví dụ như Mạc Lâm Kiêu.

Lâm Khiết Vy đã chuẩn bị xong mọi thứ chuẩn bị xuống tầng thăm Mạc Lâm Kiêu, Trần Kiệt đột nhiên lại nhìn cô một lượt với vẻ mặt kỳ quái rồi hỏi: "Cô tắm rửa xong rồi à?"



Lâm Khiết Vy không hiểu nổi anh ta gật đầu nói: “Đúng vậy, không phải ngay cả tóc cũng chưa kịp sấy khô sao?"

Anh ta có bị mù hay không, hay là bị ngốc, vừa rồi khi anh ta tiến vào, không phải cô vẫn đang choàng khăn tắm à?

Trần Kiệt khẽ gật đầu, lại lần nữa đột nhiên hỏi: "Cô thật sự tắm sạch sẽ rồi chứ?"

Lâm Khiết Vy hơi nhướng mày: "Hỏi thừa! Đã tắm rồi lại còn có kiểu tắm không sạch sẽ nữa sao?"

Trần Kiệt lại chưa thỏa mãn không buông tha tiếp tục hỏi: “Đánh răng chưa?"

Lâm Khiết Vy gật đầu.

Trần Kiệt nhẹ nhàng thở ra: “Cũng may không đến nỗi tệ lắm. Anh Kiêu của chúng tôi là người có thói quen sạch sẽ."

Lâm Khiết Vy âm thầm trợn trắng mắt. Chỉ đi thăm người bệnh một chút, có quan hệ gì với thói sạch sẽ vậy!

Cô đâu biết được rằng, trong lòng Trần Kiệt đang suy nghĩ muốn trực tiếp ném cô tới chỗ anh Kiêu đang bị trúng độc, giúp anh Kiêu hưởng thụ thật tốt, sau đó là có thể giải độc rồi.

Lâm Khiết Vy cố gắng chịu đựng đau đớn trên lưng, bám vào lan can trên cầu thang, chầm chầm theo sau Trần Kiệt đi xuống tầng một, trong ánh mắt tràn đầy ghét bỏ của Trần Kiệt, cô đi tới cửa phòng sách.

Trần Kiệt nhỏ giọng nói: "Cô thật đúng là chậm chạp, anh Kiêu đều là do cô làm hại, sao cô lại có thể không có chút chân thành hối lỗi nào như vậy chứ?".

"Sau lưng của tôi bị anh đá thật sự rất đau đấy, tôi có thể kiên trì đi xuống tới đây đã là kỳ tích rồi."

Trần Kiệt thật sự muốn đưa tay lên che miệng Lâm Khiết Vy lại, đầu tiên lo lắng nhìn cửa phòng sách một cái, sau đó dùng giọng nói nhỏ hơn một mà chút uy hiếp cô: "Tôi cảnh cáo cô, cô không được mách lẻo trước mặt anh Kiêu, nghe rõ chưa? Nếu không, cô cứ chờ xem ông đây sẽ làm gì cô!"

"Thần kinh!" Lâm Khiết Vy lầm bầm lầu bầu, mở cửa phòng sách ra, phòng sách rất lớn, vừa đi vào là một phòng khách nhỏ, trên cơ bản bố cục cũng không khác biệt lắm so với phòng ngủ của cô, bên cạnh còn có một cửa phòng khác, một bên nối liền với phòng sách rộng lớn, một bên nối liền với toilet.

Trần Kiệt im lặng dùng ngón tay chỉ chỉ vào toilet ở một bên, ý bảo Lâm Khiết Vy đi vào đi.

Im lặng đến mức không nghe được bất cứ một âm thanh nào, khiến Lâm Khiết Vy cũng không khỏi có chút lo lắng, cô rón ra rón rén đi vào toilet, cảnh tượng trước mặt vẫn khiến cô hoảng sợ.



Trong bồn tắm lớn, một thân thể hoàn mỹ thon dài đang nằm, dáng người giống như được điều khắc theo tỉ lệ hoàn mỹ, cơ bắp cuồn cuộn gọn gàng ở đó. Làn da của Mạc Lâm Kiêu rất trắng, tóc vừa đen vừa dày, bờ môi dù đang bị bệnh nhưng vẫn có chút hồng hào, cả người nhìn qua giống như một vương tử quyền quý lạc lối ở chốn nhân gian.

Nam Cung Hào nghe được tiếng động, xoay người nhìn ngó phát hiện ra Lâm Khiết Vy đã tới rồi, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, mệt mỏi nói: "Nhiệt độ cơ thể lại tăng lên rồi, đã ở mức 40 độ 3, cô tới vừa đúng lúc, cậu ấy đang cần cô!"

“Hả? Cần tôi sao?" Trong lúc nhất thời, Lâm Khiết Vy có chút mông lung. Cô chỉ vào mũi mình, không dám xác định hỏi lại: "Là cần tôi tới chăm sóc anh ấy sao?"

Nam Cung Hào và Trần Kiệt thoáng nhìn lướt qua nhau, đáy mắt đều là ý tứ không thể nói rõ bằng lời.

Nam Cung Hào úp úp mở mở đáp: “Chỉ cần có thể giúp cơ thể anh ấy tốt

lên, cô làm gì cũng được.”

Nói xong, Nam Cung Hào bắn cho Trần Kiệt một ánh mắt, hai người họ cùng nhau ra khỏi phòng sách, còn không quên đóng cửa lại.

Hai người họ cứ như vậy mà đã đi rồi sao?

Không phải mỗi ngày Nam Cung Hào đều mặc áo blouse của bác sĩ sao?

Nghề nghiệp của anh ta hẳn là bác sĩ chứ?

Người bệnh ở đây vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp, anh ta là một bác sĩ, sao có thể rời khỏi chứ? Chuyện này không khoa học chút nào!

Lâm Khiết Vy bất đắc dĩ ngồi trên chiếc ghế Nam Cung Hào vừa ngồi, nhìn người đàn ông đang ở gần mình trong gang tấc.

Hơi thở của anh thật nặng nề, giống như sốt cao quá khiến việc hô hấp gặp vấn đề, đôi mắt hơi nhắm lại, lông mi thỉnh thoảng lại run rẩy. Mũi đẹp như vậy, giống như tượng điêu khắc Âu Mỹ vậy, chẳng qua lúc này có lẽ do anh đang khổ sở, nên nhíu chặt mày lại.

“Nè, anh Kiêu? Anh sao rồi?" Lúc này Lâm Khiết Vy vô cùng áy náy, thân là tình nhân của người ta, vốn nên tận tâm tận lực mà hầu hạ anh cho tốt, bản thân không biết vì sao lại xui xẻo tới mức cắn người ta bị thương, hại ông chủ giàu có của mình nằm liệt trên giường bệnh.

"Anh Kiêu, đều do tôi không tốt, tôi không nên cắn anh, tôi sai rồi, anh tha thứ cho tôi đi."

Mạc Lâm Kiêu vẫn luôn âm thầm vận công chống lại độc tố, loáng thoáng nghe được một giọng nữ mềm mại nhẹ nhàng, giống như đọc thần chú vậy, ồn ào đến mức khiến anh không cách nào tập trung tinh lực, cuối cùng anh thở ra, sâu kín mở to mắt.

Khi nhìn thấy gương mặt của Lâm Khiết Vy đang dựa sát vào, giống như có một sức hút rất lớn, hấp dẫn anh kéo cô gái trước mặt vào trong lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook