Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
Chương 258: Cậu Kiêu chỉ có một
Moon
16/03/2021
Cộp, cộp... Tiếng giày da giòn dã chậm rãi đến gần.
Tất cả mọi người đều nhìn sang theo tiếng, tất cả đều run lên, trong nháy mắt ngạt thở!
Một người đàn ông đẹp trai khí thế quá đáng sợ!
Cao lớn thẳng tắp, như núi như tùng!
Gương mặt kia xinh đẹp yêu nghiệt, làm mọi người phải điên đảo!
Da trắng như tuyết môi đỏ như son, sâu mắt như biển...
Đã không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của anh nữa.
Tuy anh rất đẹp, nhưng lại làm người khác không rét mà run!
Chỉ cần một chút, liền bị khí thế mạnh mẽ bá đạo quanh người anh làm cho chấn động, không dám nhìn thẳng anh một giây nào, bởi vì sẽ có thể bị ánh mắt lạnh như băng của anh lăng trì.
Lâm Khiết Vy ngơ ngác ngẩng khuôn mặt nhỏ luôn, nhìn Mạc Lâm Kiêu đi tới, cả người đều hoảng hốt.
Ông trời của tôi! Sao anh ta lại tới đây?
Cô không nhìn nhầm chứ?
Vậy mà cô có thể gặp được Mạc Lâm Kiêu trong một phòng bệnh nhỏ của bệnh viện!
Nháy mắt mấy lần, cô vẫn có dáng vẻ ngây người như phỗng.
"Tổng giám đốc Kiêu đến bệnh viện kiểm tra công việc!" Giám đốc chui ra từ sau lưng Mạc Lâm Kiêu, lớn tiếng thông báo với tất cả mọi người.
Cuối cùng Kim Ngọc cũng nhận ra Mạc Lâm Kiêu, cô ta đã từng nhìn thấy anh từ xa ở trong lễ đính hôn của Lâm Thúy Lan!
"Cậu Kiêu!" Kim Ngọc thấp giọng thì thầm.
Tất cả mọi người nghe được, đều rùng mình một cái!
Tổng giám đốc Kiêu... Sẽ có rất nhiều.
Nhưng ở trong thành phố này, chỉ có một người! Đó chính là người áp đảo cao hơn hết... Mạc Lâm Kiêu!
Tôn tại giống như để vương! Là nhân vật tất cả mọi người đều ngửa mặt trông lên. Chương 258: Cậu Kiêu chỉ có một
Cộp, cộp... Tiếng giày da giòn dã chậm rãi đến gần.
Tất cả mọi người đều nhìn sang theo tiếng, tất cả đều run lên, trong nháy mắt ngạt thở!
Một người đàn ông đẹp trai khí thế quá đáng sợ!
Cao lớn thẳng tắp, như núi như tùng!
Gương mặt kia xinh đẹp yêu nghiệt, làm mọi người phải điên đảo!
Da trắng như tuyết môi đỏ như son, sâu mắt như biển...
Đã không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của anh nữa.
Tuy anh rất đẹp, nhưng lại làm người khác không rét mà run!
Chỉ cần một chút, liền bị khí thế mạnh mẽ bá đạo quanh người anh làm cho chấn động, không dám nhìn thẳng anh một giây nào, bởi vì sẽ có thể bị ánh mắt lạnh như băng của anh lăng trì.
Lâm Khiết Vy ngơ ngác ngẩng khuôn mặt nhỏ luôn, nhìn Mạc Lâm Kiêu đi tới, cả người đều hoảng hốt.
Ông trời của tôi! Sao anh ta lại tới đây?
Cô không nhìn nhầm chứ?
Vậy mà cô có thể gặp được Mạc Lâm Kiêu trong một phòng bệnh nhỏ của bệnh viện!
Nháy mắt mấy lần, cô vẫn có dáng vẻ ngây người như phỗng.
"Tổng giám đốc Kiêu đến bệnh viện kiểm tra công việc!" Giám đốc chui ra từ sau lưng Mạc Lâm Kiêu, lớn tiếng thông báo với tất cả mọi người.
Cuối cùng Kim Ngọc cũng nhận ra Mạc Lâm Kiêu, cô ta đã từng nhìn thấy anh từ xa ở trong lễ đính hôn của Lâm Thúy Lan!
"Cậu Kiêu!" Kim Ngọc thấp giọng thì thầm.
Tất cả mọi người nghe được, đều rùng mình một cái!
Tổng giám đốc Kiêu... Sẽ có rất nhiều.
Nhưng ở trong thành phố này, chỉ có một người! Đó chính là người áp đảo cao hơn hết... Mạc Lâm Kiêu!
Tôn tại giống như để vương! Là nhân vật tất cả mọi người đều ngửa mặt trông lên.Thần thoại... phía trên đám mây cao không thể chạm!
Mạc Lâm Kiêu chậm rãi đi đến, ánh mắt sâu thẳm, đầu tiên là nhìn lên trên mặt Lâm Khiết Vy, nhìn vẻ mặt mờ mịt luống cuống của cố không sót một cái gì.
"Rất náo nhiệt nha!"
Anh lạnh lùng phun ra từng chữ, lại thả ra ý lạnh và châm chọc vô biên vô tận.
Giác quan thứ sáu của phó giám đốc Long cực kì bén nhay, vậy mà trong nháy mắt cũng cảm giác được một sát khí như núi đổ đánh tới chỗ ông ta, hai cái đùi của ông ta liên mềm nhũn, nếu như không phải có Kim Ngọc đỡ, chắc hẳn ông ta sẽ ngã xuống mặt đất.
Quả nhiên cậu kiêu đáng sợ y như lời đồn!
Đôi mắt đẹp của Mạc Lâm Kiêu đảo qua Hạ Dịch Sâm nhanh như gió, phát hiện anh ta đứng rất gần Lâm Khiết Vy, trong nháy mắt sát ý đã tụ lại giữa hai lông mày.
"Giám đốc, chẳng lẽ là tôi tính sai rồi sao? Khoa tim mạch đã biến thành tòa án rồi?" Mạc Lâm Kiêu đút một tay vào túi, vẻ mặt tà mị, khinh miệt nhìn phó giám đốc Long và Kim Ngọc, hừ lạnh một tiếng, "Có chuyện gì vậy?"
Giám đốc bị gọi tên cả người run lên một cái, lập tức nói như vẹt, ảo não kêu lên, Phó giám đốc Long! Ông nói đi! Ở đây có chuyện gì xảy ra? Một khoa tim mạch, không chữa bệnh không cứu người, ở chỗ này ồn ồn ào ào không ngừng, mất mặt!"
"Báo cáo cậu Kiêu, báo cáo giám đốc, Lâm Khiết Vy cố ý gây tổn thương cho bệnh nhân, cô ta còn chống đối không thừa nhận, cho nên mới ồn ào" Phó giám đốc Long cúi đầu thấp xuống, giọng nói cũng phát run.
"Ồ. xem ra phó giám đốc Long là người phát xử." Mạc Lâm Kiêu châm chọc cười lạnh một tiếng, "Không đi làm quan toà, đáng tiếc." Giọng điệu âm dương quái khí, khiến phó giám đốc Long lạnh đến
mức trong nháy mắt tê cả da đầu. Người khác tất cả đều e ngại Mạc Lâm Kiêu, Lâm Khiết Vy lại
không sợ, đột nhiên nhìn thấy anh đến, ngược lại có một loại cảm giác có chỗ dựa khi người lớn nhà mình đến, lập tức ưỡn ngực, lanh lảnh cáo trạng.
"Tôi không cố ý đâm bệnh nhân, là bệnh nhân tự mình đâm mình, sau đó vu oan cho tôi! Phó giám đốc Long chưa điều tra rõ ràng sự thật, đã khăng khăng muốn đuổi việc tôi, tôi không phục!"
Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng nhìn cô một chút.
Ừm, cô nhóc này còn không ngu ngốc, biết nổi dậy đúng lúc. "Sự thật đã rất rõ ràng! Bệnh nhân đã nói là chính cô đâm cậu ta! Sa thải cô còn nhẹ, hừ!"
Phó giám đốc Long nói rất hùng hồn, còn nhìn về phía giám đốc, "Ngài giám đốc, nếu như bệnh nhân truyền việc này lên trên mạng, danh dự của bệnh viện chúng ta coi như xong! Loại y tá không có đức như Lâm Khiết Vy, nhất định phải đuổi việc! Ông nói có đúng hay không?"
"Một khi bị đưa lên trên mạng đi, đúng là quá phiền toái. Phó giám đốc Long xử lý chuyện này rất tốt, đuối việc là đúng!"
Giám đốc vừa nói ra khỏi miệng, phó giám đốc Long và Kim Ngọc đều lộ ra ánh mất đac ý.
Trên mặt Hạ Dịch Sâm tràn đầy vẻ lo lắng.
Lâm Khiết Vy nhíu mày, trong mắt có vẻ tức giận,
"Thật sao?"
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên quay mặt sang bên cạnh, một đôi mắt ưng tĩnh mịch, yên lặng nhìn chằm chằm giám đốc, chỉ vẻn vẹn hai chữ kia, nhưng trong nháy mắt đã làm cả gian phòng đều nguội xuống, phòng bệnh nho nhỏ rét lạnh giống như là hầm băng. Giám đốc bị cậu Kiêu nhìn như vậy, linh hồn cũng đang run rẩy, há
hốc mồm, lắp bắp run, "Chuyện này chuyện này... hình như không đúng." "Giám đốc cũng còn nghi vấn sao?" Mặc dù giọng điệu của Mạc Lâm Kiêu cực kì lười biếng, nhưng lại làm người khác sợ hãi.
"A... đúng, đúng vậy, còn nghi vấn! Việc này còn có điểm đáng ngờ!"
Mạc Lâm Kiêu cười một tiếng, "Muốn nghe sự thật đơn giản!" Anh nhẹ nhàng vẫy tay, Trần Kiệt cao lớn tà khí mỉm cười ra sân. "Cậu Kiêu!" Trần Kiệt cung kính đứng trước mặt Mạc Lâm Kiêu, cúi đầu.
"Đi, để cậu ta nói vài lời sự thật nghe một chút."
Anh hất cảm, rất phiền chán chỉ người đàn ông trẻ tuổi trên giường bệnh.
"Rõ!"
Trần Kiệt đáp lại, quay người vô lại cười xấu xa, siết chặt nắm đấm, bước từng bước một tới gần người đàn ông trẻ tuổi. Người đàn ông trẻ tuổi bị sát khí ngập trời của Trần Kiệt dọa sợ,
toàn thân run lẩy bẩy, răng trên răng dưới vang lên kẽo kẹt.
"Thắng nhãi! Tôi khuyên cậu, vẫn nên nhanh chóng nói thật, nếu không..." Trần Kiệt cười gần, tiến sát lại bên tai cậu ta, thấp giọng nói tiếp, "Chết không có chỗ chôn!"
A!
Trong lòng người đàn ông trẻ tuổi hơi hồi hộp một chút.
Trần Kiệt đã nhanh chóng ra tay, răng rắc một tiếng, đã tháo khớp cằm của cậu ta xuống, tiếp theo lại nghe được một tiếng răng rấc, cánh tay phải của người tuổi trẻ cũng bị Trần Kiệt giật xuống đến!
Hai khớp nối đồng thời trật khớp!
"A a, ô ô!"
Người trẻ tuổi đau đến mức kêu gào lên, chỉ mới mấy giây, trên mặt đã đổ đầy từng giọt mồ hôi lớn, cả khuôn mặt tái nhợt giống như linh hồn, tất cả cơ bắp toàn thân đều đang nhanh chóng run rẩy.
"Khà khà khà, có phải chơi rất vui hay không? Rất thoải mái nhỉ?"
Trần Kiệt cười ranh mãnh, móng tay bấu vào chỗ khớp nối bị trật
khớp của người đàn ông trẻ tuổi!
A!
Người trẻ tuổi kêu lên một tiếng quái dị, đau đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo, toàn thân không thể nhịn được mà co giật kịch liệt, đau đến mức nước mắt nước mũi chảy dàn dụa.
Kim Ngọc bị dọa đến mức gần như không nhịn được nước tiểu,
run rẩy nắm chặt lấy cánh tay bố mình, cũng không dám nhìn.
Hứa Tịnh cũng bị dọa đến mức xoay mặt đi, những người còn lại nào có dám nhìn thẳng. Lâm Khiết Vy lại nhìn say sưa ngon lành, còn có vẻ hả giận.
Đáng đời!
Ai bảo vừa rồi tên nhóc kia ngậm máu phun người!
Không phải vừa rồi cậu ta trâu bò hống hách dội nước bẩn lên người cô sao!
Nhưng mà... Tên Trần Kiệt này ra tay đúng là đủ tàn nhẫn.
Mạc Lâm Kiêu đúng là nhân vật không chọc nổi... Nghĩ như vậy, Lâm Khiết Vy sợ hãi len lén liếc Mạc Lâm Kiêu ở bên cạnh, vừa vặn, Mạc Lâm Kiêu cũng đang nhìn cô, hơi nhướng lông mày nhỏ đến mức không thể nhìn thấy với cô, Lâm Khiết Vy bị dọa đến mức nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt.
Trần Kiệt chậm rãi ung dung nối hai khớp nối về cho cậu ta, người trẻ tuổi kia mới không còn gào thét nữa, há miệng lớn thở gấp, cả người đều như bị mất nước. Lại nhìn ánh mắt Trần Kiệt, sợ hãi giống như là nhìn thấy ma quỷ vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn sang theo tiếng, tất cả đều run lên, trong nháy mắt ngạt thở!
Một người đàn ông đẹp trai khí thế quá đáng sợ!
Cao lớn thẳng tắp, như núi như tùng!
Gương mặt kia xinh đẹp yêu nghiệt, làm mọi người phải điên đảo!
Da trắng như tuyết môi đỏ như son, sâu mắt như biển...
Đã không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của anh nữa.
Tuy anh rất đẹp, nhưng lại làm người khác không rét mà run!
Chỉ cần một chút, liền bị khí thế mạnh mẽ bá đạo quanh người anh làm cho chấn động, không dám nhìn thẳng anh một giây nào, bởi vì sẽ có thể bị ánh mắt lạnh như băng của anh lăng trì.
Lâm Khiết Vy ngơ ngác ngẩng khuôn mặt nhỏ luôn, nhìn Mạc Lâm Kiêu đi tới, cả người đều hoảng hốt.
Ông trời của tôi! Sao anh ta lại tới đây?
Cô không nhìn nhầm chứ?
Vậy mà cô có thể gặp được Mạc Lâm Kiêu trong một phòng bệnh nhỏ của bệnh viện!
Nháy mắt mấy lần, cô vẫn có dáng vẻ ngây người như phỗng.
"Tổng giám đốc Kiêu đến bệnh viện kiểm tra công việc!" Giám đốc chui ra từ sau lưng Mạc Lâm Kiêu, lớn tiếng thông báo với tất cả mọi người.
Cuối cùng Kim Ngọc cũng nhận ra Mạc Lâm Kiêu, cô ta đã từng nhìn thấy anh từ xa ở trong lễ đính hôn của Lâm Thúy Lan!
"Cậu Kiêu!" Kim Ngọc thấp giọng thì thầm.
Tất cả mọi người nghe được, đều rùng mình một cái!
Tổng giám đốc Kiêu... Sẽ có rất nhiều.
Nhưng ở trong thành phố này, chỉ có một người! Đó chính là người áp đảo cao hơn hết... Mạc Lâm Kiêu!
Tôn tại giống như để vương! Là nhân vật tất cả mọi người đều ngửa mặt trông lên. Chương 258: Cậu Kiêu chỉ có một
Cộp, cộp... Tiếng giày da giòn dã chậm rãi đến gần.
Tất cả mọi người đều nhìn sang theo tiếng, tất cả đều run lên, trong nháy mắt ngạt thở!
Một người đàn ông đẹp trai khí thế quá đáng sợ!
Cao lớn thẳng tắp, như núi như tùng!
Gương mặt kia xinh đẹp yêu nghiệt, làm mọi người phải điên đảo!
Da trắng như tuyết môi đỏ như son, sâu mắt như biển...
Đã không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của anh nữa.
Tuy anh rất đẹp, nhưng lại làm người khác không rét mà run!
Chỉ cần một chút, liền bị khí thế mạnh mẽ bá đạo quanh người anh làm cho chấn động, không dám nhìn thẳng anh một giây nào, bởi vì sẽ có thể bị ánh mắt lạnh như băng của anh lăng trì.
Lâm Khiết Vy ngơ ngác ngẩng khuôn mặt nhỏ luôn, nhìn Mạc Lâm Kiêu đi tới, cả người đều hoảng hốt.
Ông trời của tôi! Sao anh ta lại tới đây?
Cô không nhìn nhầm chứ?
Vậy mà cô có thể gặp được Mạc Lâm Kiêu trong một phòng bệnh nhỏ của bệnh viện!
Nháy mắt mấy lần, cô vẫn có dáng vẻ ngây người như phỗng.
"Tổng giám đốc Kiêu đến bệnh viện kiểm tra công việc!" Giám đốc chui ra từ sau lưng Mạc Lâm Kiêu, lớn tiếng thông báo với tất cả mọi người.
Cuối cùng Kim Ngọc cũng nhận ra Mạc Lâm Kiêu, cô ta đã từng nhìn thấy anh từ xa ở trong lễ đính hôn của Lâm Thúy Lan!
"Cậu Kiêu!" Kim Ngọc thấp giọng thì thầm.
Tất cả mọi người nghe được, đều rùng mình một cái!
Tổng giám đốc Kiêu... Sẽ có rất nhiều.
Nhưng ở trong thành phố này, chỉ có một người! Đó chính là người áp đảo cao hơn hết... Mạc Lâm Kiêu!
Tôn tại giống như để vương! Là nhân vật tất cả mọi người đều ngửa mặt trông lên.Thần thoại... phía trên đám mây cao không thể chạm!
Mạc Lâm Kiêu chậm rãi đi đến, ánh mắt sâu thẳm, đầu tiên là nhìn lên trên mặt Lâm Khiết Vy, nhìn vẻ mặt mờ mịt luống cuống của cố không sót một cái gì.
"Rất náo nhiệt nha!"
Anh lạnh lùng phun ra từng chữ, lại thả ra ý lạnh và châm chọc vô biên vô tận.
Giác quan thứ sáu của phó giám đốc Long cực kì bén nhay, vậy mà trong nháy mắt cũng cảm giác được một sát khí như núi đổ đánh tới chỗ ông ta, hai cái đùi của ông ta liên mềm nhũn, nếu như không phải có Kim Ngọc đỡ, chắc hẳn ông ta sẽ ngã xuống mặt đất.
Quả nhiên cậu kiêu đáng sợ y như lời đồn!
Đôi mắt đẹp của Mạc Lâm Kiêu đảo qua Hạ Dịch Sâm nhanh như gió, phát hiện anh ta đứng rất gần Lâm Khiết Vy, trong nháy mắt sát ý đã tụ lại giữa hai lông mày.
"Giám đốc, chẳng lẽ là tôi tính sai rồi sao? Khoa tim mạch đã biến thành tòa án rồi?" Mạc Lâm Kiêu đút một tay vào túi, vẻ mặt tà mị, khinh miệt nhìn phó giám đốc Long và Kim Ngọc, hừ lạnh một tiếng, "Có chuyện gì vậy?"
Giám đốc bị gọi tên cả người run lên một cái, lập tức nói như vẹt, ảo não kêu lên, Phó giám đốc Long! Ông nói đi! Ở đây có chuyện gì xảy ra? Một khoa tim mạch, không chữa bệnh không cứu người, ở chỗ này ồn ồn ào ào không ngừng, mất mặt!"
"Báo cáo cậu Kiêu, báo cáo giám đốc, Lâm Khiết Vy cố ý gây tổn thương cho bệnh nhân, cô ta còn chống đối không thừa nhận, cho nên mới ồn ào" Phó giám đốc Long cúi đầu thấp xuống, giọng nói cũng phát run.
"Ồ. xem ra phó giám đốc Long là người phát xử." Mạc Lâm Kiêu châm chọc cười lạnh một tiếng, "Không đi làm quan toà, đáng tiếc." Giọng điệu âm dương quái khí, khiến phó giám đốc Long lạnh đến
mức trong nháy mắt tê cả da đầu. Người khác tất cả đều e ngại Mạc Lâm Kiêu, Lâm Khiết Vy lại
không sợ, đột nhiên nhìn thấy anh đến, ngược lại có một loại cảm giác có chỗ dựa khi người lớn nhà mình đến, lập tức ưỡn ngực, lanh lảnh cáo trạng.
"Tôi không cố ý đâm bệnh nhân, là bệnh nhân tự mình đâm mình, sau đó vu oan cho tôi! Phó giám đốc Long chưa điều tra rõ ràng sự thật, đã khăng khăng muốn đuổi việc tôi, tôi không phục!"
Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng nhìn cô một chút.
Ừm, cô nhóc này còn không ngu ngốc, biết nổi dậy đúng lúc. "Sự thật đã rất rõ ràng! Bệnh nhân đã nói là chính cô đâm cậu ta! Sa thải cô còn nhẹ, hừ!"
Phó giám đốc Long nói rất hùng hồn, còn nhìn về phía giám đốc, "Ngài giám đốc, nếu như bệnh nhân truyền việc này lên trên mạng, danh dự của bệnh viện chúng ta coi như xong! Loại y tá không có đức như Lâm Khiết Vy, nhất định phải đuổi việc! Ông nói có đúng hay không?"
"Một khi bị đưa lên trên mạng đi, đúng là quá phiền toái. Phó giám đốc Long xử lý chuyện này rất tốt, đuối việc là đúng!"
Giám đốc vừa nói ra khỏi miệng, phó giám đốc Long và Kim Ngọc đều lộ ra ánh mất đac ý.
Trên mặt Hạ Dịch Sâm tràn đầy vẻ lo lắng.
Lâm Khiết Vy nhíu mày, trong mắt có vẻ tức giận,
"Thật sao?"
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên quay mặt sang bên cạnh, một đôi mắt ưng tĩnh mịch, yên lặng nhìn chằm chằm giám đốc, chỉ vẻn vẹn hai chữ kia, nhưng trong nháy mắt đã làm cả gian phòng đều nguội xuống, phòng bệnh nho nhỏ rét lạnh giống như là hầm băng. Giám đốc bị cậu Kiêu nhìn như vậy, linh hồn cũng đang run rẩy, há
hốc mồm, lắp bắp run, "Chuyện này chuyện này... hình như không đúng." "Giám đốc cũng còn nghi vấn sao?" Mặc dù giọng điệu của Mạc Lâm Kiêu cực kì lười biếng, nhưng lại làm người khác sợ hãi.
"A... đúng, đúng vậy, còn nghi vấn! Việc này còn có điểm đáng ngờ!"
Mạc Lâm Kiêu cười một tiếng, "Muốn nghe sự thật đơn giản!" Anh nhẹ nhàng vẫy tay, Trần Kiệt cao lớn tà khí mỉm cười ra sân. "Cậu Kiêu!" Trần Kiệt cung kính đứng trước mặt Mạc Lâm Kiêu, cúi đầu.
"Đi, để cậu ta nói vài lời sự thật nghe một chút."
Anh hất cảm, rất phiền chán chỉ người đàn ông trẻ tuổi trên giường bệnh.
"Rõ!"
Trần Kiệt đáp lại, quay người vô lại cười xấu xa, siết chặt nắm đấm, bước từng bước một tới gần người đàn ông trẻ tuổi. Người đàn ông trẻ tuổi bị sát khí ngập trời của Trần Kiệt dọa sợ,
toàn thân run lẩy bẩy, răng trên răng dưới vang lên kẽo kẹt.
"Thắng nhãi! Tôi khuyên cậu, vẫn nên nhanh chóng nói thật, nếu không..." Trần Kiệt cười gần, tiến sát lại bên tai cậu ta, thấp giọng nói tiếp, "Chết không có chỗ chôn!"
A!
Trong lòng người đàn ông trẻ tuổi hơi hồi hộp một chút.
Trần Kiệt đã nhanh chóng ra tay, răng rắc một tiếng, đã tháo khớp cằm của cậu ta xuống, tiếp theo lại nghe được một tiếng răng rấc, cánh tay phải của người tuổi trẻ cũng bị Trần Kiệt giật xuống đến!
Hai khớp nối đồng thời trật khớp!
"A a, ô ô!"
Người trẻ tuổi đau đến mức kêu gào lên, chỉ mới mấy giây, trên mặt đã đổ đầy từng giọt mồ hôi lớn, cả khuôn mặt tái nhợt giống như linh hồn, tất cả cơ bắp toàn thân đều đang nhanh chóng run rẩy.
"Khà khà khà, có phải chơi rất vui hay không? Rất thoải mái nhỉ?"
Trần Kiệt cười ranh mãnh, móng tay bấu vào chỗ khớp nối bị trật
khớp của người đàn ông trẻ tuổi!
A!
Người trẻ tuổi kêu lên một tiếng quái dị, đau đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo, toàn thân không thể nhịn được mà co giật kịch liệt, đau đến mức nước mắt nước mũi chảy dàn dụa.
Kim Ngọc bị dọa đến mức gần như không nhịn được nước tiểu,
run rẩy nắm chặt lấy cánh tay bố mình, cũng không dám nhìn.
Hứa Tịnh cũng bị dọa đến mức xoay mặt đi, những người còn lại nào có dám nhìn thẳng. Lâm Khiết Vy lại nhìn say sưa ngon lành, còn có vẻ hả giận.
Đáng đời!
Ai bảo vừa rồi tên nhóc kia ngậm máu phun người!
Không phải vừa rồi cậu ta trâu bò hống hách dội nước bẩn lên người cô sao!
Nhưng mà... Tên Trần Kiệt này ra tay đúng là đủ tàn nhẫn.
Mạc Lâm Kiêu đúng là nhân vật không chọc nổi... Nghĩ như vậy, Lâm Khiết Vy sợ hãi len lén liếc Mạc Lâm Kiêu ở bên cạnh, vừa vặn, Mạc Lâm Kiêu cũng đang nhìn cô, hơi nhướng lông mày nhỏ đến mức không thể nhìn thấy với cô, Lâm Khiết Vy bị dọa đến mức nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt.
Trần Kiệt chậm rãi ung dung nối hai khớp nối về cho cậu ta, người trẻ tuổi kia mới không còn gào thét nữa, há miệng lớn thở gấp, cả người đều như bị mất nước. Lại nhìn ánh mắt Trần Kiệt, sợ hãi giống như là nhìn thấy ma quỷ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.