Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
Chương 249: Cầu xin người khác không thể chỉ dựa vào miệng
Moon
16/03/2021
Thậm chí, anh còn chẳng buồn liec mắt nhìn đến tờ báo trong tay.
Khi Lâm Khiết Vy bước đến phòng ăn, đột nhiên cô nghĩ tới nhiệm vụ mà hiệu trưởng đã giao cho, đôi måt to tròn khế chuyển động một vòng, chợt cười hì hì rồi nhìn Mạc Lâm Kiêu, cô nói:
"Ngài Mạc đen sớm the! Hôm nay trông thật đẹp trai nha!"
Mạc Lâm Kiêu âm thầm nhướng mày, đôi mắt đại bàng sâu thầm, anh buông tờ báo trong tay xuống, sau lạnh lùng mà đáp, "Ừ, chào! Thế nhưng sâu trong đáy lòng lại đang nhàn nhạt vui sướng. Cô khen anh đẹp trai...
Kể từ khi bắt đầu quen biết cô, đây là lần đầu tiên cô chủ động khen anh. Nhưng vui mừng còn chẳng được mấy giây, đột nhiên anh suy
nghĩ lại, không đúng!
Cô gái này hôm nay không được bình thường!
Hừ, tiểu hồ ly này, thật xảo quyệt mà, đột nhiên trông khác thường như vậy, chắc chắn có quỷ, không biết cô lại đang âm thầm ra tín hiệu gì đây.
Con ngươi đen láy của anh âm thầm quan sát cô kĩ càng hơn ở phía đổi diện.
Đáng tiếc..
Cô nàng Lâm Khiết Vy này một khi nhìn thấy đồ ăn ngon...sẽ ngay lập tức mà quên mất lối về, hai bàn tay nhỏ đang bận rộn không ngừng, đũa và muống đồng thời ra trận, nhồi nhét thức ăn vào trong miệng, khiến cho hai cái má nhỏ phồng ra liên tục.
Mèo con hóa hamster chỉ trong tích tắc.
Đôi mắt to tròn, trong veo vắt vẫn đang đảo quanh, nhìn mâm thức ăn trên bàn mà đánh giá.
Mạc Lâm Kiêu không nói nên lời trong vài giây, nhìn cô nhịn không được mà gắp những con tôm to bự gần chỗ anh vào trong chén. Thịt bò viên được đưa tới bằng thìa, cô dứt khoát há rộng cái miệng nhỏ, dũng cảm nuốt xuống hết một ngụm.
Cái cảm giác hoàn thành được việc cho mèo ăn lại lần nữa lấp đầy nội tâm Mạc Lâm Kiêu, khiến anh cũng dần dần thấy đói, đoạn, anh cầm thìa đưa từng muống súp vào miệng chậm rãi nếm thử. Anh có thói ở sạch sẽ, thế nhưng lại chẳng hề để ý đến cái thìa ấy, Lâm Khiết Vy mới vừa dùng qua.
Bác Trần chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này, ông khế nhấp miệng, âm thầm mà trộm vui vẻ trong lòng.
Sau khi đã ăn no, Lâm Khiết Vy thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng nhỏ, sau đó cùng người hầu súc miệng. Khi ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Mạc Lâm Kiêu vẫn đang rất ung dung từ tốn mà ăn, ưu nhã như vậy, cao quý như vậy, phong cách ăn cơm gió cuốn mây tan, quả thực trái ngược hoàn toàn so với người khác.
Ăn no rồi, cô cũng có tâm tư để thực hiện những toan tính nhó của mình. "Hì hì, ngài Mộ này, nghe nói tập đoàn dược phẩm Thiên Y của
ngài hằng năm đều sẽ phân bổ một khoản tiền lớn để chữa bệnh cho trẻ em nghèo, thật khiến người khác khâm phục, thật tuyệt vời làm sao!"
Mạc Lâm Kiều lười biếng liếc nhìn cô một cái, bộ dáng lanh lợi này, anh cảm thấy hết sức diễm lệ.
"Hiệu trưởng của chúng tôi đã nói về ngài với sự ngưỡng mộ rất lớn, nói rằng ngài đã quyên góp các phòng học cho trường chúng tôi, ngài là một nhà hảo tâm, là một nhà từ thiện vĩ đại được người người ca ngợi!"Mạc Lâm Kiêu đặt thìa ăn xuống, rửa sạch, lau miệng, sau đó nhàn nhạt mà nói, "Hôm nay đã nói nhiều rồi."
Hừ.
Người này là vua trò chuyện gây khó xử. Trực tiếp chặn hỏng đề tài.
Mạc Lâm Kiêu đứng dậy, Lâm Khiết Vy cũng ngay lập tức nhanh nhẹn mà đi theo bên người anh, giống như một tùy tùng vậy, cô nhanh chóng nói, "Ngài Mộ, cuối tuần này trường chúng tôi tổ chức kỷ niệm thành lập trường, ngài thân là nhà từ thiện của trường học chúng tôi, có phải cũng nên đi tham gia một chút chứ?"
"Không hứng thú!
"Thầy và trò trường chúng tôi đều rất mong muốn sự góp mặt của
ngài! Ngài đi một chút đi mà?" Mắt thấy Mạc Lâm Kiêu muốn đi ra khỏi biệt thự, Lâm Khiết Vy gấp đến đổ mồ hôi, cô dứt khoát tiến lên ôm lấy cánh tay anh, nửa
"Bọn họ mong đợi ra sao, liên quan gì đến tôi!"
treo trên người anh. "Ngài Mộ, ngài Mộ! Ngài đừng từ chối mà, suy xét lại một chút xem sao, tất cả học sinh đều rất ngưỡng mộ ngài, khát khao có thể được thấy mặt ngài...... Mạc Lâm Kiêu rốt cuộc cũng dừng bước, anh khẽ cuối đầu nhìn cô gái đang dính chặt trên người mình, ánh mắt bỗng trở nên quỷ quyệt.
"Muốn tôi đi phải không?"
Lâm Khiết Vy có chút sững sờ, cô rất nhanh dùng sức mà gật đầu.
"Muốn! Vô cùng muốn!"
"Muốn tôi đi, tôi bắt buộc phải đi sao?"
"A? Ngài Mộ......"
"Cầu xin tôi đi!"
Dựa vào đâu chứ! Người này có thể nói chuyện dễ nghe hơn được không!
"Cầu xin ngài Mộ, cầu ngài đi tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường đi, được không?"
Mạc Lâm Kiêu nhàn nhạt nở nụ cười cười, khuôn mặt càng tỏa ra
sự xinh đẹp đến mê người, Lâm Khiết Vy cơ hồ là xem đến ngây ra. Chết tiệt, yêu nghiệt này, một người đàn ông, lớn lên đẹp như vậy làm gì!
Không ngờ, anh cười nói: "Không được!"
"Hả?" Lâm Khiết Vy sững sờ, đôi mắt to tròn chớp chớp vải cái, ngơ ngác mà treo trên cánh tay anh như cũ, nhất thời không biết nên nói cái gì là tốt.
Vẻ ngốc nghếch đáng yêu của cô khiến cho tâm tình của Mạc Lâm Kiêu thoáng cái tốt lên, anh chợt đưa tay nhéo lấy khuôn mặt trắng trẻo mịn màng ấy.
"Cầu xin người khác không chỉ dựa vào miệng. Hiểu không?"
Nói xong, mỹ nhân vứt cho cô một cái nhìn tà mị, phong trần mà bước ra khỏi biệt thự, đoạn, tiến vào trong một chiếc xe sang trọng dưới tầm mắt ngơ ngác của Lâm Khiết Vy.
Siêu xe của Mạc Lâm Kiêu đã không còn ở đây nữa, lúc này, Lâm Khiết Vy mới kịp hoàn hồn, cô dùng tay xoa xoa mặt mình, u ám mà thở dài trong oán hận.
Mạc Lâm Kiêu anh thật cứng xương mà! Sao lại phải khó nói như vậy?
Không phải chỉ là đi tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường thôi sao?
Anh cần gì làm đến mức này, khiến cho tình phụ nhỏ như tôi thấy thật khó xử.
Anh ta vừa rồi là có ý gì?
Cầu xin người khác không thể chỉ dựa vào miệng. Vậy cô làm sao mới có thể cầu xin anh? Dựa vào thân thể chắc? Trên đường đến bệnh viện, Lâm Khiết Vy vẫn luôn vì chuyện này mà buồn phiền không thôi, đầu như muốn nổ tung khi nghĩ đến, cũng chẳng nghĩ ra được một cái cớ nào.
Tới bệnh viện, thật sự không còn cách nào khác nữa, cô khóc lóc gửi tin nhắn Wechat đến cho Mạc Lâm Kiêu.
"Quỳ cầu anh ngài Mộ xin hãy nhắc nhở một chút, phương thức cầu xin?"
Mạc Lâm Kiêu đang họp buổi sáng, hiếm khi mà dừng cuộc họp lại, anh cầm điện thoại di động lên, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như băng sơn, không coi ai ra gì mà trả lời tin nhắn.
"Không nhắc nhở, tự mình suy nghĩ!”.
Lâm Khiết Vy - cá trạch nhỏ, cô cầu xin người đàn ông của mình, cầu như thế nào, không phải cô rõ lắm sao?
Bạn học Lâm Khiết Vy phát điên lên, tiếp theo lại gửi đến một biểu tượng lăn lộn trên đất.
Sau khi xem xong, Mạc Lâm Kiêu thật sự không nhịn được, anh cúi đầu, cong môi cười một cái.
Nhóm người tham dự cuộc họp buổi sáng, tất cả đều có một cảm
giác như bị sét đánh. Không ngờ, Mạc Lâm Kiêu vừa nhấc mí mắt, ngay sau đó lập tức biến thành một khuôn mặt kinh khủng như sông băng, anh uy nghiêm mà quát, “Vừa rồi đã nói đến chỗ nào rồi?”
Mọi người sợ đến mức trái tim bỗng chốc co rụt lại, thiếu chút nữa đã không thông hơi. Trong phòng bệnh ngoại khoa, Tề Việt xem video trên máy tính
bảng, càng xem càng bực bội.
"Không phải, tất cả đều không phải, tôi muốn Ngọc!"
Tề Việt đã xem qua hết tất cả các video quay chụp Kim Ngọc mà anh ta tìm được trong thành phố, mệt đến mức hai mắt muốn mù, kết quả, không một ai trong số đó là yêu nữ nhỏ trong tâm trí anh.
"Các người đúng thật là ngu xuẩn! Ngay đến cả chuyện đơn giản như vậy cũng làm không xong!”
Të Việt hét lớn, anh ta dùng sức mà đập máy tính bảng lên tường.
Bởi vì động tác quá mạnh, vô tình khẽ động đến xương sườn còn đang thương tích, đau đến mức khiến anh ta thở gấp không ngừng.
Thượng Quan Tư đứng bên cạnh chứng kiến mà đau lòng vô cùng, “Ai, con đừng vội, miệng vết thương rách thì phải làm sao bây giờ? Chậm rãi tìm có vấn đề gì sao, chỉ cần cô ấy hiện giờ vẫn còn đang ở trong thành phố, nhà họ Tề chúng ta nhất định sẽ tìm ra cho con.
"Mẹ! Trái tim con trai mẹ hiện tại rất đau, đau quá, đau quá! Con không thể thở nổi, con muốn chết!"
"Được rồi, không đau, không đau, mẹ nhất định sẽ kiệt lực giúp con tìm, nhất định sẽ tìm được, ha".
"Mẹ, người mau kêu cậu nhỏ giúp con tìm kiếm, năng lực của cậu nhỏ, so với chúng ta sẽ tìm nhanh hơn!”
“Nhưng..."
"Đừng nhưng nhị, nếu người không đi cầu xin sự giúp đỡ của cậu nhỏ, con sẽ không sống nữa, sẽ chết cho người xem!”
"Ai, được, đừng làm loạn nữa, khi quay về, mẹ sẽ tìm cậu nhỏ của con để bàn về việc này. Được chứ?”
"Hiện tại mẹ mau đi đi! Mau đi!”
Khi Lâm Khiết Vy bước đến phòng ăn, đột nhiên cô nghĩ tới nhiệm vụ mà hiệu trưởng đã giao cho, đôi måt to tròn khế chuyển động một vòng, chợt cười hì hì rồi nhìn Mạc Lâm Kiêu, cô nói:
"Ngài Mạc đen sớm the! Hôm nay trông thật đẹp trai nha!"
Mạc Lâm Kiêu âm thầm nhướng mày, đôi mắt đại bàng sâu thầm, anh buông tờ báo trong tay xuống, sau lạnh lùng mà đáp, "Ừ, chào! Thế nhưng sâu trong đáy lòng lại đang nhàn nhạt vui sướng. Cô khen anh đẹp trai...
Kể từ khi bắt đầu quen biết cô, đây là lần đầu tiên cô chủ động khen anh. Nhưng vui mừng còn chẳng được mấy giây, đột nhiên anh suy
nghĩ lại, không đúng!
Cô gái này hôm nay không được bình thường!
Hừ, tiểu hồ ly này, thật xảo quyệt mà, đột nhiên trông khác thường như vậy, chắc chắn có quỷ, không biết cô lại đang âm thầm ra tín hiệu gì đây.
Con ngươi đen láy của anh âm thầm quan sát cô kĩ càng hơn ở phía đổi diện.
Đáng tiếc..
Cô nàng Lâm Khiết Vy này một khi nhìn thấy đồ ăn ngon...sẽ ngay lập tức mà quên mất lối về, hai bàn tay nhỏ đang bận rộn không ngừng, đũa và muống đồng thời ra trận, nhồi nhét thức ăn vào trong miệng, khiến cho hai cái má nhỏ phồng ra liên tục.
Mèo con hóa hamster chỉ trong tích tắc.
Đôi mắt to tròn, trong veo vắt vẫn đang đảo quanh, nhìn mâm thức ăn trên bàn mà đánh giá.
Mạc Lâm Kiêu không nói nên lời trong vài giây, nhìn cô nhịn không được mà gắp những con tôm to bự gần chỗ anh vào trong chén. Thịt bò viên được đưa tới bằng thìa, cô dứt khoát há rộng cái miệng nhỏ, dũng cảm nuốt xuống hết một ngụm.
Cái cảm giác hoàn thành được việc cho mèo ăn lại lần nữa lấp đầy nội tâm Mạc Lâm Kiêu, khiến anh cũng dần dần thấy đói, đoạn, anh cầm thìa đưa từng muống súp vào miệng chậm rãi nếm thử. Anh có thói ở sạch sẽ, thế nhưng lại chẳng hề để ý đến cái thìa ấy, Lâm Khiết Vy mới vừa dùng qua.
Bác Trần chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này, ông khế nhấp miệng, âm thầm mà trộm vui vẻ trong lòng.
Sau khi đã ăn no, Lâm Khiết Vy thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng nhỏ, sau đó cùng người hầu súc miệng. Khi ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Mạc Lâm Kiêu vẫn đang rất ung dung từ tốn mà ăn, ưu nhã như vậy, cao quý như vậy, phong cách ăn cơm gió cuốn mây tan, quả thực trái ngược hoàn toàn so với người khác.
Ăn no rồi, cô cũng có tâm tư để thực hiện những toan tính nhó của mình. "Hì hì, ngài Mộ này, nghe nói tập đoàn dược phẩm Thiên Y của
ngài hằng năm đều sẽ phân bổ một khoản tiền lớn để chữa bệnh cho trẻ em nghèo, thật khiến người khác khâm phục, thật tuyệt vời làm sao!"
Mạc Lâm Kiều lười biếng liếc nhìn cô một cái, bộ dáng lanh lợi này, anh cảm thấy hết sức diễm lệ.
"Hiệu trưởng của chúng tôi đã nói về ngài với sự ngưỡng mộ rất lớn, nói rằng ngài đã quyên góp các phòng học cho trường chúng tôi, ngài là một nhà hảo tâm, là một nhà từ thiện vĩ đại được người người ca ngợi!"Mạc Lâm Kiêu đặt thìa ăn xuống, rửa sạch, lau miệng, sau đó nhàn nhạt mà nói, "Hôm nay đã nói nhiều rồi."
Hừ.
Người này là vua trò chuyện gây khó xử. Trực tiếp chặn hỏng đề tài.
Mạc Lâm Kiêu đứng dậy, Lâm Khiết Vy cũng ngay lập tức nhanh nhẹn mà đi theo bên người anh, giống như một tùy tùng vậy, cô nhanh chóng nói, "Ngài Mộ, cuối tuần này trường chúng tôi tổ chức kỷ niệm thành lập trường, ngài thân là nhà từ thiện của trường học chúng tôi, có phải cũng nên đi tham gia một chút chứ?"
"Không hứng thú!
"Thầy và trò trường chúng tôi đều rất mong muốn sự góp mặt của
ngài! Ngài đi một chút đi mà?" Mắt thấy Mạc Lâm Kiêu muốn đi ra khỏi biệt thự, Lâm Khiết Vy gấp đến đổ mồ hôi, cô dứt khoát tiến lên ôm lấy cánh tay anh, nửa
"Bọn họ mong đợi ra sao, liên quan gì đến tôi!"
treo trên người anh. "Ngài Mộ, ngài Mộ! Ngài đừng từ chối mà, suy xét lại một chút xem sao, tất cả học sinh đều rất ngưỡng mộ ngài, khát khao có thể được thấy mặt ngài...... Mạc Lâm Kiêu rốt cuộc cũng dừng bước, anh khẽ cuối đầu nhìn cô gái đang dính chặt trên người mình, ánh mắt bỗng trở nên quỷ quyệt.
"Muốn tôi đi phải không?"
Lâm Khiết Vy có chút sững sờ, cô rất nhanh dùng sức mà gật đầu.
"Muốn! Vô cùng muốn!"
"Muốn tôi đi, tôi bắt buộc phải đi sao?"
"A? Ngài Mộ......"
"Cầu xin tôi đi!"
Dựa vào đâu chứ! Người này có thể nói chuyện dễ nghe hơn được không!
"Cầu xin ngài Mộ, cầu ngài đi tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường đi, được không?"
Mạc Lâm Kiêu nhàn nhạt nở nụ cười cười, khuôn mặt càng tỏa ra
sự xinh đẹp đến mê người, Lâm Khiết Vy cơ hồ là xem đến ngây ra. Chết tiệt, yêu nghiệt này, một người đàn ông, lớn lên đẹp như vậy làm gì!
Không ngờ, anh cười nói: "Không được!"
"Hả?" Lâm Khiết Vy sững sờ, đôi mắt to tròn chớp chớp vải cái, ngơ ngác mà treo trên cánh tay anh như cũ, nhất thời không biết nên nói cái gì là tốt.
Vẻ ngốc nghếch đáng yêu của cô khiến cho tâm tình của Mạc Lâm Kiêu thoáng cái tốt lên, anh chợt đưa tay nhéo lấy khuôn mặt trắng trẻo mịn màng ấy.
"Cầu xin người khác không chỉ dựa vào miệng. Hiểu không?"
Nói xong, mỹ nhân vứt cho cô một cái nhìn tà mị, phong trần mà bước ra khỏi biệt thự, đoạn, tiến vào trong một chiếc xe sang trọng dưới tầm mắt ngơ ngác của Lâm Khiết Vy.
Siêu xe của Mạc Lâm Kiêu đã không còn ở đây nữa, lúc này, Lâm Khiết Vy mới kịp hoàn hồn, cô dùng tay xoa xoa mặt mình, u ám mà thở dài trong oán hận.
Mạc Lâm Kiêu anh thật cứng xương mà! Sao lại phải khó nói như vậy?
Không phải chỉ là đi tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường thôi sao?
Anh cần gì làm đến mức này, khiến cho tình phụ nhỏ như tôi thấy thật khó xử.
Anh ta vừa rồi là có ý gì?
Cầu xin người khác không thể chỉ dựa vào miệng. Vậy cô làm sao mới có thể cầu xin anh? Dựa vào thân thể chắc? Trên đường đến bệnh viện, Lâm Khiết Vy vẫn luôn vì chuyện này mà buồn phiền không thôi, đầu như muốn nổ tung khi nghĩ đến, cũng chẳng nghĩ ra được một cái cớ nào.
Tới bệnh viện, thật sự không còn cách nào khác nữa, cô khóc lóc gửi tin nhắn Wechat đến cho Mạc Lâm Kiêu.
"Quỳ cầu anh ngài Mộ xin hãy nhắc nhở một chút, phương thức cầu xin?"
Mạc Lâm Kiêu đang họp buổi sáng, hiếm khi mà dừng cuộc họp lại, anh cầm điện thoại di động lên, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như băng sơn, không coi ai ra gì mà trả lời tin nhắn.
"Không nhắc nhở, tự mình suy nghĩ!”.
Lâm Khiết Vy - cá trạch nhỏ, cô cầu xin người đàn ông của mình, cầu như thế nào, không phải cô rõ lắm sao?
Bạn học Lâm Khiết Vy phát điên lên, tiếp theo lại gửi đến một biểu tượng lăn lộn trên đất.
Sau khi xem xong, Mạc Lâm Kiêu thật sự không nhịn được, anh cúi đầu, cong môi cười một cái.
Nhóm người tham dự cuộc họp buổi sáng, tất cả đều có một cảm
giác như bị sét đánh. Không ngờ, Mạc Lâm Kiêu vừa nhấc mí mắt, ngay sau đó lập tức biến thành một khuôn mặt kinh khủng như sông băng, anh uy nghiêm mà quát, “Vừa rồi đã nói đến chỗ nào rồi?”
Mọi người sợ đến mức trái tim bỗng chốc co rụt lại, thiếu chút nữa đã không thông hơi. Trong phòng bệnh ngoại khoa, Tề Việt xem video trên máy tính
bảng, càng xem càng bực bội.
"Không phải, tất cả đều không phải, tôi muốn Ngọc!"
Tề Việt đã xem qua hết tất cả các video quay chụp Kim Ngọc mà anh ta tìm được trong thành phố, mệt đến mức hai mắt muốn mù, kết quả, không một ai trong số đó là yêu nữ nhỏ trong tâm trí anh.
"Các người đúng thật là ngu xuẩn! Ngay đến cả chuyện đơn giản như vậy cũng làm không xong!”
Të Việt hét lớn, anh ta dùng sức mà đập máy tính bảng lên tường.
Bởi vì động tác quá mạnh, vô tình khẽ động đến xương sườn còn đang thương tích, đau đến mức khiến anh ta thở gấp không ngừng.
Thượng Quan Tư đứng bên cạnh chứng kiến mà đau lòng vô cùng, “Ai, con đừng vội, miệng vết thương rách thì phải làm sao bây giờ? Chậm rãi tìm có vấn đề gì sao, chỉ cần cô ấy hiện giờ vẫn còn đang ở trong thành phố, nhà họ Tề chúng ta nhất định sẽ tìm ra cho con.
"Mẹ! Trái tim con trai mẹ hiện tại rất đau, đau quá, đau quá! Con không thể thở nổi, con muốn chết!"
"Được rồi, không đau, không đau, mẹ nhất định sẽ kiệt lực giúp con tìm, nhất định sẽ tìm được, ha".
"Mẹ, người mau kêu cậu nhỏ giúp con tìm kiếm, năng lực của cậu nhỏ, so với chúng ta sẽ tìm nhanh hơn!”
“Nhưng..."
"Đừng nhưng nhị, nếu người không đi cầu xin sự giúp đỡ của cậu nhỏ, con sẽ không sống nữa, sẽ chết cho người xem!”
"Ai, được, đừng làm loạn nữa, khi quay về, mẹ sẽ tìm cậu nhỏ của con để bàn về việc này. Được chứ?”
"Hiện tại mẹ mau đi đi! Mau đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.