Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 221: Có dám đứng ra đối chiến một mình hay không?

Moon

16/03/2021

Phùng Thiên Long sốt ruột đi qua đi lại trong phòng làm việc của mình, không ngừng liếc nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ treo tường, còn tính soi gương xem xem hiện tại bản thân ăn mặc có hấp dẫn hay không?

"Sao vẫn chưa đến vậy?"

mồm thì lẩm bẩm, Phùng Thiên Long bước đến trước cửa sổ sát đất nhìn xuống dòng người đi lại bên dưới, đột nhiên lại thấy Lâm Khiết Vy bị mấy người trẻ bao vây lập tức giật nảy mình, chuyện này

thật Không thể coi thường. Thảo nào Tiểu Vy Vy mãi vẫn không lên đây, hóa ra là bị một đám nhóc con chặn lại.

To gan lớn mật thật đấy, người phụ nữ của ai cũng dám cản, đám người không có mắt này! Trong lòng Phùng Thiên Long không ngừng bốc lên lửa giận, anh

ta như một cơn lốc nhanh chóng bay ra ngoài phòng.

Cả đám thuộc hạ đứng trong hành lang đều bị hành động của Phùng Thiên Long dọa hết vía, Thái tử Phùng ngày thường hết sức đạo mạo vậy mà lại chạy như điên rong hành lang thế sao? "Cậu Phùng!"

Đám thuộc hạ không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, đều chạy theo phía sau Phùng Thiên Long.

Lâm Khiết Vy nỗ lực kéo dài thêm một chút thời gian, nhỡ đâu có người nào đó lén báo cảnh sát, không chừng sẽ đợi được cảnh sát đến thì sao?

"Cậu gì đó, đừng vội, anh trước cứ thả bạn của tôi ra đã, cô ấy nhát gan, đừng có khiến cho cô ấy phát bệnh tim đấy"

Tề Việt vẫn ôm chạt cô nghe thấy lời này cũng không nhịn được cơ mặt giàn giật. Sao cô có thể nói lên mấy chữ bảo đồ béo kia nhat gan được cơ chứ? CÓ thấy kẻ nào nhát gan mà dám mång cậu Tề chưa?

Nhưng mà người đẹp đã sà vào lòng mình, lại còn sắp bị bản thân này này nọ nọ, tâm trạng của Tề Việt cũng nhẹ nhàng, anh ta liếc mắt nhìn qua chỗ Hứa Tịnh nhếch môi cười nói: "Nếu cô ta là bạn em, như vậy đương nhiên có thể thả ra. Nhưng mà trước hết em phái nói cho anh tên của em đã

"Kim Ngọc" Lâm Khiết Vy theo thói quen nói ra cái tên của á Kim Ngọc đáng ghét, để toe vé chán thật cô còn cố ý bồi thêm một câu: "Anh có thể gọi tôi là Na Na.

"Na na? Tên này thật là dễ nghe, anh đây thích!" Một có nàng bé nhỏ đáng yêu như vậy, thêm cả nick name Na Na này, anh ta cảm thấy cô gái trong vòng tay minh lại càng đáng yêu thêm mấy phần!



"Mau bảo bạn của anh thả bạn tôi ra đi, nhanh lên một chút!"

Sinh hoạt bên ông lớn như Mạc Lâm Kiêu lâu rồi, cô cũng có miễn dịch với mấy thứ khí thế bê trên này, tuy nói Tê Việt trông cũng cao quý không phải con nhà tầm thường, nhưng vẫn không thể đem ra so với Mạc Lâm Kiêu, cho nên anh ta trong mắt của Lâm Khiết Vy cũng chỉ có vậy mà thôi. Về phần vẻ ngoài đẹp trai ưa nhìn..Khụ...Trên đời này còn có người có vẻ ngoài tuấn tú hơn Mạc Lâm Kiêu sao? Cô nhìn gương mặt Mạc Lâm Kiêu cũng đã chai li cả rồi, càng không nhắc đến loại con cháu nhà giàu như Tê Việt.

Kết quả là hiện giờ giọng điệu nói chuyện với Tề Việt không tự chủ mà mang theo ý mệnh lệnh, lọt vào tai Tế Việt lại thành lời hờn dỗi.

"Được chứ, bé con, cậu đây nghe lời em hết!"

Tế Việt cười cười, giương giọng nói với mấy tên đồng bọn của mình: "Mấy người thả con nhóc béo kia ra!"

Nghe được mệnh lệnh, mấy tên con nhà giàu kia mới giãn vòng vây quanh người Hứa Tịnh mà bước đến chỗ Tề Việt.

Hứa Tịnh hốt hoảng hết to về phía Lâm Khiết Vy: "Có người tai to mặt lớn nào có thể cứu cô được không, tôi đi tìm người đó!”

Tề Việt nghe vậy không nhịn nổi ngửa mặt lên trời cười dài: "Ha ha ha, cậu đây nói cho cô biết, trên mảnh đất mà cô đang giẫm chân lên này vẫn chưa có ai có thể trị được tôi đâu! Đã rơi vào tay cậu đây thì đừng nghĩ đến việc chạy thoát!"

Khuôn mặt mập mạp của Hứa Tịnh sầm xuống, trên đó đều viết mấy chữ lo lắng.

Trong lòng Lâm Khiết Vy cũng hoàng loạn vô cùng, dần dần tràn đầy muộn phiên, lúc này cô cũng không quan tâm đến hợp đồng giữ bí mật của mình và Imk cùng với mặt mũi của bản thân nữa, cô đang tính nói tên của Imk ra dọa tên cậu ấm tự kieu tự đâi này.

"Tôi là... mấy chữa bạn gái của Imk kế tiếp còn chưa kịp nói xong, bất ngờ lại nghe thấy phía sau có một giọng nam vang dội rống lên: "Mấy thằng ranh khốn khiếp kia! Mau thả người phụ nữ của ông ra!"

Phùng Thiên Long mang theo một đám thuộc hạ rầm rập lao đến chỗ đám người. Mọi người xoay người đến chỗ phát ra tiếng động, khi mấy tên cậu ấm nhìn thấy tư thế uy phong của Thái tử Phùng đều không giấu nổi nỗi kinh ngạc.

Hứa Tịnh nhận ra khuôn mặt đẹp trai rất nổi bật của Phùng Thiên Long phảng phất như gặp được cứu tinh, nhanh chóng lắc lắc thân mình mập mạp của mình xông đến chỗ anh ta mách lẻo: " Anh Phùng, mấy tên này muốn bắt Khiết Vy đi đấy, bọn họ còn nói muốn để Khiết Vy lên giường với họ cơ!"

Cái gì!" Phùng Thiên Long nghe nói như thế, máu nóng bốc đến



đỉnh đầu, cặp mắt đào hoa đâu còn có một xíu vui vẻ nào mà lúc này

tràn đầy sự nguy hiểm, anh ta sải bước đến chỗ cách Tề Việt hơn hai

mét, cất giọng lạnh lùng: "Hóa ra là cậu Tề à? Cậu ôm người phụ nữ của tôi là có chuyện gì đây?"

Đằng sau còn giấu một câu: Thắng ranh con không mau buông người phụ nữ của ông mày?

Chỉ là còn nể mặt nhà họ Tề, coi như vẫn giữa thể diện cho Tề Việt. Lâm Khiết Vy thấy Phùng Thiên Long chạy đến, tuy rằng bình thường rất cái trò đeo bám của ghét anh ta, nhưng lúc này cũng có thể yên tâm.

Không phải Hứa Tịnh đã nói sao, mấy đời nhà họ Phùng đều làm lưu manh, không ai dám dây vào kẻ này, nếu anh ta chịu đứng ra cứu CÔ, vậy tên khốn Tề Việt gì gì đó này có phải cũng chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời hay không?"

Tề Việt nhìn Phùng Thiên Long, trong đôi mắt dài cũng không giấu nổi ý ngạc nhiên, lại cúi đầu nhìn cô gái xinh đẹp đang ôm trong ngực, trong lòng dâng lên ngàn vạn chữ không muốn.

ANh ta cười khẩy: "Không phải chứ anh Thiên L, người phụ nữ của anh có đếm cũng đếm không hết, đâu có người cố định đâu?" Mẹ nó chứ! Thằng ranh này cũng dám bôi nhọ anh ngay trước mặt Iv!

Huyệt thái dương của Phùng Thiên Long vì tức mà giần giật nhảy lên: "Nói nhảm cái gì đấy! Ông đây làm gì từng có người phụ nữ nào, ông đây từ trước đến nay chỉ có một người mà thôi, chihs là cô gái mày đang ôm đấy! Nói bừa ít thôi, nhanh buông tay cho ông mày! Người phụ nữ của ông thắng ranh như mày cũng dám đụng chắc!"

Hứa Tịnh đứng bên cạnh Phùng Thiên Long cũng cáo mượn oai hùm quát to: "Ranh con mau thả bạn của bà ra!"

Tề Việt bị mất từ ranh con trong miệng hai người kia làm tức đỏ cả mặt, trong lòng chầm chậm nhen lên độc ác: "ptm, mày giữ mồm miệng sạch sẽ đi! Người khác sợ mày nhưng cậu đây không sợ! Mày dám động cậu đây thì cũng tự biết hậu quả ra sao rồi đấy! Nhà họ Tề tao mày không dây nổi đâu! CÒn nữa, đừng có đứng đây giả làm người có tiếng nói, tao không chơi với mày, tao chẩm người phụ nữ này rồi, hôm nay nhất định phải kéo cô ta lên giuosngf của tao. Ai dám cướp người với tao, tao liều mạng với nó!"

Đậu má! Thắng ranh này dám mặt đối mặt gây sự với Phùng Thiên Long? Xem ra bối cảnh không nhỏ đầu! Hứa Tịnh vừa mắng sướng mồm lập tức lui lại phía sau một bước, mơ hồ cảm thấy sự việc nguy hiểm. Phùng Thiên Long thâm độc cười rộ lên, trong mắt tất cả đều là ý khinh thường Tề Việt: "Tề Việt, ai cho mày dũng khí to giọng như vậy?

Mày tưởng mình mày mà đại diện được cả nhà họ Tề sao? Nhà họ Tề thì sao? Ông mày lại sợ nhà họ Tề chắc? Ông đây vẫn câu nói đó, nếu như hôm nay mày không thả người phụ nữ của ông đây ra, ông sẽ đánh mày đến cha mẹ cũng không nhận ra luôn!"

Tề Việt đã bao giờ chịu thiệt, anh ta vẫn luôn đứng đầu, lại có võ đầu chịu khom lưng uốn gối. ANh ta đảy Lâm Khiết Vy giấu ra sau lưng, bẻ khớp tay vang lên khanh khách, cười gằn nói: "Phùng Thiên Long, đừng ý nhiều người mà nói càn, tạo chỉ hỏi mày một câu thôi, có dám một mình khieu chiến hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook