Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
Chương 382: Hẹn kiếp sau được không
Moon
16/03/2021
Mạc Lâm Kiêu duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh không sao đâu.”
"Không sao cái gì mà không sao? Lần nào anh cũng thế. Mau đi bệnh viện”
"Thật sự không sao mà. Viên đạn chỉ xẹt qua làm trầy da thôi. Nam Cung Hào, anh lại đây nói rõ ràng coi."
Nam Cung Hào bỏ dở công việc, nhìn về phía Lâm Khiết Vy, nói: "Đích thị là trầy da. Viên đạn sượt qua phần sườn của cậu Kiêu."
"Làm em sợ muốn chết”
Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng thở ra, chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống cạnh Mạc Lâm Kiêu.
"Ai mà to gan đến mức dám hại anh? Bắt được hắn không?"
Ánh mắt Mạc Lâm Kiêu quỷ quyệt, giọng điệu bình thản: “An tâm, tất cả bọn chúng đều một lưới bắt gọn” Lâm Khiết Vy quan sát sắc mặt Mạc Lâm Kiêu, lo lắng hỏi: "Anh bị thương, cảm thấy trong người thế nào? Có dấu hiệu phát độc không?"
Cả Mạc Lâm Kiêu lần Nam Cung Hào đều cả kinh, liếc mắt nhìn nhau.
Mạc Lâm Kiêu nhíu mày: “Em không nói thì anh cũng quên luôn vụ này
Nam Cung Hào vui mừng: "Tuc là độc không hề phát tác?"
Mạc Lâm Kiêu tự cảm nhận một chút, lắc đầu: “Hiện tại
không có cảm giác gi." Nam Cung Hào nở nụ cười: “Điều này chứng tỏ từ sau cái lần cô Vy giải độc cho cậu thì khả năng kháng độc của cậu cũng
tăng lên.”
Mạc Lâm Kiêu vuốt ve đầu của Lâm Khiết Vy, nói: "Vợ anh đương nhiên là giỏi rồi.
Lâm Khiết Vy cũng cảm thấy có chút kiêu ngạo. Cô nhìn bốn phía xung quanh, bỗng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì.
"Ủa? Sao bác Trần không ở đây? Những người khác đâu?"
Sắc mặt Nam Cung Hào và Mạc Lâm Kiêu cùng lúc tối sầm lại.
Lâm Khiết Vy hỏi tiếp: “Trần Kiệt đâu? Sao cũng không thấy đâu vậy?"
Nếu như bình thường Mạc Lâm Kiêu bị thương thì thể nào Trần Kiệt chẳng ở bên cạnh.
Mạc Lâm Kiêu thở dài: "Trần Kiệt bị thương, đang ở bệnh viện”
Lâm Khiết Vy kinh hãi: “Trúng đạn?”
Mạc Lâm Kiêu nặng nề gật đầu.
Vành mắt Nam Cung Hào đỏ hoe: "Chả biết đầu thằng nhóc thối kia có bị nước vào hay không? Cứ nhất quyết lao đầu vào chỗ chết, phải tìm bằng được hung thủ. Thành ra chính nó cũng bị ba vết thương.
Cái gì?
Lâm Khiết Vy hít một hơi không khí lạnh.
Ba vết thương!
Vậy còn giữ được tính mạng sao?
"Anh ta sao rồi? Vết đạn có trúng chỗ hiểm không?”
Nam Cung Hào hít mũi: "Một viên găm vào bụng, khá nguy hiem
Mạc Lâm Kiêu: "Bác Trần đã qua bệnh viện rồi. Lát nữa chúng ta cũng qua"
Lâm Khiết Vy gật đầu,
Đoàn người ngồi trên ô tô. Mấy chiếc siêu xe nối đuôi nhau đi hưởng bệnh viện,
Bệnh viện đã hạn chế người. Rất nhiều bảo vệ đứng trước
cửa phòng giải phẫu trong tư thế sẵn sàng nghênh đón ke d|c.
Bác Trần gục đầu ngồi trên băng ghế dài. Hình như trong phút chốc, bác đã già đi rất nhiều.
Lâm Khiết Vy nhìn bác mà sống mũi cay cay. bác Trần ngẩng đầu, mệt mỏi hiện rõ trên mặt: “Vẫn đang
Mạc Lâm Kiêu: "Bác Trần." phẫu thuật, chưa có tin gì.”
Mạc Lâm Kiêu ngồi cạnh bác Trần, vỗ vỗ tay bác an ủi: "Bác an tâm. Những bác sĩ tốt nhất thành phố đều tập trung ở chỗ này, cam đoan có thể cứu cậu ấy”
Nam Cung Hào: "Tôi vào xem có giúp được gì không?
Nếu như nhiệm vụ hàng đầu của Nam Cung Hào là chăm sóc Mạc Lâm Kiêu thì Trần Kiệt chính là nhiệm vụ thứ hai của anh ta.
Không chỉ đơn thuần là trách nhiệm, mà hơn thế nữa là tình bạn.
Bác Trần thở dài: “Thắng nhóc Trần Kiệt này, từ bé đã không chín chắn, chỉ toàn hấp tấp bộp chộp. Đi theo cậu Kiêu nhiều năm như vậy vẫn không sửa được. Tôi bực nó quá đi mất, ở chung với cậu mà không học được gì tốt đẹp”
Mạc Lâm Kiêu: "Trần Kiệt rất tốt. Cậu ấy hẳn là niềm tự hào của bác. Hôm nay hoàn toàn nhờ vào cậu ấy bảo vệ cháu.”
Vành mắt bác Trần đỏ hoe: "Vậy là được rồi. Có thể giúp đỡ cậu cũng coi như trả ơn cậu cho nó ăn ngon mặc đẹp từng ấy năm. Về sau tôi sẽ ít đánh nó hơn mới được”
Lâm Khiết Vy cầm lòng không được mà rơi nước mắt.
Thái độ của Trần Kiệt đối với cô rất tệ, còn từng động tay động chân đánh cô. Đáng ra cô nên hận anh ta mới phải. Nhưng không biết vì lẽ gì mà giờ phút này, cô chỉ mong anh ta có thể bình an vô sự.
Một giờ sau, cuộc phẫu thuật kết thúc. Trần Kiệt được đưa vào phòng quan sát. Nam Cung Hào mặc đồ giải phẫu bước ra, bác Trần lo lắng đứng dậy.
"Nó... còn sống chứ?”
Nam Cung Hào cười: “Thầng nhóc này tốt số. Được rồi, phẫu thuật rất thành công, chỉ là cần theo dõi thêm vài ngày. bác Trần an tâm, Trần Kiệt sẽ khỏe lại”
"Hay lắm, hay lắm.” bác Trần không kìm được mà lau nước mắt.
Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng thở ra, trầm giọng nói: "Bác Trần, chúng ta về thôi. Trần Kiệt ở phòng quan sát nên mình cũng không thăm được. Cháu sẽ cho tăng thêm bảo vệ canh chỗ này, đừng hòng có ai bén mảng lại đây.”
Bác Trần gật đầu, đã bình tĩnh trở lại.
Nam Cung Hào: "Mọi người về hết đi. Đêm nay tôi sẽ ở chỗ này”
Tất cả gật đầu và rời đi.
Nụ cười trên mặt Nam Cung Hào bỗng nhiên biến mắt, mồ hội lạnh túa ra đầy lưng.
Anh ta nào ngờ được khi thuốc tế hết tác dụng thì Trần Kiệt lại mơ màng gọi tên Lâm Khiết Vy.
Dường như Trần Kiệt nghĩ rằng mình sắp phải chết nên trước đó muốn soi tỏ rõ cõi lòng.
Nghe được lời nói mê sảng của Trần Kiệt mà Nam Cung Hào sợ đến mức tim ngừng đập.
Anh ta nhớ rõ lúc ấy Trần Kiệt hip måt, thủ thỉ: "Lâm Khiết Vy, anh thích em. Kiếp sau anh muốn gặp được em sớm hơn, chúng ta hẹn kiếp sau được không?”
Thích ai không được, lại cứ đi thích một người không thể thích. Chả trách Trần Kiệt không thiết tha gì tính mạng mà lao đầu vào chỗ chết. Cảm thấy sống không còn gì đáng lưu luyến sao?
Trong lòng Nam Cung Hào tràn ngập cảm giác chua xót và thương hại.
Thật là ông trời muốn trêu đùa lòng người.
Lâm Khiết Vy trở về liên đọc sách y, chuẩn bị cho cuộc thi sấp tới.
Mạc Lâm Kiêu đi vào thư phòng, bày binh bố trận nhằm phục thù, bóc trần thế lực đứng đằng sau.
Mười một giờ tối, Lâm Khiết Vy qua thư phòng, phát hiện Mạc Lâm Kiêu đang bận rộn. Cô ôm vai anh, đau lòng nói: "Đừng cố nữa. Có chuyện gì để mai giải quyết. Anh đang bị thương, nghỉ ngơi sớm đi”
Mạc Lâm Kiêu giấu đi sự thù hẳn, vỗ vỗ tay Lâm Khiết Vy: "Anh không thể để cho anh em tốt của mình bị thương vô ích. Anh muốn đòi lại món nợ này”
"Em hiểu mà”
Trần Kiệt là anh em tốt cùng lớn lên với Mạc Lâm Kiêu, thân thiết gắn bó như tay chân.
Mạc Lâm Kiêu nhìn Lâm Khiết Vy: "Em có cảm thấy anh quá ác hay không?”
Lâm Khiết Vy cười: "Lúc trước thì có, nhưng hiện tại thì không. Ai bảo anh là chồng em, em chỉ cần anh tốt với em là đủ rồi.”
Hai người nắm tay trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Hứa Tịnh chạy đến khoa trung y, mang theo một tin tức động trời.
Kim Ngọc chết một cách đột ngột.
"Không sao cái gì mà không sao? Lần nào anh cũng thế. Mau đi bệnh viện”
"Thật sự không sao mà. Viên đạn chỉ xẹt qua làm trầy da thôi. Nam Cung Hào, anh lại đây nói rõ ràng coi."
Nam Cung Hào bỏ dở công việc, nhìn về phía Lâm Khiết Vy, nói: "Đích thị là trầy da. Viên đạn sượt qua phần sườn của cậu Kiêu."
"Làm em sợ muốn chết”
Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng thở ra, chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống cạnh Mạc Lâm Kiêu.
"Ai mà to gan đến mức dám hại anh? Bắt được hắn không?"
Ánh mắt Mạc Lâm Kiêu quỷ quyệt, giọng điệu bình thản: “An tâm, tất cả bọn chúng đều một lưới bắt gọn” Lâm Khiết Vy quan sát sắc mặt Mạc Lâm Kiêu, lo lắng hỏi: "Anh bị thương, cảm thấy trong người thế nào? Có dấu hiệu phát độc không?"
Cả Mạc Lâm Kiêu lần Nam Cung Hào đều cả kinh, liếc mắt nhìn nhau.
Mạc Lâm Kiêu nhíu mày: “Em không nói thì anh cũng quên luôn vụ này
Nam Cung Hào vui mừng: "Tuc là độc không hề phát tác?"
Mạc Lâm Kiêu tự cảm nhận một chút, lắc đầu: “Hiện tại
không có cảm giác gi." Nam Cung Hào nở nụ cười: “Điều này chứng tỏ từ sau cái lần cô Vy giải độc cho cậu thì khả năng kháng độc của cậu cũng
tăng lên.”
Mạc Lâm Kiêu vuốt ve đầu của Lâm Khiết Vy, nói: "Vợ anh đương nhiên là giỏi rồi.
Lâm Khiết Vy cũng cảm thấy có chút kiêu ngạo. Cô nhìn bốn phía xung quanh, bỗng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì.
"Ủa? Sao bác Trần không ở đây? Những người khác đâu?"
Sắc mặt Nam Cung Hào và Mạc Lâm Kiêu cùng lúc tối sầm lại.
Lâm Khiết Vy hỏi tiếp: “Trần Kiệt đâu? Sao cũng không thấy đâu vậy?"
Nếu như bình thường Mạc Lâm Kiêu bị thương thì thể nào Trần Kiệt chẳng ở bên cạnh.
Mạc Lâm Kiêu thở dài: "Trần Kiệt bị thương, đang ở bệnh viện”
Lâm Khiết Vy kinh hãi: “Trúng đạn?”
Mạc Lâm Kiêu nặng nề gật đầu.
Vành mắt Nam Cung Hào đỏ hoe: "Chả biết đầu thằng nhóc thối kia có bị nước vào hay không? Cứ nhất quyết lao đầu vào chỗ chết, phải tìm bằng được hung thủ. Thành ra chính nó cũng bị ba vết thương.
Cái gì?
Lâm Khiết Vy hít một hơi không khí lạnh.
Ba vết thương!
Vậy còn giữ được tính mạng sao?
"Anh ta sao rồi? Vết đạn có trúng chỗ hiểm không?”
Nam Cung Hào hít mũi: "Một viên găm vào bụng, khá nguy hiem
Mạc Lâm Kiêu: "Bác Trần đã qua bệnh viện rồi. Lát nữa chúng ta cũng qua"
Lâm Khiết Vy gật đầu,
Đoàn người ngồi trên ô tô. Mấy chiếc siêu xe nối đuôi nhau đi hưởng bệnh viện,
Bệnh viện đã hạn chế người. Rất nhiều bảo vệ đứng trước
cửa phòng giải phẫu trong tư thế sẵn sàng nghênh đón ke d|c.
Bác Trần gục đầu ngồi trên băng ghế dài. Hình như trong phút chốc, bác đã già đi rất nhiều.
Lâm Khiết Vy nhìn bác mà sống mũi cay cay. bác Trần ngẩng đầu, mệt mỏi hiện rõ trên mặt: “Vẫn đang
Mạc Lâm Kiêu: "Bác Trần." phẫu thuật, chưa có tin gì.”
Mạc Lâm Kiêu ngồi cạnh bác Trần, vỗ vỗ tay bác an ủi: "Bác an tâm. Những bác sĩ tốt nhất thành phố đều tập trung ở chỗ này, cam đoan có thể cứu cậu ấy”
Nam Cung Hào: "Tôi vào xem có giúp được gì không?
Nếu như nhiệm vụ hàng đầu của Nam Cung Hào là chăm sóc Mạc Lâm Kiêu thì Trần Kiệt chính là nhiệm vụ thứ hai của anh ta.
Không chỉ đơn thuần là trách nhiệm, mà hơn thế nữa là tình bạn.
Bác Trần thở dài: “Thắng nhóc Trần Kiệt này, từ bé đã không chín chắn, chỉ toàn hấp tấp bộp chộp. Đi theo cậu Kiêu nhiều năm như vậy vẫn không sửa được. Tôi bực nó quá đi mất, ở chung với cậu mà không học được gì tốt đẹp”
Mạc Lâm Kiêu: "Trần Kiệt rất tốt. Cậu ấy hẳn là niềm tự hào của bác. Hôm nay hoàn toàn nhờ vào cậu ấy bảo vệ cháu.”
Vành mắt bác Trần đỏ hoe: "Vậy là được rồi. Có thể giúp đỡ cậu cũng coi như trả ơn cậu cho nó ăn ngon mặc đẹp từng ấy năm. Về sau tôi sẽ ít đánh nó hơn mới được”
Lâm Khiết Vy cầm lòng không được mà rơi nước mắt.
Thái độ của Trần Kiệt đối với cô rất tệ, còn từng động tay động chân đánh cô. Đáng ra cô nên hận anh ta mới phải. Nhưng không biết vì lẽ gì mà giờ phút này, cô chỉ mong anh ta có thể bình an vô sự.
Một giờ sau, cuộc phẫu thuật kết thúc. Trần Kiệt được đưa vào phòng quan sát. Nam Cung Hào mặc đồ giải phẫu bước ra, bác Trần lo lắng đứng dậy.
"Nó... còn sống chứ?”
Nam Cung Hào cười: “Thầng nhóc này tốt số. Được rồi, phẫu thuật rất thành công, chỉ là cần theo dõi thêm vài ngày. bác Trần an tâm, Trần Kiệt sẽ khỏe lại”
"Hay lắm, hay lắm.” bác Trần không kìm được mà lau nước mắt.
Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng thở ra, trầm giọng nói: "Bác Trần, chúng ta về thôi. Trần Kiệt ở phòng quan sát nên mình cũng không thăm được. Cháu sẽ cho tăng thêm bảo vệ canh chỗ này, đừng hòng có ai bén mảng lại đây.”
Bác Trần gật đầu, đã bình tĩnh trở lại.
Nam Cung Hào: "Mọi người về hết đi. Đêm nay tôi sẽ ở chỗ này”
Tất cả gật đầu và rời đi.
Nụ cười trên mặt Nam Cung Hào bỗng nhiên biến mắt, mồ hội lạnh túa ra đầy lưng.
Anh ta nào ngờ được khi thuốc tế hết tác dụng thì Trần Kiệt lại mơ màng gọi tên Lâm Khiết Vy.
Dường như Trần Kiệt nghĩ rằng mình sắp phải chết nên trước đó muốn soi tỏ rõ cõi lòng.
Nghe được lời nói mê sảng của Trần Kiệt mà Nam Cung Hào sợ đến mức tim ngừng đập.
Anh ta nhớ rõ lúc ấy Trần Kiệt hip måt, thủ thỉ: "Lâm Khiết Vy, anh thích em. Kiếp sau anh muốn gặp được em sớm hơn, chúng ta hẹn kiếp sau được không?”
Thích ai không được, lại cứ đi thích một người không thể thích. Chả trách Trần Kiệt không thiết tha gì tính mạng mà lao đầu vào chỗ chết. Cảm thấy sống không còn gì đáng lưu luyến sao?
Trong lòng Nam Cung Hào tràn ngập cảm giác chua xót và thương hại.
Thật là ông trời muốn trêu đùa lòng người.
Lâm Khiết Vy trở về liên đọc sách y, chuẩn bị cho cuộc thi sấp tới.
Mạc Lâm Kiêu đi vào thư phòng, bày binh bố trận nhằm phục thù, bóc trần thế lực đứng đằng sau.
Mười một giờ tối, Lâm Khiết Vy qua thư phòng, phát hiện Mạc Lâm Kiêu đang bận rộn. Cô ôm vai anh, đau lòng nói: "Đừng cố nữa. Có chuyện gì để mai giải quyết. Anh đang bị thương, nghỉ ngơi sớm đi”
Mạc Lâm Kiêu giấu đi sự thù hẳn, vỗ vỗ tay Lâm Khiết Vy: "Anh không thể để cho anh em tốt của mình bị thương vô ích. Anh muốn đòi lại món nợ này”
"Em hiểu mà”
Trần Kiệt là anh em tốt cùng lớn lên với Mạc Lâm Kiêu, thân thiết gắn bó như tay chân.
Mạc Lâm Kiêu nhìn Lâm Khiết Vy: "Em có cảm thấy anh quá ác hay không?”
Lâm Khiết Vy cười: "Lúc trước thì có, nhưng hiện tại thì không. Ai bảo anh là chồng em, em chỉ cần anh tốt với em là đủ rồi.”
Hai người nắm tay trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Hứa Tịnh chạy đến khoa trung y, mang theo một tin tức động trời.
Kim Ngọc chết một cách đột ngột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.