Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
Chương 261: Ngủ đến hết đời đi
Moon
16/03/2021
Mạc Lâm Kiêu từ chối cho ý kiến, lúc tâm trạng cực kì kém cỏi, anh không muốn nói một chữ nào, sau khi tiến vào trung tâm khu du lịch, vừa nhấc mắt, liền thấy được Phùng Thiên Long.
Anh ta đẹp trai cao ráo, lại phong lưu tiêu sái, hormone giống như có thể di chuyển, trên khuôn mặt đẹp trai ngời ngời kia là một đôi mắt đào hoa đưa tình, có thể khiến đám phụ nữ chảy máu mũi. Tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu cực kì ngột ngạt u ám, giờ phút này
thật sự muốn đánh một cú lên trên khuôn mặt đang cười hì hì của
Phùng Thiên Long! Dựa vào cái gì mà lúc tâm trạng anh đang buồn phiền, anh ta lại vui vẻ như vậy?
"A Kiêu! Cậu tới rồi!" Phùng Thiên Long hưng phẩn giơ tay lên với anh, nhanh chóng đi tới. Mạc Lâm Kiêu rũ mắt, không thèm quan tâm đến Phùng Thiên
Long, vẫn ngồi ở trên ghế sô pha, một tay chống căm, vẻ mặt lạnh lùng, nhíu mày.
Nụ cười của Phùng Thiên Long cứng lại.
Xem ra hôm nay tâm trạng của cậu Kiêu đúng là không vui, còn tưởng rằng Trần Kiệt lại khoa trương.
Phùng Thiên Long ranh mãnh lập tức thu lại nụ cười của mình, ngồi đối diện Mạc Lâm Kiêu, chững chạc đàng hoàng, "Ê, sao thế? Gặp phải vấn đề khó khăn gì à?"
Mạc Lâm Kiêu không nói lời nào, khuôn mặt tuấn tú nặng nề.
Phùng Thiên Long gượng cười một chút, "Câu hỏi này của anh đúng là hỏi thừa, cậu Mộ có bao giờ gặp phải vấn đề gì? Oa, anh biết rồi! Chắc chắn là chuyện về phụ nữ! Nào, nói cho anh nghe một chút, giữa hai người thế nào rồi?"
Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Lâm Kiêu nhìn sang phía Phùng Thiên Long, nhận lấy tách trà mà giám đốc khu du lịch tự mình đưa lên, uống một ngụm.
Tên Phùng Thiên Long này đúng là thông minh, vừa đoán liền đoán chuẩn.
"Sao thế, hôm nay anh định chuẩn bị làm việc với bà xã cậu à?" Lúc Mạc Lâm Kiêu không muốn trả lời câu hỏi, đều sẽ đá câu hỏi ve
"Không phải. Hôm nay anh đến, là để khảo sát."
Mạc Lâm Kiêu suýt chút bị nghẹn một hớp trà, có chút kinh ngạc giương mắt nhìn anh ta, "Khảo sát? Cũng không phải là anh chưa từng tới chỗ này, có cái gì đáng để khảo sát chứ?"
"Không phải do anh quá khẩn trương sao!" Phùng Thiên Long nói
năng cực kì hùng hồn, không hề cảm thấy mất mặt chút nào, "Anh đến sớm để đếm só bước, để xem lúc ôm bà xã lên tầng, tổng cộng cần bao nhiêu phút, luyện tập thêm mấy lần, để quen tay hay việc, đến ngày đó phát huy sẽ không đến mức xuất hiện chỗ sơ suất gì cả."
Mạc Lâm Kiêu tức giận sa sầm mặt lại, trong mắt là vẻ cạn lời.
"Phùng Thiên Long, đến mức ấy sao? Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ!"
"Đương nhiên rất đến mức đấy! Đây chính là người phụ duy nhất nửa đời sau của anh đấy!" Phùng Thiên Long cợt nhà gảy tóc mình, "Không bảo vệ tốt cô vợ trẻ của mình, sau này cô ấy không cho lên giường, không cho ngủ, vậy không phải anh sẽ rất thảm sao?"
Mạc Lâm Kiêu nhắm mắt lại, tựa đầu ra phía sau, hơi nhíu lông mày lại, tâm trạng kém đến mức cũng chẳng muốn phụ họa.
Anhạnh nhạt nói, "Được, hiếm thấy anh nghiêm túc với một người phụ nữ."
Phùng Thiên Long nhìn lúc này Mạc Lâm Kiêu giống như là một ngọn núi bằng, bên trên khuôn mặt tuấn tú mê người kia, bất ngờ xuất hiện đầy không vui, âm thầm nhìn Trần Kiệt ở bên cạnh, Trần Kiệt nhún nhún vai, dáng vẻ anh ta cũng rất bất đắc dĩ.
"Anh nói A Kiêu này." Phùng Thiên Long bỉ ổi nhích về phía trước, hạ giọng, hỏi, "Hôm nay anh tặng cho cậu một móm quà cực kì lớn, cậu đã xem chưa?" Anh ta đang nói đến cái USB dung lượng cực lớn kia, bên trong tất
cả đều là nội dung mà đàn ông thích nhất, khà khà.
Không đề cập tới cái này còn tốt, nhắc đến việc này, Mạc Lâm Kiêu bực bội mở đôi mắt phượng ra, căm ghét liếc mắt nhìn anh ta, cắm hận nói, "Để cho em phải lao vào nhà vệ sinh.
"Hả? Vì sao chứ?" Phùng Thiên Long suýt nữa ngã quy, "Anh em à, cậu có biết những thứ đồ tốt kia là tinh hoa anh góp nhặt bao nhiêu năm không? Tất cả đều là xinh đẹp tuyệt trần ở đảo quốc.."
"Xấu chết rồi! Xấu đến mức không có cách nào nhìn!" Mạc Lâm Kiêu nhằm mắt lần nữa lại, mặt mũi tràn đầy vẻ chẳng ngờ, "Em xem
đến mức buồn nôn." "Hả? Không phải chứ? Phim đẹp như thế... Anh cũng phải nghi ngờ, cậu có còn là một người đàn ông bình thường hay không?" Mạc Lâm Kiêu cười lạnh một tiếng, mở mắt ra, khinh thường nhìn lướt qua Phùng Thiên Long, "Anh có muốn so một lần với em xem ai đàn ông hơn không?"
Phùng Thiên Long nuốt nước bọt, rụt cổ một cái, "Vậy vì sao cậu lại không thích xem? Không phải cậu chán ghét phụ nữ đấy chứ? Vậy không phải anh rất nguy hiểm sao?"
Phùng Thiên Long cố ý làm ra vẻ khó giữ được hoa cúc.
Mạc Lâm Kiêu thở dài, cầm chén trà lên uống một hớp, mới bất đắc dĩ buồn bã nói, "Hình như em... Chỉ có thể nhìn thân thể của mỗi mình cô ấy"
Cô ấy? Cô ấy nào?
Phùng Thiên Long run lên vài giây đồng hồ, lau mồ hôi lạnh trên trán, "Không phải chứ, người anh em A Kiêu! Ngã vào tay một người phụ nữ là rất nguy hiểm đó!"
Lúc nói lời này, Phùng Thiên Long đã quên, tình trạng bây giờ của anh ta, trên cơ bản cũng là ngã vào tay một người phụ nữ. Mạc Lâm Kiêu dùng ngón tay đè lên huyệt thái dương, thở dài,
"Không có cách nào cả, em đã thử rồi. Chỉ có hứng thú với mỗi cô ấy,
mỗi lần thấy cô ấy, là.."
"Là gì?"
"Là... kiểu như sói đói đói bụng mấy trăm năm, không thể nhịn được."
"Ha ha ha, đều là đàn ông, anh hiểu anh hiểu. Nhưng mà anh đoán, cậu bị như thế là bởi vì cậu chỉ thử qua một người phụ nữ là cô ấy, cậu có thể tìm thêm mấy cô nàng xinh đẹp để thử xem, không chừng sẽ..."
"Thử rồi, không được. Nhìn thấy liền chán ghét, liền buồn nôn, cảm thấy vừa xấu vừa bẩn vừa thối."
Những người phụ nữ mà Trần Kiệt tìm đến, đã rất đẹp rồi, đã là
người đẹp đỉnh cao trên thế giới rồi, nhưng sao chứ?
Phùng Thiên Long kinh ngạc.
Còn có chuyện lạ nhìn thấy người đẹp liền buồn nôn ư
"Vậy không có cách nào rồi, cậu hãy cam chịu số phận đi. Nếu đã như vậy, cậu cứ ngủ với người phụ nữ này đến hết đời đi!" Mạc Lâm Kiêu nhíu mày, rũ đôi mắt lạnh, lại thưởng thức chén trà
trong tay, có vẻ như có tâm sự nặng nề.
Phùng Thiên Long gãi gãi da, "Nhìn dáng vẻ, chẳng lẽ nói... người phụ nữ kia của cậu... đã xảy ra chuyện rồi? Không phải là chết rồi chứ?"
Chỉ có người phụ nữ kia đã chết rồi, A Kiêu liền không được ăn
nữa. "Cút!" Mạc Lâm Kiêu quét một ánh mắt nghiêm khác tới, "Toàn nói lời xui xẻo!"
"Phi phi phi, vừa rồi không tính! Xem cái miệng thối của anh này!" Phùng Thiên Long đảo mắt, "Không phải cô ấy thật sự cảm sừng cậu đấy chứ?"
Động tác tay của Mạc Lâm Kiêu dừng lại. Sắc mặt âm trầm. (Cậu Kiêu sắp bùng nổ lần nữa, vở kịch nhỏ của hai người bọn họ tiến vào 565449172)
Phùng Thiên Long thở mạnh một hơi, "Chẳng lẽ anh đã đoán đúng rồi? Không phải chứ, có phải người phụ nữ này bị mù hay không? Với khuôn mặt này, dáng vẻ này, vóc người này của A Kiêu, cô ấy còn ăn vụng ở bên ngoài? Người đàn ông kia có thể mạnh hơn cậu sao?"
"Cô ấy không có ăn vụng. Nhưng cũng chưa chắc, cô ấy đứng núi này trông núi nọ"
Mạc Lâm Kiêu híp mắt ưng, trong đầu xuất hiện cảnh Lâm Khiết Vy nhào vào trong ngực Hạ Dịch Sâm, dưới tay hơi dùng sức, răng rắc một tiếng, chén trà trong tay vỡ vụn, anh tiện tay ném lên trên mặt bàn.
Nhận lấy cái khăn Trần Kiệt đưa tới, chậm rãi lau nước trà trên tay.
Phùng Thiên Long bừng tỉnh, không nhịn được cười nói, "Ai nha, anh còn tưởng rằng cô ấy giấu cậu làm chuyện xấu gì chứ, hóa ra chỉ là có suy nghĩ chứ không có can đảm chứ gì! Chuyện này có gì phải lo chứ? A Kiêu à, cô ấy vốn chỉ là người phụ nữ ngủ với cậu thôi, cũng không phải vợ của cậu, cậu vui thì ngủ với cô ấy mấy lần, giải tỏa một chút, vậy là được. Cậu còn quan tâm đến tim cô ấy ở nơi nào làm gì?"
Mạc Lâm Kiêu sa sầm mặt lại.
Anh ta đẹp trai cao ráo, lại phong lưu tiêu sái, hormone giống như có thể di chuyển, trên khuôn mặt đẹp trai ngời ngời kia là một đôi mắt đào hoa đưa tình, có thể khiến đám phụ nữ chảy máu mũi. Tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu cực kì ngột ngạt u ám, giờ phút này
thật sự muốn đánh một cú lên trên khuôn mặt đang cười hì hì của
Phùng Thiên Long! Dựa vào cái gì mà lúc tâm trạng anh đang buồn phiền, anh ta lại vui vẻ như vậy?
"A Kiêu! Cậu tới rồi!" Phùng Thiên Long hưng phẩn giơ tay lên với anh, nhanh chóng đi tới. Mạc Lâm Kiêu rũ mắt, không thèm quan tâm đến Phùng Thiên
Long, vẫn ngồi ở trên ghế sô pha, một tay chống căm, vẻ mặt lạnh lùng, nhíu mày.
Nụ cười của Phùng Thiên Long cứng lại.
Xem ra hôm nay tâm trạng của cậu Kiêu đúng là không vui, còn tưởng rằng Trần Kiệt lại khoa trương.
Phùng Thiên Long ranh mãnh lập tức thu lại nụ cười của mình, ngồi đối diện Mạc Lâm Kiêu, chững chạc đàng hoàng, "Ê, sao thế? Gặp phải vấn đề khó khăn gì à?"
Mạc Lâm Kiêu không nói lời nào, khuôn mặt tuấn tú nặng nề.
Phùng Thiên Long gượng cười một chút, "Câu hỏi này của anh đúng là hỏi thừa, cậu Mộ có bao giờ gặp phải vấn đề gì? Oa, anh biết rồi! Chắc chắn là chuyện về phụ nữ! Nào, nói cho anh nghe một chút, giữa hai người thế nào rồi?"
Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Lâm Kiêu nhìn sang phía Phùng Thiên Long, nhận lấy tách trà mà giám đốc khu du lịch tự mình đưa lên, uống một ngụm.
Tên Phùng Thiên Long này đúng là thông minh, vừa đoán liền đoán chuẩn.
"Sao thế, hôm nay anh định chuẩn bị làm việc với bà xã cậu à?" Lúc Mạc Lâm Kiêu không muốn trả lời câu hỏi, đều sẽ đá câu hỏi ve
"Không phải. Hôm nay anh đến, là để khảo sát."
Mạc Lâm Kiêu suýt chút bị nghẹn một hớp trà, có chút kinh ngạc giương mắt nhìn anh ta, "Khảo sát? Cũng không phải là anh chưa từng tới chỗ này, có cái gì đáng để khảo sát chứ?"
"Không phải do anh quá khẩn trương sao!" Phùng Thiên Long nói
năng cực kì hùng hồn, không hề cảm thấy mất mặt chút nào, "Anh đến sớm để đếm só bước, để xem lúc ôm bà xã lên tầng, tổng cộng cần bao nhiêu phút, luyện tập thêm mấy lần, để quen tay hay việc, đến ngày đó phát huy sẽ không đến mức xuất hiện chỗ sơ suất gì cả."
Mạc Lâm Kiêu tức giận sa sầm mặt lại, trong mắt là vẻ cạn lời.
"Phùng Thiên Long, đến mức ấy sao? Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ!"
"Đương nhiên rất đến mức đấy! Đây chính là người phụ duy nhất nửa đời sau của anh đấy!" Phùng Thiên Long cợt nhà gảy tóc mình, "Không bảo vệ tốt cô vợ trẻ của mình, sau này cô ấy không cho lên giường, không cho ngủ, vậy không phải anh sẽ rất thảm sao?"
Mạc Lâm Kiêu nhắm mắt lại, tựa đầu ra phía sau, hơi nhíu lông mày lại, tâm trạng kém đến mức cũng chẳng muốn phụ họa.
Anhạnh nhạt nói, "Được, hiếm thấy anh nghiêm túc với một người phụ nữ."
Phùng Thiên Long nhìn lúc này Mạc Lâm Kiêu giống như là một ngọn núi bằng, bên trên khuôn mặt tuấn tú mê người kia, bất ngờ xuất hiện đầy không vui, âm thầm nhìn Trần Kiệt ở bên cạnh, Trần Kiệt nhún nhún vai, dáng vẻ anh ta cũng rất bất đắc dĩ.
"Anh nói A Kiêu này." Phùng Thiên Long bỉ ổi nhích về phía trước, hạ giọng, hỏi, "Hôm nay anh tặng cho cậu một móm quà cực kì lớn, cậu đã xem chưa?" Anh ta đang nói đến cái USB dung lượng cực lớn kia, bên trong tất
cả đều là nội dung mà đàn ông thích nhất, khà khà.
Không đề cập tới cái này còn tốt, nhắc đến việc này, Mạc Lâm Kiêu bực bội mở đôi mắt phượng ra, căm ghét liếc mắt nhìn anh ta, cắm hận nói, "Để cho em phải lao vào nhà vệ sinh.
"Hả? Vì sao chứ?" Phùng Thiên Long suýt nữa ngã quy, "Anh em à, cậu có biết những thứ đồ tốt kia là tinh hoa anh góp nhặt bao nhiêu năm không? Tất cả đều là xinh đẹp tuyệt trần ở đảo quốc.."
"Xấu chết rồi! Xấu đến mức không có cách nào nhìn!" Mạc Lâm Kiêu nhằm mắt lần nữa lại, mặt mũi tràn đầy vẻ chẳng ngờ, "Em xem
đến mức buồn nôn." "Hả? Không phải chứ? Phim đẹp như thế... Anh cũng phải nghi ngờ, cậu có còn là một người đàn ông bình thường hay không?" Mạc Lâm Kiêu cười lạnh một tiếng, mở mắt ra, khinh thường nhìn lướt qua Phùng Thiên Long, "Anh có muốn so một lần với em xem ai đàn ông hơn không?"
Phùng Thiên Long nuốt nước bọt, rụt cổ một cái, "Vậy vì sao cậu lại không thích xem? Không phải cậu chán ghét phụ nữ đấy chứ? Vậy không phải anh rất nguy hiểm sao?"
Phùng Thiên Long cố ý làm ra vẻ khó giữ được hoa cúc.
Mạc Lâm Kiêu thở dài, cầm chén trà lên uống một hớp, mới bất đắc dĩ buồn bã nói, "Hình như em... Chỉ có thể nhìn thân thể của mỗi mình cô ấy"
Cô ấy? Cô ấy nào?
Phùng Thiên Long run lên vài giây đồng hồ, lau mồ hôi lạnh trên trán, "Không phải chứ, người anh em A Kiêu! Ngã vào tay một người phụ nữ là rất nguy hiểm đó!"
Lúc nói lời này, Phùng Thiên Long đã quên, tình trạng bây giờ của anh ta, trên cơ bản cũng là ngã vào tay một người phụ nữ. Mạc Lâm Kiêu dùng ngón tay đè lên huyệt thái dương, thở dài,
"Không có cách nào cả, em đã thử rồi. Chỉ có hứng thú với mỗi cô ấy,
mỗi lần thấy cô ấy, là.."
"Là gì?"
"Là... kiểu như sói đói đói bụng mấy trăm năm, không thể nhịn được."
"Ha ha ha, đều là đàn ông, anh hiểu anh hiểu. Nhưng mà anh đoán, cậu bị như thế là bởi vì cậu chỉ thử qua một người phụ nữ là cô ấy, cậu có thể tìm thêm mấy cô nàng xinh đẹp để thử xem, không chừng sẽ..."
"Thử rồi, không được. Nhìn thấy liền chán ghét, liền buồn nôn, cảm thấy vừa xấu vừa bẩn vừa thối."
Những người phụ nữ mà Trần Kiệt tìm đến, đã rất đẹp rồi, đã là
người đẹp đỉnh cao trên thế giới rồi, nhưng sao chứ?
Phùng Thiên Long kinh ngạc.
Còn có chuyện lạ nhìn thấy người đẹp liền buồn nôn ư
"Vậy không có cách nào rồi, cậu hãy cam chịu số phận đi. Nếu đã như vậy, cậu cứ ngủ với người phụ nữ này đến hết đời đi!" Mạc Lâm Kiêu nhíu mày, rũ đôi mắt lạnh, lại thưởng thức chén trà
trong tay, có vẻ như có tâm sự nặng nề.
Phùng Thiên Long gãi gãi da, "Nhìn dáng vẻ, chẳng lẽ nói... người phụ nữ kia của cậu... đã xảy ra chuyện rồi? Không phải là chết rồi chứ?"
Chỉ có người phụ nữ kia đã chết rồi, A Kiêu liền không được ăn
nữa. "Cút!" Mạc Lâm Kiêu quét một ánh mắt nghiêm khác tới, "Toàn nói lời xui xẻo!"
"Phi phi phi, vừa rồi không tính! Xem cái miệng thối của anh này!" Phùng Thiên Long đảo mắt, "Không phải cô ấy thật sự cảm sừng cậu đấy chứ?"
Động tác tay của Mạc Lâm Kiêu dừng lại. Sắc mặt âm trầm. (Cậu Kiêu sắp bùng nổ lần nữa, vở kịch nhỏ của hai người bọn họ tiến vào 565449172)
Phùng Thiên Long thở mạnh một hơi, "Chẳng lẽ anh đã đoán đúng rồi? Không phải chứ, có phải người phụ nữ này bị mù hay không? Với khuôn mặt này, dáng vẻ này, vóc người này của A Kiêu, cô ấy còn ăn vụng ở bên ngoài? Người đàn ông kia có thể mạnh hơn cậu sao?"
"Cô ấy không có ăn vụng. Nhưng cũng chưa chắc, cô ấy đứng núi này trông núi nọ"
Mạc Lâm Kiêu híp mắt ưng, trong đầu xuất hiện cảnh Lâm Khiết Vy nhào vào trong ngực Hạ Dịch Sâm, dưới tay hơi dùng sức, răng rắc một tiếng, chén trà trong tay vỡ vụn, anh tiện tay ném lên trên mặt bàn.
Nhận lấy cái khăn Trần Kiệt đưa tới, chậm rãi lau nước trà trên tay.
Phùng Thiên Long bừng tỉnh, không nhịn được cười nói, "Ai nha, anh còn tưởng rằng cô ấy giấu cậu làm chuyện xấu gì chứ, hóa ra chỉ là có suy nghĩ chứ không có can đảm chứ gì! Chuyện này có gì phải lo chứ? A Kiêu à, cô ấy vốn chỉ là người phụ nữ ngủ với cậu thôi, cũng không phải vợ của cậu, cậu vui thì ngủ với cô ấy mấy lần, giải tỏa một chút, vậy là được. Cậu còn quan tâm đến tim cô ấy ở nơi nào làm gì?"
Mạc Lâm Kiêu sa sầm mặt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.