Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu
Chương 334: Tôi giúp cô rời xa anh ấy
Moon
16/03/2021
Phùng Thiên Long sững sờ nhìn ngắm sợi dây chuyền, sắc mặt bỗng tái nhợt.
"Có phải anh biết sợi dây chuyền này phải không?"
Lâm Khiết Vy quan sát dáng vẻ Phùng Thiên Long, anh ta có vẻ có chút gì đó không ổn, cô đoán được điều đó liền cao giọng: "Phùng Thiên Long, anh hẳn là biết sợi dây chuyền này phải không?"
Thử nghĩ xem, Mạc Lâm Kiêu cũng không phải người bình thường, những món đồ anh ta tặng chắc chắn cũng sẽ rất có giá trị
Anh ta bị giọng nói của Lâm Khiết Vy làm cho giật mình, mới vừa lúc nãy toàn thân cứng đờ lạnh toát, sao giờ lại đổ mồ hôi hột.
Anh ta bối rối, nhưng vẫn ôm một chút tia hy vọng, run rẩy vươn tay nhẹ nhàng cầm lên mặt dây chuyền, lật xem dấu ấn phía sau.
Trong nháy mắt, tâm trạng anh ta như muốn rơi xuống vực sâu.
Chính là nó!
Vẫn còn nhớ vào chiều hôm đó, anh ta nhận được một cuộc gọi từ Mạc Lâm Kiêu, không lòng vòng, ngắn gọn, đơn giản, súc tích đưa ra yêu cầu.
"Tôi muốn mua một sợi dây chuyền đắt giá nhất, có một không hai”
Mạc Lâm Kiêu cất cao giọng, dõng dạc nói.
Nghe những lời yêu cầu này, anh ta đích thân tới tiệm trang sức, chính tay anh ta chọn sợi dây chuyền đính kim cương quý hiểm này.
Quả là độc nhất vô nhị.
Vô giá!
Chính anh ta tự tay mình giúp người bạn tốt chọn mua sợi dây chuyền độc nhất vô nhị này, nhưng bây giờ nó lại đang được đeo trên cổ người phụ nữ mà anh ta yêu thương nhất.
Thật sự vô cùng đau đớn.
"Sao lại có thể?”
Phùng Thiên Long nhắm mắt lại, giọng điệu yếu ớt, bất lực, vô cùng buồn bã. Anh ta đứng lên lảo đảo rảo vài ba bước rồi nằm gục trên ghế sofa.
Cặp mắt vô hồn trống rỗng, anh ta chìm trong sự tuyệt vọng.
Mặc dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Phùng Thiên Long, nhưng nhân lúc anh ta không còn ép cô nữa, cô nhanh chóng thu dọn quần áo, bước ra ngoài mà không nói lời nào.
Nhưng cánh cửa lại không mở được, nó đã tự động khoá lại.
Chết tiệt.
"Phùng Thiên Long, mật khẩu khoá cửa là gì?”
Nghe được câu hỏi của cô, Phùng Thiên Long chậm rãi ngẩng đầu rũ xuống, ngây người nhìn cô, đột nhiên cười tủm tỉm, cười càng lúc càng lớn, cuối cùng cười như đang gào thét, anh ta ôm mặt khóc thút thít.
Trông như gã điên.
Lâm Khiết Vy cũng không buông lơi cảnh giác, cô lùi lại, dựa vào cánh cửa, chăm mắt nhìn người đàn ông đang nức nở bên sô pha, cô không dám tạo ra chút tiếng động.
Rất lâu sau đó trôi qua, một sự “lậu” đằng đẵng như dài bằng thế kỷ, Phùng Thiên Long lấy tay che mặt thở hổn hển, sau đó lại dùng tay xoa xoa mặt, chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn Lâm Khiết Vy. Lúc này, ánh mắt của anh lạnh lùng sắt bén như thanh gươm.
Lâm Khiết Vy không khỏi lo sợ khi bắt gặp cặp mắt đó.
"Tại sao em lại trở thành người phụ nữ của Mạc Lâm Kiêu? Là tình nguyện hay bị ép buộc?” Phùng Thiên Long gặn hỏi, giọng nói không to không nhỏ, từng chữ từng chữ nghe rõ mồn
một như ghim vào trong đầu.
Lâm Khiết Vy cười lạnh nhạt, không đáp, anh ta tiếp lời: "Được rồi, ai sẽ tình nguyện trở thành loại người đó?"
"Thế là bị ép buộc ư? Thôi được, anh ta trả em bao nhiêu tiền?"
"Đây là chuyện giữa tôi với anh ấy.”
Phùng Thiên Long cúi gầm mặt xuống, dường như đang nở một nụ cười nham hiểm, sau đó lại ngẩng mặt lên nhìn Lâm Khiết Vy: “Em thích anh ta?”
"... Không"
"Được, em đã từng nói muốn chuộc lại một món đồ từ tiệm vàng, có phải là chiếc vòng ngọc?”
Lâm Khiết Vy ngạc nhiên nhìn anh ta, sau đó khẽ gật đầu. "Đúng thế, tôi đã ăn cắp chiếc vòng ngọc của Mạc Lâm Kiêu và giờ muốn chuộc nó lại."
"Hahaha, hoá ra là vậy” Phùng Thiên Long cười trong đau khổ: “Em đã từng vì bà dì của mình mà đến bệnh viện đúng không?”
"Sao anh lại biết?"
Phùng Thiên Long gật gật đầu, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, ánh mắt anh ta lúc này toát lên đầy sự mia mai và chua xót. Anh ta thật sự muốn đập thật mạnh đầu vào tường cho chết quách đi.
Anh ta muốn chửi thề.
Anh ta là một tên ngốc, cực kì ngu ngốc, tại sao lại có thể cùng Mạc Lâm Kiêu đi mua băng vệ sinh, quả là gã ngốc đần độn, sao không chết quách cho rồi.
Anh ta còn cùng Hạ Dịch Sâm chiến đầu tranh giành tình yêu của Lâm Khiết Vy, nhưng rốt cuộc... đều công cóc.
"Em có muốn rời khỏi Mạc Lâm Kiêu không?"
Trong lúc tâm trạng đang rối bời, Phùng Thiên Long lạnh lùng hỏi Lâm Khiết Vy, cũng chính lúc đó, anh ta tự nhủ rằng từ nay về sau sẽ không gọi Mạc Lâm Kiêu là anh Kiêu nữa.
Lâm Khiết Vy nhìn người đàn ông đã thay đổi tính khí trước mặt mình và nói: “Bây giờ tôi muốn rời khỏi nơi này
“Lẽ nào em không muốn rời khói anh ta sao?” Phùng Thiên Long đứng dậy, trừng đôi mất đó đục nhìn Lâm Khiết Vy, đi về phía cô, cất giọng: “Lẽ nào em vẫn muốn làm người phụ nữ vô hình núp bóng anh ta sao? Em không muốn được tự do ư?"
“Đương nhiên là muốn, nhưng chuyện này không liên quan tới anh”
Phùng Thiên Long sửng sốt, anh ta thông minh đến mức hiểu được tiếng lòng của Lâm Khiết Vy, sau đó bật cười, khuôn mặt vốn đã trong sáng lại toát lên vẻ rạng rỡ quyến rũ: “Em đừng cứ mang những suy nghĩ dơ bẩn về anh trong đầu. Anh chỉ muốn giúp em thoát khỏi Mạc Lâm Kiêu kia chứ không phái muốn em mang ơn hay mắc nợ gì anh cả. Anh chỉ muốn làm cho em được tự do, không thuộc về bất cứ ai cả"
Lâm Khiết Vy rũ mặt xuống, nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ dựa vào chính bản thân mình để thoát khỏi anh ta.”
"Dựa vào em ư? Em có biết chiếc vòng ngọc đó bao nhiêu tiền không? Em làm sao đủ khả năng chuộc nó về? Chỉ cần Mạc Lâm Kiêu không muốn, thì cho dù là cả đời em cũng không chuộc nó về lại được đâu.”
Bởi vì căn bản chiếc vòng ngọc đó vốn đĩ đã năm trong tay Mạc Lâm Kiêu.
"Tôi kiếm tiền, mua lại chiếc vòng đó từ anh, anh hứa bán cho tôi giá gốc
Phùng Thiên Long cười nói: "Nếu như nó biến mất rồi thì sao?"
Lâm Khiết Vy sững người nhìn anh ta: "Anh nói vậy là có ý gì?" "Nếu tôi không ra tay giúp em, e là Mạc Lâm Kiêu đã tiêu huỷ đi chiếc vòng ngọc đó rồi, cô sẽ không bao giờ chuộc lại được nó, vẫn chưa hiểu sao?"
Lâm Khiết Vy tái nhợt, một câu cũng không trả lời, đầu óc cô lúc này vô vàn là những suy nghĩ rối ren.
Phùng Thiên Long đã sớm hiểu rõ, chiếc vòng đó rõ ràng đang nằm trong tay Mạc Lâm Kiêu. Trừ khi Mạc Lâm Kiêu không thưà nhận chuyện này, Lâm Khiết Vy sẽ không bao giờ chuộc lại được nó về.
Mạc Lâm Kiêu độc ác như vậy sao?
Còn không phải vậy sao?
Mà dù anh có thế thật... Cô cũng nợ anh một chiếc vòng ngọc là sự thật.
Chuyện này thật sự rất khó xử.
Phùng Thiên Long lại gần cô, ánh mắt đăm chiêu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Vy Vy, nói cho anh biết anh ta đã đưa em bao nhiêu tiền, anh sẽ nghĩ cách mang chiếc vòng ngọc đó về cho em, được không?”
Lâm Khiết Vy cau mày nhìn anh ta: "Anh giúp tôi mang vòng ngọc về cũng chẳng khác gì tôi nợ anh."
Bây giờ cô không muốn nợ bất cứ ai.
"Không, anh đã nói rồi, anh giúp em không phải muốn kìm ép em mà là muốn em được tự do. Thứ anh cần là theo đuổi em một cách công khai và chấm dứt mối quan hệ với Mạc Lâm Kiêu."
Lâm Khiết Vy suy nghĩ một hồi: “Tôi đã mượn 700 triệu để đưa em trai đi khám bệnh”
Phùng Thiên Long sững người.
Sau đó anh ta cười khắc khổ.
Chỉ có 700 triệu mà đã mua được sự tự do của cô gái mà anh ta yêu thương.
Đó là một sự mỉa mai!
Phùng Thiên Long nâng mắt lên, chăm chằm nhìn cô: “Lâm Khiết Vy, đừng lo lắng quá, anh sẽ mang vòng ngọc về, sẽ giúp em rời khỏi anh ta, trả lại tự do cho em."
"Có phải anh biết sợi dây chuyền này phải không?"
Lâm Khiết Vy quan sát dáng vẻ Phùng Thiên Long, anh ta có vẻ có chút gì đó không ổn, cô đoán được điều đó liền cao giọng: "Phùng Thiên Long, anh hẳn là biết sợi dây chuyền này phải không?"
Thử nghĩ xem, Mạc Lâm Kiêu cũng không phải người bình thường, những món đồ anh ta tặng chắc chắn cũng sẽ rất có giá trị
Anh ta bị giọng nói của Lâm Khiết Vy làm cho giật mình, mới vừa lúc nãy toàn thân cứng đờ lạnh toát, sao giờ lại đổ mồ hôi hột.
Anh ta bối rối, nhưng vẫn ôm một chút tia hy vọng, run rẩy vươn tay nhẹ nhàng cầm lên mặt dây chuyền, lật xem dấu ấn phía sau.
Trong nháy mắt, tâm trạng anh ta như muốn rơi xuống vực sâu.
Chính là nó!
Vẫn còn nhớ vào chiều hôm đó, anh ta nhận được một cuộc gọi từ Mạc Lâm Kiêu, không lòng vòng, ngắn gọn, đơn giản, súc tích đưa ra yêu cầu.
"Tôi muốn mua một sợi dây chuyền đắt giá nhất, có một không hai”
Mạc Lâm Kiêu cất cao giọng, dõng dạc nói.
Nghe những lời yêu cầu này, anh ta đích thân tới tiệm trang sức, chính tay anh ta chọn sợi dây chuyền đính kim cương quý hiểm này.
Quả là độc nhất vô nhị.
Vô giá!
Chính anh ta tự tay mình giúp người bạn tốt chọn mua sợi dây chuyền độc nhất vô nhị này, nhưng bây giờ nó lại đang được đeo trên cổ người phụ nữ mà anh ta yêu thương nhất.
Thật sự vô cùng đau đớn.
"Sao lại có thể?”
Phùng Thiên Long nhắm mắt lại, giọng điệu yếu ớt, bất lực, vô cùng buồn bã. Anh ta đứng lên lảo đảo rảo vài ba bước rồi nằm gục trên ghế sofa.
Cặp mắt vô hồn trống rỗng, anh ta chìm trong sự tuyệt vọng.
Mặc dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Phùng Thiên Long, nhưng nhân lúc anh ta không còn ép cô nữa, cô nhanh chóng thu dọn quần áo, bước ra ngoài mà không nói lời nào.
Nhưng cánh cửa lại không mở được, nó đã tự động khoá lại.
Chết tiệt.
"Phùng Thiên Long, mật khẩu khoá cửa là gì?”
Nghe được câu hỏi của cô, Phùng Thiên Long chậm rãi ngẩng đầu rũ xuống, ngây người nhìn cô, đột nhiên cười tủm tỉm, cười càng lúc càng lớn, cuối cùng cười như đang gào thét, anh ta ôm mặt khóc thút thít.
Trông như gã điên.
Lâm Khiết Vy cũng không buông lơi cảnh giác, cô lùi lại, dựa vào cánh cửa, chăm mắt nhìn người đàn ông đang nức nở bên sô pha, cô không dám tạo ra chút tiếng động.
Rất lâu sau đó trôi qua, một sự “lậu” đằng đẵng như dài bằng thế kỷ, Phùng Thiên Long lấy tay che mặt thở hổn hển, sau đó lại dùng tay xoa xoa mặt, chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn Lâm Khiết Vy. Lúc này, ánh mắt của anh lạnh lùng sắt bén như thanh gươm.
Lâm Khiết Vy không khỏi lo sợ khi bắt gặp cặp mắt đó.
"Tại sao em lại trở thành người phụ nữ của Mạc Lâm Kiêu? Là tình nguyện hay bị ép buộc?” Phùng Thiên Long gặn hỏi, giọng nói không to không nhỏ, từng chữ từng chữ nghe rõ mồn
một như ghim vào trong đầu.
Lâm Khiết Vy cười lạnh nhạt, không đáp, anh ta tiếp lời: "Được rồi, ai sẽ tình nguyện trở thành loại người đó?"
"Thế là bị ép buộc ư? Thôi được, anh ta trả em bao nhiêu tiền?"
"Đây là chuyện giữa tôi với anh ấy.”
Phùng Thiên Long cúi gầm mặt xuống, dường như đang nở một nụ cười nham hiểm, sau đó lại ngẩng mặt lên nhìn Lâm Khiết Vy: “Em thích anh ta?”
"... Không"
"Được, em đã từng nói muốn chuộc lại một món đồ từ tiệm vàng, có phải là chiếc vòng ngọc?”
Lâm Khiết Vy ngạc nhiên nhìn anh ta, sau đó khẽ gật đầu. "Đúng thế, tôi đã ăn cắp chiếc vòng ngọc của Mạc Lâm Kiêu và giờ muốn chuộc nó lại."
"Hahaha, hoá ra là vậy” Phùng Thiên Long cười trong đau khổ: “Em đã từng vì bà dì của mình mà đến bệnh viện đúng không?”
"Sao anh lại biết?"
Phùng Thiên Long gật gật đầu, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, ánh mắt anh ta lúc này toát lên đầy sự mia mai và chua xót. Anh ta thật sự muốn đập thật mạnh đầu vào tường cho chết quách đi.
Anh ta muốn chửi thề.
Anh ta là một tên ngốc, cực kì ngu ngốc, tại sao lại có thể cùng Mạc Lâm Kiêu đi mua băng vệ sinh, quả là gã ngốc đần độn, sao không chết quách cho rồi.
Anh ta còn cùng Hạ Dịch Sâm chiến đầu tranh giành tình yêu của Lâm Khiết Vy, nhưng rốt cuộc... đều công cóc.
"Em có muốn rời khỏi Mạc Lâm Kiêu không?"
Trong lúc tâm trạng đang rối bời, Phùng Thiên Long lạnh lùng hỏi Lâm Khiết Vy, cũng chính lúc đó, anh ta tự nhủ rằng từ nay về sau sẽ không gọi Mạc Lâm Kiêu là anh Kiêu nữa.
Lâm Khiết Vy nhìn người đàn ông đã thay đổi tính khí trước mặt mình và nói: “Bây giờ tôi muốn rời khỏi nơi này
“Lẽ nào em không muốn rời khói anh ta sao?” Phùng Thiên Long đứng dậy, trừng đôi mất đó đục nhìn Lâm Khiết Vy, đi về phía cô, cất giọng: “Lẽ nào em vẫn muốn làm người phụ nữ vô hình núp bóng anh ta sao? Em không muốn được tự do ư?"
“Đương nhiên là muốn, nhưng chuyện này không liên quan tới anh”
Phùng Thiên Long sửng sốt, anh ta thông minh đến mức hiểu được tiếng lòng của Lâm Khiết Vy, sau đó bật cười, khuôn mặt vốn đã trong sáng lại toát lên vẻ rạng rỡ quyến rũ: “Em đừng cứ mang những suy nghĩ dơ bẩn về anh trong đầu. Anh chỉ muốn giúp em thoát khỏi Mạc Lâm Kiêu kia chứ không phái muốn em mang ơn hay mắc nợ gì anh cả. Anh chỉ muốn làm cho em được tự do, không thuộc về bất cứ ai cả"
Lâm Khiết Vy rũ mặt xuống, nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ dựa vào chính bản thân mình để thoát khỏi anh ta.”
"Dựa vào em ư? Em có biết chiếc vòng ngọc đó bao nhiêu tiền không? Em làm sao đủ khả năng chuộc nó về? Chỉ cần Mạc Lâm Kiêu không muốn, thì cho dù là cả đời em cũng không chuộc nó về lại được đâu.”
Bởi vì căn bản chiếc vòng ngọc đó vốn đĩ đã năm trong tay Mạc Lâm Kiêu.
"Tôi kiếm tiền, mua lại chiếc vòng đó từ anh, anh hứa bán cho tôi giá gốc
Phùng Thiên Long cười nói: "Nếu như nó biến mất rồi thì sao?"
Lâm Khiết Vy sững người nhìn anh ta: "Anh nói vậy là có ý gì?" "Nếu tôi không ra tay giúp em, e là Mạc Lâm Kiêu đã tiêu huỷ đi chiếc vòng ngọc đó rồi, cô sẽ không bao giờ chuộc lại được nó, vẫn chưa hiểu sao?"
Lâm Khiết Vy tái nhợt, một câu cũng không trả lời, đầu óc cô lúc này vô vàn là những suy nghĩ rối ren.
Phùng Thiên Long đã sớm hiểu rõ, chiếc vòng đó rõ ràng đang nằm trong tay Mạc Lâm Kiêu. Trừ khi Mạc Lâm Kiêu không thưà nhận chuyện này, Lâm Khiết Vy sẽ không bao giờ chuộc lại được nó về.
Mạc Lâm Kiêu độc ác như vậy sao?
Còn không phải vậy sao?
Mà dù anh có thế thật... Cô cũng nợ anh một chiếc vòng ngọc là sự thật.
Chuyện này thật sự rất khó xử.
Phùng Thiên Long lại gần cô, ánh mắt đăm chiêu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Vy Vy, nói cho anh biết anh ta đã đưa em bao nhiêu tiền, anh sẽ nghĩ cách mang chiếc vòng ngọc đó về cho em, được không?”
Lâm Khiết Vy cau mày nhìn anh ta: "Anh giúp tôi mang vòng ngọc về cũng chẳng khác gì tôi nợ anh."
Bây giờ cô không muốn nợ bất cứ ai.
"Không, anh đã nói rồi, anh giúp em không phải muốn kìm ép em mà là muốn em được tự do. Thứ anh cần là theo đuổi em một cách công khai và chấm dứt mối quan hệ với Mạc Lâm Kiêu."
Lâm Khiết Vy suy nghĩ một hồi: “Tôi đã mượn 700 triệu để đưa em trai đi khám bệnh”
Phùng Thiên Long sững người.
Sau đó anh ta cười khắc khổ.
Chỉ có 700 triệu mà đã mua được sự tự do của cô gái mà anh ta yêu thương.
Đó là một sự mỉa mai!
Phùng Thiên Long nâng mắt lên, chăm chằm nhìn cô: “Lâm Khiết Vy, đừng lo lắng quá, anh sẽ mang vòng ngọc về, sẽ giúp em rời khỏi anh ta, trả lại tự do cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.