Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Chương 97: Cô nghĩ chúng tôi là gì của nhau? Tình nhân sao?
tg S-Oc
25/04/2021
Bà Hoắc đành phải ra ngoài, ngẫm lại thì thấy Hoắc Minh Dương có chút không đúng lắm, bà gọi điện thoại cho Diệp Tĩnh Gia,
“Alo, Tĩnh Gia à” Bà Hoắc kìm nén tức giận, nhẹ nhàng nói chuyện với Diệp Tính Gia, muốn biết rốt cuộc Hoắc Minh Dương làm sao từ cô,
“Làm sao thế mẹ?” Diệp Tĩnh Gia không biết bà Hoäc muốn làm gì, trực giác cho cô biết không phải chuyện tốt, bình thường bà Hoắc sẽ không gọi điện thoại cho cô: “Bây giờ con đang ở bên ngoài mua đồ, không nghe rõ lắm” “Minh Dương làm sao vậy? Mẹ vừa vào thăm, hình như tâm trạng thằng bé không được tốt lắm” Bà Hoäc nói với Diệp Tính Gia, ghim lời Diệp Tĩnh Gia nói lần này thật chặt, cài gì mà không nghe rõ chứ,
“Dạ, không có chuyện gì đâu ạ, có lẽ do anh ấy ở bệnh viện nên buồn chán không vui” May là không phải do cô làm sai gì đó, cũng không thể nói cho bà biết chuyện Tô Thanh Anh gọi điện thoại cho Hoắc Minh Dương được,
“Vậy sao, không sao là tốt rồi, mẹ cũng,
yên tâm” Bà thực sự tin Hoắc Minh Dương ở bệnh viện nên buồn bực, không suy nghĩ nhiều nữa. Dù sao có một số việc bà không phải không biết,
Bà Hoắc có thế yên tâm, Diệp Tĩnh Gia thở phào một hơi, còn đang lo tính khí bà Hoäc nóng nảy, cô lại tai bay vạ gió,
“Vâng, vậy thôi, không còn chuyện gì nữa thì con đi mua thức ăn” Diệp Tính Gia nói xong thì nghe thấy âm tút tút tắt điện thoại của bà Hoäc,
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô đi mua một ít cà tím, nhanh chóng trở về nhà họ Hoắc nấu cơm,
Hoắc Minh Vũ và Đinh Thanh Uyến gặp nhau ở công ty, hai người khó tránh khỏi đụng chạm, Đinh Thanh Uyển chỉ dịu dàng ân cần một chút đã khiến Hoäc Minh Vũ không có cách nào nói ra mấy lời từ chối quá đáng được,
“Buổi trưa anh muốn ăn gì? Em đi mua cho anh nhé” Đây là lần thứ sáu Đinh Thanh Uyển gõ cửa phòng làm việc của Hoắc Minh Vũ trong buổi sáng hôm nay,
Rõ ràng là Hoäc Minh Vũ không kiên nhẫn, không biết Linda chỉ dạy cô ta kiếu gì, lại có nhiều thời gian rảnh đến làm phiền anh 1a như vậy,
Anhta đương nhiên không biết Linda đã bị Đình Thanh Uyển thu phục với giá cao, nào,
là túi xách, nào là đồ trang sức, thay đổi cách nhìn với Đinh Thanh Uyển một cách triệt để,
“Sao cô lại đến nữa?” Hoắc Minh Vũ vô cùng không kiên nhãn, không còn tâm tư quản cô ta nữa Đỉnh Thanh Uyển thấy anh như vậy, trong lòng khóc ròng, tức muốn điên, chẳng nói chẳng rằng, mọi ấm ức đều phải nhịn: “Em chỉ muốn đến thăm anh một chút thôi mà, mẹ em nói anh rất bận, có khi quên cả ăn cơm, dì muốn em đến đây nhắc nhở anh phải ăn đúng bữa” Cô ta tủi thân đứng nhìn Hoắc Minh Vũ, chỉ sợ anh ta không vui sẽ đuổi cô ta ra ngoài “Cái này.. em biết rồi” Cô ta ngập ngừng: “Anh chê em phiền phức, trách em quấy rầy anh, nhưng em không cố ý mà” Nói xong còn uất ức cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên, nói chuyện có chút nghẹn ngào,
Người phụ nữ này thật sự khiến Hoäc Minh Vũ hết cách rồi, anh ta sợ nhất chính là phụ nữ khóc: “Được rồi, được rồi, tôi không thấy đói, cô bảo Linda đưa gì đó vào là được,
rồi” “Em không thể tự mình đưa sao?” Cô ta ngấng đầu lên, vẻ mặt vô cùng ngây thơ nhìn Hoäc Minh Vũ, cảm giác cứ như Hoäc Minh Vũ mà từ chối thì có thể khóc ngay tức khắc,
Ngoại trừ Từ Thanh Lam, không có bất cứ người phụ nữ nào có thế khiến Hoắc Minh Vũ xoản xuýt rối loạn, chỉ cần một phút anh đã nghĩ ra cách ứng đối: “Cơm nước cứ để Linda mang tới, nếu tâm trạng cô không tốt, tôi có thể cho phép cô nghỉ nửa ngày” Mắt Đinh Thanh Uyển sáng lấp lánh, cô ta đã chán ở công ty lắm rồi, chỉ vì phải nghe lời mẹ Đinh, tập đoàn Hoắc Thiên có quy định của nó, cô ta không thế làm trái quy định, vì vậy luôn phải cố gảng ở lại Nhưng mà bây giờ Hoắc Minh Vũ đã lên tiếng, dĩ nhiên là khác lúc trước: “Chuyện này… thực sự được sao?” Cô ta chẳng có cảm giác gì với Hoắc Minh Vũ, nhưng cô ta không thể để Hoäc,
Minh Vũ cảm nhận được điều đó, cô ta muốn gả cho Hoäc Minh Vũ, cho dù Hoắc Minh Vũ không thích cô ta, thậm chí chán ghét cô ta “Ừm, cái đó.. tổng giám đốc Vũ, em có một số điều không hiểu lảm, em có thể hỏi anh không?” Cô ta không định buông bỏ Hoắc Minh Vũ một cách dễ dàng như vậy,
“Chuyện công ty có thế, những vấn đề khác không tiện trả lời” Hoắc Minh Vũ đối với phụ nữ nào cũng lạnh lùng như vậy, từ chối vô cùng dễ dàng, dẫu sao không thể khiến Từ Thanh Lam không vui được, đó là mấu chốt cho sự kiên định của anh ta Nếu để Từ Thanh Lam biết, ở bên cạnh anh ta có một người phụ nữ khóc lóc, luôn miệng nhắc anh ta đi ăn cơm, phỏng chừng sẽ tức chết mất,
“Anh còn chưa biết em sẽ hỏi gì mà” Cô,
ta chưa từ bỏ ý định, người đàn ông này quả như những gì người bên ngoài nói, toàn bộ,
nhân viên nữ trong văn phòng đều bàn luận Hoắc Minh Vũ vô vùng khó gần, còn có vợ rồi Nhưng mà chẳng có ai từng gặp vợ Hoắc,
Minh Vũ cả,
Cô ta chỉ có thể im lặng không nói gì, Hoäc Minh Vũ có vợ hay không, cô ta là người biết rõ nhất “Anh và Từ Thanh Lam có quan hệ gì?” Cô ta vô cùng tò mò, tò mò đến mức không thể tò mò hơn được nữa, không biết mối quan hệ của anh ta và Từ Thanh Lam là gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Hoắc Minh Vũ là có thể biết ngay, có vẻ như không thể nói rõ ràng,
“Cô nghĩ chúng tôi là gì của nhau?” Hoắc Minh Vũ nối hứng thú, anh ta rết thích người khác hỏi chuyện của anh ta và Từ Thanh Lam,
Rải cấu lương, anh ta vô cùng tình nguyện, đặc biệt để Đinh Thanh Uyển có thể hiểu rõ bây giờ cô ta chính là người thừa, biết khó mà lui thì càng tốt,
“Em thấy, người ngoài nói… hơi mập mờ, nhưng mà nhìn ánh mắt của anh thì thấy vô cùng ám muội” Cô ta không khách khí chút nào, cũng không giấu giếm gì cả, nghĩ thế nào thì nói như thế, Tính cách này, lại khiến Hoắc Minh Vũ tán thưởng, nếu Đinh Thanh Uyển cứ làm bộ,
mãi, nói không chừng anh ta chẳng thèm để ý,
“Cô thông minh như vậy, tại sao phải làm vợ chưa cưới của tôi, tôi không thế thích cô” Hoắc Minh Vũ đối xử với phụ nữ quả thực nhẫn tâm, nhất là đối với người phụ nữ anh ta không thích, dừng một lúc, lại tiếp tục rải cẩu lương cho Đinh Thanh Uyển: “Từ Thanh Lam là người tôi yêu, tôi chỉ hận không thể ở cùng cô ấy cả đời, chẳng muốn gì khác nữa” Nếu một người đàn ông có thể nói ra những lời thế này thì có thế chắc chản rằng người phụ nữ đó đã giữ vị trí không thể lay động trong lòng anh ta Cho dù Đình Thanh Uyến không thích Hoäc Minh Vũ, nhưng anh ta vẫn là chồng chưa cưới của cô, nói với cô về người phụ nữ khác như thế, trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái: “Ð, vậy hả, thật trùng hợp” Lời nói ẩn ý, Hoäc Minh Vũ không hiểu,
“Có ý gì” Anh ta bỗng nhiên có chút hiếu kỳ với người phụ nữ này: “Cô biết không, người phụ nữ mà tôi thích nhất, cô ấy chưa từng nói với tôi mấy lời kiểu này” Thái độ và giọng điệu của Đinh Thanh Uyển khi nói chuyện với anh ta khiến anh ta vô cùng khó chịu, không phải rất thích, luôn cảm thấy cứ như bị người khác khống chế, cảm giác này thực sự không tốt,
“Em có rất nhiều chuyện nhất định phải nói rõ ràng với anh” Đinh Thanh Uyến cảm,
thấy nếu không nói thì thôi, đã nói thì cứ dứt khoát cho rồi, người đàn ông này cũng không thích cô ta, chỉ băng hợp tác còn hơn: “Em không thích anh, nhưng người nhà em cứ nhất quyết bắt em phải ở bên anh, chúng ta có thể làm đám cưới giả.” Đinh Thanh Uyến thẳng thắn vô tư thế này khiến Hoäc Minh Vũ phải khen ngợi, người phụ nữ này cũng không đơn giản: “Ồ, cô nói vậy không sợ tôi nói cho bà Hoäc mà cô mến thương nhất sao?“ “Anh sẽ không nói, em có thể giúp anh và inh Thanh Uyển tiếp tục nói ra điều kiện hấp dẫn, điều kiện Từ Thanh Lam ở bên nhau” này vừa được nêu ra, nói Hoắc Minh Vũ không dao động là giả,
“Sao cô phải làm vậy?” Anh ta không tin lại có miếng bánh bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, càng không tin người phụ nữ này có thể dễ dàng để anh có được những thứ mà anh luôn mong muốn,
Cô ta biết, sự thuyết phục của cô ta đã khiến Hoäc Minh Vũ động lòng, nếu hai người đều khó xử, không bằng hợp tác đôi bên cùng có lợi: “Bố em muốn có một thứ, mà anh cũng có thứ mình muốn, chỉ cần chúng ta kết hôn, cổ phiếu hai nhà tăng cao, em chỉ cần tiền, anh có được người phụ nữ của mình, thế nào?” Điều kiện này thực sự vô cùng hấp dẫn, nhưng mà Hoắc Minh Vũ do dự, nếu để Từ Thanh Lam biết được chuyện này, sẽ không ‘thể tưởng tượng nối, dựa theo tính cách của Từ Thanh Lam, cô ấy có thể làm thịt anh ta luôn mất: “Hổ cái nhà tôi, tôi không dám chọc, nếu cô ấy biết.” “Em sẽ không để bất cứ ai biết, em bảo đảm, hơn nữa em có thể thuyết phục bà Hoắc làm kế kết hôn nhỏ thôi, sau đó ly hôn xong, em tuyệt đối sẽ không dây dưa gì với anh nữa, chúng ta có thể viết thỏa thuận” Cô,
ta nhất định phải gả vào nhà họ Hoắc, phải liều cả tính mạng cũng phải gả, thậm chí không cần cân nhắc hậu quả gì hết: “Em đã nói hết nước hết cái rồi, nếu như anh vẫn không đồng ý, bỏ qua cơ hội này sẽ không còn cơ hội tương tự nữa đâu” Đinh Thanh Uyển nhìn vẻ mặt Hoắc Minh Vũ, không ngừng mê hoặc anh ta, cũng thêm thật nhiều tiền cược,
“Em sẽ viết một bản thỏa thuận, anh chỉ có lợi chứ không có hại, hơn nữa, dù sao đàn ông từng kết hôn so với phụ nữ rất khác biệt, em còn không sợ chịu thiệt, anh còn phải do dự gì nữa?” Cô ta thấy Hoắc Minh Vũ đã thả lỏng, đều biểu hiện hết lên gương mặt,
“Em thực sự sẽ không nói cho Từ Thanh Lam biết, đồng thời, em sẽ để anh quyết định hết, hợp đồng, điều khoản gì đó..” Hoäc Minh Vũ nghĩ, bây giờ anh làm việc,
rất mệt, có rất nhiều chuyện anh ta không thế không làm, nhưng chỉ biết than mệt trong lòng, không thể kể khổ với ai cả, Từ Thanh Lam lại không ngừng gây áp lực cho anh ta, nếu như kết hôn với Đinh Thanh Uyển, tất cả áp lực này có thể giải quyết rồi,
Cũng cảm thấy phía Từ Thanh Lam không khó khăn lắm: “Cô nói thật chứ?” “Không nửa lời dối gạt” Đinh Thanh Uyển quả quyết gật đầu, cô ta cảm thấy với điều,
kiện cô ta đưa ra, chí có kẻ ngốc mới không đồng ý, “Tôi phải làm sao mới có thể tin tưởng cô được đây?” Hoắc Minh Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn người phụ nữ trước mặt,
“Anh đương nhiên có thế tin em, bởi vì em thực sự không muốn ở bên anh, người em yêu không phải anh” Cô ta thẳng thản lật mở lá bài này, cô ta thấy mắt Hoắc Minh Vũ sáng lên, cô ta biết mình đã thành công: “Đừng do dự nữa, hợp tác vui vẻ.” Lần này cuối cũng cũng khiến cuộc sống sau này của cô sẽ dễ chịu hơn, ít nhất khiến mẹ Đinh có thế không cẫn nhãn việc cô không bắt được người đàn ông này mỗi ngày nữa Thở phào nhẹ nhốm, kiên trì đưa tay ra muốn bắt tay với Hoäc Minh Vũ,
Hoắc Minh Vũ nhìn cô ta, vẫn không tin lắm, nhưng vẫn vươn tay ra, hợp tác lần này,
thế nào cũng không thiệt, nhà họ Đinh muốn lợi dụng nhà họ Hoắc kiếm chút lời, anh ta không cảm thấy chuyện này sẽ có tốn thất gì cả “Cơ bản là không có vấn đề gì, công việc của tôi còn rất nhiều, cô ra ngoài đi”
“Alo, Tĩnh Gia à” Bà Hoắc kìm nén tức giận, nhẹ nhàng nói chuyện với Diệp Tính Gia, muốn biết rốt cuộc Hoắc Minh Dương làm sao từ cô,
“Làm sao thế mẹ?” Diệp Tĩnh Gia không biết bà Hoäc muốn làm gì, trực giác cho cô biết không phải chuyện tốt, bình thường bà Hoắc sẽ không gọi điện thoại cho cô: “Bây giờ con đang ở bên ngoài mua đồ, không nghe rõ lắm” “Minh Dương làm sao vậy? Mẹ vừa vào thăm, hình như tâm trạng thằng bé không được tốt lắm” Bà Hoäc nói với Diệp Tính Gia, ghim lời Diệp Tĩnh Gia nói lần này thật chặt, cài gì mà không nghe rõ chứ,
“Dạ, không có chuyện gì đâu ạ, có lẽ do anh ấy ở bệnh viện nên buồn chán không vui” May là không phải do cô làm sai gì đó, cũng không thể nói cho bà biết chuyện Tô Thanh Anh gọi điện thoại cho Hoắc Minh Dương được,
“Vậy sao, không sao là tốt rồi, mẹ cũng,
yên tâm” Bà thực sự tin Hoắc Minh Dương ở bệnh viện nên buồn bực, không suy nghĩ nhiều nữa. Dù sao có một số việc bà không phải không biết,
Bà Hoắc có thế yên tâm, Diệp Tĩnh Gia thở phào một hơi, còn đang lo tính khí bà Hoäc nóng nảy, cô lại tai bay vạ gió,
“Vâng, vậy thôi, không còn chuyện gì nữa thì con đi mua thức ăn” Diệp Tính Gia nói xong thì nghe thấy âm tút tút tắt điện thoại của bà Hoäc,
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô đi mua một ít cà tím, nhanh chóng trở về nhà họ Hoắc nấu cơm,
Hoắc Minh Vũ và Đinh Thanh Uyến gặp nhau ở công ty, hai người khó tránh khỏi đụng chạm, Đinh Thanh Uyển chỉ dịu dàng ân cần một chút đã khiến Hoäc Minh Vũ không có cách nào nói ra mấy lời từ chối quá đáng được,
“Buổi trưa anh muốn ăn gì? Em đi mua cho anh nhé” Đây là lần thứ sáu Đinh Thanh Uyển gõ cửa phòng làm việc của Hoắc Minh Vũ trong buổi sáng hôm nay,
Rõ ràng là Hoäc Minh Vũ không kiên nhẫn, không biết Linda chỉ dạy cô ta kiếu gì, lại có nhiều thời gian rảnh đến làm phiền anh 1a như vậy,
Anhta đương nhiên không biết Linda đã bị Đình Thanh Uyển thu phục với giá cao, nào,
là túi xách, nào là đồ trang sức, thay đổi cách nhìn với Đinh Thanh Uyển một cách triệt để,
“Sao cô lại đến nữa?” Hoắc Minh Vũ vô cùng không kiên nhãn, không còn tâm tư quản cô ta nữa Đỉnh Thanh Uyển thấy anh như vậy, trong lòng khóc ròng, tức muốn điên, chẳng nói chẳng rằng, mọi ấm ức đều phải nhịn: “Em chỉ muốn đến thăm anh một chút thôi mà, mẹ em nói anh rất bận, có khi quên cả ăn cơm, dì muốn em đến đây nhắc nhở anh phải ăn đúng bữa” Cô ta tủi thân đứng nhìn Hoắc Minh Vũ, chỉ sợ anh ta không vui sẽ đuổi cô ta ra ngoài “Cái này.. em biết rồi” Cô ta ngập ngừng: “Anh chê em phiền phức, trách em quấy rầy anh, nhưng em không cố ý mà” Nói xong còn uất ức cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên, nói chuyện có chút nghẹn ngào,
Người phụ nữ này thật sự khiến Hoäc Minh Vũ hết cách rồi, anh ta sợ nhất chính là phụ nữ khóc: “Được rồi, được rồi, tôi không thấy đói, cô bảo Linda đưa gì đó vào là được,
rồi” “Em không thể tự mình đưa sao?” Cô ta ngấng đầu lên, vẻ mặt vô cùng ngây thơ nhìn Hoäc Minh Vũ, cảm giác cứ như Hoäc Minh Vũ mà từ chối thì có thể khóc ngay tức khắc,
Ngoại trừ Từ Thanh Lam, không có bất cứ người phụ nữ nào có thế khiến Hoắc Minh Vũ xoản xuýt rối loạn, chỉ cần một phút anh đã nghĩ ra cách ứng đối: “Cơm nước cứ để Linda mang tới, nếu tâm trạng cô không tốt, tôi có thể cho phép cô nghỉ nửa ngày” Mắt Đinh Thanh Uyển sáng lấp lánh, cô ta đã chán ở công ty lắm rồi, chỉ vì phải nghe lời mẹ Đinh, tập đoàn Hoắc Thiên có quy định của nó, cô ta không thế làm trái quy định, vì vậy luôn phải cố gảng ở lại Nhưng mà bây giờ Hoắc Minh Vũ đã lên tiếng, dĩ nhiên là khác lúc trước: “Chuyện này… thực sự được sao?” Cô ta chẳng có cảm giác gì với Hoắc Minh Vũ, nhưng cô ta không thể để Hoäc,
Minh Vũ cảm nhận được điều đó, cô ta muốn gả cho Hoäc Minh Vũ, cho dù Hoắc Minh Vũ không thích cô ta, thậm chí chán ghét cô ta “Ừm, cái đó.. tổng giám đốc Vũ, em có một số điều không hiểu lảm, em có thể hỏi anh không?” Cô ta không định buông bỏ Hoắc Minh Vũ một cách dễ dàng như vậy,
“Chuyện công ty có thế, những vấn đề khác không tiện trả lời” Hoắc Minh Vũ đối với phụ nữ nào cũng lạnh lùng như vậy, từ chối vô cùng dễ dàng, dẫu sao không thể khiến Từ Thanh Lam không vui được, đó là mấu chốt cho sự kiên định của anh ta Nếu để Từ Thanh Lam biết, ở bên cạnh anh ta có một người phụ nữ khóc lóc, luôn miệng nhắc anh ta đi ăn cơm, phỏng chừng sẽ tức chết mất,
“Anh còn chưa biết em sẽ hỏi gì mà” Cô,
ta chưa từ bỏ ý định, người đàn ông này quả như những gì người bên ngoài nói, toàn bộ,
nhân viên nữ trong văn phòng đều bàn luận Hoắc Minh Vũ vô vùng khó gần, còn có vợ rồi Nhưng mà chẳng có ai từng gặp vợ Hoắc,
Minh Vũ cả,
Cô ta chỉ có thể im lặng không nói gì, Hoäc Minh Vũ có vợ hay không, cô ta là người biết rõ nhất “Anh và Từ Thanh Lam có quan hệ gì?” Cô ta vô cùng tò mò, tò mò đến mức không thể tò mò hơn được nữa, không biết mối quan hệ của anh ta và Từ Thanh Lam là gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Hoắc Minh Vũ là có thể biết ngay, có vẻ như không thể nói rõ ràng,
“Cô nghĩ chúng tôi là gì của nhau?” Hoắc Minh Vũ nối hứng thú, anh ta rết thích người khác hỏi chuyện của anh ta và Từ Thanh Lam,
Rải cấu lương, anh ta vô cùng tình nguyện, đặc biệt để Đinh Thanh Uyển có thể hiểu rõ bây giờ cô ta chính là người thừa, biết khó mà lui thì càng tốt,
“Em thấy, người ngoài nói… hơi mập mờ, nhưng mà nhìn ánh mắt của anh thì thấy vô cùng ám muội” Cô ta không khách khí chút nào, cũng không giấu giếm gì cả, nghĩ thế nào thì nói như thế, Tính cách này, lại khiến Hoắc Minh Vũ tán thưởng, nếu Đinh Thanh Uyển cứ làm bộ,
mãi, nói không chừng anh ta chẳng thèm để ý,
“Cô thông minh như vậy, tại sao phải làm vợ chưa cưới của tôi, tôi không thế thích cô” Hoắc Minh Vũ đối xử với phụ nữ quả thực nhẫn tâm, nhất là đối với người phụ nữ anh ta không thích, dừng một lúc, lại tiếp tục rải cẩu lương cho Đinh Thanh Uyển: “Từ Thanh Lam là người tôi yêu, tôi chỉ hận không thể ở cùng cô ấy cả đời, chẳng muốn gì khác nữa” Nếu một người đàn ông có thể nói ra những lời thế này thì có thế chắc chản rằng người phụ nữ đó đã giữ vị trí không thể lay động trong lòng anh ta Cho dù Đình Thanh Uyến không thích Hoäc Minh Vũ, nhưng anh ta vẫn là chồng chưa cưới của cô, nói với cô về người phụ nữ khác như thế, trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái: “Ð, vậy hả, thật trùng hợp” Lời nói ẩn ý, Hoäc Minh Vũ không hiểu,
“Có ý gì” Anh ta bỗng nhiên có chút hiếu kỳ với người phụ nữ này: “Cô biết không, người phụ nữ mà tôi thích nhất, cô ấy chưa từng nói với tôi mấy lời kiểu này” Thái độ và giọng điệu của Đinh Thanh Uyển khi nói chuyện với anh ta khiến anh ta vô cùng khó chịu, không phải rất thích, luôn cảm thấy cứ như bị người khác khống chế, cảm giác này thực sự không tốt,
“Em có rất nhiều chuyện nhất định phải nói rõ ràng với anh” Đinh Thanh Uyến cảm,
thấy nếu không nói thì thôi, đã nói thì cứ dứt khoát cho rồi, người đàn ông này cũng không thích cô ta, chỉ băng hợp tác còn hơn: “Em không thích anh, nhưng người nhà em cứ nhất quyết bắt em phải ở bên anh, chúng ta có thể làm đám cưới giả.” Đinh Thanh Uyến thẳng thắn vô tư thế này khiến Hoäc Minh Vũ phải khen ngợi, người phụ nữ này cũng không đơn giản: “Ồ, cô nói vậy không sợ tôi nói cho bà Hoäc mà cô mến thương nhất sao?“ “Anh sẽ không nói, em có thể giúp anh và inh Thanh Uyển tiếp tục nói ra điều kiện hấp dẫn, điều kiện Từ Thanh Lam ở bên nhau” này vừa được nêu ra, nói Hoắc Minh Vũ không dao động là giả,
“Sao cô phải làm vậy?” Anh ta không tin lại có miếng bánh bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, càng không tin người phụ nữ này có thể dễ dàng để anh có được những thứ mà anh luôn mong muốn,
Cô ta biết, sự thuyết phục của cô ta đã khiến Hoäc Minh Vũ động lòng, nếu hai người đều khó xử, không bằng hợp tác đôi bên cùng có lợi: “Bố em muốn có một thứ, mà anh cũng có thứ mình muốn, chỉ cần chúng ta kết hôn, cổ phiếu hai nhà tăng cao, em chỉ cần tiền, anh có được người phụ nữ của mình, thế nào?” Điều kiện này thực sự vô cùng hấp dẫn, nhưng mà Hoắc Minh Vũ do dự, nếu để Từ Thanh Lam biết được chuyện này, sẽ không ‘thể tưởng tượng nối, dựa theo tính cách của Từ Thanh Lam, cô ấy có thể làm thịt anh ta luôn mất: “Hổ cái nhà tôi, tôi không dám chọc, nếu cô ấy biết.” “Em sẽ không để bất cứ ai biết, em bảo đảm, hơn nữa em có thể thuyết phục bà Hoắc làm kế kết hôn nhỏ thôi, sau đó ly hôn xong, em tuyệt đối sẽ không dây dưa gì với anh nữa, chúng ta có thể viết thỏa thuận” Cô,
ta nhất định phải gả vào nhà họ Hoắc, phải liều cả tính mạng cũng phải gả, thậm chí không cần cân nhắc hậu quả gì hết: “Em đã nói hết nước hết cái rồi, nếu như anh vẫn không đồng ý, bỏ qua cơ hội này sẽ không còn cơ hội tương tự nữa đâu” Đinh Thanh Uyển nhìn vẻ mặt Hoắc Minh Vũ, không ngừng mê hoặc anh ta, cũng thêm thật nhiều tiền cược,
“Em sẽ viết một bản thỏa thuận, anh chỉ có lợi chứ không có hại, hơn nữa, dù sao đàn ông từng kết hôn so với phụ nữ rất khác biệt, em còn không sợ chịu thiệt, anh còn phải do dự gì nữa?” Cô ta thấy Hoắc Minh Vũ đã thả lỏng, đều biểu hiện hết lên gương mặt,
“Em thực sự sẽ không nói cho Từ Thanh Lam biết, đồng thời, em sẽ để anh quyết định hết, hợp đồng, điều khoản gì đó..” Hoäc Minh Vũ nghĩ, bây giờ anh làm việc,
rất mệt, có rất nhiều chuyện anh ta không thế không làm, nhưng chỉ biết than mệt trong lòng, không thể kể khổ với ai cả, Từ Thanh Lam lại không ngừng gây áp lực cho anh ta, nếu như kết hôn với Đinh Thanh Uyển, tất cả áp lực này có thể giải quyết rồi,
Cũng cảm thấy phía Từ Thanh Lam không khó khăn lắm: “Cô nói thật chứ?” “Không nửa lời dối gạt” Đinh Thanh Uyển quả quyết gật đầu, cô ta cảm thấy với điều,
kiện cô ta đưa ra, chí có kẻ ngốc mới không đồng ý, “Tôi phải làm sao mới có thể tin tưởng cô được đây?” Hoắc Minh Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn người phụ nữ trước mặt,
“Anh đương nhiên có thế tin em, bởi vì em thực sự không muốn ở bên anh, người em yêu không phải anh” Cô ta thẳng thản lật mở lá bài này, cô ta thấy mắt Hoắc Minh Vũ sáng lên, cô ta biết mình đã thành công: “Đừng do dự nữa, hợp tác vui vẻ.” Lần này cuối cũng cũng khiến cuộc sống sau này của cô sẽ dễ chịu hơn, ít nhất khiến mẹ Đinh có thế không cẫn nhãn việc cô không bắt được người đàn ông này mỗi ngày nữa Thở phào nhẹ nhốm, kiên trì đưa tay ra muốn bắt tay với Hoäc Minh Vũ,
Hoắc Minh Vũ nhìn cô ta, vẫn không tin lắm, nhưng vẫn vươn tay ra, hợp tác lần này,
thế nào cũng không thiệt, nhà họ Đinh muốn lợi dụng nhà họ Hoắc kiếm chút lời, anh ta không cảm thấy chuyện này sẽ có tốn thất gì cả “Cơ bản là không có vấn đề gì, công việc của tôi còn rất nhiều, cô ra ngoài đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.