Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Chương 151: Cô vô tội, sao phải bị giam!
tg S-Oc
25/04/2021
Diệp Tĩnh Gia hiện tại trong lòng rất lo lắng cho Hoắc Minh Dương, không biết hiện tại anh thế nào.
Nghĩ đến anh lại cảm thấy bản thân thực buồn cười, kỳ thật căn bản không cần cô lo lắng, người kia tự nhiên sẽ chăm sóc anh.
Mơ màng hồ đồ qua một ngày, cũng không biết Diệp Bách Niên giờ thế nào, khi một mình, thì luôn miên man suy nghĩ, không biết nghĩ gì, cô căn bản không biết sao lại vậy.
“Diệp Tĩnh Gia? Cô có thể ra tù” Người nọ hôm nay nhận được phân phó, có thể thả Diệp Tĩnh Gia ra.
Nhanh như vậy? Lữ Hoàng Trung chân trước mới vừa đi, sau đó cô được thả ra.
Vừa ra nhà giam, mới biết được bên ngoài có bao nhiêu tin đồn, cô một mình từ bên trong đi ra, không có người đón cô, cũng không có chút nào vui mừng.
Tô Thanh Anh mẫn cảm giác được, Hoắc Minh Dương hơi khác: “Kỳ thật rất nhiều chuyện anh nên suy xét rõ ràng, nếu anh thật sự lựa chọn Diệp Tĩnh Gia, em cũng sẽ không trách anh” Cô đang lấy lui làm tiến, lui một bước, làm Hoắc Minh Dương lựa chọn.
Chỉ là đáp án, đã sớm ở trong lòng định rồi, ai cũng thay đổi không được cô ở Hoắc Minh Dương trong lòng tâm quan trọng, bất luận kẻ nào cũng chưa có biện pháp so.
“Không có gì” Hoắc Minh Dương nói xong, nhìn Tô Thanh Anh mỉm cười, thực sự cảm thấy cô vẫn như trước, cái gì cũng chưa thay đổi.
Vẻ mặt thẹn thùng nhìn Hoắc Minh Dương, không thể không nói, có đôi khi, cô vẫn cảm thấy chính mình không bằng Hoắc Minh Dương, anh đủ quyết đoán, chuyện gì cũng làm được: “Anh thật sự rất giống một nam sinh nha” “Chỉ có em nói như vậy” Anh nói xong cười một chút, không biết nên làm sao, cũng không biết như thế nào mới có thể làm Tô Thanh Anh vui vẻ, đơn giản cái gì đều không nói, cũng mặc kệ.
Nhìn Hoắc Minh Dương, tạm thời tính ổn định tâm anh, chỉ là có hơi sợ hãi Hoắc Minh Dương không cân cô, cô sẽ đấu đến cùng, cô đã không còn gì, chỉ còn lại người đàn ông này.
Không biết nên làm như thế nào mới có thể làm Hoắc Minh Dương hết hy vọng, chỉ giữ mỗi cô, cô hiểu rõ hiện tại chỉ có Hoắc Minh Dương mới là người quan trọng nhất.
“Được rồi, nếu anh đã quyết định, em không nói nữa, chỉ cần anh vui vẻ là tốt rồi?” Cảm giác được hiện tại cũng không biết làm sao để Hoắc Minh Dương vui vẻ, cô cũng không giãy giụa: “Chỉ là, em hy vọng, đây là sự lựa chọn của anh” Đã muốn làm kỹ nữ, lại mong người ta lập đền thờ, nói chính là nói Tô Thanh Anh.
Hoắc Minh Dương hoàn toàn không để tâm, ở trong lòng anh, Tô Thanh Anh chính là hoàn mỹ, sao có thể làm ra loại chuyện này.
“Thật không biết anh nghĩ như thế nào, hiện tại vợ anh bị đưa đi, anh không muốn gặp sao?” Anh thuận miệng nói một câu, có một số việc anh cần đối mặt, có một số người, anh cần nhìn thấy.
“Cô ở đâu?” Hoắc Minh Dương buột miệng thốt ra hỏi.
Nói không lo lắng Diệp Tĩnh Gia là giả, hiện tại, anh không tự chủ được nghĩ đến Diệp Tĩnh Gia, chỉ là chính anh không chịu thừa nhận.
“Về nhà đi, cô ở nhà” Bên ngoài tin tức lan truyền ảnh hưởng rất lớn, Diệp Tĩnh Gia căn bản không thể xuất hiện ở ngoài.
Ở trong mắt mọi người cô chính là cái ác nhân, biết chồng mình thích người khác, thì lại cố ý tổn thương người phụ nữ kia.
Phụ nữ độc ác vậy họ chưa từng thấy: “Ta đây không có thời gian” Cũng không biết như thế nào làm mới có thể làm mọi người vừa lòng.
Nói muốn gặp Diệp Tĩnh Gia, nhưng cố đôi khi gặp mặt không bằng không gặp.
“Không biết cậu muốn gì, tôi bây giờ cũng không biết nên làm sao cho đúng, cậu cũng nên tự ngẫm lại đi” Lữ Hoàng Trung nói xong, nhìn thoáng qua Tô Thanh Anh, người phụ nữ này luôn có thể làm cho Hoắc Minh Dương dễ dàng nguyên tác của bản thân, vẫn có thể an ổn bên cạnh Hoắc Minh Dương.
Đây là điều không dễ dàng gì làm được.
“Làm chuyện gì, người đang làm, trời đang xem, đừng tưởng rằng chuyện này không ai biết” Lữ Hoàng Trung nói lời này là đối Tô Thanh Anh nói.
Anh không có chứng cứ, nhưng anh không tin trùng hợp, sao có thể cố tình lại đụng phải Tô Thanh Anh, ai không tốt, cố tình là Tô Thanh Anh.
“Minh Dương, hay anh trở về nhìn xem thế nào” Cô trong lòng ẩn ẩn bất an, ánh mắt Lữ Hoàng Trung, lời nói của anh ta, cô hơi chột dạ.
Tự bản thân biết nên làm gì và cũng biết thế nào là đúng.
Trong lòng rõ ràng biết phải làm điều gì, lại không làm gì cả, cái này làm cho Hoắc Minh Dương có chút đau đầu, nghĩ thầm không để ý tới Diệp Tĩnh Gia, cuối cùng lại làm không được.
Anh vẫn là quyết định buổi tối trở về cùng Diệp Tĩnh Gia nói chuyện.
“Buổi tối anh phải đi về, lấy ít đồ” Hoắc Minh Dương nói, làm Tô Thanh Anh trong lòng lộp bộp một chút, cảm giác được mọi nỗ lực đều mất đi: “Được, vậy anh về lấy đi” Nhà họ Hoắc có gì cần Hoắc Minh Dương tự mình lấy? Chỉ cần anh muốn, cái gì đều có, căn bản cần anh về.
Có thể để anh Lý đem đến là được.
Kết quả, Hoắc Minh Dương thay đổi bộ dáng, sốt ruột về nhà lấy đồ, không biết có cái gì.
Chỉ là lời không thể nói chuyện với Hoắc Minh Dương, bởi vì anh không vui, sẽ không cần phải nói, chỉ có có thể thấy mỗi ngày cô trôi qua đều rất tệ.
“Được rồi, mệt mỏi một ngày, sớm đi nghỉ ngơi một chút” Hoắc Minh Dương nói, muốn cho cô dứt khoát nghỉ ngơi.
Anh càng không biết nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia lúc ấy, anh nên nói cái gì, trong lòng có một vạn câu nói, cuối cùng một câu đều nói không nên lời.
“Được, anh đi đi” Tô Thanh Anh nói xong, đem mặt chuyển hướng, không biết nghĩ cái gì, nhưng chắc chắn không có gì tốt.
Hoắc Minh Dương cũng không nói cái gì, anh cũng không biết như thế nào an ủi Tô Thanh Anh: “Anh đi về trước, lát nữa để Lữ Hoàng Tâm đến” “Không cần, em muốn nghỉ ngơi” Nói xong, bản thân cô đang nghĩ làm sao cho tốt: “Anh mau đi đi rồi quay lại” Lữ Hoàng Tâm đến, Hoắc Minh Dương còn lâu mới trở lại, Tô Thanh Anh không ngớ ngẩn thế.
“Được, vậy em tự chăm sóc bản thân cho tốt, anh đi một chút sẽ quay lại” Nói xong Hoắc Minh Dương cũng không quan tâm, chỉ cảm thấy dù làm gì cũng không thể làm mọi người vừa lòng.
Hiện tại cô không muốn anh rời đi, chỉ có thể đối phó: “Chỉ cần anh vui vẻ là đủ” Cô rộng lượng, làm Hoắc Minh Dương bỗng nhiên cảm giác bản thân quá đáng: “Không phải anh vui vẻ thôi là được, cũng phải để em vui mới đc” Anh nói xong, liền đem quyền chủ động cho Tô Thanh Anh, rốt cuộc rất nhiều chuyện là muốn Tô Thanh Anh chọn lựa.
“Không có gì, ta không sao cả” Tô Thanh Anh nói xong không chịu quay đầu tới, hiện tại cô sợ Hoắc Minh Dương nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia, sẽ đem mọi chuyện đổ vỡ: “Minh Dương… Em đau bụng” Nói xong cô ở một góc nhắn tin Lữ Hoàng Tâm đã nói cô ta đừng đến bệnh viện.
Hiện tại là cô cùng Hoắc Minh Dương đang có cơ hội một mình với nhau.
Lữ Hoàng Tâm nhận được tin tất nhiên sẽ giúp Tô Thanh Anh, vì thế Hoắc Minh Dương không yên để Tô Thanh Anh đang bị đau ở lại, gọi Lữ Hoàng Tâm, Lữ Hoàng Tâm cũng viện lý do từ chối.
Còn không kịp gọi Lữ Hoàng Trung, Lữ Hoàng Trung trực tiếp đi vào phòng bệnh Tô Thanh Anh: “Nghe nói cô đau bụng?” Tô Thanh Anh vừa thấy đến Lữ Hoàng Trung tới, trong lòng thâm kêu không tốt, ai tới đều được, lại là Lữ Hoàng Trung.
Thanh Anh cũng để qua một bền.
“Anh có ý gì?” Tô Thanh Anh khó hiểu nhìn anh, không biết bản thân chỗ nào đắc tội Lữ Hoàng Trung: “Tôi đau bụng là thật, anh không kiểm tra còn nói này nọ” “Cô. có bệnh gì, chính trong lòng cô rõ” Lữ Hoàng Trung biết Tô Thanh Anh cùng Lữ Hoàng Tâm quan hệ tốt, cho nên nể mặt Lữ Hoàng Tâm không có khó xử Tô Thanh Anh.
Chỉ là cô tự cho mình thông minh, luôn cho răng sẽ không có người phát hiện tâm tư của cô, ai ngờ tất cả mọi người rõ ràng đều biết.
“Tôi không biết nói gì với anh, nhưng anh đang lo chuyện bao đồng đấy?” Tô Thanh Anh bất mãn Lữ Hoàng Trung không phải một ngày hai ngày, ba lần bốn lượt phá hư chuyện của cô.
Tô Thanh Anh như vậy, làm Lữ Hoàng Trung cười ra tiếng, “Cô cảm thấy vui vẻ cứ tùy cô đi” Một ngày nào đó sẽ biết cái gì mới là đúng, cái gì mới là sai.
“Được rồi, tôi không muốn nhiều lời, thật sự mệt mỏi quá, anh để tôi nghỉ ngơi đi” Tô Thanh Anh hạ lệnh đuổi khách, đối đãi với Lữ Hoàng Trung trước mặt Hoäc Minh Dương và không có Hoäc Minh Dương đều không giống nhau, nhưng mặt này Hoäc Minh Dương chưa hề thấy.
“Được, vậy cô nghỉ ngơi đi, nhưng là mặc kệ cô cùng Hoäc Minh Dương thế nào, Diệp Tĩnh Gia vô tội. Những lời này anh nói vì Tĩnh Gia, Tô Thanh Anh cùng Hoäc Minh Dương đều tốt rồi, không cần liên lụy Diệp Tĩnh Gia.
Nghĩ đến anh lại cảm thấy bản thân thực buồn cười, kỳ thật căn bản không cần cô lo lắng, người kia tự nhiên sẽ chăm sóc anh.
Mơ màng hồ đồ qua một ngày, cũng không biết Diệp Bách Niên giờ thế nào, khi một mình, thì luôn miên man suy nghĩ, không biết nghĩ gì, cô căn bản không biết sao lại vậy.
“Diệp Tĩnh Gia? Cô có thể ra tù” Người nọ hôm nay nhận được phân phó, có thể thả Diệp Tĩnh Gia ra.
Nhanh như vậy? Lữ Hoàng Trung chân trước mới vừa đi, sau đó cô được thả ra.
Vừa ra nhà giam, mới biết được bên ngoài có bao nhiêu tin đồn, cô một mình từ bên trong đi ra, không có người đón cô, cũng không có chút nào vui mừng.
Tô Thanh Anh mẫn cảm giác được, Hoắc Minh Dương hơi khác: “Kỳ thật rất nhiều chuyện anh nên suy xét rõ ràng, nếu anh thật sự lựa chọn Diệp Tĩnh Gia, em cũng sẽ không trách anh” Cô đang lấy lui làm tiến, lui một bước, làm Hoắc Minh Dương lựa chọn.
Chỉ là đáp án, đã sớm ở trong lòng định rồi, ai cũng thay đổi không được cô ở Hoắc Minh Dương trong lòng tâm quan trọng, bất luận kẻ nào cũng chưa có biện pháp so.
“Không có gì” Hoắc Minh Dương nói xong, nhìn Tô Thanh Anh mỉm cười, thực sự cảm thấy cô vẫn như trước, cái gì cũng chưa thay đổi.
Vẻ mặt thẹn thùng nhìn Hoắc Minh Dương, không thể không nói, có đôi khi, cô vẫn cảm thấy chính mình không bằng Hoắc Minh Dương, anh đủ quyết đoán, chuyện gì cũng làm được: “Anh thật sự rất giống một nam sinh nha” “Chỉ có em nói như vậy” Anh nói xong cười một chút, không biết nên làm sao, cũng không biết như thế nào mới có thể làm Tô Thanh Anh vui vẻ, đơn giản cái gì đều không nói, cũng mặc kệ.
Nhìn Hoắc Minh Dương, tạm thời tính ổn định tâm anh, chỉ là có hơi sợ hãi Hoắc Minh Dương không cân cô, cô sẽ đấu đến cùng, cô đã không còn gì, chỉ còn lại người đàn ông này.
Không biết nên làm như thế nào mới có thể làm Hoắc Minh Dương hết hy vọng, chỉ giữ mỗi cô, cô hiểu rõ hiện tại chỉ có Hoắc Minh Dương mới là người quan trọng nhất.
“Được rồi, nếu anh đã quyết định, em không nói nữa, chỉ cần anh vui vẻ là tốt rồi?” Cảm giác được hiện tại cũng không biết làm sao để Hoắc Minh Dương vui vẻ, cô cũng không giãy giụa: “Chỉ là, em hy vọng, đây là sự lựa chọn của anh” Đã muốn làm kỹ nữ, lại mong người ta lập đền thờ, nói chính là nói Tô Thanh Anh.
Hoắc Minh Dương hoàn toàn không để tâm, ở trong lòng anh, Tô Thanh Anh chính là hoàn mỹ, sao có thể làm ra loại chuyện này.
“Thật không biết anh nghĩ như thế nào, hiện tại vợ anh bị đưa đi, anh không muốn gặp sao?” Anh thuận miệng nói một câu, có một số việc anh cần đối mặt, có một số người, anh cần nhìn thấy.
“Cô ở đâu?” Hoắc Minh Dương buột miệng thốt ra hỏi.
Nói không lo lắng Diệp Tĩnh Gia là giả, hiện tại, anh không tự chủ được nghĩ đến Diệp Tĩnh Gia, chỉ là chính anh không chịu thừa nhận.
“Về nhà đi, cô ở nhà” Bên ngoài tin tức lan truyền ảnh hưởng rất lớn, Diệp Tĩnh Gia căn bản không thể xuất hiện ở ngoài.
Ở trong mắt mọi người cô chính là cái ác nhân, biết chồng mình thích người khác, thì lại cố ý tổn thương người phụ nữ kia.
Phụ nữ độc ác vậy họ chưa từng thấy: “Ta đây không có thời gian” Cũng không biết như thế nào làm mới có thể làm mọi người vừa lòng.
Nói muốn gặp Diệp Tĩnh Gia, nhưng cố đôi khi gặp mặt không bằng không gặp.
“Không biết cậu muốn gì, tôi bây giờ cũng không biết nên làm sao cho đúng, cậu cũng nên tự ngẫm lại đi” Lữ Hoàng Trung nói xong, nhìn thoáng qua Tô Thanh Anh, người phụ nữ này luôn có thể làm cho Hoắc Minh Dương dễ dàng nguyên tác của bản thân, vẫn có thể an ổn bên cạnh Hoắc Minh Dương.
Đây là điều không dễ dàng gì làm được.
“Làm chuyện gì, người đang làm, trời đang xem, đừng tưởng rằng chuyện này không ai biết” Lữ Hoàng Trung nói lời này là đối Tô Thanh Anh nói.
Anh không có chứng cứ, nhưng anh không tin trùng hợp, sao có thể cố tình lại đụng phải Tô Thanh Anh, ai không tốt, cố tình là Tô Thanh Anh.
“Minh Dương, hay anh trở về nhìn xem thế nào” Cô trong lòng ẩn ẩn bất an, ánh mắt Lữ Hoàng Trung, lời nói của anh ta, cô hơi chột dạ.
Tự bản thân biết nên làm gì và cũng biết thế nào là đúng.
Trong lòng rõ ràng biết phải làm điều gì, lại không làm gì cả, cái này làm cho Hoắc Minh Dương có chút đau đầu, nghĩ thầm không để ý tới Diệp Tĩnh Gia, cuối cùng lại làm không được.
Anh vẫn là quyết định buổi tối trở về cùng Diệp Tĩnh Gia nói chuyện.
“Buổi tối anh phải đi về, lấy ít đồ” Hoắc Minh Dương nói, làm Tô Thanh Anh trong lòng lộp bộp một chút, cảm giác được mọi nỗ lực đều mất đi: “Được, vậy anh về lấy đi” Nhà họ Hoắc có gì cần Hoắc Minh Dương tự mình lấy? Chỉ cần anh muốn, cái gì đều có, căn bản cần anh về.
Có thể để anh Lý đem đến là được.
Kết quả, Hoắc Minh Dương thay đổi bộ dáng, sốt ruột về nhà lấy đồ, không biết có cái gì.
Chỉ là lời không thể nói chuyện với Hoắc Minh Dương, bởi vì anh không vui, sẽ không cần phải nói, chỉ có có thể thấy mỗi ngày cô trôi qua đều rất tệ.
“Được rồi, mệt mỏi một ngày, sớm đi nghỉ ngơi một chút” Hoắc Minh Dương nói, muốn cho cô dứt khoát nghỉ ngơi.
Anh càng không biết nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia lúc ấy, anh nên nói cái gì, trong lòng có một vạn câu nói, cuối cùng một câu đều nói không nên lời.
“Được, anh đi đi” Tô Thanh Anh nói xong, đem mặt chuyển hướng, không biết nghĩ cái gì, nhưng chắc chắn không có gì tốt.
Hoắc Minh Dương cũng không nói cái gì, anh cũng không biết như thế nào an ủi Tô Thanh Anh: “Anh đi về trước, lát nữa để Lữ Hoàng Tâm đến” “Không cần, em muốn nghỉ ngơi” Nói xong, bản thân cô đang nghĩ làm sao cho tốt: “Anh mau đi đi rồi quay lại” Lữ Hoàng Tâm đến, Hoắc Minh Dương còn lâu mới trở lại, Tô Thanh Anh không ngớ ngẩn thế.
“Được, vậy em tự chăm sóc bản thân cho tốt, anh đi một chút sẽ quay lại” Nói xong Hoắc Minh Dương cũng không quan tâm, chỉ cảm thấy dù làm gì cũng không thể làm mọi người vừa lòng.
Hiện tại cô không muốn anh rời đi, chỉ có thể đối phó: “Chỉ cần anh vui vẻ là đủ” Cô rộng lượng, làm Hoắc Minh Dương bỗng nhiên cảm giác bản thân quá đáng: “Không phải anh vui vẻ thôi là được, cũng phải để em vui mới đc” Anh nói xong, liền đem quyền chủ động cho Tô Thanh Anh, rốt cuộc rất nhiều chuyện là muốn Tô Thanh Anh chọn lựa.
“Không có gì, ta không sao cả” Tô Thanh Anh nói xong không chịu quay đầu tới, hiện tại cô sợ Hoắc Minh Dương nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia, sẽ đem mọi chuyện đổ vỡ: “Minh Dương… Em đau bụng” Nói xong cô ở một góc nhắn tin Lữ Hoàng Tâm đã nói cô ta đừng đến bệnh viện.
Hiện tại là cô cùng Hoắc Minh Dương đang có cơ hội một mình với nhau.
Lữ Hoàng Tâm nhận được tin tất nhiên sẽ giúp Tô Thanh Anh, vì thế Hoắc Minh Dương không yên để Tô Thanh Anh đang bị đau ở lại, gọi Lữ Hoàng Tâm, Lữ Hoàng Tâm cũng viện lý do từ chối.
Còn không kịp gọi Lữ Hoàng Trung, Lữ Hoàng Trung trực tiếp đi vào phòng bệnh Tô Thanh Anh: “Nghe nói cô đau bụng?” Tô Thanh Anh vừa thấy đến Lữ Hoàng Trung tới, trong lòng thâm kêu không tốt, ai tới đều được, lại là Lữ Hoàng Trung.
Thanh Anh cũng để qua một bền.
“Anh có ý gì?” Tô Thanh Anh khó hiểu nhìn anh, không biết bản thân chỗ nào đắc tội Lữ Hoàng Trung: “Tôi đau bụng là thật, anh không kiểm tra còn nói này nọ” “Cô. có bệnh gì, chính trong lòng cô rõ” Lữ Hoàng Trung biết Tô Thanh Anh cùng Lữ Hoàng Tâm quan hệ tốt, cho nên nể mặt Lữ Hoàng Tâm không có khó xử Tô Thanh Anh.
Chỉ là cô tự cho mình thông minh, luôn cho răng sẽ không có người phát hiện tâm tư của cô, ai ngờ tất cả mọi người rõ ràng đều biết.
“Tôi không biết nói gì với anh, nhưng anh đang lo chuyện bao đồng đấy?” Tô Thanh Anh bất mãn Lữ Hoàng Trung không phải một ngày hai ngày, ba lần bốn lượt phá hư chuyện của cô.
Tô Thanh Anh như vậy, làm Lữ Hoàng Trung cười ra tiếng, “Cô cảm thấy vui vẻ cứ tùy cô đi” Một ngày nào đó sẽ biết cái gì mới là đúng, cái gì mới là sai.
“Được rồi, tôi không muốn nhiều lời, thật sự mệt mỏi quá, anh để tôi nghỉ ngơi đi” Tô Thanh Anh hạ lệnh đuổi khách, đối đãi với Lữ Hoàng Trung trước mặt Hoäc Minh Dương và không có Hoäc Minh Dương đều không giống nhau, nhưng mặt này Hoäc Minh Dương chưa hề thấy.
“Được, vậy cô nghỉ ngơi đi, nhưng là mặc kệ cô cùng Hoäc Minh Dương thế nào, Diệp Tĩnh Gia vô tội. Những lời này anh nói vì Tĩnh Gia, Tô Thanh Anh cùng Hoäc Minh Dương đều tốt rồi, không cần liên lụy Diệp Tĩnh Gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.