Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 344: Mẹ kế

tg S-Oc

29/04/2021

“Ha ha, sao con lại nói vậy chứ, không phải là do dì sốt ruột muốn gặp con sao? Nếu không phải vì con thì sao dì còn cần đi nhờ người khác được!” Bà ta xấu hổ cười cười, cố tình đánh trống lảng, không muốn đối diện với vấn đề này, có một vài lời chưa cần nói rõ cũng có thể tưởng tượng ra được, tuyệt đối không phải mối quan hệ bình thường.

Ngẫm lại thì, người có thể cấu kết với bố Tô Thanh Anh, còn có thể gả vào nhà họ Tô, đương nhiên không phải người thường.

“Vậy thì bà đừng có nhúng tay vào những chuyện này nữa, tôi cũng không hỏi đến bà, chuyện của hai ta đến đây là chấm dứt” Cô ta nói xong cũng quay người đi luôn, không so đo thêm với mẹ kế nữa.

Đọc truyện tại đây.

“Rồi rồi, cô cả nói gì cũng đúng hết, mau về phòng nghỉ đi thôi, chốc nữa bố con về bây giờ đó” Thảo nào hôm nay bà ta lại ngang ngược thế này, Tô Thanh Anh liếc bà ta một cái với vẻ khinh thường, đúng là không có gì tốt lành cả.

“À đúng rồi, có khả năng tối nay con lại cần tham gia một bữa tiệc nữa đấy, có muốn đi không?” Thấy Tô Thanh Anh định lên phòng, bà mẹ kế nhanh chóng gọi cô ta lại, hôm nay còn có chuyện quan trọng của bà ta, sao có thể không khuyên Tô Thanh Anh vài lời, nếu việc hôm nay thành công thì sẽ có được vô số lợi ích.

“Không đi, tôi không hề có hứng thú với những nơi như thế” Ngoài Hoắc Minh Dương ra, cô ta không thấy vừa mắt bất kỳ ai khác.

Anh mới là người quan trọng nhất đối với cô ta, những người khác chỉ là cỏ dại ven đường mà thôi.

Bà ta đã nói hết nước rồi, nếu Tô Thanh Anh không đồng ý thì bà ta cũng có thể đi nói lại với bố cô ta: “Vậy thì thôi, để dì nói lại với bố con vậy” Lúc đầu bố cô ta vẫn ôm hy vọng rất lớn đối với cô ta, thêm chuyện này e rằng chỉ còn thất vọng nhiều thêm mà thôi.

“Đây là lựa chọn của con thôi, dì không có ý kiến gì khác nữa” Bà ta vô cùng mừng rð, bây giờ chỉ cần chờ bà †a sinh được con cho nhà họ Tô, vậy khi đó chắc chắn Tô Thanh Anh khó giữ được địa vị ở nhà họ Tô này.

Có một vài chuyện đã rất rõ ràng, Tô Thanh Anh đã khiến nhà họ Tô hoàn toàn thất vọng.

“Giờ con lên nghỉ trước đi, muốn ăn gì thì gọi để dì cho người làm” Bà ta lại khoác lên mình dáng vẻ của một người mẹ hiền từ, lúc nào cần mềm thì mềm nhưng lúc nào nên cứng thì phải cứng.

Không ai có thể ép bà ta phải làm thế này thế khác.

“Tùy bà, đừng bỏ thuốc vào trong đó là được.’ Tô Thanh Anh nghĩ người đàn bà này sẽ thực sự làm được chuyện đó, bởi bình thường bà ta vốn ác độc.

Nhìn bề ngoài thì yếu đuối hiền lành, nhưng thực chất trong lòng chứa một bồ dao găm.

“Dì chẳng biết nên nói gì với con nữa, sao con có thể nghĩ dì như vậy chứ!” Nói xong, bà ta ra vẻ rất buồn phiền, kết quả là khi bố Tô Thanh Anh đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy Tô Thanh Anh đang đứng vênh váo hống hách trên cầu thang, còn người vợ hiện tại của ông ta đang phiền muộn lau nước mắt.

Diễn như không diễn, nếu Tô Thanh Anh có được diễn xuất được thế này thì Hoắc Minh Dương sẽ không rời xa cô ta.

“Bà thích diễn trò thế này sao không đi tranh giải Oscar luôn đi!” Tô Thanh Anh nói xong thì quay ngoắt lên tầng, không thèm quan tâm nữa, cô ta biết cô ta nói gì cũng vô dụng, không ai sẽ tin tưởng cô ta.

Nhìn thấy con gái mình trở nên hỗn xược như vậy, trong lòng Tô Thanh Hưng thấy vô cùng thất vọng, ông ta chiều chuộng con gái nhiều năm như vậy cũng chỉ khiến cho con mình hư hỏng hơn, chẳng học được cái gì nên hồn.

“Con cứ không biết phấn đấu như thế này, bảo bố sao có thể tiếp tục kỳ vọng vào con nữa đây?” Ông ta thực sự thất vọng, thất vọng đến tột cùng, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài mà thôi.

Ban đầu còn có thể ra vẻ như là không có chuyện gì xảy ra, đến bây giờ sẽ không lo lắng về chuyện như thế này nữa.

Tất cả những cố chấp và kiên trì của cô ta đều dần tan rã hết cả rồi, làm cho cô ta chẳng còn mong nhớ gì đối với cái nhà này nữa.

Là Hoắc Minh Dương đã biến tất cả mọi thứ thành ra như thế này, nếu không có anh ấy thì mọi thứ đều vẫn như ngày trước.

Tiếc thay mọi chuyện giờ đã chệch khỏi quỹ đạo của nó, không ai có cách quay lại quá khứ được nữa, nếu có thể, Tô Thanh Anh thực sự hy vọng mình là thiên tài piano kia, hoặc là những năm kia, không hề rời khỏi cũng không hề đi qua cuộc đời Hoắc Minh Dương.



Chỉ là bây giờ nói gì cũng đã chậm, đã qua thời điểm nên nói cả rồi.

Ngẫm lại những nỗ lực trong suốt khoảng thời gian dài vừa qua, Tô Thanh Anh thấy có chút không đáng.

Vừa nghĩ đến đây, cô ta liền nhận được cuộc gọi từ Hoắc Minh Dương: “A lô, Minh Dương à?” Thanh âm của cô ta mang theo vẻ sung sướng mừng rỡ, vừa nghĩ đến Hoắc Minh Dương thì anh đã gọi cho mình.

Lâu lắm rồi anh chưa chủ động gọi điện cho cô ta.

“Là thế này, anh có một chuyện không biết có nên nói cho em biết không” Anh hơi ngập ngừng, dừng lại đôi chút, không biết nên nói gì cho phải, có một số chuyện một khi đã quyết định thì sẽ không có cách nào để cứu vãn được.

Tô Thanh Anh càng thêm tin chắc vào việc trong lòng Hoắc Minh Dương vẫn có cô ta, nhất định anh sẽ quay về.

Ý nghĩ đó lan rộng ra trong tâm trí cô ta, không biết có chuyện gì xảy ra, luôn có cảm giác là có nhiều thứ cần phải cải thiện.

“Anh không biết nên nói em thế nào mới được, nếu em đã nghĩ vậy rồi thì anh sẽ không nói thêm gì nữa.” Anh đã cực kỳ thất vọng đối với cô ta, mà anh cũng không có cách nào để cứu vãn nỗi thất vọng đó trong lòng, dường như chẳng cần giải thích thêm một câu nào nữa, cứ thế mà nói thẳng đi.

Mang theo cam chịu, cùng ý định từ bỏ Tô Thanh Anh, cuối cùng Hoắc Minh Dương cũng đã yên lòng thoải mái quay lại bên cạnh Hà Vân Phi, chăm sóc cho cô.

“Anh vừa đi làm gì vậy?” Người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh nhưng vẫn luôn nhớ đến anh.

Nói không lo lắng là giả, dạo gần đây tình hình sức khỏe của cô không phải là quá tốt, nhưng cũng không bị gầy đi, mà người gầy đi lại là Hoắc Minh Dương.

Như là đang thay cô giảm béo vậy.

“Đến đêm anh mới ăn cơm sao?” Anh cứ mải quanh quẩn bên cô, đến bữa ăn cũng tự mình bón cơm cho cô, chẳng hề thấy anh ăn một miếng cơm nào.

“Anh ăn không vào, anh thấy em cũng chẳng ăn được là bao, nhìn thôi cũng thấy no rồi.’ Thấy Hà Vân Phi không ăn gì trong lòng anh cũng khó chịu theo lúc này anh đang bị nóng trong người, ăn một miếng cũng làm họng đau rát.

“Anh đừng để bản thân chịu khổ vì em, nhanh đi ăn cơm đi, nếu anh không ăn đủ bữa em sẽ tức giận!” Khi Hà Vân Phi nói lời này còn kèm theo một ngữ khí nũng nịu, cô biết nếu bản thân không cho anh chút an ủi thì nhất định anh sẽ không thể làm được.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hà Vân Phi lại thấy hổ thẹn, lâu nay cô chẳng hề để tâm đến tâm trạng của anh, chỉ biết đến bản thân mình.

Trong suốt một khoảng thời gian, hiếm khi cô để tâm đến Hoắc Minh Dương được một lần, còn anh lại chăm sóc cả cô và Đại Bảo cùng lúc.

Làm cho cô có thể yên tâm hơn rất nhiều, cô thầm nghĩ được kết hôn với người đàn ông như vậy cũng là một chuyện tốt.

Hôm sau, hình như Hoắc Minh Dương có việc, bình thường anh luôn ở bên cô không rời nửa bước, đột nhiên hôm nay lại có việc gấp phải đi ra ngoài.

Hiện giờ cô chẳng thể đi đâu được, chỉ có thể ở nhà điều dưỡng thân thể, cô khế gật đầu, không nói gì thêm.

“Anh về sớm nhé.” Ngoài câu này ra, cô không thể nói gì cũng không thể làm gì được, ngẫm lại bản thân cũng đủ khó, thời gian qua không làm được gì, những suy nghĩ kia cũng không đề cập đến, kết quả còn chưa được rõ ràng.

Hiện giờ người còn đang nằm trên giường bệnh, có rất nhiều việc còn chưa thấy kết quả.

Ngay cả việc cô có giữ đứa bé này không, cũng đã bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình.

Giờ chỉ có Đại Bảo, cô vẫn còn nhớ rõ những cực khổ mà con mình đã phải trải qua khi ấy, hiện giờ lại thêm một lần, còn có cả người nhà họ Hoắc đang nhìn chằm chằm về bên đây, trong lòng cô cực kỳ đắn đo.

“Đứa con đáng thương của mẹ ơi, con đến không đúng lúc mất rồi” Khi cô muốn có con thì con không đến, đang lúc phân vân không biết có nên kết hôn không thì đột nhiên nó xuất hiện, như là muốn ép cô kết hôn vậy.



Tuy Hoắc Minh Dương không nói, nhưng áp lực khi đứa bé này xuất hiện đối với anh không cần nói cũng biết.

Chẳng nói cũng biết nó nặng đến nhường nào.

Chỉ có thể nói, là do đứa bé này đến sai thời điểm, nhưng nó vẫn là con cô, cô yêu nó.

Có đứa bé này tồn tại, thái độ của Hà Vân Phi đối với cuộc sống này cũng trở nên tích cực hơn một chút, cô nghĩ mình cần phải khôi phục lại thật nhanh, dù cô có giữ lại đứa bé này hay không thì cô cũng muốn con mình có được sự phát triển tốt nhất.

Không biết nên làm sao bây giờ, lúc này trong lòng cô cực kỳ hỗn loạn.

Trước kia không cảm thấy gì, bây giờ cô lại thấy vô cùng lo lắng.

“Sao vậy? Con đang nghĩ gì sao?” Đang lúc cô suy nghĩ, bà Charles tiến lại gần.

Trong khoảng thời gian này, Hà Vân Phi được chăm sóc rất chu đáo, có vẻ như ngày tháng trôi qua cũng không tệ, thấy Hoắc Minh Dương đối xử với cô rất thoải mái.

Chỉ cần là chuyện cô có thể tự làm thì sẽ làm, không cần phiền đến người khác.

Cảm giác tôn trọng lẫn nhau giữa hai vợ chồng như vậy làm bà nhớ đến dáng vẻ của bản thân và chồng khi còn trẻ tuổi/ Chỉ là đáng tiếc, nhưng cũng không có vấn đề gì, bây giờ còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn cần làm: “Vân Phi à, con có biết Đình Sâm đi đâu không?” Bà hỏi vậy khiến cho Hà Vân Phi thầm cảnh giác, ban đầu cô không nghỉ ngờ gì, nhưng bây giờ nhất định là do bà Charles đã biết chuyện gì đó nên mới nói như thế.

“Có chuyện gì sao? Anh ấy không nói gì với con, chỉ nói là có việc gấp thôi.” Hiện giờ cô không thể tin được quá nhiều người, trong nhà họ Hoắc này ai nấy cũng đều hùa theo bà Hoắc, chỉ có bà Charles có thể khiến cô tin tưởng.

“Không ai nói gì với con ư? Sao con chẳng hề biết gì hết vậy, có phải con ngốc thật rồi không?” Bà Charles chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sốt ruột thay Hà Vân Phi.

Ngay cả chuyện quan trọng như vậy mà cũng không biết gì, một chút thông tin cũng không có, rốt cuộc Hà Vân Phi tồn tại trong nhà họ Hoắc này như thế nào? “Con không có người tin cậy sao? Chẳng ai giúp con được một lời, con một thân một mình sống ở nơi này, không bị ai bắt nạt ư?” Bà Charles cũng xuất thân từ một nơi tương tự như thế này, biết được những quy tắc ngầm ở bên trong đó, kiểu người như Hà Vân Phi không thể đấu lại những người sống ở chốn này.

“Không sao đâu, con tin là Minh Dương sẽ không làm gì có lỗi với con” Hà Vân Phi luôn tin tưởng chồng của mình, cô không cần lo lắng gì cả, mọi chuyện cứ giao cho anh giải quyết là được rồi.

“Hôm nay bà Hoắc đưa Minh Dương đến nhà họ Tô, con nghĩ trường hợp này sẽ là như thế nào? Có được gì tốt cho con sao?” Vừa nghĩ đến việc Hoắc Minh Dương được dẫn đến nhà họ Tô, bà Charles lập tức sốt ruột, Hà Vân Phi vẫn không hề hay biết chút gì về chuyện này.

Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy sầu, không biết Hà Vân Phi nghĩ sao, mãi rồi vẫn chưa khôi phục dược sức khỏe, bản thân vẫn còn đang nằm trên giường bệnh thế này, sao có thể quan tâm đến Hoắc Minh Dương.

“Vậy thì mẹ không cần nói nữa đâu, chuyện của con con sẽ tự giải quyết lấy, nếu có vấn đề gì con sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết.” Cô tranh thủ trấn an bà Charles, có một số việc không cần nói quá rõ ràng, dù sao cô chỉ cần đặt niềm tin vào Hoắc Minh Dương là được.

“Thực ra mẹ không cần đắn đo nhiều quá vậy đâu, con thực sự rất tin Minh Dương” Bà Charles nhìn Hà Vân Phi đặt niềm tin vô hạn vào chồng mình mà không chút do dự hay cân nhắc gì, ngay cả lập trường của mình cũng không cần nghĩ đến, cứ kiên quyết tin một người đàn ông như thế.

Bà có chút sầu não, bắt đầu nghỉ ngờ về quyết định ngày đó của mình liệu là đúng hay sai, một người phụ nữ đơn thuần như Hà Vân Phi mà vào nhà họ Hoắc, không sớm thì muộn sẽ bị hại chất.

“Con không nhớ những tháng ngày khổ cực mà mình đã trải qua hay sao?” Những chuyện mà Hà Vân Phi phải chịu đựng từng đó năm bà đều biết hết, thậm chí ngay cả những chuyện Hoắc Minh Dương không biết bà cũng có thể tra ra được rõ ràng.

Không biết nên nói gì, cũng có chút căng thẳng, trái tim đập mạnh hơn, không biết rốt cục bà Hoắc đã biết những gì? Trước kia cô không cảm thấy gì, nhưng hiện giờ bao nhiêu áp lực cùng nhau dồn xuống, chuyện khổ sở nhất chính là bản thân dù biết kết quả cũng không thể làm được gì khác hơn, chỉ có thể lặng yên chấp nhận sự sắp xếp của số phận.

Dù là nhà họ Hoắc cũng vậy, bà Charles cũng thế, hay là Lữ Hoàng Trung, tất cả mọi người đến bên cô, dường như đều mang theo mục đích dù tốt dù xấu, nhưng cô đều không hề nhận ra.

Tất cả mọi người đều như mang theo một lớp mặt nạ, mỗi người đều có một mặt tốt, nhưng đồng thời cũng có thể thấy được nội tâm đen tối của cô, cảm giác như bản thân bị mọi người phân tích mổ xẻ không còn chút gì, ai nấy đều biết được nỗi đau trong lòng cô, mà chẳng ai có cách giải quyết nó.

Dù có là Hoắc Minh Dương đi chăng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook