Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 438: Ở chung với Tiêu Văn Nam

tg S-Oc

13/07/2021

**********

Ngày hôm sau thức dậy, cô thấy đầu mình nặng trịch, cảm giác vô cùng khó chịu, cô cũng đã nghĩ đến chuyện nghỉ học.

Nhưng cô nghĩ kỹ lại, bây giờ không phải là lúc để bỏ cuộc nên cô cố gắng chế ngự cơn buồn ngủ, cố tình hừng hực đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi cầm cặp sách xuống nhà.

Ở dưới nhà, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng. Ông Hoắc và bà Hoắc dậy rất sớm, đang ngồi ăn sáng với chủ Hoắc Minh Vũ.

“Cảnh Tình, cháu đi học sao?” Bà Hoắc thấy cô xuống thì vội vàng hỏi.

“Vâng, cháu chào ông bà nội!” Hoắc Cảnh Thanh nhanh chóng đến bàn ăn sáng, cầm lấy mấy miếng bánh mì rồi định đi luôn.

“Cảnh Tình, cháu mang theo hộp sữa này mà uống.” Từ Thanh Lam đưa hộp sữa để cách đó không xa cho Hoắc Cảnh Thanh. "Cháu cảm ơn.” Hoắc Cảnh Thanh nhận lấy, cô vừa đi, vừa vẫy tay chào mọi người: “Cháu đi học đây.”

Đến trường học, Đường Mộc nhìn thấy cô đến thì kinh ngạc kêu lên: “Cô gấu trúc này của tôi càng ngày càng tách bầy rồi.”

Đường Mộc và bạn tốt cũng là bạn cùng bàn của Hoắc Cảnh Thanh. Ở trường học, cô không có nhiều bạn bè lắm, chỉ có Đường Mộc coi cô là bạn.

Lúc trước, Đường Mộc cũng đối xử tốt với cô rất nhiều lần, Hoắc Cảnh Thanh cũng vì thế mà thấy cảm động, về sau quan hệ của hai người mới dần dần xích gần lại với nhau.

Ở lớp, các bạn đều gọi Hoắc Cảnh Thanh là người đẹp băng giá, câu nói này đến tại cô thì cô cũng không khỏi cảm thấy đau lòng và buồn bã, nhưng cô làm gì còn có cách nào khác, đó đã là tính cách của cô rồi.

Ai có thể thay đổi được nó cơ chứ, nếu đã không thay đổi được thì cô cũng không muốn cố gắng nữa. Những lời này là Đường Mộc nói với cô và cuối cùng hai người trở thành bạn thân.

“Đường Mộc, cậu lại cười tớ.” Hoắc Cảnh Thanh nói nhỏ.

Những bạn học khác cũng đang rì rầm bàn tán, mặc dù Hoắc Cảnh Thanh thường xuyên như vậy, mọi người thấy cũng quen rồi nhưng hốc mắt đen hơn so với ngày thường của cô vẫn trở thành chủ đề cho mọi người bàn tán.

Về đến chỗ ngồi của mình, Đường Mộc ngồi xuống, cô cười híp mắt rồi nói: “Nào, cho cậu cái này, là quán sữa mới mở ở đối diện trường học đấy. Tớ đi mấy lần rồi, thấy đồ uống cũng được nên tiện thể mua cho cậu luôn."

Đường Mộc nói xong, thấy Hoắc Cảnh Thanh mãi không nói gì thì cảm thấy hơi thất vọng. Mãi sau Hoắc Cảnh Thanh mới hỏi: “Có tăng lực được không?"

Hai mắt Đường Mộc sáng lên, rồi gật đầu và nói: "Được, được chứ."

Hoắc Cảnh Thanh như bị điện giật, cô giật vội bình sữa trong tay của Đường Mộc rồi uống những ngụm rất lớn. Điều đó khiến Đường Mộc và những bạn khác đều ngỡ ngàng.

Đường Mộc vội vàng nói: “Cậu có thể uống chậm lại được mà, cũng đâu phải là hết đâu. Uống xong chúng ta có thể đi mua tiếp mà."

Đường Mộc nói xong thì Hoắc Cảnh Thanh cũng uống xong bình sữa, cô không quên nói tiếng “cảm ơn”.

Rồi Hoắc Cảnh Thanh nhanh chóng mở cặp sách lấy sách ngữ văn ra và bắt đầu học thuộc thơ, đây đúng nghĩa là giờ ôn tập buổi sáng của cô.

Giọng của Hoắc Cảnh Thanh to nhất cả lớp, cả lớp lại được dịp hùa vào trêu cô. Lúc cô đọc to, cả lớp không còn tiếng ai đọc nữa, chỉ có một mình giọng đọc của cô vẫn vang lên rõ ràng như vậy.

Cả mặt Hoắc Cảnh Thanh đỏ lên, cả lớp cười ầm lên. Mãi đến khi giáo viên chủ nhiệm hoặc giám viên phụ trách bước vào thì mới ngừng lại.

Hoắc Cảnh Thanh nhớ những tình huống như vậy không chỉ có một lần nhưng giọng đọc của cô càng lúc càng to.



Dù sao bây giờ cô cũng mặc kệ rồi, vì Tiêu Văn Nam, cô nhất định phải chăm chỉ học hành.

“Tớ nói này bạn Tình, có phải đầu cậu bị sao không vậy, sao cậu lại ra như vậy?" Đường Mộc hỏi cô bằng một giọng kỳ quặc.

Hoắc Cảnh Thanh vẫn tiếp tục đọc bài thơ của mình, cô cảm giác hình như có người đang nói chuyện với mình. Cô nhớ ra cũng chỉ có Đường Mộc mới dám làm phiền cô lúc cô đang học.

Hoắc Cảnh Thanh quay đầu sang nhìn Đường Mộc: "Cậu vừa nói gì vậy?" Hoặc Cảnh Thanh không nghe thấy lúc nãy cô ấy vừa nói gì.

Đường Mộc kiên nhẫn hỏi lại: “Tớ hỏi có phải đầu cậu bị làm sao không?” Đường Mộc tưởng cô không hiểu nên còn chỉ tay vào đầu mình.

“Đúng vậy.” Hoắc Cảnh Thanh nói xong thì tiếp tục đọc sách.

*ầy, đáng thương quá.” Đường Mộc thở dài nói. Mấy hôm nay Hoắc Cảnh Thanh như biến thành một con người khác.

Giờ tự học buổi sáng cô học rất nghiêm túc, lúc lên lớp cũng không để bản thân nhàn rỗi, cô vừa nghe giảng, vừa ghi chép, có chỗ nào không hiểu thì đi hỏi giáo viên. Các thầy cô giáo thấy vậy thì cũng rất thích, mặc dù thành tích học tập của cô hình như không có tiến bộ gì cả.

Hoắc Cảnh Thanh thấy mình nên mời một gia sư về nhà, như vậy thì có thể nhanh chóng nâng cao thành tích của mình hơn.

Nghĩ đến chuyện học hành là Hoắc Cảnh Thanh lại nhớ đến Tiêu Văn Nam.

Một hôm, khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, cô nhanh chóng dọn hết sách vở trên bàn vào cặp sách.

Lúc cô đang định đi thì lại bị Đường Mộc ngăn lại.

“Cảnh Tình, cậu xem có phải cậu quá không bình thường rồi không?” Đường Mộc nằm lấy một tay của Hoắc Cảnh Thanh và đi lại xung quanh người cô.

“Cậu mới không bình thường ấy.” Hoặc Cảnh Thanh nghe ra ẩn ý trong lời nói của Đường Mộc. “Hoặc Cảnh Thanh, cậu nói xem dạo gần đây cậu đang làm gì vậy? Bình thường lên lớp lại ngoan như vậy, lúc trước thì không thèm gì tới.” Đường Mộc nói, giọng nói có rất coi thường cô. quan tâm

“Hứ, không nói với cậu nữa. Chị đây đang bận chính sự, tớ đang có việc, nếu như cậu có gì muốn nói thì để hôm khác nói nhé.” Hoắc Cảnh Thanh không quên chuyện hôm nay cô phải làm, tối nay cô sẽ chuyển đến ở căn hộ của Tiêu Văn Nam.

Về đến nhà, cô phát hiện trong nhà không có ai nên lặng lẽ lấy đồ đạc cần thiết rồi ra khỏi nhà.

Lần trước đến nhà của Tiêu Văn Nam nên cô đã biết vị trí nhà của anh.

Hoắc Cảnh Thanh gọi xe, đến thẳng cửa chung cư, cô đi thêm một đoạn là đã tới nhà của Tiêu Văn Nam.

Lúc lên lầu, cô nghĩ một vấn đề trong đầu, hình như cô không có chìa khóa nhà anh, chẳng lẽ cô phải đứng ở cửa nhà anh chờ sao?

Cô nghĩ đến cảnh mình đứng ngây ngốc trước cửa nhà của Tiêu Văn Nam.

Do dự một hồi, cô quyết định gõ cửa.

“Có chuyện gì vậy?” Tiêu Văn Nam mở cửa nhưng không cho cô vào.

“Chuyện là... em bị đuổi ra ngoài, anh có thể cho em ở nhờ một khoảng thời gian không?” Hoắc

Cảnh Thanh nói, vẻ mặt cô đúng thật là rất đáng thương.

Tiêu Văn Nam đứng tựa vào cửa và nhìn Hoắc Cảnh Thanh đầy nghi ngờ và không tin tưởng.



“Chuyện là, lần này em thi kém quá nên bị anh trai em đuổi ra khỏi nhà rồi.” Nói xong, Hoắc Cảnh Thanh vội vàng lấy từ trong túi quần ra một bài kiểm tra chỉ được 50 điểm của cô đưa cho Tiêu Văn Nam xem.

Để có thể ở chung với Tiêu Văn Nam, Hoắc Cảnh Thanh đành chịu nhục, lấy một bài kiểm tra hồi trước của mình ra cho Tiêu Văn Nam xem.

Tiêu Văn Nam nhìn bài kiểm tra thảm hại của Hoắc Cảnh Thanh và dòng chữ đỏ chót bên trên. Miệng anh khẽ chu ra, vừa bất lực vừa thương

xót nhìn Hoắc Cảnh Thanh.

“Vào trong đi!” Tiêu Văn Nam mở to cửa để cô vào trong.

Hoắc Cảnh Thanh không lấy vali mà chỉ vơ vội mấy bộ quần áo bỏ luôn vào trong cặp sách.

Cô cố gắng che giấu niềm sung sướng trong lòng mình, đi Theo Tiêu Văn Nam vào bên trong.

Đợi lâu như vậy cuối cùng cô cũng được vào căn hộ của Tiêu Văn Nam, cô đúng là đã chờ đến hoa cũng tàn. Mặc dù Tiêu Văn Nam đã đồng ý cho cô ở lại nhưng cũng mới có mỗi việc ở, những việc khác anh vẫn chưa chấp nhận.

Hoặc Cảnh Thanh đi theo sau Tiêu Văn Nam vào nhà, cô theo thói quen muốn thay giày nhưng lại phát hiện ra chỉ một có mỗi dép của Tiêu Văn Nam và tất cả còn là kiểu của nam.

Cô không biết làm gì đành đi cả giày của mình

vào.

Lần trước đến đây, Hoắc Cảnh Thanh hoàn toàn không chú ý gì tới căn nhà này, bây giờ cô mới bắt đầu đánh giá nó.

Cô nhìn quanh một vòng căn nhà, căn nhà trang trí theo kiểu châu u, từ sô pha, trần nhà đến phòng bếp, phòng ăn và phòng khách cũng không phải là ngoại lệ. Phòng bếp là kiểu bếp mở.

Căn nhà rộng như vậy nhưng lại chỉ có mình Tiêu Văn Nam ở, cô không khỏi cảm thấy trống trải. Căn nhà được trang trí rất đẹp, các góc các chỗ đều hết sức tinh tế tỉ mỉ nhưng phải nói thật là không có hơi người.

Hoắc Cảnh Thanh đi vào phòng rửa tay, cô phát hiện trên bồn rửa tay chỉ để một số đồ cá nhân của Tiêu Văn Nam, đồ tắm rửa, dao cạo râu, khăn bông cũng chỉ là loại màu trắng đơn giản. Tất cả mọi nơi trong nhà đều thể hiện rõ đây là căn nhà của một người đàn ông.

Hoặc Cảnh Thanh đương nhiên cảm thấy rất vui, cô nghĩ, bây giờ cô dọn vào đây nhưng vẫn chưa có đồ dùng cá nhân, lát nữa cô nhất định phải đi mua.

Tiêu Văn Nam đang cởi cà vạt, tay phải anh kéo cà vạt thuận theo hướng nút thắt, cổ anh xoay qua trái phải.

Một loạt những hành động tỏa ra hương vị đàn ông quyến rũ và cũng rất lịch thiệp.

Hoắc Cảnh Thanh đứng một bên nhìn, tim đập thình thịch, càng lúc cô càng kiên định với suy nghĩ của mình, cô nhất định phải theo đuổi được Tiêu Văn Nam.

Hoắc Cảnh Thanh âm thầm cổ vũ bản thân mình, cô tự nói với mình: “Cổ lên, mày làm được mà.” Rồi cô mỉm cười, nói với Tiêu Văn Nam: “Em vẫn chưa có đồ dùng cá nhân, anh nghỉ ngơi một lát rồi lát nữa chúng cùng đi mua được không?"

Tiêu Văn Nam thực sự đã làm trái ngược lại với những gì mình nghĩ lúc đầu khi đưa ra quyết định cho cô vào đây.

Nhưng cô đã vào đây ở thì cũng không thể lập tức đuổi ra ngoài ngay. Anh đành chịu đựng một quãng thời gian vì dù sao lúc đầu cũng là anh mềm lòng cho cô vào trong.

Tiêu Văn Nam suy nghĩ, trong nhà đúng là không có đồ dùng cho Hoắc Cảnh Thanh, cần phải mua bổ sung thêm. Anh nói với cô: "Được, em cứ chọn một gian phòng mà em thích trước đi."

yeu-phai-tong-tai-tan-phe-438-0

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook