Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Chương 56: Sao anh có thể tàn nhẫn với cô như vậy
tg S-Oc
11/01/2021
“Em lại uống hả?” Hoắc Minh Dương
không biết em trai mình đang bị làm sao, anh
ta đến đây làm phiền nhiều quá rồi, số lần
anh ta uống quá nhiều so với một người bình
thường, nên Hoäc Minh Dương hỏi.
“Không, em không có uống quá nhiều,
em rất tỉnh táo, anh à, sao anh lại cho rằng
em rất khó để tìm được hạnh phúc hả?” Anh
ta nói tiếp: “Lòng dạ phụ nữ sao lại khó đoán
như vậy?
Hoắc Minh Dương khựng lại, tâm tư của
Diệp Tĩnh Gia không khó đoán, nhưng Tô
Thanh Anh mới là khó đoán, lòng dạ của cô
ta thì chính bản thân anh cũng không hiểu
được: “Không, chỉ có người phụ nữ mình
thích mới khó đoán thôi.”
Lần đầu nghe thấy những lời như vậy từ
trong miệng của Hoắc Minh Dương, cả Hoắc
Minh Dương và Lữ Hoàng Trung đều sửng
sốt, người đàn ông ngốc nghếch về chuyện
tình cảm này, lại có chính kiến như vậy.
“Từ Thanh Lam có gì không tốt chứ? Tại
sao các người không thích cô ấy?” Hoắc
Minh Vũ uống liên tục, tuy là mẹ Hoäc không
thích Từ Thanh Lam nhưng Hoäc Minh
Dương cũng chưa bao giờ tham gia thảo
luận.
“Nghề nghiệp không thích hợp.”
“Có gì khác với Tô Thanh Anh đâu chứ?”
Anh ta không cam tâm, hỏi.
Trước đây Từ Thanh Lam không như thế
này, vì không thể gả vào nhà họ Hoắc được,
nên cô ta đã bắt đầu chăm chỉ kiếm tiền, cố
gắng cải thiện mọi thứ sao cho tốt nhất.
Anh ta không có lý do gì để không thích
Từ Thanh Lam, người phụ nữ này lại rất cố
gắng tiến bộ… uống thêm một chút rượu, tự
an ủi bản thân mình.
“Em trai của cậu chẳng khác gì cậu.” Lữ
Hoàng Trung vừa đánh cờ vừa nói.
Anh ta biết tính khí của Hoắc Minh
Dương, hiếm khi thấy anh không nói lời độc
ác nào với Hoắc Minh Vũ, và cũng không
đuổi đi.
“Cậu ấy đang không vui, nếu không tôi sẽ
không để cậu ấy ở đây lâu như vậy đâu. Em
trai tôi vẫn luôn nghĩ về Từ Thanh Lam” Anh
biết em mình có chuyện gì, cho không đoán
được một trăm phần trăm thì cũng phải đến
tám mươi phần trăm.
“Tôi thấy anh đối với Minh Vũ rất tốt,
nhưng giữa hai người dường như có một
chút khoảng cách.”
Không có chuyện gì mà Lữ Hoàng Trung
và Hoắc Minh Dương không thể nói, Hoắc
Minh Dương không đồng ý hay phủ nhận,
Hoắc Minh Dương thực sự không muốn nói
về bản thân mình và Hoắc Minh Vũ.
“Tô Thanh Anh… cô ấy có hỏi về vết
thương ở chân của tôi không?” Hoắc Minh
Dương nói sau ván cờ.
“Tôi không đề cập đến chuyện cậu bị
thương ở chân, cũng không có chủ động nói
ra, tôi nghĩ chuyện này cậu tự nói thì tốt hơn.”
Dù sao anh ta cũng là người ngoài, chuyện
của Hoắc Minh Dương, anh ta không nên xen
vào.
“Cô ấy quan tâm thì sẽ hỏi.”
“Tôi về nghỉ ngơi trước đây.”
“Ở lại nhà họ Hoắc đi, tôi sẽ sắp xếp một
phòng cho khách, trong khoảng thời gian này
cậu ở lại đây đi.” Hoắc Minh Dương muốn
anh ta ở lại là vì có hai lý do, một là muốn có
thể trông nom cho Diệp Tĩnh Gia bất cứ lúc
nào, hai là anh muốn nhanh chóng chuẩn bị
phẫu thuật.
Biết được ý định của anh, Lữ Hoàng
Trung nghĩ một lúc: “Để tôi gọi điện thoại đã.”
Diệp Tĩnh Gia tỉnh dậy vào buổi trưa ngày
hôm sau, có chút choáng váng, khó chịu
khắp người, cổ họng hơi đau.
Cô mở miệng nhưng không phát ra được
âm thanh, người giúp việc ngồi dựa vào bàn
dường như đã ngủ: “Nước…”
Diệp Tĩnh Gia vừa nói xong thì lập tức
giật mình, cô nghe thấy giọng của mình yếu
ớt và mệt mỏi: “Có chuyện gì xảy ra với mình vậy?”
“Mợ chủ, mợ chủ, cô đã dậy chưa?”
Người giúp việc nghe thấy tiếng nói, nhìn
thấy Diệp Tĩnh Gia đang trợn mắt há hốc
mồm, người phụ nữ này cũng vừa thức dậy
sau giấc ngủ, đợi lâu quá nên vô tình ngủ
quên mất: “Mợ chủ, vừa rồi cô bảo gì?”
“Nước.” Lần này, giọng nói của Diệp Tĩnh
Gia đã tốt hơn nhiều, Diệp Tĩnh Gia vẫn có
chút mệt mỏi, nhưng cô đã khá hài lòng rồi, ít
nhất cô không có hứng thú nhiều lắm với
cuộc sống hàng ngày của mình.
“Tôi lấy cho cô ngay đây.” Sau đó, người
giúp việc vội vàng đi rót nước cho mợ chủ,
sau đó ra phòng bếp bảo người nấu cháo, rồi
vội vàng gọi cho bác sĩ Lữ.
Nghe tin Diệp Tĩnh Gia đã tỉnh, Lữ Hoàng
Trung đứng dậy đi xem, kiểm tra để xác định
đã ổn chưa: “Thời gian này không nên kích
động, cũng không cần làm gì, ở nhà nghỉ
ngơi cho tốt đi” Mẹ Hoäc đi rồi, Lữ Hoàng
Trung khuyên nhủ Diệp Tĩnh Gia.
“Hiện tại tôi không sao chứ?” Cô không
biết mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy
choáng váng.
“Ừm, cô nên quan tâm đến thân thể của
chính mình, cho dù cô không vui thế nào,
chăm sóc bản thân mới là điều quan trọng
nhất” Lữ Hoàng Trung là một người đàn ông
ấm áp, khác xa so với Hoäc Minh Dương.
Lữ Hoàng Trung đến đúng lúc, lấy thuốc
cho Diệp Tĩnh Gia, cô kinh ngạc, nói: “Tôi vừa
mới tỉnh mà anh đã tới rồi sao?”
“Để chăm sóc cho cô và Minh Dương,
thời gian này tôi sẽ ở đây.” Lữ Hoàng Trung
đã nói với anh rằng sẽ làm cho anh bình
phục, nhưng dường như còn một chặng
đường dài phía trước, chân của Hoắc Minh
Dương không thể bình phục trong chốc lát
được.
“Anh ấy sẵn sàng chữa trị đôi chân, đó là
niềm vui lớn nhất của tôi, xem ra công sức
mà tôi bỏ ra cũng xứng đáng.” Cơn đau đằng
sau lưng cũng đã giảm bớt đi nhiều.
Lữ Hoàng Trung mỉm cười, Diệp Tĩnh Gia
đúng là rất đáng yêu.
“Tôi có thể ra ngoài ngay bây giờ không?”
Lữ Hoàng Trung đẩy gọng kính và nhìn
vào tờ ghi chép mà anh ta vừa kiểm tra Diệp
Tĩnh Gia: “Có thể được, nhưng tốt nhất là cô
không nên đi ra ngoài.”
“Tại sao?”
“Cô đã nghĩ ra cách nào để đối mặt với
Hoắc Minh Dương chưa?” Lữ Hoàng Trung
mỉm cười. Với tính cách của Hoắc Minh
Dương thì lại càng không muốn xin lỗi Diệp
Tĩnh Gia, nhìn bộ dạng bây giờ của Diệp Tĩnh
Gia, có lẽ cô cũng không sẵn sàng gặp Hoắc
Minh Dương.
“Ồ, đúng vậy, tôi lại quên mất” Diệp Tĩnh
Gia có chút bối rối.
“Đừng lo lắng, cậu ấy không sao, để
chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật nên cậu ấy
chăm sóc bản thân rất tốt.” Lữ Hoàng Trung
nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đang sốt ruột, nói với
Diệp Tĩnh Gia.
“Vậy thì tôi yên tâm, anh đã vất vả rồi.”
Diệp Tĩnh Gia có chút xấu hổ, thực sự muốn
cảm ơn Lữ Hoàng Trung, có nhiều việc cô
không biết, chỉ biết sau khi Lữ Hoàng Trung
nói ra.
“Nên làm mà.” Lữ Hoàng Trung đương
nhiên là nên làm việc này cho Hoäc Minh
Dương, Diệp Tĩnh Gia không cần nói gì với
anh ta.
“Nếu không sao rồi, tôi đi ra ngoài trước.”
Lữ Hoàng Trung nhìn Diệp Tĩnh Gia rồi nói,
thật ra anh ta muốn nói với Diệp Tĩnh Gia
rằng đêm qua lúc cô hôn mê, Hoắc Minh
Dương đã căng thẳng như thế nào, thói quen
nhiều năm như vậy khiến anh ta muốn nói lại
thôi.
“Ừm” Khi Lữ Hoàng Trung rời đi, Diệp
Tĩnh Gia định mặc quần áo vào, khi cử động
thì vai cô lại đau: “Chị Tiết.”
Khi Diệp Tĩnh Gia gọi chị ấy, chị Tiết bước
vào: “Mợ chủ, em đã tỉnh rồi à? Chị sẽ nấu
cho em một ít mỳ.”
“Em muốn đứng dậy, lúc nào cũng nằm
trên giường không tốt lắm.” Diệp Tĩnh Gia nói
với chị Tiết, trong lòng cảm thấy có chút khó
chịu, không ngờ cô lại bị thương nặng như
vậy.
Cô không thể nâng cánh tay của mình
lên cao được.”Em bây giờ thậm chí không thể
nhấc nổi cánh tay của mình.”
Chị Tiết nhanh chóng giúp cô mặc quần
áo vào, chị ấy cảm thấy đau lòng cho Diệp
Tĩnh Gia, một cô bé mà bị bà Hoắc đánh
thành như thế này, toàn thân đỏ bừng.
“Chị sợ làm em bị đau, sau này em phải
cẩn thận một chút, nếu cảm thấy không
thoải mái, thì phải nói cho chị ngay.” Chị Tiết
nói với Diệp Tĩnh Gia, vì sợ làm cô bị đau.
“Không sao, em đâu có yếu đuối như
vậy.” Nói xong, cô nghiến răng nghiến lợi mà
xỏ tay áo vào, vết thương sau lưng lập tức
đau nhói.
“Được rồi, vậy chị đi nấu mỳ cho em đã.
Ngay khi chị Tiết nói xong, Diệp Tĩnh Gia
đã nắm lấy tay chị Tiết: “Chị Tiết, chị thật tốt
với em. Em đã ở trong nhà họ Hoäc lâu như
vậy rồi, chỉ có chị là người tốt nhất với em,
chị đã giúp đỡ đứa nhóc như em rất nhiều,
nếu không có chị, có lẽ bây giờ em không
biết đã thành như nào nữa.”Diệp Tĩnh Gia rất
giỏi nói chuyện, một vài câu nói đã khiến chị
Tiết vui vẻ.
“Nào có, chị nên làm mà, em nghỉ ngơi
một chút đi, sau khi ăn xong sẽ có sức đi lại.”
Nói xong, chị Tiết đi chuẩn bị đồ ăn cho Diệp
Tĩnh Gia.
Trong lòng chị ấy, Diệp Tĩnh Gia là một
đứa trẻ, và đứa trẻ thì phải được chăm sóc.
Cô bây giờ là người duy nhất còn lại
trong phòng, tỉnh dậy và phát hiện cô đã trở
về phòng, không cần hỏi cũng biết, nếu
không phải mẹ Hoäc nhìn thấy cô hấp hối thì
sẽ là Hoắc Minh Dương, cô không tin Hoắc
Minh Vũ có thể đưa cô trở về.
Nhưng cô không dám hỏi cái gì, cô sợ
Hoắc Minh Dương là người đưa cô trở về, cô
sợ Hoắc Minh Dương không quan tâm đến cô.
Trong lòng cô lờ mờ hiểu được một chút.
Chị Tiết quay trở lại, mỳ vừa mới làm
xong: “Mợ chủ, em đang nghĩ gì vậy?” Chị
Tiết nhìn bộ dạng của Diệp Tĩnh Gia, chị ấy
biết Diệp Tĩnh Gia đang nghĩ gì, chị ấy cũng
đến đây khi tâm tuổi Diệp Tĩnh Gia.
“Không có gì đâu, em chỉ hơi đói thôi.”
Nói xong, cô cho lên miệng rất nhiều mì rồi
ho sặc sụa.
Sợi mì hơi nóng, vừa ăn vừa chép miệng.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng” Chị Tiết
thở dài, tự hỏi không biết mợ chủ đây đang bị
làm sao.
“Ừm…” Đặt bát mỳ xuống, để ở một bên
cho nguội, chị Tiết cũng không đi đâu, chỉ ở
cùng cô trong phòng.
Thời gian trôi qua, cảm giác dài vô cùng,
Diệp Tĩnh Gia rốt cục không nhịn được, hỏi ra
nghỉ hoặc trong lòng: “Chị Tiết, hôm qua làm
sao mà em lại về được phòng vậy? Không
phải em đang ở trong phòng chứa đồ sao?”
“Đúng vậy, tối qua…cậu chủ đưa em về
phòng” Chị Tiết nhìn Diệp Tĩnh Gia có chút
đáng thương, nên mới nói với Diệp Tĩnh Gia,
mợ chủ cũng không dễ dàng gì, cái gì cũng
không biết, cậu chủ quan tâm đến cô như
vậy mà cũng không chịu nói ra, ngày hôm
qua cậu chủ đã dặn người khác là không
được nói cho Diệp Tĩnh Gia.
Lúc đó chị ấy đang ở rất xa, nếu cậu chủ
có hỏi, chị ấy sẽ nói rằng chị ấy chưa nghe
thấy: “Nhưng mà mợ chủ, tốt nhất là em
không nên nói ra ngoài.” Để đề phòng chị ấy
nên nói trước với Diệp Tĩnh Gia.
“Vâng, em sẽ không nói với anh ấy.” Hiện
tại cô còn không có cơ hội nói chuyện với
anh, huống chỉ là những chuyện khác.
Đôi khi cô rất muốn biết trái tim của
Hoắc Minh Dương làm bằng cái gì, làm sao
lại có thể cứng rắn đến như vậy.
“Vậy thì chị yên tâm rồi, mỳ ăn được rồi
đấy, em ăn luôn đi, lát nữa ăn không ngon
đâu.” Chị Tiết nói xong lại đem tô mỳ ra,
không còn nóng nữa, khi Diệp Tĩnh Gia đang
ăn mỳ, cánh tay cũng không nâng lên được.
Chị Tiết không chịu được nữa: “Được rồi, để
chị giúp em ăn.”
Vốn dĩ Diệp Tĩnh Gia muốn từ chối,
nhưng sau vài lần gắp đũa, cô thấy việc này
không thể làm được, đành đồng ý với chị
Tiết: “Xin lỗi, lại làm phiền phức đến chị rồi.”
Tầm này tuổi rồi, vậy mà có người đút
cho mình ăn, Diệp Tĩnh Gia xấu hổ muốn
chui xuống đất.
Đây có lẽ là lần xấu hổ nhất đối với cô
trong ngần ấy năm.
Đang đút cho Diệp Tĩnh Gia ăn, chị Tiết
nói, cậu chủ buổi sáng không ăn gì, anh còn
đặc biệt hỏi mợ chủ bây giờ thế nào.
Cậu chủ rõ ràng rất quan tâm, nhưng lại
giả bộ như không để ý.
không biết em trai mình đang bị làm sao, anh
ta đến đây làm phiền nhiều quá rồi, số lần
anh ta uống quá nhiều so với một người bình
thường, nên Hoäc Minh Dương hỏi.
“Không, em không có uống quá nhiều,
em rất tỉnh táo, anh à, sao anh lại cho rằng
em rất khó để tìm được hạnh phúc hả?” Anh
ta nói tiếp: “Lòng dạ phụ nữ sao lại khó đoán
như vậy?
Hoắc Minh Dương khựng lại, tâm tư của
Diệp Tĩnh Gia không khó đoán, nhưng Tô
Thanh Anh mới là khó đoán, lòng dạ của cô
ta thì chính bản thân anh cũng không hiểu
được: “Không, chỉ có người phụ nữ mình
thích mới khó đoán thôi.”
Lần đầu nghe thấy những lời như vậy từ
trong miệng của Hoắc Minh Dương, cả Hoắc
Minh Dương và Lữ Hoàng Trung đều sửng
sốt, người đàn ông ngốc nghếch về chuyện
tình cảm này, lại có chính kiến như vậy.
“Từ Thanh Lam có gì không tốt chứ? Tại
sao các người không thích cô ấy?” Hoắc
Minh Vũ uống liên tục, tuy là mẹ Hoäc không
thích Từ Thanh Lam nhưng Hoäc Minh
Dương cũng chưa bao giờ tham gia thảo
luận.
“Nghề nghiệp không thích hợp.”
“Có gì khác với Tô Thanh Anh đâu chứ?”
Anh ta không cam tâm, hỏi.
Trước đây Từ Thanh Lam không như thế
này, vì không thể gả vào nhà họ Hoắc được,
nên cô ta đã bắt đầu chăm chỉ kiếm tiền, cố
gắng cải thiện mọi thứ sao cho tốt nhất.
Anh ta không có lý do gì để không thích
Từ Thanh Lam, người phụ nữ này lại rất cố
gắng tiến bộ… uống thêm một chút rượu, tự
an ủi bản thân mình.
“Em trai của cậu chẳng khác gì cậu.” Lữ
Hoàng Trung vừa đánh cờ vừa nói.
Anh ta biết tính khí của Hoắc Minh
Dương, hiếm khi thấy anh không nói lời độc
ác nào với Hoắc Minh Vũ, và cũng không
đuổi đi.
“Cậu ấy đang không vui, nếu không tôi sẽ
không để cậu ấy ở đây lâu như vậy đâu. Em
trai tôi vẫn luôn nghĩ về Từ Thanh Lam” Anh
biết em mình có chuyện gì, cho không đoán
được một trăm phần trăm thì cũng phải đến
tám mươi phần trăm.
“Tôi thấy anh đối với Minh Vũ rất tốt,
nhưng giữa hai người dường như có một
chút khoảng cách.”
Không có chuyện gì mà Lữ Hoàng Trung
và Hoắc Minh Dương không thể nói, Hoắc
Minh Dương không đồng ý hay phủ nhận,
Hoắc Minh Dương thực sự không muốn nói
về bản thân mình và Hoắc Minh Vũ.
“Tô Thanh Anh… cô ấy có hỏi về vết
thương ở chân của tôi không?” Hoắc Minh
Dương nói sau ván cờ.
“Tôi không đề cập đến chuyện cậu bị
thương ở chân, cũng không có chủ động nói
ra, tôi nghĩ chuyện này cậu tự nói thì tốt hơn.”
Dù sao anh ta cũng là người ngoài, chuyện
của Hoắc Minh Dương, anh ta không nên xen
vào.
“Cô ấy quan tâm thì sẽ hỏi.”
“Tôi về nghỉ ngơi trước đây.”
“Ở lại nhà họ Hoắc đi, tôi sẽ sắp xếp một
phòng cho khách, trong khoảng thời gian này
cậu ở lại đây đi.” Hoắc Minh Dương muốn
anh ta ở lại là vì có hai lý do, một là muốn có
thể trông nom cho Diệp Tĩnh Gia bất cứ lúc
nào, hai là anh muốn nhanh chóng chuẩn bị
phẫu thuật.
Biết được ý định của anh, Lữ Hoàng
Trung nghĩ một lúc: “Để tôi gọi điện thoại đã.”
Diệp Tĩnh Gia tỉnh dậy vào buổi trưa ngày
hôm sau, có chút choáng váng, khó chịu
khắp người, cổ họng hơi đau.
Cô mở miệng nhưng không phát ra được
âm thanh, người giúp việc ngồi dựa vào bàn
dường như đã ngủ: “Nước…”
Diệp Tĩnh Gia vừa nói xong thì lập tức
giật mình, cô nghe thấy giọng của mình yếu
ớt và mệt mỏi: “Có chuyện gì xảy ra với mình vậy?”
“Mợ chủ, mợ chủ, cô đã dậy chưa?”
Người giúp việc nghe thấy tiếng nói, nhìn
thấy Diệp Tĩnh Gia đang trợn mắt há hốc
mồm, người phụ nữ này cũng vừa thức dậy
sau giấc ngủ, đợi lâu quá nên vô tình ngủ
quên mất: “Mợ chủ, vừa rồi cô bảo gì?”
“Nước.” Lần này, giọng nói của Diệp Tĩnh
Gia đã tốt hơn nhiều, Diệp Tĩnh Gia vẫn có
chút mệt mỏi, nhưng cô đã khá hài lòng rồi, ít
nhất cô không có hứng thú nhiều lắm với
cuộc sống hàng ngày của mình.
“Tôi lấy cho cô ngay đây.” Sau đó, người
giúp việc vội vàng đi rót nước cho mợ chủ,
sau đó ra phòng bếp bảo người nấu cháo, rồi
vội vàng gọi cho bác sĩ Lữ.
Nghe tin Diệp Tĩnh Gia đã tỉnh, Lữ Hoàng
Trung đứng dậy đi xem, kiểm tra để xác định
đã ổn chưa: “Thời gian này không nên kích
động, cũng không cần làm gì, ở nhà nghỉ
ngơi cho tốt đi” Mẹ Hoäc đi rồi, Lữ Hoàng
Trung khuyên nhủ Diệp Tĩnh Gia.
“Hiện tại tôi không sao chứ?” Cô không
biết mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy
choáng váng.
“Ừm, cô nên quan tâm đến thân thể của
chính mình, cho dù cô không vui thế nào,
chăm sóc bản thân mới là điều quan trọng
nhất” Lữ Hoàng Trung là một người đàn ông
ấm áp, khác xa so với Hoäc Minh Dương.
Lữ Hoàng Trung đến đúng lúc, lấy thuốc
cho Diệp Tĩnh Gia, cô kinh ngạc, nói: “Tôi vừa
mới tỉnh mà anh đã tới rồi sao?”
“Để chăm sóc cho cô và Minh Dương,
thời gian này tôi sẽ ở đây.” Lữ Hoàng Trung
đã nói với anh rằng sẽ làm cho anh bình
phục, nhưng dường như còn một chặng
đường dài phía trước, chân của Hoắc Minh
Dương không thể bình phục trong chốc lát
được.
“Anh ấy sẵn sàng chữa trị đôi chân, đó là
niềm vui lớn nhất của tôi, xem ra công sức
mà tôi bỏ ra cũng xứng đáng.” Cơn đau đằng
sau lưng cũng đã giảm bớt đi nhiều.
Lữ Hoàng Trung mỉm cười, Diệp Tĩnh Gia
đúng là rất đáng yêu.
“Tôi có thể ra ngoài ngay bây giờ không?”
Lữ Hoàng Trung đẩy gọng kính và nhìn
vào tờ ghi chép mà anh ta vừa kiểm tra Diệp
Tĩnh Gia: “Có thể được, nhưng tốt nhất là cô
không nên đi ra ngoài.”
“Tại sao?”
“Cô đã nghĩ ra cách nào để đối mặt với
Hoắc Minh Dương chưa?” Lữ Hoàng Trung
mỉm cười. Với tính cách của Hoắc Minh
Dương thì lại càng không muốn xin lỗi Diệp
Tĩnh Gia, nhìn bộ dạng bây giờ của Diệp Tĩnh
Gia, có lẽ cô cũng không sẵn sàng gặp Hoắc
Minh Dương.
“Ồ, đúng vậy, tôi lại quên mất” Diệp Tĩnh
Gia có chút bối rối.
“Đừng lo lắng, cậu ấy không sao, để
chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật nên cậu ấy
chăm sóc bản thân rất tốt.” Lữ Hoàng Trung
nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đang sốt ruột, nói với
Diệp Tĩnh Gia.
“Vậy thì tôi yên tâm, anh đã vất vả rồi.”
Diệp Tĩnh Gia có chút xấu hổ, thực sự muốn
cảm ơn Lữ Hoàng Trung, có nhiều việc cô
không biết, chỉ biết sau khi Lữ Hoàng Trung
nói ra.
“Nên làm mà.” Lữ Hoàng Trung đương
nhiên là nên làm việc này cho Hoäc Minh
Dương, Diệp Tĩnh Gia không cần nói gì với
anh ta.
“Nếu không sao rồi, tôi đi ra ngoài trước.”
Lữ Hoàng Trung nhìn Diệp Tĩnh Gia rồi nói,
thật ra anh ta muốn nói với Diệp Tĩnh Gia
rằng đêm qua lúc cô hôn mê, Hoắc Minh
Dương đã căng thẳng như thế nào, thói quen
nhiều năm như vậy khiến anh ta muốn nói lại
thôi.
“Ừm” Khi Lữ Hoàng Trung rời đi, Diệp
Tĩnh Gia định mặc quần áo vào, khi cử động
thì vai cô lại đau: “Chị Tiết.”
Khi Diệp Tĩnh Gia gọi chị ấy, chị Tiết bước
vào: “Mợ chủ, em đã tỉnh rồi à? Chị sẽ nấu
cho em một ít mỳ.”
“Em muốn đứng dậy, lúc nào cũng nằm
trên giường không tốt lắm.” Diệp Tĩnh Gia nói
với chị Tiết, trong lòng cảm thấy có chút khó
chịu, không ngờ cô lại bị thương nặng như
vậy.
Cô không thể nâng cánh tay của mình
lên cao được.”Em bây giờ thậm chí không thể
nhấc nổi cánh tay của mình.”
Chị Tiết nhanh chóng giúp cô mặc quần
áo vào, chị ấy cảm thấy đau lòng cho Diệp
Tĩnh Gia, một cô bé mà bị bà Hoắc đánh
thành như thế này, toàn thân đỏ bừng.
“Chị sợ làm em bị đau, sau này em phải
cẩn thận một chút, nếu cảm thấy không
thoải mái, thì phải nói cho chị ngay.” Chị Tiết
nói với Diệp Tĩnh Gia, vì sợ làm cô bị đau.
“Không sao, em đâu có yếu đuối như
vậy.” Nói xong, cô nghiến răng nghiến lợi mà
xỏ tay áo vào, vết thương sau lưng lập tức
đau nhói.
“Được rồi, vậy chị đi nấu mỳ cho em đã.
Ngay khi chị Tiết nói xong, Diệp Tĩnh Gia
đã nắm lấy tay chị Tiết: “Chị Tiết, chị thật tốt
với em. Em đã ở trong nhà họ Hoäc lâu như
vậy rồi, chỉ có chị là người tốt nhất với em,
chị đã giúp đỡ đứa nhóc như em rất nhiều,
nếu không có chị, có lẽ bây giờ em không
biết đã thành như nào nữa.”Diệp Tĩnh Gia rất
giỏi nói chuyện, một vài câu nói đã khiến chị
Tiết vui vẻ.
“Nào có, chị nên làm mà, em nghỉ ngơi
một chút đi, sau khi ăn xong sẽ có sức đi lại.”
Nói xong, chị Tiết đi chuẩn bị đồ ăn cho Diệp
Tĩnh Gia.
Trong lòng chị ấy, Diệp Tĩnh Gia là một
đứa trẻ, và đứa trẻ thì phải được chăm sóc.
Cô bây giờ là người duy nhất còn lại
trong phòng, tỉnh dậy và phát hiện cô đã trở
về phòng, không cần hỏi cũng biết, nếu
không phải mẹ Hoäc nhìn thấy cô hấp hối thì
sẽ là Hoắc Minh Dương, cô không tin Hoắc
Minh Vũ có thể đưa cô trở về.
Nhưng cô không dám hỏi cái gì, cô sợ
Hoắc Minh Dương là người đưa cô trở về, cô
sợ Hoắc Minh Dương không quan tâm đến cô.
Trong lòng cô lờ mờ hiểu được một chút.
Chị Tiết quay trở lại, mỳ vừa mới làm
xong: “Mợ chủ, em đang nghĩ gì vậy?” Chị
Tiết nhìn bộ dạng của Diệp Tĩnh Gia, chị ấy
biết Diệp Tĩnh Gia đang nghĩ gì, chị ấy cũng
đến đây khi tâm tuổi Diệp Tĩnh Gia.
“Không có gì đâu, em chỉ hơi đói thôi.”
Nói xong, cô cho lên miệng rất nhiều mì rồi
ho sặc sụa.
Sợi mì hơi nóng, vừa ăn vừa chép miệng.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng” Chị Tiết
thở dài, tự hỏi không biết mợ chủ đây đang bị
làm sao.
“Ừm…” Đặt bát mỳ xuống, để ở một bên
cho nguội, chị Tiết cũng không đi đâu, chỉ ở
cùng cô trong phòng.
Thời gian trôi qua, cảm giác dài vô cùng,
Diệp Tĩnh Gia rốt cục không nhịn được, hỏi ra
nghỉ hoặc trong lòng: “Chị Tiết, hôm qua làm
sao mà em lại về được phòng vậy? Không
phải em đang ở trong phòng chứa đồ sao?”
“Đúng vậy, tối qua…cậu chủ đưa em về
phòng” Chị Tiết nhìn Diệp Tĩnh Gia có chút
đáng thương, nên mới nói với Diệp Tĩnh Gia,
mợ chủ cũng không dễ dàng gì, cái gì cũng
không biết, cậu chủ quan tâm đến cô như
vậy mà cũng không chịu nói ra, ngày hôm
qua cậu chủ đã dặn người khác là không
được nói cho Diệp Tĩnh Gia.
Lúc đó chị ấy đang ở rất xa, nếu cậu chủ
có hỏi, chị ấy sẽ nói rằng chị ấy chưa nghe
thấy: “Nhưng mà mợ chủ, tốt nhất là em
không nên nói ra ngoài.” Để đề phòng chị ấy
nên nói trước với Diệp Tĩnh Gia.
“Vâng, em sẽ không nói với anh ấy.” Hiện
tại cô còn không có cơ hội nói chuyện với
anh, huống chỉ là những chuyện khác.
Đôi khi cô rất muốn biết trái tim của
Hoắc Minh Dương làm bằng cái gì, làm sao
lại có thể cứng rắn đến như vậy.
“Vậy thì chị yên tâm rồi, mỳ ăn được rồi
đấy, em ăn luôn đi, lát nữa ăn không ngon
đâu.” Chị Tiết nói xong lại đem tô mỳ ra,
không còn nóng nữa, khi Diệp Tĩnh Gia đang
ăn mỳ, cánh tay cũng không nâng lên được.
Chị Tiết không chịu được nữa: “Được rồi, để
chị giúp em ăn.”
Vốn dĩ Diệp Tĩnh Gia muốn từ chối,
nhưng sau vài lần gắp đũa, cô thấy việc này
không thể làm được, đành đồng ý với chị
Tiết: “Xin lỗi, lại làm phiền phức đến chị rồi.”
Tầm này tuổi rồi, vậy mà có người đút
cho mình ăn, Diệp Tĩnh Gia xấu hổ muốn
chui xuống đất.
Đây có lẽ là lần xấu hổ nhất đối với cô
trong ngần ấy năm.
Đang đút cho Diệp Tĩnh Gia ăn, chị Tiết
nói, cậu chủ buổi sáng không ăn gì, anh còn
đặc biệt hỏi mợ chủ bây giờ thế nào.
Cậu chủ rõ ràng rất quan tâm, nhưng lại
giả bộ như không để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.