Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Chương 262: Tìm thấy chứng cứ rồi
tg S-Oc
29/04/2021
Hoắc Minh Dương vừa nói xong, liên quay ra nhìn về phía Hà Vân Phi đã gần như muốn tan vỡ, hiển nhiên là không tiếp nhận được.
“Không, vì sao lại như vậy? Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh cả.
Cập nhật sớm nhất tại.
Cô trực tiếp chặt đứt hết toàn bộ những suy nghĩ của Hoắc Minh Dương, vốn dĩ chính là hai người không thích hợp với nhau thì không cần phải tiếp tục dây dưa ở bên nhau làm gì.
Những lời nói tiếp theo của người đàn ông, lại càng khiến cho Tô Thanh Anh bị nhận một đả kích lớn: “Tôi không biết nên nói thế nào mới tốt nữa, nhưng chỉ với những chuyện đã xảy trước mắt cô, tôi cảm thấy cô hẳn là đã rất rõ ràng rồi: “Anh có biết cô ấy đã từng kết hôn rôi hay không, còn có cả con nữa, hai người như vậy thì được coi là gì? Đi tới tận phòng làm việc ở công ty là vì muốn danh chính ngôn thuận công khai yêu đương sao?” Cô a quả thực không thể tin được đây là Hoắc Minh Dương mà cô từng quen biết, người đàn ông này đã hoàn toàn biến thành một người khác.
“Thật xin lỗi, có thể tôi không có cách nào làm được điều mà cô muốn, nhưng mà tôi cũng đã cố hết sức rồi.” Cố gắng làm được điều tốt nhất, bất luận là vì cái gì, hiện tại tất cả sự vui vẻ và không vui vẻ của anh đều đặt hết ở trên người Hà Vân Phi.
Sẽ chờ đáp án của cô, một câu nói của cô có thể là thiên đường, cũng có thể là địa ngục.
“Rất xin lỗi cô Tô, cô hiểu lầm rồi” Nói xong cô trực tiếp câm theo túi xách rời đi, không muốn tiếp tục ở lại dây dưa với Hoắc Minh Dương thêm một giây phút nào nữa, giờ phút này trong phòng chỉ còn lại Tô Thanh Anh và Hoắc Minh Dương.
Hai người một lúc lâu cũng không hê phát ra âm thanh nào cả, Tô Thanh Anh không biết phải nói cái gì.
Hoắc Minh Dương lại không hề có ý định chủ động mở miệng, thái độ của Hà Vân Phi đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm tình của anh “Thật xin lỗi, tôi không biết có chuyện gì cân hay nên giải thích với cô cả, nhưng hiện tại tôi đã rõ ràng được một số chuyện, chính là bất luận tôi đưa ra lựa chọn gì, thì đều có lý do của tôi, tôi hy vọng cô không can thiệp vào sự lựa chọn của tôi” “Minh Dương, anh đừng xúc động, anh hãy nghe em nói, người anh yêu là em” Nói xong liên vươn tay của mình ra, đưa tới cho Hoắc Minh Dương xem“Anh đã quên năm đó rồi sao, vì em mà anh đã phải trả giá nhiêu như thế nào rồi sao, người mà anh lựa chọn là em. Anh không cân phải tự lừa dối chính mình.” Cô đã nói với Hoắc Minh Dương rất nhiều lân, rằng người anh thích là cô ta, không phải cái người tên Hà Vân Phi kia, tình cảm bao năm qua của bọn họ mới là trân quý, ai cũng không lấy đi được, ai cũng không thể ly gián tình cảm của bọn họ.
“Em mặc kệ, anh không được đối xử với em như vậy, Minh Dương, anh tin em đi, người phụ nữ này không thích hợp với anh, anh tin em đi được không?” Cô ta rất kiên trì, thậm chí có thể nói là đang gào thét, cô ta không thể chấp nhận kết quả này.
“Cô bình tĩnh một chút đi” Hoắc Minh Dương ra tiếng ngăn lại, không để cho cô ta tiếp tục điên cuồng như vậy nữa, rõ ràng đã lựa chọn làm rõ tất cả, nói thêm nữa cũng đều vô ích, càng không cần phải nói đến mấy chuyện có hay không có, căn bản là nó không phải chuyện quan trọng.
“Tôi mặc kệ cô nói cái gì, những hiện tại chúng tôi cũng đã là loại quan hệ đó, quan hệ giữa tôi và Hà Vân Phi không đơn giản như những gì cô nghĩ” Anh nói xong, từng câu từng chữ đối với cô ta mà nói đều rất tàn nhẫn, từng câu từng chữ đều khiến cho cô ta có cảm giác không thể tiếp nhận, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói ra lời nói phản bác.
“Anh thật sự xác định là anh yêu cô ấy sao?” Thời điểm khi Tô Thanh Anh nói ra lời này, Hoắc Minh Dương cũng chần chờ, anh không nói chính xác được, cũng không xác định được quan hệ giữa anh và Hà Vân Phi bây giờ rốt cuộc xem là quan hệ gì.
Hiện tại xem ra rất nhiều chuyện đều không có cách nào thay đổi: “Anh bình tĩnh một chút, nhiều năm như vậy những gì em có thể cho của anh, tất cả đều cho anh” Cô ta làm nhiều thứ như vậy, anh muốn cái gì, cô ta cũng đều có thể cho anh.
Hiện tại lại vẫn không có một chút kết quả nào, dù là ai cũng khó lòng chấp nhận nổi: “Tôi hy vọng cô có thể hiểu cho tôi, không cần quan tâm tôi làm cái gì” “Em hiểu cho anh? Vậy ai hiểu cho em, năm đó chính anh đã đem cái danh hiệu người phụ nữ anh yêu nhiều đó cho em” Tay của cô ta đã thành cái dạng này rồi, hiện tại cũng không khác gì một kẻ tàn phế, nói như vậy, Hoắc Minh Dương cư nhiên lại có thể vì một người phụ nữ khác mà không thèm để ý đến cô ta.
“Em mặc kệ, Hoắc Minh Dương, mặc kệ anh đưa ra lựa chọn thế nào, em cũng sẽ không để anh được như ý nguyện đâu.’ Cô ta nói xong, cả người hồn bay phách lạc rời đi, mặc kệ là ai từ đâu đến đều có thể nhìn thấy giờ phút này cô ta có bao nhiêu mất mát.
Cô ta khóc chạy ra, mọi người trong văn phòng bắt đầu bàn luận, suy đoán cô ta đã xảy ra chuyện gì: “Không phải đâu, vẻ mặt luật sư Hà không vui, Tô Thanh Anh khóc rời đi, chuyện này không nhẽ là vì có chuyện lớn xảy ra?” “Cô nói xem có phải là do Hoắc Minh Dương và luật sư Phi làm cái gì, bị Tô Thanh Anh bắt được không?” Một người khác ngửi thấy có chuyện gì đó, đi tới phát biểu ý kiến của mình.
“Không phải đâu, nhưng nhìn biểu cảm của cô ấy lúc nấy thật sự rất giống nha” Hà Vân Phi đi từ công ty ra, nhưng lại bởi vì chuyện đã xảy ra khi trước nên không dám đi, cuối cùng chỉ có thể ngồi uống cà phê ở quán cà phê dưới Tầng.
Cô có chút khó chịu không thể nói rõ, giây phút nhìn thấy Tô Thanh Anh kia, cô tựa hồ như đã giận dữ, không nói lý lẽ mà lập tức bắt đầu cùng Hoắc Minh Dương cãi nhau.
Rõ ràng hai người bọn họ lúc đó không có quan hệ gì cả, mọi chuyện đều không liên quan đến cô, cô lại như vậy… Không tìm thấy lý do để giải thích, cũng tìm không thấy nguyên nhân, chỉ đơn thuần là nghĩ phải làm như thế nào mới có thể không khiến cho bản thân cảm thấy xấu hổ.
Ra cửa mới bắt đầu hối hận, ngoại trừ ở bên cạnh Hoắc Minh Dương, cô hình như không tìm thấy nơi nào an toàn cả, chuyện này đối với cô mà nói là một chuyện rất khó có thể thừa nhận.Cô gái này, hình như tôi đã từng gặp cô.” Hà Vân Phi từ từ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xa lạ phía trước: “Thật ngại quá, tôi chưa từng gặp anh” Cô cự tuyệt tất cả những người không phải bạn bè thân thiết.
“Thật ngại quá, là tôi nhìn nhầm rồi” Quán cà phê này vẫn luôn mở ở dưới công ty Hoắc Thiên, trước kia khi cô vẫn còn là Diệp Tĩnh Gia, đã tới đây vài lần.
Không biết có phải đã từng gặp hay không, nhưng hiện tại cô đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ của bản thân, không tin còn có người có thể nhận ra.
Gọi một ly cà phê, cô ngồi ở đó xem văn kiện, người đàn ông ngày hôm đó đi tới.
“Cô gái, tôi có chuyện muốn hỏi cô.’ Người đàn ông liền đứng ở trước mặt Hà Vân Phi, dáng vẻ muốn cùng cô nói chuyện nghiêm túc, nhưng thoạt nhìn lại có chút không lịch sự.
“Anh có chuyện gì thì bây giờ có thể nói với tôi, tôi bây giờ vẫn có thời gian” Cô cười cười, ở trong này là nơi náo nhiệt, hơn nữa nhân lại nhiều như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cô đưa cho người phục vụ kia một ánh mắt, không biết hắn không biết họ có xem hiểu hay không.
“Là như vậy, cô gái này, tôi không biết nên nói với cô như thế nào, nhưng chuyện của tập đoàn Lâm Nghị, cô tốt nhất đừng nhúng tay vào.” Anh ta trực tiếp làm rõ mục đích của mình, giây phút tiếp theo muốn để cho Hà Vân Phi đưa ra quyết định, nếu không xảy ra chuyện gì thì sẽ hoàn toàn không chịu trách nhiệm.
Thái độ kiêu ngạo và ngạo mạn như vậy khiến cho cô có chút khó chịu, nhưng phụ nữ không nên đấu với đàn ông, cô nhịn lại cục tức này, bởi vì thật sự là đánh không lại.
“Ô? Nhận tiền của người khác, nên chuyện được giao phải làm cho tốt, nếu như anh là người vô tội, vậy thì dù cho tôi có cố gắng cỡ nào thì cũng là vô ích” Cô rõ ràng nói cho anh ta kết quả, cô là luật sư, chỉ là đang làm việc mà bản thân nên làm, tìm người để trút giận, nói thế nào thì cũng không tới phiên của cô.
“Cô đúng là rất khí phách, tôi thích, nhưng mà miệng miệng lương lanh lẹ đối với cô mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.” Anh ta tựa hồ như nhìn Hà Vân Phi rất chướng mắt, trực tiếp thay đổi sắc mặt.
Cũng may lúc này, bảo an chạy tới đúng lúc “Thật xin lỗi anh, anh khiến cho khách hàng của chúng tôi bị hoảng sợ, mời anh rời đi” Người đàn ông nhìn thầy biểu cảm trên mặt nhanh rời đi của Hà Vân Phi, trong lòng cũng đã tự biết.
Giận dữ rời đi, trong lòng lại càng tức giận, người phụ nữ chết tiệt này, lại khiến cho anh ta rước nhục.
Vốn chỉ là nghĩ muốn nghiêm túc nói chuyện, kết quả lại thành cái dạng này, nghĩ đến đây thì vô cùng tức giận.
Sau đó trực tiếp đem tất cả mọi thứ liên quan đến Hà Vân Phi thu thập lại, ném sang một bên.
“Đây đều là cô ép tôi.” Tô Thanh Anh đi xuống lầu, xuống tới tầng trệt cũng không thấy Hoắc Minh Dương đuổi theo, như vậy cũng không có biện pháp nào khác.
Tiếp tục suy nghĩ, cuối cùng mới có biện pháp.
Trực tiếp gọi xe đi đến bệnh viện.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, liền trực tiếp gọi điện thoại cho Hoắc Minh Dương: “Anh hoắc, xin chào, cô Tô bây giờ đang ở trong bệnh viện.” Đã biết đại khái tình huống của Tô Thanh Anh, Hoắc Minh Dương đành nhanh chóng đến bệnh viện, trong lòng cảm thấy lo lắng, sợ cô ta xảy ra chuyện gì.
Tới bệnh viện, anh nhìn thấy trên cổ tay Tô Thanh Anh quấn một tầng băng gạc rất dày.
“Làm sao vậy?” Bác sĩ nhìn thấy người nhà bệnh nhân đến, liền vội vàng mang theo Hoắc Minh Dương đi ra ngoài.
“Nhà anh làm sao vậy, cô ấy có bệnh gì anh cũng không rõ sao? Bệnh nghiêm trọng như vậy, nếu không phát hiện sớm, lúc này đã không biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi.” “Thật xin lỗi, tôi không biết” Hoắc Minh Dương rất bình tĩnh nói, buổi sáng Tô Thanh Anh vẫn còn đang bình thường, sao mà buổi chiều đã thấy cô †a ở bệnh viện rồi, không biết nên nói như thế nào mới tốt, chỉ là cảm giác bệnh này cũng tới quá đúng lúc rồi.
Càng muốn nghĩ đến, cô ta lại dùng phương pháp cực đoan như vậy, việc này hoàn toàn không phải phong cách làm việc của cô.”Cô ấy hiện tại thế nào?” “Tạm thời không có gì đáng ngại, tôi đã xử lý rồi, mong ngài thông cảm người cảm xúc của bệnh nhân một chút, đây là bệnh án lúc trước của cô ấy” Nói xong đưa cho anh một tập giấy, bên trên đều tràn đầy tình trạng bệnh tình của Tô Thanh Anh, trên cơ bản là không có bệnh phức tạp hay nghiêm trọng nào, chính là hiện tại cô ta có trạng thái tâm lý không tốt lắm, rõ ràng là không tìm thấy được bản thân.
Chỉ có thể tự làm cho chính mình thống khổ, làm cho chính mình không có cách nào trải qua cuộc sống yên ổn, tự đóng cửa nội tâm của mình.
Ngày trước cô bị chứng rối loạn lo âu là bởi vì tay cô xảy ra chuyện như vậy, hiện tại cũng…
Chuyện này đối với cô ta mà nói là cực kỳ bất lợi, hơn nữa từ sau khi Hà Vân Phi trở về, trạng thái của cô ta cũng ngày càng kém.
Không cần bác sĩ nói thêm gì đi nữa, anh cũng hiểu được kế tiếp bác sĩ muốn nói gì.
“Được rồi, tôi đại khái đã rõ tình hình, không có việc gì nữa thì tôi tới xem cô ấy thế nào.” Hoắc Minh Dương không biết nên nói cái gì mới tốt, tóm lại bất luận là cái tình huống gì, đều không có cách nào thay đổi suy nghĩ hiện tại của anh, Tô Thanh Anh đã trở thành một người không có khả năng với anh rồi. Hoàn toàn không có cách nào để thay đổi ý nghĩ của mình thêm lần nữa””Tôi không biết nên nói cái gì mới tốt, nhưng mà anh Hoắc, chỉ có anh mới có thể cứu cô ấy” Những lời này không có gì khác chính là khiến cho Hoắc Minh Dương có áp lực lớn hơn, nhưng anh lại không cảm giác được bản thân có trách nhiệm gì.
Nhưng suy nghĩ đến Tĩnh Gia, người phụ nữ kia, đều là do lúc trước cô ấy làm sai, nên hiện tại anh phải giúp cô gánh vác trách nhiệm, như vậy có lẽ cô sẽ thấy an tâm hơn một chút.
Chỉ nghĩ như vậy mà hoàn toàn không lo lắng những nguyên nhân khác, Hoắc Minh Dương đi tới phòng bệnh của Tô Thanh Anh.
“Cô thế nào rồi?” Sắc mặt cô trắng bệch, thoạt nhìn thì thật sự giống như là bệnh rất nặng, lúc trước còn tưởng rằng là cô đang diễn trò, hiện tại xem ra là sự thật.
“Sao cô lại ngốc như vậy?” “Em không có, em chỉ là không muốn làm anh khó xử, chỉ là em cảm thấy rất khổ sở. Minh Dương, anh sẽ không trách em đâu đúng không.” Cô có chút khó chịu nói, trong lòng vạn phần khó chịu, tất cả những thống khổ lúc trước cũng không khó chịu đến như thế này. Hoắc Minh Dương ở ngay trước mắt của cô, nhưng trong lòng anh lại hoàn toàn không có cô.
“Không, vì sao lại như vậy? Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh cả.
Cập nhật sớm nhất tại.
Cô trực tiếp chặt đứt hết toàn bộ những suy nghĩ của Hoắc Minh Dương, vốn dĩ chính là hai người không thích hợp với nhau thì không cần phải tiếp tục dây dưa ở bên nhau làm gì.
Những lời nói tiếp theo của người đàn ông, lại càng khiến cho Tô Thanh Anh bị nhận một đả kích lớn: “Tôi không biết nên nói thế nào mới tốt nữa, nhưng chỉ với những chuyện đã xảy trước mắt cô, tôi cảm thấy cô hẳn là đã rất rõ ràng rồi: “Anh có biết cô ấy đã từng kết hôn rôi hay không, còn có cả con nữa, hai người như vậy thì được coi là gì? Đi tới tận phòng làm việc ở công ty là vì muốn danh chính ngôn thuận công khai yêu đương sao?” Cô a quả thực không thể tin được đây là Hoắc Minh Dương mà cô từng quen biết, người đàn ông này đã hoàn toàn biến thành một người khác.
“Thật xin lỗi, có thể tôi không có cách nào làm được điều mà cô muốn, nhưng mà tôi cũng đã cố hết sức rồi.” Cố gắng làm được điều tốt nhất, bất luận là vì cái gì, hiện tại tất cả sự vui vẻ và không vui vẻ của anh đều đặt hết ở trên người Hà Vân Phi.
Sẽ chờ đáp án của cô, một câu nói của cô có thể là thiên đường, cũng có thể là địa ngục.
“Rất xin lỗi cô Tô, cô hiểu lầm rồi” Nói xong cô trực tiếp câm theo túi xách rời đi, không muốn tiếp tục ở lại dây dưa với Hoắc Minh Dương thêm một giây phút nào nữa, giờ phút này trong phòng chỉ còn lại Tô Thanh Anh và Hoắc Minh Dương.
Hai người một lúc lâu cũng không hê phát ra âm thanh nào cả, Tô Thanh Anh không biết phải nói cái gì.
Hoắc Minh Dương lại không hề có ý định chủ động mở miệng, thái độ của Hà Vân Phi đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm tình của anh “Thật xin lỗi, tôi không biết có chuyện gì cân hay nên giải thích với cô cả, nhưng hiện tại tôi đã rõ ràng được một số chuyện, chính là bất luận tôi đưa ra lựa chọn gì, thì đều có lý do của tôi, tôi hy vọng cô không can thiệp vào sự lựa chọn của tôi” “Minh Dương, anh đừng xúc động, anh hãy nghe em nói, người anh yêu là em” Nói xong liên vươn tay của mình ra, đưa tới cho Hoắc Minh Dương xem“Anh đã quên năm đó rồi sao, vì em mà anh đã phải trả giá nhiêu như thế nào rồi sao, người mà anh lựa chọn là em. Anh không cân phải tự lừa dối chính mình.” Cô đã nói với Hoắc Minh Dương rất nhiều lân, rằng người anh thích là cô ta, không phải cái người tên Hà Vân Phi kia, tình cảm bao năm qua của bọn họ mới là trân quý, ai cũng không lấy đi được, ai cũng không thể ly gián tình cảm của bọn họ.
“Em mặc kệ, anh không được đối xử với em như vậy, Minh Dương, anh tin em đi, người phụ nữ này không thích hợp với anh, anh tin em đi được không?” Cô ta rất kiên trì, thậm chí có thể nói là đang gào thét, cô ta không thể chấp nhận kết quả này.
“Cô bình tĩnh một chút đi” Hoắc Minh Dương ra tiếng ngăn lại, không để cho cô ta tiếp tục điên cuồng như vậy nữa, rõ ràng đã lựa chọn làm rõ tất cả, nói thêm nữa cũng đều vô ích, càng không cần phải nói đến mấy chuyện có hay không có, căn bản là nó không phải chuyện quan trọng.
“Tôi mặc kệ cô nói cái gì, những hiện tại chúng tôi cũng đã là loại quan hệ đó, quan hệ giữa tôi và Hà Vân Phi không đơn giản như những gì cô nghĩ” Anh nói xong, từng câu từng chữ đối với cô ta mà nói đều rất tàn nhẫn, từng câu từng chữ đều khiến cho cô ta có cảm giác không thể tiếp nhận, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói ra lời nói phản bác.
“Anh thật sự xác định là anh yêu cô ấy sao?” Thời điểm khi Tô Thanh Anh nói ra lời này, Hoắc Minh Dương cũng chần chờ, anh không nói chính xác được, cũng không xác định được quan hệ giữa anh và Hà Vân Phi bây giờ rốt cuộc xem là quan hệ gì.
Hiện tại xem ra rất nhiều chuyện đều không có cách nào thay đổi: “Anh bình tĩnh một chút, nhiều năm như vậy những gì em có thể cho của anh, tất cả đều cho anh” Cô ta làm nhiều thứ như vậy, anh muốn cái gì, cô ta cũng đều có thể cho anh.
Hiện tại lại vẫn không có một chút kết quả nào, dù là ai cũng khó lòng chấp nhận nổi: “Tôi hy vọng cô có thể hiểu cho tôi, không cần quan tâm tôi làm cái gì” “Em hiểu cho anh? Vậy ai hiểu cho em, năm đó chính anh đã đem cái danh hiệu người phụ nữ anh yêu nhiều đó cho em” Tay của cô ta đã thành cái dạng này rồi, hiện tại cũng không khác gì một kẻ tàn phế, nói như vậy, Hoắc Minh Dương cư nhiên lại có thể vì một người phụ nữ khác mà không thèm để ý đến cô ta.
“Em mặc kệ, Hoắc Minh Dương, mặc kệ anh đưa ra lựa chọn thế nào, em cũng sẽ không để anh được như ý nguyện đâu.’ Cô ta nói xong, cả người hồn bay phách lạc rời đi, mặc kệ là ai từ đâu đến đều có thể nhìn thấy giờ phút này cô ta có bao nhiêu mất mát.
Cô ta khóc chạy ra, mọi người trong văn phòng bắt đầu bàn luận, suy đoán cô ta đã xảy ra chuyện gì: “Không phải đâu, vẻ mặt luật sư Hà không vui, Tô Thanh Anh khóc rời đi, chuyện này không nhẽ là vì có chuyện lớn xảy ra?” “Cô nói xem có phải là do Hoắc Minh Dương và luật sư Phi làm cái gì, bị Tô Thanh Anh bắt được không?” Một người khác ngửi thấy có chuyện gì đó, đi tới phát biểu ý kiến của mình.
“Không phải đâu, nhưng nhìn biểu cảm của cô ấy lúc nấy thật sự rất giống nha” Hà Vân Phi đi từ công ty ra, nhưng lại bởi vì chuyện đã xảy ra khi trước nên không dám đi, cuối cùng chỉ có thể ngồi uống cà phê ở quán cà phê dưới Tầng.
Cô có chút khó chịu không thể nói rõ, giây phút nhìn thấy Tô Thanh Anh kia, cô tựa hồ như đã giận dữ, không nói lý lẽ mà lập tức bắt đầu cùng Hoắc Minh Dương cãi nhau.
Rõ ràng hai người bọn họ lúc đó không có quan hệ gì cả, mọi chuyện đều không liên quan đến cô, cô lại như vậy… Không tìm thấy lý do để giải thích, cũng tìm không thấy nguyên nhân, chỉ đơn thuần là nghĩ phải làm như thế nào mới có thể không khiến cho bản thân cảm thấy xấu hổ.
Ra cửa mới bắt đầu hối hận, ngoại trừ ở bên cạnh Hoắc Minh Dương, cô hình như không tìm thấy nơi nào an toàn cả, chuyện này đối với cô mà nói là một chuyện rất khó có thể thừa nhận.Cô gái này, hình như tôi đã từng gặp cô.” Hà Vân Phi từ từ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xa lạ phía trước: “Thật ngại quá, tôi chưa từng gặp anh” Cô cự tuyệt tất cả những người không phải bạn bè thân thiết.
“Thật ngại quá, là tôi nhìn nhầm rồi” Quán cà phê này vẫn luôn mở ở dưới công ty Hoắc Thiên, trước kia khi cô vẫn còn là Diệp Tĩnh Gia, đã tới đây vài lần.
Không biết có phải đã từng gặp hay không, nhưng hiện tại cô đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ của bản thân, không tin còn có người có thể nhận ra.
Gọi một ly cà phê, cô ngồi ở đó xem văn kiện, người đàn ông ngày hôm đó đi tới.
“Cô gái, tôi có chuyện muốn hỏi cô.’ Người đàn ông liền đứng ở trước mặt Hà Vân Phi, dáng vẻ muốn cùng cô nói chuyện nghiêm túc, nhưng thoạt nhìn lại có chút không lịch sự.
“Anh có chuyện gì thì bây giờ có thể nói với tôi, tôi bây giờ vẫn có thời gian” Cô cười cười, ở trong này là nơi náo nhiệt, hơn nữa nhân lại nhiều như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cô đưa cho người phục vụ kia một ánh mắt, không biết hắn không biết họ có xem hiểu hay không.
“Là như vậy, cô gái này, tôi không biết nên nói với cô như thế nào, nhưng chuyện của tập đoàn Lâm Nghị, cô tốt nhất đừng nhúng tay vào.” Anh ta trực tiếp làm rõ mục đích của mình, giây phút tiếp theo muốn để cho Hà Vân Phi đưa ra quyết định, nếu không xảy ra chuyện gì thì sẽ hoàn toàn không chịu trách nhiệm.
Thái độ kiêu ngạo và ngạo mạn như vậy khiến cho cô có chút khó chịu, nhưng phụ nữ không nên đấu với đàn ông, cô nhịn lại cục tức này, bởi vì thật sự là đánh không lại.
“Ô? Nhận tiền của người khác, nên chuyện được giao phải làm cho tốt, nếu như anh là người vô tội, vậy thì dù cho tôi có cố gắng cỡ nào thì cũng là vô ích” Cô rõ ràng nói cho anh ta kết quả, cô là luật sư, chỉ là đang làm việc mà bản thân nên làm, tìm người để trút giận, nói thế nào thì cũng không tới phiên của cô.
“Cô đúng là rất khí phách, tôi thích, nhưng mà miệng miệng lương lanh lẹ đối với cô mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.” Anh ta tựa hồ như nhìn Hà Vân Phi rất chướng mắt, trực tiếp thay đổi sắc mặt.
Cũng may lúc này, bảo an chạy tới đúng lúc “Thật xin lỗi anh, anh khiến cho khách hàng của chúng tôi bị hoảng sợ, mời anh rời đi” Người đàn ông nhìn thầy biểu cảm trên mặt nhanh rời đi của Hà Vân Phi, trong lòng cũng đã tự biết.
Giận dữ rời đi, trong lòng lại càng tức giận, người phụ nữ chết tiệt này, lại khiến cho anh ta rước nhục.
Vốn chỉ là nghĩ muốn nghiêm túc nói chuyện, kết quả lại thành cái dạng này, nghĩ đến đây thì vô cùng tức giận.
Sau đó trực tiếp đem tất cả mọi thứ liên quan đến Hà Vân Phi thu thập lại, ném sang một bên.
“Đây đều là cô ép tôi.” Tô Thanh Anh đi xuống lầu, xuống tới tầng trệt cũng không thấy Hoắc Minh Dương đuổi theo, như vậy cũng không có biện pháp nào khác.
Tiếp tục suy nghĩ, cuối cùng mới có biện pháp.
Trực tiếp gọi xe đi đến bệnh viện.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, liền trực tiếp gọi điện thoại cho Hoắc Minh Dương: “Anh hoắc, xin chào, cô Tô bây giờ đang ở trong bệnh viện.” Đã biết đại khái tình huống của Tô Thanh Anh, Hoắc Minh Dương đành nhanh chóng đến bệnh viện, trong lòng cảm thấy lo lắng, sợ cô ta xảy ra chuyện gì.
Tới bệnh viện, anh nhìn thấy trên cổ tay Tô Thanh Anh quấn một tầng băng gạc rất dày.
“Làm sao vậy?” Bác sĩ nhìn thấy người nhà bệnh nhân đến, liền vội vàng mang theo Hoắc Minh Dương đi ra ngoài.
“Nhà anh làm sao vậy, cô ấy có bệnh gì anh cũng không rõ sao? Bệnh nghiêm trọng như vậy, nếu không phát hiện sớm, lúc này đã không biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi.” “Thật xin lỗi, tôi không biết” Hoắc Minh Dương rất bình tĩnh nói, buổi sáng Tô Thanh Anh vẫn còn đang bình thường, sao mà buổi chiều đã thấy cô †a ở bệnh viện rồi, không biết nên nói như thế nào mới tốt, chỉ là cảm giác bệnh này cũng tới quá đúng lúc rồi.
Càng muốn nghĩ đến, cô ta lại dùng phương pháp cực đoan như vậy, việc này hoàn toàn không phải phong cách làm việc của cô.”Cô ấy hiện tại thế nào?” “Tạm thời không có gì đáng ngại, tôi đã xử lý rồi, mong ngài thông cảm người cảm xúc của bệnh nhân một chút, đây là bệnh án lúc trước của cô ấy” Nói xong đưa cho anh một tập giấy, bên trên đều tràn đầy tình trạng bệnh tình của Tô Thanh Anh, trên cơ bản là không có bệnh phức tạp hay nghiêm trọng nào, chính là hiện tại cô ta có trạng thái tâm lý không tốt lắm, rõ ràng là không tìm thấy được bản thân.
Chỉ có thể tự làm cho chính mình thống khổ, làm cho chính mình không có cách nào trải qua cuộc sống yên ổn, tự đóng cửa nội tâm của mình.
Ngày trước cô bị chứng rối loạn lo âu là bởi vì tay cô xảy ra chuyện như vậy, hiện tại cũng…
Chuyện này đối với cô ta mà nói là cực kỳ bất lợi, hơn nữa từ sau khi Hà Vân Phi trở về, trạng thái của cô ta cũng ngày càng kém.
Không cần bác sĩ nói thêm gì đi nữa, anh cũng hiểu được kế tiếp bác sĩ muốn nói gì.
“Được rồi, tôi đại khái đã rõ tình hình, không có việc gì nữa thì tôi tới xem cô ấy thế nào.” Hoắc Minh Dương không biết nên nói cái gì mới tốt, tóm lại bất luận là cái tình huống gì, đều không có cách nào thay đổi suy nghĩ hiện tại của anh, Tô Thanh Anh đã trở thành một người không có khả năng với anh rồi. Hoàn toàn không có cách nào để thay đổi ý nghĩ của mình thêm lần nữa””Tôi không biết nên nói cái gì mới tốt, nhưng mà anh Hoắc, chỉ có anh mới có thể cứu cô ấy” Những lời này không có gì khác chính là khiến cho Hoắc Minh Dương có áp lực lớn hơn, nhưng anh lại không cảm giác được bản thân có trách nhiệm gì.
Nhưng suy nghĩ đến Tĩnh Gia, người phụ nữ kia, đều là do lúc trước cô ấy làm sai, nên hiện tại anh phải giúp cô gánh vác trách nhiệm, như vậy có lẽ cô sẽ thấy an tâm hơn một chút.
Chỉ nghĩ như vậy mà hoàn toàn không lo lắng những nguyên nhân khác, Hoắc Minh Dương đi tới phòng bệnh của Tô Thanh Anh.
“Cô thế nào rồi?” Sắc mặt cô trắng bệch, thoạt nhìn thì thật sự giống như là bệnh rất nặng, lúc trước còn tưởng rằng là cô đang diễn trò, hiện tại xem ra là sự thật.
“Sao cô lại ngốc như vậy?” “Em không có, em chỉ là không muốn làm anh khó xử, chỉ là em cảm thấy rất khổ sở. Minh Dương, anh sẽ không trách em đâu đúng không.” Cô có chút khó chịu nói, trong lòng vạn phần khó chịu, tất cả những thống khổ lúc trước cũng không khó chịu đến như thế này. Hoắc Minh Dương ở ngay trước mắt của cô, nhưng trong lòng anh lại hoàn toàn không có cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.