Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Chương 424: Tỉnh rồi
tg S-Oc
13/07/2021
Chính vào lúc Diệp Thiến Nhi sắp ngã xuống, một bàn tay liền kéo cô lại, Tư Tuấn vội vã ôm cô vào lòng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng: “Lâm Hân Hân, người của tôi cô cũng dám động vào? Cô muốn chết sao?”
Tư Tuấn nhìn Lâm Hân Hân với ánh mắt lạnh lẽo, ngữ khí nhẹ nhàng.
Lại nhìn những nhân viên đang đứng xung quanh xem náo nhiệt, Tư Tuấn thật sự tức điên rồi, hung hãn mắng: “Tất cả những người ở hiện trường hôm nay, ngày mai có thể cuốn gói cút được rồi.”
Tư Tuấn rời đi không lâu, đám nhân viên đó bắt đầu khóc cha gào mẹ lên, Lâm Hân Hân đó gia thế tuy to thật, nhưng cũng không đáng để bọn họ đổ bát cơm mình đi.
Diệp Thiến Nhi được đưa lên xe, ở đây tự nhiên lại là một tình cảnh khác. Lâm Hân Hân cơn tức càng thêm thịnh nộ, rõ ràng cô cũng bị thương, lại chẳng có ai quan tâm, trái lại còn bị mằng thậm tệ, Tư Tuấn như này là ý gì, cô tức không chịu nổi liền gọi điện thoại: “Alo, làm theo lời tôi nói, nhìn thấy xe thì trực tiếp đâm vào, chỉ cần khiến bọn họ gặp chuyện, đêm nay anh muốn bao nhiêu lần, tôi đều toại nguyện anh."
Điện thoại truyền đến giọng nói dung tục: "Được, yên tâm, tôi biết phải làm gì!”
Trong xe Tư Tuấn hỏi Diệp Thiến Nhi về nguồn cơn sự việc, tức giận không có chỗ phát tiết, phẫn nộ nói: “Sao em ngốc thế, không biết gọi điện cho anh sao?”
Tư Tuấn thật sự lo lắng, người phụ nữ này, anh bây giờ ít nhiều cũng là bạn trai cô, lúc cần thiết không biết dựa dẫm chút sao? Thế này thì thành cái gì.
“Em là sao biết cô ta đến công ty tìm anh chứ." Diệp Thiến Nhi thể hiện bản thân vô cùng vô tội, mặt cô đến giờ vẫn còn đau này!
Tư Tuấn dừng xe, mở cửa, không nói gì liền xuống xe.
Diệp Thiến Nhi hiếu kỳ nhìn theo bóng lưng Tư Tuấn, Tư Tuấn khi quay lại cầm theo một túi màu trắng, nhìn thấy đồ vật bên trong túi Diệp Thiến Nhi chợt hiểu ra.
Tư Tuần thoa thuốc cho Diệp Thiến Nhi, trong suốt quá trình cũng không nói gì với Diệp Thiền Nhi.
Biết anh ấy đang giận, Diệp Thiến Nhi cũng không dám mở miệng.
Thoa thuốc xong, Tư Tuấn lại lái xe đi.
Xe chầm chậm lăn bánh, hai người họ hoàn toàn không hề hay biết, nguy hiểm đang chầm chậm hướng về bọn họ, phía bên góc xe bọn họ, một chiếc xe giống với họ đang tiến tới gần, trên xe là một người đàn ông trung niên trọc đầu, mặt đầy mụn, mặc đồ tây màu trắng.
Gã trung niên này hướng về họ một cách rất kỹ thuật, hắn ta là một tay đã quen làm những việc này.
Diệp Thiến Nhi ngồi ở ghế phụ, cô có thể nhìn rõ những gì đang xảy ra phía sau qua kính chiếu hậu, cô nằm lấy áo Tư Tuấn: “Tư Tuấn, anh xem chiếc xe đó, lái nhanh quá.”
Tư Tuấn nhìn chiếc xe phía sau, trong xe là khuôn mặt vô cùng dữ tợn, ánh mắt tựa như một con dã thú đang nhìn con mồi, Tư Tuấn gần như vô thức hét lên với Diệp Thiến Nhi: “Thiến Nhi, nắm chặt vào!”
Nói xong, chiếc xe đó đã vượt lên phía trước, lúc Tư Tuấn còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy một âm thanh: “Rầm.
Thời gian như dừng trôi, âm thanh định tại nhức óc, những mảnh vỡ từ xe và cửa kính rơi xuống đất, trước mắt Tư Tuấn và Diệp Thiến Nhi tối sầm lại, mất đi ý thức.
Không gian tối tăm, ánh sáng le lói, sinh vật sống cũng không có, con đường này, thật quá bất lực. Diệp Thiến Nhi cảm thấy bản thân đã mơ một giấc mộng rất dài, mơ thấy bản thân bị vứt trong một nơi tối tăm, không có bất cứ ai, không có Tư Tuấn.
Khắp hành lang tràn đầy mùi thuốc khử trùng, nếu không quen quanh năm suốt tháng ở môi trường bệnh viện, đoán chừng có chút chịu không nổi, Tư Tuấn và Diệp Thiến Nhi nằm ở hai phòng khác nhau, y tá bác sĩ đều cẩn thận chăm sóc.
Chầm chậm mở mắt, ánh sáng trắng chói lọi vào mắt, Diệp Thiến Nhi vô thức đưa tay trước mặt che bớt ánh sáng.
Đây là nơi đâu...cô sao lại ở đây.
Diệp Thiến Nhi từ từ ngồi dậy, nhìn ống truyền dịch đang chầm chậm nhỏ trên tay, cô mới nhớ ra chuyện cô và Tư Tuấn bị tông xe.
Nghĩ đến chuyện này, Diệp Thiến Nhi giơ tay định rút dây truyền dịch ra, nhưng chưa kịp rút đã bị Doto ngăn lại.
“Làm gì vậy, dừng lại." Doto lớn tiếng ngăn cản Diệp Thiến Nhi, nhìn thấy Doto đi vào, cô mới dường như thấy một tia hy vọng.
“Tư Tuấn anh ấy sao rồi?”
Giọng cô rất nhỏ, còn mang chút buồn bã và đau lòng.
Nếu không phải là cô, Tư Tuấn cũng sẽ không gặp chuyện như thế này.
"Còn sao nữa, tất nhiên là tình hình tệ hơn cô rồi, hiện giờ đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, cũng may là cô tỉnh rồi, tôi đã ở đây ba ngày rồi.” Doto giơ ba ngón tay trước mặt cô.
“Không được, tôi phải đi xem sao." Diệp Thiến Nhi nói rồi định xuống giường.
“Vẫn là nên đừng qua đó, mẹ Tư Tuấn bên đó đang tức điên đầu đó, với cả ả trà xanh đó cũng tới rồi.” Tư Tuấn đã quá rõ tình hình của Diệp Thiến Nhi.
Nghe đến việc Lâm Hân Hân cũng ở bên đó, Diệp Thiến Nhi chợt dừng lại.
Mẹ Tư Tuấn trước giờ luôn thích Lâm Hân Hân hơn cô, sợ bây giờ bà sẽ không nghe nổi lời cô nói rôi.
Doto nhìn thấy cô tự nhiên ngày người, cũng không nói gì, ngồi bên cạnh cô một lúc rồi rời đi.
Diệp Thiến Nhi xuống giường đi hỏi thăm tình hình bên Tư Tuấn, rồi đi qua phòng anh, trong phòng bệnh có mẹ Tư Tuấn, và cả Lâm Hân Hân. Vì lịch sự, Diệp Thiền Nhi vẫn gõ cửa một chút, mẹ Tư Tuấn nghĩ là y tá đến thay băng, bèn có chút than thở nói ra: “Thay băng sao trễ thế này mới tới, đã mấy giờ rồi."
Diệp Thiến Nhi bước vào phòng, có chút ngại ngùng: “Bác gái, Tư Tuấn đỡ chút nào chưa?"
Lâm Hân Hân nhìn thấy Diệp Thiến Nhi bước vào phòng, tự nhiên đổ thêm dầu vào lửa, nói với mẹ Tư Tuấn: "Cô ơi, chính là người phụ nữ này, tự nhiên cô ta lại đòi Tư Tuấn đưa về nhà, nếu không phải do cô ta đưa đi cơm, Tư Tuấn cũng không phải lái xe đưa cô về, cũng sẽ không phải gặp chuyện bị xe tông này, con thấy cô ta chính là sao chồi, con nghi ngờ lúc Tư Tuấn lái xe cô ta đã bên cạnh làm gì đó, khiến Tư Tuấn phân tâm, nên mới xảy ra tai nạn như này, chứ dựa vào khả năng lái xe của Tư Tuấn làm sao có thể gặp chuyện này chứ."
Diệp Thiến Nhi nén cơn giận trong lòng, giọng run run: “Đủ rồi, đây là bệnh viện, không phải nơi cho chó cho mèo đến. Nghĩ đến cảm nhận của bệnh nhân chút được không?”
Lâm Hân Hân cười nói: “Diệp Thiến Nhi, tôi thấy cô chính là muốn khiến Tư Tuấn tàn tật rồi, sau đó đến bên cạnh giả vờ hiền thục, cô muốn gả đến hào môn cũng không cần dùng đến thủ đoạn này chứ? Tôi thật quá khinh bỉ cô, cùng là phụ nữ, sao cô có thể lòng lang dạ sói như vậy, đến bây giờ còn giả vờ quan tâm anh ấy, ôi mẹ ơi, ghế t!"
"Đôi mắt nào của cô nhìn thấy trong bụng Diệp Thiến Nhi tôi nghĩ đến cách này hả? Cô sao có thể nói được chi tiết như thế, chẳng lẽ cô sớm đã nghĩ đến chuyện này hay chuyện lần này có liên quan gián tiếp đến cô vậy?”
Diệp Thiến Nhi không có ý định nhượng bộ, mẹ Tư Tuấn nãy giờ không nói gì cuối cùng cũng mở miệng: “Đủ rồi, muốn cãi nhau bước ra ngoài cãi, còn ra cái thể thống gì nữa, khi Tư Tuấn xảy ra chuyện chỉ có mình Diệp Thiến Nhi cô bên cạnh, tại sao cô lại không bị gì, Tư Tuấn đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, tôi khuyên cô lập tức rời khỏi con trai tôi, con tôi bây giờ đã ra nông nổi này, cô còn muốn sao nữa? Nói đi, bao nhiêu tiền, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa cô."
Mẹ Tư Tuấn tức điên rồi, lập tức buông lời nói
cô.
Diệp Thiến Nhi có chút mỉa mai nói: “Lẽ nào bác gái nghĩ rằng mọi chuyện trên đời này đều có thể dùng tiền thương lượng sao? Con một đồng cũng không cần bác đưa, trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng, con thấy chúng ta không nên sớm như vậy kết luận. Còn nữa, nếu con cần tiền, lần trước con đã đòi rồi, không cần phải đợi đến bây giờ.
Tiền không phải là tất cả.
Mẹ Tư Tuấn tức đến da mặt run lên: “Cô, cô, còn chưa gả được đến nhà tôi, cô đã dám nói những lời này với bà đây, sao này còn ghê gớm thế nào nữa."
Lâm Hân Hân vội vã vuốt ngực mẹ Tư Tuấn, tỏi vẻ nhã nhặn: “Dì, không cần phải tức với loại phụ nữ như vậy, huống hồ, xứng với Tư Tuấn chỉ có con thôi, con nhất định cái gì cũng nghe lời cô.”
"Hahaha, tốt, có con làm dâu nhà họ Tư cô, chính là phúc đức nhà cô.”
Mẹ Tư Tuấn lúc này càng ngày càng thích Lâm Hân Hân, cũng hoàn toàn xem Lâm Hân Hân là con dâu rồi.
Diệp Thiến Nhi cũng không tranh cãi gì nữa, quay về phòng bệnh, nghĩ xem lúc nào mới có thể đi thăm Tư Tuấn.
Lúc này cô đi nhất định không được, mẹ Tư Tuấn và Lâm Hân đều bên đó, nhất định không để cô lại gần anh.
Với cả lúc này Tư Tuấn gặp chuyện như vậy, mẹ Tư Tuấn nhất định không để cô dễ dàng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đã đến nửa đêm, lúc này mẹ Tư Tuấn và Lâm Lâm không có ở đó, Diệp Thiến Nhi lo lắng cho vết thương của anh, nên đến phòng bệnh của anh, nhìn thấy người đàn ông đang bị băng bó cả đầu, Diệp Thiến Nhi không nhịn được đau lòng, nước mắt lã chã rơi trên tay Tư Tuấn: "Tư Tuấn, anh mau tỉnh lại đi, em sẽ làm bánh cho anh."
"Anh đã nói là chúng ta sẽ đi đến nơi đẹp nhất ngắm cảnh mà."
“Cùng nhau...cùng nhau xây dựng gia đình mà."
Diệp Thiến Nhi từng câu, từng câu từ tận đáy lòng nói ra, từ đầu giường nơi đầy bệnh án, bỗng vang lên một giọng nói: “ồn chết đi được."
Nhìn thấy Tư Tuấn nơi đầu giường tỉnh dật, cô vui mừng khôn xiết tựa như đứa trẻ được cho kẹo: “Anh tỉnh rồi!”
Tư Tuấn khẽ cười nói: “Còn không tỉnh dậy, chẳng lẽ để em niệm một ngàn lần Chú Kim Cô sao?”
Diệp Thiến Nhi nói với anh: “Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, anh không biết đó thôi, em chỉ có thể lúc này đến thăm anh, lúc bình thường mẹ anh và Lâm Hân Hân đều không cho em vào. Sau đó...
Diệp Thiến Nhi nói đến đây lại ngừng lại: “Sau đó, mẹ anh lại muốn đưa tiền cho em, bảo em chia tay anh."
Nghe Diệp Thiến Nhi nói vậy, cơn tức của Tư Tuấn lại lên, ấn vào vai Diệp Thiến Nhi: “Đừng để ý bọn họ.
Ánh mắt Tư Tuấn hiện lên vẻ kiên quyết, nếu người đã muốn tôi chết, vậy còn không nằm được
Tư Tuấn nhìn Lâm Hân Hân với ánh mắt lạnh lẽo, ngữ khí nhẹ nhàng.
Lại nhìn những nhân viên đang đứng xung quanh xem náo nhiệt, Tư Tuấn thật sự tức điên rồi, hung hãn mắng: “Tất cả những người ở hiện trường hôm nay, ngày mai có thể cuốn gói cút được rồi.”
Tư Tuấn rời đi không lâu, đám nhân viên đó bắt đầu khóc cha gào mẹ lên, Lâm Hân Hân đó gia thế tuy to thật, nhưng cũng không đáng để bọn họ đổ bát cơm mình đi.
Diệp Thiến Nhi được đưa lên xe, ở đây tự nhiên lại là một tình cảnh khác. Lâm Hân Hân cơn tức càng thêm thịnh nộ, rõ ràng cô cũng bị thương, lại chẳng có ai quan tâm, trái lại còn bị mằng thậm tệ, Tư Tuấn như này là ý gì, cô tức không chịu nổi liền gọi điện thoại: “Alo, làm theo lời tôi nói, nhìn thấy xe thì trực tiếp đâm vào, chỉ cần khiến bọn họ gặp chuyện, đêm nay anh muốn bao nhiêu lần, tôi đều toại nguyện anh."
Điện thoại truyền đến giọng nói dung tục: "Được, yên tâm, tôi biết phải làm gì!”
Trong xe Tư Tuấn hỏi Diệp Thiến Nhi về nguồn cơn sự việc, tức giận không có chỗ phát tiết, phẫn nộ nói: “Sao em ngốc thế, không biết gọi điện cho anh sao?”
Tư Tuấn thật sự lo lắng, người phụ nữ này, anh bây giờ ít nhiều cũng là bạn trai cô, lúc cần thiết không biết dựa dẫm chút sao? Thế này thì thành cái gì.
“Em là sao biết cô ta đến công ty tìm anh chứ." Diệp Thiến Nhi thể hiện bản thân vô cùng vô tội, mặt cô đến giờ vẫn còn đau này!
Tư Tuấn dừng xe, mở cửa, không nói gì liền xuống xe.
Diệp Thiến Nhi hiếu kỳ nhìn theo bóng lưng Tư Tuấn, Tư Tuấn khi quay lại cầm theo một túi màu trắng, nhìn thấy đồ vật bên trong túi Diệp Thiến Nhi chợt hiểu ra.
Tư Tuần thoa thuốc cho Diệp Thiến Nhi, trong suốt quá trình cũng không nói gì với Diệp Thiền Nhi.
Biết anh ấy đang giận, Diệp Thiến Nhi cũng không dám mở miệng.
Thoa thuốc xong, Tư Tuấn lại lái xe đi.
Xe chầm chậm lăn bánh, hai người họ hoàn toàn không hề hay biết, nguy hiểm đang chầm chậm hướng về bọn họ, phía bên góc xe bọn họ, một chiếc xe giống với họ đang tiến tới gần, trên xe là một người đàn ông trung niên trọc đầu, mặt đầy mụn, mặc đồ tây màu trắng.
Gã trung niên này hướng về họ một cách rất kỹ thuật, hắn ta là một tay đã quen làm những việc này.
Diệp Thiến Nhi ngồi ở ghế phụ, cô có thể nhìn rõ những gì đang xảy ra phía sau qua kính chiếu hậu, cô nằm lấy áo Tư Tuấn: “Tư Tuấn, anh xem chiếc xe đó, lái nhanh quá.”
Tư Tuấn nhìn chiếc xe phía sau, trong xe là khuôn mặt vô cùng dữ tợn, ánh mắt tựa như một con dã thú đang nhìn con mồi, Tư Tuấn gần như vô thức hét lên với Diệp Thiến Nhi: “Thiến Nhi, nắm chặt vào!”
Nói xong, chiếc xe đó đã vượt lên phía trước, lúc Tư Tuấn còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy một âm thanh: “Rầm.
Thời gian như dừng trôi, âm thanh định tại nhức óc, những mảnh vỡ từ xe và cửa kính rơi xuống đất, trước mắt Tư Tuấn và Diệp Thiến Nhi tối sầm lại, mất đi ý thức.
Không gian tối tăm, ánh sáng le lói, sinh vật sống cũng không có, con đường này, thật quá bất lực. Diệp Thiến Nhi cảm thấy bản thân đã mơ một giấc mộng rất dài, mơ thấy bản thân bị vứt trong một nơi tối tăm, không có bất cứ ai, không có Tư Tuấn.
Khắp hành lang tràn đầy mùi thuốc khử trùng, nếu không quen quanh năm suốt tháng ở môi trường bệnh viện, đoán chừng có chút chịu không nổi, Tư Tuấn và Diệp Thiến Nhi nằm ở hai phòng khác nhau, y tá bác sĩ đều cẩn thận chăm sóc.
Chầm chậm mở mắt, ánh sáng trắng chói lọi vào mắt, Diệp Thiến Nhi vô thức đưa tay trước mặt che bớt ánh sáng.
Đây là nơi đâu...cô sao lại ở đây.
Diệp Thiến Nhi từ từ ngồi dậy, nhìn ống truyền dịch đang chầm chậm nhỏ trên tay, cô mới nhớ ra chuyện cô và Tư Tuấn bị tông xe.
Nghĩ đến chuyện này, Diệp Thiến Nhi giơ tay định rút dây truyền dịch ra, nhưng chưa kịp rút đã bị Doto ngăn lại.
“Làm gì vậy, dừng lại." Doto lớn tiếng ngăn cản Diệp Thiến Nhi, nhìn thấy Doto đi vào, cô mới dường như thấy một tia hy vọng.
“Tư Tuấn anh ấy sao rồi?”
Giọng cô rất nhỏ, còn mang chút buồn bã và đau lòng.
Nếu không phải là cô, Tư Tuấn cũng sẽ không gặp chuyện như thế này.
"Còn sao nữa, tất nhiên là tình hình tệ hơn cô rồi, hiện giờ đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, cũng may là cô tỉnh rồi, tôi đã ở đây ba ngày rồi.” Doto giơ ba ngón tay trước mặt cô.
“Không được, tôi phải đi xem sao." Diệp Thiến Nhi nói rồi định xuống giường.
“Vẫn là nên đừng qua đó, mẹ Tư Tuấn bên đó đang tức điên đầu đó, với cả ả trà xanh đó cũng tới rồi.” Tư Tuấn đã quá rõ tình hình của Diệp Thiến Nhi.
Nghe đến việc Lâm Hân Hân cũng ở bên đó, Diệp Thiến Nhi chợt dừng lại.
Mẹ Tư Tuấn trước giờ luôn thích Lâm Hân Hân hơn cô, sợ bây giờ bà sẽ không nghe nổi lời cô nói rôi.
Doto nhìn thấy cô tự nhiên ngày người, cũng không nói gì, ngồi bên cạnh cô một lúc rồi rời đi.
Diệp Thiến Nhi xuống giường đi hỏi thăm tình hình bên Tư Tuấn, rồi đi qua phòng anh, trong phòng bệnh có mẹ Tư Tuấn, và cả Lâm Hân Hân. Vì lịch sự, Diệp Thiền Nhi vẫn gõ cửa một chút, mẹ Tư Tuấn nghĩ là y tá đến thay băng, bèn có chút than thở nói ra: “Thay băng sao trễ thế này mới tới, đã mấy giờ rồi."
Diệp Thiến Nhi bước vào phòng, có chút ngại ngùng: “Bác gái, Tư Tuấn đỡ chút nào chưa?"
Lâm Hân Hân nhìn thấy Diệp Thiến Nhi bước vào phòng, tự nhiên đổ thêm dầu vào lửa, nói với mẹ Tư Tuấn: "Cô ơi, chính là người phụ nữ này, tự nhiên cô ta lại đòi Tư Tuấn đưa về nhà, nếu không phải do cô ta đưa đi cơm, Tư Tuấn cũng không phải lái xe đưa cô về, cũng sẽ không phải gặp chuyện bị xe tông này, con thấy cô ta chính là sao chồi, con nghi ngờ lúc Tư Tuấn lái xe cô ta đã bên cạnh làm gì đó, khiến Tư Tuấn phân tâm, nên mới xảy ra tai nạn như này, chứ dựa vào khả năng lái xe của Tư Tuấn làm sao có thể gặp chuyện này chứ."
Diệp Thiến Nhi nén cơn giận trong lòng, giọng run run: “Đủ rồi, đây là bệnh viện, không phải nơi cho chó cho mèo đến. Nghĩ đến cảm nhận của bệnh nhân chút được không?”
Lâm Hân Hân cười nói: “Diệp Thiến Nhi, tôi thấy cô chính là muốn khiến Tư Tuấn tàn tật rồi, sau đó đến bên cạnh giả vờ hiền thục, cô muốn gả đến hào môn cũng không cần dùng đến thủ đoạn này chứ? Tôi thật quá khinh bỉ cô, cùng là phụ nữ, sao cô có thể lòng lang dạ sói như vậy, đến bây giờ còn giả vờ quan tâm anh ấy, ôi mẹ ơi, ghế t!"
"Đôi mắt nào của cô nhìn thấy trong bụng Diệp Thiến Nhi tôi nghĩ đến cách này hả? Cô sao có thể nói được chi tiết như thế, chẳng lẽ cô sớm đã nghĩ đến chuyện này hay chuyện lần này có liên quan gián tiếp đến cô vậy?”
Diệp Thiến Nhi không có ý định nhượng bộ, mẹ Tư Tuấn nãy giờ không nói gì cuối cùng cũng mở miệng: “Đủ rồi, muốn cãi nhau bước ra ngoài cãi, còn ra cái thể thống gì nữa, khi Tư Tuấn xảy ra chuyện chỉ có mình Diệp Thiến Nhi cô bên cạnh, tại sao cô lại không bị gì, Tư Tuấn đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, tôi khuyên cô lập tức rời khỏi con trai tôi, con tôi bây giờ đã ra nông nổi này, cô còn muốn sao nữa? Nói đi, bao nhiêu tiền, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa cô."
Mẹ Tư Tuấn tức điên rồi, lập tức buông lời nói
cô.
Diệp Thiến Nhi có chút mỉa mai nói: “Lẽ nào bác gái nghĩ rằng mọi chuyện trên đời này đều có thể dùng tiền thương lượng sao? Con một đồng cũng không cần bác đưa, trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng, con thấy chúng ta không nên sớm như vậy kết luận. Còn nữa, nếu con cần tiền, lần trước con đã đòi rồi, không cần phải đợi đến bây giờ.
Tiền không phải là tất cả.
Mẹ Tư Tuấn tức đến da mặt run lên: “Cô, cô, còn chưa gả được đến nhà tôi, cô đã dám nói những lời này với bà đây, sao này còn ghê gớm thế nào nữa."
Lâm Hân Hân vội vã vuốt ngực mẹ Tư Tuấn, tỏi vẻ nhã nhặn: “Dì, không cần phải tức với loại phụ nữ như vậy, huống hồ, xứng với Tư Tuấn chỉ có con thôi, con nhất định cái gì cũng nghe lời cô.”
"Hahaha, tốt, có con làm dâu nhà họ Tư cô, chính là phúc đức nhà cô.”
Mẹ Tư Tuấn lúc này càng ngày càng thích Lâm Hân Hân, cũng hoàn toàn xem Lâm Hân Hân là con dâu rồi.
Diệp Thiến Nhi cũng không tranh cãi gì nữa, quay về phòng bệnh, nghĩ xem lúc nào mới có thể đi thăm Tư Tuấn.
Lúc này cô đi nhất định không được, mẹ Tư Tuấn và Lâm Hân đều bên đó, nhất định không để cô lại gần anh.
Với cả lúc này Tư Tuấn gặp chuyện như vậy, mẹ Tư Tuấn nhất định không để cô dễ dàng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đã đến nửa đêm, lúc này mẹ Tư Tuấn và Lâm Lâm không có ở đó, Diệp Thiến Nhi lo lắng cho vết thương của anh, nên đến phòng bệnh của anh, nhìn thấy người đàn ông đang bị băng bó cả đầu, Diệp Thiến Nhi không nhịn được đau lòng, nước mắt lã chã rơi trên tay Tư Tuấn: "Tư Tuấn, anh mau tỉnh lại đi, em sẽ làm bánh cho anh."
"Anh đã nói là chúng ta sẽ đi đến nơi đẹp nhất ngắm cảnh mà."
“Cùng nhau...cùng nhau xây dựng gia đình mà."
Diệp Thiến Nhi từng câu, từng câu từ tận đáy lòng nói ra, từ đầu giường nơi đầy bệnh án, bỗng vang lên một giọng nói: “ồn chết đi được."
Nhìn thấy Tư Tuấn nơi đầu giường tỉnh dật, cô vui mừng khôn xiết tựa như đứa trẻ được cho kẹo: “Anh tỉnh rồi!”
Tư Tuấn khẽ cười nói: “Còn không tỉnh dậy, chẳng lẽ để em niệm một ngàn lần Chú Kim Cô sao?”
Diệp Thiến Nhi nói với anh: “Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, anh không biết đó thôi, em chỉ có thể lúc này đến thăm anh, lúc bình thường mẹ anh và Lâm Hân Hân đều không cho em vào. Sau đó...
Diệp Thiến Nhi nói đến đây lại ngừng lại: “Sau đó, mẹ anh lại muốn đưa tiền cho em, bảo em chia tay anh."
Nghe Diệp Thiến Nhi nói vậy, cơn tức của Tư Tuấn lại lên, ấn vào vai Diệp Thiến Nhi: “Đừng để ý bọn họ.
Ánh mắt Tư Tuấn hiện lên vẻ kiên quyết, nếu người đã muốn tôi chết, vậy còn không nằm được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.