Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Chương 302: Yêu là tác thành
tg S-Oc
29/04/2021
Không biết nên nói cái gì cho phải, có những thứ, từ từ khiến cho cô có thể nắm trong tay, rất khó tưởng tượng Hoặc Minh Dương rốt cuộc có bản lãnh gì, có thể làm cho cô dễ dàng từ bỏ tất cả mình chuyện nên làm, dứt khoát lưu lại bên anh, bây giờ anh không vui, mình cũng không vui theo “Có phải anh rất thích bát nạt em không.” “Không có, em đừng có nghĩ bậy bạ. Hoắc Minh Dương không biết nên nói cái gì cho phải, cô mắc chứng hoang tưởng bị hại à, luôn lo lắng mình bị tổn thương.”Trước kia em gặp cú sốc gì hả?” Lời Hoắc Minh Dương, khiến cho cô nhớ lại vụ hỏa hoạn, cháy rất lớn, khiến cho cô không thể ngăn được, một lát sau vẫn cảm thấy không quá thoải mái.
Cô ngồi dậy.
“Sao vậy? Em có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết” Hoắc Minh Dương biết có một số việc không phải muốn nói thẳng là nói được.
Cập nhật sớm nhất tại.
“Không có chuyện gì, ngủ đi.” Cô vừa nằm xuống, vốn là hai người ngủ hai bên, bây giờ lại quay mặt vào với nhau, cũng không ai biết rốt cuộc là điều gì khiến cho hai người trở nên vừa khẩn trương lại thân mật như vậy.
Ban đêm, Hà Vân Phi lăn qua lộn lại ngủ không yên giấc, xuống giường, nhìn Hoắc Minh Dương ngủ say, nhẹ nhàng vào phòng vệ sinh.
Rửa mặt, sau đó lấy điện thoại di động gọi cho Lữ Hoàng Trung.
Cũng không lâu lắm điện thoại được nhận, anh bị điện thoại đánh thức, nhưng không có gì tức giận, Làm sao trễ như vậy gọi gọi, Đại Bảo cũng ngủ.
“Khoảng thời gian này Đại Bảo phải nhờ anh trông nom, xin lỗi, gây thêm phiên toái cho anh” trong giọng nói cô hơi có vẻ xin lỗi, luôn cảm giác mình đối với Lữ Hoàng Trung quá tệ hại.
“Không có chuyện gì, để thằng bé cho anh em cũng yên tâm, anh cũng yên tâm. Người khác cũng không đáng tin bằng anh, anh cũng không yên tâm giao Đại Bảo cho người khác.
“Cám ơn anh, tôi thật sự hết cách, cứ cứng đầu như vậy, anh mắng tôi đi.
cảm giác mình thật có lỗi với Lữ Hoàng Trung, nhưng hoàn toàn không có cách nào, cô cũng không có phương pháp nắm bắt Hoắc Minh Dương, chỉ có thể mặc cho anh quyết định, mình ngoan ngoãn làm theo.
Lữ Hoàng Trung biết cô làm khó mình, trong lòng không đành lòng chỉ trích cô, chỉ có thể thở dài, bảo cô chớ suy nghĩ quá nhiều.
“Em tính thế nào vậy, cứ cùng Hoắc Minh Dương đi như vậy, sắp kết hôn sao?” Anh lúc nói lời này, giọng khá nóng nảy, tựa hồ là sợ cô bị Hoắc Minh Dương cướp đi, cả người khẩn trương kinh khủng.
“Không biết, đi một bước nhìn một bước, tôi vẫn có ý định phải tố cáo Tô Thanh Anh, nói gì thì nói, nhưng tôi không muốn để cho Hoắc Minh Dương nghỉ ngờ, tôi thật không có cách nào…
Cô cảm giác mình tựa như một người cặn bã.
Như vậy, khiến cho Lữ Hoàng Trung lần lượt trợ giúp vô điều kiện, nhưng không có gì báo đáp anh, loại hành vi tồi tệ này, cô mình cũng không biết phải hình dung thế nào.
“Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần cảm thấy áy náy, ngoan, có chuyện gì nói cùng anh là được” Ở bên kia điện thoại anh còn không quên trấn an Hà Vân Phi, so với chuyện Tô Thanh Anh khiến cho Hà Vân Phi không thoải mái, anh không muốn mình cũng trở thành một trong số vấn đề không thoải mái của cô.’Yên tâm, anh sẽ giúp em giải quyết, chờ em trở về liền trực tiếp có thể lên tòa, không cho Hoắc Minh Dương cơ hội biết.” Tất cả lựa chọn, anh đều ủng hộ Hà Vân Phi.
“Vậy một lát tôi gửi vài thứ qua email cho anh” Nói được một nửa, cô bắt đầu do dự hối hận, “Như vậy đi, nếu như anh có gì cần, mau nói cho tôi, tôi sẽ giúp anh sắp xếp.” “Tôi tin tưởng anh, nếu như anh có cần gì hãy nói cho tôi, tôi nợ anh đời này cũng không trả nổi” Cô không ngủ được, trực tiếp đem tài liệu gửi cho anh, nếu còn không đi xử lý nữa, trải qua kiện tụng, chuyện này căn bản không có biện pháp giải quyết.
“Không cần khách khí cùng anh như vậy.” Lữ Hoàng Trung tốt tình, khóe miệng còn nụ cười, chẳng qua là Hà Vân Phi không thấy được, anh không hề so đo Hà Vân Phi lựa chọn rốt cuộc là anh hay là Hoắc Minh Dương.
Yêu chính là tác thành, chỉ cần cô cảm thấy tốt, vậy thì cái gì cũng là tốt.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi” Ba lần thật xin lỗi, thật xin lỗi đi qua mình, thật xin lỗi Hà Thúy Mai đã chết, còn có anh.
“Đừng có lúc nào cũng xin lỗi anh, trừ phi em làm chuyện gì thật sự có lỗi với anh.” Anh nửa đùa giỡn, trong giọng nói không che giấu được một số thứ, thật giống như anh cho tới bây giờ cũng không biết mình làm sao đối mặt Hà Vân Phi, nhưng tự mình hiểu rõ ràng, đó chính là bất kể anh lựa chọn thế nào, Hà Vân Phi giống vẫn luôn không có cách nào thoát khỏi trái tim anh.
“Không có, tôi chẳng qua là đau lòng anh cho tôi nhiều thứ như vậy, tôi nhất định báo đáp anh thật tốt.” Trừ điều này ra, cô không biết nên nói thiết sao mới phải.
Dẫu sao có những thứ, không phải là nói miệng là xong.
“Được rồi, nhân cơ hội này đi ra ngoài chơi, đừng suy nghĩ lung tung.” Đêm nay, anh cúp điện thoại cũng không ngủ được nữa.
Hà Vân Phi cúp điện thoại, bắt đầu tìm tất cả tài liệu liên quan, gửi đến email của Lữ Hoàng Trung, mới trở vê ngủ trên giường.
Vừa lên giong72, liền nghe thấy giọng Hoắc Minh Dương-‘Em đi đâu vậy.
Giọng hình như là chỉ trích, lại mang theo một số thứ khác, tóm lại khiến cho Hà Vân Phi rất khó chịu, “Không có gì, chuyện công việc thôi.” Trong lòng cô bắt đầu lo lắng, không biết Hoắc Minh Dương dậy bao lâu rồi.
Trong lòng bắt đầu lẩm bẩm, biết rất rõ tính khí Hoắc Minh Dương, hy vọng cô lần này may mắn hơn một chút.
“Anh hy vọng ngày mai chúng ta có thể tử tế ra ngoài chơi” Đối với Hà Vân Phi, anh không có yêu cầu gì khác, ít nhất đừng nữa làm những thứ đau đầu này nữa, khiến cho anh nhức đầu không thôi.
Hà Vân Phi không nói lời nào, trong lòng cô càng ưu tư nhiều hơn nhưng cũng không biết nên nói với ai, câu nói đầu tiên của Hoắc Minh Dương khiến cô bị sợ, cái gì cũng không dám nói, nhưng Hoắc Minh Dương làm được cái gì ảnh hưởng cô, chính anh cũng không biết.
“Anh không muốn nói nhiều như vậy, chính là cảm giác bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không có cách nào thay đổi một số thứ, dứt khoát không nói, lúc nào em muốn nói cho anh, thì em cứ nói.” Anh trong giọng nói khá miễn cưỡng, không biết là dò xét hay là cái gì, vô hình khiến Hà Vân Phi chột dạ.
Cho dù mình cũng không có làm sai cái gì, bây giờ cũng không khỏi thừa nhận sai lầm “Thật xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý.” Hà Vân Phi khiến cho Hoắc Minh Dương không có biện pháp nào, dáng vẻ cô nhận thua, Hoắc Minh Dương liền nói hết cách.
“Anh cũng không biết phải thế nào, mới có thể tử tế ở bên em, nhưng có điều anh biết, chính là bất kể em làm gì, anh cũng sẽ tha thứ cho sai lầm của em” độ dễ dàng tha thứ anh đối với Hà Vân Phi quá cao, cao đến bất kể Hà Vân Phi lựa chọn như thế nào, anh cũng sẽ kiên trì tiếp, một mực bầu bạn cùng người đàn bà này.
Chỉ là vì khiến cho mình có thể an tâm.
Quá nhiều thứ, cũng không cần thiết phải nói, trong lòng lẫn nhau biết rõ là được.
“Nhìn dáng vẻ này của anh, em cũng biết bất kể bây giờ em quyết định ra sao, anh cũng sẽ ủng hộ em” Cô vội vàng nói lời khen trấn an Hoắc Minh Dương, không muốn để cho anh tiếp tục nổi giận.
Không muốn quan hệ cùng anh quá căng, cô chủ động trấn an, người đàn ông này hoàn toàn có biện pháp khiến cho cô bị khống chế phải nghe lời, không có lý do gì, chẳng qua là đơn thuần cảm thấy mình nên nghe người đàn ông này, nên tin tưởng người đàn ông này.
Trong lòng cũng không chắc, nhưng vẫn là khổ sở giữ vững, dẫu sao có những thứ, khi còn chưa có bắt đầu, liền đã quyết định kết quả.
Cô lựa chọn bắt đầu cùng người đàn ông này, liền đã chuẩn bị đối mặt nguy cơ thất bại.
Buổi sáng, Hà Vân Phi trang điểm đơn giản khiến cho mình không quá tiều tụy, nói thực, cô cũng không biết nên làm sao để mình khá hơn.
Chỉ có thể để cho mình nhìn có vẻ có tinh thần một chút.
“Tối hôm qua không quá dễ ngủ, nhìn em bây giờ tiều tụy quá.’ Hoắc Minh Dương không nhịn được nói cô một câu, khiến cho cô rất không vui, nhưng không nói được Hoắc Minh Dương cái gì, người đàn ông này lúc nào cũng có lý, không cãi lại anh được.
“Không sao, trang điểm che đi là được, sợ em làm anh mất mặt?” Hỏi ngược lại, có ý giễu cợt, tối ngày hôm qua cô trực tiếp thừa nhận sai lầm là hơi ngốc nghếch, hôm nay thì không đâu, cô bây giờ phát hiện mình nói xin lỗi quá nhanh.
Rõ ràng không phải mình sai, ngủ không yên giấc cũng có chút liên quan đến anh”Đều tại anh, anh cách xa em một chút.” Trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó vội vàng làm việc của mình, biết rõ có những thứ xử lý không quá tốt, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn làm theo.
Thấy Hoắc Minh Dương thần thanh khí sảng, trong lòng cô vô cùng không hài lòng, vừa lau phấn vừa oán trách nói, “Em cũng không biết mình mù mắt nhìn trúng anh điểm gì nữa” “Ngày hôm qua anh cũng ngủ không ngon, còn không phải bởi vì em chạy loạn khắp nơi.” Anh ngược lại oán trách Hà Vân Phi, rõ ràng chính cô nửa đêm thức dậy trước, bây giờ nhìn lại giống như lỗi của anh vậy.’Hơn nữa, anh cách em xa như vậy, em ngủ không yên giấc đổ cho anh là sao?” Hà Vân Phi bất mãn, cũng không làm Hoắc Minh Dương thông cảm, anh không biết đang nghĩ cái gì, tóm lại tâm trạng vô hình tốt.
Dáng vẻ đắc ý của người đàn ông, cô hận không thể căn chết anh’Anh đúng là thèm đòn!” Cô nói xong Hoắc Minh Dương không thèm phản ứng gì, thế là dọn dẹp đồ đạc của hai người bọn họ, thế này giống như đi du lịch trăng mật vậy.
Cô thuận tay cầm điện thoại di động Hoắc Minh Dương để ở trên bàn muốn xem thời gian, phát hiện là trạng thái tắt máy.
Khó trách đến bây giờ không có một cú điện thoại nào gọi tới, “Anh xin nghỉ thật sao?” “Anh còn cần xin nghỉ sao?” Hỏi ngược lại, cảm thấy vấn đề này căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của anh, Hoắc Minh Dương tỏ thái độ lười biếng khiến cho Hà Vân Phi không hài lòng.
“Nếu anh không xin nghỉ, vậy sao đi chơi được.” Thật là không dám tin tưởng, con người mười phần cuồng công việc này muốn ném hết mọi thứ đi với cô ra ngoài chơi, chính là vì không muốn cho tin tức
Tô Thanh Anh ảnh hưởng đến cô, nhưng mà bây giờ cô ngay cả tỉ vi cùng báo chí cũng không dám đọc, cuộc sống như thế cô cũng không vui, cũng không nhàn hạ, ngược lại không bằng trực tiếp kết thúc cùng Tô Thanh Anh.
“Nếu dư luận nghiêm trọng như vậy, anh cũng biết mấu chốt của sự tình, chúng ta chia tay đi.” Hà Vân Phi nói xong mới nhớ, dường như khi hai người ở bên nhau cũng không có nói qua, bây giờ cũng nhắc tới chia tay.
Độ tiến triển khá mau, nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cô.
Trên căn bản tất cả chuyện muốn làm, cũng từng bước một ép cô vào vòng xoáy, cuộc sống càng ít vui vẻ càng nhiều chua cay.
Khoảng thời gian cùng Hoắc Minh Dương bên nhau này, cô ngay cả nằm mơ cũng sẽ bị mình làm tỉnh lại, sợ điều này sợ cái kia, lo lắng Hoắc Minh Dương không thích cô, lại lo lắng mọi cân nhắc của cô bây giờ đều là dư thừa.
Mỗi một lần lựa chọn, cũng khiến cô khó mà chống đỡ, càng khó tin tưởng hơn.
Cô ngồi dậy.
“Sao vậy? Em có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết” Hoắc Minh Dương biết có một số việc không phải muốn nói thẳng là nói được.
Cập nhật sớm nhất tại.
“Không có chuyện gì, ngủ đi.” Cô vừa nằm xuống, vốn là hai người ngủ hai bên, bây giờ lại quay mặt vào với nhau, cũng không ai biết rốt cuộc là điều gì khiến cho hai người trở nên vừa khẩn trương lại thân mật như vậy.
Ban đêm, Hà Vân Phi lăn qua lộn lại ngủ không yên giấc, xuống giường, nhìn Hoắc Minh Dương ngủ say, nhẹ nhàng vào phòng vệ sinh.
Rửa mặt, sau đó lấy điện thoại di động gọi cho Lữ Hoàng Trung.
Cũng không lâu lắm điện thoại được nhận, anh bị điện thoại đánh thức, nhưng không có gì tức giận, Làm sao trễ như vậy gọi gọi, Đại Bảo cũng ngủ.
“Khoảng thời gian này Đại Bảo phải nhờ anh trông nom, xin lỗi, gây thêm phiên toái cho anh” trong giọng nói cô hơi có vẻ xin lỗi, luôn cảm giác mình đối với Lữ Hoàng Trung quá tệ hại.
“Không có chuyện gì, để thằng bé cho anh em cũng yên tâm, anh cũng yên tâm. Người khác cũng không đáng tin bằng anh, anh cũng không yên tâm giao Đại Bảo cho người khác.
“Cám ơn anh, tôi thật sự hết cách, cứ cứng đầu như vậy, anh mắng tôi đi.
cảm giác mình thật có lỗi với Lữ Hoàng Trung, nhưng hoàn toàn không có cách nào, cô cũng không có phương pháp nắm bắt Hoắc Minh Dương, chỉ có thể mặc cho anh quyết định, mình ngoan ngoãn làm theo.
Lữ Hoàng Trung biết cô làm khó mình, trong lòng không đành lòng chỉ trích cô, chỉ có thể thở dài, bảo cô chớ suy nghĩ quá nhiều.
“Em tính thế nào vậy, cứ cùng Hoắc Minh Dương đi như vậy, sắp kết hôn sao?” Anh lúc nói lời này, giọng khá nóng nảy, tựa hồ là sợ cô bị Hoắc Minh Dương cướp đi, cả người khẩn trương kinh khủng.
“Không biết, đi một bước nhìn một bước, tôi vẫn có ý định phải tố cáo Tô Thanh Anh, nói gì thì nói, nhưng tôi không muốn để cho Hoắc Minh Dương nghỉ ngờ, tôi thật không có cách nào…
Cô cảm giác mình tựa như một người cặn bã.
Như vậy, khiến cho Lữ Hoàng Trung lần lượt trợ giúp vô điều kiện, nhưng không có gì báo đáp anh, loại hành vi tồi tệ này, cô mình cũng không biết phải hình dung thế nào.
“Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần cảm thấy áy náy, ngoan, có chuyện gì nói cùng anh là được” Ở bên kia điện thoại anh còn không quên trấn an Hà Vân Phi, so với chuyện Tô Thanh Anh khiến cho Hà Vân Phi không thoải mái, anh không muốn mình cũng trở thành một trong số vấn đề không thoải mái của cô.’Yên tâm, anh sẽ giúp em giải quyết, chờ em trở về liền trực tiếp có thể lên tòa, không cho Hoắc Minh Dương cơ hội biết.” Tất cả lựa chọn, anh đều ủng hộ Hà Vân Phi.
“Vậy một lát tôi gửi vài thứ qua email cho anh” Nói được một nửa, cô bắt đầu do dự hối hận, “Như vậy đi, nếu như anh có gì cần, mau nói cho tôi, tôi sẽ giúp anh sắp xếp.” “Tôi tin tưởng anh, nếu như anh có cần gì hãy nói cho tôi, tôi nợ anh đời này cũng không trả nổi” Cô không ngủ được, trực tiếp đem tài liệu gửi cho anh, nếu còn không đi xử lý nữa, trải qua kiện tụng, chuyện này căn bản không có biện pháp giải quyết.
“Không cần khách khí cùng anh như vậy.” Lữ Hoàng Trung tốt tình, khóe miệng còn nụ cười, chẳng qua là Hà Vân Phi không thấy được, anh không hề so đo Hà Vân Phi lựa chọn rốt cuộc là anh hay là Hoắc Minh Dương.
Yêu chính là tác thành, chỉ cần cô cảm thấy tốt, vậy thì cái gì cũng là tốt.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi” Ba lần thật xin lỗi, thật xin lỗi đi qua mình, thật xin lỗi Hà Thúy Mai đã chết, còn có anh.
“Đừng có lúc nào cũng xin lỗi anh, trừ phi em làm chuyện gì thật sự có lỗi với anh.” Anh nửa đùa giỡn, trong giọng nói không che giấu được một số thứ, thật giống như anh cho tới bây giờ cũng không biết mình làm sao đối mặt Hà Vân Phi, nhưng tự mình hiểu rõ ràng, đó chính là bất kể anh lựa chọn thế nào, Hà Vân Phi giống vẫn luôn không có cách nào thoát khỏi trái tim anh.
“Không có, tôi chẳng qua là đau lòng anh cho tôi nhiều thứ như vậy, tôi nhất định báo đáp anh thật tốt.” Trừ điều này ra, cô không biết nên nói thiết sao mới phải.
Dẫu sao có những thứ, không phải là nói miệng là xong.
“Được rồi, nhân cơ hội này đi ra ngoài chơi, đừng suy nghĩ lung tung.” Đêm nay, anh cúp điện thoại cũng không ngủ được nữa.
Hà Vân Phi cúp điện thoại, bắt đầu tìm tất cả tài liệu liên quan, gửi đến email của Lữ Hoàng Trung, mới trở vê ngủ trên giường.
Vừa lên giong72, liền nghe thấy giọng Hoắc Minh Dương-‘Em đi đâu vậy.
Giọng hình như là chỉ trích, lại mang theo một số thứ khác, tóm lại khiến cho Hà Vân Phi rất khó chịu, “Không có gì, chuyện công việc thôi.” Trong lòng cô bắt đầu lo lắng, không biết Hoắc Minh Dương dậy bao lâu rồi.
Trong lòng bắt đầu lẩm bẩm, biết rất rõ tính khí Hoắc Minh Dương, hy vọng cô lần này may mắn hơn một chút.
“Anh hy vọng ngày mai chúng ta có thể tử tế ra ngoài chơi” Đối với Hà Vân Phi, anh không có yêu cầu gì khác, ít nhất đừng nữa làm những thứ đau đầu này nữa, khiến cho anh nhức đầu không thôi.
Hà Vân Phi không nói lời nào, trong lòng cô càng ưu tư nhiều hơn nhưng cũng không biết nên nói với ai, câu nói đầu tiên của Hoắc Minh Dương khiến cô bị sợ, cái gì cũng không dám nói, nhưng Hoắc Minh Dương làm được cái gì ảnh hưởng cô, chính anh cũng không biết.
“Anh không muốn nói nhiều như vậy, chính là cảm giác bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không có cách nào thay đổi một số thứ, dứt khoát không nói, lúc nào em muốn nói cho anh, thì em cứ nói.” Anh trong giọng nói khá miễn cưỡng, không biết là dò xét hay là cái gì, vô hình khiến Hà Vân Phi chột dạ.
Cho dù mình cũng không có làm sai cái gì, bây giờ cũng không khỏi thừa nhận sai lầm “Thật xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý.” Hà Vân Phi khiến cho Hoắc Minh Dương không có biện pháp nào, dáng vẻ cô nhận thua, Hoắc Minh Dương liền nói hết cách.
“Anh cũng không biết phải thế nào, mới có thể tử tế ở bên em, nhưng có điều anh biết, chính là bất kể em làm gì, anh cũng sẽ tha thứ cho sai lầm của em” độ dễ dàng tha thứ anh đối với Hà Vân Phi quá cao, cao đến bất kể Hà Vân Phi lựa chọn như thế nào, anh cũng sẽ kiên trì tiếp, một mực bầu bạn cùng người đàn bà này.
Chỉ là vì khiến cho mình có thể an tâm.
Quá nhiều thứ, cũng không cần thiết phải nói, trong lòng lẫn nhau biết rõ là được.
“Nhìn dáng vẻ này của anh, em cũng biết bất kể bây giờ em quyết định ra sao, anh cũng sẽ ủng hộ em” Cô vội vàng nói lời khen trấn an Hoắc Minh Dương, không muốn để cho anh tiếp tục nổi giận.
Không muốn quan hệ cùng anh quá căng, cô chủ động trấn an, người đàn ông này hoàn toàn có biện pháp khiến cho cô bị khống chế phải nghe lời, không có lý do gì, chẳng qua là đơn thuần cảm thấy mình nên nghe người đàn ông này, nên tin tưởng người đàn ông này.
Trong lòng cũng không chắc, nhưng vẫn là khổ sở giữ vững, dẫu sao có những thứ, khi còn chưa có bắt đầu, liền đã quyết định kết quả.
Cô lựa chọn bắt đầu cùng người đàn ông này, liền đã chuẩn bị đối mặt nguy cơ thất bại.
Buổi sáng, Hà Vân Phi trang điểm đơn giản khiến cho mình không quá tiều tụy, nói thực, cô cũng không biết nên làm sao để mình khá hơn.
Chỉ có thể để cho mình nhìn có vẻ có tinh thần một chút.
“Tối hôm qua không quá dễ ngủ, nhìn em bây giờ tiều tụy quá.’ Hoắc Minh Dương không nhịn được nói cô một câu, khiến cho cô rất không vui, nhưng không nói được Hoắc Minh Dương cái gì, người đàn ông này lúc nào cũng có lý, không cãi lại anh được.
“Không sao, trang điểm che đi là được, sợ em làm anh mất mặt?” Hỏi ngược lại, có ý giễu cợt, tối ngày hôm qua cô trực tiếp thừa nhận sai lầm là hơi ngốc nghếch, hôm nay thì không đâu, cô bây giờ phát hiện mình nói xin lỗi quá nhanh.
Rõ ràng không phải mình sai, ngủ không yên giấc cũng có chút liên quan đến anh”Đều tại anh, anh cách xa em một chút.” Trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó vội vàng làm việc của mình, biết rõ có những thứ xử lý không quá tốt, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn làm theo.
Thấy Hoắc Minh Dương thần thanh khí sảng, trong lòng cô vô cùng không hài lòng, vừa lau phấn vừa oán trách nói, “Em cũng không biết mình mù mắt nhìn trúng anh điểm gì nữa” “Ngày hôm qua anh cũng ngủ không ngon, còn không phải bởi vì em chạy loạn khắp nơi.” Anh ngược lại oán trách Hà Vân Phi, rõ ràng chính cô nửa đêm thức dậy trước, bây giờ nhìn lại giống như lỗi của anh vậy.’Hơn nữa, anh cách em xa như vậy, em ngủ không yên giấc đổ cho anh là sao?” Hà Vân Phi bất mãn, cũng không làm Hoắc Minh Dương thông cảm, anh không biết đang nghĩ cái gì, tóm lại tâm trạng vô hình tốt.
Dáng vẻ đắc ý của người đàn ông, cô hận không thể căn chết anh’Anh đúng là thèm đòn!” Cô nói xong Hoắc Minh Dương không thèm phản ứng gì, thế là dọn dẹp đồ đạc của hai người bọn họ, thế này giống như đi du lịch trăng mật vậy.
Cô thuận tay cầm điện thoại di động Hoắc Minh Dương để ở trên bàn muốn xem thời gian, phát hiện là trạng thái tắt máy.
Khó trách đến bây giờ không có một cú điện thoại nào gọi tới, “Anh xin nghỉ thật sao?” “Anh còn cần xin nghỉ sao?” Hỏi ngược lại, cảm thấy vấn đề này căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của anh, Hoắc Minh Dương tỏ thái độ lười biếng khiến cho Hà Vân Phi không hài lòng.
“Nếu anh không xin nghỉ, vậy sao đi chơi được.” Thật là không dám tin tưởng, con người mười phần cuồng công việc này muốn ném hết mọi thứ đi với cô ra ngoài chơi, chính là vì không muốn cho tin tức
Tô Thanh Anh ảnh hưởng đến cô, nhưng mà bây giờ cô ngay cả tỉ vi cùng báo chí cũng không dám đọc, cuộc sống như thế cô cũng không vui, cũng không nhàn hạ, ngược lại không bằng trực tiếp kết thúc cùng Tô Thanh Anh.
“Nếu dư luận nghiêm trọng như vậy, anh cũng biết mấu chốt của sự tình, chúng ta chia tay đi.” Hà Vân Phi nói xong mới nhớ, dường như khi hai người ở bên nhau cũng không có nói qua, bây giờ cũng nhắc tới chia tay.
Độ tiến triển khá mau, nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cô.
Trên căn bản tất cả chuyện muốn làm, cũng từng bước một ép cô vào vòng xoáy, cuộc sống càng ít vui vẻ càng nhiều chua cay.
Khoảng thời gian cùng Hoắc Minh Dương bên nhau này, cô ngay cả nằm mơ cũng sẽ bị mình làm tỉnh lại, sợ điều này sợ cái kia, lo lắng Hoắc Minh Dương không thích cô, lại lo lắng mọi cân nhắc của cô bây giờ đều là dư thừa.
Mỗi một lần lựa chọn, cũng khiến cô khó mà chống đỡ, càng khó tin tưởng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.