Chương 46: Chuyến đi từ sân bay
Phúc Phễu (PP)
31/10/2017
Hắn biết, để thuyết phục một người cứng rắn và sống có nguyên tắc như cô đổi cách xưng hô với hắn là chuyện còn khó hơn lên trời. Ấy vậy mà chỉ qua một cái giao kèo hắn đã làm được. Tử Ngạn tự phục bản thân, hắn tủm tỉm ngồi cười, sau đó tiếp tục nghe cô nói
Tư Du ngay cả cô cũng không hiểu, tại sao mình lại đồng ý dễ dàng như vậy. Là do cô không nghĩ ra cách chống chế? Thật không? Hay là do cô không thể nghĩ nổi. Kiểu xưng hô khiến cô ngượng miệng, là người đầu tiên cô đối xử như vậy. Tư Du cũng không hiểu nổi tại sao mình như vậy. Nhưng tạm thời, cô sẽ kiệm lời một chút
Mail gửi đến, tin nhắn vội vàng của thư ký làm tâm trạng cô trầm hẳn. Cô đánh vài chữ rồi cất laptop đi, thu dọn đồ đạc. Hắn lại ngạc nhiên, không lẽ mới đó mà trời đã tối. Thời gian thật sự trôi nhanh đến vậy? Đột nhiên hôm nay hắn thấy động tác của cô nhanh bất thường, có chút vội vàng gấp gáp
- Có chuyện gì sao?
- Sản phẩm bên Hàn Quốc xảy ra vấn đề rồi, bây giờ tôi, à em phải lập tức bay sang đó - cô đeo túi xách lên vai, chân bước nhanh đến tủ giày
- Ngay bây giờ? Mấy ngày? Có nghiêm trọng lắm không? - hắn cũng rất lo lắng, hắn là tổng giám đốc mà, đương nhiên phải quan tâm rồi, bên phía đó nếu xảy ra chuyện gì Phúc Nhật chẳng phải chết ngất sao?
- Không biết được, có gì thư kí sẽ liên lạc với anh sau - cô đã mang xong giày
- Đi cẩn thận - hắn chỉ kịp dặn dò cô một câu
- Ừm
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng xe rời đi. Tử Ngạn ngồi thừ trên ghế một hồi lâu. Trong lúc Phúc Nhật đang gặp nguy hiểm thì hắn lại chẳng thể làm được gì. Vì điều kiện sức khỏe nên có lẽ hắn làm gì cũng chậm chạp. Trên thương trường, mọi chuyện diễn biến rất nhanh, chỉ cần một phút sơ sẩy cũng đủ làm chết người. Nghe ra giọng nghiêm trọng của cô, Tử Ngạn cũng đủ biết tình hình tệ đến mức nào
Tử Ngạn chỉ còn cách chờ đợi tin tức từ thư kí. Trước mắt, hắn gọi điện hỏi thăm mọi chuyện ở bên đó. Thư kí có nói sơ qua với hắn. Ba hắn còn đang ở công ty, chắc cũng đang ngàn cân treo sợi tóc, Phúc Nhật giống như một đám hỗn loạn. Tử Ngạn ngồi ở nhà cũng không yên. Nhưng bây giờ hắn có thể làm gì được chứ? Đến Phúc Nhật, góp một tay làm việc? Hay là phá hỏng mọi chuyện của họ đây
2 ngày. Đã 2 ngày rồi hắn ăn không ngon ngủ không yên. Dưới mắt cũng đã xuất hiện quầng thâm. Ba mẹ hắn thỉnh thoảng về, hoặc có khi không biết họ có về nhà hay không, hoặc là chỉ khuya mới lặng lẽ về phòng đánh một giấc. Hắn biết công việc ở công ty rất bận rộn. Căn nhà chưa bao giờ lại trở nên lạnh lẽo như vậy
Hắn rảnh rỗi lại nhớ đến cô. Tư Du không thích hắn xem ti vi. Bởi vì mỗi lần xem xong tâm trạng hắn sẽ trở nên cực kì tồi tệ. Cô cũng luôn bắt hắn phải uống thuốc đúng giờ nữa, nên hai ngày nay hắn chưa từng bỏ bữa nào. Nhưng hằng ngày ở nhà thôi thì rất chán, hắn kêu người làm đọc vài cuốn sách cho hắn nghe
Nhưng giọng bọn họ chẳng thể hay bằng cô. Hắn lại càng nhớ đến giọng nói của cô. Hắn thèm được đá đểu với cô. Hắn gọi điện cho Tư Du để mong nghe được giọng cô. Có lẽ hắn quá phiền phức, có lẽ hắn không nên làm phiền cô vì cô đang rất bận rộn cũng nên. Không biết tình hình thế nào, hắn điện cho thư kí
Xem ra chính thư kí cũng không rõ sự tình. Tư Du ở bên kia làm gì bọn họ không biết, mọi chuyện cứ như vậy hằng ngày trôi qua. Tử Ngạn càng ngày càng khó chịu bực bội trong lòng. Buổi tối không biết nên làm gì, hắn ra ban công ngồi hóng gió. Nhưng đột nhiên những cơn gió cuối năm thật lạnh, hắn khẽ co người rồi lại đi vào nhà
Hắn có bật ti vi, nhưng chỉ nghe những tin tức bên lề. Hắn cũng kêu người làm lên mạng xem thử có gì không nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Hắn chán nản thật sự. Những ngày này hắn ở nhà như người tự kỷ. Cuối cùng, ba mẹ hắn cũng có một ngày trở về. Nhưng đó đã là chuyện của 3 ngày sau đó. Hắn có hỏi chuyện, hỏi chuyện rất dồn dập. Tử Thiên thì bình tĩnh lấy lại nhịp thở, ngồi xuống kể cho hắn nghe mặc dù ông rất mệt mỏi và muốn đánh một giấc
- Hôm nay Tư Du từ Hàn Quốc trở về, con có muốn ra đón không?
- Hôm nay? - đã bao lâu rồi? 5 ngày, 5 ngày rồi, hắn không lúc nào không nhớ đến cô - nhưng sân bay rất đông người
- Không sao, quan trọng là con có muốn đi hay không - Hạ Phong lúc nào cũng cười hiền hậu, bà nhìn chồng âu yếm sau những ngày mệt mỏi
Tử Ngạn tối đó có ra sân bay. Mẹ dắt hắn đi. Hắn đi giữa sân bay như tỏa sáng khắp nơi, dường như ai cũng tránh đường cho hắn đi. Cũng may hắn mang kính râm. Có lẽ ban đêm mà mang kính râm thật có chút kì, nhưng chỉ làm tăng thêm độ cuốn hút của hắn mà thôi. Hắn mang quần jean, áo pull, giày thể thao rất bình dị, rất nam tính. Tử Ngạn đứng đó chờ
Hắn chỉ biết chờ. Hắn nghe thấy tiếng tiếp viên hàng không, rồi nghe được tiếng vali kéo sột soạt khắp nơi. Ba mẹ kêu hắn đứng đợi ở bên kia cho thoải mái nhưng hắn không chịu, hắn phải đứng ở đây. Chẳng biết hắn vì cái lí do gì mà làm như vậy. Chỉ biết hắn rất nóng ruột
Hắn chắc chắn cô sẽ mang một chiếc áo sơ mi màu trắng như thường lệ và dùng đôi mắt lạnh nhạt để nhìn người khác. Tư Du mệt nhoài sải những bước dài, nhanh chóng đến chỗ taxi để về khách sạn. Mấy ngày nay cô mất ngủ trầm trọng. Hơn nữa chuyến bay làm cô đau đầu, cô cũng chưa ăn gì từ sáng đến giờ
Nhưng cô, thấy hắn. Tử Ngạn đứng đó, cầm trên tay mắt kính. Cô kinh ngạc nhìn, rồi lại bước chầm chậm về phía hắn. Có lẽ hắn sẽ không nhận ra, bởi vì quá nhiều tiếng ồn. Rồi thoáng chốc, Tư Du đã đứng trước mặt hắn, vững chãi, an toàn quay về. Cô nhìn ôn nhu. Hắn gầy hơn một chút, tại sao dưới mắt lại hơi thâm? Hắn cũng thiếu ngủ? Hắn hôm nay mặc đồ bình dị quá, lại còn ở đây đón cô, làm cô cảm động muốn phát khóc
Tại sao cô lại khóc? Bởi vì lúc này cô nhận ra mình nhớ hắn rất nhiều. Hắn vẫn ngây ngô đứng đợi cô ra, còn cô thì đang cúi đầu trước mặt hắn, kìm nén những giọt nước mắt. Cô biết, chuyến đi này ngốn rất nhiều thời gian. Chỉ còn 3 ngày nữa là cô phải có một chuyến bay khác nữa rồi. Mà chuyến bay này, có lẽ sẽ không trở về nữa
- Tử Ngạn - cô thật lâu, hằn giọng gọi tên hắn
- Tư Du? - hắn mở to mắt - em đang ở đâu? - hắn đưa tay huơ huơ. Cô xót xa nắm lấy tay hắn
- Tôi....em ở đây - có phải hắn đã đứng đợi rất lâu rồi không? Tử Ngạn lập tức siết cô vào lòng. Cô thật nhỏ bé, người cô thật lạnh, chắc ở trên máy bay người ta bật điều hòa lạnh quá
- Em đi lâu muốn chết! - giọng hắn nghẹn lại rất lâu, hắn vùi đầu vào mái tóc hơi rối của cô. Tư Du vòng tay qua eo hắn
- Em biết, em xin lỗi - cô sợ xa hắn mất. Cô nghĩ vậy. Bởi vì 5 ngày qua thực sự là ác mộng đối với cô. Tư Du kể rằng, cô không dám nghe điện thoại bởi sợ mình sẽ khóc
Phải rồi, cô sợ nhất là nước mắt. Vậy mà dạo này cô rất dễ khóc, rất dễ mệt, rất dễ rung động, rất dễ....yêu.....
Ba mẹ hắn chào cô một tiếng rồi họ sắp xếp cho cô dùng bữa tối ở một nhà hàng trong vườn. Tử Ngạn ngửi thấy mùi cây lá khắp nơi cũng đoán được khung cảnh. Hắn chính là rất muốn một bữa tối lãng mạn cùng với cô. Rất lâu rồi. Hắn ấp ủ từ lúc cô đi công tác
- Anh ăn gì? - gọi xong món, cô quay sang hỏi hắn - ở đây có....
- Như em đi - người phục vụ lưỡng lự nhìn hắn, Tư Du gật đầu một cái rồi quyết định
- Như vậy đi
- Thời tiết ở đó có lạnh không? Em mặc có nhiều áo ấm không? Thư kí chắc phải sắp xếp khách sạn tốt cho em nhỉ?
- Anh hỏi một lúc nhiều câu như vậy sao tôi...em trả lời - chết tiệt cái kiểu xưng hô làm cô líu cả lưỡi này, cô vẫn cứ hay quên, mà mỗi lần quên lại phải sửa - trời rất lạnh, mùa đông mà, nhưng hằng ngày em chỉ ở trong khách sạn, làm việc trên máy tính, lâu lâu mới ra ngoài kiểm duyệt các thứ thôi
- Ấy vậy mà em vẫn trả lời hết đấy thôi - hắn bĩu môi - thế mọi chuyện thế nào rồi?
- Ừm, đã đâu vào đó rồi - cô uống một ngụm nước. Từ lúc xuống máy bay cô chưa uống miếng nước nào, cổ họng khô rát
- Vậy tốt quá, anh biết có em xử lý thì cái gì cũng ổn - hắn cười híp mắt
- Anh đang nịnh nọt đấy à? - cô nheo nheo mắt nhìn, hắn lại định giở trò gì?
- Không có a - hắn đưa hai tay lên đầu hàng. Mới đi có vài ngày mà hắn trở nên thật láu cá, cô cười nhạt - ngược lại, anh có rất nhiều chuyện muốn kể cho em nghe
- Bộ vài hôm nay ở nhà xảy ra chuyện gì sao? - cô thắc mắc
- Cũng không phải là không có chuyện - thức ăn ra, hắn ngưng một lúc, không hề chú ý mắt người phục vụ nhìn hắn rất kì quái - như là hôm thứ 2 sau hôm em đi, bác Hà giúp việc nhặt được một con chó con trước nhà, thấy tội nghiệp nên anh cũng đồng ý cho nuôi vài hôm, đợi nó khoẻ rồi thả đi cũng được. Ai ngờ tối hôm đó không biết nó bị quỷ nhập hay gì, bò vào phòng anh cắt nát bươm mọi thứ, mấy cuốn sách hồi đại học anh khó khăn lắm mới giữ lại được cũng nhìn không ra hình dạng. Quá đáng hơn, nó còn cào anh vài đường nữa, em xem, em xem! - hắn còn vạch cả tay áo lên chỉ cho cô coi
- Ừm hứm - Tư Du nuốt miếng thịt bò, tiện thể liếc nhìn một cái rồi ậm ừ. Hắn cũng thật buồn cười, giống như con nít mách chuyện với mẹ vậy, quá trẻ con
- Thế rồi, anh nhất quyết đuổi nó ra khỏi nhà, không thương yêu gì hết - hắn có vẻ tức tối lắm, ngoạm nguyên một miếng thịt lớn
Tư Du ngay cả cô cũng không hiểu, tại sao mình lại đồng ý dễ dàng như vậy. Là do cô không nghĩ ra cách chống chế? Thật không? Hay là do cô không thể nghĩ nổi. Kiểu xưng hô khiến cô ngượng miệng, là người đầu tiên cô đối xử như vậy. Tư Du cũng không hiểu nổi tại sao mình như vậy. Nhưng tạm thời, cô sẽ kiệm lời một chút
Mail gửi đến, tin nhắn vội vàng của thư ký làm tâm trạng cô trầm hẳn. Cô đánh vài chữ rồi cất laptop đi, thu dọn đồ đạc. Hắn lại ngạc nhiên, không lẽ mới đó mà trời đã tối. Thời gian thật sự trôi nhanh đến vậy? Đột nhiên hôm nay hắn thấy động tác của cô nhanh bất thường, có chút vội vàng gấp gáp
- Có chuyện gì sao?
- Sản phẩm bên Hàn Quốc xảy ra vấn đề rồi, bây giờ tôi, à em phải lập tức bay sang đó - cô đeo túi xách lên vai, chân bước nhanh đến tủ giày
- Ngay bây giờ? Mấy ngày? Có nghiêm trọng lắm không? - hắn cũng rất lo lắng, hắn là tổng giám đốc mà, đương nhiên phải quan tâm rồi, bên phía đó nếu xảy ra chuyện gì Phúc Nhật chẳng phải chết ngất sao?
- Không biết được, có gì thư kí sẽ liên lạc với anh sau - cô đã mang xong giày
- Đi cẩn thận - hắn chỉ kịp dặn dò cô một câu
- Ừm
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng xe rời đi. Tử Ngạn ngồi thừ trên ghế một hồi lâu. Trong lúc Phúc Nhật đang gặp nguy hiểm thì hắn lại chẳng thể làm được gì. Vì điều kiện sức khỏe nên có lẽ hắn làm gì cũng chậm chạp. Trên thương trường, mọi chuyện diễn biến rất nhanh, chỉ cần một phút sơ sẩy cũng đủ làm chết người. Nghe ra giọng nghiêm trọng của cô, Tử Ngạn cũng đủ biết tình hình tệ đến mức nào
Tử Ngạn chỉ còn cách chờ đợi tin tức từ thư kí. Trước mắt, hắn gọi điện hỏi thăm mọi chuyện ở bên đó. Thư kí có nói sơ qua với hắn. Ba hắn còn đang ở công ty, chắc cũng đang ngàn cân treo sợi tóc, Phúc Nhật giống như một đám hỗn loạn. Tử Ngạn ngồi ở nhà cũng không yên. Nhưng bây giờ hắn có thể làm gì được chứ? Đến Phúc Nhật, góp một tay làm việc? Hay là phá hỏng mọi chuyện của họ đây
2 ngày. Đã 2 ngày rồi hắn ăn không ngon ngủ không yên. Dưới mắt cũng đã xuất hiện quầng thâm. Ba mẹ hắn thỉnh thoảng về, hoặc có khi không biết họ có về nhà hay không, hoặc là chỉ khuya mới lặng lẽ về phòng đánh một giấc. Hắn biết công việc ở công ty rất bận rộn. Căn nhà chưa bao giờ lại trở nên lạnh lẽo như vậy
Hắn rảnh rỗi lại nhớ đến cô. Tư Du không thích hắn xem ti vi. Bởi vì mỗi lần xem xong tâm trạng hắn sẽ trở nên cực kì tồi tệ. Cô cũng luôn bắt hắn phải uống thuốc đúng giờ nữa, nên hai ngày nay hắn chưa từng bỏ bữa nào. Nhưng hằng ngày ở nhà thôi thì rất chán, hắn kêu người làm đọc vài cuốn sách cho hắn nghe
Nhưng giọng bọn họ chẳng thể hay bằng cô. Hắn lại càng nhớ đến giọng nói của cô. Hắn thèm được đá đểu với cô. Hắn gọi điện cho Tư Du để mong nghe được giọng cô. Có lẽ hắn quá phiền phức, có lẽ hắn không nên làm phiền cô vì cô đang rất bận rộn cũng nên. Không biết tình hình thế nào, hắn điện cho thư kí
Xem ra chính thư kí cũng không rõ sự tình. Tư Du ở bên kia làm gì bọn họ không biết, mọi chuyện cứ như vậy hằng ngày trôi qua. Tử Ngạn càng ngày càng khó chịu bực bội trong lòng. Buổi tối không biết nên làm gì, hắn ra ban công ngồi hóng gió. Nhưng đột nhiên những cơn gió cuối năm thật lạnh, hắn khẽ co người rồi lại đi vào nhà
Hắn có bật ti vi, nhưng chỉ nghe những tin tức bên lề. Hắn cũng kêu người làm lên mạng xem thử có gì không nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Hắn chán nản thật sự. Những ngày này hắn ở nhà như người tự kỷ. Cuối cùng, ba mẹ hắn cũng có một ngày trở về. Nhưng đó đã là chuyện của 3 ngày sau đó. Hắn có hỏi chuyện, hỏi chuyện rất dồn dập. Tử Thiên thì bình tĩnh lấy lại nhịp thở, ngồi xuống kể cho hắn nghe mặc dù ông rất mệt mỏi và muốn đánh một giấc
- Hôm nay Tư Du từ Hàn Quốc trở về, con có muốn ra đón không?
- Hôm nay? - đã bao lâu rồi? 5 ngày, 5 ngày rồi, hắn không lúc nào không nhớ đến cô - nhưng sân bay rất đông người
- Không sao, quan trọng là con có muốn đi hay không - Hạ Phong lúc nào cũng cười hiền hậu, bà nhìn chồng âu yếm sau những ngày mệt mỏi
Tử Ngạn tối đó có ra sân bay. Mẹ dắt hắn đi. Hắn đi giữa sân bay như tỏa sáng khắp nơi, dường như ai cũng tránh đường cho hắn đi. Cũng may hắn mang kính râm. Có lẽ ban đêm mà mang kính râm thật có chút kì, nhưng chỉ làm tăng thêm độ cuốn hút của hắn mà thôi. Hắn mang quần jean, áo pull, giày thể thao rất bình dị, rất nam tính. Tử Ngạn đứng đó chờ
Hắn chỉ biết chờ. Hắn nghe thấy tiếng tiếp viên hàng không, rồi nghe được tiếng vali kéo sột soạt khắp nơi. Ba mẹ kêu hắn đứng đợi ở bên kia cho thoải mái nhưng hắn không chịu, hắn phải đứng ở đây. Chẳng biết hắn vì cái lí do gì mà làm như vậy. Chỉ biết hắn rất nóng ruột
Hắn chắc chắn cô sẽ mang một chiếc áo sơ mi màu trắng như thường lệ và dùng đôi mắt lạnh nhạt để nhìn người khác. Tư Du mệt nhoài sải những bước dài, nhanh chóng đến chỗ taxi để về khách sạn. Mấy ngày nay cô mất ngủ trầm trọng. Hơn nữa chuyến bay làm cô đau đầu, cô cũng chưa ăn gì từ sáng đến giờ
Nhưng cô, thấy hắn. Tử Ngạn đứng đó, cầm trên tay mắt kính. Cô kinh ngạc nhìn, rồi lại bước chầm chậm về phía hắn. Có lẽ hắn sẽ không nhận ra, bởi vì quá nhiều tiếng ồn. Rồi thoáng chốc, Tư Du đã đứng trước mặt hắn, vững chãi, an toàn quay về. Cô nhìn ôn nhu. Hắn gầy hơn một chút, tại sao dưới mắt lại hơi thâm? Hắn cũng thiếu ngủ? Hắn hôm nay mặc đồ bình dị quá, lại còn ở đây đón cô, làm cô cảm động muốn phát khóc
Tại sao cô lại khóc? Bởi vì lúc này cô nhận ra mình nhớ hắn rất nhiều. Hắn vẫn ngây ngô đứng đợi cô ra, còn cô thì đang cúi đầu trước mặt hắn, kìm nén những giọt nước mắt. Cô biết, chuyến đi này ngốn rất nhiều thời gian. Chỉ còn 3 ngày nữa là cô phải có một chuyến bay khác nữa rồi. Mà chuyến bay này, có lẽ sẽ không trở về nữa
- Tử Ngạn - cô thật lâu, hằn giọng gọi tên hắn
- Tư Du? - hắn mở to mắt - em đang ở đâu? - hắn đưa tay huơ huơ. Cô xót xa nắm lấy tay hắn
- Tôi....em ở đây - có phải hắn đã đứng đợi rất lâu rồi không? Tử Ngạn lập tức siết cô vào lòng. Cô thật nhỏ bé, người cô thật lạnh, chắc ở trên máy bay người ta bật điều hòa lạnh quá
- Em đi lâu muốn chết! - giọng hắn nghẹn lại rất lâu, hắn vùi đầu vào mái tóc hơi rối của cô. Tư Du vòng tay qua eo hắn
- Em biết, em xin lỗi - cô sợ xa hắn mất. Cô nghĩ vậy. Bởi vì 5 ngày qua thực sự là ác mộng đối với cô. Tư Du kể rằng, cô không dám nghe điện thoại bởi sợ mình sẽ khóc
Phải rồi, cô sợ nhất là nước mắt. Vậy mà dạo này cô rất dễ khóc, rất dễ mệt, rất dễ rung động, rất dễ....yêu.....
Ba mẹ hắn chào cô một tiếng rồi họ sắp xếp cho cô dùng bữa tối ở một nhà hàng trong vườn. Tử Ngạn ngửi thấy mùi cây lá khắp nơi cũng đoán được khung cảnh. Hắn chính là rất muốn một bữa tối lãng mạn cùng với cô. Rất lâu rồi. Hắn ấp ủ từ lúc cô đi công tác
- Anh ăn gì? - gọi xong món, cô quay sang hỏi hắn - ở đây có....
- Như em đi - người phục vụ lưỡng lự nhìn hắn, Tư Du gật đầu một cái rồi quyết định
- Như vậy đi
- Thời tiết ở đó có lạnh không? Em mặc có nhiều áo ấm không? Thư kí chắc phải sắp xếp khách sạn tốt cho em nhỉ?
- Anh hỏi một lúc nhiều câu như vậy sao tôi...em trả lời - chết tiệt cái kiểu xưng hô làm cô líu cả lưỡi này, cô vẫn cứ hay quên, mà mỗi lần quên lại phải sửa - trời rất lạnh, mùa đông mà, nhưng hằng ngày em chỉ ở trong khách sạn, làm việc trên máy tính, lâu lâu mới ra ngoài kiểm duyệt các thứ thôi
- Ấy vậy mà em vẫn trả lời hết đấy thôi - hắn bĩu môi - thế mọi chuyện thế nào rồi?
- Ừm, đã đâu vào đó rồi - cô uống một ngụm nước. Từ lúc xuống máy bay cô chưa uống miếng nước nào, cổ họng khô rát
- Vậy tốt quá, anh biết có em xử lý thì cái gì cũng ổn - hắn cười híp mắt
- Anh đang nịnh nọt đấy à? - cô nheo nheo mắt nhìn, hắn lại định giở trò gì?
- Không có a - hắn đưa hai tay lên đầu hàng. Mới đi có vài ngày mà hắn trở nên thật láu cá, cô cười nhạt - ngược lại, anh có rất nhiều chuyện muốn kể cho em nghe
- Bộ vài hôm nay ở nhà xảy ra chuyện gì sao? - cô thắc mắc
- Cũng không phải là không có chuyện - thức ăn ra, hắn ngưng một lúc, không hề chú ý mắt người phục vụ nhìn hắn rất kì quái - như là hôm thứ 2 sau hôm em đi, bác Hà giúp việc nhặt được một con chó con trước nhà, thấy tội nghiệp nên anh cũng đồng ý cho nuôi vài hôm, đợi nó khoẻ rồi thả đi cũng được. Ai ngờ tối hôm đó không biết nó bị quỷ nhập hay gì, bò vào phòng anh cắt nát bươm mọi thứ, mấy cuốn sách hồi đại học anh khó khăn lắm mới giữ lại được cũng nhìn không ra hình dạng. Quá đáng hơn, nó còn cào anh vài đường nữa, em xem, em xem! - hắn còn vạch cả tay áo lên chỉ cho cô coi
- Ừm hứm - Tư Du nuốt miếng thịt bò, tiện thể liếc nhìn một cái rồi ậm ừ. Hắn cũng thật buồn cười, giống như con nít mách chuyện với mẹ vậy, quá trẻ con
- Thế rồi, anh nhất quyết đuổi nó ra khỏi nhà, không thương yêu gì hết - hắn có vẻ tức tối lắm, ngoạm nguyên một miếng thịt lớn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.