Yêu Phải Trái Tim Sắt Đá

Chương 49: Dạo quanh trang trại

Phúc Phễu (PP)

31/10/2017

Đến nơi, cô đánh thức hắn dậy. Dù có hơi khó khăn và cả 2 là hành khách cuối cùng xuống xe nhưng bọn họ....đã đến nơi. Khi xe buýt chầm chậm rời đi, Tư Du nhìn quanh một lượt. Mặt trời đã lên cao, với tốc độ đi của xe buýt, phải mất 3 tiếng để bọn họ đến đây, bây giờ cũng đã gần trưa. Ngoài tiếng chim kêu râm ran ra, cô chẳng nghe nổi âm thanh nào khác. Bọn họ đành phải đi bộ

Giữa trưa nắng nóng, có hai người đeo ba lô đi bộ trên đoạn đường đất cát về phía trang trại xa xôi. Nhìn thì có vẻ gần nhưng sao đi mãi vẫn không đến. Da cô bắt đầu hơi rát, thấy tay cô đổ nhiều mồ hôi, hắn cũng hiểu cô đang nóng nực thế nào

- Lúc nãy, anh ngủ say lắm hả? Sao em không gọi dậy? - nhìn sắc mặt của hắn lúc này có vẻ khá hơn nhiều

- Đã say xe lại còn đòi đi xe buýt, rốt cuộc anh có nghĩ kĩ chưa vậy? - cô nói với giọng điệu mỉa mai

- Tất nhiên, anh làm sao biết, nhưng mà em cũng đem theo thuốc say sóng à?

- Chỉ để đề phòng thôi, không ngờ lại phải dùng thật - cô cúi thấp đầu nhìn, còn khoảng 50 mét nữa là đến nơi. Tử Ngạn bĩu môi thở dốc

Một lúc sau, bọn họ đến nơi. Trang trại có một đôi vợ chồng trung niên, một cậu thanh niên và một cậu nhóc chừng 10 tuổi. Thấy khách, bọn họ hồ hởi chạy ra tay bắt mặt mừng với Tử Ngạn. Hình như Tử Ngạn có vẻ rất thân thiết với bọn họ, hỏi thăm tình hình một chút, rồi hắn giới thiệu cô với mọi người. Nhìn ánh mắt hoài nghi của bọn họ, cô nghĩ chắc trong đầu họ nghĩ cô là bạn gái của hắn

- Đường xa có mệt mỏi lắm không cậu? - bác trai hỏi, tiện tay rót hai cốc nước, còn bác gái thì đã vào bếp chuẩn bị bữa trưa

- Không có đâu ạ, chỉ có điều..... - Tử Ngạn nghiêng đầu về hướng cô cười ái ngại - hình như cháu đi xe không được tốt cho lắm

- Bị say sóng sao? Anh có sao không? - cậu thanh niên với làn da mật ong nhanh nhảu hỏi

- Anh không sao - hắn vẫy tay - trang trại dạo này tốt không ạ?

- Ổn hết, già này tự lo được - bác trai vỗ ngực cười nói - ngài giám đốc và phu nhân sức khỏe vẫn tốt chứ?

- Bọn họ khỏe lắm đó ạ, xem ra còn khỏe hơn cả cháu - hắn nói đùa, rồi nét mặt ai cũng trầm xuống

- Em có đọc báo, mắt anh.....

- Anh không sao, mọi người đừng bày vẻ mặt như cháu sắp chết đến nơi - hắn vẫn thích nói đùa, hắn không thích mọi người quá lo lắng cho mình - à, Tư Du, em đem đồ lên trên phòng trước đi

- À, tôi quên nói với cậu..... - bác trai gãi gãi đầu lúng túng

- Anh à thật ra..... - đến lượt cậu thanh niên ú ớ

- Hầy, anh Tử Ngạn, nhà em chỉ còn đúng một phòng thôi, anh chị ở chung nhá - cậu nhóc 10 tuổi thấy hai người kia cứ ấp úng mãi thì đâm ra bực mình, chuyện chỉ cỏn con mà cũng phải khó nói, nó cũng ngủ với mẹ suốt đấy thôi

2 người im lặng một lúc lâu. Tư Du chợt nghĩ, chuyện này hình như có chút kì lạ. Cô thấy hơi khó xử, tình huống này, cô chưa lường trước được. Nhưng nếu bây giờ không đồng ý thì phải ngủ ở đâu, không lẽ cô ngủ ngoài vườn? Cô biết mình không phải đi du lịch, căn nhà ở đây lại không quá to, có lẽ là không đủ phòng thật

- Vậy thì càng tốt chứ sao! - hắn đột nhiên lớn tiếng, mặt cười rạng rỡ làm ai nấy đều giật mình - cứ coi như là đi thực tập hưởng tuần trăng mật cũng được - hắn cong môi cười

- Đừng nói nhảm nữa, đưa đồ anh đây - cô không muốn tiếp tục nói vấn đề xấu hổ này với hắn nữa nên tiện tay gói hết đồ, theo hướng nhóc 10 tuổi lên tầng trên. Sau khi đã không còn nghe tiếng bước chân ở cầu thang của cô nữa, hắn mới ranh mãnh nói tiếp

- Cô ấy đang ngại đấy ạ! - hắn che miệng cười. A, đáng yêu chết mất!



Đến lúc dùng bữa trưa, 2 người đã thay ra bộ đồ thoải mái nhất, đồ ăn của hắn thì để chiều ăn cũng được. Tư Du xin phép rồi kéo ghế ngồi cạnh hắn. Tử Ngạn mặc đồ khác hẳn ở nhà, nếu so với những bộ đó thì những bộ này có phần....bèo hơn. Không biết là vì do hắn tôn trọng cách sống dân dã ở đây hay là người làm cố tình lấy cho hắn những bộ này đây

- Tư Du này, cháu quen cậu Tử Ngạn thế nào vậy? - nghe bác gái hỏi, cô thấy hơi kì lạ. Quen? Quen biết gì? Cô là người chăm sóc cho hắn mà, bọn họ có phải hẹn hò đâu?

- Cháu, cháu là người chăm sóc cho anh ấy

- Ồ, người chăm sóc..... - nhóc con ăn miếng rau xào, cố tình kéo dài câu như châm biếm. Cô nói có gì lạ sao?

- Tại vì sức khỏe anh ấy, bác biết đó, cần có người trông chừng - cô không để tâm tới thằng nhóc, tiếp tục nói

- Thì ra là vậy. Ở đây "người chăm sóc" có nghĩa là vợ - chàng thanh niên cười mếu, tốt bụng giải thích với cô. Cơ mặt cô đã không còn tự nhiên, Tử Ngạn im lặng ăn nãy giờ cuối cùng cũng phụt cười

- Không sao không sao, người chăm sóc sau này biến thành "vợ" cũng rất tốt

- Anh nói nhảm gì vậy - Tư Du thúc khuỷu tay làm hắn nhíu mày

- À, A Tú dạo này em thế nào rồi? Vẫn làm ở trang trại hả? - hắn chậm rãi nuốt cơm. Thì ra chàng thanh niên tên là A Tú

- Vâng, em thấy mình vẫn thích hợp làm ở đây

- Vấn đề không phải vậy. Em cứ ở đây mãi thì đến khi nào mới có được vợ. Dựa vào em nếu chịu lên thành phố một thời gian, công việc cứ để anh lo, đến khi kiếm được vợ thì cho dù em lên núi nó cũng đi theo em - tại sao cô cảm thấy hắn giống như là bán hàng đa cấp? Lời nói 8 phần đầy tính toán

- Thì, ở làng trên vẫn còn con gái đầy ra mà anh, anh cứ lo xa - A Tú có vẻ là người khá chân thật, không có thâm sâu như người ngồi cạnh cô đây

- Thôi thôi, anh đã nói rồi đấy, quyết định thế nào là ở em. Còn A Khải - nói xong, hắn quay sang cậu nhóc 10 tuổi ăn sột soạt - em đang học lớp 2 có phải không?

- Em không có lười biếng a, mỗi sáng em vẫn dậy sớm đi học, chỉ là hôm nay là chủ nhật nên em được nghỉ thôi - thằng nhóc rất lanh lợi, đầu cũng không ngẩng, chỉ đưa hai tay tỏ vẻ vô tội

- Em còn có.... - hắn thật hết cách với cái miệng của nhóc này

- Em còn có phải giúp đỡ công việc ở trang trại cùng với ba mẹ và anh hai, vâng, cái đó em cũng biết mà. Anh Tử Ngạn, sao anh bị mù mà vẫn hay càu nhàu như vậy - A Khải vừa nói ra liền bị mẹ nhéo một cái đau điếng - a, sau mẹ nhéo con?

- Tử Ngạn hay càu nhàu sao? - Tư Du nắm được trọng điểm trong lời nói, liếc một cái qua ánh mắt hoang mang của hắn - chị nói em nghe, anh ấy không chỉ càu nhàu đâu. Anh ấy còn rất trẻ con, rất nhỏ nhen, thua cả A Khải

- Thật hả chị? Như thế nào, như thế nào? - A Khải phấn khích hỏi, nhưng hắn chưa kịp ngăn cản, cô đã vội kể

- Anh ấy bất chấp cả nói dối để bắt chị đi, nếu chó con có lỡ phá hỏng đồ thì anh ấy sẽ không nương từ mà đá ra khỏi nhà, ban đêm anh ấy sẽ mắng nếu như em không chịu nghe điện thoại, sẽ gọi điện phá hỏng giấc ngủ ngàn vàng của em, nói đến học hành, anh ấy còn lường biếng hơn cả em, không bao giờ chịu tập trung cả - Tư Du kể xong thì nhìn xéo qua nét mặt tím lại thì ức của hắn

- Anh như thế lúc nào! - Tử Ngạn giãy nảy. Cả nhà A Khải được phen cười đau cả ruột

Không khí ở trang trại có phần vui vẻ hơn từ khi bọn họ tới đây. Dùng cơm trưa xong, Tư Du xin phép hai bác dắt hắn ra vườn chơi. Trời còn hơi nắng như những tán cây trong vườn đã che phủ hết, trái lại mát rượu. Bọn họ đang đi bộ giữa vườn cam. Hắn sờ sờ thử một quả rồi cười

- Trái này chưa chín lắm, có lẽ đang còn hơi ngả màu xanh



- Làm sao anh biết? - cô tròn mắt ngạc nhiên

- Tư Du em nên thôi coi thường anh như lúc trước đi, anh, bây giờ có nhiều thứ em cần phải học tập lắm đấy - hắn đắc ý rồi lách qua người cô

- Lợi hại vậy sao? - cô nhướng mày nghi ngờ, đi theo sau hắn

- Có những thứ không cần nhìn cũng biết được, đó gọi là đẳng cấp - hắn vươn tay lướt qua những chùm quả mộng, Tư Du chỉ thấy miệng mồm hắn càng ngày càng không ai nói nổi - Tư Du, em nói xem khung cảnh ở đây có phải rất tuyệt vời không?

- Đúng, rất đẹp. Ánh nắng thì nhảy nhót trên tán lá xanh rì, mùi hoa quả phủ đầy khắp vườn, bên kia còn có mấy con dê đang nghỉ trưa nữa, lại còn có anh

- Có phải ngày xưa em làm văn rất giỏi không? - hắn nheo mắt hỏi

- Cũng tạm, em chỉ khá những môn tự nhiên

- Anh cũng đoán là vậy - hắn hít một hơi căng lồng ngực, cảm nhận hết hơi thở của thiên nhiên - nếu mắt anh sáng lại, người đầu tiên anh muốn nhìn thấy là em - hắn nói bâng quơ, như có như không

- Anh phải ngắm mình trước tiên, không phải em đã nói với anh rồi sao? Anh phải nhìn bản thân mình thay đổi - rồi cô nghĩ, có lẽ thời khắc đó sẽ rất lâu, cô sợ mình đợi không nổi

- Anh vẫn muốn nhìn em đầu tiên - mắt của hắn, hắn có quyền quyết định

- Chỉ sợ lúc đó sẽ rất lâu - giọng cô nghẹn lại. Tư Du cố gắng dời tầm mắt để ngăn không cho mình khóc. Cô thật dễ xúc động khi đi cạnh hắn

- Không lâu lắm đâu. Tư Du? - hắn đột nhiên gọi cô bằng giọng trìu mến

- Hửm?

- Anh thấy mình thế này cũng không tệ. Ngược lại thật may mắn, nhờ vậy anh mới gặp được em. Em khiến anh tự tin trở lại, yêu đời trở lại, hầu như có thể trở lại như lúc trước, thậm chí vui vẻ hơn, chỉ cần có em. Cảm ơn em

- Không có gì - cô bất giác khổ sở. Hắn quá khách sáo làm cô không nỡ rời đi

- Tư Du, sau khi trở về, anh quyết định sẽ đi tỏ tình với cô gái kia - hắn lại quay lưng bước đi tiếp, tai lại dỉnh lên nghe từng cử động nhỏ của cô

- Ừm, chúc anh may mắn - Tư Du không nghĩ mình sẽ đau lòng như vậy. Hắn còn có cô gái khác kia mà, sẽ ổn thôi, cô đi rồi, hắn sẽ ổn

- Đến lúc đó em nhớ đến xem dùm anh mặt của cô ấy

- Anh quan tâm đến nhan sắc à?

- Nếu nói không quan tâm là nói dối rồi, nhưng nếu nhan sắc tỉ lệ nghịch với tính cách thì anh chấp nhận

- Không lẽ anh chưa tìm hiểu kĩ đối phương?

- Có tìm hiểu chứ, chỉ là đối phương giấu quá kĩ mà thôi - nụ cười bí ẩn của hắn làm cô khó hiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Phải Trái Tim Sắt Đá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook