Yêu Phải Vợ Trước

Chương 7

Trạm Thanh

26/06/2013

áng thứ hai, Anh Phàm đúng giờ đi làm, nhưng nàng hôm nay không lái xe cũng không chạy xe máy, bởi vì ai đó ở cùng nhà với nàng nhất quyết muốn đưa nàng đi làm. Khi xe đến dưới lầu công ty, hắn còn giữ chặt nàng hôn một chút mới thả nàng ra, nói là phúc lợi hắn nhẫn nại hôm nay không hút thuốc lá. Nàng bị hắn đả bại, mãi cho đến khi vào công ty, khóe miệng còn mang theo cười.

Mãi cho đến hiện tại, đi làm hai giờ, nàng nghĩ đến hắn vẫn là nhịn không được khóe miệng vi câu.

“Khương Anh Phàm, mùa xuân còn chưa tới, thu hồi nụ cười ghê tởm của ngươi lại đi.” Lang Tiếu Vân lạnh lạnh cảnh cáo.

“Ghê tởm?” Anh Phàm cầm lấy gương trước bàn, còn thực sự soi. Nhìn đến khí sắc nàng thật tốt, nàng đông chiếu tây chiếu, đối chính mình nhưng thật ra rất vừa lòng.

Ngồi ở bên cạnh Lang Tiếu Vân mãnh mắt trợn trắng. “Ta phải cùng tên họ Sở đòi bồi thường tổn thất, hắn đem ngươi biến thành một cái cô nương ngốc hề hề.”

“Ta nào có ngốc hề hề? A, đúng rồi, ta nghĩ đi tham gia một chương trình học, thoạt nhìn rất có ích.” Anh Phàm theo bao da rút ra phần thông tin chương trình học Sở Thác đưa, đưa cho Lang Tiếu Vân. “Liền cuối tuần này, tính luôn thứ sáu. Có ba ngày. Ta có thể đi sao? Công ty không thể trợ cấp, ta tự trả tiền cũng có thể.” Chương trình học ba ngày thu phí vài vạn tệ, Anh Phàm đoán rằng công ty không có khả năng trợ cấp.

Lang Tiếu Vân vừa thấy đến phiếu đăng kí kia, dừng một chút. “Chương trình này không phải sớm ghi danh đầy sao? Ai đưa cho ngươi phiếu đăng kí?”

“Sở Thác a, hắn nói nhận thức chủ sự đơn vị, có thể giúp báo danh.” Anh Phàm giải thích. “Ta xem giới thiệu nội dung chương trình học, rất thực dụng, đều là những người đứng đầu doanh nghiệp đến làm lão sư, hẳn là rất đặc sắc đi? Chính là không biết thầy giáo có ai.”

Lang Tiếu Vân nhìn chằm chằm tờ giấy kia. “Chương trình học này rất có tiếng, chỉ mở một kì, mới ngày đầu tiên đã ghi danh đầy, ta vốn cũng muốn học. Hắn chỉ cho một tờ? Không có ghi đội ngũ giáo viên?”

Anh Phàm lắc lắc đầu. “Không có nha, ta là xem giới thiệu vắn tắt chương trình học tựa hồ rất hay, nhưng là Sở Thác nói có thể báo danh, không biết hắn có biết hay không không còn thu hồ sơ.”

“Ngươi đợi chút.” Lang Tiếu Vân dùng tư liệu sưu tầm trên mạng, rất nhanh nàng xác minh đoán, trong đội ngũ giáo viên có một cái tên rất quen thuộc. Trên thực tế loại đội ngũ hoàng kim như thế giảng dạy lại thu phí quá đắt nhưng lại ghi danh đầy, bởi vì nếu có thể một lần mời đến nhiều như vậy xí nghiệp gia giảng bài, không phải chuyện dễ dàng.

“Làm sao vậy? Trên mạng còn có thể báo danh sao?” Anh Phàm nhón người hỏi.

Lang Tiếu Vân đóng lại trình duyệt, ngẩng đầu nhìn nàng. “Như vậy tốt lắm, ngươi cùng Sở Thác nói nếu hắn có thể làm cho chúng ta hai cái đều đi lên lớp, ta không chỉ chuẩn ngươi nghỉ làm đi học, còn có thể giúp ngươi xin công ty phí đi học.”

“Thật vậy chăng?” Anh Phàm kinh hỉ hỏi. “Ta đây gọi điện thoại hỏi hắn.”

Nàng lấy ra di động của mình, khi chuẩn bị ấn xuống nút gọi cấp tốc, tò mò mở ra xem, xem hắn trừ bỏ đem chính mình vào gọi cấp tốc, còn động cái gì tay chân. Không nghĩ tới nàng càng xem ánh mắt càng trợn to, bởi vì gọi nhanh nút số 1, Sở Thác, nút số 2, Sở Thác, nút số 3, Sở Thác……

Người này đem sở hữu tất cả gọi cấp tốc có thể đặt ra đều ghi thành tên của mình, thật là đủ.

Nàng ấn xuống gọi cấp tốc, gọi cho hắn, điện thoại vang không đến hai tiếng đã bị tiếp.

“Sở tiên sinh, ta có thể xin hỏi một chút, vì sao gọi cấp tốc di động của ta thế nào đều là số của ngươi?” Nàng ngay từ đầu liền hỏi.

Đầu kia điện thoại Sở Thác sửng sốt một chút, sau đó cười nhẹ hai tiếng. “Ta sợ ngươi rất nhớ ta, cho ngươi tùy tiện ấn đều có thể gọi cho ta, ta thực săn sóc đi?”

Anh Phàm sẩn cười. “Hiện tại có rảnh nói chuyện sao? Có chuyện tình muốn hỏi ngươi.”

“Nói đi!” Sở Thác trực tiếp trả lời.

“Chính là chương trình học lần trước ngươi nói, Lang tỉ nói bên ngoài đã hết ghi danh, ngươi thực sự có thể hỗ trợ báo danh sao?” Anh Phàm chần chờ hỏi.

“Hẳn là không thành vấn đề. Thủ trưởng ngươi đồng ý ngươi nghỉ sao?” Hắn hỏi.

“Ách, có một chút vấn đề, Lang tỉ nói nếu ngươi có thể giúp chúng ta hai cái đều báo danh chương trình học, nàng không chỉ có chuẩn ta nghỉ, còn giúp ta xin công ty trợ cấp. Nhưng là như vậy khả năng sao? Ta nghĩ bên ngoài đều hết chỗ……” Nàng vẫn là cảm thấy có chút không ổn, không biết làm cho hắn hỗ trợ có thể hay không hại hắn thiếu người ta nhân tình.

“Không thành vấn đề, ta giúp ngươi ghi danh. Chỉ cần nói cho ta biết tên của Lang tỉ ngươi, ta ghi danh xong, sẽ có người gửi email cho các ngươi.” Sở Thác sảng khoái nói.

“Thật vậy chăng? Kia thật tốt quá, Lang tỉ nói nàng cũng muốn đi, hại ta hiện tại cũng chờ mong, giống như thực sự rất đặc sắc.” Anh Phàm vui vẻ nói. “Tên của nàng là Lang Tiếu Vân, đối, Tiếu trong tươi cười, Vân là đám mây có ba chấm thủy. như vậy đã định, không quấy rầy ngươi công tác, trước như vậy.”

“Hảo, vậy ngươi ngoan ngoãn đi làm, buổi tối mang ngươi đi ăn.” Sở Thác thanh âm mang theo ý cười.

“Ân, bye bye.” Nàng gác điện thoại, bên miệng còn hàm chứa cười.

Bên cạnh Tiếu Vân quay đầu hỏi nàng. “Đã xong?”

“Ân, hắn nói sẽ giúp chúng ta xử lý.” Anh Phàm tươi cười rạng rỡ.

“Được rồi, ta hiện tại phát hiện tươi cười của ngươi cũng không phải như vậy ghê tởm, liền cho phép ngươi cười vài giây, trước giữa trưa nhớ đem hồ sơ Triệu Phong cho ta.” Tiếu Vân một bên nói giỡn còn không quên nói rõ công tác.

“Tốt, Lang tỉ.” Anh Phàm gật gật đầu, chạy nhanh trở về công tác.

Ngày đó cái giường Anh Phàm cùng Sở Thác đặt được mang đến, cho nên buổi tối bọn họ đành không có thời gian ra ngoài mà ở nhà thu dọn phòng. Trong phòng ngủ để một cái giường đôi, cùng phía trước hương vị lại không giống nhau. Nàng di chuyển tủ quần áo cùng bài trí khác, thuận tiện đem bố trí trong phòng thay mới.

“Giá sách này, đẩy đi qua một chút.” Anh Phàm hai tay chống thắt lưng, nàng động khẩu, có người hội động thủ.

“Như vậy có thể chứ?” Sở Thác khi đến là mặc tây trang thắt caravat, hiện tại hắn không biết đi nơi nào thay đổi quần áo, nửa người trên chỉ có nhất kiện áo trong, lộ ra cơ ngực rắn chắc.

“Ân, có thể, sau đó thay khăn trải giường mới, ta sắp xếp lại bàn làm việc.” Nàng chủ động phân phối nhiệm vụ.

“Cũng may bàn làm việc của ngươi rất lớn, bằng không phải lại mua một cái bàn khác.” Sở Thác tiếp nhận khăn trải giường nàng đưa, bắt đầu động thủ trải giường.

Lại lần nữa cùng nàng gặp lại, vào ở trong nhà của nàng, hắn mới phát hiện nàng chuyện gì đều chính mình đến, cùng Khương Anh Phàm trước kia chuyện gì cũng có người hầu hạ khác nhau rất lớn. Tuy rằng nàng có được tài sản làm cho nàng không lo ăn mặc cả đời, nhưng là nàng lại ở trong căn hộ nhỏ, đi xe bình thường, xem ra nàng tựa hồ tương đương thích cuộc sống bình dân.

“Bàn làm việc?” Nàng dừng lại động tác thu dọn bàn làm việc. “Ngươi sẽ không phải muốn dùng chung bàn làm việc với ta đi?” Nàng nhìn xem bàn làm việc của mình.

Nàng thích bàn làm việc lớn, cho nên lúc trước khi đi gia cụ, không chút do dự mua bàn làm việc lớn nhất, trên bàn để đầy các loại bút dùng dây cột vào sổ tay ghi chép điện tử, mặt bên lại để đầy sách cùng tư liệu.



“Đúng vậy, hay là… ta chỉ có thể chia sẻ giường của ngươi?” Hắn lại lộ ra cái loại biểu cảm đáng thương hề hề.

Nàng trợn trắng mắt. Nam nhân này thật sự là đủ! Sở Thác mà Vệ Hải hình dung với nàng, thế nào cùng nàng nhận thức cũng không giống nhau đâu? Người này thực sự bởi vì người ta quăng rác bừa bãi mà chia tay bạn gái sao? Tên đáng chết, da mặt lại dày có nhà lớn không ở, chạy đến căn hộ nhỏ của nàng tá túc cùng Sở Thác kia là cùng một người sao?

“Đem bàn làm việc kéo ra thành hình vòng cung, như vậy một người ngồi một bên, bằng không như bây giờ là không có biện pháp hai người cùng nhau dùng.” Anh Phàm nói. Cũng may bàn làm việc có thể biến đổi, bằng không bàn làm việc lại lớn, muốn hai người đồng thời sử dụng cũng rất khó khăn.

“Ta đến làm đi, ngươi sửa sang lại giá sách là tốt rồi.” Hắn trải xong khăn trải giường liền rãnh tay.

Kết quả gần một giờ kế tiếp, bọn họ hai cái tựa như chuyển phòng tân hôn giống nhau, cố gắng sửa sang lại phòng ở. Đợi đến hết thảy đều sửa sang lại tốt lắm, Anh Phàm kéo ra ghế dựa trước bàn làm việc, liền ngồi nghỉ.

“Mệt mỏi quá nha, hết hơi rồi.” Nàng dựa lưng vào ghế dựa, nhắm mắt lại dưỡng thần.

“Ta kiểm tra mail một chút.” Hắn cũng ngồi kế bên nàng, mở ra máy tính, lên mạng xem email.

Xem bộ dáng hắn nghiêm túc đọc mail, nàng dứt khoát nằm sấp trên bàn làm việc, nghiêng mặt nhìn lén hắn. Không biết vì sao, nàng thích nhất nhìn hắn, tổng cảm thấy xem trăm lần không chán. Mỗi một lần nàng đều rất nghĩ miêu tả ngũ quan của hắn, thậm chí là khóe miệng cười của hắn.

Trong khoảng thời gian này hắn không hề báo động trước xâm nhập sinh hoạt của nàng, nàng lại không thể làm gì hắn. Làm nàng thường xuyên có thể nhìn đến hắn, đều cảm thấy đây là một loại hạnh phúc, nàng lại nên thế nào cự tuyệt đâu? Tuy rằng nàng cũng sẽ sợ hãi, lo lắng đây là tràng ảo giác, lo lắng khi tỉnh lại nàng vẫn là Khương Anh Phàm kia làm cho hắn chán ghét. Nhưng là khi thấy hắn nhoẻn miệng cười, đáy mắt hàm chứa ôn nhu nhìn nàng, lòng của nàng thế nào có thể không hòa tan?

Không biết qua bao lâu, Sở Thác đột nhiên quay đầu, mới phát hiện nàng quả thật nhìn chằm chằm vào hắn . Hắn hướng nàng nháy mắt một cái, nàng cảm thấy quẫn khi bị hắn phát hiện, liền thoải mái vươn tay, ngón trỏ vẽ dọc theo mi âm đến cánh mũi thẳng của hắn, một đường tinh tế miêu tả, sau đó điểm cao nhất chop mũi, đi xuống môi mềm mại của hắn.

Hắn há mồm ngậm lấy ngón trỏ của nàng, sau đó khẽ cắn hai cái, nâng cặp mắt nhìn thẳng nàng.

Đón nhận hắn nhìn chăm chú, mặt nàng thế này mới chậm rãi phiếm hồng.

“Ngươi biết không? Mỗi khi ngươi đỏ mặt, ta đều sẽ nghĩ……” Hắn ngừng nói, đem tay nàng kéo đến bên môi, hôn lòng bàn tay của nàng.

“Nghĩ cái gì?” Mắt nàng xán lượng, trên má phiếm phấn nộn hồng, như đánh má hồng giống nhau, xinh đẹp vô cùng.

“Muốn nhìn bộ vị khác trên thân thể của ngươi có phải hay không cũng phiếm đỏ.” Hắn khàn khàn thanh âm dừng ở bên tai nàng.

“Sở Thác……” Nàng run rẩy, cảm giác tiếp theo là vành tai bị ngậm lấy.

“Ân?” Hắn không yên lòng ứng, miệng vội vàng ở bên tai nàng khéo léo thi triển ma pháp.

“Người ta còn không có tắm rửa!” tay nàng bắt lấy tóc hắn, chủ ý kéo ra hắn, nhưng vẫn là bị hắn nắm lấy.

“Ta có thể giúp ngươi.” Cái miệng của hắn tập kích nàng. “Nhớ sao? Ta đã từng giúp ngươi gội đầu, lần này ta có thể giúp ngươi tắm rửa chỗ khác.”

Lời hắn nói làm nàng nhớ lại tình cảnh lần trước, trong phòng bệnh, quá trình hắn ôn nhu giúp nàng gội đầu.

“Ta đây hôm nay cũng giúp ngươi gội đầu.” Nàng ngồi dậy, giang hai cánh tay. “Ôm ta đi vào, ta mệt mỏi.” Nàng tùy hứng nói.

Hắn cười cười, trong tươi cười còn có hương vị dung túng. “Hảo, ta ôm ngươi, ôm ngươi đi vào giúp ta gội đầu.”

Hắn xoay người ôm lấy nàng, nàng tựa như tiểu hầu tử toàn bộ vòng ôm lấy hắn, bắt tại trên người hắn, làm cho hắn mang tiến phòng tắm. Kết quả nguyên bản hai người là vì sửa sang lại phòng ở mà mỏi mệt, cư nhiên ở trong phòng tắm ngoạn bong bóng đại chiến, dầu gội đầu, xà phòng, tinh dâu nhất tề bay loạn xạ. Đợi đến hai người thực sự tắm rửa đi ra, Anh Phàm mệt rã rời vừa ngã lưng xuống giường liền ngủ.

“Anh Phàm, sấy khô tóc hãy ngủ.” Hắn vỗ vỗ bên má nàng.

“Ân, hảo……” Nàng nhẹ giọng ứng, nhưng là thân thể động cũng không động.

Sở Thác cảm thấy buồn cười, đành phải chính mình tìm máy sấy tóc của nàng, đem nàng kéo ôm lên, dựa vào ngồi trên người hắn, làm cho hắn giúp nàng sấy khô một đầu tóc dài ẩm ướt.

Ngón tay chơi tóc nàng , nhìn bộ dạng của nàng tựa vào người hắn ngủ say, trong lòng hắn bỗng hiện lên nhu tình.

Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới chính mình sẽ thích một nữ nhân như vậy.

Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới sủng ái một người lại cảm thấy hạnh phúc như thế. Kỳ thực nàng muốn đều là săn sóc cùng hạnh phúc tầm thường, gần nhất cùng nàng cùng nhau, hắn mới phát hiện mặc dù làm chút chuyện tình phi thường tầm thường, cũng có thể cảm giác được vui vẻ. Có đôi khi chính là nhìn nàng, cái gì cũng không làm, lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Hiện tại hắn thầm nghĩ vì nàng làm càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều.

Sơn đạo nhỏ hẹp.

Độ dốc rất lớn, xe không ngừng chạy về phía trước, nàng cố gắng đạp thắng đều không có tác dụng. Sở Thác đi trên đường phía trước lại một lần cũng không từng quay đầu lại.

“Sở Thác! Sở Thác!” Nàng kích động khàn giọng gào thét tên của hắn, nhưng dùng sức kêu thế nào, cũng không có nửa âm thanh trả lời lại.

Xe tải đối diện như con quái vật hướng nàng lao đến, nàng không ngừng mà kêu tên của hắn, hắn lại nghe không đến, vẫn là không ngừng mà đi về phía trước…… đi về phía trước……

Nàng thét chói tai, thét chói tai, lại thét chói tai.

Va chạm cùng cảm giác đau đến xé rách là kết quả nàng nhận được, nàng ôm lấy đầu, chuẩn bị thừa nhận khủng bố hủy diệt……

“Anh Phàm!” Một thanh âm xao động vội vàng kêu gọi nàng. “Anh Phàm, ngươi tỉnh tỉnh. Chính là ác mộng, ngươi mau tỉnh lại!”

Thanh âm xuyên thấu qua sương mù sợ hãi, dần dần thẩm thấu tiến vào ý thức của nàng. Nàng chậm rãi mở mắt, chớp chớp, lại chớp chớp.

“Ngươi mơ ác mộng, không có việc gì.” Sở Thác ôm lấy nàng, vỗ vỗ lưng của nàng.

“Sở…… Sở Thác.” Nàng run run phun ra tên của hắn, sau đó nhào vào trong lòng hắn, bắt đầu khóc lớn lên.



Hắn ôm lấy nàng, nhậm nàng dựa vào hắn khóc, giống như chỉ có như vậy mới có thể phóng xuất ra năng lượng sợ hãi mà nàng tích tụ. Nước mắt của nàng là ủy khuất, sợ hãi, lo lắng cùng đủ loại cảm xúc đánh sâu vào nàng. Làm cho nàng đang nhìn đến hắn đồng thời phát hiện vừa rồi chính là giấc mộng, khiến nàng hỏng mất.

Hắn ôm nàng, vỗ lưng nàng, thân thể của nàng loạng choạng, một hồi lâu, nàng mới chậm rãi bình tĩnh lại.

“Thực xin lỗi, dọa đến ngươi?” Nàng lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Ngươi mơ thấy vụ tai nạn kia, đúng không?” Hắn nhíu mày, lo lắng cho sự sợ hãi của nàng. “Sau khi vụ đó xảy ra, ngươi thường xuyên mơ thấy sao?”

“Không có thường xuyên.” Nàng tiếp nhận khăn giấy hắn đưa, lau khô mồ hôi trên cổ của mình.

“Thì phải là mơ thấy qua.” Hắn nhất thời cảm thấy yết hầu khô ráp. “Ta thật hy vọng ta khi đó ở tại bên cạnh ngươi.”

Sau khi làm ác mộng, một mình trong bóng đêm tỉnh lại, cảm giác kia khẳng định là rất cô đơn đi?

Cho dù hắn biết nàng mấy năm nay cố gắng thay đổi rất nhiều, nhưng nghĩ đến nàng cô đơn một người đối mặt với những thứ này, hắn liền cảm thấy đau lòng. Hắn năm đó không nên để nàng rời đi, hắn chưa từng nghĩ tới khi đó ngoài ý muốn lưu lại bóng ma trong lòng nàng. Đương nhiên, ngay cả người lẫn xe thiếu chút toàn bộ đều rơi xuống núi, thế nào có thể không mơ ác mộng? Nhớ tới bộ dạng nàng vừa khóc hô tên của hắn, hắn biết lúc ấy sự rời đi của hắn khẳng định tạo thành nổi đau rất lớn với nàng.

“Ta không sao, thực sự.” Nàng nuốt nuốt nước miếng. “Ta cũng thật lâu không nằm mộng thấy nó, ngươi không cần lo lắng.” Nàng còn an ủi hắn.

“Về sau ngươi lại mơ ác mộng, ta sẽ ở đây, ta sẽ đánh thức ngươi.” Hắn hứa hẹn.

“Ân.” Nàng nhìn hắn mỉm cười. “Ta nghĩ uống nước, có thể giúp rót sao?”

“Hảo.” Hắn xuống giường, chân trần đi đến phòng bếp rót ly nước trở về.

Khi hắn trở về nàng đã ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường.

“Không nghĩ ngủ? Hiện tại mới sáu giờ, có thể ngủ tiếp một chút.” Hắn đem ly nước đưa cho nàng, ở bên cạnh nàng ngồi xuống, hai người đều quỳ gối dựa vào đầu giường.

“Sở Thác…… Ta nghĩ hỏi ngươi một vấn đề.” Nàng dựa vào bờ vai của hắn, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi.

“Ngươi hỏi.” Hắn nhẹ giọng ứng.

“Vì sao ngươi sẽ nghĩ ở cùng ta?” Nàng mở mắt nhìn hắn. “Ngày đó ở trung tâm ô tô Triển Thụ gặp lại, ngươi vì sao muốn xem tư liệu của ta, lại vì sao tới tìm ta?”

“Bởi vì ta phát hiện ngươi hấp dẫn ta, ta không có cách nào quên tất cả của ngươi, cho nên thực tự nhiên lại đi tìm ngươi.” Hắn thản nhiên trả lời.

Sau ngày đó, bởi vì nàng bị tai nạn giao thông, hắn càng buông tay không được. Khi lại quay đầu, hắn cư nhiên đã như vậy thói quen ở bên cạnh nàng. Lúc này đây nàng không có buộc chặt hắn, hắn cũng rốt cuộc không nghĩ giãy thoát, không bao giờ nữa nghĩ rời đi. Chính hắn cũng cảm thấy kỳ diệu.

“Ta nghĩ đến ngươi rất nhanh hội rời đi, nghĩ đến ngươi phát giác ta cùng trước kia giống nhau không thú vị, sẽ ly khai, nhưng là ngươi…… Ta không hiểu.” Nàng hoang mang nhìn hắn.

“Ngươi hy vọng ta rời đi sao?” Hắn nghẹn hỏi, bỗng nhiên phát giác chính mình cư nhiên sợ hãi đáp án.

Nàng lắc lắc đầu. “Nhưng là sự tình không phải ta hy vọng như thế nào có thể như thế ấy. Năm đó ta cũng không hy vọng cùng ngươi tách ra, nhưng chúng ta vẫn là tách ra. Vì sao lúc này đây ngươi sẽ nghĩ lưu lại đâu?”

“Anh Phàm.” Hắn thân thủ đem nàng tựa vào ngực của mình. “Lại lần nữa nhìn thấy ngươi, ta nghĩ đến ngươi thay đổi rất nhiều. Anh Phàm này là như vậy dũng cảm mà ương ngạnh, cho dù gặp được khó khăn, cũng sẽ không dùng thời gian oán giận, mà là dùng rất nhiều phương thức khác nhau đi giải quyết. Ta nhìn thấy bản đồ chính ngươi vẽ, cùng với vì nhận thức đường đi mà cố gắng, làm cho ta thực cảm động. Nhưng là về sau ta hiểu được, không phải ngươi thực sự thay đổi nhiều như vậy, mà là ta trước kia cũng không từng lưu sự chú ý đến trên người ngươi, cho nên căn bản không có cơ hội hiểu biết chân chính ngươi.”

“Không, ta vẫn là sợ hãi, sợ hãi, lo lắng Khương Anh Phàm.” Nàng nói xong. “Ta còn như xưa yếu đuối, vẫn là sẽ nghĩ trốn tránh.” Nàng sợ ngày nào đó hắn thấy được mặt này của nàng, cũng sẽ đối nàng thất vọng.

“Ai không có nhược điểm? Ta cũng vậy có rất nhiều khuyết điểm, ngay cả ta đều biết được. Nếu ta không phải luôn tự xem mình là trung tâm, lúc trước sau khi cùng ngươi kết hôn nên hảo hảo quan tâm nhu cầu của ngươi, mà không phải đem ngươi ném ở nhà, bận rộn sự nghiệp của ta. Muốn nói ta không có sai, đó chính là nói dối.”

“Nhưng là ngươi vì ba ba ta mới cùng ta kết hôn, không phải xuất phát từ tự nguyện, cho nên ngươi không có nghĩa vụ muốn quan tâm ta, chiếu cố nhu cầu của ta, ngươi không có sai!” Nàng phản bác hắn.

“Bất luận như thế nào, ta thích chính là ngươi như vậy. Ta hiện tại nghĩ ở bên cạnh ngươi, không nghĩ rời đi, ngay cả ánh mắt cũng không nghĩ dời, loại này tâm tình ngươi hiểu không?” Hắn cúi đầu xem nàng.

Nàng nhìn tình cảm trong ánh mắt kia của hắn, nhìn đến không muốn rời xa kia, lòng của nàng ổn định lại.

“Biết, làm sao có thể không hiểu? Tâm tình ta đối với ngươi luôn luôn là như thế.” Nàng thân thủ vỗ về cằm của hắn.

“Anh Phàm!” Hắn lặng thanh kêu, cúi đầu hôn nàng.

Nàng thân thủ ôm lấy cổ của hắn, đón lấy nụ hôn thắm thiết của hắn.

Tay hắn đẩy ra drap giường, đem nàng phóng ngã vào trên giường, thân mình phủ trên nàng, cảm giác được chính mình mỗi một tấc đều cùng thân thể mềm mại của nàng va chạm vào nhau, thỏa mãn phát ra – thanh thở dài.

“Thực sự, thực sự không nghĩ đem tay của ta dời đi.” Hắn hôn nàng, kỹ càng hôn lên mặt nàng, trên cổ, mà tay hắn thực sự không ly khai nàng, dọc theo da thịt nóng bỏng dần dần vuốt ve.

Nàng nhịn không được khinh ngâm ra tiếng, dưới thân hắn mấp máy.

Tay hắn xuyên qua vạt áo ngủ của nàng, trực tiếp tiếp xúc đến nàng mềm mại da thịt, lúc hắn tìm được chỗ mẫn cảm trước ngực, hắn cùng với nàng đồng thời phát ra thở dài.

Da thịt cùng da thịt chạm nhau, miệng cùng miệng tương liên, hai người lòng tràn đầy quyến luyến, lòng tràn đầy ôn nhu phiêu tán ở trong không khí.

“Thác.” Nàng ở hắn dưới thân hô hấp càng lúc càng dồn dập.

Nhiệt độ theo bên ngoài cơ thể cháy lan tiến trong cơ thể, thật chặt tiếp xúc cũng từ nơi này lại đến nơi đó. Đến chưa xong, ai cũng phân không rõ bộ phận kia là thuộc loại chính mình, bộ phận kia là thuộc loại đối phương.

Hắn cùng với nàng thành một cái hoàn chỉnh.

(TT : Ngượng quá, edit đến đoạn này, chủ nhà hơi bối rối, nên cắt bớt vài chi tiết nha, * đỏ mặt * * chắc mọi người cũng hiểu mà *, do ta thật sự không thể nào edit chỗ này được, nên có gì mọi người thông cảm, tìm bản convert đọc bù chỗ này nha).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Phải Vợ Trước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook