Yêu Phải Vợ Trước

Chương 9

Trạm Thanh

26/06/2013

Sở Thác lái xe ở trên đường Đài Bắc chạy băng băng, trước mắt hắn luôn hiện lên đôi mắt bi thương kia, lúc nào cũng đau lòng hắn.

“ Ta cho tới bây giờ chưa nói phụ mẫu ta mất……”

“ Đúng, trọng điểm chính là cho tới bây giờ chưa nói.”

Hắn rốt cục đã hiểu chính mình làm cái gì, nhất thời hối hận như thủy triều trào lưu bao phủ hắn. Người là không thể hoàn toàn quên đi điều đã qua, đi qua hết thảy sớm muộn gì sẽ ảnh hưởng đến hiện tại của ngươi, không phải sao ???.

Khi hắn cưới nàng là căn cứ vào nghĩa khí bằng hữu, cũng căn cứ vào Khương Chấn tín nhiệm hắn, hồi báo ân tình của ông, nhưng hắn cũng không từng thật tình quan tâm Anh Phàm. Cho dù hắn lúc trước không yêu nàng, cũng nên dùng nhiều tâm tư một chút chiếu cố nàng. Khương Chấn đã đem nữ nhi duy nhất phó thác cho hắn, cũng là hy vọng hắn có thể làm cho nữ nhi của ông vui vẻ, làm cho nữ nhi của ông vượt qua đoạn thời gian cô độc mất đi người thân duy nhất. Nhưng là hắn chưa bao giờ từng quay đầu liếc nhìn nàng một cái.

Hắn có lẽ có cơ hội sớm một chút yêu nàng.

Nhưng hắn chỉ nguyện ý nhìn hắn muốn nhìn, bởi vì là xuất phát từ tính chất bắt buộc, hắn cố ý không nhìn đến thê tử trên danh nghĩa của hắn, không cho chính mình phí nhiều tâm lực đi chú ý nàng. Mà nay hắn hồi tưởng lại, thế nhưng không biết nàng là như thế nào vượt qua tháng ngày mất đi phụ thân kia.

Bởi vì hắn chưa bao giờ xem đó là một cuộc hôn nhân, cho nên hắn tuy rằng chuyển đến Khương gia sống, lại mỗi ngày tăng ca, ngay cả ngày nghỉ cũng không ở. Cho nên hắn chưa từng nghĩ đến giới thiệu mẫu thân chính mình cho nàng nhận thức, nhưng lại ngay cả nhắc tới cũng không từng nhắc tới qua, không thể trách nàng sẽ cho rằng cha mẹ cũng đều không tại thế.

Hắn có thể tưởng tượng khiếp sợ của nàng.

Theo khiếp sợ ngẫm lại, hẳn là tinh tường nhìn đến thái độ của hắn trong cuộc hôn nhân đã qua.

Hắn thương tổn nàng, trong lúc vô tình thương tổn, cũng là như vậy sâu.

“ Đáng giận !!! ” Hắn hắn đấm vào tay lái xe, đem chân ga đập mạnh, nhanh chóng hướng nhà nàng chạy tới.

Qua không bao lâu, hắn rốt cục đến căn hộ của nàng, nhưng là đi thang máy đến tầng lâu căn hộ, phát hiện bên trong không có thắp đèn, nhìn ra được là nàng còn chưa có về nhà.

Đứng ở trong bóng đêm, hắn chờ đợi, một mặt lại sợ hãi nàng ngay cả nhà cũng không trở lại. Nghĩ đến tâm mình đang sợ hãi, hắn rốt cục hiểu được, hắn không chỉ có là phi thường thích nàng, chỉ sợ là yêu nàng đã sâu đậm.

Không biết thời gian qua bao lâu, hắn ở ngoài cửa đi thong thả khoan thai, một bên phiền chán lấy ra điếu thuốc, lại phát hiện chính mình căn bản cai thuốc, ngay cả bật lửa cũng không có. Vì thế hắn chỉ có thể tức giận vặn gãy điếu thuốc, cái này ngay cả ngậm điếu thuốc không cũng không thể giải tỏa tâm trạng của hắn. Nếu lúc này trong tay hắn có bật lửa, chỉ sợ chính hắn sẽ phá giới hút thuốc.

“ Thế nào còn không trở về ??? ” Hắn lấy điện thoại di động bấm số của nàng, không bao lâu liền phát hiện nàng tắt điện thoại.

Hắn nắm đầu tóc ngắn của mình, phiền chán tưởng nhổ vài cái. Hắn phát hiện nếu nàng không nghĩ để ý hắn, hắn thật đúng là một chút biện pháp đều không có. Anh Phàm có thể hay không quyết tâm rời đi hắn ??? Tựa như lúc trước hắn không để ý nàng khóc kêu cũng muốn rời đi ???.

Rốt cục, trước khi bị ý nghĩ của mình hù dọa đến khủng hoảng, Anh Phàm đã trở lại.

“Anh Phàm.” Hắn bước ra khỏi bóng tối, ra tiếng kêu nàng.

Nàng ngẩn ra, chìa khóa trong tay cũng rớt.

Hắn khom người nhặt lên chìa khóa, giúp nàng mở cửa ra, sau đó đi theo nàng cùng nhau đi vào, hắn mở đèn lên.

Khuôn mặt tái nhợt của Anh Phàm lập tức ánh vào mi mắt của hắn.

“Anh Phàm, chúng ta nói chuyện.” Hắn yết hầu khô ráp nói.

Sắc mặt của nàng không phải rất đẹp mắt, nhìn ra được là vừa mới khóc, ánh mắt còn hơi hơi thũng. Trong lòng hắn một trận nhói đau, dang tay nghĩ sờ mặt nàng, nàng lại né tránh.

“ Ta hiện tại mệt quá, ngươi về nhà đi !!! ” Nàng đem túi xách trong tay để ở bên sofa, người cũng ngã vào sofa ngồi xuống.

“ Thực xin lỗi, ta cho tới bây giờ không nghĩ tới thương tổn ngươi……” Hắn không yên nhìn khuôn mặt mỏi mệt của nàng, thật muốn đem chính mình bóp chết. ( TL: được đó, em ủng hộ anh ><; TT : đáng đời chưa anh, tự làm tự chịu, biết thế lúc trước hành động cho tử tế vào đi, để giờ ân hận =.=”)

Nàng lắc lắc đầu. “ Không có gì đáng để xin lỗi, lúc trước ngươi cũng không phải tự nguyện cùng ta kết hôn, ta hiện tại lại trách ngươi không giới thiệu mẫu thân cho ta biết, đó là không đúng.”

Nàng ở một quán café đầu đường suy nghĩ lung tung, cũng luôn luôn nói với chính mình như vậy, nhưng là cái loại tư vị chua xót không được người xem vào mắt theo trong ký ức bừng tỉnh, nàng luôn luôn không quên được cảm giác kia.

Nàng từng truy đuổi thân ảnh của hắn lâu như vậy, thật vất vả buông tha cho. Khi gặp lại, nàng cỡ nào dễ dàng trở về đường cũ, nghĩ đến chính mình hôm nay chỉ chăm chú ngắm nhìn hắn trong giờ dạy của hắn, căn bản không chuyên tâm lên lớp, nàng liền cảm thấy một trận khổ sở.

Cái loại ánh mắt truy đuổi này quả thực thành bản năng của nàng, xâm nhập cốt nhục của nàng. Nhưng nàng cũng không thể nào lại quên cái loại không được để ý, tình huống khó xử này, cái loại cảm giác tràn ngập chua xót nhớ lại này. Cùng hắn gặp lại tới nay, nàng qua thật sự hạnh phúc, cơ hồ đã quên tịch mịch cùng cô đơn đã qua.

Nhưng là hôm nay, cảm giác nàng nghĩ quên đi này đã trở lại, từ từ phục sinh trong tâm trí nàng, cười nhạo nàng không biết lượng sức mình.

Nàng biết chính mình không nên như thế, nhưng là cái loại tâm tình phi thường phức tạp này, phức tạp đến nàng hiện tại không nghĩ đi đối mặt hắn.

“Anh Phàm, không cần như vậy. Ta thực sự thật xin lỗi, ta không nên đối với ngươi như vậy, lúc trước là ta không nên, là ta làm sai rồi.” Hắn vội vàng nói, rất sợ hãi nàng rời hắn càng ngày càng xa.

Hắn rất muốn cùng nàng nói hắn yêu nàng, nhưng là trước mắt hiển nhiên không phải là thời cơ tốt bày tỏ tình cảm.

Nàng lắc lắc đầu. “ Ta không nghĩ là ngươi sai, nhưng ta hiện tại không muốn nhìn đến ngươi.”

“Anh Phàm.” Hắn chần chờ kêu, thật muốn đi qua ôm lấy nàng, ngay cả đau xót của nàng đều muốn chính mình nhận lấy.

“ Ngươi trở về đi !!! ” Nàng mở cửa ra, đẩy hắn ra ngoài.

“Anh……” giãy giụa của hắn khi nhìn đến ánh mắt mệt mỏi của nàng thì dừng lại. “ Được rồi, ta đi về trước. Ngươi trước ngủ một giấc, ta ngày mai lại đến.” Hắn nói xong lại sợ nàng từ chối hắn lại đến, không cho nàng cơ hội nói chuyện liền lập tức rời đi.

Anh Phàm trừng mắt đóng lại cửa nhà, ngã ngồi trên sofa, sau đó cả người đều cuộn tròn lại như con tôm lớn nằm trên sofa, cảm giác nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, nhiễm lên da thịt lạnh lẽo.

Vì sao cảm giác lại khổ sở như vậy đâu ??? Thậm chí so với lúc trước khi nhận hắn không yêu nàng càng khổ sở !!! Là vì nàng rất chìm đắm bên trong hạnh phúc sao ??? Cho nên khi thực tế hiện ra, nàng mới có thể như thế không thể nhận sao ???

Lý trí của nàng biết không nên trách hắn, nhưng là cảm tình của nàng khi biết sự tồn tại của mẫu thân hắn là điều mà nàng cũng không biết, lòng nàng bị thương.

Hắn ngay từ đầu liền dự tính ly hôn thôi ???

Cho nên hắn đại khái cũng không có làm cho mẫu thân của hắn biết hắn từng cùng nàng kết hôn. Hôm nay nghe cách nói của mẫu thân hắn, tựa hồ cũng không biết giữa bọn họ từng có một cuộc hôn nhân. Với hắn mà nói, cùng nàng kết hôn chính là nhiệm vụ không thể không chấp hành mà thôi, một khi nhiệm vụ chấp hành xong, hắn liền bỏ đi, không hề quyến luyến. Cho nên nàng lúc ấy gọi hắn không cần đi, khi nàng nói không cần ly hôn, khẳng định là phi thường khó xử hắn.



Nàng quên không được bóng lưng rời đi kia của hắn, quên không được bước chân kiên định của hắn, quên không được tuyệt vọng trong lòng mình. Yêu một người sâu như vậy, đến cuối cùng phát hiện… thì ra là chính mình nhất sương tình nguyện, cái loại cảm giác này thật sự là tàn nhẫn.

Hắn hiện tại đối nàng cảm giác bất đồng, hắn tưởng nàng ở bên người hắn, lần này là hắn muốn kết hôn, nhưng là nàng lại không có dũng khí không chút do dự gật đầu.

Nàng vẫn là ba năm trước cái kia Khương Anh Phàm. Mỗ bộ phận nàng còn phi thường tinh tường cảm nhận được cái loại này cô đơn tịch mịch cảm. Nàng không biết hắn thích rốt cuộc là chân thật nàng, hay là hắn cho rằng nàng ??? Có thể hay không có một ngày tỉnh lại, hắn phát hiện chính mình kỳ thực lầm, hắn đối nàng kỳ thực chẳng phải chân chính cảm tình ???

Nàng rất sợ hãi.

Nàng tưởng đối với hắn phát giận, phát cáu, nhưng là nàng nhớ tới ba năm trước tình huống, bỗng nhiên không dám. Nàng có cái gì tư cách đâu ???.

Nằm ở trên sofa, nàng biết chính mình đêm nay sẽ không lên giường đi ngủ. Giường đơn tuy rằng cô đơn, một người nhập miên đúng là bình thường, nhưng là làm song nhân trên giường chỉ còn lại có nàng khi, cái loại cảm giác này chỉ sợ càng cô đơn đi !!!

Chính là nàng đã rất thói quen, muốn gì đó bình thường không thể như nguyện. Nàng muốn mẹ, nhưng mẹ rất sớm liền đã qua đời. Nàng muốn ba ba bồi nàng, nhưng ba ba vĩnh viễn đều đang vội, cuối cùng vẫn là đi rồi. Nàng muốn Sở Thác, nhưng là Sở Thác không cần nàng, hôn nhân duy trì nửa năm, cũng chỉ là bởi vì của nàng phụ thân.

Nàng không nên lại hy vọng được đến cái gì, bởi vì kia sẽ chỉ làm chính mình thống khổ mà thôi. Nàng cũng tưởng phải làm cái tiêu sái nhân, cho dù lúc hắn ngắn ngủi người yêu đều có thể vui vẻ, nhưng là nàng lại phát hiện chính mình trong khung vẫn là một Khương Anh Phàm yếu đuối.

Nàng muốn quên đi qua, nhưng đi qua một ít cảm giác cũng không buông tha nàng.

Nàng quá mệt mỏi, ngay cả nước mắt đều không chảy xuống. Nếu không có người ở bên cạnh giúp ngươi lau nước mắt, như vậy nước mắt chỉ gia tăng ưu phiền cùng sự ngớ ngẩn cho mình đi?

Nàng chỉ mong chính mình có thể dũng cảm một chút, lại dũng cảm một chút.

Ngày hôm sau đi làm, công tác nhiều đến không thể tưởng được, làm cho Anh Phàm tạm thời không cần suy nghĩ đến phiền não nữa. Nàng biết chính mình không thể quên Sở Thác, không thể tiêu sái cùng hắn nói lời chia tay, tránh khỏi tương lai càng thêm đau lòng. Nhưng là tạm thời nàng còn không muốn đi đối mặt vấn đề, cho nên ngay cả điện thoại di động đều khóa.

“ Anh Phàm, hợp đồng mới đã làm xong sao ??? Trước khi chúng ta đi du lịch, mọi dự án phải làm xong, chỉ còn hai ngày.” Lang Tiếu Vân gõ xao của nàng cái bàn, nhắc nhở nói.

“ Hai ngày mà thôi ??? Ngày kia sẽ đi sao ??? ” Anh Phàm kinh ngạc hỏi.

Tiếu Vân lại trợn trắng mắt. “ Thứ Tư xuất phát, ngày ba bốn năm sáu, vừa khéo năm ngày. Như vậy ngươi đã hiểu sao? Yên tâm, buổi tối hai ngày này khẳng định có người cùng ngươi tăng ca.”

“ Nha, ta đây đem hợp đồng mới đêm nay làm xong, ngày mai buổi sáng nhất định giao cho ngươi.” Anh Phàm tính toán, biết chính mình đêm nay không thể không tăng ca.

Hơn nữa hôm nay không làm xong không được, nàng còn phải cho Tiếu Vân một chút thời gian thuyết minh kết quả cho khách hàng, không thể đem báo cáo phân tích thị trường trực tiếp quăng cho khách hàng, kêu khách hàng tự mình xem đi ???.

“ Ngươi thực sự có thể chứ ??? Ta xem cái này ít nhất cũng phải làm đến mười giờ.” Tiếu Vân thân đầu lại đây xem của nàng tiến độ. “ Ngươi hôm nay tinh thần giống như rất kém cỏi, chống đỡ đi xuống sao ??? ”.

“Ân, ta ngày hôm qua không ngủ được.” Anh Phàm nhu nhu ánh mắt, che giấu chính mình mệt mỏi. Hôm nay buổi sáng nàng vẫn là chườm túi nóng, khiến cho mắt bớt phù thũng đâu.

“ Gọi Sở tiên sinh nhà người kiềm chế một chút, ngươi cũng là phải đi làm. Vẫn là nghĩ đến có năm sáu ngày không thấy được người, liền chịu không được ly biệt ??? ” Tiếu Vân ái muội đẩy nàng một chút.

Anh Phàm mặt lúng túng không nói lời nào. Tiếu Vân không biết Sở Thác ngày hôm qua căn bản không ở cùng nàng, theo hắn cùng nàng sống chung đến nay, đây là lần đầu tiên.

Hoàn hảo Tiểu Ngô từ bên ngoài mang theo một túi lớn đồ ăn, giải vây cho nàng.

“ Các vị, bên này có một chút lương thực, người muốn tăng ca chính mình động thủ nha !!! ” Tiểu Ngô hô.

Nhóm đồng sự nghe thế liền hoan hô một tiếng, cơ hồ toàn chạy tới đầu nhập vào đống đồ ăn, Anh Phàm vẫn như cũ ngồi trên ghế, cũng không có khẩu vị gì, chính là Tiểu Ngô lại hướng nàng kêu: “ Đúng rồi, Anh Phàm, có người ở dưới lầu chờ ngươi, ngươi chạy nhanh đi xuống.”

Anh Phàm cứng đờ, ngưng thanh hỏi: “Ai ??? ”

“ Chính là tiên sinh mũ bảo hiểm a, chẳng lẽ ngươi còn có tình yêu khác ??? ” Tiểu Ngô nhún nhún vai, truyền đạt thông báo rồi quay trở lại chỗ làm việc.

Anh Phàm chần chờ, rất muốn kêu Tiểu Ngô đuổi Sở Thác đi, nhưng là Sở Thác từ Tiểu Ngô đã biết nàng ở tại công ty, nàng lại không đi xuống, hắn có thể hay không chạy đi lên ???

Tiếu Vân tựa hồ phát hiện do dự của nàng, nhìn nàng một cái. “ Không muốn gặp thì tìm người xuống bên dưới đuổi hắn đi.”

Anh Phàm cau mày, lắc lắc đầu. “ Lang tỉ, ta đi xuống một chuyến, đợi chút sẽ về đến đem công tác làm xong.”

Tiếu Vân chưa nói cái gì, Anh Phàm liền đứng dậy đi hướng thang máy, không bao lâu nàng đã đi xuống đại môn của công ty. Quả nhiên xa xa liền nhìn đến thân ảnh nôn nóng của Sở Thác, hắn ở trước cửa đi qua đi lại, cùng bộ dáng tiêu sái ngày thường của hắn khác xa nhau.

Nàng nhìn thân ảnh của hắn ngẩn người, cảm xúc vạn phần phức tạp. Cho dù là đối bóng lưng của hắn, nàng đều như thế quyến luyến, như vậy nàng làm sao có thể chịu được mất đi hắn ??? Chẳng lẽ thực sự đáp ứng đề nghị của hắn, cùng hắn kết hôn sao ??? Nàng có thể như vậy không hề băn khoăn lại lần nữa bước vào hôn nhân sao ??? Nàng không đủ sức lại một lần nữa mất đi hắn rồi…

Đang lúc nàng lo lắng có nên hay không kêu hắn, hắn xoay người nhìn đến nàng.

“Anh Phàm !!!” Hắn cất bước tiến lên, vẻ mặt lo lắng khó nén. “ Thế nào không mở di động ??? Ta gọi cả một ngày, vốn muốn gọi đến công ty của ngươi, sợ quấy rầy đến công tác của ngươi……”

“ Sao ngươi lại tới đây ??? ” Nàng không biết cảm giác chính mình, nhìn đến hắn nàng thật cao hứng, nhưng lại có chút không muốn đối mặt với hắn.

“Anh Phàm, Anh Phàm……” Hắn nhìn chằm chằm nàng, sau đó liên tục thấp giọng gọi tên của nàng, rốt cục chịu không được cất bước về phía trước, đem nàng kéo vào trong lòng. “Không cần thương tâm, không cần theo ta tức giận, ta đêm qua ngay cả ngủ cũng không ngủ được, ta nhanh điên rồi……”

Nàng không có giãy dụa, cũng không có ôm lại hắn, chính là tựa vào trong lòng của hắn, chậm rãi nhắm mắt, dường như nghỉ ngơi, quên đi đêm qua cô đơn cùng tịch mịch.

“ Ta…… Chính là cần một chút thời gian.” Nàng khô ráp nói,

“ Ta cho ngươi thời gian, nhưng là ngàn vạn đừng nghĩ phải rời khỏi ta.” Hắn buộc chặt cánh tay. “ Ta thực không nghĩ rời đi, đáng giận !!! Đáp ứng ta, chờ ta trở lại, xin ngươi phải chờ ta trở về.”

“ Ngươi muốn đi đâu ??? ” Nàng đẩy ra hắn, hoang mang nhìn hắn,

“ Ta phải đi Los Angeles, vấn đề độc quyền của công ty xảy ra chút vấn đề, ta phải tự mình đi qua xử lý. Nhanh thì hai, ba ngày, chậm thì có thể lâu hơn một chút. Ngươi không cầm tắt di động, để cho ta tìm được ngươi, được không ??? ” Hắn thực sợ hãi sau khi trở về phát hiện nàng đã chạy mất người. Tuy rằng biết chính mình sợ hãi có chút buồn cười, nhưng hắn thật sự thừa nhận không nổi kết cục đó.

Đột nhiên nghe được tin tức hắn phải rời khỏi, nàng cũng bắt đầu cảm thấy không nỡ, còn chưa có tách ra mà đã bắt đầu tưởng niệm! Nếu sớm biết rằng là như thế này, ngày hôm qua có phải hay không không nên đuổi hắn đi?

“ Ân, ta sẽ mở di động. Chính ngươi cẩn thận một chút, hiện tại phải lập tức đi sân bay sao ??? ” Nàng mấp máy miệng, liễm đi mặt mày không đành lòng. Nàng không nghĩ lúc này ràng buộc hắn, làm cho tâm tình hắn còn có gánh nặng.

“ Đúng vậy, bởi vì thời gian cấp bách, ta chỉ có thể trực tiếp lại đây tìm ngươi. Chờ ta trở lại, chúng ta mới từ từ nói chuyện, được không ??? ” Hắn nắm lấy tay nàng, chậm chạp không nghĩ buông ra.



“ Ân, ngươi không cần quan tâm ta, ta có thể chiếu cố chính mình. Không phải đang gấp rút sao ??? Ngươi vẫn là đi mau, bằng không không kịp lên máy bay.” Nàng thúc giục hắn, nhưng trong mắt hiện lên tia không đành lòng khó giấu.

Hắn cúi đầu hôn nàng, tiếc nuối không đành buông ra nàng, sau đó mới xoay người lên chiếc xe hơi màu đen đang chờ bên đường.

Xe nhanh chóng ly khai, nàng nhìn bóng xe rời đi, đáy lòng đã bắt đầu nhớ hắn.

Sở Thác đi nước Mĩ, mỗi ngày đều sẽ gọi một cuộc điện thoại cho nàng, nhưng nàng phát giác chính mình thật sự rất nhớ, rất nhớ hắn. Sớm biết rằng hắn phải đi, ngày đó sẽ không cùng hắn giận dỗi.

Liên tiếp hai cái buổi tối, nàng đều bận rộn chuyện của công ty, tăng ca đến khuya. Ngày thứ ba, cũng chính là thứ Tư, toàn bộ nhân viên trong công ty tự lái xe, bắt đầu chuyến du lịch năm ngày. Mà Anh Phàm dọc theo đường đi cũng không nói gì nhiều, mọi người cho rằng nàng tăng ca mệt muốn chết rồi, kỳ thực nàng là đang nhớ đến Sở Thác.

“Anh Phàm, ăn một chút gì đi, ngươi đã đủ gầy, đừng giảm béo.” Đồng sự mở chuyện.

Hiện tại một đám người đang ở bờ biển cát vàng nướng thịt, có người đang chơi đùa sóng biển. Công ty bọn họ du lịch thật thoải mái, có người chuẩn bị xe, có hành trình dự định, nhưng là đi một chút thì ngừng, muốn chơi liền chơi, muốn đi thì đi. Anh Phàm đem chiếc xe mới mua của mình làm phương tiện giao thông, nhưng là lấy tinh thần an toàn là trên hết, nàng không có tự mình lái xe.

“ Cám ơn.” Anh Phàm tiếp nhận đồng nghiệp đưa đến một xâu thịt nướng, khẽ cắn một ngụm.

“ Uy, các ngươi ai mang theo di động ??? Cho ta mượn gọi một cuộc điện thoại.” Hai chân đang ngâm trong nước, tiểu Ngô hướng mọi người ở trên bờ cát hô.

Rất nhiều người đều lắc lắc đầu, người chơi với nước khẳng định cũng chưa mang, nhưng những người đang phụ trách nướng thịt cũng không để ý Tiểu Ngô. Anh Phàm đành đi đến phía trước, xuất ra di động của mình.

“ Ta cho ngươi mượn đi !!! ” Nàng chân trần, bước từng bước đi qua, đứng trên cạn đưa di động cho tiểu Ngô.

“ Cảm ơn !!! ” Tiểu Ngô cảm kích hướng nàng nháy mắt mấy cái. “ Chờ một chút, ta lập tức trả lại ngay.”

Vì thế Anh Phàm đứng ở trong nước, ăn thịt nướng, chờ hắn. Tiểu Ngô quả nhiên nói nói mấy câu liền cúp máy.

“ Trả lại cho ngươi, cảm ơn !!! ” Hắn đưa di động ra.

“ Chờ một chút……” Anh Phàm vốn muốn đưa tay cầm lại, lại nhìn đến tay mình dính tương cà, nàng xoay người dùng nước biển rửa tay, còn chưa đứng dậy, liền nhìn đến di động từ trong tay Tiểu Ngô rơi xuống biển.

“A !!! ” Tiểu Ngô giống một con tôm nhảy, ở chỗ cạn nhảy tới nhảy lui. “ Ta nghĩ đến ngươi đưa tay bắt lấy, làm sao bây giờ ??? Xong đời !!!”.

Hai người vội vội vàng vàng ở trong nước tìm di động, đương nhiên di động đã bị nước vào, ngay cả mở máy cũng không được.

“ Ngu ngốc Tiểu Ngô, ngươi muốn gọi điện thoại thì không thể đi lên bờ sao ??? Ngươi xem ngươi, đem di động của Anh Phàm làm hỏng rồi.” Tiếu Vân trừng liếc mắt Tiểu Ngô một cái.

“ Này…… Thực xin lỗi thôi! Bởi vì quá nóng, ta không nỡ rời khỏi nước biển.” Tiểu Ngô lắc lắc một tấm mặt, tràn ngập xin lỗi chuyển hướng Anh Phàm. “Anh Phàm, ta sẽ mua cái khác đền cho ngươi, thực xin lỗi.”

Anh Phàm lắc lắc đầu. “Ta cũng không đúng, nếu ta không khom người rửa tay, cũng sẽ không như vậy. Chính là hiện tại di động hỏng rồi, trên đường không biết có hay không cửa hàng điện thoại, có thể mua một cái khác.”

Sở Thác mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho nàng, nếu nàng không có di động, như thế nào tiếp điện thoại của hắn ??? Nhưng, nàng đã đem số di động của hắn quên mất, chỉ chép vào điện thoại lại không chép vào sim máy, nếu có mượn điện thoại của đồng nghiệp cũng không thể gọi cho hắn. Đương nhiên nàng có thể mượn di động người khác, chờ Sở Thác gọi cho nàng, nhưng là không thể cả ngày cầm di động của người khác dùng, chỉ vì chờ một cuộc điện thoại không biết khi nào thì gọi có vẻ không được đi.

Mà di động này đã ngâm nước biển, chỉ sợ là không có khả năng dùng lại được.

“Anh Phàm, đừng để ý đến hắn, cho hắn bồi thường đi, Tiểu Ngô vốn là quá sơ ý.” Tiếu Vân lên tiếng.

“ Không sao !!! ” Anh Phàm không nghĩ mọi người mất hứng, nhìn Tiểu Ngô cười cười. “ Chúng ta đến ăn thịt nướng đi !!!”

Nàng cũng không muốn cho tiểu Ngô bồi thường di động cho nàng, nàng biết tiền lương của Tiểu Ngô cũng không nhiều lắm, mà điện thoại của nàng trị giá ít nhất cũng một vạn đồng đi, nếu đền di động cho nàng, tháng này hắn chỉ sợ hội sống thực vất vả. Tiền đối nàng mà nói không phải chuyện khó khăn, hiện tại chỉ là không thể nhận được điện thoại của Sở Thác nên có vẻ ảo não.

Nàng đến bây giờ cũng chưa cùng Sở Thác nói chuyện nàng cùng đồng nghiệp đi du lịch, ngày đó nàng vốn muốn nói, kết quả không biết bị đề tài gì chuyển hướng, tắt điện thoại xong mới nhớ là quên nói. Nguyên bản cũng nghĩ đến gọi lại, nhưng nàng cảm giác hắn bề bộn nhiều việc, cuối cùng vẫn là không gọi. Dù sao, đến khi hắn trở về Đài Loan, nàng chắc cũng đã về Đài Bắc. Ngày hôm qua Sở Thác nói hắn cần hơn ba ngày nữa mới trở về, mà bọn họ thì ngày kia sẽ trở về Đài Bắc.

Dù vậy, Tiểu Ngô vẫn là bị những người khác mắng đến không thể ngẩng đầu lên nữa.

Chuyến du lịch tiếp tục, nhưng là dọc theo đường đi này cũng chưa nhìn đến nơi có thể mua di động. Nguyên bản những người khác muốn vì nàng vòng vào nội thành đi tìm, lại bị nàng ngăn trở.

“ Dù sao chúng ta ngày mai sẽ tới Khẩn Đinh, bên kia thực náo nhiệt, khẳng định sẽ mua được, mọi người không cần lo lắng, một, hai ngày không di động cũng sẽ không như thế nào.” Anh Phàm cười cười nói.

Tiếu Vân vụng trộm đẩy nàng một chút. “ Sớm biết như thế, ngươi hẳn là cùng hắn đi nước Mĩ mới đúng, hiện tại cũng không cần nóng ruột nóng gan như vậy.”

Anh Phàm đỏ mặt, ảo não đẩy trở về. “ Ta cùng hắn đi nước Mĩ làm gì ??? Đây là kỳ nghỉ du lịch của ngành chúng ta, là phúc lợi của ta nha.”

“ Được rồi, xem ra kỳ nghỉ sang năm của ngành chúng ta phải hỏi trước lịch làm của Sở tiên sinh.” Tiếu Vân thần bí nói.

“ Vì sao ???” Anh Phàm hỏi.

“ Làm cho hắn tham gia a, để ngươi khỏi tiếp tục thất hồn lạc phách.” Tiếu Vân chế nhạo.

“ Ta nào có thất hồn lạc phách ??? Ta rất tốt.” Anh Phàm rụt bả vai. “ Đúng rồi, lần trước cá cược thua, đêm nay mời đi, muốn ăn cái gì ??? Đại tiệc hải sản ??? ”.

“ Hảo, liền ăn đại tiệc hải sản, ăn hết tiền của ngươi luôn.” Tiếu Vân đắc ý nói. “ Dù sao ngươi ngươi cứ đi đòi tiền của hắn lại, chính hắn hại ngươi thua.”

Nói đến đây, Anh Phàm đã nghĩ đến bữa tối đó, Sở Thác nói muốn cùng nàng cả đời. Đột nhiên, nàng rất nhớ hắn.

Mấy ngày nay nàng thường ở trong xe ngẩn người, suy nghĩ một lần những gì hai người đã từng trải qua, nàng cũng dần dần nhận rõ tình cảm của chính mình.

Kỳ thực nói trắng ra nàng chính là cảm thấy bị thương, cảm thấy khó chịu đi !!!

Hắn trước kia đối đãi cùng hắn kết hôn, Anh Phàm, không tốt, xử lý không đủ thích đáng, ngay cả kết hôn cũng không thông báo cho mẫu thân của mình biết, nên tức giận hẳn là không phải nàng, mà là mẫu thân của hắn mới đúng.

Từ sau khi gặp lại, hắn đối với nàng chưa từng có lãnh đạm hoặc bỏ mặt, cả quá trình gặp lại hắn luôn kiên nhẫn cùng nàng đến với nhau, cho dù là ngay từ đầu, thời điểm nàng còn kháng cự hắn. Nàng có thể cảm giác được hắn thay đổi, cũng có thể cảm giác được hắn đối nàng không muốn xa rời. Cho dù hắn còn chưa có yêu nàng, không có giống nàng thương hắn nhiều như vậy, như vậy về sau hắn cũng sẽ làm được như thế.

Cho nên nàng cần gì vì sự tình trong quá khứ mà tra tấn chính mình, làm cho chính mình nhớ lại những ngày đau khổ kia làm gì? Chuyện đã qua thì cho nó qua, hiện tại cũng không giống như ba năm trước. Nàng biết chính mình không thể từ bỏ hắn, đã thế thì cần gì làm khó lẫn nhau?

Nàng quyết định chờ Sở Thác trở về, nàng sẽ nói với hắn, nếu hắn không hối hận, nàng nguyện ý lại cùng hắn kết hôn một lần nữa. Dù sao không phải mỗi người đều lại có một lần nhân duyên nữa, nàng nguyện ý quý trọng sự an bài của ông trời, để đoạn tình cảm này có một kết thúc tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Phải Vợ Trước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook