Chương 17:
Nãi Du Chưng Tô
02/03/2024
Không phải là Tuy Tuy chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khát tình của Lý Trọng Tuấn.
Thiếu niên lang tinh lực sung mãn, lại vừa đúng độ tuổi ham thích chuyện ấy. Hơn nữa, Tuy Tuy còn từng luyện hát hí kịch, tiếng nói thanh thúy như tiếng chim, nàng làm chàng hứng lên dễ như trở bàn tay. Nếu chàng không có bất cứ phản ứng nào thì đúng là nên uống ít máu nai để bồi bổ.
Nàng cũng loáng thoáng biết chỗ ấy của Lý Trọng Tuấn to hơn người bình thường một chút, nhưng thứ ở trước mắt này… Hiển nhiên không được bình thường lắm.
Cái chày dựng đứng vừa nặng vừa dài nọ hùng dũng oai vệ dí sát vào bụng, làm lớp y phục lụa mỏng bên trong căng phồng lên. Mặt khác, đầu tròn cỡ lớn cũng ra sức húc, ngoi đầu lên trên.
Cứng rắn như tượng đồng tượng sắt.
Tuy Tuy vừa cảm thấy mắt như sắp bị chọc mù, vừa cảm thấy không kiểm soát được lòng tò mò. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lặng lẽ lấy ngón tay chọc một cái.
Hay thật, không chỉ giống sắt.
Mà còn như que hàn cháy đỏ.
Nàng chọc không mạnh tay, nhưng vẫn làm Lý Trọng Tuấn bừng tỉnh. Khi nàng không kịp phản ứng, tay đã bị chàng giữ chặt.
“Điện hạ ta sai rồi, ta sai rồi…”
Nơi đây nguy hiểm đáng sợ quá, nàng vẫn nên cẩn thận thì hơn. Bị bắt tại trận, Tuy Tuy lập tức chân thành nhận sai. Nhưng Lý Trọng Tuấn vẫn hất văng nàng ra, lực đẩy mạnh đến nỗi suýt thì làm nàng té ngã.
Chàng chống tay ngồi dậy, cau mày dựa vào tay vịn, đưa một tay xoa huyệt thái dương. Chàng đưa mắt liếc nàng, vẻ u ám tối đen tràn ngập trong mắt như sắp tràn ra ngoài đến nơi.
Chàng nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đi ra ngoài cho ta.”
Tuy Tuy như được đại xá: “Vâng!”
Trước giờ nàng vẫn luôn giỏi nhìn mặt đoán ý. Thấy Lý Trọng Tuấn lên cơn điên, nàng vội vàng bôi dầu vào lòng bàn chân, xách váy chuồn lẹ. Mới bước xuống cầu thang, nàng đã thấy Hạ Nương đứng dưới tàng cây quế cản đường.
Tuy Tuy vội vàng phanh lại, giải thích: “Không phải ta muốn tới đây, mà là bọn họ cứ khăng khăng ép ta tới. Ta chỉ liếc nhìn điện hạ một cái chứ chưa làm gì hết. Thật mà, không tin tẩu tử đến hỏi điện hạ mà xem!”
Vừa nghe vậy, Hạ Nương lập tức sốt ruột: “Sao ngươi lại không làm gì!”
“…?”
“Giờ người điện hạ đang nóng như thiêu đốt, không thể không giải tỏa, nếu không ai gọi ngươi tới làm gì?”
Lúc này, Tuy Tuy mới phản ứng kịp. Thì ra cách chữa bệnh mà họ nói là như thế.
Cuối cùng bí ẩn đã được giải đáp, Hạ Nương kéo Tuy Tuy, ra sức đẩy nàng vào trong phòng: “Ả điếm này, ngày trước muốn cản ngươi cũng không cản được. Hôm nay cần dùng thì ngươi lại làm kiêu là thế nào! Không phải đây là sở trường của ngươi à, còn không đi vào cho ta!”
“Hạ Nương… Bà nghe ta nói đã. Hạ Nương à, điện hạ đã đuổi ta ra rồi, đừng đi nữa mà, Hạ Nương…”
Hạ Nương đẩy nàng vào. Sau khi buông màn trong phòng xuống, bà ta xoay người cốc đầu hai tỳ nữ nghe lén, mắng: “Còn không đi ra ngoài nhanh lên! Ai trong hai ngươi còn dám xem nữa là ta nhốt cả người đó vào trong đấy.”
Hai tỳ nữ vội vàng trốn ra cửa tây, nhỏ giọng hi hi ha ha nói: “Chẳng trách trước đó Tuy cô nương lại hô hoán như thế, thì ra là điện hạ… Hì hì hì.”
“Đúng đấy, thảo nào ông bà ta có câu hàng họ của mấy nam tử sống mũi cao dọa người lắm, hôm nay ta được mở mang tầm mắt rồi.”
“Hôm nay ai trực đêm đấy? Thức chờ đi, không biết còn phải bê nước mấy lần nữa, đêm nay khỏi ngủ luôn.”
Tuy Tuy vốn đứng ở cạnh cửa tây. Nghe thấy lời này, nàng lại yên lặng dịch sang phía đông. Thấy nàng thoắt ẩn thoắt hiện, Lý Trọng Tuấn ngẩng đầu hậm hực nói: “Sao nàng còn ở đây?”
Nàng nhỏ giọng thanh minh: “Hạ Nương đẩy ta vào.”
Gian nhà giữa quá lớn, Tuy Tuy sợ chàng không nghe thấy, bèn bước lên trước hai bước, song lại bị chàng trách cứ: “Đừng tới đây!”
Tuy Tuy không dám động đậy. Nàng đứng một lúc, lại nhỏ giọng hỏi Lý Trọng Tuấn liệu mình có được ngủ qua đêm gần lò huân hương của chàng được không.
Lý Trọng Tuấn mặc kệ nàng.
Chàng vẫn luôn nhắm mắt, dựa người vào tay vịn, nhíu mày, cắn chặt răng. Tuy Tuy có thể phát hiện chàng đang dốc hết sức để kìm nén cơn khô nóng trong cơ thể.
Thiếu niên lang tinh lực sung mãn, lại vừa đúng độ tuổi ham thích chuyện ấy. Hơn nữa, Tuy Tuy còn từng luyện hát hí kịch, tiếng nói thanh thúy như tiếng chim, nàng làm chàng hứng lên dễ như trở bàn tay. Nếu chàng không có bất cứ phản ứng nào thì đúng là nên uống ít máu nai để bồi bổ.
Nàng cũng loáng thoáng biết chỗ ấy của Lý Trọng Tuấn to hơn người bình thường một chút, nhưng thứ ở trước mắt này… Hiển nhiên không được bình thường lắm.
Cái chày dựng đứng vừa nặng vừa dài nọ hùng dũng oai vệ dí sát vào bụng, làm lớp y phục lụa mỏng bên trong căng phồng lên. Mặt khác, đầu tròn cỡ lớn cũng ra sức húc, ngoi đầu lên trên.
Cứng rắn như tượng đồng tượng sắt.
Tuy Tuy vừa cảm thấy mắt như sắp bị chọc mù, vừa cảm thấy không kiểm soát được lòng tò mò. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lặng lẽ lấy ngón tay chọc một cái.
Hay thật, không chỉ giống sắt.
Mà còn như que hàn cháy đỏ.
Nàng chọc không mạnh tay, nhưng vẫn làm Lý Trọng Tuấn bừng tỉnh. Khi nàng không kịp phản ứng, tay đã bị chàng giữ chặt.
“Điện hạ ta sai rồi, ta sai rồi…”
Nơi đây nguy hiểm đáng sợ quá, nàng vẫn nên cẩn thận thì hơn. Bị bắt tại trận, Tuy Tuy lập tức chân thành nhận sai. Nhưng Lý Trọng Tuấn vẫn hất văng nàng ra, lực đẩy mạnh đến nỗi suýt thì làm nàng té ngã.
Chàng chống tay ngồi dậy, cau mày dựa vào tay vịn, đưa một tay xoa huyệt thái dương. Chàng đưa mắt liếc nàng, vẻ u ám tối đen tràn ngập trong mắt như sắp tràn ra ngoài đến nơi.
Chàng nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đi ra ngoài cho ta.”
Tuy Tuy như được đại xá: “Vâng!”
Trước giờ nàng vẫn luôn giỏi nhìn mặt đoán ý. Thấy Lý Trọng Tuấn lên cơn điên, nàng vội vàng bôi dầu vào lòng bàn chân, xách váy chuồn lẹ. Mới bước xuống cầu thang, nàng đã thấy Hạ Nương đứng dưới tàng cây quế cản đường.
Tuy Tuy vội vàng phanh lại, giải thích: “Không phải ta muốn tới đây, mà là bọn họ cứ khăng khăng ép ta tới. Ta chỉ liếc nhìn điện hạ một cái chứ chưa làm gì hết. Thật mà, không tin tẩu tử đến hỏi điện hạ mà xem!”
Vừa nghe vậy, Hạ Nương lập tức sốt ruột: “Sao ngươi lại không làm gì!”
“…?”
“Giờ người điện hạ đang nóng như thiêu đốt, không thể không giải tỏa, nếu không ai gọi ngươi tới làm gì?”
Lúc này, Tuy Tuy mới phản ứng kịp. Thì ra cách chữa bệnh mà họ nói là như thế.
Cuối cùng bí ẩn đã được giải đáp, Hạ Nương kéo Tuy Tuy, ra sức đẩy nàng vào trong phòng: “Ả điếm này, ngày trước muốn cản ngươi cũng không cản được. Hôm nay cần dùng thì ngươi lại làm kiêu là thế nào! Không phải đây là sở trường của ngươi à, còn không đi vào cho ta!”
“Hạ Nương… Bà nghe ta nói đã. Hạ Nương à, điện hạ đã đuổi ta ra rồi, đừng đi nữa mà, Hạ Nương…”
Hạ Nương đẩy nàng vào. Sau khi buông màn trong phòng xuống, bà ta xoay người cốc đầu hai tỳ nữ nghe lén, mắng: “Còn không đi ra ngoài nhanh lên! Ai trong hai ngươi còn dám xem nữa là ta nhốt cả người đó vào trong đấy.”
Hai tỳ nữ vội vàng trốn ra cửa tây, nhỏ giọng hi hi ha ha nói: “Chẳng trách trước đó Tuy cô nương lại hô hoán như thế, thì ra là điện hạ… Hì hì hì.”
“Đúng đấy, thảo nào ông bà ta có câu hàng họ của mấy nam tử sống mũi cao dọa người lắm, hôm nay ta được mở mang tầm mắt rồi.”
“Hôm nay ai trực đêm đấy? Thức chờ đi, không biết còn phải bê nước mấy lần nữa, đêm nay khỏi ngủ luôn.”
Tuy Tuy vốn đứng ở cạnh cửa tây. Nghe thấy lời này, nàng lại yên lặng dịch sang phía đông. Thấy nàng thoắt ẩn thoắt hiện, Lý Trọng Tuấn ngẩng đầu hậm hực nói: “Sao nàng còn ở đây?”
Nàng nhỏ giọng thanh minh: “Hạ Nương đẩy ta vào.”
Gian nhà giữa quá lớn, Tuy Tuy sợ chàng không nghe thấy, bèn bước lên trước hai bước, song lại bị chàng trách cứ: “Đừng tới đây!”
Tuy Tuy không dám động đậy. Nàng đứng một lúc, lại nhỏ giọng hỏi Lý Trọng Tuấn liệu mình có được ngủ qua đêm gần lò huân hương của chàng được không.
Lý Trọng Tuấn mặc kệ nàng.
Chàng vẫn luôn nhắm mắt, dựa người vào tay vịn, nhíu mày, cắn chặt răng. Tuy Tuy có thể phát hiện chàng đang dốc hết sức để kìm nén cơn khô nóng trong cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.