Chương 1:
Nãi Du Chưng Tô
25/02/2024
Thái tử Đông cung tự sát rồi.
Lúc tin tức truyền đến phủ Ngụy Vương ở Lương Châu, Ngụy Vương Lý Trọng Tuấn đang ở trên giường của sủng cơ Tuy Tuy.
Sứ giả đưa tin đang bẩm báo ở bên ngoài rèm giường.
"Thái tử điện hạ chết vào giờ Hợi ngày mười ba tháng chín."
Tuy Tuy ở trong rèm cười khanh khách: "Đừng, điện hạ, ôi... Điện hạ!"
Sứ giả tiếp tục kiên trì: "Ở Đông cung, điện Lệ Chính."
"Ôi chao, thiếp thân không dám nữa đâu... Điện hạ tha cho ta đi, cẩn thận người khác nghe thấy!"
Sứ giả cắn chặt răng: "Bệ hạ đau lòng vì mất con, buồn bã không thôi, đội mũ quan lên triều, truy phong Thái tử, ban hiệu Trinh Hiền."
"Ui cha cha, không được rồi, quá, quá sâu rồi..."
Sứ giả xuất thân nho sinh, kìm nén đến nỗi mặt đỏ bừng, sau khi thông báo một cách khô khan xong thì không nói thêm được lời nào khác nữa, khiến cho Tuy Tuy càng kêu càng sung sướng.
Trời đã tối, trong phòng chỉ đốt hai ngọn đèn sa, ở chỗ sâu trong căn phòng không khí nặng nề kia có một chiếc giường sơn đen cửa mạ vàng, rèm lụa mờ đục đỏ chót, cơ thể đầy đặn trắng nõn của nữ nhân che giấu ở bên trong, lên xuống chập trùng, như ẩn như hiện.
Thảo nào nương di Tây Bắc nổi danh lẳng lơ dũng mãnh, quả nhiên danh bất hư truyền.
Sứ giả lửa nóng bùng lên, hai mắt liếc đến một chỗ, máu mũi đã sắp nhỏ xuống: "Điện hạ."
Lý Trọng Tuấn không để ý đến hắn ta, chỉ mải chơi đùa với Tuy Tuy, sứ giả lại khẽ gọi hai tiếng, nữ nhân không nghe nổi nữa, xoa bả vai chàng nói:
"Này, có người ở bên ngoài đấy, ôi chao! Điện, điện hạ! Đây là chuyện lớn, hay là, hay là đuổi sứ giả đại nhân đi trước đi!"
"Vật nhỏ, nàng chờ đó." Lý Trọng Tuấn lười biếng cười nhạo một tiếng, vỗ bốp một cái, cũng không biết vỗ vào đâu, khiến cho Tuy Tuy lại cười một trận yêu kiều.
Lúc này chàng mới nói với người bên ngoài rèm: "Được rồi, bản vương biết rồi, làm phiền trưởng quan đã đi một chuyến ngàn dặm xa xôi." Sau đó cất giọng gọi quan quản sự trong phủ đến tiễn người.
Quản sự Cao Lãng đi vào, đã nhìn quen cảnh tượng phóng túng như vậy, vội vàng mời sứ giả ra ngoài đi vòng đến dưới cây cột ở hành lang phía tây, đuổi tiểu tử xách đèn đi, nắm lấy tay áo của người đưa tin, nhét mấy tờ ngân phiếu từ trong lòng bàn tay sang.
"Đại nhân vất vả rồi." Cao Lãng cụp mắt nhíu mày, mở miệng cầu xin với vẻ khó xử: "Điện hạ của chúng ta ấy à, trước giờ luôn như vậy, sứ giả đại nhân cũng biết mà, ở trước mặt bệ hạ, mong rằng đại nhân giữ lại chút thể diện.
Sứ giả đưa tin tỏ vẻ khó xử, cũng thở dài một tiếng.
"Phủ quan làm vậy chẳng phải là làm khó hạ quan hay sao!"
Người đời đều biết Ngụy Vương phóng đãng, lão tử của chàng chính là người đầu tiên không quan tâm đến tám ngàn dặm gia quốc của ông ta, hoàn cảnh tốt ở đâu chẳng có, thế mà lại phong nhi tử ở nơi Lương Châu gió Tây gãy cánh, quả thật là trò cười.
Ngụy Vương cũng không phụ kỳ vọng, tiếp tục duy trì trò cười này.
Đã là người hai mươi tuổi rồi mà vẫn không phân rõ nặng nhẹ, tuyên dâm ngay trước mặt quan đưa tin của Trường An, cuối cùng còn phải để lão quản gia đứng ra giải quyết hậu quả.
Hai người dây dưa một lúc, cuối cùng sứ giả vẫn cầm xấp ngân phiếu kia đi.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn ta nhận tiền của phủ Ngụy Vương, một khi chuyện này bắt đầu, hai bên đều sẽ bị kiềm chế nên cũng khó từ chối, cũng may Ngụy Vương không nên thân, mà bây giờ Thái tử chết rồi, Đông cung trống chỗ, các quan lại quý tộc đều nhìn chằm chằm muốn đề cử hoàng tử dưới trướng mình, không ai để ý đến chàng.
Nói chuyện xấu của chàng từ mười phần thành bảy phần cũng không phải chuyện lớn gì.
Thời tiết tháng mười, Lương Châu đã trở lạnh, sứ giả đội mũ vỏ dưa, sửa sang lại lớp lông trên tay áo, khịt mũi một cái rồi leo lên xe ngựa.
Là một đêm trăng quạnh quẽ.
Ánh trăng chiếu xuống nền gạch xám xịt của hành lang tựa như kết một lớp sương mỏng, vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, tiếng vó ngựa lộc cộc nghe rất xa xôi, cũng rất tịch mịch.
Bếp lò vẫn còn đang cháy.
Lý Trọng Tuấn vén rèm lụa lên, khinh thường cười lạnh một tiếng.
Chàng dựa vào thành giường, thân trên để trần, chỉ khoác một chiếc áo bào mỏng có hoa văn đám mây màu xanh lam đậm, y phục tuột xuống một nửa, để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết, tóc đen xoăn dài xõa xuống che khuất lồng ngực gầy nhưng khỏe khoắn, càng làm nổi bật khuôn mặt trong sạch không tì vết kia, mũi cao tuấn tú, đôi mắt vừa đậm vừa sáng.
Nhưng vẻ mặt lại u ám, so với dáng vẻ phóng đãng vừa rồi tưởng chừng như hai người khác nhau.
Tuy Tuy không còn ở trong ngực chàng mà chuyển sang ngồi ở cuối giường xa xa, ở trên là áo lót bằng lụa màu trắng, bên dưới là tiết khố trắng bằng lụa, nàng ăn mặc rất chỉnh tề nhưng vì làn da quá trắng nên gần như hòa làm một thể, không nhìn kỹ còn tưởng nàng đang trần truồng.
Nàng chống cằm liếc nhìn Lý Trọng Tuấn, cười hì hì nói: "Điện hạ."
Lý Trọng Tuấn liếc tới.
Bốn mắt nhìn nhau, chàng nhíu mày.
Tuy Tuy tính sổ với chàng: "Ờm, lần trước uống rượu với mấy tên hoàn khố chơi chung với điện hạ ấy, ta uống hạ gục cả đám bọn họ, điện hạ đã hứa sẽ cho ta một cây trâm ngọc trai, lần này diễn một màn xuân cung giả... Thuật ngữ trong nghề của bọn ta gọi là cảnh nóng, phải thêm tiền! Cứ thêm một cây trâm vàng là được rồi, không được lấy đồ mạ vàng để lừa ta đâu đấy."
Chàng chỉ bực mình nhìn sang chỗ khác, không để ý tới nàng.
Nhưng nàng biết chàng đã đồng ý.
Thật ra chàng rất ghét nàng, nàng cũng biết điều này.
"Đa tạ điện hạ ban thưởng." Nhưng Tuy Tuy cũng không để bụng, cúi lạy ở trên giường một cái, sau đó khoác áo bước xuống giường, xỏ giày rồi rót một chén trà đến, vui rạo rực nói: "Mời điện hạ dùng trà."
Lý Trọng Tuấn cầm chén trà kia ở trong tay, ngừng một lát mới đột nhiên nổi cáu, chuyển tay rồi quăng nó xuống đất, tuy không ném về phía Tuy Tuy nhưng cũng khiến nàng giật nảy mình vội vàng tránh ra, nhìn thấy sứ trắng văng khắp nơi, nước trà hắt lên trên bình phong dệt kim, một bức tranh hoa mai đẹp đẽ đã trở nên loang lổ.
"Ra ngoài." Chàng quay mặt đi, giọng nói khàn khàn.
Người này luôn thay đổi thất thường, tính tình lại quái gở, người trước người sau lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nhưng chàng là Vương gia, Tuy Tuy còn phải ăn bám người ta, trong lòng mắng chàng là đồ thần kinh nhưng vẫn biết điều ngậm miệng lại, lặng lẽ đi ra ngoài, thông báo bọn sai vặt đi vào dọn dẹp.
Lúc tin tức truyền đến phủ Ngụy Vương ở Lương Châu, Ngụy Vương Lý Trọng Tuấn đang ở trên giường của sủng cơ Tuy Tuy.
Sứ giả đưa tin đang bẩm báo ở bên ngoài rèm giường.
"Thái tử điện hạ chết vào giờ Hợi ngày mười ba tháng chín."
Tuy Tuy ở trong rèm cười khanh khách: "Đừng, điện hạ, ôi... Điện hạ!"
Sứ giả tiếp tục kiên trì: "Ở Đông cung, điện Lệ Chính."
"Ôi chao, thiếp thân không dám nữa đâu... Điện hạ tha cho ta đi, cẩn thận người khác nghe thấy!"
Sứ giả cắn chặt răng: "Bệ hạ đau lòng vì mất con, buồn bã không thôi, đội mũ quan lên triều, truy phong Thái tử, ban hiệu Trinh Hiền."
"Ui cha cha, không được rồi, quá, quá sâu rồi..."
Sứ giả xuất thân nho sinh, kìm nén đến nỗi mặt đỏ bừng, sau khi thông báo một cách khô khan xong thì không nói thêm được lời nào khác nữa, khiến cho Tuy Tuy càng kêu càng sung sướng.
Trời đã tối, trong phòng chỉ đốt hai ngọn đèn sa, ở chỗ sâu trong căn phòng không khí nặng nề kia có một chiếc giường sơn đen cửa mạ vàng, rèm lụa mờ đục đỏ chót, cơ thể đầy đặn trắng nõn của nữ nhân che giấu ở bên trong, lên xuống chập trùng, như ẩn như hiện.
Thảo nào nương di Tây Bắc nổi danh lẳng lơ dũng mãnh, quả nhiên danh bất hư truyền.
Sứ giả lửa nóng bùng lên, hai mắt liếc đến một chỗ, máu mũi đã sắp nhỏ xuống: "Điện hạ."
Lý Trọng Tuấn không để ý đến hắn ta, chỉ mải chơi đùa với Tuy Tuy, sứ giả lại khẽ gọi hai tiếng, nữ nhân không nghe nổi nữa, xoa bả vai chàng nói:
"Này, có người ở bên ngoài đấy, ôi chao! Điện, điện hạ! Đây là chuyện lớn, hay là, hay là đuổi sứ giả đại nhân đi trước đi!"
"Vật nhỏ, nàng chờ đó." Lý Trọng Tuấn lười biếng cười nhạo một tiếng, vỗ bốp một cái, cũng không biết vỗ vào đâu, khiến cho Tuy Tuy lại cười một trận yêu kiều.
Lúc này chàng mới nói với người bên ngoài rèm: "Được rồi, bản vương biết rồi, làm phiền trưởng quan đã đi một chuyến ngàn dặm xa xôi." Sau đó cất giọng gọi quan quản sự trong phủ đến tiễn người.
Quản sự Cao Lãng đi vào, đã nhìn quen cảnh tượng phóng túng như vậy, vội vàng mời sứ giả ra ngoài đi vòng đến dưới cây cột ở hành lang phía tây, đuổi tiểu tử xách đèn đi, nắm lấy tay áo của người đưa tin, nhét mấy tờ ngân phiếu từ trong lòng bàn tay sang.
"Đại nhân vất vả rồi." Cao Lãng cụp mắt nhíu mày, mở miệng cầu xin với vẻ khó xử: "Điện hạ của chúng ta ấy à, trước giờ luôn như vậy, sứ giả đại nhân cũng biết mà, ở trước mặt bệ hạ, mong rằng đại nhân giữ lại chút thể diện.
Sứ giả đưa tin tỏ vẻ khó xử, cũng thở dài một tiếng.
"Phủ quan làm vậy chẳng phải là làm khó hạ quan hay sao!"
Người đời đều biết Ngụy Vương phóng đãng, lão tử của chàng chính là người đầu tiên không quan tâm đến tám ngàn dặm gia quốc của ông ta, hoàn cảnh tốt ở đâu chẳng có, thế mà lại phong nhi tử ở nơi Lương Châu gió Tây gãy cánh, quả thật là trò cười.
Ngụy Vương cũng không phụ kỳ vọng, tiếp tục duy trì trò cười này.
Đã là người hai mươi tuổi rồi mà vẫn không phân rõ nặng nhẹ, tuyên dâm ngay trước mặt quan đưa tin của Trường An, cuối cùng còn phải để lão quản gia đứng ra giải quyết hậu quả.
Hai người dây dưa một lúc, cuối cùng sứ giả vẫn cầm xấp ngân phiếu kia đi.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn ta nhận tiền của phủ Ngụy Vương, một khi chuyện này bắt đầu, hai bên đều sẽ bị kiềm chế nên cũng khó từ chối, cũng may Ngụy Vương không nên thân, mà bây giờ Thái tử chết rồi, Đông cung trống chỗ, các quan lại quý tộc đều nhìn chằm chằm muốn đề cử hoàng tử dưới trướng mình, không ai để ý đến chàng.
Nói chuyện xấu của chàng từ mười phần thành bảy phần cũng không phải chuyện lớn gì.
Thời tiết tháng mười, Lương Châu đã trở lạnh, sứ giả đội mũ vỏ dưa, sửa sang lại lớp lông trên tay áo, khịt mũi một cái rồi leo lên xe ngựa.
Là một đêm trăng quạnh quẽ.
Ánh trăng chiếu xuống nền gạch xám xịt của hành lang tựa như kết một lớp sương mỏng, vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, tiếng vó ngựa lộc cộc nghe rất xa xôi, cũng rất tịch mịch.
Bếp lò vẫn còn đang cháy.
Lý Trọng Tuấn vén rèm lụa lên, khinh thường cười lạnh một tiếng.
Chàng dựa vào thành giường, thân trên để trần, chỉ khoác một chiếc áo bào mỏng có hoa văn đám mây màu xanh lam đậm, y phục tuột xuống một nửa, để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết, tóc đen xoăn dài xõa xuống che khuất lồng ngực gầy nhưng khỏe khoắn, càng làm nổi bật khuôn mặt trong sạch không tì vết kia, mũi cao tuấn tú, đôi mắt vừa đậm vừa sáng.
Nhưng vẻ mặt lại u ám, so với dáng vẻ phóng đãng vừa rồi tưởng chừng như hai người khác nhau.
Tuy Tuy không còn ở trong ngực chàng mà chuyển sang ngồi ở cuối giường xa xa, ở trên là áo lót bằng lụa màu trắng, bên dưới là tiết khố trắng bằng lụa, nàng ăn mặc rất chỉnh tề nhưng vì làn da quá trắng nên gần như hòa làm một thể, không nhìn kỹ còn tưởng nàng đang trần truồng.
Nàng chống cằm liếc nhìn Lý Trọng Tuấn, cười hì hì nói: "Điện hạ."
Lý Trọng Tuấn liếc tới.
Bốn mắt nhìn nhau, chàng nhíu mày.
Tuy Tuy tính sổ với chàng: "Ờm, lần trước uống rượu với mấy tên hoàn khố chơi chung với điện hạ ấy, ta uống hạ gục cả đám bọn họ, điện hạ đã hứa sẽ cho ta một cây trâm ngọc trai, lần này diễn một màn xuân cung giả... Thuật ngữ trong nghề của bọn ta gọi là cảnh nóng, phải thêm tiền! Cứ thêm một cây trâm vàng là được rồi, không được lấy đồ mạ vàng để lừa ta đâu đấy."
Chàng chỉ bực mình nhìn sang chỗ khác, không để ý tới nàng.
Nhưng nàng biết chàng đã đồng ý.
Thật ra chàng rất ghét nàng, nàng cũng biết điều này.
"Đa tạ điện hạ ban thưởng." Nhưng Tuy Tuy cũng không để bụng, cúi lạy ở trên giường một cái, sau đó khoác áo bước xuống giường, xỏ giày rồi rót một chén trà đến, vui rạo rực nói: "Mời điện hạ dùng trà."
Lý Trọng Tuấn cầm chén trà kia ở trong tay, ngừng một lát mới đột nhiên nổi cáu, chuyển tay rồi quăng nó xuống đất, tuy không ném về phía Tuy Tuy nhưng cũng khiến nàng giật nảy mình vội vàng tránh ra, nhìn thấy sứ trắng văng khắp nơi, nước trà hắt lên trên bình phong dệt kim, một bức tranh hoa mai đẹp đẽ đã trở nên loang lổ.
"Ra ngoài." Chàng quay mặt đi, giọng nói khàn khàn.
Người này luôn thay đổi thất thường, tính tình lại quái gở, người trước người sau lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nhưng chàng là Vương gia, Tuy Tuy còn phải ăn bám người ta, trong lòng mắng chàng là đồ thần kinh nhưng vẫn biết điều ngậm miệng lại, lặng lẽ đi ra ngoài, thông báo bọn sai vặt đi vào dọn dẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.