Chương 8:
Nãi Du Chưng Tô
26/02/2024
Tuy rằng Tuy Tuy cảm thấy ở cùng với Lý Trọng Tuấn thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng nhân duyên của chàng lại rất tốt, nghe nói chàng phải đi, thiếu gia ăn chơi của toàn thành đều đến tiễn biệt.
Cả ngày chàng không ở nhà, ngược lại cho Tuy Tuy cơ hội để hành động bí mật.
Hạ nhân trong phủ vội vàng thu dọn đồ đạc, Tuy Tuy cũng đem những trang sức vụn vặt, như là hoa tai ngọc bích, tay áo vàng, lược bằng bạc các loại, đóng gói thành một bao đồ nhỏ, nhân lúc hỗn loạn mà gửi về nhà.
Lúc đi ra trời cũng đã tối đen.
Hôm nay là mười lăm tháng mười, lễ Hạ Nguyên tế tam quan, bên trong phường Vĩnh Bình là náo nhiệt nhất, bởi vì có miếu đạo quán, bởi vì hôm nay trong phường tổ chức hội chùa.
Hiếm khi Lương Châu có được một lễ hội lớn như vậy, toàn thành ai cũng chạy tới góp vui.
Ngay cả ông trời cũng thức thời, đúng lúc kết thúc mấy ngày mưa liên tiếp xối xả, ánh trăng lên từ phía đông, hội tụ sáng tỏ, vừa sáng vừa trong trẻo, chiếu sáng phố xá đèn đuốc sặc sỡ, dòng người như mắc cửi, giống như một đoàn xe lửa màu trắng trang trí bằng hạt châu.
Trong phường Vĩnh Bình chỉ có một rạp hát Nam Khúc, Nam Khúc phong nhã, còn bán trà bánh đặc trưng của miền Nam, cái gì mà bánh hoa mai, bánh bột ngó sen, tinh tế đáng yêu, rất thích hợp để ngắm đèn. Tối nay vốn nên chật chội không chịu nổi, không ngờ nó lại bị công tử nhà Thái thú bao, nói là muốn mời một vị khách quý nên đóng cửa, không cho phép bất kì một người ngoài nào tiến vào.
Nhưng mà ngoại trừ Tuy Tuy.
Dù sao nàng không phải tới uống trà nghe diễn, mà là tới gặp bạn cũ.
Hôm nay đầu bảng của Vọng Xuân Viên, chính là tiểu sư thúc năm đó khi nàng còn ở gánh hát. Tuy Tuy gọi hắn ta là sư thúc, nhưng thật ra cũng chỉ lớn hơn nàng bảy tám tuổi, nhưng mà bởi vì nhập bọn với đoàn bọn họ hát hí khúc, cho nên vai vế ngang hàng với chủ đoàn của nàng.
Chủ đoàn hát rất hung dữ, luôn đánh nàng, nhưng sư thúc lại chưa bao giờ đánh con hát trong đoàn của mình. Rất nhiều lúc, hắn ta trông không giống như một con hát, cũng không có khí chất thổ phỉ giang hồ, mà giống như Lý Trọng Tuấn, nói tiếng Trường An chính thống, da mịn thịt mềm, chữ viết ra vừa nhỏ vừa đẹp, giống như vẽ tranh.
So với Lý Trọng Tuấn còn nhã nhặn, nhã nhặn hơn rất nhiều.
Năm đó tiểu sư thúc rời đi sớm một bước, trằn trọc đến Vọng Xuân viên, sau khi Tuy Tuy trốn ra đã có một khoảng thời gian nhờ hắn ta thu nhận.
Bởi vì phải chăm sóc cho Thúy Kiều, nàng không có nhiều thời gian tập luyện trước khi diễn, tiểu sư thúc làm người trung gian, đề cử nàng đi biểu diễn ở yến tiệc thượng cung.
Cũng ở đó, nàng quen biết Lý Trọng Tuấn.
Hôm nay Lý Trọng Tuấn phải đi rồi, nàng cũng đã lấy lại tự do cho bản thân, đương nhiên phải đi tự mình đi nói cho hắn ta biết.
Tuy nhiên, khi Tuy Tuy đến hậu trường với một hộp vàng lá trong tay áo, lại phát hiện nơi đó đã loạn thành một nồi thập cẩm. Tiểu sư thúc đang ở đó đang nổi giận đùng đùng, thấy Tuy Tuy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười, cầm điếu thuốc dài nhỏ trong tay đốt lên nói: “Tuy nương tới vừa đúng lúc, chính là ngươi, mau đi trang điểm, đợi lát nữa ra hát “Bạch Xà truyện” cùng ta.”
“Hả?”
Tiểu sư thúc hát thanh y, thấy vẫn còn chưa đều, bên ngoài mặc áo dài lụa mỏng Thiên Thanh Cận Ti khoác áo lông cáo trắng bồng bềnh, nhưng vẫn có thể nhìn ra đôi vai gầy gò. Mái tóc như tơ vén sang một bên, càng tôn lên cái cổ thon dài của hắn ta, chiếc cằm nhọn, trong đôi mắt dài xinh đẹp tuyệt trần như chứa đầy hồ nước, ước chừng là Tây Hồ, mới đủ để "chim sa cá lặn".
Đẹp đến mức không có chỗ nào chê.
Hắn ta nâng cằm lên, hai con hát không nói lời nào kéo Tuy Tuy đến trước gương, đặt ở trên ghế.
“Tiểu, tiểu sư thúc, ngươi muốn làm gì vậy…"
Tuy Tuy vô duyên vô vô cớ bị bắt, đương nhiên sẽ không làm, tiểu sư thúc chậm rãi phun ra một hơi khói trắng, cười lạnh nói: “Chắc ngươi không biết, nơi này của chúng ta có trộm.”
Hắn ta vội vàng kể qua một phen, Tuy Tuy mới hiểu được, thì ra là Tiểu Đán hát Tiểu Thanh kia bị người ta bỏ thuốc, cổ họng bị khàn không lên sân khấu được, nhất thời lại tra không ra là ai làm. Vì không để cho đầu sỏ gây nên thực hiện được, dứt khoát để cho người ngoài như nàng gánh vác.
Tuy Tuy ngượng ngùng: “Thôi mà, tiểu sư thúc, hai năm rồi ta không luyện, không thể làm hỏng sân khấu của ngươi được.”
Tiểu sư thúc buông điếu thuốc ngà voi, chống lưng ghế, cúi đầu cười nói: “Người khác nói như vậy thì không sao, chứ Tuy Nương nói như vậy, ta nhất định sẽ đau lòng lắm đấy. Lần trước nhìn ngươi dạy Thụy Nương cách lộn nhào, còn tự mình thị phạm một hơi lộn hai mươi tám cái, ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi, còn dám nói không gánh được vai Tiểu Thanh sao.”
Lúc hắn ta cười rộ lên ánh mắt cong cong, trong sự dịu dàng lại có cảm giác áp lực, làm cho người ta nhìn không ra hắn ta đang suy nghĩ gì.
Lý Trọng Tuấn cũng khiến cho người ta nhìn không hiểu, Tuy Tuy không sợ Lý Trọng Tuấn, nhưng lại hơi sợ hắn ta.
Cứu sân khấu như cứu hỏa, huống chi tiểu sư thúc là ân nhân, nàng cũng không tiện từ chối nữa, vội vàng rửa mặt, vừa hóa trang vừa luyện lời thoại của nhân vật, thậm chí cũng quên mình rốt cuộc tới để làm gì.
Cả ngày chàng không ở nhà, ngược lại cho Tuy Tuy cơ hội để hành động bí mật.
Hạ nhân trong phủ vội vàng thu dọn đồ đạc, Tuy Tuy cũng đem những trang sức vụn vặt, như là hoa tai ngọc bích, tay áo vàng, lược bằng bạc các loại, đóng gói thành một bao đồ nhỏ, nhân lúc hỗn loạn mà gửi về nhà.
Lúc đi ra trời cũng đã tối đen.
Hôm nay là mười lăm tháng mười, lễ Hạ Nguyên tế tam quan, bên trong phường Vĩnh Bình là náo nhiệt nhất, bởi vì có miếu đạo quán, bởi vì hôm nay trong phường tổ chức hội chùa.
Hiếm khi Lương Châu có được một lễ hội lớn như vậy, toàn thành ai cũng chạy tới góp vui.
Ngay cả ông trời cũng thức thời, đúng lúc kết thúc mấy ngày mưa liên tiếp xối xả, ánh trăng lên từ phía đông, hội tụ sáng tỏ, vừa sáng vừa trong trẻo, chiếu sáng phố xá đèn đuốc sặc sỡ, dòng người như mắc cửi, giống như một đoàn xe lửa màu trắng trang trí bằng hạt châu.
Trong phường Vĩnh Bình chỉ có một rạp hát Nam Khúc, Nam Khúc phong nhã, còn bán trà bánh đặc trưng của miền Nam, cái gì mà bánh hoa mai, bánh bột ngó sen, tinh tế đáng yêu, rất thích hợp để ngắm đèn. Tối nay vốn nên chật chội không chịu nổi, không ngờ nó lại bị công tử nhà Thái thú bao, nói là muốn mời một vị khách quý nên đóng cửa, không cho phép bất kì một người ngoài nào tiến vào.
Nhưng mà ngoại trừ Tuy Tuy.
Dù sao nàng không phải tới uống trà nghe diễn, mà là tới gặp bạn cũ.
Hôm nay đầu bảng của Vọng Xuân Viên, chính là tiểu sư thúc năm đó khi nàng còn ở gánh hát. Tuy Tuy gọi hắn ta là sư thúc, nhưng thật ra cũng chỉ lớn hơn nàng bảy tám tuổi, nhưng mà bởi vì nhập bọn với đoàn bọn họ hát hí khúc, cho nên vai vế ngang hàng với chủ đoàn của nàng.
Chủ đoàn hát rất hung dữ, luôn đánh nàng, nhưng sư thúc lại chưa bao giờ đánh con hát trong đoàn của mình. Rất nhiều lúc, hắn ta trông không giống như một con hát, cũng không có khí chất thổ phỉ giang hồ, mà giống như Lý Trọng Tuấn, nói tiếng Trường An chính thống, da mịn thịt mềm, chữ viết ra vừa nhỏ vừa đẹp, giống như vẽ tranh.
So với Lý Trọng Tuấn còn nhã nhặn, nhã nhặn hơn rất nhiều.
Năm đó tiểu sư thúc rời đi sớm một bước, trằn trọc đến Vọng Xuân viên, sau khi Tuy Tuy trốn ra đã có một khoảng thời gian nhờ hắn ta thu nhận.
Bởi vì phải chăm sóc cho Thúy Kiều, nàng không có nhiều thời gian tập luyện trước khi diễn, tiểu sư thúc làm người trung gian, đề cử nàng đi biểu diễn ở yến tiệc thượng cung.
Cũng ở đó, nàng quen biết Lý Trọng Tuấn.
Hôm nay Lý Trọng Tuấn phải đi rồi, nàng cũng đã lấy lại tự do cho bản thân, đương nhiên phải đi tự mình đi nói cho hắn ta biết.
Tuy nhiên, khi Tuy Tuy đến hậu trường với một hộp vàng lá trong tay áo, lại phát hiện nơi đó đã loạn thành một nồi thập cẩm. Tiểu sư thúc đang ở đó đang nổi giận đùng đùng, thấy Tuy Tuy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười, cầm điếu thuốc dài nhỏ trong tay đốt lên nói: “Tuy nương tới vừa đúng lúc, chính là ngươi, mau đi trang điểm, đợi lát nữa ra hát “Bạch Xà truyện” cùng ta.”
“Hả?”
Tiểu sư thúc hát thanh y, thấy vẫn còn chưa đều, bên ngoài mặc áo dài lụa mỏng Thiên Thanh Cận Ti khoác áo lông cáo trắng bồng bềnh, nhưng vẫn có thể nhìn ra đôi vai gầy gò. Mái tóc như tơ vén sang một bên, càng tôn lên cái cổ thon dài của hắn ta, chiếc cằm nhọn, trong đôi mắt dài xinh đẹp tuyệt trần như chứa đầy hồ nước, ước chừng là Tây Hồ, mới đủ để "chim sa cá lặn".
Đẹp đến mức không có chỗ nào chê.
Hắn ta nâng cằm lên, hai con hát không nói lời nào kéo Tuy Tuy đến trước gương, đặt ở trên ghế.
“Tiểu, tiểu sư thúc, ngươi muốn làm gì vậy…"
Tuy Tuy vô duyên vô vô cớ bị bắt, đương nhiên sẽ không làm, tiểu sư thúc chậm rãi phun ra một hơi khói trắng, cười lạnh nói: “Chắc ngươi không biết, nơi này của chúng ta có trộm.”
Hắn ta vội vàng kể qua một phen, Tuy Tuy mới hiểu được, thì ra là Tiểu Đán hát Tiểu Thanh kia bị người ta bỏ thuốc, cổ họng bị khàn không lên sân khấu được, nhất thời lại tra không ra là ai làm. Vì không để cho đầu sỏ gây nên thực hiện được, dứt khoát để cho người ngoài như nàng gánh vác.
Tuy Tuy ngượng ngùng: “Thôi mà, tiểu sư thúc, hai năm rồi ta không luyện, không thể làm hỏng sân khấu của ngươi được.”
Tiểu sư thúc buông điếu thuốc ngà voi, chống lưng ghế, cúi đầu cười nói: “Người khác nói như vậy thì không sao, chứ Tuy Nương nói như vậy, ta nhất định sẽ đau lòng lắm đấy. Lần trước nhìn ngươi dạy Thụy Nương cách lộn nhào, còn tự mình thị phạm một hơi lộn hai mươi tám cái, ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi, còn dám nói không gánh được vai Tiểu Thanh sao.”
Lúc hắn ta cười rộ lên ánh mắt cong cong, trong sự dịu dàng lại có cảm giác áp lực, làm cho người ta nhìn không ra hắn ta đang suy nghĩ gì.
Lý Trọng Tuấn cũng khiến cho người ta nhìn không hiểu, Tuy Tuy không sợ Lý Trọng Tuấn, nhưng lại hơi sợ hắn ta.
Cứu sân khấu như cứu hỏa, huống chi tiểu sư thúc là ân nhân, nàng cũng không tiện từ chối nữa, vội vàng rửa mặt, vừa hóa trang vừa luyện lời thoại của nhân vật, thậm chí cũng quên mình rốt cuộc tới để làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.