Chương 47: Đầu hàng 2
Văn Nhã Ai Cập Miêu
29/07/2021
Ca Thư Sính thở dài, Cung Huyền Thanh người này nàng trước sau vẫn nhìn không thấu, khi thì ngoan ngoãn, khi thì lãnh mạc, bây giờ gương mặt lại buồn rầu khiến người ta lo lắng, nàng nửa phần cũng đoán không được trong lòng Cung Huyền Thanh nghĩ gì.
"Thần thiếp đã phái Ngự y qua, bây giờ..."
Ca Thư Sính còn chưa nói xong, Thúy Nhi ngoài cửa đã vội vã đi vào, gấp gáp hành lễ với Nam Thiển Mạch xong, nghiêng người nói mấy câu ở bên tai Ca Thư Sính, sắc mặt Ca Thư Sính trong nháy mắt tái nhợt, Nam Thiển Mạch vừa thấy vậy liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm Thái hoàng Thái hậu, vừa nãy Ngự y truyền đến tin tức, Dao Thái phi hôn mê bất tỉnh."
Lời này vừa nói ra, cả người Nam Thiển Mạch đứng lên, đôi mắt kia mất đi vẻ bình tĩnh cùng cơ trí thường ngày, đồng tử dường như đều đang bị lo lắng thiêu đốt.
"Ngươi... Các ngươi cố gắng xử lý, ai gia mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi một chút."
Nam Thiển Mạch nắm chặt nắm đấm, nhịn xuống, bây giờ nàng chỉ có thể nhịn xuống không đi gặp người kia...
Chỉ có như vậy, nàng mới có thể khống chế trái tim của mình.
Nam Thiển Mạch trốn vào trong tẩm cung, tựa ở ngoài cửa sổ, nhìn về hướng Thừa Thiên Cung, trong lòng lo lắng chồng chất từng tầng, như một đám lửa thiêu đốt nàng đến chẳng còn gì.
Đêm đó, Vân Nhiễm vẫn chưa về, nhìn Ngự Thiện Phòng chuẩn bị bữa tối, Nam Thiển Mạch ăn vài miếng nhưng cảm thấy tẻ nhạt vô vị, để đũa xuống, thở dài.
"Thái hoàng Thái Hậu có chuyện phiền lòng sao?"
Cung nữ bên cạnh nhìn ra được trong lòng Nam Thiển Mạch có chuyện ưu sầu, lúc nhìn nàng chỉ điểm giang sơn, cũng chưa từng xuất hiện vẻ mặt như vậy.
"Ai gia không sao... Ngươi... có biết tin tức của Thừa Thiên Cung không?"
Trong cung không có bí mật, chuyện Dao Thái phi của Thừa Thiên Cung té xỉu đã sớm truyền khắp toàn bộ hoàng cung, mà cung nữ này cũng đi bát quái một hồi.
"Nghe nói là nghỉ ngơi không đủ, cũng ăn rất ít, bây giờ mới không chống đỡ nổi mà ngất đi, chỉ là rất nhanh Dao Thái phi đã tỉnh lại, có điều nàng cũng mặc kệ lời khuyên bảo của Ngự y, vẫn đi luyện cầm, mười ngón tay vốn đã băng bó cẩn thận kia lại chảy máu."
Cung nữ kia nói xong còn nhìn ngón tay của mình một chút, như chỉ nghe nói thôi cũng cảm thấy đau ngón tay.
"Các ngự y không thể làm gì, Thái hậu cũng không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể để nàng đi."
Cung nữ kia đem ngón tay của mình giấu đi như thật sự bị đau, nàng cũng không nghĩ ra vì sao Cung Huyền Thanh lại muốn dằn vặt chính mình như vậy.
Sau khi Nam Thiển Mạch nghe xong, tay khẽ run, nàng chậm rãi đứng lên, quét mắt nhìn bàn cơm trước mặt, cũng không hề muốn ăn.
"Ai gia tới Thừa Thiên Cung một chuyến, các ngươi không cần theo."
Nam Thiển Mạch vẫn là bỏ vũ khí đầu hàng, Cung Huyền Thanh lúc nào cũng biết làm sao mới có thể gây tổn thương cho mình, thế nào mới có thể hấp dẫn được mình, cho dù mình thấy rõ, vẫn như cũ chui đầu ngã vào...
Cung Huyền Thanh... Ta thua với ngươi...
Nam Sở Quốc, ngoại ô Kim Lạc Thành.
Buổi trưa Vân Thiển liền thu tin của Vân Nhiễm, bảo nàng cùng Hoa Nguyệt Lang phải cẩn thận, có điều Vân Thiển lại không đem tin tức nói cho Hoa Nguyệt Lang biết, chỉ để Hoa Nguyệt Lang trở về Bích Lạc Cung, còn chính mình ở lại Kim Lạc Thành tiếp tục chấp hành nhiệm vụ của Nam Thiển Mạch, có điều hôm nay nàng lại không nhìn thấy bất kì sát thủ nào.
Ban đêm, cỏ dại bị gió thổi động, ào ào vang vọng, như oán quỷ khóc than...
Vân Thiển xoay người, Bích Vân Kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, lộ ra hàn quang lạnh lẽo.
Trên cây có hai người đứng, tư thái mảnh mai uyển chuyển, vừa nhìn liền biết là nữ tử, hơn nữa là nữ tử võ công cao cường.
"Chờ đã lâu."
Âm thanh của Vân Thiển vừa cất lên, Cung Lạc Tư cùng Cung Tuyết Tình liền từ trên cây nhảy xuống, thân pháp nhanh nhẹn, so với những sát thủ trước kia giỏi hơn không biết bao nhiêu lần.
Có điều khiến Vân Thiển khá bất ngờ chính là, hai người các nàng đều không che mặt, đều lấy dáng vẻ thật sự để gặp người, mà lúc sát thủ thi hành nhiệm vụ, nguyên nhân để lộ ra chân tướng của bản thân chỉ có một, đó chính là các nàng rất tự tin người các nàng muốn giết nhất định sẽ chết, dung mạo của các nàng chỉ có người chết mới biết.
"Ra chiêu đi!"
Cung Lạc Tư lấy ra một trường kiếm đỏ thắm, hoa văn trên kiếm như tơ máu kéo dài, vô cùng đáng sợ, Vân Thiển nhận ra thanh kiếm này, là Huyết Kiếm nghe đồn được rèn luyện ra từ máu người.
Còn một bên Cung Tuyết Tình cũng lấy ra một trường kiếm toàn thân trắng như tuyết, trên thân kiếm còn có ám khí hình dạng như bông tuyết, là Sương Lăng Kiếm khiến người ta nghe đến phải biến sắc.
"Không nghĩ tới trong một ngày có thể thấy được hai thanh thần binh lợi hại như vậy."
Tay trái Vân Thiển rút ra Bích Thủy Kiếm từ bên hông, một tay Bích Vân, một tay Bích Thủy, nàng chính là dự định sử dụng tuyệt kỹ song ảnh liên hoàn kiếm của mình.
Trận quyết đấu giữa những cao thủ, căng thẳng tột cùng!
"Thần thiếp đã phái Ngự y qua, bây giờ..."
Ca Thư Sính còn chưa nói xong, Thúy Nhi ngoài cửa đã vội vã đi vào, gấp gáp hành lễ với Nam Thiển Mạch xong, nghiêng người nói mấy câu ở bên tai Ca Thư Sính, sắc mặt Ca Thư Sính trong nháy mắt tái nhợt, Nam Thiển Mạch vừa thấy vậy liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm Thái hoàng Thái hậu, vừa nãy Ngự y truyền đến tin tức, Dao Thái phi hôn mê bất tỉnh."
Lời này vừa nói ra, cả người Nam Thiển Mạch đứng lên, đôi mắt kia mất đi vẻ bình tĩnh cùng cơ trí thường ngày, đồng tử dường như đều đang bị lo lắng thiêu đốt.
"Ngươi... Các ngươi cố gắng xử lý, ai gia mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi một chút."
Nam Thiển Mạch nắm chặt nắm đấm, nhịn xuống, bây giờ nàng chỉ có thể nhịn xuống không đi gặp người kia...
Chỉ có như vậy, nàng mới có thể khống chế trái tim của mình.
Nam Thiển Mạch trốn vào trong tẩm cung, tựa ở ngoài cửa sổ, nhìn về hướng Thừa Thiên Cung, trong lòng lo lắng chồng chất từng tầng, như một đám lửa thiêu đốt nàng đến chẳng còn gì.
Đêm đó, Vân Nhiễm vẫn chưa về, nhìn Ngự Thiện Phòng chuẩn bị bữa tối, Nam Thiển Mạch ăn vài miếng nhưng cảm thấy tẻ nhạt vô vị, để đũa xuống, thở dài.
"Thái hoàng Thái Hậu có chuyện phiền lòng sao?"
Cung nữ bên cạnh nhìn ra được trong lòng Nam Thiển Mạch có chuyện ưu sầu, lúc nhìn nàng chỉ điểm giang sơn, cũng chưa từng xuất hiện vẻ mặt như vậy.
"Ai gia không sao... Ngươi... có biết tin tức của Thừa Thiên Cung không?"
Trong cung không có bí mật, chuyện Dao Thái phi của Thừa Thiên Cung té xỉu đã sớm truyền khắp toàn bộ hoàng cung, mà cung nữ này cũng đi bát quái một hồi.
"Nghe nói là nghỉ ngơi không đủ, cũng ăn rất ít, bây giờ mới không chống đỡ nổi mà ngất đi, chỉ là rất nhanh Dao Thái phi đã tỉnh lại, có điều nàng cũng mặc kệ lời khuyên bảo của Ngự y, vẫn đi luyện cầm, mười ngón tay vốn đã băng bó cẩn thận kia lại chảy máu."
Cung nữ kia nói xong còn nhìn ngón tay của mình một chút, như chỉ nghe nói thôi cũng cảm thấy đau ngón tay.
"Các ngự y không thể làm gì, Thái hậu cũng không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể để nàng đi."
Cung nữ kia đem ngón tay của mình giấu đi như thật sự bị đau, nàng cũng không nghĩ ra vì sao Cung Huyền Thanh lại muốn dằn vặt chính mình như vậy.
Sau khi Nam Thiển Mạch nghe xong, tay khẽ run, nàng chậm rãi đứng lên, quét mắt nhìn bàn cơm trước mặt, cũng không hề muốn ăn.
"Ai gia tới Thừa Thiên Cung một chuyến, các ngươi không cần theo."
Nam Thiển Mạch vẫn là bỏ vũ khí đầu hàng, Cung Huyền Thanh lúc nào cũng biết làm sao mới có thể gây tổn thương cho mình, thế nào mới có thể hấp dẫn được mình, cho dù mình thấy rõ, vẫn như cũ chui đầu ngã vào...
Cung Huyền Thanh... Ta thua với ngươi...
Nam Sở Quốc, ngoại ô Kim Lạc Thành.
Buổi trưa Vân Thiển liền thu tin của Vân Nhiễm, bảo nàng cùng Hoa Nguyệt Lang phải cẩn thận, có điều Vân Thiển lại không đem tin tức nói cho Hoa Nguyệt Lang biết, chỉ để Hoa Nguyệt Lang trở về Bích Lạc Cung, còn chính mình ở lại Kim Lạc Thành tiếp tục chấp hành nhiệm vụ của Nam Thiển Mạch, có điều hôm nay nàng lại không nhìn thấy bất kì sát thủ nào.
Ban đêm, cỏ dại bị gió thổi động, ào ào vang vọng, như oán quỷ khóc than...
Vân Thiển xoay người, Bích Vân Kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, lộ ra hàn quang lạnh lẽo.
Trên cây có hai người đứng, tư thái mảnh mai uyển chuyển, vừa nhìn liền biết là nữ tử, hơn nữa là nữ tử võ công cao cường.
"Chờ đã lâu."
Âm thanh của Vân Thiển vừa cất lên, Cung Lạc Tư cùng Cung Tuyết Tình liền từ trên cây nhảy xuống, thân pháp nhanh nhẹn, so với những sát thủ trước kia giỏi hơn không biết bao nhiêu lần.
Có điều khiến Vân Thiển khá bất ngờ chính là, hai người các nàng đều không che mặt, đều lấy dáng vẻ thật sự để gặp người, mà lúc sát thủ thi hành nhiệm vụ, nguyên nhân để lộ ra chân tướng của bản thân chỉ có một, đó chính là các nàng rất tự tin người các nàng muốn giết nhất định sẽ chết, dung mạo của các nàng chỉ có người chết mới biết.
"Ra chiêu đi!"
Cung Lạc Tư lấy ra một trường kiếm đỏ thắm, hoa văn trên kiếm như tơ máu kéo dài, vô cùng đáng sợ, Vân Thiển nhận ra thanh kiếm này, là Huyết Kiếm nghe đồn được rèn luyện ra từ máu người.
Còn một bên Cung Tuyết Tình cũng lấy ra một trường kiếm toàn thân trắng như tuyết, trên thân kiếm còn có ám khí hình dạng như bông tuyết, là Sương Lăng Kiếm khiến người ta nghe đến phải biến sắc.
"Không nghĩ tới trong một ngày có thể thấy được hai thanh thần binh lợi hại như vậy."
Tay trái Vân Thiển rút ra Bích Thủy Kiếm từ bên hông, một tay Bích Vân, một tay Bích Thủy, nàng chính là dự định sử dụng tuyệt kỹ song ảnh liên hoàn kiếm của mình.
Trận quyết đấu giữa những cao thủ, căng thẳng tột cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.