Quyển 2 - Chương 83: Cửu tử nhất sinh
Lung Trung Phi Điểu
07/02/2019
Edit & beta: Thiên Mạn
Mắt thấy người đá lại công kích, hai người cuống quít ứng chiến. Chỉ chốc lát sau, hai người mệt thở hổn hển hư hư. Bọn họ hiện tại có chút cảm giác không biết đánh chỗ nào mới tốt. Nếu như trực tiếp đem người đá đánh tan, chúng nó lại một lần nữa tổ hợp, đành phải đánh từng cái người đá cho thiếu tay thiếu chân, làm chậm lại lực công kích của chúng nó. Dù như thế, người đá vẫn là có thể không ngừng công kích, bọn họ cũng căn bản ra không được, còn như vậy đi xuống, bọn họ cũng chỉ có thể bị khốn chết ở chỗ này.
Lạc Vũ Yên vỗ vỗ lưng Kim Sí nói: “Ngươi lên, ta nghỉ một lát.” Kim Sí đã thói quen hắn có một chủ nhân vô lương, không phát biểu ý kiến, tiếp tục công kích.
Lạc Vũ Yên vừa tránh vừa nghiêm túc quan sát Kiều Phi và hai thú cùng người đá đại chiến. Nhất định là có cơ quan, phải nhanh tìm ra. Bằng không, chống đỡ không được bao lâu, bọn họ đều sẽ kiệt sức mà chết.
Đánh vài hiệp, Lạc Vũ Yên dần dần phát hiện một ít kỳ quái. Đối với Kiều Phi hô: “Kiều Phi, đánh tan người đá bên trái ngươi.” Nghe được Lạc Vũ Yên bảo hắn đánh tan người đá, có chút nghi hoặc, bất quá vẫn là dựa theo Lạc Vũ Yên nói, đánh tan người đá. Lần này kinh hỉ phát hiện người đá không có trọng tổ. Lại đánh hai người đá, cũng không có trọng tổ. Nhưng là, khí đánh người đá thứ ba, người đá lại trọng tổ.
Kiều Phi nghi hoặc nhìn về phía Lạc Vũ Yêu vừa mới gia nhập chiến cuộc, Lạc Vũ Yên mở miệng nói: “Nguyên nhân cụ thể, ta cũng không quá rõ ràng. Vừa mới chính là quan sát ra, có người đá thực lực mạnh hơn một chút, ta nghĩ chính là bốn người đá ngay từ đầu từ trên thạch bích đi ra, mười sáu người đá khác khẳng định chính là từ bốn người đá huyễn hóa ra đến. Nếu như chúng ta có thể đánh tan bốn người đá nguyên thủy nhất, hẳn là không thành vấn đề.”
Nhưng là người đá trước mắt giống nhau như đúc, thực lực cũng không sai biệt nhiều, rất khó nhận ra. Nếu như một đám toàn bộ thử đánh tan, không chuẩn còn không có đánh tới người đá muốn đánh tan, bọn họ liền đem những người đá thật vất vả đánh cho thiếu tay thiếu chân trọng tổ một lần.
Hai người không có thật nắm chắc, cũng không dám toàn bộ đánh tan người đá. Lạc Vũ Yên nói thầm: “Nếu có Tiểu Bạch ở đây, phỏng chừng là tốt rồi.”
Kiều Phi vừa đánh, vừa quan sát bốn phía, nếu như mười sáu người đá là huyễn hóa ra đến, phương diện này nhất định có cơ quan nào đó.
Tốc độ của hai người dần dần chậm lại, lúc này, một người đá từ sau lưng Lạc Vũ Yên tập kích. Mắt thấy thạch kiếm muốn đâm đến Lạc Vũ Yên, Kiều Phi chạy nhanh phi thân qua, thay Lạc Vũ Yên đỡ thanh kiếm. Lạc Vũ Yên một cước đá văng người đá, thạch kiếm cũng đi theo rút ra ngoài, Kiều Phi máu tươi phun dũng mãnh tiến ra.
Lạc Vũ Yên vội vàng đưa Kiều Phi đến góc bôi thuốc, hai huyễn thú liều mạng chống đỡ người đá muốn tới gần. Vết thương do thạch kiếm tạo thành so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, mặc dù có đan dược tốt nhất Lạc Nhất Nhất cho, nhưng cũng chỉ là ngừng chảy máu. Lạc Vũ Yên có chút không hiểu Kiều Phi làm sao có thể liều mạng cứu nàng như vậy, nếu như không phải hắn thay nàng đỡ, thạch kiếm đâm trúng chính là vị trí trái tim nàng.
Mắt thấy hai thú sắp ngăn không được, Lạc Vũ Yên nhìn Kiều Phi liếc mắt một cái, nói: “Ngươi trăm ngàn không cần chết ở chỗ này, ta nhất định mang ngươi đi ra ngoài.” Nói xong, rất nhanh gia nhập chiến cuộc.
Kiều Phi nhìn bóng dáng Lạc Vũ Yên gật gật đầu, mục đích hắn đến đây còn không có đạt thành, đương nhiên sẽ không chết ở chỗ này. Một bên điều tức, một bên quan sát bốn phía. Nhìn bóng Lạc Vũ Yên bị lạp trưởng ảnh ngược, bỗng nhiên linh quang chợt lóe. Huyệt động này cần dùng nhiều tinh thạch đến chiếu sáng như vậy sao?
Đứng lên, cẩn thận nhìn đỉnh chóp huyệt động, chậm rãi nở nụ cười, thì ra là thế. Cố nén đau đớn trên người, Kiều Phi phi thân lên, hủy diệt tứ giác tinh thạch trên đỉnh chóp huyệt động. Bốn viên tinh thạch kia xen lẫn trong các tinh thạch chiếu sáng huyệt động, mặt ngoài xem không có gì khác nhau. Nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát, trong đó có một viên tinh thạch độ sáng yếu đi một chút, nguyên nhân hẳn là do một người đá nguyên thủy bị bọn họ đánh tan. Bốn phía huyệt động rậm rạp tinh thạch bất quá là vì che giấu bốn viên tinh thạch kia mà thôi.
Sau khi Kiều Phi hủy bốn viên tinh thạch, lại đánh tan người đá sẽ không xuất hiện tình huống trọng tố.
Lạc Vũ Yên nằm trên lưng Kim Sí đối Kiều Phi nói: “Hoàn hảo ngươi phát hiện, lại tha một chốc, ta thật muốn chết ở trong này.”
Phong Minh và Mộng Toa cũng tiến nhập một huyệt động sáng ngời, phía trên huyệt động có một đại động sáng ngời. Theo hai người bước vào huyệt động, đại động liền phiêu phiêu hạ xuống thật nhiều loan loan lợi nhận, lợi nhận đều là từ linh lực tạo thành. Hai người đánh tan lợi nhận, lợi nhận bị đánh tan lại lập tức một phân thành hai, càng ngày càng nhiều. Nhìn lợi nhận không ngừng đi xuống từ đại động, Phong Minh công kích đỉnh chóp huyệt động, nhưng linh lực của hắn lại bị đại động hoàn toàn hấp thu.
Vì tránh cho lợi nhận càng ngày càng nhiều, hai người đành phải không ngừng né tránh. Mộng Toa lợi dụng bản thân hiểu được thổ nguyên tố lực, ngưng tụ bùn đất thành Thổ Thuẫn đến ngăn cản lợi nhận, nhưng này khá hao phí linh lực.
Phong Minh rất nhanh né tránh lợi nhận, phi thân lên, muốn nhìn một chút đại động rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Đại động giống như được bao trùm bởi một tầng lá mỏng mềm mại, một người đá không ngừng hướng một lọ hình vuông rót vào linh lực, mà linh lực trải qua lọ hình vuông, biến thành lợi nhận, theo đại động xuống phía dưới.
Phong Minh lập tức hiểu được, trọng điểm là giải quyết người đá hoặc lọ hình vuông. Nhưng tầng lá mỏng giống như có thể hấp dẫn linh lực của hắn. Nghĩ đến đây, Phong Minh rút ra bản thân Long Uyên Kiếm, không rót vào linh lực, trực tiếp hướng lọ hình vuông đâm tới, người đá nhanh chóng cầm lấy kiếm Phong Minh đâm tới. Bởi vì muốn cùng Phong Minh chu toàn, cho nên người đá không có biện pháp đồng thời hướng lọ rót vào linh lực.
Bởi vì người đá cũng không xuống dưới, Phong Minh không có biện pháp thông qua tầng lá mỏng, cho nên đành phải ở dưới cửa động triển khai công kích. Phía trên không có lợi nhận hạ xuống, bất quá phía dưới lợi nhận vẫn là sẽ hướng tới Phong Minh công kích, dù tốc độ Phong Minh mau nữa, cũng không thể một bên tránh lợi nhận, một bên cùng người đá đánh nhau. Mộng Toa quan sát tình huống bên Phong Minh, một bên chớp động cánh tránh đi lợi nhận, một bên thao túng tường đất giúp Phong Minh ngăn cản lợi nhận.
Có Mộng Toa hỗ trợ, Phong Minh chuyên tâm đối phó người đá, thực lực người đá tuy rằng so với Phong Minh kém rất nhiều, nhưng nó lại có thể sử dụng linh lực. Cho nên, Phong Minh chỉ có thể vừa tránh công kích bằng linh lực của nó, vừa lợi dụng ưu thế tốc độ trực tiếp tiến hành công kích vật lý. Khi Phong Minh vừa dỡ xuống một bàn tay người đá, phía dưới đại diện tích lợi nhận hướng tới Phong Minh vây công. Mộng Toa vừa thấy, nóng vội tăng mạnh tường đất phòng ngự, nhiều lợi nhận như vậy, dựa vào tường đất nàng tạo thành lúc trước căn bản không được. Khi Mộng Toa dựng xong phòng ngự chắc chắn, rất nhiều lợi nhận cũng hướng nàng vây lại. Nhưng là hiện tại, nàng căn bản không thể thoát ra, bằng không tường đất bảo hộ Phong Minh sẽ tan rã. Nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm: phải nhanh lên a, ta sắp chống đỡ không được.
Lợi nhận đánh vào thân thể làm cho trong lòng Mộng Toa một trận phát lạnh, không nghĩ tới nàng mới ra liền lọt vào tư vị thiên đao vạn quả, một khắc cuối cùng trước khi hôn mê, nàng cảm giác nàng giống như ngã vào một cái ôm ấm áp? Nhất thời có chút ngẩn người, là Phong Minh sao? Cái người thoạt nhìn lạnh như băng có ôm ấp ấm áp như vậy?
Phong Minh nhìn Mộng Toa trong lòng đầy người là máu, có chút khiếp sợ, đây là lần thứ hai có người liều mình bảo hộ hắn như vậy.
Sau khi Phong Minh giải quyết xong người đá, một thông đạo xuất hiện ở trước mắt. Lợi nhận cũng tùy theo biến mất, Phong Minh giúp Mộng Toa bôi dược xong, liền ôm nàng hướng thông đạo đi đến.
Lạc Vũ Thần và Âu Dương Linh Nhi tiến vào trong động, gặp được không phải cơ quan mũi tên nhọn, cũng không phải người đá công kích, mà là một ma thú thực sự. Một Thủy Long thật lớn nằm ở trong ao.
Lạc Vũ Thần và Âu Dương Linh Nhi lập tức triệu hồi ra huyễn thú, Phượng Loan ngưng trọng nhìn Thủy Long, cái này thật phiền toái, chuyên môn khắc lửa của nó. Lạc Vũ Thần nhìn ra tâm sự Phượng Loan, an ủi nói: “Không quan hệ, có chúng ta ở đây.” Lời tuy nói như vậy, nhưng thực lực Cự Long bài ở đàng kia. Trong lòng Phượng Loan mặc tưởng: nếu như có thể qua cửa này, nó phải đẩy nhanh tốc độ hấp thu tinh thạch Cửu Đầu Phượng lưu lại mới được. Tuy rằng thủy có thể khắc hỏa, nhưng chỉ cần thực lực nó mạnh hơn, có thể trái ngược.
Thủy Long cũng không biết nó đã bao lâu chưa thấy qua vật còn sống, nhìn hai người hai thú, hưng phấn không thôi, hô một tiếng liền phun ra một cột nước chiêu đãi bọn họ. Hai người rất nhanh tránh ra, liền triển khai công kích. Hai người hai thú theo bốn phương hướng triển khai công kích Thủy Long, nhưng lực độ công kích Thủy Long cũng không lớn. Thủy Long ngoạn tính nổi lên, cũng không phát ra công kích trí mạng, nhưng là làm cho người ta bị thương không ít.
Phượng Loan vừa phun ra hỏa, đã bị Thủy Long cấp diệt, mà huyễn thú Báo Tuyết của Âu Dương Linh Nhi, tuy rằng tốc độ có vẻ mau, nhưng về phần lực công kích của nó thì tựa như cong tường. Lạc Vũ Thần cùng Âu Dương Linh Nhi thương tổn Thủy Long cũng cực kì nhỏ.
Rất nhanh hai người hai thú liền mỏi mệt không thôi, động tác cũng chậm chạp. Thủy Long thấy vậy, một đuôi ba quăng đi qua. Ngập trời hồng thủy đập vào mặt mà đến, trong hồng thủy hỗn loạn linh lực đánh vào trên người hai người hai thú. Hồng thủy lui ra, vốn tưởng rằng đã qua một vòng, lại phát hiện giữa hồng thủy dần dần xuất hiện một lốc xoáy. Giữa lốc xoáy có thể rõ ràng nhìn thấy linh lực màu trắng. Hai người hai thú liều mạng muốn rời xa lốc xoáy, nhưng lốc xoáy càng lúc càng lớn, dần dần cuốn Lạc Vũ Thần, Âu Dương Linh Nhi, Báo Tuyết đi vào.
Phượng Loan nhìn chủ nhân của nó bị quấn vào lốc xoáy tràn đầy linh lực, hai mắt đỏ đậm. Còn chưa kịp cứu hắn, bản thân cũng bị quấn vào lốc xoáy. Linh lực giữa lốc xoáy cắt thân thể sinh đau, ngay tại lúc ý thức của nó sắp mơ hồ, trong cơ thể một cỗ lực lượng khổng lồ bừng lên, mang nó ra khỏi lốc xoáy. Một trận quang mang đỏ đậm, Phượng Loan hoàn toàn dung hợp lực lượng Cửu Đầu Phượng, lột xác thành Cửu Đầu Phượng chân chính.
Thủy Long nhìn Phượng Loan giữa Hồng quang kinh ngạc không thôi, nguyên lai bây giờ còn có Cửu Đầu Phượng tồn tại.
Phượng Loan cũng không nghĩ tới nó cư nhiên sẽ lột xác, thật đúng là chỉ mành treo chuông. Hiện tại phải nhanh giải quyết con Thủy Long này, cứu bọn chủ nhân đi ra.
Lạc Vũ Thần, Âu Dương Linh Nhi, Báo Tuyết, bị cuốn vào lốc xoáy sau, đi ra phiến ao Thủy Long nắm lúc trước. Báo Tuyết bị linh lực lốc xoáy làm bị thương không nhẹ, trực tiếp trở về không gian huyễn thú. Mà Âu Dương Linh Nhi là trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Lạc Vũ Thần chịu đựng cả người đau đớn, liều mạng giữ chặt Âu Dương Linh Nhi.
Mắt thấy người đá lại công kích, hai người cuống quít ứng chiến. Chỉ chốc lát sau, hai người mệt thở hổn hển hư hư. Bọn họ hiện tại có chút cảm giác không biết đánh chỗ nào mới tốt. Nếu như trực tiếp đem người đá đánh tan, chúng nó lại một lần nữa tổ hợp, đành phải đánh từng cái người đá cho thiếu tay thiếu chân, làm chậm lại lực công kích của chúng nó. Dù như thế, người đá vẫn là có thể không ngừng công kích, bọn họ cũng căn bản ra không được, còn như vậy đi xuống, bọn họ cũng chỉ có thể bị khốn chết ở chỗ này.
Lạc Vũ Yên vỗ vỗ lưng Kim Sí nói: “Ngươi lên, ta nghỉ một lát.” Kim Sí đã thói quen hắn có một chủ nhân vô lương, không phát biểu ý kiến, tiếp tục công kích.
Lạc Vũ Yên vừa tránh vừa nghiêm túc quan sát Kiều Phi và hai thú cùng người đá đại chiến. Nhất định là có cơ quan, phải nhanh tìm ra. Bằng không, chống đỡ không được bao lâu, bọn họ đều sẽ kiệt sức mà chết.
Đánh vài hiệp, Lạc Vũ Yên dần dần phát hiện một ít kỳ quái. Đối với Kiều Phi hô: “Kiều Phi, đánh tan người đá bên trái ngươi.” Nghe được Lạc Vũ Yên bảo hắn đánh tan người đá, có chút nghi hoặc, bất quá vẫn là dựa theo Lạc Vũ Yên nói, đánh tan người đá. Lần này kinh hỉ phát hiện người đá không có trọng tổ. Lại đánh hai người đá, cũng không có trọng tổ. Nhưng là, khí đánh người đá thứ ba, người đá lại trọng tổ.
Kiều Phi nghi hoặc nhìn về phía Lạc Vũ Yêu vừa mới gia nhập chiến cuộc, Lạc Vũ Yên mở miệng nói: “Nguyên nhân cụ thể, ta cũng không quá rõ ràng. Vừa mới chính là quan sát ra, có người đá thực lực mạnh hơn một chút, ta nghĩ chính là bốn người đá ngay từ đầu từ trên thạch bích đi ra, mười sáu người đá khác khẳng định chính là từ bốn người đá huyễn hóa ra đến. Nếu như chúng ta có thể đánh tan bốn người đá nguyên thủy nhất, hẳn là không thành vấn đề.”
Nhưng là người đá trước mắt giống nhau như đúc, thực lực cũng không sai biệt nhiều, rất khó nhận ra. Nếu như một đám toàn bộ thử đánh tan, không chuẩn còn không có đánh tới người đá muốn đánh tan, bọn họ liền đem những người đá thật vất vả đánh cho thiếu tay thiếu chân trọng tổ một lần.
Hai người không có thật nắm chắc, cũng không dám toàn bộ đánh tan người đá. Lạc Vũ Yên nói thầm: “Nếu có Tiểu Bạch ở đây, phỏng chừng là tốt rồi.”
Kiều Phi vừa đánh, vừa quan sát bốn phía, nếu như mười sáu người đá là huyễn hóa ra đến, phương diện này nhất định có cơ quan nào đó.
Tốc độ của hai người dần dần chậm lại, lúc này, một người đá từ sau lưng Lạc Vũ Yên tập kích. Mắt thấy thạch kiếm muốn đâm đến Lạc Vũ Yên, Kiều Phi chạy nhanh phi thân qua, thay Lạc Vũ Yên đỡ thanh kiếm. Lạc Vũ Yên một cước đá văng người đá, thạch kiếm cũng đi theo rút ra ngoài, Kiều Phi máu tươi phun dũng mãnh tiến ra.
Lạc Vũ Yên vội vàng đưa Kiều Phi đến góc bôi thuốc, hai huyễn thú liều mạng chống đỡ người đá muốn tới gần. Vết thương do thạch kiếm tạo thành so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, mặc dù có đan dược tốt nhất Lạc Nhất Nhất cho, nhưng cũng chỉ là ngừng chảy máu. Lạc Vũ Yên có chút không hiểu Kiều Phi làm sao có thể liều mạng cứu nàng như vậy, nếu như không phải hắn thay nàng đỡ, thạch kiếm đâm trúng chính là vị trí trái tim nàng.
Mắt thấy hai thú sắp ngăn không được, Lạc Vũ Yên nhìn Kiều Phi liếc mắt một cái, nói: “Ngươi trăm ngàn không cần chết ở chỗ này, ta nhất định mang ngươi đi ra ngoài.” Nói xong, rất nhanh gia nhập chiến cuộc.
Kiều Phi nhìn bóng dáng Lạc Vũ Yên gật gật đầu, mục đích hắn đến đây còn không có đạt thành, đương nhiên sẽ không chết ở chỗ này. Một bên điều tức, một bên quan sát bốn phía. Nhìn bóng Lạc Vũ Yên bị lạp trưởng ảnh ngược, bỗng nhiên linh quang chợt lóe. Huyệt động này cần dùng nhiều tinh thạch đến chiếu sáng như vậy sao?
Đứng lên, cẩn thận nhìn đỉnh chóp huyệt động, chậm rãi nở nụ cười, thì ra là thế. Cố nén đau đớn trên người, Kiều Phi phi thân lên, hủy diệt tứ giác tinh thạch trên đỉnh chóp huyệt động. Bốn viên tinh thạch kia xen lẫn trong các tinh thạch chiếu sáng huyệt động, mặt ngoài xem không có gì khác nhau. Nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát, trong đó có một viên tinh thạch độ sáng yếu đi một chút, nguyên nhân hẳn là do một người đá nguyên thủy bị bọn họ đánh tan. Bốn phía huyệt động rậm rạp tinh thạch bất quá là vì che giấu bốn viên tinh thạch kia mà thôi.
Sau khi Kiều Phi hủy bốn viên tinh thạch, lại đánh tan người đá sẽ không xuất hiện tình huống trọng tố.
Lạc Vũ Yên nằm trên lưng Kim Sí đối Kiều Phi nói: “Hoàn hảo ngươi phát hiện, lại tha một chốc, ta thật muốn chết ở trong này.”
Phong Minh và Mộng Toa cũng tiến nhập một huyệt động sáng ngời, phía trên huyệt động có một đại động sáng ngời. Theo hai người bước vào huyệt động, đại động liền phiêu phiêu hạ xuống thật nhiều loan loan lợi nhận, lợi nhận đều là từ linh lực tạo thành. Hai người đánh tan lợi nhận, lợi nhận bị đánh tan lại lập tức một phân thành hai, càng ngày càng nhiều. Nhìn lợi nhận không ngừng đi xuống từ đại động, Phong Minh công kích đỉnh chóp huyệt động, nhưng linh lực của hắn lại bị đại động hoàn toàn hấp thu.
Vì tránh cho lợi nhận càng ngày càng nhiều, hai người đành phải không ngừng né tránh. Mộng Toa lợi dụng bản thân hiểu được thổ nguyên tố lực, ngưng tụ bùn đất thành Thổ Thuẫn đến ngăn cản lợi nhận, nhưng này khá hao phí linh lực.
Phong Minh rất nhanh né tránh lợi nhận, phi thân lên, muốn nhìn một chút đại động rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Đại động giống như được bao trùm bởi một tầng lá mỏng mềm mại, một người đá không ngừng hướng một lọ hình vuông rót vào linh lực, mà linh lực trải qua lọ hình vuông, biến thành lợi nhận, theo đại động xuống phía dưới.
Phong Minh lập tức hiểu được, trọng điểm là giải quyết người đá hoặc lọ hình vuông. Nhưng tầng lá mỏng giống như có thể hấp dẫn linh lực của hắn. Nghĩ đến đây, Phong Minh rút ra bản thân Long Uyên Kiếm, không rót vào linh lực, trực tiếp hướng lọ hình vuông đâm tới, người đá nhanh chóng cầm lấy kiếm Phong Minh đâm tới. Bởi vì muốn cùng Phong Minh chu toàn, cho nên người đá không có biện pháp đồng thời hướng lọ rót vào linh lực.
Bởi vì người đá cũng không xuống dưới, Phong Minh không có biện pháp thông qua tầng lá mỏng, cho nên đành phải ở dưới cửa động triển khai công kích. Phía trên không có lợi nhận hạ xuống, bất quá phía dưới lợi nhận vẫn là sẽ hướng tới Phong Minh công kích, dù tốc độ Phong Minh mau nữa, cũng không thể một bên tránh lợi nhận, một bên cùng người đá đánh nhau. Mộng Toa quan sát tình huống bên Phong Minh, một bên chớp động cánh tránh đi lợi nhận, một bên thao túng tường đất giúp Phong Minh ngăn cản lợi nhận.
Có Mộng Toa hỗ trợ, Phong Minh chuyên tâm đối phó người đá, thực lực người đá tuy rằng so với Phong Minh kém rất nhiều, nhưng nó lại có thể sử dụng linh lực. Cho nên, Phong Minh chỉ có thể vừa tránh công kích bằng linh lực của nó, vừa lợi dụng ưu thế tốc độ trực tiếp tiến hành công kích vật lý. Khi Phong Minh vừa dỡ xuống một bàn tay người đá, phía dưới đại diện tích lợi nhận hướng tới Phong Minh vây công. Mộng Toa vừa thấy, nóng vội tăng mạnh tường đất phòng ngự, nhiều lợi nhận như vậy, dựa vào tường đất nàng tạo thành lúc trước căn bản không được. Khi Mộng Toa dựng xong phòng ngự chắc chắn, rất nhiều lợi nhận cũng hướng nàng vây lại. Nhưng là hiện tại, nàng căn bản không thể thoát ra, bằng không tường đất bảo hộ Phong Minh sẽ tan rã. Nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm: phải nhanh lên a, ta sắp chống đỡ không được.
Lợi nhận đánh vào thân thể làm cho trong lòng Mộng Toa một trận phát lạnh, không nghĩ tới nàng mới ra liền lọt vào tư vị thiên đao vạn quả, một khắc cuối cùng trước khi hôn mê, nàng cảm giác nàng giống như ngã vào một cái ôm ấm áp? Nhất thời có chút ngẩn người, là Phong Minh sao? Cái người thoạt nhìn lạnh như băng có ôm ấp ấm áp như vậy?
Phong Minh nhìn Mộng Toa trong lòng đầy người là máu, có chút khiếp sợ, đây là lần thứ hai có người liều mình bảo hộ hắn như vậy.
Sau khi Phong Minh giải quyết xong người đá, một thông đạo xuất hiện ở trước mắt. Lợi nhận cũng tùy theo biến mất, Phong Minh giúp Mộng Toa bôi dược xong, liền ôm nàng hướng thông đạo đi đến.
Lạc Vũ Thần và Âu Dương Linh Nhi tiến vào trong động, gặp được không phải cơ quan mũi tên nhọn, cũng không phải người đá công kích, mà là một ma thú thực sự. Một Thủy Long thật lớn nằm ở trong ao.
Lạc Vũ Thần và Âu Dương Linh Nhi lập tức triệu hồi ra huyễn thú, Phượng Loan ngưng trọng nhìn Thủy Long, cái này thật phiền toái, chuyên môn khắc lửa của nó. Lạc Vũ Thần nhìn ra tâm sự Phượng Loan, an ủi nói: “Không quan hệ, có chúng ta ở đây.” Lời tuy nói như vậy, nhưng thực lực Cự Long bài ở đàng kia. Trong lòng Phượng Loan mặc tưởng: nếu như có thể qua cửa này, nó phải đẩy nhanh tốc độ hấp thu tinh thạch Cửu Đầu Phượng lưu lại mới được. Tuy rằng thủy có thể khắc hỏa, nhưng chỉ cần thực lực nó mạnh hơn, có thể trái ngược.
Thủy Long cũng không biết nó đã bao lâu chưa thấy qua vật còn sống, nhìn hai người hai thú, hưng phấn không thôi, hô một tiếng liền phun ra một cột nước chiêu đãi bọn họ. Hai người rất nhanh tránh ra, liền triển khai công kích. Hai người hai thú theo bốn phương hướng triển khai công kích Thủy Long, nhưng lực độ công kích Thủy Long cũng không lớn. Thủy Long ngoạn tính nổi lên, cũng không phát ra công kích trí mạng, nhưng là làm cho người ta bị thương không ít.
Phượng Loan vừa phun ra hỏa, đã bị Thủy Long cấp diệt, mà huyễn thú Báo Tuyết của Âu Dương Linh Nhi, tuy rằng tốc độ có vẻ mau, nhưng về phần lực công kích của nó thì tựa như cong tường. Lạc Vũ Thần cùng Âu Dương Linh Nhi thương tổn Thủy Long cũng cực kì nhỏ.
Rất nhanh hai người hai thú liền mỏi mệt không thôi, động tác cũng chậm chạp. Thủy Long thấy vậy, một đuôi ba quăng đi qua. Ngập trời hồng thủy đập vào mặt mà đến, trong hồng thủy hỗn loạn linh lực đánh vào trên người hai người hai thú. Hồng thủy lui ra, vốn tưởng rằng đã qua một vòng, lại phát hiện giữa hồng thủy dần dần xuất hiện một lốc xoáy. Giữa lốc xoáy có thể rõ ràng nhìn thấy linh lực màu trắng. Hai người hai thú liều mạng muốn rời xa lốc xoáy, nhưng lốc xoáy càng lúc càng lớn, dần dần cuốn Lạc Vũ Thần, Âu Dương Linh Nhi, Báo Tuyết đi vào.
Phượng Loan nhìn chủ nhân của nó bị quấn vào lốc xoáy tràn đầy linh lực, hai mắt đỏ đậm. Còn chưa kịp cứu hắn, bản thân cũng bị quấn vào lốc xoáy. Linh lực giữa lốc xoáy cắt thân thể sinh đau, ngay tại lúc ý thức của nó sắp mơ hồ, trong cơ thể một cỗ lực lượng khổng lồ bừng lên, mang nó ra khỏi lốc xoáy. Một trận quang mang đỏ đậm, Phượng Loan hoàn toàn dung hợp lực lượng Cửu Đầu Phượng, lột xác thành Cửu Đầu Phượng chân chính.
Thủy Long nhìn Phượng Loan giữa Hồng quang kinh ngạc không thôi, nguyên lai bây giờ còn có Cửu Đầu Phượng tồn tại.
Phượng Loan cũng không nghĩ tới nó cư nhiên sẽ lột xác, thật đúng là chỉ mành treo chuông. Hiện tại phải nhanh giải quyết con Thủy Long này, cứu bọn chủ nhân đi ra.
Lạc Vũ Thần, Âu Dương Linh Nhi, Báo Tuyết, bị cuốn vào lốc xoáy sau, đi ra phiến ao Thủy Long nắm lúc trước. Báo Tuyết bị linh lực lốc xoáy làm bị thương không nhẹ, trực tiếp trở về không gian huyễn thú. Mà Âu Dương Linh Nhi là trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Lạc Vũ Thần chịu đựng cả người đau đớn, liều mạng giữ chặt Âu Dương Linh Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.