Quyển 2 - Chương 91: Linh lực kết tinh
Lung Trung Phi Điểu
07/02/2019
Edit & beta: Thiên Mạn
Mấy người Lạc Vũ Yên đã sớm bị bao vây, các thôn dân đối người ngoại lai vốn rất ngạc nhiên, hơn nữa dung mạo mấy người này lại rất hấp dẫn bọn họ.
Đại hán trung niên tên là Ngụy Dũng, là trưởng thôn thôn nhỏ này. Đây là một tiểu đảo ngăn cách, người trên đảo ra không được, ngoại nhân cũng vào không được. Mà bên trong tiểu đảo tựa như mấy người nhìn thấy, một phân thành hai, bên trái là nơi nhân loại ở lại, bên phải là chỗ của ma thú.
Ngụy Dũng nói mấy người bọn họ có thể may mắn đi đến nơi đây, chủ yếu là bởi vì gần nhất bọn họ cùng ma thú sẽ có một hồi đại chiến, hiện tại ma thú cùng nhân loại đều vì đại chiến làm chuẩn bị, sẽ không ở bên ngoài du đãng.
Nguyên lai, trên đảo nhỏ, không ai hoặc ma thú có thể tu luyện linh lực, nơi này có công dụng nhất chính là huyễn khí. Đại chiến theo như lời Ngụy Dũng, liền là vì, ở trên ngọn núi cao nhất tiểu đảo có một sơn động, trong sơn động có một viên đá thủy tinh. Hàng tháng đá thủy tinh đều phóng xuất một ít linh lực kết tinh, có linh lực kết tinh, nhân loại có thể gia cố phòng ngự hoặc tăng cường sức chiến đấu, mà ma thú được đến tự nhiên cũng có ưu việt.
Về phần vì sao không trực tiếp đi vào sơn động lấy đá thủy tinh ra, chủ yếu là nhân loại và ma thú đều không thể đi lên, mặc kệ đi bao lâu, đều không có biện pháp đi lên trên.
Bởi vậy, mọi người đều hiểu, mặt trên khẳng định là có ảo trận, vốn tưởng rằng năng lực Tiểu Bạch có thể dùng, không đợi Lạc Vũ Yên mở miệng. Tiểu Bạch ngay tại trong Phượng giới dụng ý thức nói cho Lạc Nhất Nhất, dùng linh lực làm thành ảo trận, phá ảo trận cũng là cần linh lực, mà hiện tại nó chính là một tiểu hồ ly bình thường, không có biện pháp.
Lạc Nhất Nhất truyền lời Tiểu Bạch cho mọi người xong, tiếp tục nằm dưỡng thần.
Cái này tử, chỉ có thể đợi, Ngụy Dũng nói đá thủy tinh có thể phóng xuất một ít linh lực, xem Tiểu Bạch có thể dung hợp linh lực phá giải ảo trận hay không.
Tĩnh dưỡng vài ngày, thân thể Lạc Nhất Nhất dần dần tốt lên. Ngụy Dũng nhìn Lạc Nhất Nhất ăn đan dược như ăn đường đậu, thật đau lòng. Mà trong nhà hắn trong khoảng thời gian này lại náo nhiệt, bởi vì đến ở đều là tuấn nam mỹ nữ, đặc biệt Phong Minh, dẫn tới nữ tử trẻ tuổi trong thôn luôn tìm lấy cớ lại đây.
Ngụy Dũng cũng từ mấy người Lạc Nhất Nhất nghe được rất nhiều chuyện về thế giới bên ngoài, cũng rốt cục biết, ở bên ngoài nhân loại có thể tu luyện linh lực, còn có thể khế ước huyễn thú.
Rốt cục, qua năm sáu ngày, mọi người trong thôn khẩn trương lên, Ngụy Dũng nói cho đám người Lạc Nhất Nhất biết, không cần nơi nơi chạy loạn, bọn họ cùng ma thú đại chiến rất nhanh sẽ bắt đầu. Bọn họ ở rất nhiều địa phương đều thiết trí cơ quan, không cẩn thận, sẽ toi mạng. Mọi người tự nhiên sẽ không để ý này đó, bọn họ càng cần linh lực kết tinh trong truyền thuyết.
Mặc dù hiện tại không thể vận dụng linh lực, trải qua rèn luyện lâu như vậy, thân thủ vẫn là tương đương không sai. Hơn nữa, Mạc Vân từng đưa huyễn khí áo giáp luyện khí sư nơi này không thể so sánh.
Ngụy Dũng bảo người ta kéo một bên viên mộc lên, khẩn trương chờ đợi. Chỉ chốc lát sau, bên phải truyền đến thanh âm các ma thú đinh tai nhức óc, mặt đất cũng đi theo rung động, mà đám người Ngụy Dũng cũng trong lúc nhất thời nhanh chóng hướng tòa sơn chạy tới.
Mấy người Lạc Nhất Nhất triển khai hai cánh áo giáp cũng hướng tới tòa sơn bay đi. Các thôn dân nhìn mấy người trên bầu trời, kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới mấy người ngoại lai có huyễn khí áo giáp tốt như vậy.
Lúc này, vô số luồng sáng từ đỉnh núi phát ra, hướng tới các phương hướng bất đồng rơi xuồng. Ngụy Dũng hét lớn: “Mau, phần lớn linh lực kết tinh rơi ở phía tây, nhanh đi tìm.”
Ngụy Dũng vừa dứt lời, mọi người hướng tới phía tây chạy tới. Mấy người Lạc Nhất Nhất trên không trung nháy mắt ngây người, cái bọn họ gọi là linh lực kết tinh sẽ không chính là luồng sáng vừa mới nãy đi? Đùa giỡn cái gì, tia sang vừa rồi tựa như hạ một trận mưa sao sa, hiện tại muốn bọn họ đi tìm trở về?
Nhìn mọi người cùng ma thú đều hối hả chạy đi, mấy người nhận mệnh bay theo, nếu như không tìm được linh lực kết tinh, bọn họ cái gì đều làm không được.
Lạc Nhất Nhất vung tay lên, thả ra các huyễn thú có sức chiến đấu trong Phượng giới, hiện tại mọi người cũng không có linh lực, cũng liền không có thực lực chỉ phân, thời điểm mọi người thấy không trung xuất hiện một con rồng, đều khiếp sợ không thôi, liền cả ma thú cũng trong thời gian ngắn tạm dừng trong chốc lát, trên đảo nhỏ này ma thú có thực lực bất phàm cũng có rất nhiều, nhưng còn không có ai gặp qua Long.
Nhìn thấy trên mặt nhân loại cùng ma thú đều dùng ánh mắt cúng bái nhìn mình, cả ma thú phi cầm trên không trung cũng lăng lăng nhường đường cho mình, Đằng Long tâm hư vinh chiếm được thật lớn thỏa mãn.
Đúng lúc này, người trên đất lại dùng đồng dạng ánh mắt nhìn về phía bên kia, Đằng Long quay đầu, phát hiện Phượng Loan cũng bị phóng ra. Nếu như nói nhìn đến Long làm cho người ta ngạc nhiên, kia nhìn đến Cửu Đầu Phượng càng làm cho người kinh ngạc không thôi.
Đằng Long căm giận nhìn về phía Phượng Loan, quả nhiên, hai chúng nó bát tự không hợp.
Tuy rằng chưa từng có nói ra, nhưng Đằng Long mơ hồ cảm thấy nó cùng các con rồng khác không giống với. Muốn cẩn thận truy cứu, lại không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng nó tin tưởng nó nhất định có thể siêu việt hơn Cửu Đầu Phượng Loan, này không phải nó mù quáng tự tin, mà là nó từ trong tâm xâm nhập cảm giác được.
Trong Phượng giới, Manh Manh và Tiểu Phong Liệt mắt to trừng mắt nhỏ, Chíp Bông, Tiểu Bạch, Phấn Phấn cũng ngốc ở bên trong. Phượng giới linh khí cũng không cảm giác được, bọn họ hiện tại chính là một quần thể nhược thế, Lạc Nhất Nhất lo lắng không cho bọn họ đi ra hỗ trợ.
Lạc Nhất Nhất đi trong rừng rậm, tuy rằng hiện tại nàng không có biện pháp sử dụng linh lực, nhưng là vẫn cảm giác được linh lực, nơi này linh lực kết tinh rơi xuống hẳn là nhiều nhất.
Không lâu, Lạc Nhất Nhất liền tìm được viên linh lực kết tinh đầu tiên trong truyền thuyết, nhìn linh lực kết tinh giống mười khắc lạp tiểu kim cương lòe lòe sáng lên, Lạc Nhất Nhất đương trường không nói gì, chút linh khí thế này làm được gì? Cho dù thu thập toàn bộ, cũng không đủ dùng đi.
Để linh lực kết tinh vào Phượng giới, Lạc Nhất Nhất mang theo Tiểu Phong Liệt tiếp tục tìm kiếm linh lực kết tinh, này trong lúc gặp được một ít ma thú, đều bị Lạc Nhất Nhất tâm tình không tốt cuồng tấu một phen, còn cướp đi linh lực kết tinh chúng nó thật vất vả tìm được.
Nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, Lạc Nhất Nhất đưa hai người ba thú trong Phượng giới ra. Mở miệng nói: “Chúng ta ngay tại đây nghỉ ngơi đi, thuận tiện nấu cơm dã ngoại.” Không phải Lạc Nhất Nhất muốn nhàn hạ, không có linh lực nàng vừa mới đối phó đám ma thú, cũng đã cố hết sức.
Lạc Nhất Nhất chuyển ra các vật có thể làm cạm bẫy từ Phượng giới, sai sử hai người ba thú hỗ trợ ở chung quanh làm một ít cạm bẫy. Ba con tiểu thú chỉ có thể yêu thương hự hự bào hố, Manh Manh và Tiểu Phong Liệt ở dưới sự chỉ đạo của Lạc Nhất Nhất đang tước một ít cành cây bén nhọn. Cảnh này làm cho Lạc Nhất Nhất cảm thấy nàng rất xấu xa, không có lương tâm.
Rất nhanh, chung quanh đại đại tiểu tiểu che kín cạm bẫy, Lạc Nhất Nhất thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ Phượng giới chuyển ra oa bát biều bồn đã lâu không dụng, nói: “Chúng ta có thể hảo hảo ăn một chút, đã lâu không có động thủ. Liệt, gần nhất vẫn ủy khuất ngươi ăn lương khô, hôm nay hảo hảo bồi thường ngươi. Manh Manh cũng vậy, có thể nếm thử tay nghề của ta nga.”
Chíp Bông vừa nghe, hưng phấn nhìn Lạc Nhất Nhất: “Nhất Nhất, ta cũng thật lâu không ăn cái gì, ngươi phải làm mấy con gà nướng cho ta nga.” Lạc Nhất Nhất cười gật gật đầu: “Hôm nay cho các ngươi ăn no căng bụng thì thôi.”
Tuy rằng Tiểu Bạch và Phấn Phấn đối ăn không ham thích giống Chíp Bông, bất quá lúc này, cũng vẻ mặt chờ mong.
Lần này, Lạc Nhất Nhất chẳng những dựa theo bọn họ khẩu vị, làm các loại thiêu khảo, xào rau, lẩu, còn dùng đại liêu làm không ít món kho. Nồng đậm mùi thơm, làm cho người ta không ngừng nuốt nước miếng. Tiểu Bạch tò mò hỏi: “Nhất Nhất, ngươi hôm nay như thế nào làm nhiều như vậy a, vài người chúng ta, khẳng định ăn không xong đi?”
Chíp Bông hưng phấn vây quanh du tư tư gà nướng nói: “Không quan hệ, ta ăn hết… “
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Chíp Bông một cái, tên kia còn là bộ dáng hồi trước, đối ăn ngon gì đó một chút lực miễn dịch đều không có.
Lạc Nhất Nhất vừa hướng trong nồi phóng này nọ, vừa nói: “Không có việc gì, không có việc gì, có thể ăn bao nhiêu ăn bấy nhiêu, rất nhanh chúng ta còn có khách nhân đến đây… “
Đánh giá mùi thơm đã muốn phiêu ra rất xa, Lạc Nhất Nhất đặt tất cả linh lực kết tinh thu thập được vào một túi tiền nhỏ, phóng ở một bên trên bàn.
Nhìn bộ dáng Chíp Bông cùng Tiểu Phong Liệt lang thôn hổ yết, Lạc Nhất Nhất vừa rót nước cho bọn hắn vừa nói: “Từ từ ăn, coi chừng nghẹn, có nhiều như vậy, còn chưa đủ các ngươi ăn a… “
Miệng Chíp Bông nhồi vào gà nướng, mơ hồ không rõ nói: “Nhất Nhất đã lâu không có làm này nọ ăn, cũng không biết lần sau khi nào thì lại làm, đương nhiên chạy nhanh ăn nhiều một chút… “
Lạc Nhất Nhất ngẩn người, trước kia có Phong Liệt, mặc dù thực lực của nàng đã đạt tới không cần ăn, hắn cũng sẽ bởi vì thói quen yêu thích của nàng mà làm cho nàng, Chíp Bông tự nhiên cũng đi theo hưởng ké. Từ lúc Liệt gặp chuyện không may, nàng liền cơ bản không động thủ lần nữa. Liệt biến thành Tiểu sói con, nàng từng vì nó làm qua, bất quá sau lại bởi vì muốn thu thập đá thủy tinh, cũng liền cố không hơn, đành phải cho Liệt cắn lương khô.
Là nàng xem nhẹ bọn họ, ôm lấy Tiểu Phong Liệt đang hướng trong nồi gắp món ăn vào trong lòng, nói: “Liệt, Chíp Bông, trong khoảng thời gian này ủy khuất các ngươi, các ngươi yên tâm, tuy rằng ta không dám cam đoan mỗi ngày đều làm cho các ngươi ăn, nhưng ta nhất định sẽ thường xuyên làm cho các ngươi.”
Chíp Bông kích động gật đầu, Phong Liệt đưa thịt thỏ hắn vừa mới lấy vào trong bát tới bên miệng Lạc Nhất Nhất, Lạc Nhất Nhất cười há mồm tiếp được, tuy rằng Phong Liệt hiện tại cái gì cũng đều không hiểu, nhưng hắn biết đối tốt với nàng.
Từ sau khi Liệt gặp chuyện không may, nàng chỉ lo thu thập đá thủy tinh. Rất nhiều này nọ đều bị nàng xem nhẹ, thật sự thực may mắn, các bằng hữu một đường bồi nàng đi tới, bọn họ không hề có nữa câu oán hận cùng nàng sóng vai phấn đấu, mặc dù là việc nhỏ, cũng không mở miệng yêu cầu nàng hỗ trợ.
Khi tất cả mọi người chống đỡ không nghĩ động, Lạc Nhất Nhất nghênh đón khách nhân đầu tiên của nàng, một ma thú giống lợn rừng. Ma thú ngửi được mùi thơm nên tìm lại đây, ở cách đó không xa lại cảm giác được linh lực kết tinh, nhìn thấy chính là một tiểu cô nương mang theo hai tiểu hài tử, ba tiểu thú, liền liều lĩnh vọt lại đây.
Lạc Nhất Nhất mắt cũng chưa nâng, ở ma thú cách bọn họ mười thước, bùm một cái rơi vào cạm bẫy trước đó đã bố trí, bén nhọn xước mang rô lập tức lấy mệnh nó. Chíp Bông đi qua, từ trên người ma thú sờ soạng lấy ra hai viên linh lực kết tinh.
Mấy người Lạc Vũ Yên đã sớm bị bao vây, các thôn dân đối người ngoại lai vốn rất ngạc nhiên, hơn nữa dung mạo mấy người này lại rất hấp dẫn bọn họ.
Đại hán trung niên tên là Ngụy Dũng, là trưởng thôn thôn nhỏ này. Đây là một tiểu đảo ngăn cách, người trên đảo ra không được, ngoại nhân cũng vào không được. Mà bên trong tiểu đảo tựa như mấy người nhìn thấy, một phân thành hai, bên trái là nơi nhân loại ở lại, bên phải là chỗ của ma thú.
Ngụy Dũng nói mấy người bọn họ có thể may mắn đi đến nơi đây, chủ yếu là bởi vì gần nhất bọn họ cùng ma thú sẽ có một hồi đại chiến, hiện tại ma thú cùng nhân loại đều vì đại chiến làm chuẩn bị, sẽ không ở bên ngoài du đãng.
Nguyên lai, trên đảo nhỏ, không ai hoặc ma thú có thể tu luyện linh lực, nơi này có công dụng nhất chính là huyễn khí. Đại chiến theo như lời Ngụy Dũng, liền là vì, ở trên ngọn núi cao nhất tiểu đảo có một sơn động, trong sơn động có một viên đá thủy tinh. Hàng tháng đá thủy tinh đều phóng xuất một ít linh lực kết tinh, có linh lực kết tinh, nhân loại có thể gia cố phòng ngự hoặc tăng cường sức chiến đấu, mà ma thú được đến tự nhiên cũng có ưu việt.
Về phần vì sao không trực tiếp đi vào sơn động lấy đá thủy tinh ra, chủ yếu là nhân loại và ma thú đều không thể đi lên, mặc kệ đi bao lâu, đều không có biện pháp đi lên trên.
Bởi vậy, mọi người đều hiểu, mặt trên khẳng định là có ảo trận, vốn tưởng rằng năng lực Tiểu Bạch có thể dùng, không đợi Lạc Vũ Yên mở miệng. Tiểu Bạch ngay tại trong Phượng giới dụng ý thức nói cho Lạc Nhất Nhất, dùng linh lực làm thành ảo trận, phá ảo trận cũng là cần linh lực, mà hiện tại nó chính là một tiểu hồ ly bình thường, không có biện pháp.
Lạc Nhất Nhất truyền lời Tiểu Bạch cho mọi người xong, tiếp tục nằm dưỡng thần.
Cái này tử, chỉ có thể đợi, Ngụy Dũng nói đá thủy tinh có thể phóng xuất một ít linh lực, xem Tiểu Bạch có thể dung hợp linh lực phá giải ảo trận hay không.
Tĩnh dưỡng vài ngày, thân thể Lạc Nhất Nhất dần dần tốt lên. Ngụy Dũng nhìn Lạc Nhất Nhất ăn đan dược như ăn đường đậu, thật đau lòng. Mà trong nhà hắn trong khoảng thời gian này lại náo nhiệt, bởi vì đến ở đều là tuấn nam mỹ nữ, đặc biệt Phong Minh, dẫn tới nữ tử trẻ tuổi trong thôn luôn tìm lấy cớ lại đây.
Ngụy Dũng cũng từ mấy người Lạc Nhất Nhất nghe được rất nhiều chuyện về thế giới bên ngoài, cũng rốt cục biết, ở bên ngoài nhân loại có thể tu luyện linh lực, còn có thể khế ước huyễn thú.
Rốt cục, qua năm sáu ngày, mọi người trong thôn khẩn trương lên, Ngụy Dũng nói cho đám người Lạc Nhất Nhất biết, không cần nơi nơi chạy loạn, bọn họ cùng ma thú đại chiến rất nhanh sẽ bắt đầu. Bọn họ ở rất nhiều địa phương đều thiết trí cơ quan, không cẩn thận, sẽ toi mạng. Mọi người tự nhiên sẽ không để ý này đó, bọn họ càng cần linh lực kết tinh trong truyền thuyết.
Mặc dù hiện tại không thể vận dụng linh lực, trải qua rèn luyện lâu như vậy, thân thủ vẫn là tương đương không sai. Hơn nữa, Mạc Vân từng đưa huyễn khí áo giáp luyện khí sư nơi này không thể so sánh.
Ngụy Dũng bảo người ta kéo một bên viên mộc lên, khẩn trương chờ đợi. Chỉ chốc lát sau, bên phải truyền đến thanh âm các ma thú đinh tai nhức óc, mặt đất cũng đi theo rung động, mà đám người Ngụy Dũng cũng trong lúc nhất thời nhanh chóng hướng tòa sơn chạy tới.
Mấy người Lạc Nhất Nhất triển khai hai cánh áo giáp cũng hướng tới tòa sơn bay đi. Các thôn dân nhìn mấy người trên bầu trời, kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới mấy người ngoại lai có huyễn khí áo giáp tốt như vậy.
Lúc này, vô số luồng sáng từ đỉnh núi phát ra, hướng tới các phương hướng bất đồng rơi xuồng. Ngụy Dũng hét lớn: “Mau, phần lớn linh lực kết tinh rơi ở phía tây, nhanh đi tìm.”
Ngụy Dũng vừa dứt lời, mọi người hướng tới phía tây chạy tới. Mấy người Lạc Nhất Nhất trên không trung nháy mắt ngây người, cái bọn họ gọi là linh lực kết tinh sẽ không chính là luồng sáng vừa mới nãy đi? Đùa giỡn cái gì, tia sang vừa rồi tựa như hạ một trận mưa sao sa, hiện tại muốn bọn họ đi tìm trở về?
Nhìn mọi người cùng ma thú đều hối hả chạy đi, mấy người nhận mệnh bay theo, nếu như không tìm được linh lực kết tinh, bọn họ cái gì đều làm không được.
Lạc Nhất Nhất vung tay lên, thả ra các huyễn thú có sức chiến đấu trong Phượng giới, hiện tại mọi người cũng không có linh lực, cũng liền không có thực lực chỉ phân, thời điểm mọi người thấy không trung xuất hiện một con rồng, đều khiếp sợ không thôi, liền cả ma thú cũng trong thời gian ngắn tạm dừng trong chốc lát, trên đảo nhỏ này ma thú có thực lực bất phàm cũng có rất nhiều, nhưng còn không có ai gặp qua Long.
Nhìn thấy trên mặt nhân loại cùng ma thú đều dùng ánh mắt cúng bái nhìn mình, cả ma thú phi cầm trên không trung cũng lăng lăng nhường đường cho mình, Đằng Long tâm hư vinh chiếm được thật lớn thỏa mãn.
Đúng lúc này, người trên đất lại dùng đồng dạng ánh mắt nhìn về phía bên kia, Đằng Long quay đầu, phát hiện Phượng Loan cũng bị phóng ra. Nếu như nói nhìn đến Long làm cho người ta ngạc nhiên, kia nhìn đến Cửu Đầu Phượng càng làm cho người kinh ngạc không thôi.
Đằng Long căm giận nhìn về phía Phượng Loan, quả nhiên, hai chúng nó bát tự không hợp.
Tuy rằng chưa từng có nói ra, nhưng Đằng Long mơ hồ cảm thấy nó cùng các con rồng khác không giống với. Muốn cẩn thận truy cứu, lại không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng nó tin tưởng nó nhất định có thể siêu việt hơn Cửu Đầu Phượng Loan, này không phải nó mù quáng tự tin, mà là nó từ trong tâm xâm nhập cảm giác được.
Trong Phượng giới, Manh Manh và Tiểu Phong Liệt mắt to trừng mắt nhỏ, Chíp Bông, Tiểu Bạch, Phấn Phấn cũng ngốc ở bên trong. Phượng giới linh khí cũng không cảm giác được, bọn họ hiện tại chính là một quần thể nhược thế, Lạc Nhất Nhất lo lắng không cho bọn họ đi ra hỗ trợ.
Lạc Nhất Nhất đi trong rừng rậm, tuy rằng hiện tại nàng không có biện pháp sử dụng linh lực, nhưng là vẫn cảm giác được linh lực, nơi này linh lực kết tinh rơi xuống hẳn là nhiều nhất.
Không lâu, Lạc Nhất Nhất liền tìm được viên linh lực kết tinh đầu tiên trong truyền thuyết, nhìn linh lực kết tinh giống mười khắc lạp tiểu kim cương lòe lòe sáng lên, Lạc Nhất Nhất đương trường không nói gì, chút linh khí thế này làm được gì? Cho dù thu thập toàn bộ, cũng không đủ dùng đi.
Để linh lực kết tinh vào Phượng giới, Lạc Nhất Nhất mang theo Tiểu Phong Liệt tiếp tục tìm kiếm linh lực kết tinh, này trong lúc gặp được một ít ma thú, đều bị Lạc Nhất Nhất tâm tình không tốt cuồng tấu một phen, còn cướp đi linh lực kết tinh chúng nó thật vất vả tìm được.
Nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, Lạc Nhất Nhất đưa hai người ba thú trong Phượng giới ra. Mở miệng nói: “Chúng ta ngay tại đây nghỉ ngơi đi, thuận tiện nấu cơm dã ngoại.” Không phải Lạc Nhất Nhất muốn nhàn hạ, không có linh lực nàng vừa mới đối phó đám ma thú, cũng đã cố hết sức.
Lạc Nhất Nhất chuyển ra các vật có thể làm cạm bẫy từ Phượng giới, sai sử hai người ba thú hỗ trợ ở chung quanh làm một ít cạm bẫy. Ba con tiểu thú chỉ có thể yêu thương hự hự bào hố, Manh Manh và Tiểu Phong Liệt ở dưới sự chỉ đạo của Lạc Nhất Nhất đang tước một ít cành cây bén nhọn. Cảnh này làm cho Lạc Nhất Nhất cảm thấy nàng rất xấu xa, không có lương tâm.
Rất nhanh, chung quanh đại đại tiểu tiểu che kín cạm bẫy, Lạc Nhất Nhất thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ Phượng giới chuyển ra oa bát biều bồn đã lâu không dụng, nói: “Chúng ta có thể hảo hảo ăn một chút, đã lâu không có động thủ. Liệt, gần nhất vẫn ủy khuất ngươi ăn lương khô, hôm nay hảo hảo bồi thường ngươi. Manh Manh cũng vậy, có thể nếm thử tay nghề của ta nga.”
Chíp Bông vừa nghe, hưng phấn nhìn Lạc Nhất Nhất: “Nhất Nhất, ta cũng thật lâu không ăn cái gì, ngươi phải làm mấy con gà nướng cho ta nga.” Lạc Nhất Nhất cười gật gật đầu: “Hôm nay cho các ngươi ăn no căng bụng thì thôi.”
Tuy rằng Tiểu Bạch và Phấn Phấn đối ăn không ham thích giống Chíp Bông, bất quá lúc này, cũng vẻ mặt chờ mong.
Lần này, Lạc Nhất Nhất chẳng những dựa theo bọn họ khẩu vị, làm các loại thiêu khảo, xào rau, lẩu, còn dùng đại liêu làm không ít món kho. Nồng đậm mùi thơm, làm cho người ta không ngừng nuốt nước miếng. Tiểu Bạch tò mò hỏi: “Nhất Nhất, ngươi hôm nay như thế nào làm nhiều như vậy a, vài người chúng ta, khẳng định ăn không xong đi?”
Chíp Bông hưng phấn vây quanh du tư tư gà nướng nói: “Không quan hệ, ta ăn hết… “
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Chíp Bông một cái, tên kia còn là bộ dáng hồi trước, đối ăn ngon gì đó một chút lực miễn dịch đều không có.
Lạc Nhất Nhất vừa hướng trong nồi phóng này nọ, vừa nói: “Không có việc gì, không có việc gì, có thể ăn bao nhiêu ăn bấy nhiêu, rất nhanh chúng ta còn có khách nhân đến đây… “
Đánh giá mùi thơm đã muốn phiêu ra rất xa, Lạc Nhất Nhất đặt tất cả linh lực kết tinh thu thập được vào một túi tiền nhỏ, phóng ở một bên trên bàn.
Nhìn bộ dáng Chíp Bông cùng Tiểu Phong Liệt lang thôn hổ yết, Lạc Nhất Nhất vừa rót nước cho bọn hắn vừa nói: “Từ từ ăn, coi chừng nghẹn, có nhiều như vậy, còn chưa đủ các ngươi ăn a… “
Miệng Chíp Bông nhồi vào gà nướng, mơ hồ không rõ nói: “Nhất Nhất đã lâu không có làm này nọ ăn, cũng không biết lần sau khi nào thì lại làm, đương nhiên chạy nhanh ăn nhiều một chút… “
Lạc Nhất Nhất ngẩn người, trước kia có Phong Liệt, mặc dù thực lực của nàng đã đạt tới không cần ăn, hắn cũng sẽ bởi vì thói quen yêu thích của nàng mà làm cho nàng, Chíp Bông tự nhiên cũng đi theo hưởng ké. Từ lúc Liệt gặp chuyện không may, nàng liền cơ bản không động thủ lần nữa. Liệt biến thành Tiểu sói con, nàng từng vì nó làm qua, bất quá sau lại bởi vì muốn thu thập đá thủy tinh, cũng liền cố không hơn, đành phải cho Liệt cắn lương khô.
Là nàng xem nhẹ bọn họ, ôm lấy Tiểu Phong Liệt đang hướng trong nồi gắp món ăn vào trong lòng, nói: “Liệt, Chíp Bông, trong khoảng thời gian này ủy khuất các ngươi, các ngươi yên tâm, tuy rằng ta không dám cam đoan mỗi ngày đều làm cho các ngươi ăn, nhưng ta nhất định sẽ thường xuyên làm cho các ngươi.”
Chíp Bông kích động gật đầu, Phong Liệt đưa thịt thỏ hắn vừa mới lấy vào trong bát tới bên miệng Lạc Nhất Nhất, Lạc Nhất Nhất cười há mồm tiếp được, tuy rằng Phong Liệt hiện tại cái gì cũng đều không hiểu, nhưng hắn biết đối tốt với nàng.
Từ sau khi Liệt gặp chuyện không may, nàng chỉ lo thu thập đá thủy tinh. Rất nhiều này nọ đều bị nàng xem nhẹ, thật sự thực may mắn, các bằng hữu một đường bồi nàng đi tới, bọn họ không hề có nữa câu oán hận cùng nàng sóng vai phấn đấu, mặc dù là việc nhỏ, cũng không mở miệng yêu cầu nàng hỗ trợ.
Khi tất cả mọi người chống đỡ không nghĩ động, Lạc Nhất Nhất nghênh đón khách nhân đầu tiên của nàng, một ma thú giống lợn rừng. Ma thú ngửi được mùi thơm nên tìm lại đây, ở cách đó không xa lại cảm giác được linh lực kết tinh, nhìn thấy chính là một tiểu cô nương mang theo hai tiểu hài tử, ba tiểu thú, liền liều lĩnh vọt lại đây.
Lạc Nhất Nhất mắt cũng chưa nâng, ở ma thú cách bọn họ mười thước, bùm một cái rơi vào cạm bẫy trước đó đã bố trí, bén nhọn xước mang rô lập tức lấy mệnh nó. Chíp Bông đi qua, từ trên người ma thú sờ soạng lấy ra hai viên linh lực kết tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.