Yêu Phụ! Thật Ra Ngươi Có Bản Lĩnh Gì?
Chương 6
Lan Tím
26/11/2016
Ngày hôm sau..
- Vương phi hôm nay người không búi tóc?
- Ta vẫn còn là thiếu nữ xuân xanh, không cần thiết phải búi! Vả lại xõa thế này mới đẹp. Còn nữa sau này đừng gọi ta là vương phi, phải gọi là tiểu - thư nghe chưa!
Khỏi nói cũng biết sắc mặt A Lan tệ thế nào, trên đầu còn xuất hiện ba vạch đen, cô có một chút do dự:
- Nhưng mà bây giờ người là thê tử của vương gia nên..
- Ngươi làm ơn đi, hắn có xem ta là thê tử của hắn đâu! Rõ ràng hắn xem ta là bao cát! Thích đánh thì đánh. Tóm lại ngươi - Không - Được- Gọi - Ta - Là - Vương - Phi! - Nam Cung Nhược Giai chống nạnh gằn từng tiếng một trông nàng thật là đanh đá!
Hôm nay nàng lại muốn ra ngoài dạo phố. Cũng phải, từ lúc bị xuyên không về đây nàng chưa hề bước chân ra khỏi vương phủ nên khó tránh khỏi mọi sự hiếu kỳ. Vả lại.. nàng còn muốn hoàn thành chuyện kia.
Nàng vội vả cài nhẹ lên tóc một chiếc trâm phượng hoàng bằng ngọc thạch, đeo vào cổ một sợi dây cũng bằng ngọc nhưng mỗi hạt là mỗi màu sắc khác nhau. Cũng Không cần trang điểm đã vội vàng xách váy chạy thẳng ra hướng cửa lớn. Vì tốc độ chạy quá nhanh khiến nàng không thể dừng lại trước khi cả thân người đâm sầm vào người đối diện.
Một hình tượng thực là bất nhã!
Lần đầu tiên nàng được tựa vào lồng ngực ấm áp của một nam nhân, nó không mềm mại mà.. thật rắn chắc thể như đang che chở cho một người quan trọng. Tim đập loạn nhịp, nàng vội ngẩn đầu lên vô tình bị ánh mắt sâu thẳm cuốn hút. Bụng dạ không ngừng reo lên ''mỹ nam! Mỹ nam!'' Nhất thời.. nàng thực.. không muốn bỏ hắn ra!
- Vương phi người không sao chứ?
- Hả..?
Đang vui vẻ trên từng không cùng bao điều ao ước, tự nhiên hắn lại gọi nàng là vương phi, ''loảng xoảng!'' lòng nàng đang vỡ, trái tim nàng đang vỡ, ước mơ của nàng cũng đang vỡ! Thôi hết rồi! Hết rồi! Xuyên đi đâu không xuyên lại xuyên vào một người đã có phu quân, đã thế lại còn bị hắn lạnh nhạt. Ôi.. một mỹ nam tử thanh lịch tuấn tú, thần thái uy nghiêm sao.. sao nàng lại có thể ngó lơ cho được?
- Ta.. ta không sao!
Hắn vội vàng đẩy nàng ra:
- Vương phi, tại hạ đã thất lễ!
Thất lễ? Ta muốn thất lễ hơn thế kia kìa! Hu hu! Mỹ nam của ta! Oa oa..
- À phải rồi vương phi, người định ra ngoài sao?
Nhắc mới nhớ, nàng còn chuyện chính đáng cần phải làm gấp. Nàng vội trấn tĩnh tinh thần, xuống giọng dịu dàng:
- Ta có chút chuyện định ra phố một lát. Mà huynh là...
- Tại hạ là Nhất Phong, là hộ vệ bên cạnh của Vương gia, được ngài sai bảo vệ an toàn cho cả vương phủ trong thời gian ngài đi vắng. Vương phi.. thật xin lỗi vương gia có lệnh, nếu không có sự cho phép của ngài thì người không thể rời vương phủ nữa bước!
''Đùng!''
Sét đánh ngang tai!
Thật không ngờ người nam nhân nàng thích lại là tên ''sai vặt'' dưới trướng của lão ma đầu tự nhiên[1], cái gì mà bảo vệ an toàn, lại không cho nàng rời khỏi vương phủ, hừm hừm rõ ràng là sai hắn giám sát nhất cử nhất động của nàng đây mà! Nàng không còn ngốc như trước kia nữa đâu nha!
Không cho đi? Được thôi.. ta theo ý các ngươi vậy!
- Nếu lão đầu tự nhiên không cho ta đi thì thôi vậy, nhưng ta nhờ huynh một chuyện được không?
Nhất Phong cứ tưởng thuyết phục nàng ở lại trong phủ là khó khăn lắm chứ.. ai dè.. nhưng mà..
Lão đầu tự nhiên???
- Người cứ nói, giúp được tại hạ sẽ giúp.
Nam Cung Nhược Giai hí hửng ra mặt, nàng lấy từ thắt lưng ra một bản vẽ cực kỳ công phu đưa cho Nhất Phong và dặn:
- Huynh mang cái này đến hiệu vải đặt làm giúp ta - nói rồi đưa tay rút lấy chiếc trâm phượng - còn đây là thù lao!
Nhất Phong trố mắt nhìn bản vẽ rồi lại nhìn trâm phượng, trong lòng hắn không khỏi có những nghi ngờ.
Nữ nhân này.. lạ quá.. nàng ta đang định làm gì?
- Vương phi.. liệu..
- Huynh cứ theo lời ta đi, giúp ta, ta sẽ mang ơn huynh nhiều ha!
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng hắn cũng gật đầu đồng ý mang đi. Hắn không hề để ý đến hai viên đạn bạc đang âm thầm phóng tới phía sau lưng
Lão đầu tự nhiên, lần này ngươi chết chắc!
***
''Phạch phạch phạch!''
- Báo.. có tin từ kinh thành đưa đến.
Cảnh Hạo Nhiên người mặc giáp phục, tay cầm một áng binh thư vội vàng đặt xuống.
- Trình lên!
- Dạ!
''Vương phi nổi điên, làm nhà bếp trở nên lộn xộn, hôm nay đặt làm một sợi roi bằng vải.
Nhất Phong''
Sau khi đọc xong, Cảnh Hạo Nhiên mặt chảy đầy vệt đen, tóc gần như xù lên hết, hắn siết chặt mảnh giấy miệng vô thức lẩm bẩm:
- Yêu Phụ! Để ta xem, rốt cuộc ngươi định giở trò gì!
- Vương phi hôm nay người không búi tóc?
- Ta vẫn còn là thiếu nữ xuân xanh, không cần thiết phải búi! Vả lại xõa thế này mới đẹp. Còn nữa sau này đừng gọi ta là vương phi, phải gọi là tiểu - thư nghe chưa!
Khỏi nói cũng biết sắc mặt A Lan tệ thế nào, trên đầu còn xuất hiện ba vạch đen, cô có một chút do dự:
- Nhưng mà bây giờ người là thê tử của vương gia nên..
- Ngươi làm ơn đi, hắn có xem ta là thê tử của hắn đâu! Rõ ràng hắn xem ta là bao cát! Thích đánh thì đánh. Tóm lại ngươi - Không - Được- Gọi - Ta - Là - Vương - Phi! - Nam Cung Nhược Giai chống nạnh gằn từng tiếng một trông nàng thật là đanh đá!
Hôm nay nàng lại muốn ra ngoài dạo phố. Cũng phải, từ lúc bị xuyên không về đây nàng chưa hề bước chân ra khỏi vương phủ nên khó tránh khỏi mọi sự hiếu kỳ. Vả lại.. nàng còn muốn hoàn thành chuyện kia.
Nàng vội vả cài nhẹ lên tóc một chiếc trâm phượng hoàng bằng ngọc thạch, đeo vào cổ một sợi dây cũng bằng ngọc nhưng mỗi hạt là mỗi màu sắc khác nhau. Cũng Không cần trang điểm đã vội vàng xách váy chạy thẳng ra hướng cửa lớn. Vì tốc độ chạy quá nhanh khiến nàng không thể dừng lại trước khi cả thân người đâm sầm vào người đối diện.
Một hình tượng thực là bất nhã!
Lần đầu tiên nàng được tựa vào lồng ngực ấm áp của một nam nhân, nó không mềm mại mà.. thật rắn chắc thể như đang che chở cho một người quan trọng. Tim đập loạn nhịp, nàng vội ngẩn đầu lên vô tình bị ánh mắt sâu thẳm cuốn hút. Bụng dạ không ngừng reo lên ''mỹ nam! Mỹ nam!'' Nhất thời.. nàng thực.. không muốn bỏ hắn ra!
- Vương phi người không sao chứ?
- Hả..?
Đang vui vẻ trên từng không cùng bao điều ao ước, tự nhiên hắn lại gọi nàng là vương phi, ''loảng xoảng!'' lòng nàng đang vỡ, trái tim nàng đang vỡ, ước mơ của nàng cũng đang vỡ! Thôi hết rồi! Hết rồi! Xuyên đi đâu không xuyên lại xuyên vào một người đã có phu quân, đã thế lại còn bị hắn lạnh nhạt. Ôi.. một mỹ nam tử thanh lịch tuấn tú, thần thái uy nghiêm sao.. sao nàng lại có thể ngó lơ cho được?
- Ta.. ta không sao!
Hắn vội vàng đẩy nàng ra:
- Vương phi, tại hạ đã thất lễ!
Thất lễ? Ta muốn thất lễ hơn thế kia kìa! Hu hu! Mỹ nam của ta! Oa oa..
- À phải rồi vương phi, người định ra ngoài sao?
Nhắc mới nhớ, nàng còn chuyện chính đáng cần phải làm gấp. Nàng vội trấn tĩnh tinh thần, xuống giọng dịu dàng:
- Ta có chút chuyện định ra phố một lát. Mà huynh là...
- Tại hạ là Nhất Phong, là hộ vệ bên cạnh của Vương gia, được ngài sai bảo vệ an toàn cho cả vương phủ trong thời gian ngài đi vắng. Vương phi.. thật xin lỗi vương gia có lệnh, nếu không có sự cho phép của ngài thì người không thể rời vương phủ nữa bước!
''Đùng!''
Sét đánh ngang tai!
Thật không ngờ người nam nhân nàng thích lại là tên ''sai vặt'' dưới trướng của lão ma đầu tự nhiên[1], cái gì mà bảo vệ an toàn, lại không cho nàng rời khỏi vương phủ, hừm hừm rõ ràng là sai hắn giám sát nhất cử nhất động của nàng đây mà! Nàng không còn ngốc như trước kia nữa đâu nha!
Không cho đi? Được thôi.. ta theo ý các ngươi vậy!
- Nếu lão đầu tự nhiên không cho ta đi thì thôi vậy, nhưng ta nhờ huynh một chuyện được không?
Nhất Phong cứ tưởng thuyết phục nàng ở lại trong phủ là khó khăn lắm chứ.. ai dè.. nhưng mà..
Lão đầu tự nhiên???
- Người cứ nói, giúp được tại hạ sẽ giúp.
Nam Cung Nhược Giai hí hửng ra mặt, nàng lấy từ thắt lưng ra một bản vẽ cực kỳ công phu đưa cho Nhất Phong và dặn:
- Huynh mang cái này đến hiệu vải đặt làm giúp ta - nói rồi đưa tay rút lấy chiếc trâm phượng - còn đây là thù lao!
Nhất Phong trố mắt nhìn bản vẽ rồi lại nhìn trâm phượng, trong lòng hắn không khỏi có những nghi ngờ.
Nữ nhân này.. lạ quá.. nàng ta đang định làm gì?
- Vương phi.. liệu..
- Huynh cứ theo lời ta đi, giúp ta, ta sẽ mang ơn huynh nhiều ha!
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng hắn cũng gật đầu đồng ý mang đi. Hắn không hề để ý đến hai viên đạn bạc đang âm thầm phóng tới phía sau lưng
Lão đầu tự nhiên, lần này ngươi chết chắc!
***
''Phạch phạch phạch!''
- Báo.. có tin từ kinh thành đưa đến.
Cảnh Hạo Nhiên người mặc giáp phục, tay cầm một áng binh thư vội vàng đặt xuống.
- Trình lên!
- Dạ!
''Vương phi nổi điên, làm nhà bếp trở nên lộn xộn, hôm nay đặt làm một sợi roi bằng vải.
Nhất Phong''
Sau khi đọc xong, Cảnh Hạo Nhiên mặt chảy đầy vệt đen, tóc gần như xù lên hết, hắn siết chặt mảnh giấy miệng vô thức lẩm bẩm:
- Yêu Phụ! Để ta xem, rốt cuộc ngươi định giở trò gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.