Yêu Phu Thú Thân: Bách Vô Cấm Kỵ
Quyển 1 - Chương 34: Quyển 1 - Chương 34: 2
Khát Vũ
26/07/2023
Nhìn hoa văn kỳ lạ và con rắn chết trên cửa, tôi bị dọa cho nhảy dựng lên.
Trần Xuân Ny đã sắp xuống cầu thang, đèn trong nhà vẫn sáng nhưng Phạm Quang không ở đó.
Nghĩ đến cuộc hôn nhân kỳ lạ này cùng những lời ẩn ý của Phạm Quang, tôi quyết định đi theo Trần Xuân Ny để xem xét.
Hình xăm trên lưng chị ta càng lúc càng sưng đỏ, vì máu bầm tụ lại nên không thấy rõ hình hai người, nhưng con rắn quấn lấy hai người kia theo mỗi bước chân của chị ta mà chuyển động như sống lại.
Hình như hai người đó mỗi lúc mỗi quấn quýt hơn.
Trần Xuân Ny trần như nhộng chân trần như mộng du đi thẳng về phía chuồng sâu sau nhà.
Trước chuồng trâu cắm đầy nến trắng, hai hình nhân giấy kỳ lạ dùng làm của hồi môn đặt ở hai bên trông như hai người gác cổng hoặc là người dẫn đường.
Dưới ánh nến, hai hình nhân giấy vốn đã quái dị trông càng quái đản hơn.
Phạm Quang một tay cầm lọ thủy tinh, một tay cầm nén nhang, đi quanh con trâu, tụng kinh gì đó.
Kỳ lạ là con trâu vốn gầm gừ vì đau nay lại trở nên vô cùng trầm lặng, vẻ mặt thanh thản như một ông già.
Phạm Quang đi một vòng xong cắm nhang lên hàng rào chuồng trâu, sau đó đưa tay chạm vào đầu bò rồi lấy ra một vật từ trong lọ thủy tinh.
Tròn tròn, đen trắng rõ ràng, rõ ràng mắt trâu!
Mặc kệ nước thuốc vàng nhạt còn nhỏ giọt, Phạm Quang trực tiếp ấn hai nhãn cầu vào hốc mắt bê bết máu.
Khi hai nhãn cầu trở về hốc mắt, con trâu vốn im lặng nãy giờ bỗng kêu lên.
Đó không phải tiếng kêu đau đớn thê lương mà như tiếng rướn người khi mới ngủ dậy.
Còn đang thắc mắc, tôi lại thấy Phạm Quang thì thầm vào tai con trâu, con trâu liền quay đầu lại nhìn Trần Xuân Ny, người đang đứng bên cạnh, rồi gật đầu.
Nhãn cầu được lấy khỏi lọ thủy tinh và lắp lại như còn sống, bắt đầu chuyển động.
Kế tiếp, Phạm Quang kéo Trần Xuân Ny đi ngang qua mình, chạm vào hình xăm trên lưng chị ta.
Trần Xuân Ny nở nụ cười quyến rũ, sau đó tay chân đáp xuống đất, chui vào bên dưới con trâu như một con trâu cái.
Con trâu kia bắt đầu thở hổn hển, vết máu từ hình xăm trên lưng con trâu bắt đầu rỉ ra, và giữa chân nó...
Nhìn tư thế của nó và Trần Xuân Ny, tôi lập tức biết Phạm Quang định làm gì.
Đây là cách kiếm tiền mà hắn nói à?
Không có gì lạ khi hắn muốn cưới Trần Xuân Ny, bởi vì chị ta dễ bị kiếm soát.
Tôi phẫn nộ muốn xông lên, bằng mọi giá tôi phải đưa Trần Xuân Ny đi.
Nhưng ngay khi tôi di chuyển, đầu và lưng tôi bỗng đau nhức.
Tôi quay đầu liền thấy mẹ mình ôm cây sào lạnh lùng nhìn tôi: "Đừng trách tôi, đều tại cách sống của cô quá cứng ngắc, không chịu quan tâm đến chúng tôi. Tôi đã nài lưng ra nuôi cô khôn lớn rồi, bây giờ đến lượt cô báo đáp tôi đúng không?"
Bà ta nói rất gấp, còn có vẻ hơi run.
Tôi ôm lấy cái gáy đau đớn của mình, biết bà ta sợ tôi sẽ làm hỏng chuyện tốt của Phạm Quang.
Hiện tại tôi không phải đối thủ của bà ta, tốt nhất là trốn đi trước.
Nhưng tôi vừa định bỏ chạy thì có một cánh tay quàng qua cổ tôi, xộc vào mũi là một mũi rất hắc.
Mắt tôi mờ đi, chỉ kịp thấy chàng trai có vẻ ngoài giản dị tôi gặp buổi sáng đang đứng dưới gốc cây nhìn tôi với ánh mắt đồng tình.
Sau lưng có tiếng cười lạnh của Phạm Quang, con trâu thở hổn hển như cày cấy mệt nhọc, Trần Xuân Ny rên rỉ trong sung sướng.
Sau đó tôi bất tỉnh.
Tôi bị cơn đau đánh thức, thử cử động thì mới biết tay chân đã bị trói.
Tiếng trâu kêu thảm thiết liên tục vọng lên cứ như có ai đó đang đánh nó hoặc như nó đang cố hết sức để kéo cày.
Lưng tôi cứ đau liên hồi, tôi cố gắng đảo mắt thì thấy mẹ đang ôm một con rắn lộn ngược đầu, dùng những chiếc kim khâu chọc lấy máu cho vào một cái đĩa.
Bà mối từng đề cập hình xăm trên lưng Trần Xuân Ny là từ máu rắn.
Phạm Quang muốn xăm mình cho tôi!
Tôi mở miệng muốn kêu nhưng lại nghe tiếng Phạm Quang cười khẩy, sau đó có một mùi lạ xộc vào mũi, tôi lần nữa ngất đi.
Có điều cơn đau nhói trên lưng thỉnh thoảng đánh thức tôi dậy.
Mỗi khi tỉnh, tôi đều nghe thấy tiếng trâu kêu.
Nhưng vì thuốc, tôi lại ngất đi.
Đến khi hoàn toàn tỉnh lại, mặt trời đang thiêu đốt căn phòng như cái lò nướng, lưng tôi bỏng rát.
Tôi cố xoay cổ thì thấy trên lưng một mảng đỏ sưng lên, không thể thấy đầy đủ hình xăm.
Chỉ mơ hồ thấy đó là một cái đầu rắn hơi hướng lên trên bên phải.
Hình xăm hẳn là hai người ôm một con rắn như của Trần Xuân Ny.
Tối qua Phạm Quang chỉ sờ hình xăm trên lưng Trần Xuân Ny, chị ta liền ngoan ngoãn bò tới giữa chân con bò.
Xem ra hắn cũng muốn khống chế tôi như chị ta.
Tay chân không còn bị trói, tôi vội đứng dậy, mặc đồ vào, tìm di động nhưng tìm mãi không thấy.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất là bỏ chạy.
Tôi mở cửa nhìn bên ngoài, sau khi chắc chắn Phạm Quang và mẹ không ở đây mới bước ra.
Vừa ra ngoài, tôi liền ngửi thấy mùi thịt, còn có tiếng mọi người ăn uống vui vẻ.
Phạm Quang to tiếng: "Mọi người đều ăn thử đi, tuy chỉ là thịt trâu luộc nhưng đã thơm như vậy, không chỉ ăn ngon mà còn thêm âm bổ dương, giúp đàn ông chiến đấu đến tận sáng, phụ nữ sung sướng lên trời. Chú Trần Trung, chú nói xem có phải đâu!"
Một ông già tràn đầy tinh thần tiếp lời Phạm Quang: "Cậu ta nói đúng đấy, tôi mới ăn một miếng thịt trâu mà tối qua đã... Ha ha, mấy người ăn đi rồi biết!"
Cả nam lẫn nữ đều phụ họa, bảo chú Trần Trung kể chi tiết chuyện đêm qua.
Thứ thịt thơm kinh khủng này là thịt trâu?
Có phải con trâu hôm qua không?
Tôi nghĩ ở đây nhiều người như vậy chắc chắn sẽ có người chịu giúp tôi, vì thế tôi chạy nhanh xuống.
Khi xuống cầu thang, tôi thấy Trần Xuân Ny đang ngồi ngay cửa với khuôn mặt rạng rỡ đang ăn một miếng thịt trâu, vừa ăn vừa cười ngốc nghếch như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mà ngay bên cạnh đặt một cái đầu trâu với đôi mắt trống rỗng và cuộn da nhuốm máu.
Mắt trâu được đặt lại vào đêm qua đã biến mất!
Phạm Quang đang đứng trước bàn cắt thịt, bên cạnh hắn là một cái nồi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Mọi người vây quanh đều ngấu nghiến thịt.
Chú Trần Trung đang khoe khoang kia rõ ràng là ông già chống gậy đứng trước chuồng trâu hôm qua.
Hôm qua ông ta còn chống gậy, đi không vững, bây giờ ông ta không chống gậy nữa, còn có thể giúp Phạm Quang cắt thịt chia cho mọi người.
Mẹ tôi hào hứng đứng bên cạnh thu tiền.
Trên thị trường một cân thịt trâu 50 tệ, bọn họ bán với giá 100 nhưng mọi người vẫn tranh giành để có được.
Thấy nhiều người tập trung ở một chỗ như vậy, tôi định lao ra ngoài.
Nhưng tôi vừa quay lưng ra cửa, Phạm Quang đang bạn rộn cắt thịt như có mắt sau lưng, đột nhiên quay đầu nhìn tôi, nở nụ cười nham hiểm đắc thắng.
Tôi cảm thấy không ổn, định hét lên nhưng cổ họng lại như bị thứ gì đó quấn chặt, không thể phát ra âm thanh nào, thậm chí còn có cảm giác nghẹt thở.
Tôi theo bản năng muốn xoa cổ, nhưng vừa chạm vào da liền thấy vừa đau vừa nóng.
Tôi thử cúi đầu thì thấy hai vòng vảy rắn sưng phồng ở dưới xương quai xanh đang uốn cong dọc theo cổ.
Lưng của tôi cũng bắt đầu đau như thể có thứ gì đó đang trườn tới và bóp cổ tôi.
Hình như hình xăm con rắn như sống lại sau khi Phạm Quang nhìn thì phải?
Thậm chí nó còn nghe lệnh của Phạm Quang bóp cổ tôi, không cho tôi cầu cứu!
Thảo nào sau khi xăm hình cho tôi xong, hắn không trói tôi, cũng không khóa cửa, khẳng định là vì chắc chắn tôi không chạy được.
Thấy tôi gần tắc thở, Phạm Quang mới tươi cười xoay người lại cắt thịt, hình xăm con rắn trên cổ tôi đột nhiên nới lỏng.
Tôi thở hổn hển quay lại, muốn chạy theo cửa sau.
Nhưng tôi lại gặp chàng trai kia, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, nói: "Ma gọi xuân, máu đầy thôn, trâu quỷ rắn thần đều đã nổi điên."
Trần Xuân Ny đã sắp xuống cầu thang, đèn trong nhà vẫn sáng nhưng Phạm Quang không ở đó.
Nghĩ đến cuộc hôn nhân kỳ lạ này cùng những lời ẩn ý của Phạm Quang, tôi quyết định đi theo Trần Xuân Ny để xem xét.
Hình xăm trên lưng chị ta càng lúc càng sưng đỏ, vì máu bầm tụ lại nên không thấy rõ hình hai người, nhưng con rắn quấn lấy hai người kia theo mỗi bước chân của chị ta mà chuyển động như sống lại.
Hình như hai người đó mỗi lúc mỗi quấn quýt hơn.
Trần Xuân Ny trần như nhộng chân trần như mộng du đi thẳng về phía chuồng sâu sau nhà.
Trước chuồng trâu cắm đầy nến trắng, hai hình nhân giấy kỳ lạ dùng làm của hồi môn đặt ở hai bên trông như hai người gác cổng hoặc là người dẫn đường.
Dưới ánh nến, hai hình nhân giấy vốn đã quái dị trông càng quái đản hơn.
Phạm Quang một tay cầm lọ thủy tinh, một tay cầm nén nhang, đi quanh con trâu, tụng kinh gì đó.
Kỳ lạ là con trâu vốn gầm gừ vì đau nay lại trở nên vô cùng trầm lặng, vẻ mặt thanh thản như một ông già.
Phạm Quang đi một vòng xong cắm nhang lên hàng rào chuồng trâu, sau đó đưa tay chạm vào đầu bò rồi lấy ra một vật từ trong lọ thủy tinh.
Tròn tròn, đen trắng rõ ràng, rõ ràng mắt trâu!
Mặc kệ nước thuốc vàng nhạt còn nhỏ giọt, Phạm Quang trực tiếp ấn hai nhãn cầu vào hốc mắt bê bết máu.
Khi hai nhãn cầu trở về hốc mắt, con trâu vốn im lặng nãy giờ bỗng kêu lên.
Đó không phải tiếng kêu đau đớn thê lương mà như tiếng rướn người khi mới ngủ dậy.
Còn đang thắc mắc, tôi lại thấy Phạm Quang thì thầm vào tai con trâu, con trâu liền quay đầu lại nhìn Trần Xuân Ny, người đang đứng bên cạnh, rồi gật đầu.
Nhãn cầu được lấy khỏi lọ thủy tinh và lắp lại như còn sống, bắt đầu chuyển động.
Kế tiếp, Phạm Quang kéo Trần Xuân Ny đi ngang qua mình, chạm vào hình xăm trên lưng chị ta.
Trần Xuân Ny nở nụ cười quyến rũ, sau đó tay chân đáp xuống đất, chui vào bên dưới con trâu như một con trâu cái.
Con trâu kia bắt đầu thở hổn hển, vết máu từ hình xăm trên lưng con trâu bắt đầu rỉ ra, và giữa chân nó...
Nhìn tư thế của nó và Trần Xuân Ny, tôi lập tức biết Phạm Quang định làm gì.
Đây là cách kiếm tiền mà hắn nói à?
Không có gì lạ khi hắn muốn cưới Trần Xuân Ny, bởi vì chị ta dễ bị kiếm soát.
Tôi phẫn nộ muốn xông lên, bằng mọi giá tôi phải đưa Trần Xuân Ny đi.
Nhưng ngay khi tôi di chuyển, đầu và lưng tôi bỗng đau nhức.
Tôi quay đầu liền thấy mẹ mình ôm cây sào lạnh lùng nhìn tôi: "Đừng trách tôi, đều tại cách sống của cô quá cứng ngắc, không chịu quan tâm đến chúng tôi. Tôi đã nài lưng ra nuôi cô khôn lớn rồi, bây giờ đến lượt cô báo đáp tôi đúng không?"
Bà ta nói rất gấp, còn có vẻ hơi run.
Tôi ôm lấy cái gáy đau đớn của mình, biết bà ta sợ tôi sẽ làm hỏng chuyện tốt của Phạm Quang.
Hiện tại tôi không phải đối thủ của bà ta, tốt nhất là trốn đi trước.
Nhưng tôi vừa định bỏ chạy thì có một cánh tay quàng qua cổ tôi, xộc vào mũi là một mũi rất hắc.
Mắt tôi mờ đi, chỉ kịp thấy chàng trai có vẻ ngoài giản dị tôi gặp buổi sáng đang đứng dưới gốc cây nhìn tôi với ánh mắt đồng tình.
Sau lưng có tiếng cười lạnh của Phạm Quang, con trâu thở hổn hển như cày cấy mệt nhọc, Trần Xuân Ny rên rỉ trong sung sướng.
Sau đó tôi bất tỉnh.
Tôi bị cơn đau đánh thức, thử cử động thì mới biết tay chân đã bị trói.
Tiếng trâu kêu thảm thiết liên tục vọng lên cứ như có ai đó đang đánh nó hoặc như nó đang cố hết sức để kéo cày.
Lưng tôi cứ đau liên hồi, tôi cố gắng đảo mắt thì thấy mẹ đang ôm một con rắn lộn ngược đầu, dùng những chiếc kim khâu chọc lấy máu cho vào một cái đĩa.
Bà mối từng đề cập hình xăm trên lưng Trần Xuân Ny là từ máu rắn.
Phạm Quang muốn xăm mình cho tôi!
Tôi mở miệng muốn kêu nhưng lại nghe tiếng Phạm Quang cười khẩy, sau đó có một mùi lạ xộc vào mũi, tôi lần nữa ngất đi.
Có điều cơn đau nhói trên lưng thỉnh thoảng đánh thức tôi dậy.
Mỗi khi tỉnh, tôi đều nghe thấy tiếng trâu kêu.
Nhưng vì thuốc, tôi lại ngất đi.
Đến khi hoàn toàn tỉnh lại, mặt trời đang thiêu đốt căn phòng như cái lò nướng, lưng tôi bỏng rát.
Tôi cố xoay cổ thì thấy trên lưng một mảng đỏ sưng lên, không thể thấy đầy đủ hình xăm.
Chỉ mơ hồ thấy đó là một cái đầu rắn hơi hướng lên trên bên phải.
Hình xăm hẳn là hai người ôm một con rắn như của Trần Xuân Ny.
Tối qua Phạm Quang chỉ sờ hình xăm trên lưng Trần Xuân Ny, chị ta liền ngoan ngoãn bò tới giữa chân con bò.
Xem ra hắn cũng muốn khống chế tôi như chị ta.
Tay chân không còn bị trói, tôi vội đứng dậy, mặc đồ vào, tìm di động nhưng tìm mãi không thấy.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất là bỏ chạy.
Tôi mở cửa nhìn bên ngoài, sau khi chắc chắn Phạm Quang và mẹ không ở đây mới bước ra.
Vừa ra ngoài, tôi liền ngửi thấy mùi thịt, còn có tiếng mọi người ăn uống vui vẻ.
Phạm Quang to tiếng: "Mọi người đều ăn thử đi, tuy chỉ là thịt trâu luộc nhưng đã thơm như vậy, không chỉ ăn ngon mà còn thêm âm bổ dương, giúp đàn ông chiến đấu đến tận sáng, phụ nữ sung sướng lên trời. Chú Trần Trung, chú nói xem có phải đâu!"
Một ông già tràn đầy tinh thần tiếp lời Phạm Quang: "Cậu ta nói đúng đấy, tôi mới ăn một miếng thịt trâu mà tối qua đã... Ha ha, mấy người ăn đi rồi biết!"
Cả nam lẫn nữ đều phụ họa, bảo chú Trần Trung kể chi tiết chuyện đêm qua.
Thứ thịt thơm kinh khủng này là thịt trâu?
Có phải con trâu hôm qua không?
Tôi nghĩ ở đây nhiều người như vậy chắc chắn sẽ có người chịu giúp tôi, vì thế tôi chạy nhanh xuống.
Khi xuống cầu thang, tôi thấy Trần Xuân Ny đang ngồi ngay cửa với khuôn mặt rạng rỡ đang ăn một miếng thịt trâu, vừa ăn vừa cười ngốc nghếch như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mà ngay bên cạnh đặt một cái đầu trâu với đôi mắt trống rỗng và cuộn da nhuốm máu.
Mắt trâu được đặt lại vào đêm qua đã biến mất!
Phạm Quang đang đứng trước bàn cắt thịt, bên cạnh hắn là một cái nồi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Mọi người vây quanh đều ngấu nghiến thịt.
Chú Trần Trung đang khoe khoang kia rõ ràng là ông già chống gậy đứng trước chuồng trâu hôm qua.
Hôm qua ông ta còn chống gậy, đi không vững, bây giờ ông ta không chống gậy nữa, còn có thể giúp Phạm Quang cắt thịt chia cho mọi người.
Mẹ tôi hào hứng đứng bên cạnh thu tiền.
Trên thị trường một cân thịt trâu 50 tệ, bọn họ bán với giá 100 nhưng mọi người vẫn tranh giành để có được.
Thấy nhiều người tập trung ở một chỗ như vậy, tôi định lao ra ngoài.
Nhưng tôi vừa quay lưng ra cửa, Phạm Quang đang bạn rộn cắt thịt như có mắt sau lưng, đột nhiên quay đầu nhìn tôi, nở nụ cười nham hiểm đắc thắng.
Tôi cảm thấy không ổn, định hét lên nhưng cổ họng lại như bị thứ gì đó quấn chặt, không thể phát ra âm thanh nào, thậm chí còn có cảm giác nghẹt thở.
Tôi theo bản năng muốn xoa cổ, nhưng vừa chạm vào da liền thấy vừa đau vừa nóng.
Tôi thử cúi đầu thì thấy hai vòng vảy rắn sưng phồng ở dưới xương quai xanh đang uốn cong dọc theo cổ.
Lưng của tôi cũng bắt đầu đau như thể có thứ gì đó đang trườn tới và bóp cổ tôi.
Hình như hình xăm con rắn như sống lại sau khi Phạm Quang nhìn thì phải?
Thậm chí nó còn nghe lệnh của Phạm Quang bóp cổ tôi, không cho tôi cầu cứu!
Thảo nào sau khi xăm hình cho tôi xong, hắn không trói tôi, cũng không khóa cửa, khẳng định là vì chắc chắn tôi không chạy được.
Thấy tôi gần tắc thở, Phạm Quang mới tươi cười xoay người lại cắt thịt, hình xăm con rắn trên cổ tôi đột nhiên nới lỏng.
Tôi thở hổn hển quay lại, muốn chạy theo cửa sau.
Nhưng tôi lại gặp chàng trai kia, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, nói: "Ma gọi xuân, máu đầy thôn, trâu quỷ rắn thần đều đã nổi điên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.