Yêu Qua Mạng Với Hot Boy Trường Và Cái Kết
Chương 45: Cho bạn trai hôn
Trường Dã Mạn Mạn
03/05/2024
(Edit: Dii)
(Yêu nhau chính thức ròi cả nhà oiii!!!)
Cố Chiêu cảm nhận được gò má kia đang kề sát bên gáy mình, ấm áp, mềm mại, ướt đẫm, khẽ cọ lên hắn hệt như chú mèo con làm nũng.
Dù không nói rõ ra là muốn hay không, nhưng hắn đã biết được đáp án.
Khóe môi cong lên đầy thỏa mãn, Cố Chiêu sải bước tiếp tục tiến về phía trước.
Bãi biển còn khá đông đúc, người qua đường nhìn thấy một chàng trai ướt đẫm cả người bế một chàng trai khác từ ngoài biển vào thì xôn xao nhìn họ bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Kỷ Tô bỗng thấy ngượng ngùng, cậu nhỏ giọng nói: “Thả tôi xuống đi, tôi tự đi được.”
Cố Chiêu xác nhận: “Đi được thật không?”
Kỷ Tô gật đầu, chân chạm xuống đất mới phát hiện nó hơi nhũn ra.
Mới nãy bị dọa một trận, sau đó còn tiêu hao nhiều thể lực dưới biển, bấy giờ cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Cố Chiêu lại bế cậu lên, khẽ bảo: “Ngại thì giấu mặt đi.”
Má Kỷ Tô nóng bừng, cậu ngoan ngoãn vòng tay lên bờ vai rộng, lần nữa giấu mặt vào hõm cổ hắn.
Dù sao mọi người ở đây đều lạ mặt, chẳng ai nhận ra bọn cậu.
Cố Chiêu bế cậu đi thẳng về khách sạn, tiến vào nhà tắm: “Tắm nước nóng trước đã, coi chừng bị cảm.”
Tắm rửa xong, Kỷ Tô thay quần áo sạch rồi đi ra ngoài.
Cố Chiêu cũng đã tắm xong, đang đứng cạnh quầy bar hâm sữa bò, nghe tiếng bèn ngước lên: “Lại đây.”
Kỷ Tô tới gần, nhận lấy ly sữa uống cạn một hơi.
Cố Chiêu hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”
“Tôi ăn gì cũng được.” Kỷ Tô đặt ly sữa xuống, nhớ ra một vấn đề quan trọng: “À quên, chừng nào tụi mình về?”
Cố Chiêu nhìn cậu: “Chơi mệt rồi?”
“Không phải.” Kỷ Tô lắc đầu, “Tôi định nói, ngày mai tụi mình ở chơi thêm một ngày nữa được không?”
“Đương nhiên là được.” Cố Chiêu giơ tay nặn cằm cậu, “Em muốn ở đây bao lâu cũng được.”
Kỷ Tô cười lên: “Vậy sao được, còn phải về đi học nữa.”
Tuy cậu thật sự rất thích những thứ ở đây, nhưng ai rồi cũng phải quay về với cuộc sống hiện thực.
“Nếu em thích, sau này chúng ta mua một căn biệt thự ở ven biển.” Giọng Cố Chiêu bình thản cứ như đang bàn luận về thời tiết hôm nay, “Lúc nào rảnh có thể đến ở một thời gian.”
Kỷ Tô: “...”
Mua biệt thự bên bờ biển, sao thốt từ miệng người này ra cứ như mua một món đồ chơi vậy?
Cậu không tiếp lời, chỉ nói: “Tôi đói rồi, tụi mình đi ăn tối thôi.”
Hai người ăn bữa tối ở nhà hàng gần đó, ăn xong thì tản bộ trên bãi cát.
Nước biển dâng lên, Kỷ Tô bị ám ảnh tâm lý bởi chuyện hồi chiều nên tự cách nước biển ra xa một chút, cũng không cho phép Cố Chiêu đứng quá gần.
Dạo được nửa đường, Cố Chiêu đi sang một bên nghe điện thoại.
Kỷ Tô ngồi xổm xuống đào cát, đào ra được vài cái vỏ sò có màu sặc sỡ và mấy viên ngọc trai nhỏ. Cậu rửa sạch chúng bằng nước biển, cẩn thận bỏ vào túi.
Đi dạo xong quay về khách sạn, Kỷ Tô mở điện thoại lên.
Điện thoại cậu tắt máy từ chiều hôm qua, mãi đến sáng sớm hôm nay mới nhớ ra phải sạc pin.
Vừa mở lên, tin nhắn liền lũ lượt kéo tới.
Kỷ Tô mở khung chat của mình và Kiều Cẩm ra, trượt ngón tay lên xem tin nhắn của hôm qua.
Kiều Cẩm: [Cục cưng Tô Tô! Sinh nhật vui vẻ!]
Kiều Cẩm: [Tôi chuẩn bị quà xong rồi, khi nào cậu qua lấy?]
Do mãi không nhận được hồi đáp nên sau đó Kiều Cẩm có gọi cho cậu vài cuộc điện thoại, đương nhiên chẳng có ai nghe máy.
Kỷ Tô không khỏi thấy có lỗi, cũng hơi chột dạ, thế là đi ra ban công gọi điện thoại cho Kiều Cẩm.
Cuộc gọi vừa kết nối, giọng của Kiều Cẩm liền vang lên: “Tô Tô, sao gần đây cậu cứ chơi trò mất tích hoài vậy!”
“Xin lỗi Tiểu Kiều, hôm qua điện thoại tôi hết pin, quên mất phải mở máy.” Kỷ Tô thành khẩn nhận lỗi, “Cảm ơn lời chúc sinh nhật của cậu.”
“Không sao không sao, tôi chỉ muốn tặng quà sinh nhật cho cậu thôi.” May mà Kiều Cẩm không hề có ý trách móc, “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Kỷ Tô thật thà đáp: “Tôi đang đi chơi biển.”
“Cái gì? Đi biển?” Kiều Cẩm hết hồn, “Cậu đi biển một mình hả? Sao không gọi tôi đi cùng?”
“Tiểu Kiều, tôi không đi một mình.” Giọng Kỷ Tô nhỏ đi: “Tôi đi với Cố Chiêu...”
Đầu bên kia im lặng mất mấy giây, Kiều Cẩm đột nhiên ngộ ra: “Thì ra kế hoạch sinh nhật bất ngờ của Cố Chiêu dành cho cậu là đi biển đón sinh nhật!”
Kỷ Tô ngờ vực: “Sao cậu biết?”
“Trước đó cậu ấy có hỏi tôi, trước đây cậu đón sinh nhật như thế nào.” Kiều Cẩm giải thích đơn giản, “Được, coi như cậu ấy có lòng.”
Kỷ Tô quay lại nhìn người ngồi trên sô pha, trái tim thấy ngọt ngào hệt như ăn mật ong vậy.
“Gượm đã, Tô Tô, hai người đi du lịch chung với nhau luôn rồi!” Kiều Cẩm hỏi ra câu chấn động: “Vậy tình hình hiện giờ là yêu nhau thật rồi hả?”
Kỷ Tô hoàn hồn, nhỏ giọng đáp: “Vẫn chưa chính thức xác lập quan hệ.”
Kiều Cẩm nhạy cảm bắt lấy trọng điểm: “Vẫn chưa?”
Kỷ Tô mím môi: “Tôi muốn cho cậu ấy một nghi thức tỏ tình chính thức.”
“Vãi vãi vãi!” Kiều Cẩm ở đầu bên kia lập tức trở nên kích động, “Hai cậu đang ở đâu? Tôi phi tới ngay, tôi phải được chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này!”
Kỷ Tô ngẫm nghĩ rồi từ chối: “Tiểu Kiều, vẫn nên đợi tôi về kể với cậu thì hơn.”
Kiều Cẩm cũng ngộ ra: “Tôi hiểu rồi, cậu muốn ở một mình với người ta phải không?”
Kỷ Tô khẽ “ừm” một tiếng: “Cậu ấy thích ở một mình với tôi hơn.”
“Biết rồi biết rồi, tôi cũng buột miệng nói thôi.” Kiều Cẩm lại tiếp tục ồn ào, “Nhưng tôi cảm thấy cậu chẳng cần phí sức làm mấy cái nghi thức tỏ tình chính thức làm gì, chỉ cần cậu gật đầu thôi, hot boy Cố sẽ nhào về phía cậu ngay!”
Kỷ Tô: “...”
Cúp điện thoại xong, Kỷ Tô quay về phòng ngủ, phát hiện ra Cố Chiêu đã nằm lên giường.
Kỷ Tô lặng lẽ đến trước sô pha ngồi xuống, mở công cụ tìm kiếm ra, nhập mấy chữ vào: “Làm sao để tỏ tình cho trịnh trọng?”
Kết quả tìm kiếm có đủ kiểu, nào là “tỏ tình trong bữa ăn tối dưới ánh nến”, rồi thì “tặng quà tỏ tình”, còn cả “hát tình ca tỏ tình” nữa.
Ngón tay của Kỷ Tô khựng lại, đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Tuy cậu không biết hát tình ca, nhưng...
“Không lên ngủ sao?” Cố Chiêu lên tiếng làm ngắt dòng suy nghĩ của cậu.
Kỷ Tô ngửa ra tựa vào lưng ghế sô pha: “Đêm nay tôi ngủ ở sô pha.”
Cố Chiêu thản nhiên hỏi: “Sao, hôm nay hết ruồng rẫy ghế sô pha rồi à?”
Tai Kỷ Tô hơi nóng lên, cậu dứt khoát nhắm mắt lại nằm ra sau.
Có gì ghê gớm đâu, không phải chỉ là nằm trên sô pha được Cố Chiêu khẩu...
Cảnh tượng đêm hôm qua lại ùa về trong tâm trí, cậu trở mình quay mặt vào lưng ghế, nhưng vẫn không giấu được vành tai đã ửng đỏ.
*
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Tô lại thức giấc ở trên giường.
Cố Chiêu đã biến đâu mất, cậu nhân cơ hội này nhanh chóng chạy ra khỏi khách sạn.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Kỷ Tô quay về khách sạn thì vừa khéo đụng phải Cố Chiêu ở đằng trước.
Cố Chiêu cũng thấy cậu, hắn sải bước đi tới, chau mày hỏi: “Em đi đâu?”
Kỷ Tô đáp qua loa: “Chẳng đi đâu cả, dạo vài vòng thôi.”
Cố Chiêu sầm mặt giơ điện thoại của cậu lên: “Không mang cả điện thoại.”
Kỷ Tô cầm lấy điện thoại, dò hỏi: “Không lẽ cậu tưởng... tôi lén lút bỏ chạy rồi?”
Cố Chiêu nhìn cậu chằm chằm, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Kỷ Tô cong môi, khẽ giọng dỗ dành: “Yên tâm đi, tôi không chạy đâu.”
Dù có chạy thì ít ra cũng phải mang theo điện thoại chứ.
Hiếm khi trên mặt Cố Chiêu lộ ra vẻ mất tự nhiên, hắn quay người sóng vai với cậu: “Không có.”
Kỷ Tô không kìm được nụ cười: “Thôi được rồi.”
Ăn sáng xong, hai người đến check in những địa điểm nổi tiếng ở gần đó.
Hôm nay Kỷ Tô mang theo điện thoại, khó lòng nhịn nổi mà cầm điện thoại chụp tới chụp lui.
Chụp được một lúc, câu vô tình hướng ống kính điện thoại về phía Cố Chiêu đang đứng cách đó không xa.
Vai rộng eo hẹp chân dài, tỉ lệ vóc người như tranh vẽ, tùy ý chụp một tấm thôi cũng ra ảnh tạp chí được.
Kỷ Tô chụp liên tiếp vài tấm, dường như Cố Chiêu có cảm giác nên đưa mắt nhìn cậu.
Gương mặt tuấn tú vẫn vô cảm như thường ngày, nhưng khi nhìn thấy cậu, ánh mắt của hắn chợt trở nên dịu dàng, khiến cho gương mặt lạnh lùng kia cũng trở nên sinh động hơn.
Ống kính điện thoại bắt được sự thay đổi ấy, cũng ghi lại nó một cách chân thực.
Tim Kỷ Tô như mềm ra, nhưng cũng hơi xót xa.
Cố Chiêu sải đôi chân dài đi về phía cậu: “Chụp lén tôi?”
“Sao lại gọi là chụp lén?” Kỷ Tô buông điện thoại xuống, “Đây gọi là chụp một cách quang minh chính đại.”
Cố Chiêu đưa tay lên véo mặt cậu: “Quang minh chính đại cơ à.”
Kỷ Tô hơi nhướng mày: “Không được sao?”
“Đương nhiên là được.” Cố Chiêu buông tay, lấy điện thoại của mình ra mở camera lên, “Qua đây, chụp chung một tấm.”
Kỷ Tô nghe lời ghé lại gần: “Chụp thế nào?”
Cố Chiêu hơi cúi người xuống, tầm mắt ngang bằng với cậu, hai người đối mặt với nhau.
Kỷ Tô không ngờ lại kề sát vào như vậy, cậu vô thức muốn dịch sang bên cạnh một xíu, nhưng lại bị nắm lấy vai.
“Đứng yên.” Cố Chiêu nhìn camera, thấp giọng bảo: “Cười.”
Mắt Kỷ Tô cong cong: “Vầy được chưa?”
“Ừm.” Cố Chiêu đáp, nhưng trước khi ấn nút chụp một giây, hắn quay đầu lại hôn lên má cậu.
Kỷ Tô ngơ ngác, sau khi hoàn hồn, gò má chỗ bị hôn đỏ rực lên như thiêu như đốt.
Cố Chiêu buông điện thoại xuống, kiểm tra tấm ảnh mới vừa chụp.
Kỷ Tô giơ tay ôm mặt: “Sao cậu lại như vậy chứ?”
Cố Chiêu nhìn ảnh chụp vài giây, sau đó hài lòng cất điện thoại: “Bây giờ tôi không tính toán chuyện em chụp lén tôi nữa.”
Kỷ Tô: “...”
Hai người chơi đến khi tối trời mới đi tìm nhà hàng để ăn tối.
Lúc đi ngang qua một nhà hàng âm nhạc, Kỷ Tô chợt dừng bước: “Cố Chiêu, tối nay tụi mình ăn ở đây đi, được không?”
Cố Chiêu lập tức đồng ý: “Được.”
Cảnh sắc ở nhà hàng này yên tĩnh và đẹp đẽ, đèn chùm trang trí trông rất có không khí, khách tới đây ăn cơm ai cũng giữ im lặng.
Ăn được một nửa, Kỷ Tô chợt thấp giọng nói: “Tôi đi vệ sinh nhé.”
Cố Chiêu đáp: “Ừm.”
Kỷ Tô đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, nhưng cậu không hề đi về phía nhà vệ sinh, mà lại rẽ sang nơi biểu diễn đàn dương cầm.
Chốc lát sau, Cố Chiêu nghe thấy một giọng nam vang lên: “Khúc nhạc tiếp theo đây được dành tặng cho bạn Cố Chiêu.”
Hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Kỷ Tô ngồi trước đàn dương cầm, ánh sáng đèn soi xuống đỉnh đầu, dịu dàng bao phủ lấy cả người cậu.
Ngón tay thon dài trắng trẻo đặt trên phím đàn, tiếng đàn êm ái du dương từ từ tuôn ra.
Cố Chiêu tập trung nghe vài giây, ánh mắt sâu thẳm tối dần đi.
Bài nhạc này là ca khúc chủ đề của bộ phim Pháp “La Boum” ít ai biết tới, tên nó là “Reality”, hay còn có một cái tên lãng mạn khác: “Ready For Love” (sẵn sàng yêu).
Bản dương cầm của nó lại càng ít người biết hơn, có điều trong một lần trò chuyện với nhau, hai người họ phát hiện ra cả hai đều đã từng nghe khúc dương cầm này.
Giai điệu lãng mạn đẹp đẽ, rủ rỉ kể về chuyện tình yêu dịu dàng mà say đắm, khiến tim người ta rung động không thôi.
Trong tiếng dương cầm, trái tim của Cố Chiêu đập mỗi lúc một nhanh hơn. Bàn tay đặt trên bàn nắm chặt lại thành quyền, khớp ngón tay vì gồng lên mà trở nên trắng bệch.
Hết một bài, Kỷ Tô đứng dậy cúi chào. Những vị khách chìm đắm trong bài nhạc thảng thốt bừng tỉnh, chủ động vỗ tay.
Kỷ Tô quay về cạnh bàn ăn, vành tai đỏ ửng, không dám nhìn thẳng vào người ngồi ở phía đối diện.
Cố Chiêu không nói gì, vẫn gắp thức ăn cho cậu như thường.
Để cổ vũ cho bản thân, Kỷ Tô rót một ly rượu vang, dốc một hơi cạn sạch.
Cố Chiêu nhẹ nhàng nhắc nhở: “Uống ít thôi.”
Ăn cơm xong, hai người rời khỏi nhà hàng đi dạo bờ biển.
Kỷ Tô chọn một nơi vắng người rồi dừng bước: “Cố Chiêu.”
“Ừm.” Cố Chiêu cũng dừng lại theo, quay người đối diện với cậu.
Gió biển se lạnh, tóc của Kỷ Tô bị thổi bay bay.
Cậu hơi mất tự nhiên vuốt tóc mái lại, lấy một chiếc vòng tay làm bằng vỏ sò và ngọc trai ra khỏi túi.
Cố Chiêu cụp mắt nhìn vòng tay: “Tặng tôi à?”
“Ừ, tặng cậu.” Kỷ Tô đỏ mặt đáp, “Tuy không đáng bao tiền, nhưng tôi đã tự nhặt từng chiếc vỏ sò và ngọc trai, cũng tự tay xâu thành chuỗi.”
Cố Chiêu giơ một tay ra: “Em đeo giúp tôi.”
Kỷ Tô xỏ ngón tay mình vào vòng, sau đó đeo lên cổ tay hắn, cậu ngước lên hỏi: “Cậu có nghe ra được khúc dương cầm khi nãy tôi đàn là bài nào không?”
Cố Chiêu nhìn chăm chú vào đôi mắt lấp lánh ánh sao kia: “Nghe ra rồi.”
“Khúc dương cầm ấy, là lời tỏ tình tôi dành cho cậu.” Vành tai của Kỷ Tô đỏ như gấc, âm cuối vì ngượng nghịu mà hơi run lên, “Cố Chiêu, em thích anh.”
Không phải “em cũng thích anh”, mà là “em thích anh“.
Dù cho đã đoán trước được đáp án, nhưng giờ phút này trong đầu của Cố Chiêu như trời long đất lở, nó ồ ạt ập tới, khiến cho suy nghĩ của hắn tê liệt, biểu cảm cũng cứng đờ.
Kỷ Tô cố ép bản thân kìm sự xấu hổ và căng thẳng lại, giọng cậu kiên định: “Em muốn nói với anh rằng, không chỉ vì được anh thích, được anh theo đuổi nên em mới đồng ý ở bên anh.”
Trái cổ của Cố Chiêu nhúc nhích, nhất thời hắn không nói nên lời.
“Em thích anh, có lẽ tạm thời không thích nhiều được như anh đã thích em, nhưng mà...” Kỷ Tô liếm đôi môi khô khốc, “Nhưng mà em sẽ cố gắng, cố gắng để xứng với tình cảm của anh, cố gắng cho anh thật nhiều thật nhiều——”
Âm cuối im bặt đi, cậu đột nhiên va vào cái ôm quen thuộc.
Cố Chiêu ôm cậu, cánh tay thon dài rắn chắc siết chặt lấy cậu, ghì mạnh đến nỗi tựa như muốn khảm cậu vào trong cơ thể mình.
Tốt nhất là cùng nhau hóa thành tro, mãi mãi chẳng thể chia lìa.
Kỷ Tô nhắm mắt, giơ hai tay lên ôm lại hắn.
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cậu: “Lời em vừa nói, là thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Kỷ Tô cho hắn câu trả lời chắc chắn, “Em sẽ chịu trách nhiệm với mỗi một chữ mình nói ra.”
“Kỷ Tô, em phải biết anh là một con chó điên.” Cố Chiêu giơ tay giữ lấy chiếc gáy yếu ớt, giọng hắn khàn như lẫn vào sỏi đá, “Tình yêu của chó điên, em lấy rồi thì không được hối hận.”
“Cố Chiêu, vậy anh cũng phải biết một chuyện.” Kỷ Tô lùi ra sau một chút, nhấn mạnh bằng giọng điệu nghiêm túc: “Sau khi anh ở bên em rồi, thì không được phép vứt bỏ em.”
Cậu đã bị ruồng rẫy, bị bỏ lại một mình đủ nhiều rồi.
“Kỷ Tô, thật ra chúng ta đều giống nhau.” Cố Chiêu cười, “Chỉ có ở góa, chứ không có chia tay.”
Tim Kỷ Tô thót lên, cậu xấu hổ vì bị hắn nhìn thấu, cũng thấy vui vì đã tìm được bạn đồng hành. Cậu khẽ đáp lời như đang muốn che giấu: “Ồ.”
Cố Chiêu nhìn cậu vài giây, sau đó cúi người xuống hung hăng chiếm lấy đôi môi ngọt ngào kia.
Nụ hôn ban đầu rất dữ dội, giống như muốn trút ra hết thứ tình yêu không có cách nào diễn tả bằng lời đang sôi trào mãnh liệt trong lòng.
Đến khi Kỷ Tô không thở nổi nữa, nụ hôn mới dần nhẹ nhàng lại, trở nên triền miên và sâu sắc hơn.
Một chốc sau, Cố Chiêu đổi thành tư thế ngồi trên bãi cát.
Kỷ Tô mềm mại nằm trong lòng hắn khẽ hít thở. Mặt cậu đỏ như gấc chín, hai mắt long lanh nước, hàng mi dày như lông quạ cũng dính nhẹp lại, trông vừa xinh đẹp vừa đáng thương.
Cố Chiêu vẫn chưa hôn đủ, hắn ngậm lấy thùy tai nóng ấm mềm mại mà mút, men theo vành tai hôn đến bên gáy, để lại một vệt nước nóng ướt rõ nét.
Xương sống của Kỷ Tô run rẩy bởi nụ hôn đó, cậu từ chối nhỏ nhẹ: “Không muốn nữa...”
“Không muốn?” Cố Chiêu nắm lấy đầu ngón tay non mềm, khàn giọng hỏi, “Anh là người yêu em, không cho anh hôn thì cho ai?”
“Cho hôn.” Kỷ Tô hé mắt ra, nhìn hắn đầy đáng thương, “Nhưng anh hôn như thế, em không chịu nổi...”
Cố Chiêu chỉ thấy có một ngọn lửa tà đang xộc thẳng lên nơi nào đó, hắn cắn răng hỏi lại: “Mới vậy mà đã chịu không nổi?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Mới xác nhận quan hệ xong, cứ từ từ thôi...
Cố cẩu: Anh đói lâu vậy rồi, từ từ kiểu gì?
_____________
*Đọc xong cho mình 1 vote nhe, cảm ơn cả nhà iu <3
(Yêu nhau chính thức ròi cả nhà oiii!!!)
Cố Chiêu cảm nhận được gò má kia đang kề sát bên gáy mình, ấm áp, mềm mại, ướt đẫm, khẽ cọ lên hắn hệt như chú mèo con làm nũng.
Dù không nói rõ ra là muốn hay không, nhưng hắn đã biết được đáp án.
Khóe môi cong lên đầy thỏa mãn, Cố Chiêu sải bước tiếp tục tiến về phía trước.
Bãi biển còn khá đông đúc, người qua đường nhìn thấy một chàng trai ướt đẫm cả người bế một chàng trai khác từ ngoài biển vào thì xôn xao nhìn họ bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Kỷ Tô bỗng thấy ngượng ngùng, cậu nhỏ giọng nói: “Thả tôi xuống đi, tôi tự đi được.”
Cố Chiêu xác nhận: “Đi được thật không?”
Kỷ Tô gật đầu, chân chạm xuống đất mới phát hiện nó hơi nhũn ra.
Mới nãy bị dọa một trận, sau đó còn tiêu hao nhiều thể lực dưới biển, bấy giờ cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Cố Chiêu lại bế cậu lên, khẽ bảo: “Ngại thì giấu mặt đi.”
Má Kỷ Tô nóng bừng, cậu ngoan ngoãn vòng tay lên bờ vai rộng, lần nữa giấu mặt vào hõm cổ hắn.
Dù sao mọi người ở đây đều lạ mặt, chẳng ai nhận ra bọn cậu.
Cố Chiêu bế cậu đi thẳng về khách sạn, tiến vào nhà tắm: “Tắm nước nóng trước đã, coi chừng bị cảm.”
Tắm rửa xong, Kỷ Tô thay quần áo sạch rồi đi ra ngoài.
Cố Chiêu cũng đã tắm xong, đang đứng cạnh quầy bar hâm sữa bò, nghe tiếng bèn ngước lên: “Lại đây.”
Kỷ Tô tới gần, nhận lấy ly sữa uống cạn một hơi.
Cố Chiêu hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”
“Tôi ăn gì cũng được.” Kỷ Tô đặt ly sữa xuống, nhớ ra một vấn đề quan trọng: “À quên, chừng nào tụi mình về?”
Cố Chiêu nhìn cậu: “Chơi mệt rồi?”
“Không phải.” Kỷ Tô lắc đầu, “Tôi định nói, ngày mai tụi mình ở chơi thêm một ngày nữa được không?”
“Đương nhiên là được.” Cố Chiêu giơ tay nặn cằm cậu, “Em muốn ở đây bao lâu cũng được.”
Kỷ Tô cười lên: “Vậy sao được, còn phải về đi học nữa.”
Tuy cậu thật sự rất thích những thứ ở đây, nhưng ai rồi cũng phải quay về với cuộc sống hiện thực.
“Nếu em thích, sau này chúng ta mua một căn biệt thự ở ven biển.” Giọng Cố Chiêu bình thản cứ như đang bàn luận về thời tiết hôm nay, “Lúc nào rảnh có thể đến ở một thời gian.”
Kỷ Tô: “...”
Mua biệt thự bên bờ biển, sao thốt từ miệng người này ra cứ như mua một món đồ chơi vậy?
Cậu không tiếp lời, chỉ nói: “Tôi đói rồi, tụi mình đi ăn tối thôi.”
Hai người ăn bữa tối ở nhà hàng gần đó, ăn xong thì tản bộ trên bãi cát.
Nước biển dâng lên, Kỷ Tô bị ám ảnh tâm lý bởi chuyện hồi chiều nên tự cách nước biển ra xa một chút, cũng không cho phép Cố Chiêu đứng quá gần.
Dạo được nửa đường, Cố Chiêu đi sang một bên nghe điện thoại.
Kỷ Tô ngồi xổm xuống đào cát, đào ra được vài cái vỏ sò có màu sặc sỡ và mấy viên ngọc trai nhỏ. Cậu rửa sạch chúng bằng nước biển, cẩn thận bỏ vào túi.
Đi dạo xong quay về khách sạn, Kỷ Tô mở điện thoại lên.
Điện thoại cậu tắt máy từ chiều hôm qua, mãi đến sáng sớm hôm nay mới nhớ ra phải sạc pin.
Vừa mở lên, tin nhắn liền lũ lượt kéo tới.
Kỷ Tô mở khung chat của mình và Kiều Cẩm ra, trượt ngón tay lên xem tin nhắn của hôm qua.
Kiều Cẩm: [Cục cưng Tô Tô! Sinh nhật vui vẻ!]
Kiều Cẩm: [Tôi chuẩn bị quà xong rồi, khi nào cậu qua lấy?]
Do mãi không nhận được hồi đáp nên sau đó Kiều Cẩm có gọi cho cậu vài cuộc điện thoại, đương nhiên chẳng có ai nghe máy.
Kỷ Tô không khỏi thấy có lỗi, cũng hơi chột dạ, thế là đi ra ban công gọi điện thoại cho Kiều Cẩm.
Cuộc gọi vừa kết nối, giọng của Kiều Cẩm liền vang lên: “Tô Tô, sao gần đây cậu cứ chơi trò mất tích hoài vậy!”
“Xin lỗi Tiểu Kiều, hôm qua điện thoại tôi hết pin, quên mất phải mở máy.” Kỷ Tô thành khẩn nhận lỗi, “Cảm ơn lời chúc sinh nhật của cậu.”
“Không sao không sao, tôi chỉ muốn tặng quà sinh nhật cho cậu thôi.” May mà Kiều Cẩm không hề có ý trách móc, “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Kỷ Tô thật thà đáp: “Tôi đang đi chơi biển.”
“Cái gì? Đi biển?” Kiều Cẩm hết hồn, “Cậu đi biển một mình hả? Sao không gọi tôi đi cùng?”
“Tiểu Kiều, tôi không đi một mình.” Giọng Kỷ Tô nhỏ đi: “Tôi đi với Cố Chiêu...”
Đầu bên kia im lặng mất mấy giây, Kiều Cẩm đột nhiên ngộ ra: “Thì ra kế hoạch sinh nhật bất ngờ của Cố Chiêu dành cho cậu là đi biển đón sinh nhật!”
Kỷ Tô ngờ vực: “Sao cậu biết?”
“Trước đó cậu ấy có hỏi tôi, trước đây cậu đón sinh nhật như thế nào.” Kiều Cẩm giải thích đơn giản, “Được, coi như cậu ấy có lòng.”
Kỷ Tô quay lại nhìn người ngồi trên sô pha, trái tim thấy ngọt ngào hệt như ăn mật ong vậy.
“Gượm đã, Tô Tô, hai người đi du lịch chung với nhau luôn rồi!” Kiều Cẩm hỏi ra câu chấn động: “Vậy tình hình hiện giờ là yêu nhau thật rồi hả?”
Kỷ Tô hoàn hồn, nhỏ giọng đáp: “Vẫn chưa chính thức xác lập quan hệ.”
Kiều Cẩm nhạy cảm bắt lấy trọng điểm: “Vẫn chưa?”
Kỷ Tô mím môi: “Tôi muốn cho cậu ấy một nghi thức tỏ tình chính thức.”
“Vãi vãi vãi!” Kiều Cẩm ở đầu bên kia lập tức trở nên kích động, “Hai cậu đang ở đâu? Tôi phi tới ngay, tôi phải được chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này!”
Kỷ Tô ngẫm nghĩ rồi từ chối: “Tiểu Kiều, vẫn nên đợi tôi về kể với cậu thì hơn.”
Kiều Cẩm cũng ngộ ra: “Tôi hiểu rồi, cậu muốn ở một mình với người ta phải không?”
Kỷ Tô khẽ “ừm” một tiếng: “Cậu ấy thích ở một mình với tôi hơn.”
“Biết rồi biết rồi, tôi cũng buột miệng nói thôi.” Kiều Cẩm lại tiếp tục ồn ào, “Nhưng tôi cảm thấy cậu chẳng cần phí sức làm mấy cái nghi thức tỏ tình chính thức làm gì, chỉ cần cậu gật đầu thôi, hot boy Cố sẽ nhào về phía cậu ngay!”
Kỷ Tô: “...”
Cúp điện thoại xong, Kỷ Tô quay về phòng ngủ, phát hiện ra Cố Chiêu đã nằm lên giường.
Kỷ Tô lặng lẽ đến trước sô pha ngồi xuống, mở công cụ tìm kiếm ra, nhập mấy chữ vào: “Làm sao để tỏ tình cho trịnh trọng?”
Kết quả tìm kiếm có đủ kiểu, nào là “tỏ tình trong bữa ăn tối dưới ánh nến”, rồi thì “tặng quà tỏ tình”, còn cả “hát tình ca tỏ tình” nữa.
Ngón tay của Kỷ Tô khựng lại, đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Tuy cậu không biết hát tình ca, nhưng...
“Không lên ngủ sao?” Cố Chiêu lên tiếng làm ngắt dòng suy nghĩ của cậu.
Kỷ Tô ngửa ra tựa vào lưng ghế sô pha: “Đêm nay tôi ngủ ở sô pha.”
Cố Chiêu thản nhiên hỏi: “Sao, hôm nay hết ruồng rẫy ghế sô pha rồi à?”
Tai Kỷ Tô hơi nóng lên, cậu dứt khoát nhắm mắt lại nằm ra sau.
Có gì ghê gớm đâu, không phải chỉ là nằm trên sô pha được Cố Chiêu khẩu...
Cảnh tượng đêm hôm qua lại ùa về trong tâm trí, cậu trở mình quay mặt vào lưng ghế, nhưng vẫn không giấu được vành tai đã ửng đỏ.
*
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Tô lại thức giấc ở trên giường.
Cố Chiêu đã biến đâu mất, cậu nhân cơ hội này nhanh chóng chạy ra khỏi khách sạn.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Kỷ Tô quay về khách sạn thì vừa khéo đụng phải Cố Chiêu ở đằng trước.
Cố Chiêu cũng thấy cậu, hắn sải bước đi tới, chau mày hỏi: “Em đi đâu?”
Kỷ Tô đáp qua loa: “Chẳng đi đâu cả, dạo vài vòng thôi.”
Cố Chiêu sầm mặt giơ điện thoại của cậu lên: “Không mang cả điện thoại.”
Kỷ Tô cầm lấy điện thoại, dò hỏi: “Không lẽ cậu tưởng... tôi lén lút bỏ chạy rồi?”
Cố Chiêu nhìn cậu chằm chằm, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Kỷ Tô cong môi, khẽ giọng dỗ dành: “Yên tâm đi, tôi không chạy đâu.”
Dù có chạy thì ít ra cũng phải mang theo điện thoại chứ.
Hiếm khi trên mặt Cố Chiêu lộ ra vẻ mất tự nhiên, hắn quay người sóng vai với cậu: “Không có.”
Kỷ Tô không kìm được nụ cười: “Thôi được rồi.”
Ăn sáng xong, hai người đến check in những địa điểm nổi tiếng ở gần đó.
Hôm nay Kỷ Tô mang theo điện thoại, khó lòng nhịn nổi mà cầm điện thoại chụp tới chụp lui.
Chụp được một lúc, câu vô tình hướng ống kính điện thoại về phía Cố Chiêu đang đứng cách đó không xa.
Vai rộng eo hẹp chân dài, tỉ lệ vóc người như tranh vẽ, tùy ý chụp một tấm thôi cũng ra ảnh tạp chí được.
Kỷ Tô chụp liên tiếp vài tấm, dường như Cố Chiêu có cảm giác nên đưa mắt nhìn cậu.
Gương mặt tuấn tú vẫn vô cảm như thường ngày, nhưng khi nhìn thấy cậu, ánh mắt của hắn chợt trở nên dịu dàng, khiến cho gương mặt lạnh lùng kia cũng trở nên sinh động hơn.
Ống kính điện thoại bắt được sự thay đổi ấy, cũng ghi lại nó một cách chân thực.
Tim Kỷ Tô như mềm ra, nhưng cũng hơi xót xa.
Cố Chiêu sải đôi chân dài đi về phía cậu: “Chụp lén tôi?”
“Sao lại gọi là chụp lén?” Kỷ Tô buông điện thoại xuống, “Đây gọi là chụp một cách quang minh chính đại.”
Cố Chiêu đưa tay lên véo mặt cậu: “Quang minh chính đại cơ à.”
Kỷ Tô hơi nhướng mày: “Không được sao?”
“Đương nhiên là được.” Cố Chiêu buông tay, lấy điện thoại của mình ra mở camera lên, “Qua đây, chụp chung một tấm.”
Kỷ Tô nghe lời ghé lại gần: “Chụp thế nào?”
Cố Chiêu hơi cúi người xuống, tầm mắt ngang bằng với cậu, hai người đối mặt với nhau.
Kỷ Tô không ngờ lại kề sát vào như vậy, cậu vô thức muốn dịch sang bên cạnh một xíu, nhưng lại bị nắm lấy vai.
“Đứng yên.” Cố Chiêu nhìn camera, thấp giọng bảo: “Cười.”
Mắt Kỷ Tô cong cong: “Vầy được chưa?”
“Ừm.” Cố Chiêu đáp, nhưng trước khi ấn nút chụp một giây, hắn quay đầu lại hôn lên má cậu.
Kỷ Tô ngơ ngác, sau khi hoàn hồn, gò má chỗ bị hôn đỏ rực lên như thiêu như đốt.
Cố Chiêu buông điện thoại xuống, kiểm tra tấm ảnh mới vừa chụp.
Kỷ Tô giơ tay ôm mặt: “Sao cậu lại như vậy chứ?”
Cố Chiêu nhìn ảnh chụp vài giây, sau đó hài lòng cất điện thoại: “Bây giờ tôi không tính toán chuyện em chụp lén tôi nữa.”
Kỷ Tô: “...”
Hai người chơi đến khi tối trời mới đi tìm nhà hàng để ăn tối.
Lúc đi ngang qua một nhà hàng âm nhạc, Kỷ Tô chợt dừng bước: “Cố Chiêu, tối nay tụi mình ăn ở đây đi, được không?”
Cố Chiêu lập tức đồng ý: “Được.”
Cảnh sắc ở nhà hàng này yên tĩnh và đẹp đẽ, đèn chùm trang trí trông rất có không khí, khách tới đây ăn cơm ai cũng giữ im lặng.
Ăn được một nửa, Kỷ Tô chợt thấp giọng nói: “Tôi đi vệ sinh nhé.”
Cố Chiêu đáp: “Ừm.”
Kỷ Tô đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, nhưng cậu không hề đi về phía nhà vệ sinh, mà lại rẽ sang nơi biểu diễn đàn dương cầm.
Chốc lát sau, Cố Chiêu nghe thấy một giọng nam vang lên: “Khúc nhạc tiếp theo đây được dành tặng cho bạn Cố Chiêu.”
Hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Kỷ Tô ngồi trước đàn dương cầm, ánh sáng đèn soi xuống đỉnh đầu, dịu dàng bao phủ lấy cả người cậu.
Ngón tay thon dài trắng trẻo đặt trên phím đàn, tiếng đàn êm ái du dương từ từ tuôn ra.
Cố Chiêu tập trung nghe vài giây, ánh mắt sâu thẳm tối dần đi.
Bài nhạc này là ca khúc chủ đề của bộ phim Pháp “La Boum” ít ai biết tới, tên nó là “Reality”, hay còn có một cái tên lãng mạn khác: “Ready For Love” (sẵn sàng yêu).
Bản dương cầm của nó lại càng ít người biết hơn, có điều trong một lần trò chuyện với nhau, hai người họ phát hiện ra cả hai đều đã từng nghe khúc dương cầm này.
Giai điệu lãng mạn đẹp đẽ, rủ rỉ kể về chuyện tình yêu dịu dàng mà say đắm, khiến tim người ta rung động không thôi.
Trong tiếng dương cầm, trái tim của Cố Chiêu đập mỗi lúc một nhanh hơn. Bàn tay đặt trên bàn nắm chặt lại thành quyền, khớp ngón tay vì gồng lên mà trở nên trắng bệch.
Hết một bài, Kỷ Tô đứng dậy cúi chào. Những vị khách chìm đắm trong bài nhạc thảng thốt bừng tỉnh, chủ động vỗ tay.
Kỷ Tô quay về cạnh bàn ăn, vành tai đỏ ửng, không dám nhìn thẳng vào người ngồi ở phía đối diện.
Cố Chiêu không nói gì, vẫn gắp thức ăn cho cậu như thường.
Để cổ vũ cho bản thân, Kỷ Tô rót một ly rượu vang, dốc một hơi cạn sạch.
Cố Chiêu nhẹ nhàng nhắc nhở: “Uống ít thôi.”
Ăn cơm xong, hai người rời khỏi nhà hàng đi dạo bờ biển.
Kỷ Tô chọn một nơi vắng người rồi dừng bước: “Cố Chiêu.”
“Ừm.” Cố Chiêu cũng dừng lại theo, quay người đối diện với cậu.
Gió biển se lạnh, tóc của Kỷ Tô bị thổi bay bay.
Cậu hơi mất tự nhiên vuốt tóc mái lại, lấy một chiếc vòng tay làm bằng vỏ sò và ngọc trai ra khỏi túi.
Cố Chiêu cụp mắt nhìn vòng tay: “Tặng tôi à?”
“Ừ, tặng cậu.” Kỷ Tô đỏ mặt đáp, “Tuy không đáng bao tiền, nhưng tôi đã tự nhặt từng chiếc vỏ sò và ngọc trai, cũng tự tay xâu thành chuỗi.”
Cố Chiêu giơ một tay ra: “Em đeo giúp tôi.”
Kỷ Tô xỏ ngón tay mình vào vòng, sau đó đeo lên cổ tay hắn, cậu ngước lên hỏi: “Cậu có nghe ra được khúc dương cầm khi nãy tôi đàn là bài nào không?”
Cố Chiêu nhìn chăm chú vào đôi mắt lấp lánh ánh sao kia: “Nghe ra rồi.”
“Khúc dương cầm ấy, là lời tỏ tình tôi dành cho cậu.” Vành tai của Kỷ Tô đỏ như gấc, âm cuối vì ngượng nghịu mà hơi run lên, “Cố Chiêu, em thích anh.”
Không phải “em cũng thích anh”, mà là “em thích anh“.
Dù cho đã đoán trước được đáp án, nhưng giờ phút này trong đầu của Cố Chiêu như trời long đất lở, nó ồ ạt ập tới, khiến cho suy nghĩ của hắn tê liệt, biểu cảm cũng cứng đờ.
Kỷ Tô cố ép bản thân kìm sự xấu hổ và căng thẳng lại, giọng cậu kiên định: “Em muốn nói với anh rằng, không chỉ vì được anh thích, được anh theo đuổi nên em mới đồng ý ở bên anh.”
Trái cổ của Cố Chiêu nhúc nhích, nhất thời hắn không nói nên lời.
“Em thích anh, có lẽ tạm thời không thích nhiều được như anh đã thích em, nhưng mà...” Kỷ Tô liếm đôi môi khô khốc, “Nhưng mà em sẽ cố gắng, cố gắng để xứng với tình cảm của anh, cố gắng cho anh thật nhiều thật nhiều——”
Âm cuối im bặt đi, cậu đột nhiên va vào cái ôm quen thuộc.
Cố Chiêu ôm cậu, cánh tay thon dài rắn chắc siết chặt lấy cậu, ghì mạnh đến nỗi tựa như muốn khảm cậu vào trong cơ thể mình.
Tốt nhất là cùng nhau hóa thành tro, mãi mãi chẳng thể chia lìa.
Kỷ Tô nhắm mắt, giơ hai tay lên ôm lại hắn.
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cậu: “Lời em vừa nói, là thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Kỷ Tô cho hắn câu trả lời chắc chắn, “Em sẽ chịu trách nhiệm với mỗi một chữ mình nói ra.”
“Kỷ Tô, em phải biết anh là một con chó điên.” Cố Chiêu giơ tay giữ lấy chiếc gáy yếu ớt, giọng hắn khàn như lẫn vào sỏi đá, “Tình yêu của chó điên, em lấy rồi thì không được hối hận.”
“Cố Chiêu, vậy anh cũng phải biết một chuyện.” Kỷ Tô lùi ra sau một chút, nhấn mạnh bằng giọng điệu nghiêm túc: “Sau khi anh ở bên em rồi, thì không được phép vứt bỏ em.”
Cậu đã bị ruồng rẫy, bị bỏ lại một mình đủ nhiều rồi.
“Kỷ Tô, thật ra chúng ta đều giống nhau.” Cố Chiêu cười, “Chỉ có ở góa, chứ không có chia tay.”
Tim Kỷ Tô thót lên, cậu xấu hổ vì bị hắn nhìn thấu, cũng thấy vui vì đã tìm được bạn đồng hành. Cậu khẽ đáp lời như đang muốn che giấu: “Ồ.”
Cố Chiêu nhìn cậu vài giây, sau đó cúi người xuống hung hăng chiếm lấy đôi môi ngọt ngào kia.
Nụ hôn ban đầu rất dữ dội, giống như muốn trút ra hết thứ tình yêu không có cách nào diễn tả bằng lời đang sôi trào mãnh liệt trong lòng.
Đến khi Kỷ Tô không thở nổi nữa, nụ hôn mới dần nhẹ nhàng lại, trở nên triền miên và sâu sắc hơn.
Một chốc sau, Cố Chiêu đổi thành tư thế ngồi trên bãi cát.
Kỷ Tô mềm mại nằm trong lòng hắn khẽ hít thở. Mặt cậu đỏ như gấc chín, hai mắt long lanh nước, hàng mi dày như lông quạ cũng dính nhẹp lại, trông vừa xinh đẹp vừa đáng thương.
Cố Chiêu vẫn chưa hôn đủ, hắn ngậm lấy thùy tai nóng ấm mềm mại mà mút, men theo vành tai hôn đến bên gáy, để lại một vệt nước nóng ướt rõ nét.
Xương sống của Kỷ Tô run rẩy bởi nụ hôn đó, cậu từ chối nhỏ nhẹ: “Không muốn nữa...”
“Không muốn?” Cố Chiêu nắm lấy đầu ngón tay non mềm, khàn giọng hỏi, “Anh là người yêu em, không cho anh hôn thì cho ai?”
“Cho hôn.” Kỷ Tô hé mắt ra, nhìn hắn đầy đáng thương, “Nhưng anh hôn như thế, em không chịu nổi...”
Cố Chiêu chỉ thấy có một ngọn lửa tà đang xộc thẳng lên nơi nào đó, hắn cắn răng hỏi lại: “Mới vậy mà đã chịu không nổi?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Mới xác nhận quan hệ xong, cứ từ từ thôi...
Cố cẩu: Anh đói lâu vậy rồi, từ từ kiểu gì?
_____________
*Đọc xong cho mình 1 vote nhe, cảm ơn cả nhà iu <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.