Yêu Qua Mạng Với Hot Boy Trường Và Cái Kết

Chương 41: Cho em hôn lại

Trường Dã Mạn Mạn

30/04/2024

(Edit: Sa + Beta: Dii)

Bờ môi nóng bỏng áp mạnh lên, đầu óc của Kỷ Tô trống rỗng mất mấy giây, kể cả mọi động tác cũng ngừng lại.

Gần như vừa hôn là Cố Chiêu đã mất kiểm soát đưa lưỡi ra, cố gắng cạy mở bờ môi mím chặt.

Cột sống của Kỷ Tô bỗng tê rần, cậu duỗi tay chống cự theo phản xạ có điều kiện.

Cố Chiêu giơ tay nắm lấy phần gáy thon dài, đè cậu lên mép môi mình, đồng thời há miệng cắn phiến môi dưới mềm mại.

“Ưm...” Kỷ Tô bị đau nên hé môi ra, chiếc lưỡi nóng rực kia nhân cơ hội này chen vào.

Cố Chiêu hôn vừa hung hãn vừa dữ dội, đầu lưỡi quấy phá lung tung trong khoang miệng mềm mại. Hắn quấn lấy đầu lưỡi non mềm mút thật mạnh, mạnh đến nỗi tựa như sắp ăn tươi nuốt sống nó vậy.

Hình như chê tư thế này không thể phát huy tốt, hắn lại nắm vòng eo thon nhấc bổng cậu lên, tách hai chân để cậu vòng chân lên bụng hắn, lần nữa hôn như sói đói vồ mồi.

Kỷ Tô chưa từng trải qua cảnh tượng như thế này, thắt lưng cậu dần nhũn đi, cả người bị đè cứng trên chân hắn, có vùng vẫy cũng không tách ra được, có trốn cũng không thoát.

Cho đến khi thở không ra hơi, thậm chí trước mắt bắt đầu tối đen.

Khoảnh khắc ấy, Kỷ Tô mơ màng nghĩ, chắc chắn Cố Chiêu muốn hôn cậu đến chết...

Ngay sau đó, Cố Chiêu rủ lòng thương xót rời khỏi khoang miệng ấm nóng, tì trán lên trán cậu, giọng khàn đặc: “Hít thở.”

Kỷ Tô hít một hơi theo bản năng, lồng ngực phập phồng dữ dội theo nhịp thở.

Cố Chiêu vẫn không buông tay, sống mũi cao thẳng cọ lên gò má ửng hồng, rồi lại cọ sang bờ môi.

Đôi môi căng đầy bị hắn hôn vừa đỏ vừa sưng, dính một lớp ánh nước sáng bóng, hạt cườm ở môi trên đỏ như rỉ máu.

Hắn thè lưỡi liếm hạt cườm nho nhỏ như an ủi, nhưng lại khiến cơ thể trong tay mình run lẩy bẩy.

Cuối cùng Kỷ Tô cũng dần hồi sức, lại định đẩy lồng ngực kiên cố kia ra.

Nhưng cả người cậu mềm tựa như kẹo bông, chẳng còn tí sức nào, thử hai lần mà chẳng thể đẩy hắn.

Cố Chiêu khẽ bật cười, thuận thế ngã ra sau tựa vào đầu giường.

Trong đôi đồng tử đen láy là cảm xúc mập mờ không rõ. Mắt hắn chậm rãi lướt qua đuôi mắt ửng đỏ, men xuống dừng trên bờ môi đỏ hơi hé.

Thật đáng thương, bị hắn hôn đến nỗi chẳng khép miệng được.

“Cố Chiêu, cậu...” Kỷ Tô mở to đôi mắt long lanh ánh nước, lau vệt nước trên môi bằng mu bàn tay mình: “Sao cậu hôn tôi?”

“Tôi nói rồi, nếu không thích, em có thể đẩy tôi ra.” Cố Chiêu nhìn cậu: “Nhưng em không làm.”

Kỷ Tô ngẫm lại tình hình vừa rồi, xấu hổ muốn chết: “Tôi đẩy cậu rồi, nhưng đẩy không ra!”

“Ồ.” Cố Chiêu lại cười: “Tôi còn tưởng em chẳng dùng tí sức nào đấy.”

“Cậu, cậu...” Kỷ Tô vừa ngượng vừa giận, nhưng nói không lại hắn, chỉ đành nhổm người leo xuống giường.

Kết quả ngón chân vừa chạm đất, hai chân đã mềm nhũn, suýt nữa ngã ra sàn.

Cố Chiêu kịp thời vươn tay đỡ lấy eo cậu: “Không thì tối nay ngủ trên giường tôi nhé?”

Kỷ Tô vịn cánh tay thon dài săn chắc, véo mạnh một cái nhưng chẳng hề gì, cậu càng bực thêm: “Buông ra!”

“Vậy em đứng vững đi.” Cố Chiêu đợi cậu đứng vững mới buông tay.

Kỷ Tô hít sâu một hơi, đi về phía cửa phòng.

Lúc đặt ngón tay thon dài trên tay nắm cửa, giọng nói trầm khàn cuốn hút lại truyền đến từ phía sau: “Ngọt lắm.”

Kỷ Tô ngớ ra mấy giây mới hiểu “ngọt lắm” mà Cố Chiêu nói ám chỉ điều gì.

Cậu vặn tay nắm cửa, nhanh chân rời khỏi phòng ngủ như chạy trốn.

Về tới phòng mình, Kỷ Tô ngã nhào xuống giường, vùi sâu gương mặt nóng bừng vào chăn.

Hồi lâu sau, cậu trở mình nằm trên giường nhìn trần nhà.

Lưỡi bị mút rất mạnh, lúc này vẫn còn tê. Kỷ Tô giơ tay như bị ma xui quỷ khiến, đầu ngón tay khẽ chạm vào bờ môi nóng cháy, kích thích đến mức run rẩy toàn thân.

Cậu và Cố Chiêu hôn nhau, không phải hôn mặt, không phải hôn phớt khoé môi, mà là hôn sâu, cả lưỡi cũng...

Kỷ Tô nhắm tịt hai mắt, lại trở mình vùi mặt vào chăn.

Tối nay, cậu chẳng còn lòng dạ nào ôn tập cho bài thi ngày mai, chỉ muốn mau mau chìm vào giấc ngủ.

Nhưng dường như trên cánh môi vẫn còn vương hơi thở của Cố Chiêu, câu “ngọt lắm” cũng không ngừng lặp lại trong não bộ, cậu chỉ có thể lật qua lật lại trên giường như đang nướng bánh.

Không biết đã bao lâu, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng dần ập đến, đầu óc đang rối bời của Kỷ Tô cũng tạm dừng hoạt động.

Đêm khuya thanh vắng, tiếng “lách cách” chợt vang lên.

Cửa phòng khép chặt mở hé ra rồi từ từ bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn bước vào.

Cố Chiêu lặng lẽ bước trên sàn, không phát ra bất cứ tiếng động nào, tới cạnh giường thì dừng lại.

Kỷ Tô nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền ngủ say sưa, bờ môi đỏ thẫm, dấu vết bị chà đạp không thương tiếc vẫn chưa biến mất hẳn.

Nương theo ánh trăng sáng trong ngoài cửa sổ, ánh mắt Cố Chiêu xuôi xuống cổ áo khẽ mở, lướt qua lồng ngực khẽ nhấp nhô, lướt qua vòng eo thon hơi cong lại dưới lớp áo ngủ, dừng trên cẳng chân thon dài thẳng tắp.

Kỷ Tô đang say giấc nồng thì trở mình, co một chân lên làm hiện rõ đường cong trên mông vừa tròn vừa mẩy.

Trái cổ của Cố Chiêu cử động, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Cậu nghĩ khoá trái cửa phòng là an toàn rồi ư, đây là nhà hắn, có chỗ nào mà hắn không vào được?

Vô số suy nghĩ xấu xa lướt qua tâm trí Cố Chiêu, nhưng cuối cùng hắn chỉ đứng bên mép giường, nhìn chằm chằm người đang ngủ say.

Hồi lâu sau, hắn cúi người, kéo tấm chăn bị đá qua một bên, đắp lên người Kỷ Tô.

“Em trốn không thoát đâu, Kỷ Tô.” Cố Chiêu thẳng lưng, khẽ khàng thốt ra mấy chữ.

*

Sáng hôm sau, Kỷ Tô cúi đầu trong suốt bữa ăn sáng.

Cố Chiêu ngồi đối diện cậu, nhắc nhở bằng giọng điệu bình thản: “Đầu em sắp đập lên bàn rồi.”

Sống lưng của Kỷ Tô cứng đờ, cậu vô thức ngồi thẳng người, mắt vẫn nhìn mặt bàn, kiên quyết không nhìn vào mắt hắn.

Ăn sáng xong, Cố Chiêu lái xe đưa cậu đến trường thi môn cuối cùng.

Chặng đường quá ngắn, lúc đến cổng trường, Kỷ Tô vẫn đang thả hồn trên mây.

Cố Chiêu cởi dây an toàn của mình, khom lưng ghé lại gần.

Chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Kỷ Tô bỗng hoàn hồn, vội vàng né qua một bên.

Cố Chiêu tiếp tục áp sát cậu, hơi thở nóng ấm phả lên vành tai nhạy cảm.

Mặt Kỷ Tô đỏ bừng, cả người gần như co quắp lại: “Cố Chiêu, đây là cổng trường...”

“Lạch cạch”, khoá dây an toàn bung ra.



Cố Chiêu chống một tay bên người cậu, cười nhạt hỏi: “Em nghĩ tôi muốn làm gì?”

Kỷ Tô: “...”

Cố Chiêu hỏi tiếp: “Hay là em đang trông mong tôi làm gì?”

Kỷ Tô đẩy mạnh hắn một cái, thở phì phò phản bác: “Tôi không có!”

Cố Chiêu tựa lên lưng ghế lái, nở nụ cười đầy thâm sâu.

Kỷ Tô nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy rất bất công.

Từ sau nụ hôn ấy, cậu chẳng dám nhìn Cố Chiêu lấy một lần, vậy mà đối phương vẫn có thể thành thạo trêu ghẹo cậu.

Chẳng lẽ...

Thực ra nụ hôn vào tối qua không phải nụ hôn đầu của Cố Chiêu?

Cố Chiêu híp mắt: “Đừng nhìn tôi như thế.”

Kỷ Tô hung hăng đáp trả: “Tôi cứ nhìn cậu thế đấy, thì sao?”

Cố Chiêu duỗi tay mân mê má cậu: “Em còn nhìn tôi như vậy nữa, tôi sẽ hôn em.”

Kỷ Tô lập tức giơ tay che miệng, vẻ cảnh giác hiện trong mắt.

“Được rồi, đi thi trước đã.” Cố Chiêu lấy tay về, mở cửa xuống xe, rồi vòng qua bên kia mở cửa ghế phụ lái.

Kỷ Tô xuống xe, tai ửng đỏ, bước nhanh về phía trước.

11 giờ 30 phút sáng, môn thi cuối cùng cũng kết thúc suôn sẻ.

Kỷ Tô nộp bài sớm, đứng trên hành lang đợi Kiều Cẩm.

Một lúc sau, tiếng chuông nộp bài vang lên, sinh viên trong phòng học lũ lượt ra ngoài.

“AAA!” Vừa ra khỏi cửa lớp, Kiều Cẩm đã nhào về phía Kỷ Tô: “Cuối cùng cũng giải thoát!”

Kỷ Tô cản cậu ta bằng cánh tay mình, bật cười nhắc nhở: “Đừng kích động quá sớm, vẫn chưa có kết quả mà.”

Mặt Kiều Cẩm đầy vẻ kiêu ngạo: “Hôm nay toàn thi vào trọng điểm mà cậu đã vạch ra cho bọn tôi, tôi tự tin lắm!”

“Đúng đúng đúng, may mà có cậu đó Kỷ Tô!” Triệu Tử Vân bước sang: “Hồi nãy lúc vừa nhận được đề thi, tôi đã biết qua chắc rồi!”

Kỷ Tô khẽ cười: “Hữu dụng là tốt.”

“Phải rồi, trưa nay tụi mình đi liên hoan ở đâu đây?” Lý Do đứng kế bên hỏi: “Kỷ Tô, cậu muốn ăn gì?”

“Tôi ăn gì cũng được.” Kỷ Tô đáp: “Tiểu Kiều nói cậu ấy muốn ăn thịt nướng, các cậu thì sao?”

Triệu Tử Vân tiếp lời: “Vậy thì đi ăn thịt nướng thôi, cũng lâu rồi bọn tôi chưa ăn.”

Mấy người họ thống nhất với nhau rồi xuống lầu.

Kiều Cẩm kề sát bên tai Kỷ Tô, khẽ hỏi: “Tô Tô, cậu đã quyết định hè này ở lại hay rời trường chưa?”

Kỷ Tô dừng chân: “Cậu đã nhắc tôi rồi, chiều nay tôi sẽ viết đơn xin ở lại trường.”

Kiều Cẩm yên tâm: “Vậy lát nữa ăn cơm xong, tôi sẽ cùng cậu sang nhà Cố Chiêu lấy—”

Nói được nửa chừng, cậu ta bỗng im bặt.

Kỷ Tô nhìn theo tầm mắt của cậu ta, một gương mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng xuất hiện trước mắt.

Cố Chiêu chỉ đứng đó với gương mặt vô cảm cũng đủ khiến mọi sinh viên đi ngang qua chú ý.

Kỷ Tô sững sờ, nhanh chân bước xuống bậc thềm: “Sao cậu tới đây?”

Ánh mắt của Cố Chiêu trở nên dịu dàng: “Đón em về.”

“Tôi quên nói với cậu, trưa nay tôi phải đi liên hoan với bạn cùng phòng.” Kỷ Tô khẽ đáp: “Cậu về nhà trước đi.”

“Liên hoan?” Cố Chiêu nhìn ra sau: “Tôi đi cùng được không?”

Kỷ Tô đang định từ chối thì chất giọng hào sảng của Triệu Tử Vân vọng đến từ đằng sau: “Cố Chiêu, cậu cũng muốn đi liên quan với bọn tôi hả?”

Cố Chiêu liếc nhìn cậu ta, nhưng lại hỏi Kỷ Tô: “Tiện không?”

“Có gì mà không tiện chứ?” Triệu Tử Vân thoải mái nói: “Mà cậu còn nhớ tôi không? Tụi mình từng chơi bóng chung đó!”

Kỷ Tô: “...”

Ý muốn nói cái lần sau khi bị Cố Chiêu hành hạ đẫm máu trên sân bóng, về ký túc xá nổi điên chửi người ta à?

Cố Chiêu gật nhẹ đầu: “Nhớ.”

“Tốt quá!” Triệu Tử Vân hào hứng hẳn lên: “Vậy thì đi thôi, tụi mình cùng đi ăn thịt nướng!”

Bạn cùng phòng không ai ý kiến, Kỷ Tô cũng không tiện nói gì.

Họ đến một quán đồ nướng gần trường, năm người bao một phòng riêng nho nhỏ.

Cố Chiêu luôn nướng thịt ở khay nướng bên chỗ mình, nướng chín thì gắp lên bỏ vào dĩa trước mặt Kỷ Tô.

Kỷ Tô được cho ăn một lúc là no, ngừng ăn nghe họ nói chuyện.

Triệu Tử Vân và Kiều Cẩm vừa uống bia vừa cãi nhau, nhờ vậy mà bàn ăn cũng không im ắng nguội lạnh, trò chuyện rôm rả lạ thường.

Lý Do ngồi bên kia, lặng lẽ quan sát Kỷ Tô và Cố Chiêu kế bên cậu, cứ thấy sai sai ở đâu.

Cho đến khi Cố Chiêu ngước mắt, lạnh lùng liếc nhìn hắn ta.

Lý Do vội vàng cúi đầu, bỏ thịt nướng vào miệng.

Giữa chừng, Kỷ Tô vào nhà vệ sinh, hắn ta cũng đứng lên đi theo.

Lúc Kỷ Tô đứng rửa tay trước bồn rửa tay mới phát hiện Lý Do đứng sau lưng cậu.

“Kỷ Tô...” Lý Do chần chừ: “Có chuyện này, tôi không biết có nên nói không.”

Kỷ Tô quay người: “Không sao, cậu nói đi.”

“Tôi thấy ánh mắt Cố Chiêu nhìn cậu không đơn giản lắm.” Lý Do gom hết can đảm nói: “Hình như cậu ta thích cậu.”

Kỷ Tô: “...”

Chuyện Cố Chiêu thích cậu rõ ràng đến vậy ư?

“Tôi nhớ cậu là trai thẳng đúng không?” Lý Do bước một bước về phía cậu: “Cố Chiêu là người rất phức tạp, tôi thấy cậu nên cách xa người có ý đồ xấu như hắn một chút.”

Kỷ Tô nhíu mày: “Tôi và Cố Chiêu là bạn, cậu không thể nói cậu ấy như vậy trước mặt tôi.”

Lý Do hơi sốt ruột: “Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ —”

“Xin lỗi, tôi biết cậu có lòng tốt nhắc nhở tôi, nhưng đây là chuyện của tôi.” Giọng Kỷ Tô lịch sự nhưng cũng kiên quyết cắt ngang: “Cậu ấy cũng không phải người ôm ý đồ không tốt với tôi.”



Mặt Lý Do đầy nỗi ân hận, chỉ có thể xin lỗi: “Xin lỗi, tôi...”

Kỷ Tô không nói gì nữa, cất bước đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa đã đối diện với Cố Chiêu ngay góc rẽ.

Cố Chiêu dựa lên tường, ánh mắt khó đoán, nét mặt cũng khó phân rõ là vui hay giận.

Kỷ Tô giật mình: “Cậu, cậu nghe cả rồi?”

“Không nhiều không ít.” Cố Chiêu nhìn cậu: “Vừa hay nghe thấy em bênh vực tôi thế nào.”

Vành tai của Kỷ Tô hơi nóng, cậu nhỏ giọng giải thích: “Cậu đừng để lời bạn cùng phòng của tôi nói trong lòng, cậu ấy chỉ quan tâm tôi thôi.”

Cố Chiêu hừ một tiếng không rõ có ý gì, duỗi tay ôm vai cậu, dẫn cậu về.

Lý Do cũng ra khỏi nhà vệ sinh, thấy bóng lưng thân mật không khoảng cách của hai người, hắn ta không kìm được đấm mạnh lên tường.

Ăn cơm xong, mấy người họ đi bộ về trường.

Cố Chiêu đi lấy xe, Kỷ Tô đứng ở cổng trường tạm biệt các bạn cùng phòng.

“Vậy tôi về ký túc xá dọn đồ trước.” Triệu Tử Vân nói: “Tôi mua vé về nhà chiều nay, hẹn gặp lại sau khi khai giảng nha!”

Trước khi đi, Lý Do lại nhìn Kỷ Tô một lần nữa: “Chăm sóc tốt cho bản thân nhé.”

Kỷ Tô gật đầu: “Cảm ơn, cậu cũng vậy.”

Sau khi hai người họ đi, Kiều Cẩm xung phong nhận việc: “Tô Tô, tôi đi chung với cậu sang nhà Cố Chiêu lấy đồ.”

Kỷ Tô ngẫm nghĩ: “Tiểu Kiều, để tôi tự đi lấy thì hơn.”

Kiều Cẩm giậm chân: “Trời ơi! Do tôi sợ cậu một đi không trở về đó!”

“Làm gì đến mức đó?” Kỷ Tô phì cười: “Nhà Cố Chiêu cũng đâu phải hang hùm ổ cọp, sao lại một đi không trở về?”

Kiều Cẩm còn định nói gì đó thì một chiếc Audi màu đen khiêm tốn chạy đến.

“Tiểu Kiều, tôi đi đã nhé.” Kỷ Tô vẫy tay: “Buổi tối gặp ở ký túc xá.”

“Ừ, vậy tôi ở ký túc xá đợi cậu về.” Kiều Cẩm nói thêm một câu: “Nếu cậu về được.”

*

Về tới nhà, Kỷ Tô vào phòng bắt đầu dọn đồ.

Dù chỉ ở hơn mười ngày, nhưng có lẽ do môi trường quá thoải mái nên trong lòng cậu thoáng lên sự lưu luyến.

Kỷ Tô rề rà kéo khoá vali, đứng lên nhìn xung quanh một vòng rồi ra khỏi phòng, đi về phía phòng khách.

Cố Chiêu đang ngồi trên sô pha, nghe tiếng thì ngước mắt: “Dọn xong hết rồi?'

“Ừ.” Kỷ Tô đáp, cảm ơn hắn: “Cảm ơn cậu cho tôi ở nhờ, cũng cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian này.”

Cố Chiêu: “Chỉ vậy?”

“Tối nay tôi muốn mời cậu đi ăn.” Kỷ Tô khẽ đáp: “Nếu cậu không rảnh, vậy tôi nợ bữa cơm này cũng được.”

Cố Chiêu buông đôi chân dài: “Không cần mời tôi ra ngoài ăn, cứ nấu ở nhà đi.”

Thế nên trong lúc mơ màng, Cố Chiêu lại trở thành đầu bếp, Kỷ Tô đứng một bên trợ giúp hắn.

Dường như tối nay tâm trạng của Cố Chiêu khá tốt, còn khui một chai rượu vang góp vui.

Ngón tay thon dài giữ ly đế cao, hắn bưng ly rượu lên: “Chúc mừng em đã suôn sẻ vượt qua kỳ thi cuối kỳ.”

Kỷ Tô cũng bưng lên, khẽ chạm ly cùng hắn: “Chúc mừng cả cậu nữa.”

Uống cạn một ly, Cố Chiêu rót thêm một ly vang đỏ nữa.

“Tôi không uống được nhiều.” Kỷ Tô mím môi: “Cậu cũng biết tửu lượng của tôi không tốt mà.”

Cố Chiêu nâng ly: “Không sao, nồng độ cồn của rượu này không cao.”

Thấm thoắt, má Kỷ Tô đã ửng đỏ, cơ thể cũng nóng lên.

Cố Chiêu ngồi ở đối diện nhìn cậu, lặng thinh cọ răng hàm.

“Cố Chiêu, hình như tôi hơi choáng.” Kỷ Tô đứng lên: “Tôi muốn rót ly nước.”

Cố Chiêu đứng lên theo: “Để tôi, em ra sô pha ngồi nghỉ một lúc đi.”

Kỷ Tô ra sô pha ngồi, ngả về sau tựa lên lưng ghế.

Cố Chiêu cầm ly thuỷ tinh bước qua, đưa cho cậu: “Uống nước đi.”

Kỷ Tô uống liền mấy ngụm, bấy giờ mới thấy thoải mái hơn.

Cố Chiêu cầm lấy chiếc ly, thản nhiên uống hết nửa ly nước còn lại.

Kỷ Tô định nhắc nhở hắn đây là nước mà cậu đã uống rồi, khi ánh mắt dừng trên gương mặt nọ thì chợt mất tiếng.

Cố Chiêu ngửa đầu, đường nét cằm nổi bật và sắc bén, yết hầu gợi cảm nhấp nhô lên xuống, tiếng nuốt rõ lạ thường.

Uống xong, trên bờ môi mỏng còn vương ánh nước.

Kỷ Tô nhìn chằm chằm, vô thức nhớ lại độ ấm và xúc cảm đè trên môi cậu vào tối qua.

Cánh môi chừng như rất bạc tình rất lạnh lùng, thực ra lại rất nóng và cũng rất mềm, đương nhiên thứ nóng hơn là...

Kỷ Tô nhận ra mình đang nghĩ gì, trái tim trong lồng ngực lại không nghe lời mà bắt đầu đập loạn.

Cố Chiêu đặt ly nước xuống, cúi người ngang tầm mắt cậu: “Em đang nhìn gì?”

Kỷ Tô lắc đầu: “Không nhìn gì hết.”

Cố Chiêu khẽ cụp mắt: “Em đang nhìn miệng tôi.”

Không biết do tác dụng của cồn hay do thứ gì khác, đầu Kỷ Tô chếnh choáng, nói lời tố cáo muộn màng: “Tại sao tối qua cậu hôn tôi?”

“Vì tôi thích em.” Cố Chiêu thản nhiên trả lời: “Thích em, nên muốn hôn em.”

Kỷ Tô không vui: “Nhưng tôi có cho cậu hôn tôi đâu.”

“Hôn cũng hôn rồi, làm sao đây?” Ngón tay Cố Chiêu miết chiếc cằm nhòn nhọn: “Vậy tôi cho em hôn lại.”

Ánh mắt của Kỷ Tô mơ màng: “Hôn lại?”

“Ừm.” Cố Chiêu ngồi lên ghế sô pha, bế cậu lên đùi mình: “Lần này tôi không ngồi im, cho em hôn lại.”

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Tô: Khoan, logic thế này có vẻ sai sai?

Cố cẩu: Ha, muốn đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Qua Mạng Với Hot Boy Trường Và Cái Kết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook