Yêu Qua Mạng Với Hot Boy Trường Và Cái Kết
Chương 47: Đưa về nhà
Trường Dã Mạn Mạn
03/05/2024
(Edit: Sa + Beta: Dii)
Hai bàn chân của Kỷ Tô vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ. Da trên mu bàn chân trắng nõn mỏng manh, mạch máu màu xanh nổi lên thấy rõ. Đầu ngón chân mướt mát xinh xắn, móng chân ửng màu hồng nhạt, đẹp tựa cánh hoa anh đào.
Cố Chiêu nắm cổ chân gầy gò, để chân cậu giẫm lên ngực mình.
Kỷ Tô giật bắn định rụt chân về, nhưng chân lại bị bàn tay như kìm sắt ghì chặt, theo cơ bụng săn chắc căng đầy đạp dần xuống dưới.
Kỷ Tô nóng đến mức co quắp ngón chân, mu bàn chân cũng ửng sắc đỏ ngượng ngùng.
Lòng bàn chân mềm mại dần nhiễm phải nhiệt độ tương tự, vừa nóng vừa mềm.
Máy lạnh trong phòng ngủ chưa kịp bật, nhiệt độ tiếp tục tăng cao, cơ thể hai người đổ đầy mồ hôi nóng.
Kỷ Tô không thoát ra được, nhắm tịt hai mắt như cam chịu. Giọt mồ hôi rịn trên trán lăn xuống, thấm ướt hàng mi dày run rẩy khẽ chớp, trông đáng thương biết bao.
Hơi thở của Cố Chiêu ngày càng nặng nề, nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng tăng lên.
Không biết đã bao lâu, lâu đến mức lòng bàn chân của Kỷ Tô tê rần, cậu chỉ có thể run giọng xin tha: “Cố Chiêu...”
Cố Chiêu thở ra một hơi, cúi người đè lên, lấp kín đôi môi đỏ đang khép mở.
Kỷ Tô như con cá mắc cạn phí công vùng vẫy, bị hôn tới nỗi não thiếu oxy, cũng chẳng hề hay biết tay mình đã bị khoá chặt...
Đợi đến khi cậu hoàn hồn, lòng bàn tay đã mướt mồ hôi dính nhớp ướt rượt.
Cố Chiêu buông cậu ra, ngồi dậy rút mấy tờ khăn giấy.
Kỷ Tô ngẩn ngơ nhìn tay mình, bỗng dưng nhảy xuống giường.
Khi lòng bàn chân chạm đất, nơi bị cọ xát mạnh chợt nhói đau như thiêu như đốt.
Cố Chiêu sải bước vòng qua bên kia giường, bế bổng cậu lên, bước vào nhà tắm trong phòng ngủ chính.
Hắn để Kỷ Tô ngồi trên bệ rửa tay, tay hắn nắm cổ chân cậu, nhấc một chân vừa trắng vừa dài lên.
Kỷ Tô bị ám ảnh tâm lý với hành động của hắn, dồn sức vào chân đạp lên ngực hắn một cái.
Cố Chiêu vẫn nắm lấy một chân cậu, tiếng cười của hắn khàn khàn: “Không làm gì em nữa, chỉ xem chân em thôi.”
Mặt Kỷ Tô đỏ bừng, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh đúng là, đúng là...”
“Đúng là cái gì?” Cố Chiêu lùi về sau một bước, nắm chân cậu nghiêm túc kiểm tra.
Lòng bàn chân trắng ngần đỏ bừng lên, may là không trầy da.
Kỷ Tô thử co chân lại, may sao lần này không bị cản trở.
Cậu xuống khỏi bệ rửa tay, vặn vòi nước, để dòng nước rửa sạch lòng bàn tay mình.
Đang rửa, Cố Chiêu lại ôm lấy cậu từ phía sau.
Vì cách biệt hình thể, người phía sau dang rộng hai tay là gần như ôm trọn được cả người cậu.
Cố Chiêu lấy một ít nước rửa tay, luồn vào kẽ ngón tay cậu, tỉ mẩn rửa giúp cậu.
Lát sau, hai bàn tay trở nên trơn trượt, gần như không nắm được, nước rửa tay nổi thành lớp bọt trắng.
Mặt Kỷ Tô đỏ hơn: “Được rồi, em rửa xong rồi.”
Cố Chiêu thản nhiên trả lời: “Bị dơ, nên phải rửa thật sạch mới được.”
Kỷ Tô: “...”
Vậy rốt cuộc là do ai làm dơ?
Kỷ Tô đuổi hắn ra ngoài, mình thì tắm rửa trong phòng tắm, gột sạch mồ hôi dính nhớp khắp người.
Tắm xong, cậu sang phòng ngủ phụ, Cố Chiêu cũng đi theo cậu.
Kỷ Tô ngoảnh lại khuyên: “Giường anh lớn hơn giường em, ngủ thoải mái hơn giường em.”
“Biết rồi.” Cố Chiêu cười khẽ: “ngủ đi, anh đi ngay.”
Kỷ Tô nằm lên giường với vẻ bán tín bán nghi, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm người đứng bên giường.
Cố Chiêu chỉnh điều hoà ở nhiệt độ thích hợp để ngủ, cúi người xuống hôn lên trán cậu: “Ngủ ngon.”
Nụ hôn trán thuần khiết xuất hiện bất ngờ làm Kỷ Tô sững sờ, cậu khẽ đáp: “Ngủ ngon.”
*
Sáng hôm sau, Kỷ Tô ngủ một mạch đến khi tự tỉnh.
Sau khi vệ sinh cá nhân, lúc cậu ra khỏi phòng tắm, Cố Chiêu đã nấu xong bữa sáng, đang bưng ra bàn.
Kỷ Tô đi qua: “Em giúp anh nhé.”
Cố Chiêu đưa cái dĩa trên tay cho cậu, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cậu: “Chào buổi sáng.”
Kỷ Tô cong môi: “Chào buổi sáng.”
Hình như bây giờ cậu đã quen với việc Cố Chiêu hôn mình bất cứ lúc nào, có lẽ chẳng bao lâu sau cũng thích nghi được với...
Lúc ăn sáng, Cố Chiêu chợt hỏi: “Em suy nghĩ xong chưa?”
“Hả?” Kỷ Tô hoang mang ngước mắt: “Suy nghĩ chuyện gì?”
“Cùng anh về quê.” Cố Chiêu từ tốn nhắc nhở: “Hôm qua anh có nói cho em một đêm để suy nghĩ.”
Kỷ Tô sực tỉnh, chẳng thèm nghĩ ngợi đã đáp: “Tối qua em làm gì có thời gian để nghĩ?”
Cố Chiêu bưng cà phê uống một hớp: “Vậy câu trả lời của em là?”
Kỷ Tô thoáng đắn đo, hỏi: “Người nhà anh biết anh thích con trai chưa?”
“Chưa biết.” Cố Chiêu đặt tách cà phê xuống: “Trước em, anh chưa từng thích bất kỳ ai cả.”
Kỷ Tô mím môi: “Vậy họ sẽ chấp nhận em chứ?”
“Anh biết em đang lo lắng điều gì, nhưng em đừng lo.” Cố Chiêu nhìn vào mắt cậu: “Người lớn trong nhà anh chỉ có ông ngoại, tư tưởng của ông anh cởi mở lắm, không can thiệp vào chuyện của anh đâu.”
Kỷ Tô trợn to mắt: “Vậy ba mẹ anh...”
“Đều không còn nữa.” Giọng Cố Chiêu bình thản: “Anh được ông ngoại nuôi lớn.”
Tim Kỷ Tô thắt lại, cảm giác đau lòng ùn ùn cuộn trào, trong thoáng chốc cậu không biết nên an ủi hắn thế nào.
Cậu luôn cảm thấy mình là một đứa trẻ không được thương, nhưng Cố Chiêu lại mất cả khả năng được thương từ rất sớm.
Cậu không thể nói được ai đáng thương hơn.
“Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó.” Cố Chiêu bật cười: “Anh sẽ muốn hôn em đến chết.”
Kỷ Tô đứng lên, bước đến bên cạnh hắn, khom lưng ôm lấy bả vai hắn.
Vẻ mặt của Cố Chiêu cứng đờ, ngón tay siết chặt tách cà phê.
Giọng Kỷ Tô không lớn, nhưng giọng điệu lại kiên định lạ thường: “Không sao, sau này em sẽ thương anh thật nhiều.”
Cố Chiêu từ từ áp mặt lên lồng ngực ấm nóng, nghe tiếng tim đập hơi nhanh vọng đến từ bên trong.
Hồi lâu sau, hắn hạ giọng hỏi: “Vậy buổi chiều em về cùng anh chứ?”
Kỷ Tô không nỡ từ chối hắn, cậu đồng ý: “Ừ, em về cùng anh.”
Ăn trưa xong, Cố Chiêu lái xe đưa Kỷ Tô về nhà tổ.
Khoảng hai tiếng sau, xe chạy vào cung đường núi.
Đang độ hè về, cây cối trên núi xanh tươi, tạo nên không khí mát mẻ khó có thể cảm nhận được ở chốn toàn bê tông sắt thép.
Kỷ Tô nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi: “Hồi bé anh sống ở đây à?”
Dù môi trường ở đây rất tốt, nhưng với một đứa trẻ yêu thích chốn đông vui mà nói thì nơi đây quá đỗi thanh vắng.
“Không.” Cố Chiêu đặt một tay trên vô lăng: “Trước năm bảy tuổi anh sống ở chỗ khác.”
“À.” Kỷ Tô đáp, không hỏi thêm nữa.
Có lẽ trước năm bảy tuổi hắn sống cùng ba mẹ, nhưng những ký ức tươi đẹp ấy thực sự quá ngắn ngủi.
Xe chạy thẳng về phía trước, sau khi rẽ qua một khúc quanh thì đường trở nên thoáng đãng thênh thang.
Không lâu sau đó, một căn biệt thự sân vườn kiểu Trung rộng lớn cổ điển lọt vào tầm mắt.
Cả một nửa sườn núi chỉ có mỗi căn biệt thự sân vườn này, tựa như một vùng thế ngoại đào nguyên giữa thành phố.
Dù đã biết về gia thế của Cố Chiêu, nhưng ngay lúc này, Kỷ Tô vẫn chấn động vì sự hào nhoáng xa hoa trước mắt.
Chiếc cổng được chạm trổ hoa văn dần mở ra, Cố Chiêu lái về trước thêm một đoạn nữa mới dừng xe.
Kỷ Tô mở cửa xuống xe trước, mở cốp xe, lấy quà mà mình đã mua sẵn ra.
Dù khá gấp gáp, nhưng thân là con cháu lần đầu tiên tới nhà, quà cáp cần có thì vẫn phải chuẩn bị chu toàn.
Cố Chiêu đón lấy đồ trong tay cậu hết sức tự nhiên, chỉ chừa cho cậu hộp quà nhẹ tênh: “Đi nào.”
Kỷ Tô vừa đi vừa quan sát cách bài trí sân vườn. Con đường quanh co tĩnh lặng, cây cầu nhỏ nước xuôi dòng, vận dụng yếu tố cảnh quan kiểu Trung rất phù hợp.
Cậu không nén nổi tò mò: “Trước đây ông ngoại chuyển đến từ Giang Nam à?”
“Không, bà ngoại của anh là người Giang Nam.” Cố Chiêu thoáng dừng chân: “Bà ngoại xa quê đến đây, thỉnh thoảng bà sẽ nhớ nhà, ông ngoại bèn xây sân vườn kiểu Trung này, tái hiện lại hệt chốn cũ.”
“Wow...” Kỷ Tô vô thức cảm thán một cậu: “Ông ngoại của anh có lòng quá, chắc hẳn bà ngoại của anh cảm động lắm.”
“Đàn ông, phụ nữ nhà họ Cố bọn anh, ai cũng là người si tình.” Cố Chiêu cười nhạt: “Tình ý mà anh trao gửi cho em chỉ có hơn chứ không kém.”
Vành tai Kỷ Tô nong nóng, vai cậu đụng nhẹ hắn: “Đây là nhà ông ngoại đấy, anh bớt đi.”
“Hửm?” Cố Chiêu liếc nhìn: “Gọi ông ngoại rồi à?”
Kỷ Tô muộn màng nhận ra, chóp tai càng đỏ thêm: “Em chỉ thuận miệng gọi vậy thôi.”
“Tốt lắm.” Cố Chiêu cười khẽ: “Đỡ phải sửa miệng.”
Kỷ Tô: “...”
Hai người băng qua từng dãy hành lang quanh co, cuối cùng cũng tới sảnh trước.
Một người đàn ông trung niên vội bước lên đón: “Cậu út, cậu về rồi!”
“Chú Lý.” Cố Chiêu gật đầu chào: “Ông ngoại có ở nhà không ạ?”
“Có, ông cụ đang đợi cậu ở sảnh trước đấy.” Chú Lý duỗi tay nhận quà cáp lỉnh kỉnh: “Để chú xách đồ cho, hai người mau vào đi.”
Kỷ Tô đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu.
“Đừng căng thẳng.” Cố Chiêu nắm tay cậu, vuốt ve như an ủi: “Ông ngoại là người mê cái đẹp, ông sẽ thích em.”
Kỷ Tô: “...”
Đã là lúc nào rồi mà còn đùa kiểu này?
Nhưng có hắn chen ngang như thế, Kỷ Tô cũng thả lỏng hơn nhiều.
Cố Chiêu sải đôi chân dài đi vào sảnh trước: “Ông ngoại, con về rồi.”
Kỷ Tô theo sau hắn, vừa ngước mắt đã nhìn thấy một cụ ông tóc bạc phơ, quắc thước khỏe mạnh, dù tay cầm gậy chống nhưng eo lưng vẫn thẳng tắp.
“Về rồi à.” Ông ngoại Cố bước sang chỗ họ, mắt dừng trên mặt Kỷ Tô: “Bạn nhỏ này là?”
Cố Chiêu lên tiếng gọi: “Kỷ Tô.”
Đại não của Kỷ Tô bị chập mạch, cậu bật thốt ngay: “Con chào ông ngoại, con tên Kỷ Tô ạ.”
“Ừ.” Ông ngoại Cố không để ý cách gọi của cậu, gật đầu khen ngợi: “Không tệ, ông từng nghe Tiểu Ngũ nhắc đến con, đúng là trông rất ấn tượng.”
Kỷ Tô và Cố Chiêu nhìn nhau, cậu nhìn thấy nét cười ranh mãnh trong đôi mắt đen kia.
Ông ngoại Cố nói tiếp: “Tiểu Ngũ, con dẫn Kỷ Tô vào phòng khách nghỉ ngơi đi, lát nữa xuống ăn cơm tối.”
“Vâng thưa ông ngoại.” Cố Chiêu đáp, dẫn Kỷ Tô đi ra phía sau.
Đi qua một hành lang dài nữa rồi lên lầu một, bấy giờ mới tới khu phòng ngủ.
Kỷ Tô khẽ hỏi: “Cố Chiêu, tại sao ông ngoại gọi anh là Tiểu Ngũ?”
“Vì trên anh còn bốn anh chị họ.” Cố Chiêu đẩy cửa phòng: “Lát nữa em sẽ được gặp họ.”
Kỷ Tô nhìn bên trong phòng ngủ: “Đây là phòng anh hả?”
“Ừ.” Cố Chiêu đẩy cậu vào phòng ngủ: “Chẳng lẽ em định ngủ phòng cho khách thật?”
Kỷ Tô ngoảnh đầu: “Không được à?”
“Được thì được, nhưng không cần thiết.” Cố Chiêu cúi đầu hôn cậu một cái: “Buổi tối bạn trai em không muốn chăn đơn gối chiếc.”
Kỷ Tô bước lùi, né tránh nụ hôn nồng nhiệt: “Vẫn chưa đóng cửa...”
Cố Chiêu nhấc một chân đạp ra phía sau, “rầm” một tiếng, cửa đóng lại.
Hôn được một lúc, Kỷ Tô bị đè lên giường, cậu cảm nhận được mùi hương ấm áp.
Dù Cố Chiêu không hay về nhà, nhưng có lẽ trong nhà vẫn thường xuyên thay ga giường cho hắn, còn mang chăn đi phơi nắng.
“Ưm...” Kỷ Tô khẽ rên, môi dưới bị cắn nhẹ một cái.
“Đang nghĩ gì thế?” Cố Chiêu cọ mũi mình lên mũi cậu, giọng khản đặc: “Hôn anh mà còn rảnh phân tâm?”
Kỷ Tô định giải thích, nhưng chưa kịp nói đã bị chặn kín miệng.
Cố Chiêu hôn ngày càng sâu, đầu lưỡi sắp liếm đến tận cuống họng cậu. Bàn tay giữ chặt vòng eo gầy cũng chẳng ở yên mà trượt xuống dưới, dừng trên bắp đùi.
Kỷ Tô bị hôn đến nỗi đầu váng mắt hoa, hai tay yếu ớt chống lên bờ vai rộng, không thể phân rõ rốt cuộc đang kháng cự hay đón chào.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vọng vào: “Cậu út, bữa tối đã được chuẩn bị xong.”
Cố Chiêu buông môi lưỡi mà hắn đang cắn ra, lùi về sau một chút, khàn giọng đáp: “Biết rồi.”
Khó khăn lắm Kỷ Tô mới hít được không khí trong lành, cậu hít từng hơi, bị hôn tới nỗi mắt mất luôn tiêu cự.
Cố Chiêu thè lưỡi liếm nước bọt chưa kịp nuốt xuống trên khoé môi cậu: “Ăn cơm trước đã.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Suýt nữa bị hôn đến ngất...
Cố cẩu: Ăn cơm trước, ăn em sau.
Hai bàn chân của Kỷ Tô vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ. Da trên mu bàn chân trắng nõn mỏng manh, mạch máu màu xanh nổi lên thấy rõ. Đầu ngón chân mướt mát xinh xắn, móng chân ửng màu hồng nhạt, đẹp tựa cánh hoa anh đào.
Cố Chiêu nắm cổ chân gầy gò, để chân cậu giẫm lên ngực mình.
Kỷ Tô giật bắn định rụt chân về, nhưng chân lại bị bàn tay như kìm sắt ghì chặt, theo cơ bụng săn chắc căng đầy đạp dần xuống dưới.
Kỷ Tô nóng đến mức co quắp ngón chân, mu bàn chân cũng ửng sắc đỏ ngượng ngùng.
Lòng bàn chân mềm mại dần nhiễm phải nhiệt độ tương tự, vừa nóng vừa mềm.
Máy lạnh trong phòng ngủ chưa kịp bật, nhiệt độ tiếp tục tăng cao, cơ thể hai người đổ đầy mồ hôi nóng.
Kỷ Tô không thoát ra được, nhắm tịt hai mắt như cam chịu. Giọt mồ hôi rịn trên trán lăn xuống, thấm ướt hàng mi dày run rẩy khẽ chớp, trông đáng thương biết bao.
Hơi thở của Cố Chiêu ngày càng nặng nề, nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng tăng lên.
Không biết đã bao lâu, lâu đến mức lòng bàn chân của Kỷ Tô tê rần, cậu chỉ có thể run giọng xin tha: “Cố Chiêu...”
Cố Chiêu thở ra một hơi, cúi người đè lên, lấp kín đôi môi đỏ đang khép mở.
Kỷ Tô như con cá mắc cạn phí công vùng vẫy, bị hôn tới nỗi não thiếu oxy, cũng chẳng hề hay biết tay mình đã bị khoá chặt...
Đợi đến khi cậu hoàn hồn, lòng bàn tay đã mướt mồ hôi dính nhớp ướt rượt.
Cố Chiêu buông cậu ra, ngồi dậy rút mấy tờ khăn giấy.
Kỷ Tô ngẩn ngơ nhìn tay mình, bỗng dưng nhảy xuống giường.
Khi lòng bàn chân chạm đất, nơi bị cọ xát mạnh chợt nhói đau như thiêu như đốt.
Cố Chiêu sải bước vòng qua bên kia giường, bế bổng cậu lên, bước vào nhà tắm trong phòng ngủ chính.
Hắn để Kỷ Tô ngồi trên bệ rửa tay, tay hắn nắm cổ chân cậu, nhấc một chân vừa trắng vừa dài lên.
Kỷ Tô bị ám ảnh tâm lý với hành động của hắn, dồn sức vào chân đạp lên ngực hắn một cái.
Cố Chiêu vẫn nắm lấy một chân cậu, tiếng cười của hắn khàn khàn: “Không làm gì em nữa, chỉ xem chân em thôi.”
Mặt Kỷ Tô đỏ bừng, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh đúng là, đúng là...”
“Đúng là cái gì?” Cố Chiêu lùi về sau một bước, nắm chân cậu nghiêm túc kiểm tra.
Lòng bàn chân trắng ngần đỏ bừng lên, may là không trầy da.
Kỷ Tô thử co chân lại, may sao lần này không bị cản trở.
Cậu xuống khỏi bệ rửa tay, vặn vòi nước, để dòng nước rửa sạch lòng bàn tay mình.
Đang rửa, Cố Chiêu lại ôm lấy cậu từ phía sau.
Vì cách biệt hình thể, người phía sau dang rộng hai tay là gần như ôm trọn được cả người cậu.
Cố Chiêu lấy một ít nước rửa tay, luồn vào kẽ ngón tay cậu, tỉ mẩn rửa giúp cậu.
Lát sau, hai bàn tay trở nên trơn trượt, gần như không nắm được, nước rửa tay nổi thành lớp bọt trắng.
Mặt Kỷ Tô đỏ hơn: “Được rồi, em rửa xong rồi.”
Cố Chiêu thản nhiên trả lời: “Bị dơ, nên phải rửa thật sạch mới được.”
Kỷ Tô: “...”
Vậy rốt cuộc là do ai làm dơ?
Kỷ Tô đuổi hắn ra ngoài, mình thì tắm rửa trong phòng tắm, gột sạch mồ hôi dính nhớp khắp người.
Tắm xong, cậu sang phòng ngủ phụ, Cố Chiêu cũng đi theo cậu.
Kỷ Tô ngoảnh lại khuyên: “Giường anh lớn hơn giường em, ngủ thoải mái hơn giường em.”
“Biết rồi.” Cố Chiêu cười khẽ: “ngủ đi, anh đi ngay.”
Kỷ Tô nằm lên giường với vẻ bán tín bán nghi, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm người đứng bên giường.
Cố Chiêu chỉnh điều hoà ở nhiệt độ thích hợp để ngủ, cúi người xuống hôn lên trán cậu: “Ngủ ngon.”
Nụ hôn trán thuần khiết xuất hiện bất ngờ làm Kỷ Tô sững sờ, cậu khẽ đáp: “Ngủ ngon.”
*
Sáng hôm sau, Kỷ Tô ngủ một mạch đến khi tự tỉnh.
Sau khi vệ sinh cá nhân, lúc cậu ra khỏi phòng tắm, Cố Chiêu đã nấu xong bữa sáng, đang bưng ra bàn.
Kỷ Tô đi qua: “Em giúp anh nhé.”
Cố Chiêu đưa cái dĩa trên tay cho cậu, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cậu: “Chào buổi sáng.”
Kỷ Tô cong môi: “Chào buổi sáng.”
Hình như bây giờ cậu đã quen với việc Cố Chiêu hôn mình bất cứ lúc nào, có lẽ chẳng bao lâu sau cũng thích nghi được với...
Lúc ăn sáng, Cố Chiêu chợt hỏi: “Em suy nghĩ xong chưa?”
“Hả?” Kỷ Tô hoang mang ngước mắt: “Suy nghĩ chuyện gì?”
“Cùng anh về quê.” Cố Chiêu từ tốn nhắc nhở: “Hôm qua anh có nói cho em một đêm để suy nghĩ.”
Kỷ Tô sực tỉnh, chẳng thèm nghĩ ngợi đã đáp: “Tối qua em làm gì có thời gian để nghĩ?”
Cố Chiêu bưng cà phê uống một hớp: “Vậy câu trả lời của em là?”
Kỷ Tô thoáng đắn đo, hỏi: “Người nhà anh biết anh thích con trai chưa?”
“Chưa biết.” Cố Chiêu đặt tách cà phê xuống: “Trước em, anh chưa từng thích bất kỳ ai cả.”
Kỷ Tô mím môi: “Vậy họ sẽ chấp nhận em chứ?”
“Anh biết em đang lo lắng điều gì, nhưng em đừng lo.” Cố Chiêu nhìn vào mắt cậu: “Người lớn trong nhà anh chỉ có ông ngoại, tư tưởng của ông anh cởi mở lắm, không can thiệp vào chuyện của anh đâu.”
Kỷ Tô trợn to mắt: “Vậy ba mẹ anh...”
“Đều không còn nữa.” Giọng Cố Chiêu bình thản: “Anh được ông ngoại nuôi lớn.”
Tim Kỷ Tô thắt lại, cảm giác đau lòng ùn ùn cuộn trào, trong thoáng chốc cậu không biết nên an ủi hắn thế nào.
Cậu luôn cảm thấy mình là một đứa trẻ không được thương, nhưng Cố Chiêu lại mất cả khả năng được thương từ rất sớm.
Cậu không thể nói được ai đáng thương hơn.
“Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó.” Cố Chiêu bật cười: “Anh sẽ muốn hôn em đến chết.”
Kỷ Tô đứng lên, bước đến bên cạnh hắn, khom lưng ôm lấy bả vai hắn.
Vẻ mặt của Cố Chiêu cứng đờ, ngón tay siết chặt tách cà phê.
Giọng Kỷ Tô không lớn, nhưng giọng điệu lại kiên định lạ thường: “Không sao, sau này em sẽ thương anh thật nhiều.”
Cố Chiêu từ từ áp mặt lên lồng ngực ấm nóng, nghe tiếng tim đập hơi nhanh vọng đến từ bên trong.
Hồi lâu sau, hắn hạ giọng hỏi: “Vậy buổi chiều em về cùng anh chứ?”
Kỷ Tô không nỡ từ chối hắn, cậu đồng ý: “Ừ, em về cùng anh.”
Ăn trưa xong, Cố Chiêu lái xe đưa Kỷ Tô về nhà tổ.
Khoảng hai tiếng sau, xe chạy vào cung đường núi.
Đang độ hè về, cây cối trên núi xanh tươi, tạo nên không khí mát mẻ khó có thể cảm nhận được ở chốn toàn bê tông sắt thép.
Kỷ Tô nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi: “Hồi bé anh sống ở đây à?”
Dù môi trường ở đây rất tốt, nhưng với một đứa trẻ yêu thích chốn đông vui mà nói thì nơi đây quá đỗi thanh vắng.
“Không.” Cố Chiêu đặt một tay trên vô lăng: “Trước năm bảy tuổi anh sống ở chỗ khác.”
“À.” Kỷ Tô đáp, không hỏi thêm nữa.
Có lẽ trước năm bảy tuổi hắn sống cùng ba mẹ, nhưng những ký ức tươi đẹp ấy thực sự quá ngắn ngủi.
Xe chạy thẳng về phía trước, sau khi rẽ qua một khúc quanh thì đường trở nên thoáng đãng thênh thang.
Không lâu sau đó, một căn biệt thự sân vườn kiểu Trung rộng lớn cổ điển lọt vào tầm mắt.
Cả một nửa sườn núi chỉ có mỗi căn biệt thự sân vườn này, tựa như một vùng thế ngoại đào nguyên giữa thành phố.
Dù đã biết về gia thế của Cố Chiêu, nhưng ngay lúc này, Kỷ Tô vẫn chấn động vì sự hào nhoáng xa hoa trước mắt.
Chiếc cổng được chạm trổ hoa văn dần mở ra, Cố Chiêu lái về trước thêm một đoạn nữa mới dừng xe.
Kỷ Tô mở cửa xuống xe trước, mở cốp xe, lấy quà mà mình đã mua sẵn ra.
Dù khá gấp gáp, nhưng thân là con cháu lần đầu tiên tới nhà, quà cáp cần có thì vẫn phải chuẩn bị chu toàn.
Cố Chiêu đón lấy đồ trong tay cậu hết sức tự nhiên, chỉ chừa cho cậu hộp quà nhẹ tênh: “Đi nào.”
Kỷ Tô vừa đi vừa quan sát cách bài trí sân vườn. Con đường quanh co tĩnh lặng, cây cầu nhỏ nước xuôi dòng, vận dụng yếu tố cảnh quan kiểu Trung rất phù hợp.
Cậu không nén nổi tò mò: “Trước đây ông ngoại chuyển đến từ Giang Nam à?”
“Không, bà ngoại của anh là người Giang Nam.” Cố Chiêu thoáng dừng chân: “Bà ngoại xa quê đến đây, thỉnh thoảng bà sẽ nhớ nhà, ông ngoại bèn xây sân vườn kiểu Trung này, tái hiện lại hệt chốn cũ.”
“Wow...” Kỷ Tô vô thức cảm thán một cậu: “Ông ngoại của anh có lòng quá, chắc hẳn bà ngoại của anh cảm động lắm.”
“Đàn ông, phụ nữ nhà họ Cố bọn anh, ai cũng là người si tình.” Cố Chiêu cười nhạt: “Tình ý mà anh trao gửi cho em chỉ có hơn chứ không kém.”
Vành tai Kỷ Tô nong nóng, vai cậu đụng nhẹ hắn: “Đây là nhà ông ngoại đấy, anh bớt đi.”
“Hửm?” Cố Chiêu liếc nhìn: “Gọi ông ngoại rồi à?”
Kỷ Tô muộn màng nhận ra, chóp tai càng đỏ thêm: “Em chỉ thuận miệng gọi vậy thôi.”
“Tốt lắm.” Cố Chiêu cười khẽ: “Đỡ phải sửa miệng.”
Kỷ Tô: “...”
Hai người băng qua từng dãy hành lang quanh co, cuối cùng cũng tới sảnh trước.
Một người đàn ông trung niên vội bước lên đón: “Cậu út, cậu về rồi!”
“Chú Lý.” Cố Chiêu gật đầu chào: “Ông ngoại có ở nhà không ạ?”
“Có, ông cụ đang đợi cậu ở sảnh trước đấy.” Chú Lý duỗi tay nhận quà cáp lỉnh kỉnh: “Để chú xách đồ cho, hai người mau vào đi.”
Kỷ Tô đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu.
“Đừng căng thẳng.” Cố Chiêu nắm tay cậu, vuốt ve như an ủi: “Ông ngoại là người mê cái đẹp, ông sẽ thích em.”
Kỷ Tô: “...”
Đã là lúc nào rồi mà còn đùa kiểu này?
Nhưng có hắn chen ngang như thế, Kỷ Tô cũng thả lỏng hơn nhiều.
Cố Chiêu sải đôi chân dài đi vào sảnh trước: “Ông ngoại, con về rồi.”
Kỷ Tô theo sau hắn, vừa ngước mắt đã nhìn thấy một cụ ông tóc bạc phơ, quắc thước khỏe mạnh, dù tay cầm gậy chống nhưng eo lưng vẫn thẳng tắp.
“Về rồi à.” Ông ngoại Cố bước sang chỗ họ, mắt dừng trên mặt Kỷ Tô: “Bạn nhỏ này là?”
Cố Chiêu lên tiếng gọi: “Kỷ Tô.”
Đại não của Kỷ Tô bị chập mạch, cậu bật thốt ngay: “Con chào ông ngoại, con tên Kỷ Tô ạ.”
“Ừ.” Ông ngoại Cố không để ý cách gọi của cậu, gật đầu khen ngợi: “Không tệ, ông từng nghe Tiểu Ngũ nhắc đến con, đúng là trông rất ấn tượng.”
Kỷ Tô và Cố Chiêu nhìn nhau, cậu nhìn thấy nét cười ranh mãnh trong đôi mắt đen kia.
Ông ngoại Cố nói tiếp: “Tiểu Ngũ, con dẫn Kỷ Tô vào phòng khách nghỉ ngơi đi, lát nữa xuống ăn cơm tối.”
“Vâng thưa ông ngoại.” Cố Chiêu đáp, dẫn Kỷ Tô đi ra phía sau.
Đi qua một hành lang dài nữa rồi lên lầu một, bấy giờ mới tới khu phòng ngủ.
Kỷ Tô khẽ hỏi: “Cố Chiêu, tại sao ông ngoại gọi anh là Tiểu Ngũ?”
“Vì trên anh còn bốn anh chị họ.” Cố Chiêu đẩy cửa phòng: “Lát nữa em sẽ được gặp họ.”
Kỷ Tô nhìn bên trong phòng ngủ: “Đây là phòng anh hả?”
“Ừ.” Cố Chiêu đẩy cậu vào phòng ngủ: “Chẳng lẽ em định ngủ phòng cho khách thật?”
Kỷ Tô ngoảnh đầu: “Không được à?”
“Được thì được, nhưng không cần thiết.” Cố Chiêu cúi đầu hôn cậu một cái: “Buổi tối bạn trai em không muốn chăn đơn gối chiếc.”
Kỷ Tô bước lùi, né tránh nụ hôn nồng nhiệt: “Vẫn chưa đóng cửa...”
Cố Chiêu nhấc một chân đạp ra phía sau, “rầm” một tiếng, cửa đóng lại.
Hôn được một lúc, Kỷ Tô bị đè lên giường, cậu cảm nhận được mùi hương ấm áp.
Dù Cố Chiêu không hay về nhà, nhưng có lẽ trong nhà vẫn thường xuyên thay ga giường cho hắn, còn mang chăn đi phơi nắng.
“Ưm...” Kỷ Tô khẽ rên, môi dưới bị cắn nhẹ một cái.
“Đang nghĩ gì thế?” Cố Chiêu cọ mũi mình lên mũi cậu, giọng khản đặc: “Hôn anh mà còn rảnh phân tâm?”
Kỷ Tô định giải thích, nhưng chưa kịp nói đã bị chặn kín miệng.
Cố Chiêu hôn ngày càng sâu, đầu lưỡi sắp liếm đến tận cuống họng cậu. Bàn tay giữ chặt vòng eo gầy cũng chẳng ở yên mà trượt xuống dưới, dừng trên bắp đùi.
Kỷ Tô bị hôn đến nỗi đầu váng mắt hoa, hai tay yếu ớt chống lên bờ vai rộng, không thể phân rõ rốt cuộc đang kháng cự hay đón chào.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vọng vào: “Cậu út, bữa tối đã được chuẩn bị xong.”
Cố Chiêu buông môi lưỡi mà hắn đang cắn ra, lùi về sau một chút, khàn giọng đáp: “Biết rồi.”
Khó khăn lắm Kỷ Tô mới hít được không khí trong lành, cậu hít từng hơi, bị hôn tới nỗi mắt mất luôn tiêu cự.
Cố Chiêu thè lưỡi liếm nước bọt chưa kịp nuốt xuống trên khoé môi cậu: “Ăn cơm trước đã.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Suýt nữa bị hôn đến ngất...
Cố cẩu: Ăn cơm trước, ăn em sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.