Yêu Qua Mạng Với Hot Boy Trường Và Cái Kết
Chương 36: Giống một con chó dữ
Trường Dã Mạn Mạn
27/04/2024
(Edit: Dii)
“Được... đợi đã!” Kỷ Tô vừa nói xong thì phản ứng lại: “Phạt gì cơ?”
Cố Chiêu không đáp, chỉ hỏi: “Có chịu phạt không?”
Gương mặt xinh đẹp tinh xảo nằm trong tay hắn. Cậu bị ép phải ngẩng lên, cánh môi căng đầy ướt át hơi nhếch, trông như đang đòi được hôn.
Ngón tay hơi thô ráp của Cố Chiêu xoa lên đôi môi đỏ ửng, trái cổ của hắn động đậy, cuống họng khát khô.
Kỷ Tô bị ánh mắt chăm chú của hắn làm cho giật mình, cậu lắp bắp: “Cậu, cậu nói hình phạt là gì đã.”
Cố Chiêu nắm lấy cằm cậu kéo về phía mình, sống mũi cao gần như dán sát vào chóp mũi của cậu.
Hơi thở nóng rực phả vào mặt hệt như tấm lưới dày, Kỷ Tô căng thẳng đến mức nín thở.
Khoảng cách giữa hai đôi môi cũng ít ỏi, trong chớp mắt, tiếng chuông cảnh báo réo inh ỏi trong đầu Kỷ Tô.
Một giây sau, cậu giơ tay lên cố sức đẩy người trước mặt ra.
Cố Chiêu không hề đề phòng, lần đầu tiên bị cậu đẩy đến nỗi ngửa ra sau, chân phải bước lùi vài bước mới đứng vững được.
“Cậu có sao không?” Kỷ Tô hơi cuống lên, cậu nhảy xuống khỏi tủ giày, nhưng vẫn không dám tiến lên kiểm tra.
Cố Chiêu híp mắt, vẻ nham hiểm lóe lên trong đáy mắt rồi nhanh chóng biến mất.
Kỷ Tô chống lên mép tủ, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào: “Tôi không cố ý...”
Cố Chiêu nhếch môi, nở nụ cười khó đoán: “Căng thẳng thế làm gì?”
Kỷ Tô căng thẳng muốn chết, nói: “Có căng thẳng đâu.”
“Chọn một trong hai hình phạt.” Cố Chiêu bước về phía cậu, hai tay chống lên tủ vây cậu ở giữa, dễ dàng nhốt cậu lại một lần nữa, “Cái thứ nhất, bị tôi đánh mông ba cái.”
Kỷ Tô: “?”
Cậu không dám tin vào tai mình: “Cậu nói gì cơ?”
“Làm sai thì phải bị đánh mông.” Cố Chiêu thản nhiên nói, “Có phải chưa từng bị tôi đánh đâu.”
Kỷ Tô không tin nổi: “Cậu đánh tôi khi——”
Nói được một nửa, trong đầu cậu chợt hiện lên một số hình ảnh lạ lẫm.
Cậu chỉ mặc một chiếc quần lót, bị Cố Chiêu vớt ra khỏi bồn tắm, đặt lên đùi đánh vào mông một cái...
Gò má trắng nõn thoắt cái đỏ bừng lên, Kỷ Tô cảm giác đầu mình bắt đầu choáng nữa rồi.
Đôi đồng tử đen kịt của Cố Chiêu dõi theo cậu: “Nhớ ra rồi?”
Kỷ Tô hoàn hồn, nói rất chắc chắn: “Tôi chọn cái thứ hai.”
“Ồ?” Cố Chiêu dường như đã đoán được từ trước, “Cái thứ hai đơn giản hơn, gọi tôi là anh trai thân yêu nghe thử xem.”
Kỷ Tô: “...”
Gọi anh trai thì thôi đi, lại còn “anh trai thân yêu”?
“Sao nào?” Cố Chiêu cụp mắt cười, “Hay cậu thích bị tôi đánh mông hơn?”
“Tôi không có.” Kỷ Tô lập tức phủ nhận, vừa ngượng vừa tức hỏi lại hắn: “Cậu cứ bắt nạt tôi như thế, cậu tốt chỗ nào?”
Cố Chiêu nắm lấy ngón tay trắng nõn của cậu, đặt lên môi cắn một cái: “Nói nghe xem, tôi bắt nạt cậu thế nào?”
“Cậu, cậu...” Kỷ Tô bị hắn cắn nên run lên, không kìm được câu lên án: “Bây giờ cậu đang bắt nạt tôi.”
Ánh mắt của Cố Chiêu hệt như móc câu mắc trên mặt cậu, giọng điệu của hắn kỳ lạ: “Thế này là bắt nạt cậu?”
Cái này thì tính là gì?
Thấy khó mà lừa gạt cho qua được, Kỷ Tô cắn môi dưới, cất tiếng nhỏ như muỗi vo ve: “Anh trai thân yêu ơi...”
Cố Chiêu cúi thấp người, ghé sát tai vào: “Gọi tôi là gì cơ?”
“Anh trai thân yêu, anh trai thân yêu đó!” Kỷ Tô nhắm mắt lại, gọi liền hai tiếng như chẳng còn gì để luyến tiếc, “Vậy được chưa?”
Cố Chiêu hờ hững cọ răng hàm, cuối cùng miễn cưỡng tha cho cậu: “Được rồi.”
Kỷ Tô giơ ngón tay ra, dè dặt chọt lên cánh tay rắn chắc kia: “Vậy chuyện này cho qua chưa?”
Cố Chiêu hừm một tiếng, đứng thẳng lên đi vào phòng khách.
Kỷ Tô dán lòng bàn tay lên gò má nóng rực, sau đó đi theo: “Cố Chiêu, tôi cảm thấy tụi mình nên đến bệnh viện đi.”
“Không cần.” Cố Chiêu đứng cạnh bàn ăn, rót một ly nước ấm đưa cho cậu, “Tôi không sao.”
Kỷ Tô không yên tâm: “Bây giờ cậu hết sốt thật rồi sao?”
“Sốt.” Cố Chiêu nhìn cậu, “Chẳng qua là sốt ở chỗ khác.”
Kỷ Tô hoang mang hỏi: “Chỗ nào?”
Cố Chiêu cười nhạt: “Cậu muốn biết thật à?”
Tuy không hiểu ý hắn, nhưng trực giác của Kỷ Tô mách bảo đó chẳng phải chuyện tốt lành gì, cho nên cậu lắc đầu từ chối: “Không, tôi không muốn biết.”
Cố Chiêu nhìn cậu vài giây, sau đó rời mắt: “Tối nay muốn ăn gì?”
Giờ Kỷ Tô mới nhớ ra cả hai vẫn chưa ăn cơm, cậu xung phong nhận việc, nói: “Tối nay để tôi nấu cơm, cậu muốn ăn gì?”
Cố Chiêu còn đang bệnh, bắt bệnh nhân nấu cơm cho cậu thì có hơi quá đáng.
“Không cần.” Cố Chiêu mở tủ lạnh ra, “Để tôi nấu.”
“Thôi được.” Kỷ Tô biết rõ mình không ép được hắn, chỉ có thể thỏa hiệp: “Vậy tối nay ăn mì được không? Tôi muốn ăn mì nước.”
“Được.” Cố Chiêu đáp, “Cậu ngồi chơi một lát đi.”
Kỷ Tô ngoan ngoãn ra chỗ sô pha ngồi xuống, mở điện thoại lên đọc tin nhắn.
Kiều Cẩm: [Tô Tô, cậu lại biến đi đâu mất rồi?]
Kiều Cẩm: [Nếu bị Cố Chiêu bắt cóc, cậu hãy ra hiệu cho tôi!]
Kỷ Tô: [Tiểu Kiều, tôi không bị bắt cóc.]
Kỷ Tô: [Cố Chiêu chưa khỏi bệnh, tôi đang chăm sóc cậu ấy.]
Kỷ Tô nhìn hàng chữ vừa được gửi, sau đó giương mắt liếc người đang bận rộn trong phòng bếp, tự dưng thấy chột dạ.
Nhìn tình cảnh này, hình như người được chăm sóc là cậu mới phải...
Lúc này, Kiều Cẩm lại gửi tin nhắn đến.
Kiều Cẩm: [Tôi không tin!]
Kiều Cẩm: [Tôi thấy Cố Chiêu khỏe mạnh đấm chết một con bò được luôn đó, làm gì mà dễ bệnh vậy?]
Kỷ Tô: [Thật mà, cậu ấy bị sốt.]
Kiều Cẩm: [Bị sốt? Tôi thấy là bị “nắng” thì có!]
[*] Bị sốt (fāshāo), bị “nắng” (fā sāo), đọc na ná nhau:))))))
Kỷ Tô: “...”
Kiều Cẩm: [Tôi vô cùng nghi ngờ đây là khổ nhục kế của hot boy Cố!]
Kiều Cẩm: [Cậu ta ỷ rằng cậu mềm lòng!]
Kỷ Tô: [Không đâu Tiểu Kiều, Cố Chiêu không phải người như vậy.]
Kiều Cẩm: [Chu choa ơi, biết bênh vực cho người ta rồi hả?]
Kỷ Tô: [Tôi chỉ đánh giá đúng sự việc mà thôi.]
Kiều Cẩm: [Thôi được rồi, coi như tôi trách nhầm hot boy đi.]
Kiều Cẩm: [Nhưng cục cưng à, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, nhất định phải chú ý an toàn thân thể!]
Kỷ Tô: [Yên tâm, tôi sẽ chú ý.]
Cố Chiêu làm việc rất nhanh chóng, chẳng qua bao lâu đã bưng hai bát mì nước nóng hổi lên.
Kỷ Tô kéo ghế ra ngồi xuống, cầm lấy đũa, phát hiện trong bát mình có một quả trứng chần, còn bát của Cố Chiêu chỉ có mì và rau xanh.
“Dì giúp việc quên mua trứng gà, trong tủ lạnh chỉ còn một quả.” Cố Chiêu nhận ra ánh mắt cậu, thản nhiên giải thích một câu.
Kỷ Tô gắp trứng lên bỏ vào bát hắn: “Vậy cậu ăn đi, bệnh nhân phải bổ sung đạm.”
Cố Chiêu lại gắp bỏ vào bát cậu: “Cậu ăn đi.”
Kỷ Tô nhìn quả trứng chần vàng tươi, cổ họng đột nhiên nghèn nghẹn.
Cố Chiêu nhướng mày: “Sao? Không thích ăn trứng chần?”
“Không phải, chỉ là nhớ tới một số việc vặt.” Kỷ Tô cụp mắt, vờ như không có gì, đáp: “Trên bàn cơm trong nhà tôi, nếu chỉ còn một quả trứng chần cuối cùng, vậy chắc chắn nó sẽ nằm trong bát em trai tôi.”
Cố Chiêu nhìn cậu, giọng hắn bình tĩnh: “Ở chỗ của tôi, cậu không bao giờ phải chịu kiểu uất ức như thế.”
Kỷ Tô mím môi không nói lời nào, hàng mi dày rậm hơi rớm nước.
Cố Chiêu cũng không truy hỏi: “Ăn đi.”
Ăn tối xong thì đến phân đoạn tắm rửa đi ngủ.
Kỷ Tô tắm xong giành sô pha trước: “Cố Chiêu, tối nay cậu đừng bế tôi lên giường nữa.”
Cố Chiêu dựa lên đầu giường: “Cậu ngủ quá say, tôi bế mà cậu cũng chẳng nhúc nhích.”
Thậm chí hắn còn nghi ngờ, dù hắn có làm chuyện gì quá đáng hơn thì người đang ngủ say trong lòng hắn cũng sẽ không tỉnh giấc.
“Do chất lượng giấc ngủ của tôi khá tốt.” Kỷ Tô khẽ giọng phản bác, “Nhưng đó không phải lý do để cậu đưa tôi về giường.”
Cố Chiêu cười: “Vậy chi bằng giờ cậu lên giường ngủ luôn đi.”
Kỷ Tô từ chối: “Không, tôi thích sô pha nhà cậu hơn.”
Đêm hôm đó trước khi ngủ, cậu đã nhiều lần cảnh cáo bản thân không được ngủ quá say.
Kết quả không ngoài dự đoán, hôm sau cậu vẫn tỉnh giấc trên chiếc giường lớn vương đầy hơi thở của Cố Chiêu.
Kỷ Tô thầm hạ quyết tâm, trước khi trong nhà Cố Chiêu có thêm chiếc giường thứ hai, cậu sẽ không ngủ lại qua đêm ở đây nữa.
*
Một tuần mới bắt đầu, Kỷ Tô dù bận rộn trên lớp nhưng vẫn dành thời gian ra để tập tiết mục với Hàn Manh.
Lần nào Cố Chiêu cũng giống như u linh lặng lẽ đi theo sau lưng cậu, từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm bọn họ tập luyện.
Chịu đựng đủ mọi áp lực, đến chiều thứ bảy, lễ hội văn hóa của trường cuối cùng cũng khai mạc như đã hẹn.
Tiết mục của Kỷ Tô và Hàn Manh ở khoảng giữa. Sau khi MC đọc giới thiệu, bầu không khí trong hội trường lớn đột nhiên trở nên sục sôi.
Rèm đỏ được kéo ra, trên sân khấu màu đen, ánh đèn chùm rọi xuống bao phủ lấy người đang ngồi trước đàn dương cầm.
Kỷ Tô mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản. Mái tóc đen mềm mại rủ xuống tự nhiên, hàng mi dài và rậm tạo nên chiếc bóng mờ dưới mắt. Cả người cậu rực rỡ như viên ngọc dưới ánh đèn, thánh thiện hệt như một thiên sứ.
Cố Chiêu ngồi ở hàng thứ hai, ánh mắt hắn khóa chặt lấy Kỷ Tô, trong đáy mắt là thứ cảm xúc mãnh liệt đang được kìm nén.
Ngón tay thon dài trắng muốt đặt trên phím đàn, khúc dương cầm quen thuộc du dương êm ả như nước chảy mây trôi.
Giờ phút này, ngoại trừ Kỷ Tô đang ngồi trước đàn dương cầm ra, Cố Chiêu không còn nhìn thấy bất cứ người nào khác, cũng không còn nghe thấy âm thanh nào khác ngoài tiếng đàn.
Giống như hắn vẫn đang bị nhốt trong căn phòng tăm tối dưới mặt đất.
Khúc dương cầm và người nhảy đơn phối hợp với nhau vô cùng hoàn hảo. Nốt nhạc cuối cùng biến mất nơi đầu ngón tay, qua mấy giây sau, tất cả mọi người vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Kỷ Tô đứng dậy khỏi đàn dương cầm, cùng Hàn Manh ra cúi chào khán thính giả.
Khán thính giả như bừng tỉnh khỏi cơn mê, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.
Kỷ Tô lùi về sau cánh gà, khẽ thở hắt ra một hơi, sau đó nói với Hàn Manh: “Em vất vả rồi.”
“Đàn anh mới vất vả.” Hàn Manh nhìn cậu bằng đôi mắt sáng long lanh: “Tiết mục ngày hôm nay, em với đàn anh phối hợp với nhau vô cùng hoàn hảo đúng không ạ?”
Kỷ Tô gật đầu: “Phải, em nhảy tốt hơn lúc tập luyện nhiều.”
“Được đàn anh chính miệng khen ngợi, coi như em đã mãn nguyện rồi.” Hàn Manh hít sâu một hơi, dường như đã hạ quyết tâm, “Đàn anh, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”
Kỷ Tô đáp: “Em nói đi.”
Hàn Manh ra hiệu cho cậu: “Mời đàn anh đi theo em.”
Bấy giờ mọi người đều đang tập trung trong hội trường nên chỗ lối ra vô cùng vắng vẻ.
“Đàn anh, đầu tiên em muốn thẳng thắn với anh một chuyện.” Hàn Manh đứng lại, giọng điệu bình thản, “Thật ra em cố ý lợi dụng lần hợp tác biểu diễn này để tiếp cận anh.”
Kỷ Tô ngớ ra: “Ý em là sao?”
“Có lẽ đàn anh quên mất rồi, thật ra chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu về trước.” Hàn Manh cong mắt cười với cậu, “Năm ngoái vào ngày tân sinh viên nhập học, em đến tháng, bất cẩn làm dơ quần. Đàn anh nhìn thấy nên đã cho em mượn áo khoác của mình.”
Kỷ Tô tỉ mẩn nhớ lại, hình như đúng là có chuyện này.
“Đối với đàn anh, có lẽ đây là một chuyện cỏn con, nên không nhớ cũng là chuyện rất bình thường.” Hàn Manh khựng lại, giọng điệu trở nên rất nghiêm túc, “Em muốn nói rằng, em thích đàn anh từ rất lâu rồi, nếu đàn anh chưa thích ai, thì có thể suy xét em được không?”
Kỷ Tô cụp mắt, khẽ đáp: “Xin lỗi em.”
Hàn Manh than thở: “Đàn anh từ chối nhanh vậy sao?”
Giờ Kỷ Tô mới nhận ra, hình như lần này cậu từ chối quá mức dứt khoát.
“Em biết đàn anh vẫn còn độc thân, cho nên...” Hàn Manh hỏi dò, “Đàn anh thích ai rồi sao?”
Kỷ Tô ngẩn ra, người cậu thích?
Cậu im lặng một lúc, cuối cùng không trả lời thẳng mà chỉ nói: “Xin lỗi, em sẽ gặp được người xứng đáng hơn.”
Hàn Manh hỏi: “Em hơi hiếu kỳ, đàn anh đều đối xử như thế với tất cả những người theo đuổi anh sao, không cho người ta bất kỳ cơ hội nào?”
Kỷ Tô gật đầu: “Phải.”
Ánh mắt của Hàn Manh như vô tình liếc qua chỗ nào đó: “Vậy đàn anh Cố Chiêu thì sao?”
Kỷ Tô giật mình, vô thức đáp lời: “Không liên quan đến cậu ấy.”
“Đàn anh Cố Chiêu thích anh, em nghĩ ai sáng suốt đều sẽ nhìn ra.” Hàn Manh truy hỏi: “Nếu như đàn anh không thích anh ấy, vậy tại sao lại để anh ấy tiếp tục ở bên cạnh mình?”
“Anh...” Kỷ Tô đột nhiên á khẩu không nói nên lời, trong đầu óc hỗn loạn của cậu dường như có thứ gì đó vừa lóe lên, nhanh đến mức cậu không bắt kịp.
“Kỷ Tô.” Ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên sau lưng cậu.
Kỷ Tô run lên, vừa quay đầu liền chạm phải đôi đồng tử đen láy sâu thẳm kia.
Cố Chiêu đi về phía cậu, giơ tay lên ôm lấy vai kéo cậu vào ngực mình.
Là tư thế mang hàm ý tuyên bố chủ quyền, khao khát chiếm hữu vô cùng rõ ràng.
“Những gì muốn nói em đã nói hết rồi. Vậy em không làm phiền đàn anh nữa.” Hàn Manh nghịch ngợm nháy mắt với Kỷ Tô, “Những gì đàn anh nói với em, em đã nhớ hết rồi.”
Kỷ Tô chỉ cảm thấy bàn tay đang ôm lấy vai mình đột nhiên siết chặt lại rồi mau chóng buông lỏng ra.
Cố Chiêu nhìn Hàn Manh vào trong hội trường bằng ánh mắt lạnh thấu xương. Hắn buông tay, xoay người đi ra ngoài trước.
Kỷ Tô nhanh chóng đuổi theo, hai người một trước một sau, chẳng ai chịu mở lời.
Cho đến khi Kỷ Tô bất ngờ đụng phải một bức tường người, cậu khẽ hô lên một tiếng, cố đứng vững lại.
Cố Chiêu xoay người lại, ánh mắt u ám: “Cậu có gì muốn nói với tôi không?”
Kỷ Tô do dự một chốc, khẽ hỏi: “Cậu muốn biết chuyện gì?”
Cố Chiêu bước lại gần cậu: “Rõ ràng cậu biết tôi rất để ý, nhưng cậu vẫn một mình gặp mặt cô ta.”
“Không phải...” Kỷ Tô nhíu mày, “Không phải như cậu nghĩ.”
Cố Chiêu nhìn đăm đăm vào mắt cậu: “Vậy thì thế nào?”
Kỷ Tô thở hắt ra, kiên nhẫn giải thích: “Lúc nãy Hàn Manh tỏ tình với tôi, nhưng tôi từ chối rồi.”
Cố Chiêu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó chẳng còn gì nữa.” Kỷ Tô hơi bất đắc dĩ, “Cậu tưởng ai cũng giống cậu sao?”
Nói gì mà dù cậu có từ chối mười lần hay trăm lần cũng sẽ không từ bỏ...
Cố Chiêu tiếp tục áp sát cậu: “Tôi thế nào?”
Kỷ Tô không tự chủ được mà lùi về sau, lùi được vài bước thì đột nhiên hụt chân.
Cố Chiêu phản ứng nhanh giơ tay ôm lấy eo cậu kéo về.
Kỷ Tô va vào lồng ngực quen thuộc, mùi mộc hương thanh mát vấn vít bên chóp mũi, trái tim cũng đập nhanh mất kiểm soát.
Cậu muốn tránh khỏi cái ôm này theo bản năng, nhưng sau đó lại phát hiện trái tim trong lồng ngực nơi cậu dựa vào còn đập mãnh liệt hơn cả cậu.
Cố Chiêu ấn cậu vào ngực mình: “Tôi cũng không muốn trở nên thế này, nhưng tôi sẽ sợ hãi.”
Kỷ Tô như bị bấm nút tạm dừng, thôi vùng vẫy.
Sợ hãi?
Cố Chiêu siết chặt vòng tay, ngữ điệu trở nên gay gắt: “Có quá nhiều người ham muốn có được cậu, tôi sợ nếu bất cẩn, cậu sẽ bị người khác cướp mất.”
Hắn giống như một con chó dữ ngoạm chặt lấy khúc xương, dù cho đang đói cồn cào cũng không thể nuốt xuống ngay, còn phải lúc nào cũng đề phòng con chó khác cướp mất của nó.
Nếu có ai giành với hắn, hắn sẽ cắn chết tất cả mọi người.
“Không có đâu...” Kỷ Tô vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn, giọng cậu nghe ồm ồm không rõ: “Tôi đâu có dễ dàng bị...”
Cố Chiêu kéo người ta ra khỏi ngực mình, hai tay hắn ôm lấy mặt Kỷ Tô: “Cậu nói gì?”
Mặt của Kỷ Tô đỏ bừng, mắt cậu long lanh ánh nước, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Cố Chiêu, cho tôi thêm chút thời gian nữa, có được không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Cho tôi thêm chút thời gian...
Cố cẩu: Nhưng mà vợ à, anh đói lắm rồi.
“Được... đợi đã!” Kỷ Tô vừa nói xong thì phản ứng lại: “Phạt gì cơ?”
Cố Chiêu không đáp, chỉ hỏi: “Có chịu phạt không?”
Gương mặt xinh đẹp tinh xảo nằm trong tay hắn. Cậu bị ép phải ngẩng lên, cánh môi căng đầy ướt át hơi nhếch, trông như đang đòi được hôn.
Ngón tay hơi thô ráp của Cố Chiêu xoa lên đôi môi đỏ ửng, trái cổ của hắn động đậy, cuống họng khát khô.
Kỷ Tô bị ánh mắt chăm chú của hắn làm cho giật mình, cậu lắp bắp: “Cậu, cậu nói hình phạt là gì đã.”
Cố Chiêu nắm lấy cằm cậu kéo về phía mình, sống mũi cao gần như dán sát vào chóp mũi của cậu.
Hơi thở nóng rực phả vào mặt hệt như tấm lưới dày, Kỷ Tô căng thẳng đến mức nín thở.
Khoảng cách giữa hai đôi môi cũng ít ỏi, trong chớp mắt, tiếng chuông cảnh báo réo inh ỏi trong đầu Kỷ Tô.
Một giây sau, cậu giơ tay lên cố sức đẩy người trước mặt ra.
Cố Chiêu không hề đề phòng, lần đầu tiên bị cậu đẩy đến nỗi ngửa ra sau, chân phải bước lùi vài bước mới đứng vững được.
“Cậu có sao không?” Kỷ Tô hơi cuống lên, cậu nhảy xuống khỏi tủ giày, nhưng vẫn không dám tiến lên kiểm tra.
Cố Chiêu híp mắt, vẻ nham hiểm lóe lên trong đáy mắt rồi nhanh chóng biến mất.
Kỷ Tô chống lên mép tủ, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào: “Tôi không cố ý...”
Cố Chiêu nhếch môi, nở nụ cười khó đoán: “Căng thẳng thế làm gì?”
Kỷ Tô căng thẳng muốn chết, nói: “Có căng thẳng đâu.”
“Chọn một trong hai hình phạt.” Cố Chiêu bước về phía cậu, hai tay chống lên tủ vây cậu ở giữa, dễ dàng nhốt cậu lại một lần nữa, “Cái thứ nhất, bị tôi đánh mông ba cái.”
Kỷ Tô: “?”
Cậu không dám tin vào tai mình: “Cậu nói gì cơ?”
“Làm sai thì phải bị đánh mông.” Cố Chiêu thản nhiên nói, “Có phải chưa từng bị tôi đánh đâu.”
Kỷ Tô không tin nổi: “Cậu đánh tôi khi——”
Nói được một nửa, trong đầu cậu chợt hiện lên một số hình ảnh lạ lẫm.
Cậu chỉ mặc một chiếc quần lót, bị Cố Chiêu vớt ra khỏi bồn tắm, đặt lên đùi đánh vào mông một cái...
Gò má trắng nõn thoắt cái đỏ bừng lên, Kỷ Tô cảm giác đầu mình bắt đầu choáng nữa rồi.
Đôi đồng tử đen kịt của Cố Chiêu dõi theo cậu: “Nhớ ra rồi?”
Kỷ Tô hoàn hồn, nói rất chắc chắn: “Tôi chọn cái thứ hai.”
“Ồ?” Cố Chiêu dường như đã đoán được từ trước, “Cái thứ hai đơn giản hơn, gọi tôi là anh trai thân yêu nghe thử xem.”
Kỷ Tô: “...”
Gọi anh trai thì thôi đi, lại còn “anh trai thân yêu”?
“Sao nào?” Cố Chiêu cụp mắt cười, “Hay cậu thích bị tôi đánh mông hơn?”
“Tôi không có.” Kỷ Tô lập tức phủ nhận, vừa ngượng vừa tức hỏi lại hắn: “Cậu cứ bắt nạt tôi như thế, cậu tốt chỗ nào?”
Cố Chiêu nắm lấy ngón tay trắng nõn của cậu, đặt lên môi cắn một cái: “Nói nghe xem, tôi bắt nạt cậu thế nào?”
“Cậu, cậu...” Kỷ Tô bị hắn cắn nên run lên, không kìm được câu lên án: “Bây giờ cậu đang bắt nạt tôi.”
Ánh mắt của Cố Chiêu hệt như móc câu mắc trên mặt cậu, giọng điệu của hắn kỳ lạ: “Thế này là bắt nạt cậu?”
Cái này thì tính là gì?
Thấy khó mà lừa gạt cho qua được, Kỷ Tô cắn môi dưới, cất tiếng nhỏ như muỗi vo ve: “Anh trai thân yêu ơi...”
Cố Chiêu cúi thấp người, ghé sát tai vào: “Gọi tôi là gì cơ?”
“Anh trai thân yêu, anh trai thân yêu đó!” Kỷ Tô nhắm mắt lại, gọi liền hai tiếng như chẳng còn gì để luyến tiếc, “Vậy được chưa?”
Cố Chiêu hờ hững cọ răng hàm, cuối cùng miễn cưỡng tha cho cậu: “Được rồi.”
Kỷ Tô giơ ngón tay ra, dè dặt chọt lên cánh tay rắn chắc kia: “Vậy chuyện này cho qua chưa?”
Cố Chiêu hừm một tiếng, đứng thẳng lên đi vào phòng khách.
Kỷ Tô dán lòng bàn tay lên gò má nóng rực, sau đó đi theo: “Cố Chiêu, tôi cảm thấy tụi mình nên đến bệnh viện đi.”
“Không cần.” Cố Chiêu đứng cạnh bàn ăn, rót một ly nước ấm đưa cho cậu, “Tôi không sao.”
Kỷ Tô không yên tâm: “Bây giờ cậu hết sốt thật rồi sao?”
“Sốt.” Cố Chiêu nhìn cậu, “Chẳng qua là sốt ở chỗ khác.”
Kỷ Tô hoang mang hỏi: “Chỗ nào?”
Cố Chiêu cười nhạt: “Cậu muốn biết thật à?”
Tuy không hiểu ý hắn, nhưng trực giác của Kỷ Tô mách bảo đó chẳng phải chuyện tốt lành gì, cho nên cậu lắc đầu từ chối: “Không, tôi không muốn biết.”
Cố Chiêu nhìn cậu vài giây, sau đó rời mắt: “Tối nay muốn ăn gì?”
Giờ Kỷ Tô mới nhớ ra cả hai vẫn chưa ăn cơm, cậu xung phong nhận việc, nói: “Tối nay để tôi nấu cơm, cậu muốn ăn gì?”
Cố Chiêu còn đang bệnh, bắt bệnh nhân nấu cơm cho cậu thì có hơi quá đáng.
“Không cần.” Cố Chiêu mở tủ lạnh ra, “Để tôi nấu.”
“Thôi được.” Kỷ Tô biết rõ mình không ép được hắn, chỉ có thể thỏa hiệp: “Vậy tối nay ăn mì được không? Tôi muốn ăn mì nước.”
“Được.” Cố Chiêu đáp, “Cậu ngồi chơi một lát đi.”
Kỷ Tô ngoan ngoãn ra chỗ sô pha ngồi xuống, mở điện thoại lên đọc tin nhắn.
Kiều Cẩm: [Tô Tô, cậu lại biến đi đâu mất rồi?]
Kiều Cẩm: [Nếu bị Cố Chiêu bắt cóc, cậu hãy ra hiệu cho tôi!]
Kỷ Tô: [Tiểu Kiều, tôi không bị bắt cóc.]
Kỷ Tô: [Cố Chiêu chưa khỏi bệnh, tôi đang chăm sóc cậu ấy.]
Kỷ Tô nhìn hàng chữ vừa được gửi, sau đó giương mắt liếc người đang bận rộn trong phòng bếp, tự dưng thấy chột dạ.
Nhìn tình cảnh này, hình như người được chăm sóc là cậu mới phải...
Lúc này, Kiều Cẩm lại gửi tin nhắn đến.
Kiều Cẩm: [Tôi không tin!]
Kiều Cẩm: [Tôi thấy Cố Chiêu khỏe mạnh đấm chết một con bò được luôn đó, làm gì mà dễ bệnh vậy?]
Kỷ Tô: [Thật mà, cậu ấy bị sốt.]
Kiều Cẩm: [Bị sốt? Tôi thấy là bị “nắng” thì có!]
[*] Bị sốt (fāshāo), bị “nắng” (fā sāo), đọc na ná nhau:))))))
Kỷ Tô: “...”
Kiều Cẩm: [Tôi vô cùng nghi ngờ đây là khổ nhục kế của hot boy Cố!]
Kiều Cẩm: [Cậu ta ỷ rằng cậu mềm lòng!]
Kỷ Tô: [Không đâu Tiểu Kiều, Cố Chiêu không phải người như vậy.]
Kiều Cẩm: [Chu choa ơi, biết bênh vực cho người ta rồi hả?]
Kỷ Tô: [Tôi chỉ đánh giá đúng sự việc mà thôi.]
Kiều Cẩm: [Thôi được rồi, coi như tôi trách nhầm hot boy đi.]
Kiều Cẩm: [Nhưng cục cưng à, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, nhất định phải chú ý an toàn thân thể!]
Kỷ Tô: [Yên tâm, tôi sẽ chú ý.]
Cố Chiêu làm việc rất nhanh chóng, chẳng qua bao lâu đã bưng hai bát mì nước nóng hổi lên.
Kỷ Tô kéo ghế ra ngồi xuống, cầm lấy đũa, phát hiện trong bát mình có một quả trứng chần, còn bát của Cố Chiêu chỉ có mì và rau xanh.
“Dì giúp việc quên mua trứng gà, trong tủ lạnh chỉ còn một quả.” Cố Chiêu nhận ra ánh mắt cậu, thản nhiên giải thích một câu.
Kỷ Tô gắp trứng lên bỏ vào bát hắn: “Vậy cậu ăn đi, bệnh nhân phải bổ sung đạm.”
Cố Chiêu lại gắp bỏ vào bát cậu: “Cậu ăn đi.”
Kỷ Tô nhìn quả trứng chần vàng tươi, cổ họng đột nhiên nghèn nghẹn.
Cố Chiêu nhướng mày: “Sao? Không thích ăn trứng chần?”
“Không phải, chỉ là nhớ tới một số việc vặt.” Kỷ Tô cụp mắt, vờ như không có gì, đáp: “Trên bàn cơm trong nhà tôi, nếu chỉ còn một quả trứng chần cuối cùng, vậy chắc chắn nó sẽ nằm trong bát em trai tôi.”
Cố Chiêu nhìn cậu, giọng hắn bình tĩnh: “Ở chỗ của tôi, cậu không bao giờ phải chịu kiểu uất ức như thế.”
Kỷ Tô mím môi không nói lời nào, hàng mi dày rậm hơi rớm nước.
Cố Chiêu cũng không truy hỏi: “Ăn đi.”
Ăn tối xong thì đến phân đoạn tắm rửa đi ngủ.
Kỷ Tô tắm xong giành sô pha trước: “Cố Chiêu, tối nay cậu đừng bế tôi lên giường nữa.”
Cố Chiêu dựa lên đầu giường: “Cậu ngủ quá say, tôi bế mà cậu cũng chẳng nhúc nhích.”
Thậm chí hắn còn nghi ngờ, dù hắn có làm chuyện gì quá đáng hơn thì người đang ngủ say trong lòng hắn cũng sẽ không tỉnh giấc.
“Do chất lượng giấc ngủ của tôi khá tốt.” Kỷ Tô khẽ giọng phản bác, “Nhưng đó không phải lý do để cậu đưa tôi về giường.”
Cố Chiêu cười: “Vậy chi bằng giờ cậu lên giường ngủ luôn đi.”
Kỷ Tô từ chối: “Không, tôi thích sô pha nhà cậu hơn.”
Đêm hôm đó trước khi ngủ, cậu đã nhiều lần cảnh cáo bản thân không được ngủ quá say.
Kết quả không ngoài dự đoán, hôm sau cậu vẫn tỉnh giấc trên chiếc giường lớn vương đầy hơi thở của Cố Chiêu.
Kỷ Tô thầm hạ quyết tâm, trước khi trong nhà Cố Chiêu có thêm chiếc giường thứ hai, cậu sẽ không ngủ lại qua đêm ở đây nữa.
*
Một tuần mới bắt đầu, Kỷ Tô dù bận rộn trên lớp nhưng vẫn dành thời gian ra để tập tiết mục với Hàn Manh.
Lần nào Cố Chiêu cũng giống như u linh lặng lẽ đi theo sau lưng cậu, từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm bọn họ tập luyện.
Chịu đựng đủ mọi áp lực, đến chiều thứ bảy, lễ hội văn hóa của trường cuối cùng cũng khai mạc như đã hẹn.
Tiết mục của Kỷ Tô và Hàn Manh ở khoảng giữa. Sau khi MC đọc giới thiệu, bầu không khí trong hội trường lớn đột nhiên trở nên sục sôi.
Rèm đỏ được kéo ra, trên sân khấu màu đen, ánh đèn chùm rọi xuống bao phủ lấy người đang ngồi trước đàn dương cầm.
Kỷ Tô mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản. Mái tóc đen mềm mại rủ xuống tự nhiên, hàng mi dài và rậm tạo nên chiếc bóng mờ dưới mắt. Cả người cậu rực rỡ như viên ngọc dưới ánh đèn, thánh thiện hệt như một thiên sứ.
Cố Chiêu ngồi ở hàng thứ hai, ánh mắt hắn khóa chặt lấy Kỷ Tô, trong đáy mắt là thứ cảm xúc mãnh liệt đang được kìm nén.
Ngón tay thon dài trắng muốt đặt trên phím đàn, khúc dương cầm quen thuộc du dương êm ả như nước chảy mây trôi.
Giờ phút này, ngoại trừ Kỷ Tô đang ngồi trước đàn dương cầm ra, Cố Chiêu không còn nhìn thấy bất cứ người nào khác, cũng không còn nghe thấy âm thanh nào khác ngoài tiếng đàn.
Giống như hắn vẫn đang bị nhốt trong căn phòng tăm tối dưới mặt đất.
Khúc dương cầm và người nhảy đơn phối hợp với nhau vô cùng hoàn hảo. Nốt nhạc cuối cùng biến mất nơi đầu ngón tay, qua mấy giây sau, tất cả mọi người vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Kỷ Tô đứng dậy khỏi đàn dương cầm, cùng Hàn Manh ra cúi chào khán thính giả.
Khán thính giả như bừng tỉnh khỏi cơn mê, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.
Kỷ Tô lùi về sau cánh gà, khẽ thở hắt ra một hơi, sau đó nói với Hàn Manh: “Em vất vả rồi.”
“Đàn anh mới vất vả.” Hàn Manh nhìn cậu bằng đôi mắt sáng long lanh: “Tiết mục ngày hôm nay, em với đàn anh phối hợp với nhau vô cùng hoàn hảo đúng không ạ?”
Kỷ Tô gật đầu: “Phải, em nhảy tốt hơn lúc tập luyện nhiều.”
“Được đàn anh chính miệng khen ngợi, coi như em đã mãn nguyện rồi.” Hàn Manh hít sâu một hơi, dường như đã hạ quyết tâm, “Đàn anh, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”
Kỷ Tô đáp: “Em nói đi.”
Hàn Manh ra hiệu cho cậu: “Mời đàn anh đi theo em.”
Bấy giờ mọi người đều đang tập trung trong hội trường nên chỗ lối ra vô cùng vắng vẻ.
“Đàn anh, đầu tiên em muốn thẳng thắn với anh một chuyện.” Hàn Manh đứng lại, giọng điệu bình thản, “Thật ra em cố ý lợi dụng lần hợp tác biểu diễn này để tiếp cận anh.”
Kỷ Tô ngớ ra: “Ý em là sao?”
“Có lẽ đàn anh quên mất rồi, thật ra chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu về trước.” Hàn Manh cong mắt cười với cậu, “Năm ngoái vào ngày tân sinh viên nhập học, em đến tháng, bất cẩn làm dơ quần. Đàn anh nhìn thấy nên đã cho em mượn áo khoác của mình.”
Kỷ Tô tỉ mẩn nhớ lại, hình như đúng là có chuyện này.
“Đối với đàn anh, có lẽ đây là một chuyện cỏn con, nên không nhớ cũng là chuyện rất bình thường.” Hàn Manh khựng lại, giọng điệu trở nên rất nghiêm túc, “Em muốn nói rằng, em thích đàn anh từ rất lâu rồi, nếu đàn anh chưa thích ai, thì có thể suy xét em được không?”
Kỷ Tô cụp mắt, khẽ đáp: “Xin lỗi em.”
Hàn Manh than thở: “Đàn anh từ chối nhanh vậy sao?”
Giờ Kỷ Tô mới nhận ra, hình như lần này cậu từ chối quá mức dứt khoát.
“Em biết đàn anh vẫn còn độc thân, cho nên...” Hàn Manh hỏi dò, “Đàn anh thích ai rồi sao?”
Kỷ Tô ngẩn ra, người cậu thích?
Cậu im lặng một lúc, cuối cùng không trả lời thẳng mà chỉ nói: “Xin lỗi, em sẽ gặp được người xứng đáng hơn.”
Hàn Manh hỏi: “Em hơi hiếu kỳ, đàn anh đều đối xử như thế với tất cả những người theo đuổi anh sao, không cho người ta bất kỳ cơ hội nào?”
Kỷ Tô gật đầu: “Phải.”
Ánh mắt của Hàn Manh như vô tình liếc qua chỗ nào đó: “Vậy đàn anh Cố Chiêu thì sao?”
Kỷ Tô giật mình, vô thức đáp lời: “Không liên quan đến cậu ấy.”
“Đàn anh Cố Chiêu thích anh, em nghĩ ai sáng suốt đều sẽ nhìn ra.” Hàn Manh truy hỏi: “Nếu như đàn anh không thích anh ấy, vậy tại sao lại để anh ấy tiếp tục ở bên cạnh mình?”
“Anh...” Kỷ Tô đột nhiên á khẩu không nói nên lời, trong đầu óc hỗn loạn của cậu dường như có thứ gì đó vừa lóe lên, nhanh đến mức cậu không bắt kịp.
“Kỷ Tô.” Ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên sau lưng cậu.
Kỷ Tô run lên, vừa quay đầu liền chạm phải đôi đồng tử đen láy sâu thẳm kia.
Cố Chiêu đi về phía cậu, giơ tay lên ôm lấy vai kéo cậu vào ngực mình.
Là tư thế mang hàm ý tuyên bố chủ quyền, khao khát chiếm hữu vô cùng rõ ràng.
“Những gì muốn nói em đã nói hết rồi. Vậy em không làm phiền đàn anh nữa.” Hàn Manh nghịch ngợm nháy mắt với Kỷ Tô, “Những gì đàn anh nói với em, em đã nhớ hết rồi.”
Kỷ Tô chỉ cảm thấy bàn tay đang ôm lấy vai mình đột nhiên siết chặt lại rồi mau chóng buông lỏng ra.
Cố Chiêu nhìn Hàn Manh vào trong hội trường bằng ánh mắt lạnh thấu xương. Hắn buông tay, xoay người đi ra ngoài trước.
Kỷ Tô nhanh chóng đuổi theo, hai người một trước một sau, chẳng ai chịu mở lời.
Cho đến khi Kỷ Tô bất ngờ đụng phải một bức tường người, cậu khẽ hô lên một tiếng, cố đứng vững lại.
Cố Chiêu xoay người lại, ánh mắt u ám: “Cậu có gì muốn nói với tôi không?”
Kỷ Tô do dự một chốc, khẽ hỏi: “Cậu muốn biết chuyện gì?”
Cố Chiêu bước lại gần cậu: “Rõ ràng cậu biết tôi rất để ý, nhưng cậu vẫn một mình gặp mặt cô ta.”
“Không phải...” Kỷ Tô nhíu mày, “Không phải như cậu nghĩ.”
Cố Chiêu nhìn đăm đăm vào mắt cậu: “Vậy thì thế nào?”
Kỷ Tô thở hắt ra, kiên nhẫn giải thích: “Lúc nãy Hàn Manh tỏ tình với tôi, nhưng tôi từ chối rồi.”
Cố Chiêu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó chẳng còn gì nữa.” Kỷ Tô hơi bất đắc dĩ, “Cậu tưởng ai cũng giống cậu sao?”
Nói gì mà dù cậu có từ chối mười lần hay trăm lần cũng sẽ không từ bỏ...
Cố Chiêu tiếp tục áp sát cậu: “Tôi thế nào?”
Kỷ Tô không tự chủ được mà lùi về sau, lùi được vài bước thì đột nhiên hụt chân.
Cố Chiêu phản ứng nhanh giơ tay ôm lấy eo cậu kéo về.
Kỷ Tô va vào lồng ngực quen thuộc, mùi mộc hương thanh mát vấn vít bên chóp mũi, trái tim cũng đập nhanh mất kiểm soát.
Cậu muốn tránh khỏi cái ôm này theo bản năng, nhưng sau đó lại phát hiện trái tim trong lồng ngực nơi cậu dựa vào còn đập mãnh liệt hơn cả cậu.
Cố Chiêu ấn cậu vào ngực mình: “Tôi cũng không muốn trở nên thế này, nhưng tôi sẽ sợ hãi.”
Kỷ Tô như bị bấm nút tạm dừng, thôi vùng vẫy.
Sợ hãi?
Cố Chiêu siết chặt vòng tay, ngữ điệu trở nên gay gắt: “Có quá nhiều người ham muốn có được cậu, tôi sợ nếu bất cẩn, cậu sẽ bị người khác cướp mất.”
Hắn giống như một con chó dữ ngoạm chặt lấy khúc xương, dù cho đang đói cồn cào cũng không thể nuốt xuống ngay, còn phải lúc nào cũng đề phòng con chó khác cướp mất của nó.
Nếu có ai giành với hắn, hắn sẽ cắn chết tất cả mọi người.
“Không có đâu...” Kỷ Tô vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn, giọng cậu nghe ồm ồm không rõ: “Tôi đâu có dễ dàng bị...”
Cố Chiêu kéo người ta ra khỏi ngực mình, hai tay hắn ôm lấy mặt Kỷ Tô: “Cậu nói gì?”
Mặt của Kỷ Tô đỏ bừng, mắt cậu long lanh ánh nước, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Cố Chiêu, cho tôi thêm chút thời gian nữa, có được không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Cho tôi thêm chút thời gian...
Cố cẩu: Nhưng mà vợ à, anh đói lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.